"Xùy! Cũng không xem người ta là ai. Không phải tự dưng mà người ta nhà cao nghiệp đại. Tìm một cái máy đẻ thì được chứ sao lại đi tìm một người có xuất thân thấp làm đương gia chủ mẫu?"
"Nói đi nói lại cũng là nghĩ đánh chủ ý lên cái ghế hào môn phu nhân chứ gì? Không cam lòng để cho bình dân chúng tôi ăn miếng thịt này chứ gì? Thời buổi nào mà xem xuất thân? Bọn họ chỉ giàu hơn thôi chứ chẳng hơn gì nhau đâu nhá! Nói khó nghe như vậy không sợ đẻ con ra không có lỗ đít à?"
Trên mạng nhất thời loạn thành một đoàn. Không biết bên cục có bất ngờ vì chiều gió này không, nhưng từ lúc đó về sau đương sự đôi bên đều chẳng có ai lên tiếng đính chính chút nào, mặc cho cư dân đế quốc ầm ĩ.
Vốn dĩ có người còn cho rằng tình huống này sẽ khiến Hoắc thị bị ảnh hưởng, nhưng ngay sau đó nội bộ Hoắc gia đã ra thông báo có tính đánh mặt thủy quân và người có ý đồ xấu. Rằng Hoắc gia trước sau chỉ có một người con dâu này, nếu còn có người cố tình bôi đen thì đợi công văn của luật sư đến tìm đi.
Thế mới hòa hoãn được khí thế như dầu đổ vào lửa ở trên mạng.
Tuy vậy đám người muốn phá đám kia bên trong nghĩ cái gì thì chẳng ai biết. Hoắc gia cũng không quản được cái miệng cùng suy nghĩ của họ. Miễn là tương lai Hoắc gia không có thay đổi thì lời đồn gì cũng sẽ tự khắc biến mất thôi.
Tình huống gây cấn như vậy nhưng lại không chút nào ảnh hưởng đến hai đương sự trong câu chuyện. Hai người Bạch Kỷ đã lên xe về biệt thự của họ ngay trong ngày sau khi đám cưới kết thúc chứ không có ở lại Hoắc trạch.
Đối với Bạch Kỷ cậu cảm thấy nơi này vẫn thân thiết hơn. Là nơi cậu sẽ cùng con sói to sống bên nhau, là nhà của họ.
Bên trong ngôi biệt thự cũng được trang trí bằng một màu đỏ rực vui vẻ. Giường nệm thì được mẹ Hoắc động thủ thay đổi thành màu hỉ sắc, chăn gối cũng vậy.
Rõ ràng đã nằm cả tháng nay nhưng khi nhìn thấy thế này Bạch Kỷ vẫn cảm thấy hồi hộp không chịu được. Chút mệt mỏi vì phải xoay chuyển sáng giờ cũng bay đi mất.
"Sao vậy?"
Hoắc Mạt từ ngoài đi vào nhìn thấy con thỏ đứng đờ người ra thì khó hiểu ôm cậu hỏi.
"Không ạ..."
Hoắc Mạt không khỏi ghé mắt vào nhìn con thỏ, thấy biểu tình xấu hổ của cậu thì đáy lòng xoay chuyển. Nhưng giây sau đó hắn đã tỏ ra không có gì mà ôm con thỏ lên: "Đi tắm."
Bạch Kỷ ngượng ngùng ôm lấy cổ hắn. Biểu tình thẹn thùng này rơi vào mắt con sói to làm nó trở nên hưng phấn như được cắn thuốc.
...
"Cậu có thể đừng bướng bỉnh như vậy nữa không!?"
Mạc Tĩnh Văn nhức cả đầu giữ chặt cái người dầu muối đều không ăn này lại, giọng điệu cứng rắn ép người phải ngoan ngoãn khiến ngũ quan của hắn trở nên nghiêm khắc hơn. Cố tình cái đứa nhỏ trong lòng hắn lại không bị hắn dọa sợ, nhất định không chịu an phận.
"Anh không có quyền!"
Lộc Nhung bị người một đường lôi kéo ra khỏi Hoắc trạch nhét vào trong xe biểu hiện càng thêm cáu kỉnh. Hắn cũng bất chấp cái gì lý trí, chỉ muốn phát ra hết uất ức trong lòng.
Hôm đó sau khi trở về vốn dĩ Lộc Nhung đã nghĩ sẽ không dây dưa với người này nữa. Đối phương không thích hắn, cứ mãi mặt nóng dán mông lạnh như vậy người khổ chỉ có thể là chính mình. Rốt cuộc tâm hắn chết lặng dưới sự cự tuyệt của đối phương, hắn thà cả đời này sống đơn độc cũng chẳng muốn gượng ép đối phương phải chấp nhận mình. Nếu bên cục vẫn cố chấp thì hắn tình nguyện từ bỏ chức năng kia cũng sẽ không chấp nhận thỏa hiệp.
Hắn lại không nghĩ người này bỗng nhiên thay đổi, day dưa mình.
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu hắn muốn đến là đến, muốn đi là đi?
Mạc Tĩnh Văn bị quát đến sững người, trái ngược lại trở nên bình tĩnh hơn. Hắn quả thật không hiểu Lộc Nhung đang nghĩ cái gì. Hắn lại không cho rằng bản thân đã nói cái gì khiến đối phương biểu hiện như thế. Rõ ràng trước đó còn rất cố chấp với hắn...
"Em rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy a Nhung?"
Hắn bỗng nhiên hạ giọng khiến Lộc Nhung vô thức run lên. Nhưng người lại cắn môi quay mặt đi không nói gì hết.
"Haizz..."
Mạc Tĩnh Văn cảm thấy bất lực khi đối phương cứ mãi kháng cự như vậy, chẳng còn cách nào khác đành trước nói: "Tôi đưa em về."
Vấn đề câu thông không thể một sớm một chiều là xong được. Quan trọng nhất là Lộc Nhung không chịu phối hợp, hắn lại không thể cưỡng bách. Chỉ là trước đó hắn vẫn phải nói cho rõ ràng ý nghĩ của mình: "A Nhung, năm xưa đưa em đi là vì nghĩ cho em một môi trường lớn lên tốt hơn. Tôi một người đàn ông suốt ngày bận trăm công nghìn việc khó mà chu toàn cho em được. Tôi không phải ghét bỏ gì em."
Hắn nói đến đây thì thấy người bên cạnh vẻ mặt có chút trào phúng thì không khỏi thở dài.
"Chuyện năm đó em đừng trách tôi biểu hiện quá quyết liệt. Tôi một người đàn ông đáng tuổi cha em, đã nuôi em từ khi còn đỏ hỏn, tự nhiên nghe em nói thích tôi, tôi có thể bình tĩnh được sao."
Người bên cạnh trề môi nhưng vẫn im lặng cúi đầu. Nếu không phải ánh sáng trong xe đủ nhiều, có lẽ hắn cũng không thấy. Hắn thở dài.
"Có chuyện gì chúng ta ngồi xuống bình tĩnh thương lượng..."
"Thương lượng cái gì?"
"..."
"Không thích là không thích. Không tiếp nhận là không tiếp nhận, chẳng có gì để thương lượng."
"Tôi cũng chưa nói có tiếp nhận hay không!"
Mạc Tĩnh Văn đau đầu.
Nhưng lời vừa thốt ra đến hắn cũng giật mình.
Trong xe bởi vì lời này của hắn mà bất giác trở nên im lặng lạ thường.
Mạc Tĩnh Văn thì đần người ra một lúc lâu. Thì ra... Thì ra bản thân hắn vẫn luôn cân nhắc vấn đề này trong lòng mà không phải lập tức cự tuyệt.
Cho nên vấn đề chính là không phải hắn không có tình cảm gì với đứa nhỏ mình từng nuôi ư?
Mạc Tĩnh Văn mẹ ngươi a, ngươi thật cầm thú. Thế mà lại có ý nghĩ đó với đứa nhỏ mình nuôi, đáng tuổi con mình... Mạc bác sĩ khổ sở giữa luân thường đạo lý nghĩ.
Lộc Nhung ngồi ở bên cạnh cũng rất muốn hỏi như vậy nhưng lại không dám mở miệng. Hắn sợ là mình nghĩ nhiều rồi.
Rốt cuộc tình trạng như vậy đã duy trì cho đến lúc xe đến trước cửa khu ký túc xá cho nhân viên bên cạnh Dục Anh Nhi vẫn chưa kết thúc. Nhưng cả hai người bên trong đều không có ý định động đậy cũng như là xuống xe.
...
Bên trong phòng tắm lớn, nước ấm nhanh chống bao quanh hai người, giúp họ xua đi mệt mỏi cả ngày, chính thức được thả lỏng toàn thân.
Bởi vì những hoạt động ngày thường thế này đối với Bạch Kỷ là rất quen thuộc nên vừa nằm trên thân người đàn ông cùng hắn ngâm nước cậu đã lấy lại bình tĩnh ngày thường. Cậu nằm úp sấp trên thân hình cường tráng hữu lực kia cũng không sợ bị chìm xuống, cả người nổi lềnh bềnh trong nước như mỹ nhân ngư trong biển, hấp dẫn ánh mắt con sói lớn. Nó không chút ngần ngại đem cái móng vuốt heo lên xoa xoa thân hình mềm mại của con thỏ. Mỹ danh là tắm rửa nhưng ăn không biết bao nhiêu đậu hũ.
"Nói đi nói lại cũng là nghĩ đánh chủ ý lên cái ghế hào môn phu nhân chứ gì? Không cam lòng để cho bình dân chúng tôi ăn miếng thịt này chứ gì? Thời buổi nào mà xem xuất thân? Bọn họ chỉ giàu hơn thôi chứ chẳng hơn gì nhau đâu nhá! Nói khó nghe như vậy không sợ đẻ con ra không có lỗ đít à?"
Trên mạng nhất thời loạn thành một đoàn. Không biết bên cục có bất ngờ vì chiều gió này không, nhưng từ lúc đó về sau đương sự đôi bên đều chẳng có ai lên tiếng đính chính chút nào, mặc cho cư dân đế quốc ầm ĩ.
Vốn dĩ có người còn cho rằng tình huống này sẽ khiến Hoắc thị bị ảnh hưởng, nhưng ngay sau đó nội bộ Hoắc gia đã ra thông báo có tính đánh mặt thủy quân và người có ý đồ xấu. Rằng Hoắc gia trước sau chỉ có một người con dâu này, nếu còn có người cố tình bôi đen thì đợi công văn của luật sư đến tìm đi.
Thế mới hòa hoãn được khí thế như dầu đổ vào lửa ở trên mạng.
Tuy vậy đám người muốn phá đám kia bên trong nghĩ cái gì thì chẳng ai biết. Hoắc gia cũng không quản được cái miệng cùng suy nghĩ của họ. Miễn là tương lai Hoắc gia không có thay đổi thì lời đồn gì cũng sẽ tự khắc biến mất thôi.
Tình huống gây cấn như vậy nhưng lại không chút nào ảnh hưởng đến hai đương sự trong câu chuyện. Hai người Bạch Kỷ đã lên xe về biệt thự của họ ngay trong ngày sau khi đám cưới kết thúc chứ không có ở lại Hoắc trạch.
Đối với Bạch Kỷ cậu cảm thấy nơi này vẫn thân thiết hơn. Là nơi cậu sẽ cùng con sói to sống bên nhau, là nhà của họ.
Bên trong ngôi biệt thự cũng được trang trí bằng một màu đỏ rực vui vẻ. Giường nệm thì được mẹ Hoắc động thủ thay đổi thành màu hỉ sắc, chăn gối cũng vậy.
Rõ ràng đã nằm cả tháng nay nhưng khi nhìn thấy thế này Bạch Kỷ vẫn cảm thấy hồi hộp không chịu được. Chút mệt mỏi vì phải xoay chuyển sáng giờ cũng bay đi mất.
"Sao vậy?"
Hoắc Mạt từ ngoài đi vào nhìn thấy con thỏ đứng đờ người ra thì khó hiểu ôm cậu hỏi.
"Không ạ..."
Hoắc Mạt không khỏi ghé mắt vào nhìn con thỏ, thấy biểu tình xấu hổ của cậu thì đáy lòng xoay chuyển. Nhưng giây sau đó hắn đã tỏ ra không có gì mà ôm con thỏ lên: "Đi tắm."
Bạch Kỷ ngượng ngùng ôm lấy cổ hắn. Biểu tình thẹn thùng này rơi vào mắt con sói to làm nó trở nên hưng phấn như được cắn thuốc.
...
"Cậu có thể đừng bướng bỉnh như vậy nữa không!?"
Mạc Tĩnh Văn nhức cả đầu giữ chặt cái người dầu muối đều không ăn này lại, giọng điệu cứng rắn ép người phải ngoan ngoãn khiến ngũ quan của hắn trở nên nghiêm khắc hơn. Cố tình cái đứa nhỏ trong lòng hắn lại không bị hắn dọa sợ, nhất định không chịu an phận.
"Anh không có quyền!"
Lộc Nhung bị người một đường lôi kéo ra khỏi Hoắc trạch nhét vào trong xe biểu hiện càng thêm cáu kỉnh. Hắn cũng bất chấp cái gì lý trí, chỉ muốn phát ra hết uất ức trong lòng.
Hôm đó sau khi trở về vốn dĩ Lộc Nhung đã nghĩ sẽ không dây dưa với người này nữa. Đối phương không thích hắn, cứ mãi mặt nóng dán mông lạnh như vậy người khổ chỉ có thể là chính mình. Rốt cuộc tâm hắn chết lặng dưới sự cự tuyệt của đối phương, hắn thà cả đời này sống đơn độc cũng chẳng muốn gượng ép đối phương phải chấp nhận mình. Nếu bên cục vẫn cố chấp thì hắn tình nguyện từ bỏ chức năng kia cũng sẽ không chấp nhận thỏa hiệp.
Hắn lại không nghĩ người này bỗng nhiên thay đổi, day dưa mình.
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu hắn muốn đến là đến, muốn đi là đi?
Mạc Tĩnh Văn bị quát đến sững người, trái ngược lại trở nên bình tĩnh hơn. Hắn quả thật không hiểu Lộc Nhung đang nghĩ cái gì. Hắn lại không cho rằng bản thân đã nói cái gì khiến đối phương biểu hiện như thế. Rõ ràng trước đó còn rất cố chấp với hắn...
"Em rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy a Nhung?"
Hắn bỗng nhiên hạ giọng khiến Lộc Nhung vô thức run lên. Nhưng người lại cắn môi quay mặt đi không nói gì hết.
"Haizz..."
Mạc Tĩnh Văn cảm thấy bất lực khi đối phương cứ mãi kháng cự như vậy, chẳng còn cách nào khác đành trước nói: "Tôi đưa em về."
Vấn đề câu thông không thể một sớm một chiều là xong được. Quan trọng nhất là Lộc Nhung không chịu phối hợp, hắn lại không thể cưỡng bách. Chỉ là trước đó hắn vẫn phải nói cho rõ ràng ý nghĩ của mình: "A Nhung, năm xưa đưa em đi là vì nghĩ cho em một môi trường lớn lên tốt hơn. Tôi một người đàn ông suốt ngày bận trăm công nghìn việc khó mà chu toàn cho em được. Tôi không phải ghét bỏ gì em."
Hắn nói đến đây thì thấy người bên cạnh vẻ mặt có chút trào phúng thì không khỏi thở dài.
"Chuyện năm đó em đừng trách tôi biểu hiện quá quyết liệt. Tôi một người đàn ông đáng tuổi cha em, đã nuôi em từ khi còn đỏ hỏn, tự nhiên nghe em nói thích tôi, tôi có thể bình tĩnh được sao."
Người bên cạnh trề môi nhưng vẫn im lặng cúi đầu. Nếu không phải ánh sáng trong xe đủ nhiều, có lẽ hắn cũng không thấy. Hắn thở dài.
"Có chuyện gì chúng ta ngồi xuống bình tĩnh thương lượng..."
"Thương lượng cái gì?"
"..."
"Không thích là không thích. Không tiếp nhận là không tiếp nhận, chẳng có gì để thương lượng."
"Tôi cũng chưa nói có tiếp nhận hay không!"
Mạc Tĩnh Văn đau đầu.
Nhưng lời vừa thốt ra đến hắn cũng giật mình.
Trong xe bởi vì lời này của hắn mà bất giác trở nên im lặng lạ thường.
Mạc Tĩnh Văn thì đần người ra một lúc lâu. Thì ra... Thì ra bản thân hắn vẫn luôn cân nhắc vấn đề này trong lòng mà không phải lập tức cự tuyệt.
Cho nên vấn đề chính là không phải hắn không có tình cảm gì với đứa nhỏ mình từng nuôi ư?
Mạc Tĩnh Văn mẹ ngươi a, ngươi thật cầm thú. Thế mà lại có ý nghĩ đó với đứa nhỏ mình nuôi, đáng tuổi con mình... Mạc bác sĩ khổ sở giữa luân thường đạo lý nghĩ.
Lộc Nhung ngồi ở bên cạnh cũng rất muốn hỏi như vậy nhưng lại không dám mở miệng. Hắn sợ là mình nghĩ nhiều rồi.
Rốt cuộc tình trạng như vậy đã duy trì cho đến lúc xe đến trước cửa khu ký túc xá cho nhân viên bên cạnh Dục Anh Nhi vẫn chưa kết thúc. Nhưng cả hai người bên trong đều không có ý định động đậy cũng như là xuống xe.
...
Bên trong phòng tắm lớn, nước ấm nhanh chống bao quanh hai người, giúp họ xua đi mệt mỏi cả ngày, chính thức được thả lỏng toàn thân.
Bởi vì những hoạt động ngày thường thế này đối với Bạch Kỷ là rất quen thuộc nên vừa nằm trên thân người đàn ông cùng hắn ngâm nước cậu đã lấy lại bình tĩnh ngày thường. Cậu nằm úp sấp trên thân hình cường tráng hữu lực kia cũng không sợ bị chìm xuống, cả người nổi lềnh bềnh trong nước như mỹ nhân ngư trong biển, hấp dẫn ánh mắt con sói lớn. Nó không chút ngần ngại đem cái móng vuốt heo lên xoa xoa thân hình mềm mại của con thỏ. Mỹ danh là tắm rửa nhưng ăn không biết bao nhiêu đậu hũ.
Danh sách chương