Trở lại vương cung, Barbara lập tức phát tiết, ném vỡ mấy bình hoa có giá trị liên thành, cung nữ khuyên can nàng ta mà bị tát, những người khác nhanh chóng báo cho Vương Hậu.
Đến bữa tối, Vương Hậu thấy Barbara thì hỏi nàng ta chuyện lung tung phát giận rồi đánh chửi cung nữ, dặn nàng tức giận thì không được giận lây sang những người khác, dù nơi này là vương cung được thủ vệ nghiêm ngặt, nhưng vạn nhất bị lộ ra, thanh danh của nàng sẽ bị ảnh hưởng.
“Mẫu hậu con nói không sai, con là công chúa, công chúa thì phải ra dáng công chúa, không được hơi một tí là phát giận.” Quốc Vương bệ hạ cũng nói một câu.
“Con đã biết, thưa phụ vương, mẫu hậu.” Barbara vẫn mang vẻ căm giận, ngoài miệng lại không thể không nhận sai.
Quốc Vương bệ hạ thấy nàng nghe lời, gật đầu rồi không nói gì nữa.
“Được rồi, đừng nóng giận, mẫu hậu hôm nay đã bảo đầu bếp làm rất nhiều món con thích ăn.” Vương Hậu gắp rất nhiều món nàng thích ăn, chỉ chốc lát, chén nhỏ đã đầy.
Tâm tình Barbara lúc này mới tốt lên, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười, “Con biết mẫu hậu thương con nhất.”
“Đúng vậy, trong lòng mẫu hậu, công chúa út vĩnh viễn là bảo bối, hoàng tử công chúa khác đều là cỏ, đời tôi thật đáng thương, chỉ lớn hơn một tuổi thôi cũng chưa được mậu hậu gắp đồ ăn cho.” Tứ hoàng tử Serrill ngồi đối diện làm bộ bị ăn dấm.

||||| Truyện đề cử: Ngô Gia Kiều Thê |||||
“Đó là đương nhiên, ai bảo anh được sinh trước em, hơn một tuổi cũng là hơn.” Barbara đắc ý dào dạt nói.

“Mẫu hậu à, ngài xem.” Serrill lập tức làm nũng với Vương Hậu.
“Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa, các con đều là bảo bối của mẫu hậu, của con đây.” Vương Hậu dở khóc dở cười, lại rất thích thú, gắp đồ cho Tứ hoàng tử.
Serrill thỏa mãn đắc ý nhìn Barbara, Barbara thè lưỡi với hắn.
“Đúng rồi, Barbara, anh nghe nói hôm nay em đến Tần gia, thế nào rồi, có gặp phu nhân của Tần thượng tướng không, anh nghe nói người đó khá đẹp, có đẹp như trong lời đồn không?” Serrill gẩy gẩy đồ ăn trong chén, lơ đãng hỏi.
Barbara mới vừa hơi tươi cười lập tức trầm mặt.
Vương Hậu trừng Serrill một cái, thật là cái hay không nói, toàn nói cái dở.

Chuyện Barbara đến Tần gia họ đều biết, cũng biết nàng ta trở về thì phát giận, sở dĩ không đề cập tới chuyện này là bởi chuyện Barbara thích Tần thượng tướng ai cũng biết.
Lúc trước, khi tin Tần Vũ đã kết hôn lan truyền, Barbara cũng đã phát giận mà phá không ít đồ đạc, khi nàng ta bình tĩnh lại, mọi người cũng tận lực không đề cập lại chuyện này, chạm phải vảy ngược của nàng ta thì nàng sẽ lại phát giận, không ngờ hôm nay nàng đột nhiên chạy tới Tần gia, về nhà phát giận thì kết quả thế nào không cần đoán cũng biết.
“Barbara à, đừng nghe Tứ ca nói.”
Barbara nghiến răng nghiến lợi, “Ai nói với anh hắn ta đẹp, dì nói không sai, hắn chính là một con hồ ly tinh, nhất định là hắn câu dẫn Tần Vũ đến xoay quanh, Tần Vũ mới có thể cưới hắn.”
“Xem ra là rất đẹp rồi, người ta nói hồ ly tinh có bề ngoài rất xuất
sắc, em nói vậy làm anh thấy rất hứng thú với phu nhân của Tần thượng tướng.” Serrill nói thẳng, dường như không thấy mẫu hậu đang không ngừng lườm hắn.
“Nếu anh biết hôm nay hắn nói gì với em thì sẽ không còn thấy hứng thú nữa.” Lời Serrill nói làm Barbara hồi tưởng lại những lời của Lộ Lê.
“Nói cái gì?” Serrill hứng thú bừng bừng nhìn chằm chằm nàng.
“Hắn nói người đến là khách, chủ nhà thì phải chiêu đãi khách, nói em là khách, hắn đang khoe khoang với em!” Barbara tưởng tượng lại thì cảm thấy ăn không ngon.
“Ồ, anh ta cũng không nói sai mà, em đúng là khách mà.” Serrill không cảm thấy những lời này có vấn đề gì.
“Serrill kia, anh rốt cuộc là anh trai của ai mà sao luôn nói giúp hắn?” Barbara vừa nghe đã không vui, nhắm lửa đạn ngay vào Serrill.
“Anh giúp lý không giúp thân, anh còn lạ gì em nữa, với tính tình của em, chắc chắn là em khiêu khích đối phương trước, anh cảm thấy ánh mắt của Tần thượng tướng sẽ không kém.” Serrill không sợ chết mà nói tiếp.
Barbara có xúc động muốn ăn Serrill, lập tức khóc lóc kể lể với mẫu hậu, “Mẫu hậu, ngài xem Tứ ca kìa!”

“Serrill, con bớt lời một chút.” Vương Hậu bảo vệ con gái nên cảnh cáo trừng mắt với Serrill.
Serrill làm bộ bĩu môi, hắn ta không nói nữa, Đại hoàng tử Brian vẫn luôn im lặng lại có chuyện muốn nói.
“Barbara, thời gian tới em không nên đến Tần gia nữa.”
“Vì sao?” Không ngờ anh cả cũng nói vậy, Barbara tức giận trợn mắt.
“Anh đã sớm nói rồi, em và Tần Vũ là không có khả năng, nếu cậu ấy thích em dù chỉ một chút thì cũng sẽ không hờ hững như vậy.

Với tính cách một khi đã quyết là sẽ không từ bỏ của Tần Vũ, em đến Tần gia có ích lợi gì, chỉ làm đối phương thấy phiền toái, nếu Tần Vũ biết em làm phu nhân của cậu ấy khó xử thì sẽ không vui đâu.” Brian không dám nói anh ta hiểu Tần Vũ 100%, nhưng quen biết lâu như vậy thì vẫn hiểu tính Tần Vũ.
“Anh cả, anh không giúp em thì thôi, lại còn bênh vực đối phương, em rốt cuộc có phải em ruột của anh không!” Barbara nghe vậy lại không bình tĩnh được.
“Nếu em không phải là em gái ruột thì anh đã mặc kệ rồi.”
Barbara muốn dỗi, Vương Hậu đè lại vai nàng ta, Barbara mới an tĩnh lại, “Brian, sao lại nói như vậy, là có nguyên nhân gì sao?”
“Tần Vũ mấy ngày trước vì phu nhân của cậu ấy mà xử trí một chuẩn uý, đối phương không chỉ bị điều khỏi quân đoàn I, còn bị điều đến biên giới.” Nếu không phải ngày đó vừa vặn đi tìm Tần Vũ, Brian cũng không biết còn có chuyện này.
“Có chuyện như vậy sao.” Vương Hậu kinh ngạc không thôi.
“Chỉ là một chuẩn uý, có gì đặc biệt chứ.” Barbara lẩm bẩm.
Brian bình tĩnh, “Người đó tên Bố Tiểu Ngọc, là thanh mai trúc mã với phụ tá Noyce của Tần Vũ, bữa sáng và bữa tối của Tần Vũ ở quân khu đều là cô ta làm, em nói xem?”

Nếu chỉ là binh lính bình thường thì thôi, nhưng đó lại là Bố Tiểu Ngọc có quan hệ thân thiết với Noyce, phải biết rằng gia tộc của Noyce ở đế quốc Vinh Diệu cũng là danh môn vọng tộc, người có thể là thanh mai trúc mã với Noyce, gia thế khẳng định cũng không tệ, Tần Vũ không nói hai lời đã điều đi, đủ để chứng minh trình độ coi trọng của hắn với phu nhân.
“Bố Tiểu Ngọc đó đã làm gì mà bị Tần Vũ điều đi?” Barbara cắn chặt răng, nàng biết Bố Tiểu Ngọc cũng thích Tần Vũ, trực giác của nữ giới rất chuẩn, nàng vẫn luôn coi đối phương là tình địch, Bố Tiểu Ngọc là người trong quân đoàn I nên có thể thường xuyên gặp Tần Vũ, cũng chính vì đó là quân đoàn I nên nàng không thể làm gì đối phương.

Không ngờ đối thủ này đã bị loại trừ lúc nào không biết.
“Anh không rõ lắm, Tần Vũ tuyên bố rằng cô ta phạm vào trọng tội, nhưng anh nghe nói lúc trước cô ta đã đi tìm phu nhân của Tần Vũ.” Brian tuy muốn điều tra một chút, nhưng đó là quân đoàn I chứ không phải quân đoàn II hay quân đoàn III, nếu tra không ra rồi mà còn chọc giận Tần Vũ thì hỏng.
“Chuyện này dừng lại ở đây, Barbara à, anh cả con nói rất đúng, trong khoảng thời gian này không nên đến Tần gia.”
Quốc Vương bệ hạ đã lên tiếng, Barbara đành phải kiềm chế sự không cam lòng.

“Con đã biết, thưa phụ vương.”
Chương 49: Tài sản của Tần Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện