Đại trạch Tần gia
Người hầu ra vào phòng khách khi thấy cảnh tượng trước mặt đều không nhịn được dừng lại nhìn lâu hơn một chút.

Đại thiếu phu nhân ngồi ở bàn, ánh mắt lại mơ hồ đảo qua bốn phía, có vẻ như không dám nhìn Nhạc Hiểu đứng trước mặt, còn Nhạc Hiểu ngày thường bảo vệ đại thiếu phu nhân thì mang vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Cuối cùng, đại thiếu phu nhân vội vàng ăn xong cơm trưa rồi chạy ra hoa viên, y ngủ quên nên bỏ qua bữa sáng, khi dậy đã là giờ cơm trưa.
“Hình như tôi nghe thấy Nhạc Hiểu dạy dỗ đại thiếu phu nhân?” Người hầu Bính từ ngoài vào nên vừa lúc thấy họ đi ra ngoài, không hiểu ra sao.
“Không phải hình như, mà là sự thật.” Người hầu Giáp bình tĩnh giúp cô giải đáp nghi ngờ.
“Nhạc Hiểu trở nên to gan như vậy từ khi nào mà cũng dám giáo huấn đại thiếu phu nhân?” Người hầu Bính chấn động.
“Tôi cũng không biết, nhưng Nhạc Hiểu hình như rất tức giận.

Đại thiếu phu nhân hình như đã làm chuyện gì đó, cậu ta nói đại thiếu phu nhân nếu còn như vậy thì sẽ nói cho thượng tướng, tôi cảm thấy hẳn là rất nghiêm trọng.”
“Trời, đến mức phải nói cho thượng tướng, khẳng định không phải việc nhỏ.”
“Các cô ở đây lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì?” Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói nghiêm túc đạm mạc.
Hai người hoảng sợ, xoay người thì thấy Tần phu nhân đứng ở thang lầu bên cạnh, bà đi qua thì nghe thấy người hầu thì thà thì thầm chuyện gì, mặt mày hơi nhíu lại như không vui.
“Phu, phu nhân, chúng tôi không nói gì hết.” Người hầu Giáp sợ Tần phu nhân biết các cô nói xấu sau lưng ai đó thì sẽ tức giận, đặc biệt là chuyện về đại thiếu phu nhân, Tần phu nhân luôn luôn không thích đại thiếu phu nhân.
“Tôi rõ ràng nghe thấy hai cô nói muốn nói cho thượng tướng, nói, muốn nói cho Tần Vũ chuyện gì!” Khi Tần phu nhân lạnh mặt nghiêm túc thì rất có vài phần bóng dáng của Tần nguyên soái.

Người hầu Giáp cùng người hầu Bính lập tức run lên một chút, người trước vội vàng nói hết.
“Cô nói Nhạc Hiểu dám dạy dỗ chủ nhân của mình, còn nói muốn nói cho Tần Vũ?” Tần phu nhân nheo lại đôi mât tinh tường, trong mắt xẹt qua ánh sáng nhè nhẹ.
“Đúng vậy, cụ thể là chuyện gì thì chúng tôi không biết.” Người hầu Giáp đáp đúng sự thật.
“Được rồi, các cô đi làm việc đi.” Tần phu nhân lúc này mới phất tay cho các cô đi.
Hai người thở phào, về sau cũng không dám nhiều lời về chuyện của chủ nhân nữa, lần này thì không sao, lần sau vạn nhất đang nói bậy mà bị bắt quả tang thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Lúc sau Tần phu nhân khắp đầu óc đều suy nghĩ chuyện này, chỉ là nghĩ không ra manh mối, vì thế gọi cho con gái út, Tần Tuyết thông minh như vậy, khẳng định sẽ biết có chuyện gì, hôm nay là ngày đầu tiên cô đến học viện, huấn luyện còn chưa bắt đầu, bên kia bắt máy rất nhanh cùng với thanh âm ầm ỹ.
“Mẫu thân, con đã đến học viện thánh Florence rồi, đang giữa trưa nên con đang ở nhà ăn, buổi sáng không phải mẫu thân vừa gọi cho con sao?” Tiếng của Tần Tuyết không rõ lắm, xung quanh có rất nhiều người đang nói chuyện.
“Ta có chuyện muốn hỏi, con phân tích giúp ta, trước tìm nơi an tĩnh đã.”
“Được ạ.” Tần Tuyết thấy mẫu thân nói vội, nói với bạn ngồi cạnh một tiếng rồi đi đến nơi không có người mấy, “Mẫu thân nói đi, rốt cuộc là chuyện gì.”
Tần phu nhân thuật lại một lần, “Mẫu thân cảm thấy có gì đó không đúng, Nhạc Hiểu được anh cả con phái tới chiếu cố hắn, ngày thường luôn bảo vệ hắn, lần này lại nghiêm khắc giáo huấn hắn, con nói có phải hắn đã làm chuyện có lỗi với anh cả con không?”
Tần Tuyết vuốt cằm tự hỏi một chút, “Không phải không có khả năng, Nhạc Hiểu là cấp dưới của anh cả, khẳng định chỉ nghe lệnh của anh cả, anh cả và hắn nếu có chuyện gì thì chắc chắn sẽ đứng về phía anh cả.”
“Nói như vậy, cơ hội của chúng ta tới rồi.” Lờ mờ đoán ra được cái gì, tức khắc hai mắt Tần phu nhân sáng ngời.
“Không sai.” Tần Tuyết kϊƈɦ động một chút, đột nhiên lại nhụt chí, “Nhưng con đang ở học viện, tạm thời không thể quay về, không thể giúp được mầu thân đâu.”
“Con cứ an tâm đợi đi, chuyện này một mình ta là đủ rồi.”
“Tiếc quá, con không được chính mắt thấy hắn bị anh cả đuổi đi.” Tần Tuyết tiếc nuối nói như đã dự kiến được tương lai.
“Tưởng chuyện gì, nếu con muốn nhìn, ta sẽ quay lại rồi gửi cho con.” Tần phu nhân yêu thương con gái lập tức nói.
“Mẫu thân tốt nhất.” Tần Tuyết hận không thể nhào qua cho mẫu thân một cái ôm gấu.

Tần phu nhân vừa kết thúc cuộc gọi, Lộ Lê bị Nhạc Hiểu gấp gáp nhìn chằm chằm đi vào tới, vẻ mặt bất đắc dĩ lọt vào mắt bà thì hóa thành chột dạ, càng ngày càng cảm thấy bà đoàn không có sai, lập tức gọi một người hầu tới, sai cô đi lên nghe lén, người hầu không dám cự tuyệt.
Lộ Lê không biết y lại bị nhắm vào, Nhạc Hiểu theo y đi vào thư phòng thì vẫn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của y.
“Nhạc Hiểu này, cần thiết phải như vậy sao? Hiện tại vẫn là ban ngày.”
“Buổi tối ngài còn dám thì ai biết ban ngày có thể hay không, thượng tướng vừa đi ngài đã làm loại chuyện này, cần thiết phải cho phu nhân ý thức được tính nghiêm trọng mới được.” Nhạc Hiểu gật đầu.
“Tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm giống tối qua nữa.” Lộ Lê chỉ thiếu mỗi giơ tay lên thề.
“Trước ngài cũng nói như vậy.” Nhạc Hiểu không tin y.
Lộ Lê nhìn chằm chằm Nhạc Hiểu dầu muối không ăn, thật đúng là tự làm bậy không thể sống, nếu biết trước thì tối hôm qua y sẽ không nói gì, không ngờ Nhạc Hiểu ngày thường thành thành thật thật mà cũng có lúc cường thế như vậy.
Hai người không phát hiện, cửa thư phòng bị người hầu mở ra một cái khe nhỏ để nghe lén đối thoại của bọn họ rồi lập tức đến phòng khách báo cáo với Tần phu nhân.
“Được lắm, quả nhiên là hồ ly tinh không biết an phận.” Tần phu nhân tức giận đến thiếu chút ném cái chén trong tay.
Người hầu muốn nói đại thiếu phu nhân hai ngày nay vẫn luôn ở nhà không ra ngoài nửa bước, hẳn là không phải như Tần phu nhân nghĩ, khẳng định là có nguyên nhân gì khác, nhưng thấy Tần phu nhân tức giận như vậy, nếu tùy tiện nói đỡ cho đại thiếu phu nhân thì chắc chắn sẽ bị mắng, nghĩ nghĩ, vẫn không nói gì.
Tần nguyên soái trở về ngay trước bữa tối.
Lộ Lê vừa đến giờ là bị Nhạc Hiểu kéo xuống, ăn xong thì lại bị kéo ra ngoài tản bộ tiêu cơm, kín kẽ không một lỗ hổng.
“Ông không phát hiện họ rất không đúng sao?” Tần phu nhân thấy Tần nguyên soái không có chút phản ứng, không nhịn được hỏi.
“Cái gì không đúng?” Tần nguyên soái vẫn nhìn chăm chú tờ báo trong tay.
“Bầu không khí kỳ lạ giữa họ, Lộ Lê như là làm chuyện gì đó không hay, Nhạc Hiểu liên tục theo dõi hắn.” Tần phu nhân tiết lộ chút thông tin.

Tần nguyên soái không tiếp lời, ừ một tiếng rồi không nói tiếp.
Tần phu nhân thấy thế có chút tức giận, cũng không nói nữa.
Tản bộ trở về, Lộ Lê muốn đến thư phòng nhưng Nhạc Hiểu không cho, bắt y trở về phòng nghỉ ngơi, bù đắp lại khiếm khuyết ngày hôm qua.

Lộ Lê sợ cậu ta nói cho Tần Vũ, không thể làm gì khác hơn là nghe lời.
Tần phu nhân gọi cho Tần Vũ, qua một hồi lâu, Tần Vũ mới nhận cuộc gọi.
“Có chuyện gì?” Tần Vũ nhìn phía sau, không thấy người mình muốn tìm, giọng nói lạnh như đóng băng ba thước.
Tần phu nhân vội vã báo cáo, không nghe ra sự thiếu kiên nhẫn trong ngữ khí, “Đương nhiên là chuyện liên quan đến vợ con, có phải hắn gần đây không liên hệ với con không?”
Tần Vũ trong mắt thoáng chốc có vẻ mù mịt, “Làm sao ngài biết?”
“Vậy là đúng rồi.” Tần phu nhân kϊƈɦ động, nóng lòng muốn con cả nhận ra bộ mặt thật của Lộ Lê mà quên tất cả những chỗ không hợp lý, “Hắn không gọi cho con chắc chắn là vì hắn cắm sừng con, rốt cục lộ ra đuôi cáo.”
Uy thế vô hình cuồng bạo trong nháy mắt bộc phát ra, Tần Vũ thần sắc lạnh lùng nham hiểm.
Tần phu nhân sợ hết hồn, nhưng nghĩ có thể con trai đang phẫn nộ vì con hồ ly tinh kia, liền bình tĩnh lại nói tiếp, “Ta nghe người hầu nói, tối hôm qua hình như hắn đã làm gì việc không muốn để cho người khác biết, cả đêm không ngủ, sáng ra không dậy nổi, tới giữa trưa mới xuất hiện, không phải rất đáng nghi sao.

Nhạc Hiểu đã phát hiện, ngày hôm nay liên tục theo dõi hắn, không tin con có thể hỏi cậu ta.”
‘Xoẹt’ một tiếng, Tần Vũ ngắt cuộc gọi.
Tần phu nhân thở phào một hơi, thực sự là dọa chết người, mỗi lần thấy con trai lộ vẻ mặt như thế, bà đều cảm thấy run chân.

Nghĩ đến con trai đã nhìn rõ con hồ ly tinh kia, tâm tình bà rất tốt, mong đợi ngày con hồ ly tinh kia bị đuổi khỏi Tần gia.
Tần Vũ vừa cúp máy, lại nhận được một cuộc gọi khác, từ Lộ Lê.


Hắn nhìn chăm chú hai giây mới nhấc máy, khuôn mặt diễm lệ của Lộ Lê xuất hiện trêи màn hình, y ngồi bên giường, tóc tai ẩm ướt, mặc quần áo ngủ, có vẻ mới tắm xong.
“Anh vừa có cuộc gọi khác sao, em gọi nhiều lần cũng không thông.” Lộ Lê lau tóc, sợi tóc nhỏ vụn xòa trêи trán, ngăn trở tầm mắt nên không phát hiện thần sắc âm trầm của Tần Vũ.
“Ừ, mẫu thân tìm anh có việc.”
Lộ Lê dừng động tác, giọng nói sao lại như vậy âm u, cách màn hình y cond cảm thấy lạnh, giật mình nhìn Tần Vũ, “Anh làm sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy, lẽ nào thua trận?”
Tần Vũ lạnh băng nhìn y, không nói câu nào.
Lộ Lê suy nghĩ một chút lại cảm thấy Tần Vũ lợi hại như vậy, sao có khả năng sẽ thua, uy danh của quân đoàn I không phải là trang trí, nếu không phải thua trận, vậy thì là vì sao?
Ôi không, sẽ không phải là Nhạc Hiểu mách lẻo chứ? Nhất định là vậy rồi, bằng không Tần Vũ đang yên đang lành sao sẽ tức giận.

Nhạc Hiểu tên phản đồ này, rõ ràng đã nói chỉ cần y nghe lời thì sẽ không nói cho Tần Vũ nữa.
“Cái kia, cũng không có chuyện gì đâu, em cúp máy nha.” Lộ Lê không dám nhìn thẳng Tần Vũ, ngón tay mò lên phím ngắt cuộc gọi.
Ánh mắt đáng sợ kia lập tức rơi trêи ngón tay, ngón tay Lộ Lê run run, cuối cùng vẫn không có dũng khí ấn.

Đầu y rũ ngày càng thấp, hoàn toàn không dám nhìn lên, nghĩ thầm có vẻ như thẳng thắn là biện pháp tốt nhất lúc này.
“Thế này, em thật sự không phải cố ý, Nhạc Hiểu đã mắng em, em biết sai rồi.

Anh không biết đâu, sáng sớm hôm nay cậu ta thật quá phận, xưa nay chưa từng lớn tiếng với em như vậy.” Lộ Lê nỗ lực ra vẻ ’em rất oan ức’.
Chương 57: Thượng tướng đến kỳ mãn kinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện