“Này…… Chuyện này không có khả năng!” Đôi mắt Phong Tiêu mở to, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn bốn người trước mắt, một lát dường như là nhớ tới cái gì, đột nhiên nhìn về phía Mộ Huyền, “Ngươi là dị năng giả!” Sắc mặt trầm xuống, xoay người bò lên liền muốn chạy trốn, đáng tiếc còn không có đứng vững, đã trực tiếp bị tinh thần lực của Mộ Huyền đè nặng quỳ gối trêи mặt đất.

Sắc mặt Phong Tiêu ‘vụt’ trắng, mang chút hoảng sợ nhìn về phía bên này, lại còn vịt chết mạnh miệng lớn tiếng nói, “Các ngươi đừng đắc ý, các Thú tộc khác lập tức sẽ biết ta bị bắt, khu vực khai thác mỏ số ba có hơn trăm người, các ngươi nếu dám đụng đến ta, tuyệt đối……”

Hắn còn chưa nói dứt lời, Mộ Huyền lại lần nữa giơ tay phất qua không trung, vẽ ra một đạo không gian truyền tống so phía trước lớn hơn bốn năm lần. Nhất thời chỉ thấy trong không gian đó như rơi xuống sủi cảo, người ‘bịch bịch’ rớt đầy đất. Mỗi người đều là Thú tộc trong tay cầm vũ khí.

Cho đến khi cả căn phòng đều bị chen đầy người, Mộ Huyền lúc này mới quay đầu nhìn về phía Phong Tiêu, từng câu từng chữ hỏi, “Còn có ai?” Tiếp tục nói.

Mọi người: “……”

Vẻ mặt gặp quỷ, Phong Tiêu: “……”

Diêu Tư muốn yên lặng khen ngợi lão ba nhà mình, chiêu rút củi dưới đáy nồi một lưới bắt hết này, chơi quá trôi chảy, quần chúng vây xem tỏ vẻ căn bản phản ứng không kịp.

╮(╯﹏╰) ╭

Mộ Huyền thấy Phong Tiêu choáng váng, cũng không có ý hỏi lại, ngược lại đi đến bên cạnh một cái giống như bàn điều khiển, ngón tay giống như tàn ảnh thao tác lên, cũng không biết hắn là như thế nào làm được, năm phút đồng hồ sau tắt đi màn sáng, quay đầu nhìn qua, sờ sờ đầu cô nói, “Tư Tư, hệ thống bảo an đã tốt rồi.”

“Thật sự!” Diêu Tư vui vẻ, hiểu rõ ý của hắn, vội vàng đẩy đẩy người bên cạnh còn đang sững sờ, “Giám đốc Viên, mau thông tri tinh cảnh đi, tín hiệu đã khôi phục.”

“A! A?” Giám đốc Viên ngẩn ngơ, lúc này mới khép lại miệng đã há nửa ngày, “Tốt…… Được!” Run run lại lần nữa mở ra quang não, một bên báo nguy, một bên theo bản năng xem xét “Sủi cảo” đầy đất. Này đều sắp xong việc, kêu cảnh sát có còn tất yếu sao? Bà chủ rốt cuộc mang theo dạng ngưu nhân gì tới, đột nhiên cảm thấy một mình hắn (MH) liền có thể cứu vớt toàn bộ tinh cầu. Không phải hắn vuốt ʍôиɠ ngựa, thật sự! So với dị năng giả như vậy: Tinh cảnh gì đó, đều là rác rưởi!

Giám đốc Viên cùng Lục Trình vẫn là có đủ lực chấp hành, tuy rằng tình huống xoay ngược lại có chút nhanh. Nhưng bọn hắn vẫn phản ứng lại rất nhanh, tổ chức các nhân viên khác, tìm đến máy khống chế có thể hạn chế hành động, trước đem ‘nhóm sủi cảo’ bị Mộ Huyền áp chế không thể động đậy khống chế lại rồi nói.

Tinh tế hình cảnh cũng đã hồi âm, trong nửa giờ sẽ đuổi tới.

Diêu Tư cũng gia nhập đội ngũ trói người, tốt xấu gì cũng là mới bà chủ nhậm chức phải xung phong dẫn đầu. Cô tiếp nhận máy khống chế Lục Trình đưa qua, đang định hướng một người gần nhất trói lại, đột nhiên cảm giác trêи người dâng lên một cổ năng lượng xa lạ.

Loại cảm giác này là…… Dị năng?!

Trong lòng cô trầm xuống, đột nhiên quay đầu nhìn về phía công nhân bên cạnh đang định đi về hướng Phong Tiêu, “Cẩn thận!” Một phen đem người kéo lại.

Quả nhiên, Phong Tiêu ngay sau đó vốn quỳ trêи mặt đất, toàn thân bộc phát ra một luồng dị năng cường đại, dùng sức đem một cái Thú tộc trước người không thể nhúc nhích, toàn lực đẩy mạnh về phía bên này.

“Tư Tư!” Mắt thấy người nọ bị đẩy sang bên này, Mộ Huyền nhíu mày căng thẳng, tầng tinh thần lực cường đại trực tiếp hình thành một cái viên cầu, đem cái người bị đẩy sang đây bọc lại, ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng vang trầm đục, người bị tinh thần lực bọc lên đó, vị trí bụng nháy mắt nổ tung một cái động màu lam không nhỏ, máu thịt vẩy ra.

Diêu Tư cơ hồ là theo phản xạ có điều kiện, đem tân sinh dị năng trong cơ thể hướng tới phương hướng của Phong Tiêu trực tiếp công kϊƈɦ qua. Nhất thời như là cuồng phong đảo qua, đánh thẳng trúng tâm.

Đánh trúng! Nhưng Phong Tiêu không thấy đâu.

“Hạt truyền tống!” Vẻ mặt Lục Trình kinh ngạc, “Không nghĩ tới trong tay Phong Tiêu cư nhiên còn có loại đồ vật này.”

Cho nên Phong Tiêu là bị truyền tống đi rồi? “Mộ Huyền……” Quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, “Còn có thể đem người truyền tống trở về không?”

“Tạm thời không được.” Mộ Huyền lắc lắc đầu, “Anh yêu cầu biết vị trí của hắn, mới có thể đem người truyền tống lại đây. Vị trí của hạt truyền tống là tùy cơ.”

Diêu Tư nhíu nhíu mày, người như vậy đặt ở bên ngoài cũng quá nguy hiểm.

Cô ngẩng đầu nhìn nhìn người bị nhốt ở trong tầng tinh thần lực đã không có hơi thở, chỉ nhìn thoáng qua, liền nhịn không được quay đầu đi. Bởi vì thật sự là quá thảm! Người này cũng là một trong các Thú tộc bạo động, chết thập phần khủng bố, vị trí từ dưới ngực đến chân đã hoàn toàn không thấy, chỉ còn trêи bụng nổ tung một cái lổ thủng lớn. Trêи mặt kinh ngạc còn chưa có rút đi, cũng đã mất đi sinh mệnh.

Vừa rồi Phong Tiêu là cố ý lợi dụng người này nổ tung, chế tạo cơ hội chạy trốn. Nếu là động tác của Mộ Huyền lại chậm một chút, phỏng chừng mọi người ở đây đều phải bị máu văng đầy mặt. Không nghĩ tới hắn tàn nhẫn như vậy, vì chạy trốn ngay cả người một nhà cũng có thể lợi dụng.

Chiêu này của hắn, làm ở đây vô luận là công nhân, hay là đồng lõa bạo động của Phong Tiêu, đều có chút hoảng sợ. Đặc biệt là người vừa mới được cô kéo ra, sắc mặt đều trắng.

Cô cũng phát hiện dị năng bị động của mình xuất hiện, mà giám đốc Viên lại đề cập qua Phong Tiêu có dị năng, mới nghĩ đến.

“Cái này…… Rốt cuộc là dị năng gì?” Trước nay chưa thấy qua, dị năng có thể từ bên trong trực tiếp đem người nổ ra một cái động. Cô theo bản năng muốn ngẩng đầu, người  bên cạnh lại duỗi tới một bàn tay, trực tiếp bưng kín đôi mắt cô.

“Bạo phá!” Mộ Huyền trầm giọng mở miệng, nâng tay đem người trong tầng tinh thần lực đưa đến bên trong một căn phòng không người, lúc này mới buông xuống tay đang che đôi mắt con non, “Dị năng của hắn có thể thay đổi kết cấu phân tử nước trong cơ thể người, biến thành vật chất nổ, cho nên……”

Cho nên bụng người nọ mới có thể trực tiếp bị nổ ra một cái động sao? Dị năng như vậy cũng khá khủng bố, khó trách hắn có thể vô thanh vô tức liền khống chế toàn bộ Khoáng Sản tinh, quả nhiên không phải nhân vật đơn giản.

Bất quá…… Nói đi nói lại thì, nếu dị năng của đối phương là bạo phá mà nói, vậy dị năng tương phản chính mình vừa mới sinh ra lại là cái gì?

Vừa rồi Phong Tiêu chạy trốn quá nhanh, cô còn chưa có nhìn đến hiệu quả!

“Tinh cảnh tới rồi!” Lục Trình đột nhiên kinh hỉ nhắc nhở một câu, quả nhiên bên ngoài truyền đến tiếng động cơ của phi thuyền. Nhất thời tất cả công nhân đều thở phào một cái thật dài, không ít người đã ra chạy bên ngoài.

Không đợi bọn họ đi ra ngoài, đoàn người ăn mặc đồng phục cầm vũ khí bước nhanh tiến vào, vừa nhìn chính là cảnh sát chuyên nghiệp.

Tinh cảnh hiệu suất rất cao, rất nhanh liền đem tất cả Thú tộc bạo động đều bắt vào phi thuyền, theo như lời Lục Trình, lần này tinh cảnh tới không ít người, phi thuyền khác đã phân biệt đi tới các khu vực khai thác mỏ khác, đây là trước khi báo nguy cũng đã nhắc nhở qua, chủ yếu sợ tốc độ chậm, các khu khác có được tin tức sẽ chó cùng rứt giậu gì đó.

Không tới thời gian hai tiếng, nguy cơ của toàn bộ Khoáng Sản tinh đều được giải trừ, tất cả công nhân đều được cứu ra không thiếu một người nào. Nhưng kỳ quái chính là, Phong Tiêu vẫn luôn không tìm được, hắn cư nhiên không ở bất luận một khu vực khai thác mỏ nào, mỗi cái khu vực khai thác mỏ đều được tinh cảnh rà quét rất nhiều lần, vẫn không nhìn thấy thân ảnh của hắn, còn đang toàn lực tìm kiếm.

Người này tàn nhẫn như vậy, thật đúng là sợ hắn lại làm ra chuyện thiêu thân gì đó?

Tại thời điểm đáy lòng mọi người cho rằng sẽ không thể bắt được hắn, ba giờ sau, Phong Tiêu lại chủ động trở lại.

Hơn nữa còn là dùng hạt truyền tống ‘vèo’ một cái, đột nhiên liền xuất hiện ở trước mặt cô.

Kỳ quái chính là lúc này Phong Tiêu, đã thay đổi gương mặt kiêu ngạo âm ngoan trước đó, sừng nhọn rũ xuống, cả mặt khóc đến tràn đầy nước mắt. Vừa thấy cô, đột nhiên ‘bịch’ một cái liền quỳ gối trêи mặt đất, ‘òa’ một tiếng khóc đến nỗi phải nói là đau đớn muốn chết, nước mắt giống như suối phun ‘ào ào’ trào ra bên ngoài.

“Đại lão tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Tôi không nên mơ ước đồ vật của ngài, mắt tôi mù! Tôi không phải người. Cầu xin ngài đại nhân đại lượng, cứu cứu tôi đi! Tôi…… Tôi…… Tôi thật sự là chịu không được nữa.”

“……”

(⊙_⊙)

A?! Tình huống gì a!

“Đại lão! Tôi cầu xin ngài đem dị năng trêи người tôi thu lại đi? Phong Tiêu tôi tuy rằng sinh hoạt cá nhân có hơi hỗn loạn, nhưng tôi thật sự chưa từng khi dễ phụ nữ, đùa giỡn con gái, không hề có lỗi với quảng đại đồng bào phụ nữ.” Hắn khóc lóc khóc lóc, thân hình nghiêng một cái cả người đều nằm xoài trêи mặt đất, “Tôi…… Tôi…… Tôi đường đường bảy thước nam nhi, không…… Không muốn sinh con a!”

Diêu Tư lúc này mới thấy rõ, thân thể hắn vốn dĩ chắc nịch, không biết khi nào, trêи bụng gồ lên một cái bao cực lớn, bên trong mơ hồ còn có thứ gì đang đá động.

“A a…… Đau đau đau đau…… Muốn…… Muốn sinh! Cứu…… Mạng!”

Phong Tiêu kêu rêи một tiếng, lăn lộn đầy đất!

Diêu Tư: “……”

Mộ Huyền: “……”

Mọi người vây xem u: “……”

Đây là…… Tình huống gì a!

(⊙ o ⊙)

Phong Tiêu mang thai? Ai làm?

Không đúng! Tại sao Phong Tiêu lại đột nhiên mang thai a! Hắn không phải nam Thú tộc sao?!

Chín túi bao tải!

Cô nhớ rõ…… Dị năng Phong Tiêu là bạo phá. Trực tiếp đem bụng người khác nổ cho không còn, mà dị năng của cô vừa lúc tương phản, bụng không ý tương phản chính là —— bụng to!

Vậy dị năng của cô không phải là…… Trừng ai thì kẻ đó mang thai chứ!?

Xốc bàn!

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Vậy cũng được ư, còn có thể đùa vui hơn nữa hay không!!

********************

=)) cạn lời cmn rồi _(:з」∠)_

Hết chương 146.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện