Diêu Tư run rẩy khóe miệng, cứng đờ quay đầu nhìn về phía иɦũ ɦσα em ba ba, “Nếu... Nếu em nói anh ta không phải đang nói em, anh tin không?”

Mộ Huyền: “……”

“Khụ…… Cái đó? Hỏi chính sự.” Diêu Tư khụ một tiếng, dời đi đề tài nói, “Lận Lung anh nuôi con thú vương đó rốt cuộc muốn làm gì? Anh nói trở về, là về nơi nào?”

Lận Lung bĩu môi, lại lần nữa nằm liệt trở về, hoàn toàn không có ý che dấu, giống như niệm kinh trả lời, “Còn có thể về đâu nữa, về nhà! Trở về vũ trụ của chính ta. Nơi này tìm không ra khế ước giả, còn không cho ta đi nơi khác tìm sao?”

“Vũ trụ khác!” Tuy rằng trước đó có suy đoán, nhưng không nghĩ tới hắn đúng là đến từ thế giới khác.

“Hừ! Nói giống như cậu không phải từ đó tới.” Hắn trợn trắng mắt với Mộ Huyền, “Chính mình tìm được khế ước giả không muốn trở về, nhưng cậu cmn cản trở lão tử làm gì? Còn không phải là mượn đi khế ước giả của cậu một thời gian thôi sao? Cổ là thiếu tóc hay là thiếu sợi lông tơ nào? Phải làm đến như thế trả thù ta? Có còn để cẩu độc thân chúng ta sống không?”

“Anh có ý gì?” Diêu Tư nghe đến vẻ mặt ngơ ngác, “Vì sao nói Mộ Huyền không muốn trở về?”

“Những người tìm được khế ước giả như bọn họ, không phải đều không muốn về tộc sao?” Tiếng hừ lạnh của hắn lớn hơn nữa, quay đầu thấy vẻ mặt mờ mịt của hai người, như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên cả kinh, “Khoan đã! Các người thật sự không biết, Huyết Tộc chân chính là ở vũ trụ khác chứ? Cậu không phải chủng thuần huyết sao?”

“Ta vốn là Huyết Tộc đời thứ tư.” Mộ Huyền cũng đã nhận ra không đúng, nghiêm túc trả lời.

“Cậu là người Lam Tinh!” Lận Lung cả người đều nhảy dựng lên, vẻ mặt như bị đổi mới tam quan nhìn chằm chằm Mộ Huyền, “Sao có thể? Hơi thở trêи người của cậu…… Rõ ràng chính là chủng thuần huyết, sao có thể là người Lam Tinh bị lão nhân biến đổi, còn là cmn đời thứ tư. Vậy dị năng biến thái trước đó của cậu từ đâu ra?”

“Ta thức tỉnh huyết mạch Thủy tổ.” Mộ Huyền nhíu nhíu mày, theo bản năng đem Diêu Tư kéo về phía sau. Con non yêu quý, rời xa thiểu năng trí tuệ!

“Vô nghĩa! Cái quỷ gì mà huyết mạch Thủy tổ!” Lận Lung cả người đều không khỏe, ở trong phòng nện bước qua lại, “Thuỷ tổ đó của các người ta còn không rõ ràng hay sao? Lão nhân đó ngoại trừ biết buôn bán một ít thứ không thể hiểu được, để ta thu thập cục diện rối rắm ra, căn bản chính là cái cọng bún sức chiến đấu bằng 5! Cậu nói trước đó đánh thắng ta là bởi vì phản tổ(*) huyết mạch của hắn, lừa quỷ à!” Nhớ tới trận đơn phương ẩu đả ba ngày trước, hiện tại xương cốt hắn vẫn còn đau, “Cậu sao có thể không phải chủng thuần huyết?”

(*Phản tổ: trái nghĩa với tiến hóa, ở đây có thể hiểu là huyết mạch của Mộ Huyền lột xác về giống với huyết mạch của tổ tiên.)

“Chủng thuần huyết là có ý gì?”

“Cậu thật sự không phải?” Hắn càng thêm khϊế͙p͙ sợ, vẻ mặt không thể hiểu được, hít sâu một hơi, lúc này mới đem chân tướng cẩn thận nói một lần.

Lận Lung nói thế gian kỳ thật tồn tại các vị diện vũ trụ đếm không hết, mà vũ trụ của hắn, chỉ có một chủng tộc Huyết Tộc. Khác với các tộc yêu cầu dựng ɖu͙ƈ hoặc là chủng tộc truyền thừa trong tinh tế. Bọn họ là thiên sinh địa dưỡng, là sinh mệnh mà vũ trụ đó trực tiếp dựng ɖu͙ƈ thành. Mà loại người này cũng chính là chủng thuần huyết trong miệng hắn. Giống như Huyết Tộc hiện tại, bọn họ là bất tử, có được sinh mệnh vĩnh hằng. Hơn nữa khác với Huyết Tộc bình thường hoặc đơn hoặc song dị năng, tất cả bọn họ giống như Lận Lung đều là toàn hệ. Đơn giản mà nói, chính là cái vũ trụ đó có một ổ Thuỷ tổ.

Diêu Tư nháy mắt có loại cảm giác chính mình biến thành cải trắng.

- _-|||

Khác biệt duy nhất của bọn họ cùng Huyết tộc bây giờ chính là Huyết tộc ở thế giới kia, giữa đồng tộc với nhau không có huyết mạch áp chế, năng lực cá nhân tuy rằng vẫn có khác nhau, nhưng thương tổn lại có thể tự lành, nói cách khác bọn họ mới là tộc bất tử chân chính như ý nghĩa.

Tương tự như tình huống của người ở Hồng Tinh vắt óc tìm mưu kế muốn biến đổi con nối dõi, nhất tộc bọn họ cả đời đều đang tìm khế ước giả duy nhất của mình. Hơn nữa so với bọn hắn thảm hại hơn chính là, khế ước giả này cụ thể là ai? Ở đâu? Không có nào người biết. Y có thể là bất luận chủng tộc nào, hoặc là bất luận kẻ nào. Phương pháp xác nhận cụ thể, chỉ có người tìm được rồi biết.

Cho nên cái này hoàn toàn dựa vào đụng! Đụng phải thì thoát ế, không đụng phải thì tiếp tục gâu gâu gâu.

Bởi vì sinh mệnh lâu dài, khoa học kỹ thuật ở vũ trụ bọn họ cơ hồ đã tới một cái trình độ khó có thể tưởng tượng, cho nên xuyên qua các vũ trụ tìm khế ước giả, là lựa chọn phổ biến của tất cả chủng thuần huyết, Lận Lung cùng Vương Nhị Ma chính là một trong số đó. Nhưng cho dù là như thế, xác suất tìm được khế ước giả cũng không khác mò kim đáy bể là bao, Huyết tộc chân chính thành công đã ít lại càng ít.

Cho nên bọn họ mới có thể khoan dung không giới hạn đối với khế ước giả đã xuất hiện, tận khả năng bảo hộ khế ước giả là nhận thức chung của toàn tộc nhân, cho dù sẽ bị ngược cẩu!

Đây cũng chính là nguyên nhân lúc trước, Lận Lung giống như bệnh thần kinh, một bên miệng không nhường người, một bên lại theo bản năng thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô.

“Các anh vì sao nhất định phải tìm được khế ước giả?” Diêu Tư phát hiện một vấn đề, Huyết tộc ở Hồng Tinh là bởi vì huyết mạch dẫn dắt, cho nên mỗi người đều muốn có được con nối dõi của chính mình, nhưng bọn hắn không tồn tại loại chuyện này đi? Nếu chỉ dựa việc bổ não với một nửa kia mà nói, không cần phải coi trọng khế ước giả như vậy, trừ phi có nguyên nhân không thể không tìm.

Lận Lung ngừng một chút, nhìn về phía cô, biểu tình ngoài ý muốn đứng đắn nghiêm túc, mơ hồ còn mang theo chút cảm giác thần thánh, “Bởi vì khế ước giả…… Là người duy nhất trêи đời có thể ban cho chúng ta cái chết.”

“……” Gì? (⊙_⊙)

“Chỉ có được sự tán thành của khế ước giả, chúng ta mới có thể cùng bọn họ ký kết huyết khế.” Hắn giơ tay chỉ chỉ ấn ký giữa trán cô, “Chúng ta sinh mệnh vĩnh hằng không có điểm kết thúc, nhưng người ký kết huyết khế, lại có thể theo khế ước giả chết đi, cùng nhau đi vào yên giấc ngàn thu. Đây đối với tộc của ta mà nói là vô thượng vinh quang.”

“....” Cái thiết lập Chunibyun(*) này, cô làm sao lại muốn khinh bỉ một phen đây? Cho nên nói bọn họ trăm cay ngàn đắng tìm kiếm khế ước giả, mục đích cuối cùng chính là vì —— tìm chết sao?!

Lòng của các anh cũng quá lớn đi? Gọi cái gì mà Huyết tộc chân chính, trực tiếp gọi là tộc Không Muốn Sống là được!

Cố tình là Lận Lung còn mang biểu tình say mê hướng tới, “Khế ước giả là bạn lữ một đời một kiếp của chúng ta, là người duy nhất không thể thay thế được.”

“....” Diêu Tư một đầu hắc tuyến.

Chờ chút! Mộ Huyền anh gật đầu cái gì á, đừng bị bệnh thần kinh làm lệch lạc a!

Σ(°△°|||)︴

Lận Lung nói xong thở dài, cả người lại héo xuống, lại khôi phục bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc kia, trừng mắt nhìn Mộ Huyền một cái, đầy người oán niệm đều sắp tràn ra, “Lúc trước thời điểm nhìn thấy hắn, còn tưởng rằng hắn sống quá nhàm chán, cho nên phong ấn ký ức, đem chính mình trở thành chủng tộc tạp huyết. Rốt cuộc trong tộc rất nhiều người đều đã làm loại chuyện này.

Vốn dĩ muốn chờ hắn khôi phục, mượn lực lượng của hắn, mở ra thông đạo cùng nhau trở về. Nhưng sau đó lại phát hiện cô cư nhiên là khế ước giả của hắn, cho nên ta mới tiếp tục nghiên cứu thú vương, muốn mượn dùng dị năng không gian của thú vương sầu khi thăng cấp, mở ra một cái thông đạo vũ trụ.”

Hắn giải thích một hồi, càng nói oán niệm càng sâu, “Không nghĩ tới đều là chủng thuần huyết, cậu cmn không hỗ trợ liền thôi, còn giết thú vương của ta. Cậu nói lão tử nuôi một con thú cưng dễ dàng lắm sao? Các người dựa vào cái gì giết của ta?”

“Anh xác định…… Đó là phương thức chính xác để nuôi thú cưng?” Nuôi ra vật cưng lớn như một tinh cầu?

“Sao lại không phải?” Hắn càng tức “Lão tử còn không phải là đào mấy tinh cầu làm trại chăn nuôi sao? Sau khi thành hình ta cũng không có đem Tinh thú ném ở trêи tinh cầu, toàn truyền tống đến Đuôi tinh hệ không người này mà nuôi.”

“Nhưng anh đào…… Còn có mẫu tinh của tộc khác.” Đoạt tinh cầu của người ta tới nuôi thú cưng cũng không đúng đâu?

“Đánh rắm!” Hắn hơi chút liền nổ tung, “Trại chăn nuôi đó của lão tử đều đã mấy vạn năm, thời điểm xây những tinh cầu đó ngay cả sợi lông cũng không có. Chính bọn họ muốn dọn đến mặt ngoài tinh cầu, sao trách ta được?

“....” Moạ ơi, hóa ra trại chăn nuôi đã xây lâu như vậy? Hắn mới là dân bản địa!

“Những cái chủng tộc cấp thấp đó, một năm giết hai ba con Tinh thú đi ra ngoài dạo của ta, ta liền nhịn, dù sao ta nuôi cũng nhiều. Cậu cmn lần này ngay cả thú vương của ta cũng giết là muốn thế nào? Ta trêu ai chọc ai? Khi dễ cẩu độc thân à?” (Nãy giờ chưa ai nói gì mà anh:))))

“……” Hoá ra mỗi năm Tinh minh đặc biệt đi săn thú Tinh thú, chẳng qua là hắn từ Đuôi tinh hệ thả ra đi dạo quanh?

Như thế nào cảm thấy chân tướng 囧 như vậy đây? Loại cảm giác đột nhiên muốn sờ sờ đầu cún của hắn, thuận thuận lông cho là chuyện gì xảy ra?

○| ̄|_| ̄|○

“Hừ! Nếu không phải lão đầu đã xảy ra chuyện, lão tử đã sớm cùng hắn hợp lực mở ra thông đạo, xuyên đến vũ trụ khác. Có lẽ giờ này đều đã tìm được khế ước giả, đây tất cả đều là các người làm hại!”

“Lão đầu?” Diêu Tư nháy mắt nghĩ tới Thủy tổ có cái tên mang phong cách ‘hời ơi’ kia, “Đúng rồi, anh không phải nói các anh sẽ không chết sao? Vậy Thuỷ tổ…… Rốt cuộc là chết như thế nào?”

____________________

( (*)Chūnibyō (中二病 hay trung nhị bệnh) nghĩa là “bệnh của học sinh trung học năm 2”. Sở dĩ có tên gọi như vậy là vì chứng tâm lý này thường xuất hiện ở đối tượng chính là các học sinh trung học khoảng 13-14 tuổi, tương đương với năm 2 theo hệ thống giáo ɖu͙ƈ Nhật Bản.

Biểu hiện: Sống khép kín, thường không bị ảnh hưởng bởi xu thế xã hội, đôi khi yêu thích các nền văn hóa ngoại lai một cách thái quá. Tin tưởng vào sức mạnh siêu nhiên, tự cho rằng mình có các năng lực ấy, hoang tưởng rằng mình có sức mạnh vĩ đại nào đó và tin rằng điều đó rất “ngầu”, song thực chất mọi người xung quanh sẽ cảm thấy thật thảm hại, không bình thường.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện