Hai vầng trăng tròn vành vạnh treo trên chân trời đang chìm vào hoàng hôn khiến không trung như được mạ một lớp ánh sáng màu vàng nhạt đồng thời cũng giống như đang cười nhạo cô ngu ngốc.

Một lúc sau, vẻ mặt của Thiều Y trở về bình thản, cô bình tĩnh thu hồi tất cả khiếp sợ lại.

Thiều Y xuất thân từ Thiều gia, là một danh môn thế gia võ lâm, năm năm tuổi, sau khi được trưởng bối tôn kính trong nhà sờ gân cốt và cho rằng cô là kỳ tài võ học thì ngay lâp tức cô được đưa tới nơi rừng sâu núi thẳm để tu luyện trong niềm vui sướng của phụ mẫu rồi sau đó trải qua cuộc sống nghèo khó còn không bằng cả hòa thượng và ni cô—— phụ thân già của cô nói đây cũng là một loại rèn luyện. Cô vừa đi là đi liền 18 năm, thẳng đến năm cô 23 tuổi rốt cuộc võ công cũng có thành tựu nên sau khi đập cho phụ thân già một trận tơi bời và được gia tộc cho phép thì cô mới đi lịch lãm —— theo cách nói của người nhà cô là nên cho cô đi để gây tai họa cho võ lâm, đỡ phải gây tai họa cho người nhà mình.

Tuy rằng cô sắp bị thế giới xa lạ này làm cho phát điên nhưng do tâm lý mạnh mẽ và năng lực tự chữa khỏi rất nhanh làm cho cô bình tĩnh tiếp thu tất cả mọi thứ.

Nếu nói theo lời của đệ đệ Thiều Quang thì nhất định là cô có bệnh gì đó ở mặt vì bất luận xảy ra chuyện gì cô đều trưng ra dáng vẻ bình tĩnh làm cho người ta cực kì nổi giận, rất muốn đánh cho mấy quyền. Kỳ thật cũng không phải cô quá bình tĩnh mà là do ở trong núi mười tám năm cộng thêm phương thức rèn luyện của phụ thân già quá hung tàn, bảo cô xông qua hang rắn, lao vào bầy sói, tiến vào nghĩa địa, nhảy qua vách núi, vượt qua biển khơi... Dần dà làm cho cô cảm thấy trong thiên hạ không có chuyện gì có thể khiến cho cô thay đổi sắc mặt được nữa.

Nhưng sau khi đi tới nơi kì lạ này thì cô mới phát hiện hóa ra trên thế gian còn có rất nhiều điều có thể làm cô thay đổi sắc mặt, nếu để đệ đệ Thiều Quang biết, nhất định sẽ nó sẽ rất vui mừng. Ừm, cô cũng vui mừng, nhất định là do kiến thức của mình quá ít, hai mặt trời, hai vầng mặt trăng thì có cái gì, nhất định là do hai năm qua cô đi qua quá ít nơi cho nên lần này quả thật đã làm cho cô tăng thêm kiến thức  (=v=)

Trong lòng đột nhiên được thả lỏng, Thiều Y dùng nhánh cây khêu củi lửa để lửa cháy càng đượm hơn.

Chỉ có điều lúc cô giơ tay liền truyền đến cảm giác đau đớn rát buốt, Thiều Y nghiêng đầu nhìn thì phát hiện trên tay áo cô cũng có rất nhiều vết cắt hòa lẫn với vết máu. Sau khi nhớ lại thì hẳn là những vết thương này có do bị những thực vật kia tấn công sau khi tiến vào rừng rậm, lúc trước tinh thần cô vẫn luôn căng thẳng hơn nữa lại bởi vì vết thương không phải trí mạng cho nên không có chú ý, bây giờ đã an toàn ngược lại lại cảm thấy đau.

Sau khi Thiều Y xem xét vết thương trên người thì phát hiện đây có lẽ là ngày cô bị thương nhiều nhất từ sau khi cô 15 tuổi. Có điều tất cả đều là những vết thương da thịt bên ngoài, không nguy hiểm đến tính mạng, chà lau một chút là được. Về sau không lâu, cô nương Thiều Y khí phách mới biết được hành vi "chà lau một chút là được" của chính mình lúc ấy đã khiến cho tin tức tố Omega ẩn trong máu đánh thức cái gọi là Alpha mãnh thú khiến cô thiếu chút nữa đã bị đánh dấu chiếm hữu. (tin tức tố= yếu tố thông tin)

Sau khi băng bó vết thương một cách đơn giản thì Thiều Y liếm liếm đôi môi khô rát, cô nhớ rõ cách sơn động không xa có một con lạch, nước ở đó trong veo, chắc hẳn là có thể uống được đúng không? Đợi sau khi Thiều Y đấu tranh tư tưởng xong thì hai mặt trăng đã chậm rãi treo ở giữa không trung, sau khi cô uống một ngụm nước từ cái chén được khắc từ một khúc gỗ thì cả người lập tức phát run.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà hình như nhiệt độ không khí trở nên lạnh hơn. Bây giờ là cuối xuân, không khí vốn rất ấm áp nhưng hiện tại cô lại có ảo giác như mình đang ở cuối mùa thu.

Rất nhanh, Thiều Y phát hiện đó không phải ảo giác của cô mà là nhiệt độ không khí thật sự chậm rãi hạ thấp xuống, rất nhanh bên ngoài đã bị phủ bởi một mảnh sương trắng. Trong ánh sáng nhu hòa của vầng trăng, cây cối khắp nơi đều bị phủ một lớp sương lạnh khiến cả thế giới biến như biến thành mùa đông.

Nội lực còn chưa khôi phục đã gặp phải thời tiết quỷ quái này khiến Thiều Y đột nhiên cảm thấy chắc hẳn ông trời lại đang bắt đầu khảo nghiệm cô.

Trời giao phó trách nhiệm lớn lao cho người nào thì trước hết người đó sẽ phải trường kỉ khổ chiến, trui rèn gân cốt, xác thịt đau khổ...

Sau khi lặng im nhắc đi nhắc lại điều này, Thiều Y chậm rãi thêm củi vào lửa, cũng mặc kệ là có lãng phí hay không, trước hết phải đảm bảo nhiệt độ chung quanh đã, bằng không cả hai người bọn họ đều sẽ cóng chết ở trong này. Ánh lửa trở nên sáng ngời hơn, bên trong sơn động cũng thêm vài phần ấm áp, sương trắng lan tràn cũng dừng lại ở bên ngoài cửa động, không có tiến vào.

Trong khi bận duy trì nhiệt độ trong sơn động thì Thiều Y cũng thường thường kiểm tra tình huống của người đàn ông trên giường đá. Cô mất rất nhiều sức lực mới cứu đươc anh trở về nên không muốn anh vì nhiệt độ thay đổi một cách đột ngột và kì lạ như vậy cướp đi tính mạng. Vết thương của anh rất nặng, có khi buổi tối sẽ phát sốt.

Quả nhiên khi ánh trăng lên tới giữa trời thì cả thế giới trở nên lạnh lẽo, người đàn ông trên giường cũng bắt đầu phát sốt.

Thiều Y nhận mệnh nhúng ướt cái khăn luôn mang theo bên người đặt lên trên trán anh để hạ nhiệt độ. Nhìn anh bởi vì phát sốt mà gương mặt trở nên đỏ bừng khiến Thiều Y vô cùng bất lực, kế tiếp chỉ có thể dựa vào chính anh, nếu anh chống chọi được thì chứng tỏ mạng anh chưa đến hồi kết.

Buổi tối đầu tiên sau khi tới một thế giới xa lạ, Thiều Y trắng đêm không ngủ, không chỉ phải thường xuyên thêm củi, đảm bảo nhiệt độ chung quanh để tránh hai người bị cóng chết mà còn phải kiểm tra tình huống của người đàn ông kia, mỗi khi nhiệt độ cơ thể anh lên cao thì phải lập tức dùng nước lạnh ngưng tụ từ sương tuyết bên ngoài hạ nhiệt cho anh.

Nhìn anh bị lạnh tới run lập cập, ánh mắt Thiều Y nhẹ nhàng chuyển sang chỗ khác, cô thừa nhận mình sẽ không chăm sóc bệnh nhân.

Tuy rằng một đêm bận rộn nhưng may mắn bẫy rập đơn giản mà cô bày ra không bị phá hỏng chứng tỏ là sơn động này cực kỳ an toàn.

Mà điều làm cho cô càng ngoài ý muốn chính là khi mặt trời ló dạng từ đường chân trời thì nhiệt độ nhanh chóng khôi phục lại bình thường, toàn bộ sương trắng lạnh lẽo trong rừng rậm đều bị hòa tan dưới ánh nắng mặt trời, khắp nơi khôi phục lại cảnh tượng vui vẻ, đầy sức sống lúc cuối xuân.

Sau khi nhìn rừng cây phía xa thì Thiều Y lại khiếp sợ lần nữa  ——khí hậu như vậy thật sự là bình thường sao? Rốt cuộc là cô đã đi tới chỗ nào? Cô còn có thể về nhà được sao?

Trong khi đang đau khổ suy nghĩ, Thiều Y phát hiện người đàn ông hôn mê cả đêm đột nhiên có động tĩnh.

Không thể không nói thể chất của người đàn ông này rất tốt, lúc trời hừng đông thì rốt cuộc anh cũng hạ sốt. Trong hoàn cảnh ác liệt, điều kiện chữa bệnh tồi tệ như thế mà anh vẫn có thể tự mình chống chọi được, từ đó có thể thấy được sinh mệnh của anh rất kiên cường.

Thiều Y cho rằng anh sẽ hôn mê rất lâu, không nghĩ tới chỉ mất một đêm mà anh đã có dấu hiệu thức tỉnh, điều này làm cho cô có chút kinh ngạc nhưng khi đến gần đánh giá tình huống thì cô mới phát hiện sự tình hoàn toàn không giống như cô suy nghĩ.

Bởi vì lúc này anh không có mở mắt nhưng lại lộ ra vẻ mặt thống khổ, cơ bắp trên người co giật, gân xanh trên trán thì giật giật như một con rắn nhỏ đang uốn éo bên dưới da thịt, thoạt nhìn có chút dọa người. Vẻ mặt của anh giống như đang phải chịu đựng nổi đau rất lớn, hai tay nắm chặt thành quyền, khớp hàm cắn chặt chứng minh anh là một người đàn ông cực kì biết kiềm chế, không dễ dàng chịu thỏa hiệp, tuy khóe môi tràn ra máu tươi nhưng lại không hề phát ra một tiếng rên nào.

Thiều Y không phải đại phu cho nên không biết anh bị làm sao nhưng sau khi nhìn thấy vết thương trên người anh bởi vì cơ bắp co giật mà xuất huyết thì lập tức điểm mấy huyệt đạo để cầm máu.

Lúc này đột nhiên anh mở mắt ra, bàn tay như gọng kìm bắt lấy cổ tay cô giống như là muốn bẻ gãy tay cô vậy. Cặp mắt màu xanh lam như bị phủ lên một lớp sương mỏng manh màu đỏ —— không đúng, là tơ máu. Lúc này nó đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia giống như con một dã thú đang ngó chừng miếng mồi ngon ngọt.

Bị người ta dùng loại ánh mắt tham lam hung ác giống như dã thú nhìn chằm chằm này khiến Thiều Y cực kì hoảng sợ hơn nữa càng làm cho cô giật mình hơn là rõ ràng người đàn ông bị thương nặng đến mức chỉ có thể nằm một chỗ lúc này lại xoay người ngồi dậy, rất nhanh vị trí của hai người đã thay đổi vì cô bị anh đè ở trên giường đá, anh từ trên cao nhìn xuống cô chằm chằm, ánh mắt càng thêm hung ác.

Giống như một con dã thú hoàn toàn không có lí trí.

"Omega..."

Anh ta kề sát mặt vào cổ cô, dùng một tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve da thịt non mềm chỗ xương sống sau gáy.

Trong nháy mắt cảm giác run rẩy xa lạ nảy sinh làm cho cô cảm thấy nguy hiểm.

Cô không hiểu lời nói của anh, cũng không biết tiếng thở dốc mang theo đè nén của anh là có ý gì nhưng bản năng cho cô biết cô đang gặp nguy hiểm, vì vậy Thiều Y nhấc chân lên đạp một cái, mục tiêu chính là nơi yếu ớt nhất trên thân thể người đàn ông —— Mười tám chiêu thức phòng lang thần công, chắc hẳn nữ tử trong giang hồ đều biết vài chiêu. (=v=)

Đáng tiếc, tuy rằng phản ứng của anh có chút chậm chạp nhưng lại đúng lúc tránh được khiến cô chỉ đá trúng bắp chân của anh, thoạt nhìn đó chỉ là một cú đá nhẹ bẫng nhưng lại kiến cho anh đứng không vững, phải quỳ một chân trên đất.

Hình như sự phản kháng của cô đã chọc giận anh, ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô càng thêm hung ác, giống như đã hoàn toàn mất đi lí trí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện