Ấn tượng của mọi người với Aldrich còn dừng lại ở giai đoạn công tử bột con ông cháu cha, cho dù có hào quang từ hai chuyện truy kích Tinh Đạo và xuất chinh đến Tam Giác Nam, bất quá vẫn trở thành một vị con ông cháu cha "lãng tử tựa hồ muốn hồi đầu".
Một người như vậy, lại muốn đi làm lão sư trong trường quân đội đệ nhất ở liên bang! Hiệu trưởng, ông đi ra đây chúng ta cùng đàm luận, đế quốc đến cùng cho ông thứ tốt gì rồi!
Trang chính thức của trường quân đội đệ nhất lập tức bị tóm lấy, trường quân đội đệ nhất đã từng bồi dưỡng được tám vị tướng quân liên bang ở trong lòng muôn người vẫn là nơi cao thượng mà thần thánh sinh sống, nhưng một nơi bồi dưỡng một đời lại một đời tướng lĩnh của liên bang như vậy cư nhiên để Aldrich làm lão sư, quả thực là khó bề tin tưởng!
Nói đến Aldrich, anh không cố gắng hóa thân thành công tử bột, đầu tiên là cưỡng bách Chu Cẩn, hiện tại liền chia sẻ trường quân đội đệ nhất, quả thực là ai cũng không nhịn được!
Lời phàn nàn một cái lại một cái được gửi đến, nghi vấn tầng trệt chất thành một tầng lại một tầng, hòm thư của hiệu trưởng cơ hồ bị nhồi nhét bởi thư trách cứ. Cuối cùng trường quân đội đệ nhất không thể không công bố video sát hạch thực chiến của Aldrich, bài thi viết, cùng với bản kiến nghị được ký bởi mười mấy học sinh trong trường quân đội.
Người liên bang trầm mặc, tạm thời không đề cập đến bản kiến nghị kỳ quái kia, một tên công tử bột như Aldrich cư nhiên làm bài viết được gần điểm tối đa. Nhìn kỹ đề bài, còn thật sự rất khó. Nếu bài thi viết có khả năng thả nước, video sát hạch thực chiến kia liền không thể làm vậy. Năm lão sư, từ xa luân chiến đến cùng nhau tiến lên, Aldrich thoạt nhìn ngay cả thở cũng chưa làm đã đem người đánh bò trên mặt đất.
*thả nước: ở đây, thả nước có thể hiểu là khi Aldrich thi viết, vì Aldrich và hiệu trưởng đã có giao dịch riêng nên Aldrich mới thi được gần điểm cao.
Nhìn xuống thời gian, cư nhiên cũng là mười phút... Lập tức có một nhóm đảng kỹ thuật lớn tách rời video ra rồi phân tích, cuối cùng đưa ra kết luận, video chính là quay tại hiện trường, hoàn toàn không trải qua bất kỳ biên tập xử lý cắt nối nào cả.
Tất cả mọi người ở hệ Kỳ Lân và Đại Hùng tinh trầm mặc, Aldrich có chuyện gì thế này? Coi như là lãng tử hồi đầu, hồi đầu lúc này có phải là quá nhanh rồi không? Cũng không sợ trật cổ à!
Bản thân Aldrich sau đó chuyển tiếp video, ghi là: "Cảm ơn người yêu của ta Chu Cẩn, cảm ơn em ấy để giúp ta tìm lại phương hướng của cuộc sống này."
Khi anh thoải mái nhắc tới Chu Cẩn, mọi thứ tựa hồ liền được giải quyết ổn thỏa. Nam thần chính là nam thần, không những siêu cấp hoàn mỹ, thậm chí ngay cả người nổi danh là công tử bột như Aldrich này cũng có thể một lần nữa uốn cong trở lại! Chỉ tiếc Chu Cẩn không có bất kỳ tài khoản nào trong diễn đàn xã hội, bằng không thực sự là sẽ bị đoàn người tới ngắm cảnh chen chúc khen đến bạo.
Lão Lorrin liên lạc với Aldrich trước khi gọi cho Đường Hạc Minh, đại khái cơn phẫn nộ đã rời đi, lão Lorrin thay đổi phương thức câu thông gào thét trong dĩ vãng, cưỡng chế lửa giận, dùng âm lượng bình thường hỏi: "Ta đã chính thức ngỏ lời cầu hôn với Chu gia và liên bang. Con thấy thế nào?"
Aldrich sáng mắt lên: "Có thể ạ." Lão Lorrin đang muốn thở ra một hơi, liền nghe đứa con trai khờ khạo nói tiếp: "Như vậy con có thể quang minh chính đại ở lại nhà Chu Cẩn rồi. Như bây giờ, luôn cảm thấy không quá thích hợp."
Khẩu khí kia vừa vặn liền kẹt ở yết hầu, khiến lão Lorrin khụ đến đau không sống nổi.
Một bàn tay được bảo dưỡng phi thường tinh xảo, móng tay sơn màu đỏ sẫm mang một chiếc nhẫn bảo thạch khổng lồ đưa cho lão Lorrin một chén nước. Lập tức lão Lorrin rời khỏi ống kính, hình chiếu của Dana liền thay thế ông.
Aldrich lớn như vậy nhưng số lần trò chuyện với Dana có thể đếm được trên đầu ngón tay, từ trong hình chiếu nhìn thấy mẫu thân của mình, luôn có một loại cảm giác không khoẻ một cách kỳ diệu.
"Lời nói vừa rồi, chúng ta xem như chưa từng nghe qua. Con thân là thái tử kế vị, lại muốn ở liên bang, lại còn ở trong nhà Chu Cẩn, con không cảm thấy như vậy quá giống trò cười hay sao?"
Giọng nói của Dana vĩnh viễn bình thản đến không có một chút sóng lớn, vì giảm bớt nếp nhăn, bà cơ hồ cũng không làm ra biểu tình với phạm vi lớn nào. Cả người lạnh băng thoạt nhìn như là một chiếc tượng sáp với độ chân thực siêu cao.
Tình cảm của Aldrich đối với mẫu thân luôn luôn phức tạp, anh khát vọng tình mẹ, nhưng Dana và anh luôn không thân cận được. Bản thân Dana có quá nhiều chuyện muốn làm, vũ hội giao tiếp bảo dưỡng trang phục, hiếm khi rốt cuộc nghĩ đến anh, mang anh theo bên người, ba câu nói cũng không thoát khỏi "Aldrich nhưng là một đứa trẻ có tinh thần lực song S".
Đối với Dana mà nói, Aldrich đến tột cùng là con trai, hay là một thứ phối sức thêm gấm thêm hoa, thật sự là một chuyện đáng bàn luận.
"Mẫu hậu, thái tử trước đây không phải là con, bây giờ cũng không phải là con, tương lai tin rằng cũng sẽ không phải là con. Mơ ước thứ không thuộc về mình, kết cục của Tân Dương đã nên là một tấm gương tốt rồi ạ."
Dana nghe đến lời như vậy hiển nhiên có chút nổi giận, không để ý có thể sẽ tạo ra nếp nhăn, cư nhiên nhíu lông mày: "Tân Dương là có con làm tổng chỉ huy phụ trách chỉ huy đánh sập."
"Không, con chỉ là mượn ánh hào quang của Chu Cẩn ra vẻ đẹp trai tí thôi."
Dana đánh gãy Aldrich: "Im miệng! Chu Cẩn chỉ là một Omega, con đánh dấu nó, nó cần phải hoàn toàn thần phục với con!"
Aldrich bất đắc dĩ nhìn Dana: "Mẫu hậu, con xưa nay không cảm thấy ngài thuần phục với phụ hoàng đâu. Con sẽ không sử dụng thủ đoạn buồn cười này với Chu Cẩn ạ."
Dana bị nghẹn một chút, lão Lorrin qua nhiều năm như vậy nghe lời Dana răm rắp, từ lâu không để cho bà thích ứng được chuyện có người ngỗ nghịch với mình, đặc biệt ở chỗ người này vẫn là con trai của mình!
"Aldrich Lorrin, con lẽ nào muốn xoá bỏ thân phận hoàng thất của mình?"
Aldrich sửng sốt một chút,biểu tình trên mặt Dana hết sức chăm chú, huống hồ anh lớn như vậy, từ trước tới nay cũng chưa từng nghe Dana lái qua chuyện cười. Aldrich thoải mái cười rộ lên: "Như vậy cũng không tồi, ít nhất con cháu sau này không thể gọi con là nhị thế tổ." Anh nhìn hình chiếu của Dana, "Mẫu hậu, chúc người nhiều may mắn."
Lão Lorrin ngạc nhiên lộ ra nửa khuôn mặt, nhìn thê tử rồi lại nhìn con trai.
Aldrich: "Phụ hoàng, người thật sự nên đến vệ đội nhìn thử đi." Anh đưa tay đặt lên nút cắt đứt, "Nếu như hai người quyết định xóa tên con đi, cứ phát bưu kiện thông tri với con là được rồi ạ."
Aldrich đối với thân phận "Nhị hoàng tử" này cũng không có chấp niệm gì, chỉ là không nghĩ tới Dana cư nhiên dùng thủ đoạn trục xuất khỏi hoàng thất này để uy hiếp anh. Anh khe khẽ thở dài, lập tức nghĩ tới Chu Cẩn, chút phiền muộn kia lập tức tan thành mây khói, hoàn hảo, hôm nay anh có ra sao thì cũng không còn là một người cô đơn lẻ bóng nữa.
Chu Chiêu ngàn năm khó gặp một lần chủ động tìm ngay mặt Chu Cẩn tán gẫu một chút. Hai người ngồi trong phòng trà của tòa nhà quốc hội không nói gì trong vòng mười phút, Chu Chiêu rốt cuộc lên tiếng: "Ta biết bản tính phản kháng là một chuyện vô cùng khó khăn, nhưng ta hi vọng con thử một chút."
Chu Cẩn: "..."
"Không cần quá ỷ lại vào Aldrich, tận lực sinh hoạt dựa theo trạng thái lúc con còn độc thân thôi."
Chu Cẩn: "..."
Chu Chiêu nhìn Chu Cẩn ngồi ở đối diện hơi cúi đầu không nói tiếng nào, dần dần bắt đầu lo lắng, đã quá muộn rồi sao?
"Chu Cẩn? Tuy rằng rất khó, thế nhưng..."
Chu Cẩn rốt cuộc ngẩng đầu lên: "Phụ thân... Con vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi người." Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt của Chu Chiêu, "Người cũng không muốn ba ba quá thần phục người phải không? Hai người..."
Chu Cẩn ngừng lại, vẫn là nói: "Ba ba đột nhiên phát tình trong phòng thực nghiệm, lúc đó người vừa lúc ở... cho nên người..."
Chu Cẩn nói rất loạn, đối với chuyện đời trước cậu biết mình không có lập trường xen vào, dù sao không có một tràng bất ngờ kia liền sẽ không có cậu hôm nay, nhưng Chu Chiêu bây giờ dặn cậu như thế, làm cho cậu không khỏi muốn kích động một lần.
"Không." Chu Chiêu đánh gãy lời của cậu, "Ta không phải vô tình đi qua đó, ta là cố ý ở nơi đó."
Chu Cẩn kinh ngạc nhìn Chu Chiêu, Chu Chiêu nói tới chuyện này cư nhiên sẽ ngại ngùng: "Ta thích ba ba con từ rất lâu rồi, từ lần đầu tiên ở trong phòng thí nghiệm nhìn thấy em ấy kia. Ta vẫn cho rằng em ấy là một Beta, sở dĩ còn rất may mắn vì bản thân không cần cạnh tranh với người ta ở hội Cầu Hỉ Thước."
"Ta đến bây giờ đều rất may mắn, để tiếp cận ba ba con, ta vào ngày nghỉ liền đăng ký làm thủ vệ ở phòng thí nghiệm."
Chu cẩn: "..."
"Đây là quyết định sáng suốt nhất của ta đời này." Chu Chiêu hít một hơi thật sâu, "Cho nên khi ba ba con đột nhiên phát tình, ta không chút do dự liền đánh dấu em ấy trước những tên Alpha khác. Ta không hề hối hận về quyết định này của mình."
"Hơn nữa, ngoại trừ để em ấy ở nhà nghỉ ngơi, ta cũng chưa từng bắt em ấy thần phục với ta. Tiền Quân phải là một con hùng ưng thích bay, chứ không phải đóa hoa bị nuôi trong phòng kín. Con cũng vậy, Chu Cẩn, con hiểu không?"
Chu Cẩn có chút mờ mịt, cậu nhìn Chu Chiêu đang kiên định chăm chú nhìn mình. Ông có nhiều lời muốn nói lắm, nhưng chân tướng tàn nhẫn này đúng là vẫn bị ông nuốt xuống.
"Con hiểu ạ." Chu Cẩn thần tình có chút hoảng hốt gật đầu, "Aldrich anh ấy, suy nghĩ cũng giống với phụ thân lắm. Cho nên, phụ thân hẳn là không cần lo lắng."
Chu Chiêu thực sự không phải là một biết nói chuyện, thấy Chu Cẩn hiểu ý mình, hai người liền nhìn nhau không nói gì nữa, cuối cùng vẫn là Chu Cẩn nói trước rằng cậu phải trở về.
Cậu thất hồn lạc phách tùy ý để Aldrich chở về nhà. Aldrich phát hiện cậu không đúng, trở lại Chu gia liền lập tức ôm Chu Cẩn vào lòng: "Này, nếu như kết hôn với anh lại khiến em khó chịu đến như vậy, em nghĩ anh có nên đi tìm một góc nào đó khóc một trận hay không?"
Chu cẩn tựa lên người của anh: "Không, không phải chuyện này."
"Cho nên, em là không thích chuyện anh đi làm lão sư kia?"
Chu Cẩn ngẩng đầu nhìn Aldrich, phát hiện đối phương đang lo lắng nhìn mình, lắc đầu nói: "Cũng không phải. Là phụ thân và ba ba em."
"Ba ba em sở dĩ phát tình là bởi vì người Tân Dương đã ra tay, lúc đó bọn họ phát hiện ba ba càng ngày càng thoát khỏi khống chế, vốn là muốn để một Alpha khác đánh dấu ông ấy, để bảo đảm tất cả nằm trong khống chế."
"Thế nhưng không nghĩ tới lại bị phụ thân em đoạt trước." Chu Cẩn tuy rằng nhìn Aldrich, nhưng tiêu điểm cũng không đặt trên mặt anh, phảng phất là xuyên thấu qua Aldrich thấy được chỗ khác, "Vì để tránh bị bại lộ, cho nên bọn họ động tay động chân lên đồ chữa bệnh của ba ba. Tất cả mọi người cho rằng ông ấy là bởi vì dùng quá nhiều thuốc ức chế và sinh ra em nên thân thể mới từ từ không xong, chẳng ai nghĩ tới..."
"Em không có khả năng nói cho phụ thân chuyện này..."
Aldrich đau lòng ôm Chu Cẩn vào ngực: "Nếu như lúc đó ông ấy không bị đánh dấu bởi Chu Chiêu, đối với Tiền Quân mà nói, sợ rằng sẽ thống khổ hơn."
"Em biết." Bị đánh dấu bởi Alpha được Tân Dương lựa chọn, sau này cả đời đều phải nghe theo mệnh lệnh của Tân Dương, cho dù là sinh hạ con cái, cũng phải bị Tân Dương khống chế. Ngược lại, bị Chu Chiêu chân chính thích ông đánh dấu, có được một cuộc sống ngắn nhưng lại tự do...
Hoặc là, người sau quả thực hơn cả người trước.
Thế nhưng Chu Cẩn lại không có cách nào khống chế bản thân được, đối với Tiền Quân mà nói, như vậy suốt đời có phải quá mức bị động rồi không? Ông không thể có lựa chọn của riêng mình, hoàn toàn là bị số phận trêu cợt.
Aldrich nhẹ nhàng vỗ về cậu, nụ hôn vẫn không ngừng rơi lên trán Chu Cẩn: "Còn có anh, anh cũng phải cảm ơn họ. Nếu như không phải là Chu Chiêu, nga, không phải phụ thân, có lẽ anh đã phải cơ khổ suốt đời."
Aldrich chờ Chu Cản chậm rãi bình phục lại, nhân cơ hội an ủi: "Có thể nói như vậy rất ích kỷ, bất quá nếu như không phải phụ thân ngay lúc đó quyết định thật nhanh, anh vĩnh viễn cũng sẽ không gặp được người anh thương, cả đời đều phải hồn hồn ngạc ngạc giả trang dưới một lớp quần áo lụa là, mang một chiếc khăn trùm đầu bất luân bất loại, trà trộn vào trong đống Tinh Đạo không có việc gì để làm."
"Em xem, chung quy người có lợi nhất vẫn là anh."
Chu Cẩn dở khóc dở cười nhìn Aldrich, đối phương thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói: "Nga, chính thức thông tri với em một chút, chuyện Vương phi này sợ rằng có biến rồi."
Chu Cẩn bị anh đột nhiên lạc đề vạn lý làm cậu không nghĩ ra: "Cái gì Vương phi?"
"Mẫu hậu anh nói nếu không làm vua liền xóa tên anh ra khỏi hoàng thất." Aldrich làm ra bộ đáng đáng thương nhìn Chu Cẩn, "Sau này anh sẽ là dân chúng bình thường thôi, em cần phải chiếu cố anh đó, nghìn vạn lần không được vứt bỏ anh!"
Chu Cẩn không nghĩ tới Dana cư nhiên tàn nhẫn như vậy, đang nghĩ tới chuyện bà bị cảnh báo bởi Aldrich đang sống thật thoải mái, thân thể cũng đã bị đối phương đặt ở trên giường. Aldrich từ trên cao nhìn xuống Chu Cẩn, hai tay phi thường tự nhiên đè nặng cậu, để Chu Cẩn không có biện pháp giãy dụa, trên mặt cũng làm ra biểu tình đáng thương: "Anh muốn thoải mái."
Chu Cẩn: "..."
Aldrich cúi đầu hôn Chu Cẩn: "Thuận tiện cảm ơn hai vị phụ thân."
Aldrich xưa nay luôn luôn cẩn trọng, đêm nay lại phá lệ điên cuồng, Chu Cẩn ngoại trừ bị cuốn theo tiết tấu trầm luân của đối phương thì chẳng thể làm gì nữa. Đang lúc thở dốc thì có một giọng nói nỉ non bên tai, lúc đầu Chu Cẩn không nghe rõ là nói cái gì, cũng may đối phương kiên nhẫn, Chu Cẩn từ trong hỗn độn trở về thì rốt cuộc nghe rõ, đó là một câu anh yêu em.
Vô luận hai vị phụ thân tiếc nuối như thế nào, chuyện cũ chung quy không thể tiếp tục. May là còn có hiện tại.
Xét thấy lão sư khoa vật lộn vẫn luôn không đủ, ngày Aldrich chính thức đi làm rất nhanh đã đến. Có quân đoàn mười lăm người và video khảo hạch đã được công khai, quân giáo sinh xoa tay chuẩn bị sẵn, còn âm thầm mở chợ, đặt cược xem ai có thể đánh thắng Aldrich.
Đối với một thanh danh ăn chơi như vậy, không tận mắt nhìn thấy thực lực của đối phương, mọi người đối với thực lực của anh ở trong lòng luôn sẽ còn nghi vấn, luôn cảm thấy anh là một chiếc hộp tối chưa bị lật tẩy.
Aldrich ước chừng lấy một tháng công phu ra đánh từng quân giáo sinh ở trường quân đội đệ nhất một lần, rốt cuộc để người của trường quân đội đệ nhất xác định, Aldrich thực sự rất mạnh.
Kỹ thuật đánh lộn của học viện đều là tổng kết từ lý luận và thực chiến của tướng sĩ từng đời, mà kỹ thuật cận chiến của Aldrich, không chỉ có phong cách của học viện mà còn có kỹ xảo liều mạng vì khả năng sinh tồn trước mắt mà anh có được khi trà trộn vào đám Tinh Đạo.
Đặc biệt là sau khi nghiên cứu bộ sưu tập Chu gia cất kỹ, Aldrich đã kết hợp hai phong cách làm một thể quả thực chỉ thiếu chưa treo bảng hiệu không địch thủ ở ngoài vũ trụ mà thôi.
Anh cũng không quan tâm đến tình huống của đế quốc nữa, phảng phất như là một hồi giằng co giữa Dana và anh. Nhưng Aldrich đã không còn quan tâm đến thắng thua, một chút chờ mong cuối cùng với Dana, ngay thời điểm Dana uy hiếp sẽ xóa tên anh, đã tan thành mây khói.
Còn có một chuyện vui nữa chính là Aldrich rốt cuộc nhận được phần tiền lương đầu tiên trong đời. Tiền trợ cấp ở vệ đội của anh vẫn chưa được kết toán, lúc đến liên bang mới có tài khoản cá nhân, dưới ý nghĩa chân chính bắt đầu làm ra tiền.
Vẫn còn trong thời gian thử việc, tiền lương cũng không nhiều lắm. Aldrich nhìn bấy nhiêu tiền này, suy nghĩ một chút, không hề xấu hổ quyết định ăn ngủ tiếp ở Chu gia, sau đó mới xin phép nghỉ nửa ngày để đi đến trung tâm thương mại.
Chu Cẩn rốt cuộc bổ sung xong bài tập và đuổi kịp chương trình học của năm hai. Bởi vì Aldrich ở Chu gia, cậu thẳng thắn chọn học ngoại trú, chiều nào học xong cậu cũng trực tiếp theo Michelson đi đến căn cứ nghiên cứu của Dịch Minh, sau đó chờ Aldrich tan tầm đón cậu về nhà.
Hôm nay Aldrich tới đón cậu phá lệ vui vẻ, Chu Cẩn nhìn biểu tình không nhịn cười được của đối phương mà hoài nghi hồi lâu, nhưng mặc cho cậu hỏi thế nào, Aldrich cũng không nói rốt cuộc vì sao mình lại vui vẻ như vậy. Thẳng đến lúc trở lại Chu gia, Aldrich cầm ra một chiếc hộp nhỏ.
Là một chiếc nhẫn vàng cực điểm, phi thường tương tự với cái Chu Cẩn đã từng đeo trên tay.
Aldrich như hiến vật quý đưa nhẫn cho Chu Cẩn: "Anh thấy em lâu rồi không có đeo cái kia, có phải đã đánh mất hay không? Cho nên anh tìm ra một cái không sai biệt lắm."
Chu Cẩn nhìn chiếc nhẫn, lại nhìn Aldrich, kết quả đồ ngốc kia lại nói: "Đeo vào nha, nhìn xem có thích hợp hay không."
Chu Cẩn không thể làm gì khác hơn là dưới sự thúc giục của anh lấy chiếc nhẫn ra, đeo lên ngón giữa của mình. Aldrich vẻ mặt đắc ý: "Thế nào, vừa phải không?"
Chu Cẩn vận dụng kỹ thuật diễn nhiều năm huấn luyện ra gửi cho Aldrich một nụ cười hoàn mỹ, trong ngực yên lặng thổ tào cái vị phong nguyệt này đến tột cùng mấy năm nay lăn lộn kiểu nào, quả nhiên là vẫn rất ngu xuẩn.
Từng ngày lại trôi qua, rốt cuộc đã đến cuối năm, hai người đều chỉ cần đến trường học dự lễ một phát là có thể chính thức nghỉ. Sáng sớm hôm nay Chu Cẩn dậy sớm, thay đồ thành một thân tây trang màu đen rất trang trọng. Aldrich còn đang đánh răng đi ra, nhìn Chu Cẩn đang tự chải chuốt bản thân, người vốn tinh xảo quả thực phải sáng rực rỡ.
"Đi dự lễ cần ăn mặc trang trọng như thế à?" Anh âm thầm tốn hơi thừa lời.
Chu Cẩn nhìn gương kiểm tra một chút, chỉ chỉ tủ quần áo: "Bộ kia là của anh, thay nhanh lên, chúng ta sẽ bị muộn đó."
Aldrich nhìn một bộ chính trang khác rõ ràng y như của Chu Cẩn: "Thế nào, hôm nay chúng ta còn phải đi đâu sao?"
"Ừ, có một nơi phải đi, nhanh lên một chút." Cậu vừa giục Aldrich vừa thẳng thắn động thủ giúp anh thay quần áo, sau đó trong thời gian ngắn nhất, thúc Aldrich ra cửa.
Phi hành khí luôn luôn là Aldrich lái, hôm nay Chu Cẩn khó được chủ động ngồi trên chỗ điều khiển. Aldrich vẫn lẩm bẩm muốn dành kỳ nghỉ để vui chơi với Chu Cẩn một chút, thẳng đến lúc thấy cửa lớn của sở đăng ký mới hồi phục lại tinh thần.
"Đây, đây là..."
Chu Cẩn buồn cười nhìn Aldrich: "Em tưởng lúc anh thấy chính trang phải kịp phản ứng rồi chứ."
Aldrich bày ra một bộ dáng xuẩn ngốc, Chu Cẩn khó có được hảo tâm thân thủ khép cằm anh lại: "Đều phải ở nhà mừng năm mới, luôn cần có một thân phận thích hợp. Tuy rằng tư liệu thân phận của anh vẫn còn ở đế quốc, thế nhưng cũng may tổng thống tiên sinh nguyện ý bán đi mặt mũi một chút, đặc biệt đặc cách luôn đó."
Aldrich cười ha hả: "Việc này, vốn phải để anh chủ động."
Chu Cẩn nhớ tới quá khứ lúng túng kia: "Em vẫn không ngờ rằng anh sẽ đưa cho em chiếc nhẫn đó."
Aldrich kéo tay cậu qua, lấy chiếc nhẫn trên ngón xuống, sau đó phá phá ở bên ngoài một chút, Chu Cẩn bây giờ mới phát giác, chiếc nhẫn này có thể điều chỉnh. Lập tức, nó vừa khích đeo vào trên ngón áp út của Chu Cẩn.
"Anh vốn chính là muốn cho em đeo vào ngón áp út, bất quá đột nhiên cảm thấy không quá tốt." Trên mặt anh xuất hiện một chút ngượng ngùng, "Cho nên anh muốn đợi thêm hai năm nữa, chí ít có thể cho em một hôn lễ."
Chu Cẩn hài lòng nhìn chiếc nhẫn: "Cũng không hề xung đột. Hôm nay chỉ là đi đăng ký mà thôi, em chờ nghi thức hai năm sau của anh nhé."
Một người như vậy, lại muốn đi làm lão sư trong trường quân đội đệ nhất ở liên bang! Hiệu trưởng, ông đi ra đây chúng ta cùng đàm luận, đế quốc đến cùng cho ông thứ tốt gì rồi!
Trang chính thức của trường quân đội đệ nhất lập tức bị tóm lấy, trường quân đội đệ nhất đã từng bồi dưỡng được tám vị tướng quân liên bang ở trong lòng muôn người vẫn là nơi cao thượng mà thần thánh sinh sống, nhưng một nơi bồi dưỡng một đời lại một đời tướng lĩnh của liên bang như vậy cư nhiên để Aldrich làm lão sư, quả thực là khó bề tin tưởng!
Nói đến Aldrich, anh không cố gắng hóa thân thành công tử bột, đầu tiên là cưỡng bách Chu Cẩn, hiện tại liền chia sẻ trường quân đội đệ nhất, quả thực là ai cũng không nhịn được!
Lời phàn nàn một cái lại một cái được gửi đến, nghi vấn tầng trệt chất thành một tầng lại một tầng, hòm thư của hiệu trưởng cơ hồ bị nhồi nhét bởi thư trách cứ. Cuối cùng trường quân đội đệ nhất không thể không công bố video sát hạch thực chiến của Aldrich, bài thi viết, cùng với bản kiến nghị được ký bởi mười mấy học sinh trong trường quân đội.
Người liên bang trầm mặc, tạm thời không đề cập đến bản kiến nghị kỳ quái kia, một tên công tử bột như Aldrich cư nhiên làm bài viết được gần điểm tối đa. Nhìn kỹ đề bài, còn thật sự rất khó. Nếu bài thi viết có khả năng thả nước, video sát hạch thực chiến kia liền không thể làm vậy. Năm lão sư, từ xa luân chiến đến cùng nhau tiến lên, Aldrich thoạt nhìn ngay cả thở cũng chưa làm đã đem người đánh bò trên mặt đất.
*thả nước: ở đây, thả nước có thể hiểu là khi Aldrich thi viết, vì Aldrich và hiệu trưởng đã có giao dịch riêng nên Aldrich mới thi được gần điểm cao.
Nhìn xuống thời gian, cư nhiên cũng là mười phút... Lập tức có một nhóm đảng kỹ thuật lớn tách rời video ra rồi phân tích, cuối cùng đưa ra kết luận, video chính là quay tại hiện trường, hoàn toàn không trải qua bất kỳ biên tập xử lý cắt nối nào cả.
Tất cả mọi người ở hệ Kỳ Lân và Đại Hùng tinh trầm mặc, Aldrich có chuyện gì thế này? Coi như là lãng tử hồi đầu, hồi đầu lúc này có phải là quá nhanh rồi không? Cũng không sợ trật cổ à!
Bản thân Aldrich sau đó chuyển tiếp video, ghi là: "Cảm ơn người yêu của ta Chu Cẩn, cảm ơn em ấy để giúp ta tìm lại phương hướng của cuộc sống này."
Khi anh thoải mái nhắc tới Chu Cẩn, mọi thứ tựa hồ liền được giải quyết ổn thỏa. Nam thần chính là nam thần, không những siêu cấp hoàn mỹ, thậm chí ngay cả người nổi danh là công tử bột như Aldrich này cũng có thể một lần nữa uốn cong trở lại! Chỉ tiếc Chu Cẩn không có bất kỳ tài khoản nào trong diễn đàn xã hội, bằng không thực sự là sẽ bị đoàn người tới ngắm cảnh chen chúc khen đến bạo.
Lão Lorrin liên lạc với Aldrich trước khi gọi cho Đường Hạc Minh, đại khái cơn phẫn nộ đã rời đi, lão Lorrin thay đổi phương thức câu thông gào thét trong dĩ vãng, cưỡng chế lửa giận, dùng âm lượng bình thường hỏi: "Ta đã chính thức ngỏ lời cầu hôn với Chu gia và liên bang. Con thấy thế nào?"
Aldrich sáng mắt lên: "Có thể ạ." Lão Lorrin đang muốn thở ra một hơi, liền nghe đứa con trai khờ khạo nói tiếp: "Như vậy con có thể quang minh chính đại ở lại nhà Chu Cẩn rồi. Như bây giờ, luôn cảm thấy không quá thích hợp."
Khẩu khí kia vừa vặn liền kẹt ở yết hầu, khiến lão Lorrin khụ đến đau không sống nổi.
Một bàn tay được bảo dưỡng phi thường tinh xảo, móng tay sơn màu đỏ sẫm mang một chiếc nhẫn bảo thạch khổng lồ đưa cho lão Lorrin một chén nước. Lập tức lão Lorrin rời khỏi ống kính, hình chiếu của Dana liền thay thế ông.
Aldrich lớn như vậy nhưng số lần trò chuyện với Dana có thể đếm được trên đầu ngón tay, từ trong hình chiếu nhìn thấy mẫu thân của mình, luôn có một loại cảm giác không khoẻ một cách kỳ diệu.
"Lời nói vừa rồi, chúng ta xem như chưa từng nghe qua. Con thân là thái tử kế vị, lại muốn ở liên bang, lại còn ở trong nhà Chu Cẩn, con không cảm thấy như vậy quá giống trò cười hay sao?"
Giọng nói của Dana vĩnh viễn bình thản đến không có một chút sóng lớn, vì giảm bớt nếp nhăn, bà cơ hồ cũng không làm ra biểu tình với phạm vi lớn nào. Cả người lạnh băng thoạt nhìn như là một chiếc tượng sáp với độ chân thực siêu cao.
Tình cảm của Aldrich đối với mẫu thân luôn luôn phức tạp, anh khát vọng tình mẹ, nhưng Dana và anh luôn không thân cận được. Bản thân Dana có quá nhiều chuyện muốn làm, vũ hội giao tiếp bảo dưỡng trang phục, hiếm khi rốt cuộc nghĩ đến anh, mang anh theo bên người, ba câu nói cũng không thoát khỏi "Aldrich nhưng là một đứa trẻ có tinh thần lực song S".
Đối với Dana mà nói, Aldrich đến tột cùng là con trai, hay là một thứ phối sức thêm gấm thêm hoa, thật sự là một chuyện đáng bàn luận.
"Mẫu hậu, thái tử trước đây không phải là con, bây giờ cũng không phải là con, tương lai tin rằng cũng sẽ không phải là con. Mơ ước thứ không thuộc về mình, kết cục của Tân Dương đã nên là một tấm gương tốt rồi ạ."
Dana nghe đến lời như vậy hiển nhiên có chút nổi giận, không để ý có thể sẽ tạo ra nếp nhăn, cư nhiên nhíu lông mày: "Tân Dương là có con làm tổng chỉ huy phụ trách chỉ huy đánh sập."
"Không, con chỉ là mượn ánh hào quang của Chu Cẩn ra vẻ đẹp trai tí thôi."
Dana đánh gãy Aldrich: "Im miệng! Chu Cẩn chỉ là một Omega, con đánh dấu nó, nó cần phải hoàn toàn thần phục với con!"
Aldrich bất đắc dĩ nhìn Dana: "Mẫu hậu, con xưa nay không cảm thấy ngài thuần phục với phụ hoàng đâu. Con sẽ không sử dụng thủ đoạn buồn cười này với Chu Cẩn ạ."
Dana bị nghẹn một chút, lão Lorrin qua nhiều năm như vậy nghe lời Dana răm rắp, từ lâu không để cho bà thích ứng được chuyện có người ngỗ nghịch với mình, đặc biệt ở chỗ người này vẫn là con trai của mình!
"Aldrich Lorrin, con lẽ nào muốn xoá bỏ thân phận hoàng thất của mình?"
Aldrich sửng sốt một chút,biểu tình trên mặt Dana hết sức chăm chú, huống hồ anh lớn như vậy, từ trước tới nay cũng chưa từng nghe Dana lái qua chuyện cười. Aldrich thoải mái cười rộ lên: "Như vậy cũng không tồi, ít nhất con cháu sau này không thể gọi con là nhị thế tổ." Anh nhìn hình chiếu của Dana, "Mẫu hậu, chúc người nhiều may mắn."
Lão Lorrin ngạc nhiên lộ ra nửa khuôn mặt, nhìn thê tử rồi lại nhìn con trai.
Aldrich: "Phụ hoàng, người thật sự nên đến vệ đội nhìn thử đi." Anh đưa tay đặt lên nút cắt đứt, "Nếu như hai người quyết định xóa tên con đi, cứ phát bưu kiện thông tri với con là được rồi ạ."
Aldrich đối với thân phận "Nhị hoàng tử" này cũng không có chấp niệm gì, chỉ là không nghĩ tới Dana cư nhiên dùng thủ đoạn trục xuất khỏi hoàng thất này để uy hiếp anh. Anh khe khẽ thở dài, lập tức nghĩ tới Chu Cẩn, chút phiền muộn kia lập tức tan thành mây khói, hoàn hảo, hôm nay anh có ra sao thì cũng không còn là một người cô đơn lẻ bóng nữa.
Chu Chiêu ngàn năm khó gặp một lần chủ động tìm ngay mặt Chu Cẩn tán gẫu một chút. Hai người ngồi trong phòng trà của tòa nhà quốc hội không nói gì trong vòng mười phút, Chu Chiêu rốt cuộc lên tiếng: "Ta biết bản tính phản kháng là một chuyện vô cùng khó khăn, nhưng ta hi vọng con thử một chút."
Chu Cẩn: "..."
"Không cần quá ỷ lại vào Aldrich, tận lực sinh hoạt dựa theo trạng thái lúc con còn độc thân thôi."
Chu Cẩn: "..."
Chu Chiêu nhìn Chu Cẩn ngồi ở đối diện hơi cúi đầu không nói tiếng nào, dần dần bắt đầu lo lắng, đã quá muộn rồi sao?
"Chu Cẩn? Tuy rằng rất khó, thế nhưng..."
Chu Cẩn rốt cuộc ngẩng đầu lên: "Phụ thân... Con vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi người." Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt của Chu Chiêu, "Người cũng không muốn ba ba quá thần phục người phải không? Hai người..."
Chu Cẩn ngừng lại, vẫn là nói: "Ba ba đột nhiên phát tình trong phòng thực nghiệm, lúc đó người vừa lúc ở... cho nên người..."
Chu Cẩn nói rất loạn, đối với chuyện đời trước cậu biết mình không có lập trường xen vào, dù sao không có một tràng bất ngờ kia liền sẽ không có cậu hôm nay, nhưng Chu Chiêu bây giờ dặn cậu như thế, làm cho cậu không khỏi muốn kích động một lần.
"Không." Chu Chiêu đánh gãy lời của cậu, "Ta không phải vô tình đi qua đó, ta là cố ý ở nơi đó."
Chu Cẩn kinh ngạc nhìn Chu Chiêu, Chu Chiêu nói tới chuyện này cư nhiên sẽ ngại ngùng: "Ta thích ba ba con từ rất lâu rồi, từ lần đầu tiên ở trong phòng thí nghiệm nhìn thấy em ấy kia. Ta vẫn cho rằng em ấy là một Beta, sở dĩ còn rất may mắn vì bản thân không cần cạnh tranh với người ta ở hội Cầu Hỉ Thước."
"Ta đến bây giờ đều rất may mắn, để tiếp cận ba ba con, ta vào ngày nghỉ liền đăng ký làm thủ vệ ở phòng thí nghiệm."
Chu cẩn: "..."
"Đây là quyết định sáng suốt nhất của ta đời này." Chu Chiêu hít một hơi thật sâu, "Cho nên khi ba ba con đột nhiên phát tình, ta không chút do dự liền đánh dấu em ấy trước những tên Alpha khác. Ta không hề hối hận về quyết định này của mình."
"Hơn nữa, ngoại trừ để em ấy ở nhà nghỉ ngơi, ta cũng chưa từng bắt em ấy thần phục với ta. Tiền Quân phải là một con hùng ưng thích bay, chứ không phải đóa hoa bị nuôi trong phòng kín. Con cũng vậy, Chu Cẩn, con hiểu không?"
Chu Cẩn có chút mờ mịt, cậu nhìn Chu Chiêu đang kiên định chăm chú nhìn mình. Ông có nhiều lời muốn nói lắm, nhưng chân tướng tàn nhẫn này đúng là vẫn bị ông nuốt xuống.
"Con hiểu ạ." Chu Cẩn thần tình có chút hoảng hốt gật đầu, "Aldrich anh ấy, suy nghĩ cũng giống với phụ thân lắm. Cho nên, phụ thân hẳn là không cần lo lắng."
Chu Chiêu thực sự không phải là một biết nói chuyện, thấy Chu Cẩn hiểu ý mình, hai người liền nhìn nhau không nói gì nữa, cuối cùng vẫn là Chu Cẩn nói trước rằng cậu phải trở về.
Cậu thất hồn lạc phách tùy ý để Aldrich chở về nhà. Aldrich phát hiện cậu không đúng, trở lại Chu gia liền lập tức ôm Chu Cẩn vào lòng: "Này, nếu như kết hôn với anh lại khiến em khó chịu đến như vậy, em nghĩ anh có nên đi tìm một góc nào đó khóc một trận hay không?"
Chu cẩn tựa lên người của anh: "Không, không phải chuyện này."
"Cho nên, em là không thích chuyện anh đi làm lão sư kia?"
Chu Cẩn ngẩng đầu nhìn Aldrich, phát hiện đối phương đang lo lắng nhìn mình, lắc đầu nói: "Cũng không phải. Là phụ thân và ba ba em."
"Ba ba em sở dĩ phát tình là bởi vì người Tân Dương đã ra tay, lúc đó bọn họ phát hiện ba ba càng ngày càng thoát khỏi khống chế, vốn là muốn để một Alpha khác đánh dấu ông ấy, để bảo đảm tất cả nằm trong khống chế."
"Thế nhưng không nghĩ tới lại bị phụ thân em đoạt trước." Chu Cẩn tuy rằng nhìn Aldrich, nhưng tiêu điểm cũng không đặt trên mặt anh, phảng phất là xuyên thấu qua Aldrich thấy được chỗ khác, "Vì để tránh bị bại lộ, cho nên bọn họ động tay động chân lên đồ chữa bệnh của ba ba. Tất cả mọi người cho rằng ông ấy là bởi vì dùng quá nhiều thuốc ức chế và sinh ra em nên thân thể mới từ từ không xong, chẳng ai nghĩ tới..."
"Em không có khả năng nói cho phụ thân chuyện này..."
Aldrich đau lòng ôm Chu Cẩn vào ngực: "Nếu như lúc đó ông ấy không bị đánh dấu bởi Chu Chiêu, đối với Tiền Quân mà nói, sợ rằng sẽ thống khổ hơn."
"Em biết." Bị đánh dấu bởi Alpha được Tân Dương lựa chọn, sau này cả đời đều phải nghe theo mệnh lệnh của Tân Dương, cho dù là sinh hạ con cái, cũng phải bị Tân Dương khống chế. Ngược lại, bị Chu Chiêu chân chính thích ông đánh dấu, có được một cuộc sống ngắn nhưng lại tự do...
Hoặc là, người sau quả thực hơn cả người trước.
Thế nhưng Chu Cẩn lại không có cách nào khống chế bản thân được, đối với Tiền Quân mà nói, như vậy suốt đời có phải quá mức bị động rồi không? Ông không thể có lựa chọn của riêng mình, hoàn toàn là bị số phận trêu cợt.
Aldrich nhẹ nhàng vỗ về cậu, nụ hôn vẫn không ngừng rơi lên trán Chu Cẩn: "Còn có anh, anh cũng phải cảm ơn họ. Nếu như không phải là Chu Chiêu, nga, không phải phụ thân, có lẽ anh đã phải cơ khổ suốt đời."
Aldrich chờ Chu Cản chậm rãi bình phục lại, nhân cơ hội an ủi: "Có thể nói như vậy rất ích kỷ, bất quá nếu như không phải phụ thân ngay lúc đó quyết định thật nhanh, anh vĩnh viễn cũng sẽ không gặp được người anh thương, cả đời đều phải hồn hồn ngạc ngạc giả trang dưới một lớp quần áo lụa là, mang một chiếc khăn trùm đầu bất luân bất loại, trà trộn vào trong đống Tinh Đạo không có việc gì để làm."
"Em xem, chung quy người có lợi nhất vẫn là anh."
Chu Cẩn dở khóc dở cười nhìn Aldrich, đối phương thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói: "Nga, chính thức thông tri với em một chút, chuyện Vương phi này sợ rằng có biến rồi."
Chu Cẩn bị anh đột nhiên lạc đề vạn lý làm cậu không nghĩ ra: "Cái gì Vương phi?"
"Mẫu hậu anh nói nếu không làm vua liền xóa tên anh ra khỏi hoàng thất." Aldrich làm ra bộ đáng đáng thương nhìn Chu Cẩn, "Sau này anh sẽ là dân chúng bình thường thôi, em cần phải chiếu cố anh đó, nghìn vạn lần không được vứt bỏ anh!"
Chu Cẩn không nghĩ tới Dana cư nhiên tàn nhẫn như vậy, đang nghĩ tới chuyện bà bị cảnh báo bởi Aldrich đang sống thật thoải mái, thân thể cũng đã bị đối phương đặt ở trên giường. Aldrich từ trên cao nhìn xuống Chu Cẩn, hai tay phi thường tự nhiên đè nặng cậu, để Chu Cẩn không có biện pháp giãy dụa, trên mặt cũng làm ra biểu tình đáng thương: "Anh muốn thoải mái."
Chu Cẩn: "..."
Aldrich cúi đầu hôn Chu Cẩn: "Thuận tiện cảm ơn hai vị phụ thân."
Aldrich xưa nay luôn luôn cẩn trọng, đêm nay lại phá lệ điên cuồng, Chu Cẩn ngoại trừ bị cuốn theo tiết tấu trầm luân của đối phương thì chẳng thể làm gì nữa. Đang lúc thở dốc thì có một giọng nói nỉ non bên tai, lúc đầu Chu Cẩn không nghe rõ là nói cái gì, cũng may đối phương kiên nhẫn, Chu Cẩn từ trong hỗn độn trở về thì rốt cuộc nghe rõ, đó là một câu anh yêu em.
Vô luận hai vị phụ thân tiếc nuối như thế nào, chuyện cũ chung quy không thể tiếp tục. May là còn có hiện tại.
Xét thấy lão sư khoa vật lộn vẫn luôn không đủ, ngày Aldrich chính thức đi làm rất nhanh đã đến. Có quân đoàn mười lăm người và video khảo hạch đã được công khai, quân giáo sinh xoa tay chuẩn bị sẵn, còn âm thầm mở chợ, đặt cược xem ai có thể đánh thắng Aldrich.
Đối với một thanh danh ăn chơi như vậy, không tận mắt nhìn thấy thực lực của đối phương, mọi người đối với thực lực của anh ở trong lòng luôn sẽ còn nghi vấn, luôn cảm thấy anh là một chiếc hộp tối chưa bị lật tẩy.
Aldrich ước chừng lấy một tháng công phu ra đánh từng quân giáo sinh ở trường quân đội đệ nhất một lần, rốt cuộc để người của trường quân đội đệ nhất xác định, Aldrich thực sự rất mạnh.
Kỹ thuật đánh lộn của học viện đều là tổng kết từ lý luận và thực chiến của tướng sĩ từng đời, mà kỹ thuật cận chiến của Aldrich, không chỉ có phong cách của học viện mà còn có kỹ xảo liều mạng vì khả năng sinh tồn trước mắt mà anh có được khi trà trộn vào đám Tinh Đạo.
Đặc biệt là sau khi nghiên cứu bộ sưu tập Chu gia cất kỹ, Aldrich đã kết hợp hai phong cách làm một thể quả thực chỉ thiếu chưa treo bảng hiệu không địch thủ ở ngoài vũ trụ mà thôi.
Anh cũng không quan tâm đến tình huống của đế quốc nữa, phảng phất như là một hồi giằng co giữa Dana và anh. Nhưng Aldrich đã không còn quan tâm đến thắng thua, một chút chờ mong cuối cùng với Dana, ngay thời điểm Dana uy hiếp sẽ xóa tên anh, đã tan thành mây khói.
Còn có một chuyện vui nữa chính là Aldrich rốt cuộc nhận được phần tiền lương đầu tiên trong đời. Tiền trợ cấp ở vệ đội của anh vẫn chưa được kết toán, lúc đến liên bang mới có tài khoản cá nhân, dưới ý nghĩa chân chính bắt đầu làm ra tiền.
Vẫn còn trong thời gian thử việc, tiền lương cũng không nhiều lắm. Aldrich nhìn bấy nhiêu tiền này, suy nghĩ một chút, không hề xấu hổ quyết định ăn ngủ tiếp ở Chu gia, sau đó mới xin phép nghỉ nửa ngày để đi đến trung tâm thương mại.
Chu Cẩn rốt cuộc bổ sung xong bài tập và đuổi kịp chương trình học của năm hai. Bởi vì Aldrich ở Chu gia, cậu thẳng thắn chọn học ngoại trú, chiều nào học xong cậu cũng trực tiếp theo Michelson đi đến căn cứ nghiên cứu của Dịch Minh, sau đó chờ Aldrich tan tầm đón cậu về nhà.
Hôm nay Aldrich tới đón cậu phá lệ vui vẻ, Chu Cẩn nhìn biểu tình không nhịn cười được của đối phương mà hoài nghi hồi lâu, nhưng mặc cho cậu hỏi thế nào, Aldrich cũng không nói rốt cuộc vì sao mình lại vui vẻ như vậy. Thẳng đến lúc trở lại Chu gia, Aldrich cầm ra một chiếc hộp nhỏ.
Là một chiếc nhẫn vàng cực điểm, phi thường tương tự với cái Chu Cẩn đã từng đeo trên tay.
Aldrich như hiến vật quý đưa nhẫn cho Chu Cẩn: "Anh thấy em lâu rồi không có đeo cái kia, có phải đã đánh mất hay không? Cho nên anh tìm ra một cái không sai biệt lắm."
Chu Cẩn nhìn chiếc nhẫn, lại nhìn Aldrich, kết quả đồ ngốc kia lại nói: "Đeo vào nha, nhìn xem có thích hợp hay không."
Chu Cẩn không thể làm gì khác hơn là dưới sự thúc giục của anh lấy chiếc nhẫn ra, đeo lên ngón giữa của mình. Aldrich vẻ mặt đắc ý: "Thế nào, vừa phải không?"
Chu Cẩn vận dụng kỹ thuật diễn nhiều năm huấn luyện ra gửi cho Aldrich một nụ cười hoàn mỹ, trong ngực yên lặng thổ tào cái vị phong nguyệt này đến tột cùng mấy năm nay lăn lộn kiểu nào, quả nhiên là vẫn rất ngu xuẩn.
Từng ngày lại trôi qua, rốt cuộc đã đến cuối năm, hai người đều chỉ cần đến trường học dự lễ một phát là có thể chính thức nghỉ. Sáng sớm hôm nay Chu Cẩn dậy sớm, thay đồ thành một thân tây trang màu đen rất trang trọng. Aldrich còn đang đánh răng đi ra, nhìn Chu Cẩn đang tự chải chuốt bản thân, người vốn tinh xảo quả thực phải sáng rực rỡ.
"Đi dự lễ cần ăn mặc trang trọng như thế à?" Anh âm thầm tốn hơi thừa lời.
Chu Cẩn nhìn gương kiểm tra một chút, chỉ chỉ tủ quần áo: "Bộ kia là của anh, thay nhanh lên, chúng ta sẽ bị muộn đó."
Aldrich nhìn một bộ chính trang khác rõ ràng y như của Chu Cẩn: "Thế nào, hôm nay chúng ta còn phải đi đâu sao?"
"Ừ, có một nơi phải đi, nhanh lên một chút." Cậu vừa giục Aldrich vừa thẳng thắn động thủ giúp anh thay quần áo, sau đó trong thời gian ngắn nhất, thúc Aldrich ra cửa.
Phi hành khí luôn luôn là Aldrich lái, hôm nay Chu Cẩn khó được chủ động ngồi trên chỗ điều khiển. Aldrich vẫn lẩm bẩm muốn dành kỳ nghỉ để vui chơi với Chu Cẩn một chút, thẳng đến lúc thấy cửa lớn của sở đăng ký mới hồi phục lại tinh thần.
"Đây, đây là..."
Chu Cẩn buồn cười nhìn Aldrich: "Em tưởng lúc anh thấy chính trang phải kịp phản ứng rồi chứ."
Aldrich bày ra một bộ dáng xuẩn ngốc, Chu Cẩn khó có được hảo tâm thân thủ khép cằm anh lại: "Đều phải ở nhà mừng năm mới, luôn cần có một thân phận thích hợp. Tuy rằng tư liệu thân phận của anh vẫn còn ở đế quốc, thế nhưng cũng may tổng thống tiên sinh nguyện ý bán đi mặt mũi một chút, đặc biệt đặc cách luôn đó."
Aldrich cười ha hả: "Việc này, vốn phải để anh chủ động."
Chu Cẩn nhớ tới quá khứ lúng túng kia: "Em vẫn không ngờ rằng anh sẽ đưa cho em chiếc nhẫn đó."
Aldrich kéo tay cậu qua, lấy chiếc nhẫn trên ngón xuống, sau đó phá phá ở bên ngoài một chút, Chu Cẩn bây giờ mới phát giác, chiếc nhẫn này có thể điều chỉnh. Lập tức, nó vừa khích đeo vào trên ngón áp út của Chu Cẩn.
"Anh vốn chính là muốn cho em đeo vào ngón áp út, bất quá đột nhiên cảm thấy không quá tốt." Trên mặt anh xuất hiện một chút ngượng ngùng, "Cho nên anh muốn đợi thêm hai năm nữa, chí ít có thể cho em một hôn lễ."
Chu Cẩn hài lòng nhìn chiếc nhẫn: "Cũng không hề xung đột. Hôm nay chỉ là đi đăng ký mà thôi, em chờ nghi thức hai năm sau của anh nhé."
Danh sách chương