"Anh thật sự là thành viên vương thất Á Bá Lan?" Nhan Tử Dạ lại hướng An Nhĩ Tư chứng thực.

"Đúng vậy, thế nên sau này Tiểu Dạ hoàn toàn không lo lắng vấn đề thân phận, bởi vì em sẽ trở thành bầu bạn của người thừa kế vương thất Á Bá Lan." An Nhĩ Tư ý nói tới chuyện lỡ như một ngày nào đó bán yêu thể của Nhan Tử Dạ bị phát hiện. Cho dù Nhan Tử Dạ bại lộ thân phận, bị hiểu nhầm là bán thú nhân, với địa vị của mình, vương thất Á Bá Lan hoàn toàn có thể áp chế chuyện này. Bởi vì Á Bá Lan là tinh cầu giàu có nhất, khoa học kĩ thuật phát triển nhất, đồng thời cũng là tinh cầu cực mạnh. Mà làm vương thất thống lĩnh tinh cầu này, Á Bá Lan chính là gia tộc đứng đầu cả tinh tế này. Tuy số lượng thành viên của dòng chính có chút đơn bạc nhưng không ai dám coi thường.

An Nhĩ Tư cư nhiên là thành viên vương thất Á Bá Lan, Nhan Tử Dạ có cảm giác tin tức này hệt như một quả bom nổ tung trong đầu, làm đầu óc cậu choáng váng. Vương thất Á Bá Lan là đại gia tộc đứng đầu tinh tế, cường hãn quả thực không cần phải nói. Trước kia nghe An Nhĩ Tư nói về dòng họ của mình, Nhan Tử Dạ đã cảm thấy quen tai, bất quá nhất thời cũng không phản ứng, lại càng không liên tưởng tới vương thất Á Bá Lan.

Được rồi, tuy Nhan Tử Dạ hiện giờ có chút choáng váng nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại. Không phải chỉ là một gia tộc Á Bá Lan thôi sao, cậu đường đường là tu yêu giả, có trường hợp gì chưa thấy qua, việc gì phải sợ một gia tộc nhỏ nhoi này chứ? Chẳng qua, bởi vì thân phận của An Nhĩ Tư ở thế giới này có hơi cao nên Nhan Tử Dạ cảm thấy muốn cưới An Nhĩ Tư (cậu xác định?) tựa hồ có chút khó khăn.

Cửa phi hành khí mở ra, An Nhĩ Tư ôm Nhan Tử Dạ bước xuống. Mà cách đó không xa, Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ cũng đanh đi về phía này. Hai bên là thú nhân đang đứng thủ vệ.

"Mỗ ba..." An Nhĩ Tư ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy hai người nên một tay khoát trên vai Nhan Tử Dạ, tay còn lại vẫy vẫy Tạp Mễ Nhĩ.

"An Nhĩ Tư." Nhìn thấy con trai, Tạp Mễ Nhĩ cũng thực kích động, đang định nhào qua ôm một cái thì đột nhiên phát hiện con mình cư nhiên ôm một thú nhân. Ông lập tức khựng lại.

"Vị này là...." Tạp Mễ Nhĩ vẫn là lần đầu tiên thấy An Nhĩ Tư thân thiết với người khác như vậy.

"Con giới thiệu một chút, mỗ ba, đây là bầu bạn của con, Nhan Tử Dạ. Tiểu Dạ, vị này là mỗ ba của tôi, người bên cạnh là cha tôi." An Nhĩ Tư mỉm cười giới thiệu.

"Bá phụ bá mỗ, xin chào, tôi là bầu bạn của An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ." Đối mặt với phụ mỗ An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ vẫn có chút khẩn trương, dù sao cũng là mình lừa con người ta, lại còn là con trai độc nhất, nghĩ thế nào cũng cảm thấy chột dạ.

"Bầu bạn?" Tạp Mễ Nhĩ kinh ngạc nhìn An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, lại tỉ mỉ nhìn phần trán Nhan Tử Dạ, phát hiện không có ấn ký của giống cái thì lập tức có cảm giác "quả nhiên".

Vốn đang phiền não chuyện bầu bạn của An Nhĩ Tư, hiện giờ An Nhĩ Tư đã dẫn bầu bạn trở lại, là một người cha, Bối Cơ vốn nên cao hứng mới đúng, chính là lúc nhìn thấy bầu bạn An Nhĩ Tư cư nhiên là thú nhân thì ông thật sự không vui vẻ nổi. Biểu tình vui sướng vì nhìn thấy An Nhĩ Tư cũng trở nên cứng ngắc.

Thấy thái độ của phụ mỗ An Nhĩ Tư dành cho mình có chút vi diệu, Nhan Tử Dạ sớm đã chuẩn bị tâm lý liền mỉm cười, không hề xuất hiện biểu tình buồn bã hay thất vọng.

An Nhĩ Tư không thể chịu nổi việc Nhan Tử Dạ ủy khuất, cho dù là phụ mỗ của mình cũng không được, vì thế anh đánh vỡ bầu không khí xấu hổ trước mắt: "Cha, mỗ ba, tụi con ngồi phi hành khí lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi, có chuyện gì vào trong rồi nói."

"Nga, đúng đúng, vào trong rồi nói, vào trong đã." Phản ứng lại, Tạp Mễ Nhĩ lập tức ngượng ngùng cười cười với Nhan Tử Dạ, sau đó đẩy Bối Cơ đứng bên cạnh.

Làm một quốc vương, cho dù Bối Cơ không thích cỡ nào cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài. Thế nên ông chỉ thản nhiên nói: "Vào trong trước đi." Nói xong, ông cùng Tạp Mễ Nhĩ đi ở phía trước dẫn đường.

An Nhĩ Tư lộ ra nụ cười "an tâm, hết thảy đã có tôi" với Nhan Tử Dạ rồi ôm cậu đi theo.

Tân Địch ở phía sau hoàn toàn bị hai người bỏ quên, nhìn bọn họ đi xa, nghĩ nghĩ một chút vẫn quyết định đi theo. Ở nơi này không quen biết ai, cậu cảm thấy vẫn là đi theo tiểu tổ tông thì hơn.

Toàn bộ mọi người vào trong đại sảnh ngồi xuống, trước đó Tạp Mễ Nhĩ đặt hết lực chú ý vào An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ nên không nhìn thấy Tân Địch. Hiện giờ nhìn thấy Tân Địch ngồi ở phía sau Nhan Tử Dạ liền nhịn không được hỏi: "Vị này chính là...." Nếu vị thú nhân kia là bầu bạn An Nhĩ Tư thì vị giống cái này rốt cuộc là ai?

Nhìn Tân Địch im lặng ngồi một bên, An Nhĩ Tư thản nhiên cười nói: "Cậu ta là chắt trai của Tiểu Dạ, là tiểu bối, trên đường trở về vừa vặn gặp phải nên bảo cậu nhóc theo cùng."

"Nga, là vậy a, cái kia..." Tạp Mễ Nhĩ có chút ngượng ngùng nhìn Nhan Tử Dạ: "Con gọi là Nhan Tử Dạ đúng không?"

"Đúng vậy." Nhan Tử Dạ ngồi thẳng thắt lưng, mỉm cười nhìn Tạp Mễ Nhĩ.

So với những thú nhân khác, bộ dáng Nhan Tử Dạ chỉ có thể xem là trung đẳng, thế nhưng trên người cậu có một loại khí tức phi thường sạch sẽ tươi mát, thế nên ngay từ ánh mắt đầu tiên Tạp Mễ Nhĩ đã có hảo cảm với Nhan Tử Dạ. Hơn nữa này lại còn là bầu bạn con mình dẫn về, hảo cảm của Tạp Mễ Nhĩ lại tăng lên vài phần.

"Mỗ ba, thân thể của người không sao chứ?" An Nhĩ Tư có chút quan tâm hỏi Tạp Mễ Nhĩ.

Tạp Mễ Nhĩ nhớ tới chuyện Bối Cơ dùng bệnh tình của mình làm lí do lừa An Nhĩ Tư quay về, không khỏi có chút chột dạ, ông cố gắng để bản thân tươi cười thực tự nhiên: "Không có việc gì, chỉ là chút bệnh cũ thôi. Cha con chỉ là quá khẩn trương, với lại mỗ ba cũng thực nhớ con nên Bối Cơ mới gọi con về gấp như vậy."

"Thân thể mỗ ba không tốt, vẫn nên chú ý nhiều một chút." Nhìn bộ dáng Tạp Mễ Nhĩ thì An Nhĩ Tư lập tức hiểu rõ.

"Cái kia, hai đứa về sớm như vậy hẳn cũng đói rồi đi, mỗ ba có bảo phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, hay là ăn một chút đi?" Liếc mắt nhìn An Nhĩ Tư một cái, Tạp Mễ Nhĩ vội vàng nói lảng sang chuyện khác, ông ôn nhu nhìn về phía Nhan Tử Dạ.

"Cám ơn bá mỗ, không cần phiền vậy đâu, tụi con đã ăn sáng trên phi hành khí rồi." Thật không ngờ mỗ ba An Nhĩ Tư cư nhiên là người ôn nhu như vậy, nhìn thái độ của ông đối với mình, Nhan Tử Dạ cảm thấy vấn đề cũng không quá lớn. Vấn đề nan giải nhất hẳn chính là cha An Nhĩ Tư vẫn không cười không nói ngồi ở một bên kia.

Thấy bầu bạn của mình đối xử với Nhan Tử Dạ tốt như vậy, Bối Cơ có chút bất mãn, lập tức mở miệng giành hỏi trước: "Cậu cùng An Nhĩ Tư làm thế nào nhận thức?" Bối Cơ thuộc loại thú nhân có gì nói nấy, sẽ không quanh co lòng vòng.

An Nhĩ Tư nghe ra cha mình tựa hồ không quá hài lòng về Nhan Tử Dạ, đang định mở miệng trả lời thay thì bị Nhan Tử Dạ giữ lại.

Sau khi kéo góc áo An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ chi tiết đáp lại: "Tôi cùng An Nhĩ Tư học chung học viện, trước kia bởi vì không cùng lớp nên không nhân thức, sau đó khi tham gia kì thi xếp hạng thì quen biết, tiếp đó cùng tham gia giải đấu tranh bá nên nhận thức."

Hóa ra là học chung học viện, Bối Cơ lại tiếp tục truy hỏi: "Vậy cậu lại làm thế nào ở cùng một chỗ với An Nhĩ Tư?" Tuy An Nhĩ Tư vẫn luôn dùng ánh mắt ám chỉ nhưng Bối Cơ hoàn toàn xem nhẹ. Hừ, nhóc thối, cư nhiên vì một thú nhân mà uy hiếp ông?

Làm thế nào ở cùng một chỗ với An Nhĩ Tư? Nhan Tử Dạ không chút nghĩ ngợi nói: "Chúng tôi nhận thức không bao lâu, cảm thấy thực thích hợp với đối phương nên tự nhiên ở cùng nhau thôi." Đương nhiên, quá trình này bị An Nhĩ Tư bức bách chiếm phần lớn, bất quá không thể nào trước mặt phụ mỗ người ta nói con hai người mới đầu đã uy hiếp tôi nên tôi mới miễn cưỡng đồng ý thử một phen đi?

"Tôi nói thẳng vậy." Bối Cơ cũng không quanh co lòng vòng, không giận mà uy nhìn thẳng Nhan Tử Dạ: "An Nhĩ Tư là người kế thừa duy nhất của vương thất Á Bá Lan, nó phải có đứa nhỏ kế thừa vị trí của nó. Cậu hiểu chưa?"

Ngay từ đầu đã làm khó dễ, quả thực nằm ngoài dự đoán của Nhan Tử Dạ. Vốn còn tưởng phải chờ thêm một đoạn thời gian a! Nhan Tử Dạ vừa định mở miệng thì Tân Địch ngồi ở phía sau đã giành nói trước.

Tân Địch bật dậy, lớn tiếng nói: "Thú nhân thì sao, thú nhân không thể yêu nhau à? Toàn bộ tinh tế này đều tán thành thú nhân kết hôn với thú nhân. Tinh cầu Á Bá Lan các người không phải cũng vậy à? Tiểu tổ tông nhà tôi cùng An Nhĩ Tư là thật lòng yêu nhau, dựa vào cái gì chỉ vì một hậu đại không biết có thể có hay không mà chia rẽ bọn họ? Có thể ở cùng một chỗ với tiểu tổ tông nhà tôi là An Nhĩ Tư đã nhặt được một món hời béo bở ấy, tiểu tổ tông nhà tôi rất có thể sẽ trở thành bán... ô ô..."

Nhan Tử Dạ lập tức bụm miệng Tân Địch lại trước khi cậu ta nói ra nửa câu quan trọng phía sau. Tân Địch nghi hoặc nhìn Nhan Tử Dạ, không hiểu vì sao lại không để mình nói hết lời.

"Thật xin lỗi, tiểu bối không hiểu chuyện, hi vọng hai người không trách cứ." Nhan Tử Dạ tỏ vẻ xin lỗi nhìn Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ. Dù sao hiện giờ bọn họ cũng đang ở lãnh địa người ta, tuy có An Nhĩ Tư nên hẳn sẽ không gặp nguy hiểm. Thế nhưng người ta dù sao cũng là quốc vương, lại còn là cha vợ tương lai, Nhan Tử Dạ không hi vọng đắc tội đối phương. Với lại, cậu cũng không hi vọng bọn họ biết chuyện phản tổ kia.

"Không có việc gì, tiểu giống cái này chỉ là muốn bảo vệ con thôi, chúng ta hiểu." Tạp Mễ Nhĩ cười cười.

Bối Cơ liếc nhìn Tân Địch một cái, đối với sự thất lễ vừa nãy cũng không để ý. Tạp Mễ Nhĩ nói đúng, giống cái kia cũng vì bảo vệ Nhan Tử Dạ mà thôi, có thể nhìn ra tâm địa rất tốt. Chính là nửa câu nói sau rốt cuộc là gì, Bối Cơ có chút tò mò.

Bối Cơ híp mắt nói với Tân Địch: "Tiểu giống cái, vừa nãy cậu nói cùng Nhan Tử Dạ là An Nhĩ Tư nhà chúng ta nhặt được món hời lớn, kia nói rõ ràng một chút đi."

Nhan Tử Dạ buông Tân Địch ra, sau đó trừng mắt cảnh cáo không cho đối phương nói lung tung.

Tân Địch mếu máo, nhớ lại tổ gia gia đã nói chuyện tiểu tổ tông có thể phản tổ vẫn chưa thể xác định, hiện giờ không phải thời điểm thích hợp để nói ra. Vì thế Tân Địch chỉ có thể nhìn Bối Cơ nói: "An Nhĩ Tư là người thừa kế duy nhất của Á Bá Lan, tiểu tổ tông cũng là người thừa kế duy nhất của gia tộc Mã Khắc Tân chúng ta a! Hai bọn họ ở cùng một chỗ, nếu xét kĩ thì chẳng bên nào thua kém cả."

"Nga? Gia tộc Mã Khắc Tân?" Bối Cơ nhớ tới một người bạn của người cha đã mất của mình, lại nhìn Nhan Tử Dạ, quả thực có vài phần tương tự, liền nhịn không được hỏi: "Á Bá Lợi Ân là gì của cậu?"

"Là gia gia tôi." Sau khi biết nguyên chủ là người của gia tộc Mã Khắc Tân, Nhan Tử Dạ đã cố ý thăm dò một chút. Mà gia chủ tiền nhiệm của gia tộc Mã Khắc Tân chính là Á Bá Lợi Ân, gia gia của nguyên chủ.

"Hóa ra con là cháu trai của Á Bá Lợi Ân? Này quả thực rất có duyên phận, gia gia con cùng quốc vương tiền nhiệm, nga, cũng chính là bằng hữu tốt của cha Bối Cơ a!" Tạp Mễ Nhĩ cười tủm tỉm nhìn Nhan Tử Dạ. Ông cũng không ngờ thú nhân An Nhĩ Tư mang về cư nhiên lại là cháu trai của bằng hữu quốc vương tiền nhiệm, này thật sự rất có duyên phận.

...

Hoàn Chương 104.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện