Nhan Tử Dạ vừa mới quẹo qua góc quanh thì liền rơi vào một vòng tay ấm áp.

“Tiểu Dạ, em đi đâu đó?” Đôi tay ôm Nhan Tử Dạ của An Nhĩ Tư vẫn còn run rẩy, anh chỉ mới ra ngoài một chốc, bảo Tân Địch hỗ trợ trông Nhan Tử Dạ, kết quả vừa đảo mắt hai người đã không thấy đâu. An Nhĩ Tư khẩn trương lập tức phái người đi tìm, tìm thật lâu vẫn không tìm được. Hơn nữa bởi vì lo lắng tới tia phóng xạ nên Nhan Tử Dạ không mang theo thông tấn khí, An Nhĩ Tư liên hệ không được, quả thực lo lắng không thôi.

“Thật xin lỗi, tôi bị lạc đường, không cẩn thận đi qua bên đại sảnh.” Nhan Tử Dạ cười ngượng.

Lúc ấy Nhan Tử Dạ cùng Tân Địch đang đi thì đột nhiên Nhan Tử Dạ cảm thấy có chút khát nước. Bên cạnh chỉ có một mình mình nên Tân Địch chỉ đành bảo Nhan Tử Dạ đứng tại chỗ chờ, mình thì chạy đi lấy nước. Kết quả đợi đến khi Tân Địch quay lại thì Nhan Tử Dạ đã không thấy tăm hơi, quả thực dọa Tân Địch sợ tới hồn vía lên mây, cũn may cậu tìm lại được, bằng không An Nhĩ Tư nhất định sẽ lột da cậu.

“Lần sau đừng như vậy nữa, tôi sẽ lo lắng.” An Nhĩ Tư vẫn còn sợ hãi vuốt ve gò má Nhan Tử Dạ nói.

“Ừm, sẽ không.” Nhan Tử Dạ cọ cọ tay An Nhĩ Tư, kỳ thực cậu cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này, thân là tu yêu giả, Nhan Tử Dạ tuyệt đối không thừa nhận sự thật mình là kẻ mù đường.

“Chi chi.” Tiểu thứ cầu đang nằm trong túi áo An Nhĩ Tư, vừa thấy Nhan Tử Dạ thì lập tức nhảy lên bả vai cậu. Gương mặt nhỏ nhắn ủy khuất nhìn Nhan Tử Dạ, tựa hồ đang lên án Nhan Tử Dạ bỏ lại nó một mình.

Nhan Tử Dạ để tiểu thứ cầu nhảy lên tay mình, cười cười nói: “Thực xin lỗi, sau này sẽ không quên mi.”

“Chi chi chi…” Tiểu thứ cầu nghiêm túc nhìn Nhan Tử Dạ.

“Ta cam đoan a.” Nhan Tử Dạ chỉ còn kém không giơ tay lên thề nữa thôi.

Thấy An Nhĩ Tư vẫn còn khẩn trương nhìn mình, Nhan Tử Dạ cười nói: “Anh quên à, có ám vệ ở.”

“Tôi thực quên mất. Bất quá ám vệ chỉ có thể đứng trong tối, tôi vẫn lo lắng.” Bởi vì quá khẩn trương nên An Nhĩ Tư quả thực đã quên chuyện có ám vệ đi theo Nhan Tử Dạ.

“Lần sau tôi cam đoan sẽ không chạy loạn.” Nhan Tử Dạ buồn cười bảo chứng. Vừa mới nói xong, tiểu thứ cầu trong tay đã bị An Nhĩ Tư lấy đi bỏ vào túi áo.

“Hiện giờ em đang trong tình huống đặc thù, nhóc này rất nghịch ngợm, cứ để tôi mang nó.” Nhìn bộ dáng hoạt bát đầy sức sống của tiểu thứ cầu, An Nhĩ Tư thực lo lắng.

Tuy tiểu thứ cầu thực không cam tâm nhưng bởi vì sợ An Nhĩ Tư nên chỉ có thể nước mắt lưng lòng, ủy khuất nằm trong túi áo An Nhĩ Tư nhìn Nhan Tử Dạ.

Nhan Tử Dạ buồn cười điểm điểm cái đầu nhỏ của tiểu thứ cầu: “Tốt lắm, mi cứ đi theo An Nhĩ Tư đi. Hiện giờ ta không tiện chăm sóc mi, hôm nay nếu mi ngoan thì tối nay sẽ thưởng cho mi một viên tinh hạch cấp A.”

Tiểu thứ cầu vừa nghe có tinh hạch thì ánh mắt lập tức lóe sáng, liều mạng gật gật cái đầu nhỏ, biểu thị mình nhất định sẽ ngoan ngoãn.

Tân Địch nãy giờ vẫn đứng một bên làm người trong suốt rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chuyện, áy náy nói với An Nhĩ Tư: “Cái kia, An Nhĩ Tư, đều là tại tôi nên tiểu tổ tông mới lạc đường, mới bị người ta bắt nạt.” Nhớ tới hai giống cái kiêu ngạo ở đại sảnh vừa nãy, nếu không phải vội vàng dẫn tiểu tổ tông quay lại, cậu mới không dễ dàng buông tha bọn họ như vậy.

Tiểu tổ tông cậu là ai a, tiểu tổ tông chẳng những là người thừa kế dòng chính của gia tộc Mã Khắc Tân mà còn là vương phi của đế quốc Á Bá Lan. Cho dù không tính hai danh hiệu kia thì tiểu tổ tông vẫn còn một thân phận chấn động hơn, chính là bán thú nhân. Lúc biết chuyện tiểu tổ tông chẳng những phản tổ thành công trở thành bán thú nhân mà còn mang thai thì Tân Địch hưng phấn tới mức suýt chút nữa đã té xỉu. Cũng may cậu mặt dày theo tới đây, bằng không cũng không biết được sự thực này.

Bán thú nhân a, hiện giờ ở tinh tế chỉ có một mình tiểu tổ tông là bán thú nhân, nếu để người khác biết thì toàn tinh tế này đều rung động. Mà lúc tổ gia gia biết tiểu tổ tông đã phản tổ thành bán thú nhân thì lập tức phái hơn mười thú nhân cấp S tới bảo hộ. Tiểu tổ tông hiện giờ chẳng những là bảo bối của gia tộc Mã Khắc Tân, còn là bảo bối của toàn tinh tế a.

“Bị người ta bắt nạt? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” An Nhĩ Tư vừa nghe Nhan Tử Dạ bị bắt nạt thì lập tức nhướng mày, là ai lớn gan như vậy, cư nhiên dám khi dễ Tiểu Dạ? Tiểu Dạ cư nhiên bị khi dễ, đám ám vệ làm ăn thế nào vậy? An Nhĩ Tư giận chó đánh mèo lên nhóm ám vệ.

Tân Địch vừa định mở miệng thì bị Nhan Tử Dạ đánh gảy.

“Không có gì, chẳng qua là hai người nhàm chán mà thôi, tôi đã giáo huấn bọn họ rồi. Anh biết rõ tôi không phải loại người thích chịu thiệt.” Nhan Tử Dạ rõ ràng cảm giác được nhiệt độ trên người An Nhĩ Tư giảm xuống, vì thế cậu vỗ vỗ mu bàn tay làm anh trầm tĩnh lại.

Nghe Nhan Tử Dạ nói vậy, An Nhĩ Tư liền hiểu Nhan Tử Dạ không hi vọng mình truy cứu chuyện này, ngẫm lại hôm nay là tiệc đính hôn, anh cũng không muốn chuyện này ảnh hưởng tới tâm tình vui vẻ của bọn họ.

Thế nên An Nhĩ Tư tạm thời để chuyện này qua một bên, bất quá cũng chỉ là tạm thời mà thôi, sau này có truy cứu hay không thì khó nói.

Tân Địch cũng tức giận, hai người kia quả thực quá đáng, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha như vậy. Tân Địch nghĩ, chờ xong tiệc nhất định phải báo chuyện này cho An Nhĩ Tư. Để An Nhĩ Tư xử lý, cư nhiên dám bắt tiểu tổ tông quỳ xuống, hai người kia đúng là muốn chết mà.

“Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta đi thôi.” An Nhĩ Tư nhìn nhìn thời gian, đã tới lúc bọn họ nên tới buổi tiệc, vì thế anh dẫn Nhan Tử Dạ tới đại sảnh cử hành yến tiệc tìm cha cùng mỗ ba.

Ở một bên khác, Hi Lạp cùng Mai Tây ở trong phòng vệ sinh sửa sang nửa giờ mới tạm ổn. Mặt Hi Lạp đã giảm sưng, váy Mai Tây cũng sạch sẽ. Hai người vừa ra khỏi phòng vệ sinh thì nhìn thấy mọi người đang tụ tập về phía cửa chính đại sảnh, hơn nữa còn có người nói: “Tới rồi, tới rồi.”

“Mỗ ba, nhất định là nhóm vương tử tới.” Hi Lạp hưng phấn trực tiếp bỏ lại Mai Tây chạy đi, bởi vì có quá nhiều người nên Hi Lạp căn bản không thể chen vào, hơn nữa mọi người đều đặt lực chú ý vào quốc vương, vương hậu, vương tử cùng vương tử phi tương lai, căn bản không ai để ý tới giống cái Hi Lạp này.

Thế nên đợi đến khi Hi Lạp chen vào trong được thì nhóm quốc vương đã đi lên đài cao.

Trước đài hai mét đứng đầy binh sĩ thủ vệ, nghiêm cấm đám người bên dưới không được tiếp cận hoặc tới gần nhóm người quốc vương.

Bối Cơ đứng ở trung tâm, trước mặt là một màn hình ánh sáng, người đứng bên dưới chỉ có thể xuyên qua màn hình nhìn thấy mặt Bối Cơ nhưng không thấy những người đứng phía sau.

Bối Cơ nhìn mọi người dưới đài, cười nói: “Thực cám ơn các vị đã tới đêm nay, hôm nay là ngày vui của vương thất Á Bá Lan chúng ta. Con trai tôi, vương tử vương thất Á Bá Lan rốt cuộc đã tìm thấy bầu bạn trong tim mình và cử hành lễ đính hôn vào đêm nay. Không nói nhiều nữa, kế tiếp liền giao cho hai người trẻ tuổi, đêm nay bọn họ mới là nhân vật chính a.”

‘Ba ba ba ba…’ Tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền, An Nhĩ Tư đứng phía sau Bối Cơ nắm tay Nhan Tử Dạ bước tới, gương mặt hai người xuất hiện trên màn hình ánh sáng.

Hi Lạp đứng ở dưới đài nhìn Nhan Tử Dạ đứng bên cạnh An Nhĩ Tư mà ngây ngẩn, lẩm bẩm: “Không có khả năng, sao có thể, sao lại có thể là nó?”

Đúng vậy, Nhan Tử Dạ chính là thiếu niên tóc đỏ bị Hi Lạp cùng Mai Tây bắt phải quỳ gối xin lỗi trước đó không lâu. Nhớ lại những hành vi của mình cùng mỗ ba khi nãy, sắc mặt Hi Lạp lúc xanh lúc trắng, hệt như tấm bảng đổi màu.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Lúc này, Mai Tây vừa vặn đi tới bên cạnh Hi Lạp cũng nhìn thấy Nhan Tử Dạ. Sắc mặt Mai Tây cũng tái mét, bất quá rất nhanh đã trấn định lại. Ông đứng bên cạnh Hi Lạp, nói khẽ: “Con trai, không cần sợ, bọn họ tới bây giờ vẫn chưa đính hôn, chờ chốc nữa con trực tiếp đoạt lấy vương tử, đến khi đó, vị trí vương tử phi chính là của con.”

Hi Lạp nghe vậy thì chấn động. Đúng, bọn họ tới giờ vẫn chưa chính thức trao nhẫn, vẫn chưa tính là hoàn thành nghi thức đính hôn. Cho dù thật sự đính hôn thì sao, Hi Lạp cậu vẫn có thể đoạt lấy vương tử từ tay thú nhân kia.

Nhìn An Nhĩ Tư cúi đầu mỉm cười ôn nhu với Nhan Tử Dạ, Hi Lạp bị nụ cười tựa hồ có thể hòa tan băng tuyết kia mê hoặc. Dáng vẻ tuấn mỹ, sức chiến đấu nghe nói đã đạt tới cấp S nhưng lại ôn nhu như vậy, vương tử hoàng mỹ như vậy hẳn phải thuộc về Hi Lạp cậu, thú nhân kia tính là cái gì. Gương mặt tuấn mỹ của Hi Lạp trở nên vặn vẹo, biểu tình cũng thực dữ tợn.

An Nhĩ Tư nắm tay Nhan Tử Dạ, chậm rãi hướng mọi người dưới đài nói: “Cám ơn các vị đã tới tham gia lễ đính hôn của tôi, tôi hi vọng mình cùng bầu bạn có thể hoàn hành nghi thức đính hôn dưới sự chứng kiến của mọi người.” Nói xong, An Nhĩ Tư nghiêng đầu nhìn Nhan Tử Dạ, trong mắt mang theo vô tận yêu thương, gương mặt cũng lộ ra ý cười ôn nhu.

‘Ba ba ba ba…’ Tiếng vỗ tay ở dưới đài vang lên, Tân Địch đứng phía sau An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ lập tức đưa nhẫn qua.

Ở thế giới này, đính hôn cùng kết hôn giống như ở địa cầu, sẽ trao nhẫn cho nhau này nọ.

An Nhĩ Tư trước mắt bao người quỳ một gối xuống, sau khi hôn nhẹ mu bàn tay Nhan Tử Dạ thì cầm lấy một chiếc nhẫn kim cương đỏ rực. Chiếc nhẫn này là An Nhĩ Tư tự mình thiết kế, tự mình làm ra, ở tinh tế, kim cương có rất nhiều, thế nhưng loại kim cương màu đỏ thì lại rất quý hiếm. An Nhĩ Tư đã tiêu phí rất nhiều công sức mới tìm được. Những loại kim cương bảo thạch khác, An Nhĩ Tư cảm thấy chúng không xứng tới Nhan Tử Dạ, chỉ có loại kim cương đỏ này có thể miễn cưỡng thích hợp đeo trên tay Nhan Tử Dạ.

Toàn trường đều thực im ắng, mọi người đều nín thở nhìn hai người trên đài, ngay lúc An Nhĩ Tư cầm nhẫn chuẩn bị đeo vào ngón áp út của Nhan Tử Dạ thì ở dưới đài đột nhiên truyền tới một tiếng kêu.

“Chờ một chút.” Âm thanh vang vọng trong đại sảnh im ắng phá lệ vang dội, mọi người sửng sốt một chút, sau đó đồng loạt nhìn về phía chủ nhân âm thanh, bọn họ muốn xem xem rốt cuộc là ai lớn gan như vậy, cư nhiên dám cắt ngang nghi thức đính hôn của vương tử.

Chỉ thấy một giống cái tóc vàng khá tuấn mỹ tức giận hô lớn: “Chờ một chút, tôi cảm thấy thú nhân kia căn bản không xứng với vương tử điện hạ.”



Hoàn Chương 113.

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện