Đối với vấn đề cứu vớt cái tên của đám nhỏ, An Nhĩ Tư biểu thị, kỳ thực anh chỉ vì sự hài hòa của gia đình mà thôi. Thế nên cho dù chưa nghĩ ra tên hay cũng biến thành đã nghĩ tốt lắm. Lại còn liệt kê ra cho Nhan Tử Dạ chọn lựa.
“Sao lại tới bốn tên?” Liếc nhìn tờ giấy trong tay, Nhan Tử Dạ ngẩng đầu hỏi.
“Cái cuối cùng chỉ là dự phòng thôi, bất quá tôi thấy tựa hồ cũng không dùng được, có ba đứa nhỏ là quá đủ rồi.” An Nhĩ Tư từ phía sau ôm lấy cổ Nhan Tử Dạ, tiếp đó ôm cậu vào lòng.
Nhan Tử Dạ cũng thuận thế tựa vào người An Nhĩ Tư, sau đó nghiêm túc nhìn mấy cái tên trên trang giấy, đứa đầu Nhan Nhĩ Thần, đứa thứ hai Bối Nhĩ Văn Cái Nhĩ, đứa thứ ba Bối Nhĩ Nặc Á Bá Lan, dự phòng Bối Nhĩ Luân.
Kỳ thực Nhan Tử Dạ sớm đã biết con mình không có khả năng cùng một họ, dù sao hai người cũng dính tới rất nhiều gia tộc. Hơn nữa chúng sẽ trở thành người thừa kế của các gia tộc này. Thế nhưng Nhan Tử Dạ không ngờ An Nhĩ Tư nhiên lại để đứa lớn nhất theo họ cậu, họ Nhan. Dòng họ này căn cứ theo độ trọng yếu trong lòng An Nhĩ Tư mà sắp xếp, này nói lên điều gì, này nói cậu so với gia chủ Cái Nhĩ cùng quốc vương, quốc hậu Á Bá Lan còn quan trọng hơn.
“An Nhĩ Tư, kỳ thực anh không cần phải làm vậy. Nhan gia chỉ có một mình tôi, hơn nữa nếu muốn trở thành người thừa kế thì phải là yêu. Tôi không thể xác định trong ba đứa con của chúng ta có đứa nào là yêu hay không. Tôi cảm thấy khả năng thú nhân cùng bán thú nhân lớn hơn.” Nhan gia mà Nhan Tử Dạ nói là Nhan gia chỉ thuộc về cậu, cậu biết, An Nhĩ Tư muốn biểu thị anh coi trọng mình. Thế nhưng đối với Nhan Tử Dạ mà nói, nếu trong ba đứa không có đứa nào là yêu như cậu, cậu tình nguyện để nó theo họ An Nhĩ Tư.
Kỳ thực dòng họ gì đó cũng chỉ là hình thức mà thôi, Nhan Tử Dạ cũng không quá để ý. Thế nhưng vẫn bị cảm động trước hành động của An Nhĩ Tư.
“Chính vì Nhan gia chỉ có một mình em nên tôi mới hi vọng có một đứa nhỏ trở thành người thùa kế.” An Nhĩ Tư nghĩ rất đơn giản, khoảnh khắc Nhan Tử Dạ vì anh mà sinh đứa nhỏ, anh đã quyết định đứa nhỏ đầu tiên nhất định phải cùng họ với Nhan Tử Dạ. Thế nhưng hiện giờ được Nhan Tử Dạ nhắc nhở, ý tưởng của An Nhĩ Tư cũng thay đổi.
Hít hít hương vị riêng của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư thì thầm bên tai cậu: “Tiểu Dạ, nếu trong ba đứa có một đứa là yêu thì để nó theo họ em, để nó trở thành người thừa kế Nhan gia. Còn nếu cả ba đều không có thì để đứa lớn theo họ em, bởi vì có em mới có chúng. Vô luận thế nào, tôi đều hi vọng Nhan gia có thể tiếp tục kéo dài.”
“Ừm.” Nhan Tử Dạ bị lời nói của An Nhĩ Tư cảm động, gật đầu đáp ứng.
Ba đứa nhỏ được đặt trên đầu giường nhảy lên ‘lịch bịch’, tựa hồ nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người. Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư liếc mắt nhìn chúng một cái, cùng bật cười.
Ba cục cưng ngày càng lớn lên, hơn nữa còn với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ mới ba ngày cư nhiên đã từ cỡ trứng vịt biến thành trứng đà điểu.
Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư chăm sóc chúng cũng không cần quá cẩn thận. Bởi vì bọn họ phát hiện ba cục cưng còn chưa phá xác đã có thể vận dụng dị năng thuần thục. Gì mà sợ bị vỡ, gì mà sợ bị đánh cắp chứ, quả thực là chuyện không có khả năng. Bởi vì ba cục cưng chẳng những có thể vận dụng linh lực phi hành mà còn học được cả thuấn di của Nhan Tử Dạ.
Điều này làm Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đều kinh hãi không thôi. An Nhĩ Tư còn cười nói ba đứa nhỏ này đã kế thừa hết toàn bộ gen tốt của anh cùng Nhan Tử Dạ, về sau nhất định sẽ trở thành cường giả cấp SS còn trẻ tuổi hơn bọn họ.
Từ sau khi ba cục cưng được sinh ra, người tới thăm hỏi gia tộc Cái Nhĩ cứ nườm nượp không dứt, mà người muốn nghe thấy tin tức thì lại càng nhiều hơn. Đáng tiếc, gia chủ Cái Nhĩ giấu thực kín, đám người kia chỉ biết Nhan Tử Dạ an toàn sinh ra ba quả trứng mà thôi, những chuyện khác căn bản không hỏi được gì.
Gần nhất mỗi ngày đều có nắng, Nhan Tử Dạ thấy ba cục cưng tựa hồ rất thích phơi nắng nên liền cùng An Nhĩ Tư mang theo đám nhỏ ra vườn phơi nắng.
Tuy tên của ba đứa đã định rồi nhưng bởi vì vẫn còn chưa phá xác nên Nhan Tử Dạ vẫn đặt nhủ danh cho chúng để dễ phân biệt, cũng chính là những cái tên đã nghĩ sẵn, đại đản, nhị đản cùng tam đản.
Lúc ánh mặt trời chiếu lên ba cục cưng, chúng quả thực hoạt bát không ít, bạch đản hơi lớn một chút làm anh cả, cũng chính là đại đản cư nhiên còn lăn tới húc vào thân Tiểu Hoa đang cắm rễ dưới đất tới rung rung, hại Tiểu Hoa đang tu luyện hoảng sợ một trận.
“Tiểu chủ nhân? Nơi này có bùn đất, thực bẩn, người qua chỗ khác chơi đi?” Tiểu Hoa dùng chiếc lá lớn của mình nhẹ nhàng đẩy đẩy đại đản, kết quả đại đản lăn một chút rồi lại quay về bên cạnh Tiểu Hoa. Lúc Tiểu Hoa không kịp phản ứng, đại đản trực tiếp nhảy dựng lên, Tiểu Hoa theo phản xạ vươn hai chiếc lá lớn chụp được.
Bởi vì Tiểu Hoa cùng Nhan Tử Dạ ký khế ước chủ phó nên trên người nó có hơi thở của Nhan Tử Dạ, cũng vì vậy mà đại đản mới không bài xích Tiểu Hoa.
Đừng nhìn Tiểu Hoa chỉ có sáu mươi cm, nguyên hình của nó cao tới vài mét, thế nên khi dùng lá cây của mình chụp đại đản, Tiểu Hoa không hề lao lực chút nào, cành nhánh cũng không hề run rẩy.
“Tiểu chủ nhân, người muốn làm gì nha?” Tiểu Hoa ôm đại đản, nhất thời không biết đại đản muốn làm gì.
Kết quả đại đản ở trong lòng Tiểu Hoa giật giật, vỏ trứng hiện lên một tầng ngân quang, ngâng quang kia giống như một bàn tay vô hình túm Tiểu Hoa lên khỏi mặt đất rồi đưa tới nơi có ánh mặt trời sung túc. Đại đản trực tiếp nằm trên lá cây Tiểu Hoa, nhẹ nhàng lay động qua lại.
Tiểu Hoa nháy mắt hiểu ra ý tứ của đại đản, nó liền ôm lấy đại đản cứ vậy đứng dưới ánh mặt trời, hệt như một cái nôi mà đong đưa.
Cả quá trình này Nhan Tử Dạ đều nhìn thấy, cậu nhịn không được cười nói với An Nhĩ Tư: “Anh xem con anh thông minh cỡ nào kìa, còn ở trong trứng đã biết cách sai sử người khác. Lúc ra ngoài rồi sẽ tới cỡ nào a.”
An Nhĩ Tư nhìn đại đản nằm trên chiếc lá của Tiểu Hoa, cười nhạt: “Không sao cả, cứ để nó luyện tập trước, sau này người để sai bảo sẽ nhiều hơn nữa.”
“Anh xem nó là người thừa kế mà bồi dưỡng à? Còn nhỏ như vậy, cái gì nó cũng không hiểu đâu!” Nhan Tử Dạ kinh ngạc nhìn An Nhĩ Tư.
An Nhĩ Tư đáp lại Nhan Tử Dạ bằng một nụ cười sáng lạn: “Không sao, từ nhỏ cứ tập thói quen là tốt rồi. Em không phải vẫn nói phải dạy bảo con từ khi còn bé à?”
“Đó là con nít, con chúng ta vẫn còn là một quả trứng a!” Một quả trứng làm sao học tập trở thành người thừa kế được chứ, Nhan Tử Dạ cảm thấy An Nhĩ Tư có chút làm khó đám nhỏ.
“Con chúng ta có chút bất đồng với những đứa trẻ khác, bồi dưỡng ngay từ khi còn bé mới không thua kém người khác.” An Nhĩ Tư cười nhạt, khẽ nhướng mày: “Này cũng là em nói.”
“Anh….” Nhan Tử Dạ nghẹn lời, kia chẳng qua là tùy tiện nói mà thôi, thật không ngờ An Nhĩ Tư cư nhiên nhớ hết, lại còn tính toán bắt đầu thực hành. Nhan Tử Dạ cảm thấy bản thân thực có lỗi với ba đứa nhỏ.
Nhị đản cùng tam đản vốn ngoan ngoãn đứng bên chân Nhan Tử Dạ tựa hồ bất mãn anh cả nhà mình độc chiếm chiếc nôi di động Tiểu Hoa, vì thế chúng cũng lăn qua, trực tiếp nhảy vào lòng Tiểu Hoa.
‘Lốp cốp’ ba quả trứng trực tiếp va chạm vào nhau phát ra tiếng vang.
Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư chỉ liếc nhìn một cái, sau đó không có chút phản ứng nào. Đừng nói đùa, nếu bạn từng thấy ba quả trứng kia có thể đụng vỡ cả đá thì chắn chắn bạn sẽ không lo lắng nó bị đụng vỡ nữa. Hơn nữa ba quả trứng thích nhất là ở cùng một chỗ chơi trò húc nhau, đụng qua đụng lại, nếu vỡ thì đã nát từ sớm rồi.
Ba quả trứng không có việc gì, chẳng qua chỉ khó xử cho Tiểu Hoa mà thôi, với chiếc lá của nó, ôm một quả còn đỡ, nhưng nếu phải ôm cả ba thì sẽ không đủ. Không có cách nào, Tiểu Hoa chỉ đành biến cao lên một mét, hai chiếc lá cũng theo đó lớn hơn mới đủ để ôm.
Chẳng qua, đại đản tựa hồ có chút không phục. Vốn cái nôi này chỉ có mình nó hưởng thụ thôi, giờ lại thêm hai quả trứng chen chúc, hơn nữa chúng còn muốn đẩy nó xuống dưới cùng, làm nó không thể đón nhận những tia nắng ấm áp, đại đản thực không phục. Thế nên đại đản có chút tức giận trực tiếp nảy lên làm nhị đản cùng tam đản đang đè phía trên nó lăn ra ngoài.
Hai quả trứng trong lòng bị hất văng, Tiểu Hoa kinh hãi không thôi, lúc nó định vươn rễ ra chụp nhị đản cùng tam đản thì chúng nó vòng một vòng trên không trung, sau đó không hẹn mà cùng lòe lòe phóng ra ngân quang cùng hồng quang bắn về phía đại đản. Đại đản tức giận, địa bàn này rõ ràng là của nó, lão nhị cùng lão tam dựa vào cái gì mà tới giành, nó mới không nhường đâu. Thế nên vỏ trứng của đại đản cũng lóe ngân quang, lúc nhị đản cùng tam đản cùng húc về phía nó, đại đản nhảy dựng lên đồng thời húc về phía nhị đản cùng tam đản.
‘lốp cốp…’ ba quả trứng cứ vậy đụng qua đụng lại, vui sướng tới quên cả trời đất. Mà Tiểu Hoa thì đảm nhiệm vai trò bảo mẫu nhìn chằm chằm ba quả trứng, chỉ sợ chúng xảy ra chuyện.
Nhan Tử Dạ biểu thị, có Tiểu Hoa ở, cậu thực yên tâm.
Có đứa nhỏ, có bầu bạn, đợi đám nhỏ phá xác rồi trong nhà sẽ tràn ngập tiếng cười, ngày tháng an nhàn như vậy cũng là khao khát của Nhan Tử Dạ trước kia.
Ngày tháng cứ vậy trôi qua trong sự nghịch ngợm của ba quả trứng, chỉ còn ba ngày nữa là tới hôn lễ.
Buổi tối trước hôn lễ ba ngày, Nhan Tử Dạ đột phá., cả viên yêu đan đã tu luyện hoàn thành, phần khiếm khuyết cũng được tu bổ. Thế nhưng Nhan Tử Dạ phát hiện mình không thể biến trở về thú hình. Vốn chỉ cần yêu đan tu bổ thì có thể biến hóa, thế nhưng lúc biến thân có một luồng năng lượng không rõ trong cơ thể trói buộc, làm cậu không có cách nào làm được. Ngẫm lại, có lẽ vì gen bán thú nhân trong cơ thể, trừ bỏ không thể biến về thú hình thì Nhan Tử Dạ không có vấn đề gì.
Sức chiến đấu đạt tới cấp S cao cấp, nhưng thực tế cậu có thể so với cấp SS sơ cấp.
Mà Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ ở tinh cầu Á Bá Lan xa xôi cũng đã tới.
…
Hoàn Chương 141.
“Sao lại tới bốn tên?” Liếc nhìn tờ giấy trong tay, Nhan Tử Dạ ngẩng đầu hỏi.
“Cái cuối cùng chỉ là dự phòng thôi, bất quá tôi thấy tựa hồ cũng không dùng được, có ba đứa nhỏ là quá đủ rồi.” An Nhĩ Tư từ phía sau ôm lấy cổ Nhan Tử Dạ, tiếp đó ôm cậu vào lòng.
Nhan Tử Dạ cũng thuận thế tựa vào người An Nhĩ Tư, sau đó nghiêm túc nhìn mấy cái tên trên trang giấy, đứa đầu Nhan Nhĩ Thần, đứa thứ hai Bối Nhĩ Văn Cái Nhĩ, đứa thứ ba Bối Nhĩ Nặc Á Bá Lan, dự phòng Bối Nhĩ Luân.
Kỳ thực Nhan Tử Dạ sớm đã biết con mình không có khả năng cùng một họ, dù sao hai người cũng dính tới rất nhiều gia tộc. Hơn nữa chúng sẽ trở thành người thừa kế của các gia tộc này. Thế nhưng Nhan Tử Dạ không ngờ An Nhĩ Tư nhiên lại để đứa lớn nhất theo họ cậu, họ Nhan. Dòng họ này căn cứ theo độ trọng yếu trong lòng An Nhĩ Tư mà sắp xếp, này nói lên điều gì, này nói cậu so với gia chủ Cái Nhĩ cùng quốc vương, quốc hậu Á Bá Lan còn quan trọng hơn.
“An Nhĩ Tư, kỳ thực anh không cần phải làm vậy. Nhan gia chỉ có một mình tôi, hơn nữa nếu muốn trở thành người thừa kế thì phải là yêu. Tôi không thể xác định trong ba đứa con của chúng ta có đứa nào là yêu hay không. Tôi cảm thấy khả năng thú nhân cùng bán thú nhân lớn hơn.” Nhan gia mà Nhan Tử Dạ nói là Nhan gia chỉ thuộc về cậu, cậu biết, An Nhĩ Tư muốn biểu thị anh coi trọng mình. Thế nhưng đối với Nhan Tử Dạ mà nói, nếu trong ba đứa không có đứa nào là yêu như cậu, cậu tình nguyện để nó theo họ An Nhĩ Tư.
Kỳ thực dòng họ gì đó cũng chỉ là hình thức mà thôi, Nhan Tử Dạ cũng không quá để ý. Thế nhưng vẫn bị cảm động trước hành động của An Nhĩ Tư.
“Chính vì Nhan gia chỉ có một mình em nên tôi mới hi vọng có một đứa nhỏ trở thành người thùa kế.” An Nhĩ Tư nghĩ rất đơn giản, khoảnh khắc Nhan Tử Dạ vì anh mà sinh đứa nhỏ, anh đã quyết định đứa nhỏ đầu tiên nhất định phải cùng họ với Nhan Tử Dạ. Thế nhưng hiện giờ được Nhan Tử Dạ nhắc nhở, ý tưởng của An Nhĩ Tư cũng thay đổi.
Hít hít hương vị riêng của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư thì thầm bên tai cậu: “Tiểu Dạ, nếu trong ba đứa có một đứa là yêu thì để nó theo họ em, để nó trở thành người thừa kế Nhan gia. Còn nếu cả ba đều không có thì để đứa lớn theo họ em, bởi vì có em mới có chúng. Vô luận thế nào, tôi đều hi vọng Nhan gia có thể tiếp tục kéo dài.”
“Ừm.” Nhan Tử Dạ bị lời nói của An Nhĩ Tư cảm động, gật đầu đáp ứng.
Ba đứa nhỏ được đặt trên đầu giường nhảy lên ‘lịch bịch’, tựa hồ nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người. Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư liếc mắt nhìn chúng một cái, cùng bật cười.
Ba cục cưng ngày càng lớn lên, hơn nữa còn với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ mới ba ngày cư nhiên đã từ cỡ trứng vịt biến thành trứng đà điểu.
Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư chăm sóc chúng cũng không cần quá cẩn thận. Bởi vì bọn họ phát hiện ba cục cưng còn chưa phá xác đã có thể vận dụng dị năng thuần thục. Gì mà sợ bị vỡ, gì mà sợ bị đánh cắp chứ, quả thực là chuyện không có khả năng. Bởi vì ba cục cưng chẳng những có thể vận dụng linh lực phi hành mà còn học được cả thuấn di của Nhan Tử Dạ.
Điều này làm Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đều kinh hãi không thôi. An Nhĩ Tư còn cười nói ba đứa nhỏ này đã kế thừa hết toàn bộ gen tốt của anh cùng Nhan Tử Dạ, về sau nhất định sẽ trở thành cường giả cấp SS còn trẻ tuổi hơn bọn họ.
Từ sau khi ba cục cưng được sinh ra, người tới thăm hỏi gia tộc Cái Nhĩ cứ nườm nượp không dứt, mà người muốn nghe thấy tin tức thì lại càng nhiều hơn. Đáng tiếc, gia chủ Cái Nhĩ giấu thực kín, đám người kia chỉ biết Nhan Tử Dạ an toàn sinh ra ba quả trứng mà thôi, những chuyện khác căn bản không hỏi được gì.
Gần nhất mỗi ngày đều có nắng, Nhan Tử Dạ thấy ba cục cưng tựa hồ rất thích phơi nắng nên liền cùng An Nhĩ Tư mang theo đám nhỏ ra vườn phơi nắng.
Tuy tên của ba đứa đã định rồi nhưng bởi vì vẫn còn chưa phá xác nên Nhan Tử Dạ vẫn đặt nhủ danh cho chúng để dễ phân biệt, cũng chính là những cái tên đã nghĩ sẵn, đại đản, nhị đản cùng tam đản.
Lúc ánh mặt trời chiếu lên ba cục cưng, chúng quả thực hoạt bát không ít, bạch đản hơi lớn một chút làm anh cả, cũng chính là đại đản cư nhiên còn lăn tới húc vào thân Tiểu Hoa đang cắm rễ dưới đất tới rung rung, hại Tiểu Hoa đang tu luyện hoảng sợ một trận.
“Tiểu chủ nhân? Nơi này có bùn đất, thực bẩn, người qua chỗ khác chơi đi?” Tiểu Hoa dùng chiếc lá lớn của mình nhẹ nhàng đẩy đẩy đại đản, kết quả đại đản lăn một chút rồi lại quay về bên cạnh Tiểu Hoa. Lúc Tiểu Hoa không kịp phản ứng, đại đản trực tiếp nhảy dựng lên, Tiểu Hoa theo phản xạ vươn hai chiếc lá lớn chụp được.
Bởi vì Tiểu Hoa cùng Nhan Tử Dạ ký khế ước chủ phó nên trên người nó có hơi thở của Nhan Tử Dạ, cũng vì vậy mà đại đản mới không bài xích Tiểu Hoa.
Đừng nhìn Tiểu Hoa chỉ có sáu mươi cm, nguyên hình của nó cao tới vài mét, thế nên khi dùng lá cây của mình chụp đại đản, Tiểu Hoa không hề lao lực chút nào, cành nhánh cũng không hề run rẩy.
“Tiểu chủ nhân, người muốn làm gì nha?” Tiểu Hoa ôm đại đản, nhất thời không biết đại đản muốn làm gì.
Kết quả đại đản ở trong lòng Tiểu Hoa giật giật, vỏ trứng hiện lên một tầng ngân quang, ngâng quang kia giống như một bàn tay vô hình túm Tiểu Hoa lên khỏi mặt đất rồi đưa tới nơi có ánh mặt trời sung túc. Đại đản trực tiếp nằm trên lá cây Tiểu Hoa, nhẹ nhàng lay động qua lại.
Tiểu Hoa nháy mắt hiểu ra ý tứ của đại đản, nó liền ôm lấy đại đản cứ vậy đứng dưới ánh mặt trời, hệt như một cái nôi mà đong đưa.
Cả quá trình này Nhan Tử Dạ đều nhìn thấy, cậu nhịn không được cười nói với An Nhĩ Tư: “Anh xem con anh thông minh cỡ nào kìa, còn ở trong trứng đã biết cách sai sử người khác. Lúc ra ngoài rồi sẽ tới cỡ nào a.”
An Nhĩ Tư nhìn đại đản nằm trên chiếc lá của Tiểu Hoa, cười nhạt: “Không sao cả, cứ để nó luyện tập trước, sau này người để sai bảo sẽ nhiều hơn nữa.”
“Anh xem nó là người thừa kế mà bồi dưỡng à? Còn nhỏ như vậy, cái gì nó cũng không hiểu đâu!” Nhan Tử Dạ kinh ngạc nhìn An Nhĩ Tư.
An Nhĩ Tư đáp lại Nhan Tử Dạ bằng một nụ cười sáng lạn: “Không sao, từ nhỏ cứ tập thói quen là tốt rồi. Em không phải vẫn nói phải dạy bảo con từ khi còn bé à?”
“Đó là con nít, con chúng ta vẫn còn là một quả trứng a!” Một quả trứng làm sao học tập trở thành người thừa kế được chứ, Nhan Tử Dạ cảm thấy An Nhĩ Tư có chút làm khó đám nhỏ.
“Con chúng ta có chút bất đồng với những đứa trẻ khác, bồi dưỡng ngay từ khi còn bé mới không thua kém người khác.” An Nhĩ Tư cười nhạt, khẽ nhướng mày: “Này cũng là em nói.”
“Anh….” Nhan Tử Dạ nghẹn lời, kia chẳng qua là tùy tiện nói mà thôi, thật không ngờ An Nhĩ Tư cư nhiên nhớ hết, lại còn tính toán bắt đầu thực hành. Nhan Tử Dạ cảm thấy bản thân thực có lỗi với ba đứa nhỏ.
Nhị đản cùng tam đản vốn ngoan ngoãn đứng bên chân Nhan Tử Dạ tựa hồ bất mãn anh cả nhà mình độc chiếm chiếc nôi di động Tiểu Hoa, vì thế chúng cũng lăn qua, trực tiếp nhảy vào lòng Tiểu Hoa.
‘Lốp cốp’ ba quả trứng trực tiếp va chạm vào nhau phát ra tiếng vang.
Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư chỉ liếc nhìn một cái, sau đó không có chút phản ứng nào. Đừng nói đùa, nếu bạn từng thấy ba quả trứng kia có thể đụng vỡ cả đá thì chắn chắn bạn sẽ không lo lắng nó bị đụng vỡ nữa. Hơn nữa ba quả trứng thích nhất là ở cùng một chỗ chơi trò húc nhau, đụng qua đụng lại, nếu vỡ thì đã nát từ sớm rồi.
Ba quả trứng không có việc gì, chẳng qua chỉ khó xử cho Tiểu Hoa mà thôi, với chiếc lá của nó, ôm một quả còn đỡ, nhưng nếu phải ôm cả ba thì sẽ không đủ. Không có cách nào, Tiểu Hoa chỉ đành biến cao lên một mét, hai chiếc lá cũng theo đó lớn hơn mới đủ để ôm.
Chẳng qua, đại đản tựa hồ có chút không phục. Vốn cái nôi này chỉ có mình nó hưởng thụ thôi, giờ lại thêm hai quả trứng chen chúc, hơn nữa chúng còn muốn đẩy nó xuống dưới cùng, làm nó không thể đón nhận những tia nắng ấm áp, đại đản thực không phục. Thế nên đại đản có chút tức giận trực tiếp nảy lên làm nhị đản cùng tam đản đang đè phía trên nó lăn ra ngoài.
Hai quả trứng trong lòng bị hất văng, Tiểu Hoa kinh hãi không thôi, lúc nó định vươn rễ ra chụp nhị đản cùng tam đản thì chúng nó vòng một vòng trên không trung, sau đó không hẹn mà cùng lòe lòe phóng ra ngân quang cùng hồng quang bắn về phía đại đản. Đại đản tức giận, địa bàn này rõ ràng là của nó, lão nhị cùng lão tam dựa vào cái gì mà tới giành, nó mới không nhường đâu. Thế nên vỏ trứng của đại đản cũng lóe ngân quang, lúc nhị đản cùng tam đản cùng húc về phía nó, đại đản nhảy dựng lên đồng thời húc về phía nhị đản cùng tam đản.
‘lốp cốp…’ ba quả trứng cứ vậy đụng qua đụng lại, vui sướng tới quên cả trời đất. Mà Tiểu Hoa thì đảm nhiệm vai trò bảo mẫu nhìn chằm chằm ba quả trứng, chỉ sợ chúng xảy ra chuyện.
Nhan Tử Dạ biểu thị, có Tiểu Hoa ở, cậu thực yên tâm.
Có đứa nhỏ, có bầu bạn, đợi đám nhỏ phá xác rồi trong nhà sẽ tràn ngập tiếng cười, ngày tháng an nhàn như vậy cũng là khao khát của Nhan Tử Dạ trước kia.
Ngày tháng cứ vậy trôi qua trong sự nghịch ngợm của ba quả trứng, chỉ còn ba ngày nữa là tới hôn lễ.
Buổi tối trước hôn lễ ba ngày, Nhan Tử Dạ đột phá., cả viên yêu đan đã tu luyện hoàn thành, phần khiếm khuyết cũng được tu bổ. Thế nhưng Nhan Tử Dạ phát hiện mình không thể biến trở về thú hình. Vốn chỉ cần yêu đan tu bổ thì có thể biến hóa, thế nhưng lúc biến thân có một luồng năng lượng không rõ trong cơ thể trói buộc, làm cậu không có cách nào làm được. Ngẫm lại, có lẽ vì gen bán thú nhân trong cơ thể, trừ bỏ không thể biến về thú hình thì Nhan Tử Dạ không có vấn đề gì.
Sức chiến đấu đạt tới cấp S cao cấp, nhưng thực tế cậu có thể so với cấp SS sơ cấp.
Mà Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ ở tinh cầu Á Bá Lan xa xôi cũng đã tới.
…
Hoàn Chương 141.
Danh sách chương