“An Nhĩ Tư, anh nói rõ ràng cho tôi, anh biết chuyện này từ khi nào hả?” Nhìn bộ dáng hiểu rõ của An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ tức giận không thôi, chuyện lớn như vậy mà An Nhĩ Tư cư nhiên gạt cậu.
“Việc này tôi cũng vừa mới biết thôi. Được rồi, đừng giận nữa, ngồi xuống, chậm rãi nói với em.” An Nhĩ Tư kéo Nhan Tử Dạ ngồi xuống sô pha ở bên cạnh, sau đó nắm tay cậu nói: “Trước đó không lâu không phải Áo Đức Kỳ bị gia tộc phái đi hoàn thành nhiệm vụ lịch lãm à? Trên đường cậu ta gặp phải một con tinh tế thú cấp S trung cấp, với thực lực cấp S sơ cấp của Áo Đức Kỳ thì hiển nhiên không đánh lại, cuối cùng là Tiểu Thứ cứu cậu ta, cũng vì thế nó mới bại lộ thân phận. Em cũng biết Áo Đức Kỳ vốn đã rất yêu thích Tiểu Thứ, giờ lại biết Tiểu Thứ có thể hóa thành nhân hình, thường xuyên ở chung liền nảy sinh tình cảm. Áo Đức Kỳ là ai em cũng biết rồi, việc này cậu ta có nói với tôi, khi ấy tôi cứ tưởng cậu ta nói đùa, thật không ngờ cư nhiên đưa sính lễ qua.”
“Thực quá đáng mà, sao anh không nói việc này cho tôi biết?” Nhan Tử Dạ trừng mắt.
An Nhĩ Tư ngượng ngùng cười nói: “Đoạn thời gian đó không phải em đang đột phá à? Tôi không muốn em bị phân tâm. Vốn nghĩ sau đó sẽ nói, kết quả chúng ta lại bận bịu chuyện hôn sự nên liền quên mất. Thật không ngờ Áo Đức Kỳ hành động nhanh như vậy.”
“Tôi thấy anh rõ ràng là cố ý, đừng tưởng tôi không biết anh nghĩ cái gì.” Đối với suy nghĩ của bầu bạn, kỳ thực Nhan Tử Dạ biết rất rõ, chẳng qua cậu không vạch trần mà thôi. Hiện giờ cư nhiên lại giấu cậu chuyện quan trọng như vậy, Nhan Tử Dạ quả thực có chút tức giận.
“An Nhĩ Tư, tật hay ghen này anh nên sửa đi. Tiểu Thứ là khế ước thú của tôi, hiện giờ có thể biến hóa, liền giống như thân nhân của tôi vậy. Tôi làm chủ nhân, chuyện của nó tôi phải biết, cũng phải giúp nó xem xét.” Nhan Tiểu Thứ mới vừa biến hóa vẫn còn rất đơn thuần, tuy Nhan Tử Dạ có chút hiểu biết về Áo Đức Kỳ nhưng vẫn lo lắng. Không ừ hử tiếng nào đã phải giao Tiểu Thứ cho Áo Đức Kỳ, sao Nhan Tử Dạ yên tâm được. Hơn nữa hai bọn họ cũng không thích hợp ở bên nhau.
An Nhĩ Tư biết lần này mình thực sự có chút quá phận, liền ôm Nhan Tử Dạ cười làm lành: “Tiểu Dạ, tôi biết sai rồi, chỉ lần này thôi, sau này sẽ không tái phạm, tha thứ cho tôi được không?”
Nhìn gương mặt hoàn mỹ của An Nhĩ Tư lộ ta nụ cười lấy lòng, thái độ cũng thực thành khẩn, Nhan Tử Dạ cũng hết giận hơn phân nửa: “Quên đi, chuyện đã xảy ra có nói gì cũng không có tác dụng. Ngày mai lập tức bảo Áo Đức Kỳ dẫn Tiểu Thứ về đây, tôi phải hỏi rõ ràng. An Nhĩ Tư, tôi nói cho anh biết, việc này anh đừng hòng nhúng tay vào. Nếu còn có lần sau thì anh đừng móng tôi tha thứ.” Nhan Tử Dạ lườm An Nhĩ Tư, nếu không nghiêm khắc một chút, lần sau nhất định sẽ càng nghiêm trọng hơn, trước kia là Nhan Tử Dạ lười quản, hiện giờ bởi vì liên quan tới Tiểu Thứ nên cậu nhất định phải ngăn cản.
Biết lần này Nhan Tử Dạ thật sự tức giận, An Nhĩ Tư cũng có chút không yên, thấy cậu chịu tha thứ thì thở phào một hơi, sau đó cam đoan nói: “Tiểu Dạ yên tâm, thực sự chỉ có lần này thôi, sau này sẽ không. Có chuyện gì tôi sẽ nói với em đầu tiên. Giờ tôi lập tức bảo Áo Đức Kỳ ngày mai dẫn Tiểu Thứ về, đến khi đó, em muốn thẩm vấn Áo Đức Kỳ thế nào cũng được, tôi ở bên cạnh giúp em.”
Nói xong, An Nhĩ Tư lập tức gọi qua số Áo Đức Kỳ, nói rõ mọi chuyện, Áo Đức Kỳ cũng thực sảng khoái, tựa hồ đã sớm đoán được. Mà cũng đúng, dám dụ con nhà người ta đi, bị gọi tới thẩm vấn cũng là lẽ đương nhiên.
Thế nên sáng sớm hôm sau, Áo Đức Kỳ liền dẫn Nhan Tiểu Thứ tới Cái Nhĩ gia.
Hôm qua ngủ khá muộn nên sáng nay Nhan Tử Dạ dậy trễ, đương nhiên bởi vì là đêm tân hôn nên dậy trễ một chút cũng có thể hiểu được. Nhìn ánh mắt ái muội của mọi người nhìn mình, Nhan Tử Dạ có chút bất đắc dĩ. Nhan Tử Dạ biểu thị đêm qua cậu cùng An Nhĩ Tư chỉ ngủ đơn thuần mà thôi. Bận bịu suốt cả ngày, lại thêm một tiếng xem quà, nào còn tinh lực gì kia nữa. Đương nhiên này chỉ là suy nghĩ của Nhan Tử Dạ thôi, An Nhĩ Tư thì tinh lực dư thừa.
Để Áo Đức Kỳ chờ hơn một tiếng, Nhan Tử Dạ không hề cảm thấy ngượng ngùng, Áo Đức Kỳ cũng hiểu này là Nhan Tử Dạ muốn ra oai phủ đầu, vì thế cũng thực tình nguyện.
Khoảnh khắc nhìn thấy Nhan Tử Dạ, Tiểu Thứ vốn đang nằm trên đùi Áo Đức Kỳ trực tiếp đạp hai chân bổ nhào về phía Nhan Tử Dạ. Hai tay Áo Đức Kỳ vươn lên giữa không trung, nhìn thấy Tiểu Thứ nhảy vào lòng Nhan Tử Dạ thì thu trở về.
“Nhóc con, đã trở lại rồi à?” Nhan Tử Dạ dùng một tay nâng Tiểu Thứ, tay kia điểm điểm mũi nó, dùng giọng điệu quở trách nói. Mới đầu còn đòi về, thế mà chỉ mới đi vài ngày đã không có chút tin tức nào. Lúc đầu Nhan Tử Dạ còn tưởng Tiểu Thứ đã quen với cuộc sống bên Áo Đức Kỳ, giờ ngẫm lại thì quen gì mà quen, thực sự là muốn định cư ở đó luôn a.
Bởi vì Nhan Tử Dạ bảo người hầu rời đi hết nên hiện giờ chỉ có An Nhĩ Tư ngồi bên cạnh, Tiểu Thứ cũng không cố kỵ, nó dùng hai móng vuốt bé xíu nắm lấy ngón tay Nhan Tử Dạ: “Chủ nhân, ta rất nhớ người, người đừng tức giận. Trước đó ta muốn trở về thăm người, chính là Áo Đức Kỳ nói người phải kết hôn, không rảnh. Hôm qua ta còn gọi người mà người không để ý tới ta a.”
“Xem bộ dáng ủy khuất của mi kìa. Hôm qua nhiều người như vậy, ta không có khả năng nói chuyện với mi đi? Hôm qua Áo Đức Kỳ kỳ thực có mang Tiểu Thứ tới, chẳng qua trường hợp khi ấy không thích hợp lắm, rất nhiều người quan sát bọn họ a! “Được rồi, không nói mấy chuyện này, giờ nói chính sự, nói xem mi cùng Áo Đức Kỳ là chuyện gì. Không phải ta đã bảo mi không thể để người ta biết thân phận thật sao? Mi quên rồi à?” Nhan Tử Dạ thu hồi biểu tình tươi cười, nghiêm túc hỏi: “Mi cùng Áo Đức Kỳ rốt cuộc là sao?”
“Chủ nhân, ta không quên, ta…” Tiểu Thứ chọt chọt hai móng vuốt, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào. Việc này vốn là lỗi của nó, trước lúc tới chỗ Áo Đức Kỳ, chủ nhân vẫn luôn dặn dò không được để lộ thân phạn, thế nhưng tình huống lúc đó thực sự rất nguy hiểm, nó không muốn Áo Đức Kỳ xảy ra chuyện, thế nên mới nhịn không được biến thân.
“Đều là lỗi của tôi.” Áo Đức Kỳ không muốn thấy Tiểu Thứ khó xử, thế nên giành nói: “Khi ấy là vì cứu tôi nên Tiểu Thứ mới bại lộ. Bất quá cậu yên tâm, trừ bỏ tôi thì không còn ai khác ở đó nên không ai biết thân phận của Tiểu Thứ. Con tinh tế thú kia cũng đã bị tôi giết.” Nhớ lại con tinh tế thú cấp S kia, Áo Đức Kỳ chẳng những không tức giận, ngược lại còn muốn cám ơn nó. Nếu không phải nhờ nó, anh không có khả năng cùng Tiểu Thứ ở bên nhau.
Áo Đức Kỳ nói tiếp: “Về phần tình cảm thì cũng là lỗi của tôi, là tôi lừa em ấy. Muốn trách thì cứ trách tôi, không liên quan Tiểu Thứ.”
Hiếm thấy Áo Đức Kỳ lạnh nhạt mở miệng nói một đoạn dài như vậy.
Con ngươi bé xíu của Tiểu Thứ cảm động nhìn về phía Áo Đức Kỳ, Áo Đức Kỳ cư nhiên ôm hết trách nhiệm vào mình. Thế nhưng Tiểu Thứ sao có thể để Áo Đức Kỳ một mình nhận hết, nó lập tức bấu lấy tay Nhan Tử Dạ: “Không, không phải như vậy. Chủ nhân, là lỗi của ta, là ta không nghe lời chủ nhân, người trừng trách Áo Đức Kỳ, chủ nhân có giận thì cứ giận ta đi.”
Áo Đức Kỳ: “Là tôi.”
Nhan Tiểu Thứ: “Là ta, đều là ta.”
Áo Đức Kỳ: “Là tôi.”
Nhan Tiểu Thứ: “Đều là ta.”
…
“Được rồi, hai người đừng có giành qua giành lại trước mặt tôi. Việc này rốt cuộc thế nào, An Nhĩ Tư đã nói rồi.” Nhan Tử Dạ bình tĩnh nhìn Tiểu Thứ trong tay, sau đó nhìn về phía Áo Đức Kỳ, giọng điệu có chút thâm trầm: “Áo Đức kỳ, tôi nói thật với anh, tôi không đồng ý chuyện anh cùng Tiểu Thứ ở bên nhau, anh chết tâm đi.”
An Nhĩ Tư ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn Áo Đức Kỳ, việc này Nhan Tử Dạ không hi vọng anh nhúng tay, thế nên An Nhĩ Tư chỉ ngồi xem kịch vui. Hiếm khi thấy Áo Đức Kỳ để ý một người như vậy, An Nhĩ Tư cũng muốn xem xem Áo Đức Kỳ làm thế nào thuyết phục Nhan Tử Dạ.
Áo Đức Kỳ nhíu mày, nhìn chằm chằm Nhan Tử Dạ lạnh lùng hỏi: “Vì cái gì?”
“Bởi vì anh cùng Tiểu Thứ không thích hợp.”
“Chỗ nào không thích hợp?”
“Chỗ nào cũng không không thích hợp.”
Lần này Áo Đức Kỳ đen mặt, Tiểu Thứ cũng ỉu xìu.
“Cho tôi lý do.” Bất quá đối với Áo Đức Kỳ mà nói, cho dù lý do của Nhan Tử Dạ có đầy đủ thế nào thì anh cũng sẽ làm cho cậu không thể nói được nữa.
“Chủ nhân, vì cái gì?” Ánh mắt Tiểu Thứ ầng ật nước nhìn Nhan Tử Dạ, tựa hồ cũng không hiểu vì sao Nhan Tử Dạ không đồng ý để mình cùng Áo Đức Kỳ ở cùng một chỗ. Không biết nghĩ tới gì đó, Tiểu Thứ căn răng, hồng quang trên người chợt lóe, biến về hình người rồi quỳ xuống trước mặt Nhan Tử Dạ: “Chủ nhân, ta muốn cùng Áo Đức Kỳ ở cùng một chỗ, ta thích Áo Đức Kỳ.”
“Tiểu Thứ….” Gương mặt không chút biểu cảm của Áo Đức Kỳ lộ rõ kinh ngạc, đứng dậy, vừa định đỡ Tiểu Thứ dậy thì lại bị đối phương giãy ra.
“Áo Đức Kỳ, anh đừng quản ta, ta phải tự mình nói với chủ nhân.” Biểu tình Tiểu Thứ thực kiên quyết, mới đầu tiếp xúc với xã hội thú nhân cùng giống cái, cái gì nó cũng không hiểu. Thế nhưng khoảng thời gian đi theo bên cạnh Áo Đức Kỳ, nó đã học được rất nhiều, cũng làm nó hiểu được, chuyện mình phải đảm đương thì tuyệt đối không thể trốn tránh.
“Chủ nhân, ta biết người giận ta ở cùng một chỗ với Áo Đức Kỳ. Mới đầu ta quả thực không biết cái gì là thích, thế nhưng sau khi ở bên Áo Đức Kỳ, ta đã biết. Anh ấy rất tốt với ta, biết ta thích cái gì, không thích cái gì, đồng dạng ta cũng biết anh thích hay không thích cái gì. Anh bảo hộ ta, đồng thời ta cũng bảo hộ anh ấy. Mỗi ngày được ở bên anh, ta cảm thấy thực vui vẻ, thực hạnh phúc. Trước kia ta chưa từng cảm nhận được điều này. Nếu rời khỏi Áo Đức Kỳ, ta không biết sau này anh ấy thế nào, nhưng ta biết mình sẽ đau lòng chết mất. Bởi vì khi biết chủ nhân không đồng ý chúng ta ở bên nhau, tim ta đã bắt đầu đau đớn. Chủ nhân, chẳng lẽ người muốn thấy Tiểu Thứ đau lòng mà chết sao?” Đôi mắt to tròn đen kịt của Tiểu Thứ đã ầng ật nước, gương mặt mũm mĩm vẫn còn nét trẻ con đáng thương hề hề nhìn Nhan Tử Dạ.
Đáng yêu quá a! Này là cảm giác đầu tiên của Nhan Tử Dạ, tiếp đó hai tay tự động niết niết gò má trắng noãn của Nhan Tiểu Thứ, trầm tĩnh nói: “Tiểu Thứ, đau lòng sẽ không chết, tan nát cõi lòng mới chết được a!” Ân, cảm giác thực không tồi.
…
Hoàn Chương 144.
“Việc này tôi cũng vừa mới biết thôi. Được rồi, đừng giận nữa, ngồi xuống, chậm rãi nói với em.” An Nhĩ Tư kéo Nhan Tử Dạ ngồi xuống sô pha ở bên cạnh, sau đó nắm tay cậu nói: “Trước đó không lâu không phải Áo Đức Kỳ bị gia tộc phái đi hoàn thành nhiệm vụ lịch lãm à? Trên đường cậu ta gặp phải một con tinh tế thú cấp S trung cấp, với thực lực cấp S sơ cấp của Áo Đức Kỳ thì hiển nhiên không đánh lại, cuối cùng là Tiểu Thứ cứu cậu ta, cũng vì thế nó mới bại lộ thân phận. Em cũng biết Áo Đức Kỳ vốn đã rất yêu thích Tiểu Thứ, giờ lại biết Tiểu Thứ có thể hóa thành nhân hình, thường xuyên ở chung liền nảy sinh tình cảm. Áo Đức Kỳ là ai em cũng biết rồi, việc này cậu ta có nói với tôi, khi ấy tôi cứ tưởng cậu ta nói đùa, thật không ngờ cư nhiên đưa sính lễ qua.”
“Thực quá đáng mà, sao anh không nói việc này cho tôi biết?” Nhan Tử Dạ trừng mắt.
An Nhĩ Tư ngượng ngùng cười nói: “Đoạn thời gian đó không phải em đang đột phá à? Tôi không muốn em bị phân tâm. Vốn nghĩ sau đó sẽ nói, kết quả chúng ta lại bận bịu chuyện hôn sự nên liền quên mất. Thật không ngờ Áo Đức Kỳ hành động nhanh như vậy.”
“Tôi thấy anh rõ ràng là cố ý, đừng tưởng tôi không biết anh nghĩ cái gì.” Đối với suy nghĩ của bầu bạn, kỳ thực Nhan Tử Dạ biết rất rõ, chẳng qua cậu không vạch trần mà thôi. Hiện giờ cư nhiên lại giấu cậu chuyện quan trọng như vậy, Nhan Tử Dạ quả thực có chút tức giận.
“An Nhĩ Tư, tật hay ghen này anh nên sửa đi. Tiểu Thứ là khế ước thú của tôi, hiện giờ có thể biến hóa, liền giống như thân nhân của tôi vậy. Tôi làm chủ nhân, chuyện của nó tôi phải biết, cũng phải giúp nó xem xét.” Nhan Tiểu Thứ mới vừa biến hóa vẫn còn rất đơn thuần, tuy Nhan Tử Dạ có chút hiểu biết về Áo Đức Kỳ nhưng vẫn lo lắng. Không ừ hử tiếng nào đã phải giao Tiểu Thứ cho Áo Đức Kỳ, sao Nhan Tử Dạ yên tâm được. Hơn nữa hai bọn họ cũng không thích hợp ở bên nhau.
An Nhĩ Tư biết lần này mình thực sự có chút quá phận, liền ôm Nhan Tử Dạ cười làm lành: “Tiểu Dạ, tôi biết sai rồi, chỉ lần này thôi, sau này sẽ không tái phạm, tha thứ cho tôi được không?”
Nhìn gương mặt hoàn mỹ của An Nhĩ Tư lộ ta nụ cười lấy lòng, thái độ cũng thực thành khẩn, Nhan Tử Dạ cũng hết giận hơn phân nửa: “Quên đi, chuyện đã xảy ra có nói gì cũng không có tác dụng. Ngày mai lập tức bảo Áo Đức Kỳ dẫn Tiểu Thứ về đây, tôi phải hỏi rõ ràng. An Nhĩ Tư, tôi nói cho anh biết, việc này anh đừng hòng nhúng tay vào. Nếu còn có lần sau thì anh đừng móng tôi tha thứ.” Nhan Tử Dạ lườm An Nhĩ Tư, nếu không nghiêm khắc một chút, lần sau nhất định sẽ càng nghiêm trọng hơn, trước kia là Nhan Tử Dạ lười quản, hiện giờ bởi vì liên quan tới Tiểu Thứ nên cậu nhất định phải ngăn cản.
Biết lần này Nhan Tử Dạ thật sự tức giận, An Nhĩ Tư cũng có chút không yên, thấy cậu chịu tha thứ thì thở phào một hơi, sau đó cam đoan nói: “Tiểu Dạ yên tâm, thực sự chỉ có lần này thôi, sau này sẽ không. Có chuyện gì tôi sẽ nói với em đầu tiên. Giờ tôi lập tức bảo Áo Đức Kỳ ngày mai dẫn Tiểu Thứ về, đến khi đó, em muốn thẩm vấn Áo Đức Kỳ thế nào cũng được, tôi ở bên cạnh giúp em.”
Nói xong, An Nhĩ Tư lập tức gọi qua số Áo Đức Kỳ, nói rõ mọi chuyện, Áo Đức Kỳ cũng thực sảng khoái, tựa hồ đã sớm đoán được. Mà cũng đúng, dám dụ con nhà người ta đi, bị gọi tới thẩm vấn cũng là lẽ đương nhiên.
Thế nên sáng sớm hôm sau, Áo Đức Kỳ liền dẫn Nhan Tiểu Thứ tới Cái Nhĩ gia.
Hôm qua ngủ khá muộn nên sáng nay Nhan Tử Dạ dậy trễ, đương nhiên bởi vì là đêm tân hôn nên dậy trễ một chút cũng có thể hiểu được. Nhìn ánh mắt ái muội của mọi người nhìn mình, Nhan Tử Dạ có chút bất đắc dĩ. Nhan Tử Dạ biểu thị đêm qua cậu cùng An Nhĩ Tư chỉ ngủ đơn thuần mà thôi. Bận bịu suốt cả ngày, lại thêm một tiếng xem quà, nào còn tinh lực gì kia nữa. Đương nhiên này chỉ là suy nghĩ của Nhan Tử Dạ thôi, An Nhĩ Tư thì tinh lực dư thừa.
Để Áo Đức Kỳ chờ hơn một tiếng, Nhan Tử Dạ không hề cảm thấy ngượng ngùng, Áo Đức Kỳ cũng hiểu này là Nhan Tử Dạ muốn ra oai phủ đầu, vì thế cũng thực tình nguyện.
Khoảnh khắc nhìn thấy Nhan Tử Dạ, Tiểu Thứ vốn đang nằm trên đùi Áo Đức Kỳ trực tiếp đạp hai chân bổ nhào về phía Nhan Tử Dạ. Hai tay Áo Đức Kỳ vươn lên giữa không trung, nhìn thấy Tiểu Thứ nhảy vào lòng Nhan Tử Dạ thì thu trở về.
“Nhóc con, đã trở lại rồi à?” Nhan Tử Dạ dùng một tay nâng Tiểu Thứ, tay kia điểm điểm mũi nó, dùng giọng điệu quở trách nói. Mới đầu còn đòi về, thế mà chỉ mới đi vài ngày đã không có chút tin tức nào. Lúc đầu Nhan Tử Dạ còn tưởng Tiểu Thứ đã quen với cuộc sống bên Áo Đức Kỳ, giờ ngẫm lại thì quen gì mà quen, thực sự là muốn định cư ở đó luôn a.
Bởi vì Nhan Tử Dạ bảo người hầu rời đi hết nên hiện giờ chỉ có An Nhĩ Tư ngồi bên cạnh, Tiểu Thứ cũng không cố kỵ, nó dùng hai móng vuốt bé xíu nắm lấy ngón tay Nhan Tử Dạ: “Chủ nhân, ta rất nhớ người, người đừng tức giận. Trước đó ta muốn trở về thăm người, chính là Áo Đức Kỳ nói người phải kết hôn, không rảnh. Hôm qua ta còn gọi người mà người không để ý tới ta a.”
“Xem bộ dáng ủy khuất của mi kìa. Hôm qua nhiều người như vậy, ta không có khả năng nói chuyện với mi đi? Hôm qua Áo Đức Kỳ kỳ thực có mang Tiểu Thứ tới, chẳng qua trường hợp khi ấy không thích hợp lắm, rất nhiều người quan sát bọn họ a! “Được rồi, không nói mấy chuyện này, giờ nói chính sự, nói xem mi cùng Áo Đức Kỳ là chuyện gì. Không phải ta đã bảo mi không thể để người ta biết thân phận thật sao? Mi quên rồi à?” Nhan Tử Dạ thu hồi biểu tình tươi cười, nghiêm túc hỏi: “Mi cùng Áo Đức Kỳ rốt cuộc là sao?”
“Chủ nhân, ta không quên, ta…” Tiểu Thứ chọt chọt hai móng vuốt, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào. Việc này vốn là lỗi của nó, trước lúc tới chỗ Áo Đức Kỳ, chủ nhân vẫn luôn dặn dò không được để lộ thân phạn, thế nhưng tình huống lúc đó thực sự rất nguy hiểm, nó không muốn Áo Đức Kỳ xảy ra chuyện, thế nên mới nhịn không được biến thân.
“Đều là lỗi của tôi.” Áo Đức Kỳ không muốn thấy Tiểu Thứ khó xử, thế nên giành nói: “Khi ấy là vì cứu tôi nên Tiểu Thứ mới bại lộ. Bất quá cậu yên tâm, trừ bỏ tôi thì không còn ai khác ở đó nên không ai biết thân phận của Tiểu Thứ. Con tinh tế thú kia cũng đã bị tôi giết.” Nhớ lại con tinh tế thú cấp S kia, Áo Đức Kỳ chẳng những không tức giận, ngược lại còn muốn cám ơn nó. Nếu không phải nhờ nó, anh không có khả năng cùng Tiểu Thứ ở bên nhau.
Áo Đức Kỳ nói tiếp: “Về phần tình cảm thì cũng là lỗi của tôi, là tôi lừa em ấy. Muốn trách thì cứ trách tôi, không liên quan Tiểu Thứ.”
Hiếm thấy Áo Đức Kỳ lạnh nhạt mở miệng nói một đoạn dài như vậy.
Con ngươi bé xíu của Tiểu Thứ cảm động nhìn về phía Áo Đức Kỳ, Áo Đức Kỳ cư nhiên ôm hết trách nhiệm vào mình. Thế nhưng Tiểu Thứ sao có thể để Áo Đức Kỳ một mình nhận hết, nó lập tức bấu lấy tay Nhan Tử Dạ: “Không, không phải như vậy. Chủ nhân, là lỗi của ta, là ta không nghe lời chủ nhân, người trừng trách Áo Đức Kỳ, chủ nhân có giận thì cứ giận ta đi.”
Áo Đức Kỳ: “Là tôi.”
Nhan Tiểu Thứ: “Là ta, đều là ta.”
Áo Đức Kỳ: “Là tôi.”
Nhan Tiểu Thứ: “Đều là ta.”
…
“Được rồi, hai người đừng có giành qua giành lại trước mặt tôi. Việc này rốt cuộc thế nào, An Nhĩ Tư đã nói rồi.” Nhan Tử Dạ bình tĩnh nhìn Tiểu Thứ trong tay, sau đó nhìn về phía Áo Đức Kỳ, giọng điệu có chút thâm trầm: “Áo Đức kỳ, tôi nói thật với anh, tôi không đồng ý chuyện anh cùng Tiểu Thứ ở bên nhau, anh chết tâm đi.”
An Nhĩ Tư ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn Áo Đức Kỳ, việc này Nhan Tử Dạ không hi vọng anh nhúng tay, thế nên An Nhĩ Tư chỉ ngồi xem kịch vui. Hiếm khi thấy Áo Đức Kỳ để ý một người như vậy, An Nhĩ Tư cũng muốn xem xem Áo Đức Kỳ làm thế nào thuyết phục Nhan Tử Dạ.
Áo Đức Kỳ nhíu mày, nhìn chằm chằm Nhan Tử Dạ lạnh lùng hỏi: “Vì cái gì?”
“Bởi vì anh cùng Tiểu Thứ không thích hợp.”
“Chỗ nào không thích hợp?”
“Chỗ nào cũng không không thích hợp.”
Lần này Áo Đức Kỳ đen mặt, Tiểu Thứ cũng ỉu xìu.
“Cho tôi lý do.” Bất quá đối với Áo Đức Kỳ mà nói, cho dù lý do của Nhan Tử Dạ có đầy đủ thế nào thì anh cũng sẽ làm cho cậu không thể nói được nữa.
“Chủ nhân, vì cái gì?” Ánh mắt Tiểu Thứ ầng ật nước nhìn Nhan Tử Dạ, tựa hồ cũng không hiểu vì sao Nhan Tử Dạ không đồng ý để mình cùng Áo Đức Kỳ ở cùng một chỗ. Không biết nghĩ tới gì đó, Tiểu Thứ căn răng, hồng quang trên người chợt lóe, biến về hình người rồi quỳ xuống trước mặt Nhan Tử Dạ: “Chủ nhân, ta muốn cùng Áo Đức Kỳ ở cùng một chỗ, ta thích Áo Đức Kỳ.”
“Tiểu Thứ….” Gương mặt không chút biểu cảm của Áo Đức Kỳ lộ rõ kinh ngạc, đứng dậy, vừa định đỡ Tiểu Thứ dậy thì lại bị đối phương giãy ra.
“Áo Đức Kỳ, anh đừng quản ta, ta phải tự mình nói với chủ nhân.” Biểu tình Tiểu Thứ thực kiên quyết, mới đầu tiếp xúc với xã hội thú nhân cùng giống cái, cái gì nó cũng không hiểu. Thế nhưng khoảng thời gian đi theo bên cạnh Áo Đức Kỳ, nó đã học được rất nhiều, cũng làm nó hiểu được, chuyện mình phải đảm đương thì tuyệt đối không thể trốn tránh.
“Chủ nhân, ta biết người giận ta ở cùng một chỗ với Áo Đức Kỳ. Mới đầu ta quả thực không biết cái gì là thích, thế nhưng sau khi ở bên Áo Đức Kỳ, ta đã biết. Anh ấy rất tốt với ta, biết ta thích cái gì, không thích cái gì, đồng dạng ta cũng biết anh thích hay không thích cái gì. Anh bảo hộ ta, đồng thời ta cũng bảo hộ anh ấy. Mỗi ngày được ở bên anh, ta cảm thấy thực vui vẻ, thực hạnh phúc. Trước kia ta chưa từng cảm nhận được điều này. Nếu rời khỏi Áo Đức Kỳ, ta không biết sau này anh ấy thế nào, nhưng ta biết mình sẽ đau lòng chết mất. Bởi vì khi biết chủ nhân không đồng ý chúng ta ở bên nhau, tim ta đã bắt đầu đau đớn. Chủ nhân, chẳng lẽ người muốn thấy Tiểu Thứ đau lòng mà chết sao?” Đôi mắt to tròn đen kịt của Tiểu Thứ đã ầng ật nước, gương mặt mũm mĩm vẫn còn nét trẻ con đáng thương hề hề nhìn Nhan Tử Dạ.
Đáng yêu quá a! Này là cảm giác đầu tiên của Nhan Tử Dạ, tiếp đó hai tay tự động niết niết gò má trắng noãn của Nhan Tiểu Thứ, trầm tĩnh nói: “Tiểu Thứ, đau lòng sẽ không chết, tan nát cõi lòng mới chết được a!” Ân, cảm giác thực không tồi.
…
Hoàn Chương 144.
Danh sách chương