Áo Đức Kỳ vừa rời đi, Nhan Tiểu Thứ liền biến về hình thú nằm trên vai Nhan Tử Dạ, người hầu ở gia tộc Cái Nhĩ rất nhiều, vẫn nên cẩn thận một chút.
Lúc ăn cơm trưa, mọi người cùng tụ lại, ngày mai Khắc Lỗ Tư chuẩn bị trở về, Bối Cơ cũng Tạp Mễ Nhĩ cũng vậy. Dù sao bọn họ đều là nhân vật lớn, có thể rút ra vài ngày đã là rất khó rồi.
“Tiểu Dạ, con có muốn cùng tôi trở về gia trộc Mã Khắc Tân xem thử không?” Khắc Lỗ Tư ngồi đối diện Nhan Tử Dạ, vừa ngấu nghiến từng ngụm rau dưa vừa hỏi.
Quay về gia tộc Mã Khắc Tân? Nhan Tử Dạ ngẩng đầu nhìn qua. Nói ra thì gia tộc Mã Khắc Tân chính là nhà mẹ đẻ của nguyên chủ, hiện giờ cậu thân là người thừa kế của gia tộc quả thực nên trở về xem.
“Gần nhất không có thời gian, qua một đoạn thời gian nữa tôi sẽ cùng An Nhĩ Tư trở về.” Nhan Tử Dạ nói là ‘trở về’ chứ không phải ‘đi’, cũng tương đương với việc thừa nhận vị trí của gia tộc Mã Khắc Tân trong lòng mình.
“Tốt.” Trong mắt Khắc Lỗ Tư nổi lên ý cười, chẳng qua gương mặt tuấn mĩ vẫn lạnh băng như cũ.
Bối Cơ buông dao nĩa xuống, nhìn Nhan Tử Dạ lại nhìn về phía Khắc Lỗ Tư: “Nói ra thì Tiểu Dạ cùng An Nhĩ Tư quả thực rất có duyên phận, thật không ngờ vốn đã có hôn ước cư nhiên lại có thể đến với nhau, tôi nghĩ, nếu để gia chủ Mã Khắc Tân đã qua đời biết thì ông ấy khẳng định không còn tiếc nuối gì nữa.”
Tạp Mễ Nhĩ cũng nói: “Đúng vậy, trước lúc qua đời gia gia của An Nhĩ Tư vẫn luôn nhớ thương chuyện này, hiện giờ hai đứa ở cùng một chỗ, ông cũng an tâm.”
Hôn ước với gia tộc Á Bá Lan, Khắc Lỗ Tư cũng biết được một chút, Bối Cơ nói đúng, nếu cha biết ông đã tìm được huyết mạch của em trai. Hơn nữa Tiểu Dạ còn ở cùng An Nhĩ Tư sinh đứa nhỏ thì nhất định sẽ thực vui mừng.
Gia chủ Cái Nhĩ cũng từ Bối Cơ biết được chuyện này, trong lòng cũng không khỏi cảm thán duyên phận của hai đứa.
Ngay lúc này, bàn tay đang cầm dao nĩa của Nhan Tử Dạ đột nhiên khựng lại, An Nhĩ Tư ở bên cạnh vẫn luôn đặt lực chú ý lên người cậu lập tức cảm ứng được: “Tiểu Dạ, làm sao vậy?”
“Không biết, đột nhiên có cảm giác rất kỳ quái.” Nhan Tử Dạ buông dao nĩa trong tay xuống, sau đó ôm ngực, hiện giờ tim cậu đập rất nhanh, cảm giác có gì đó sắp phát sinh.
Đột nhiên ngay lúc này, một người hầu hoang mang rối loạn chạy vào, vừa thở hổn hển vừa nói: “Không tốt, không tốt…”
“Chuyện gì mà hoảng hốt như vậy.” Quản gia đứng phía sau gia chủ Cái Nhĩ, sợ người hầu kia quấy rầy vài vị gia chủ thiếu gia dùng cơm nên lập tức bước ra quát.
Người nọ đã không còn để ý tới quy củ, ngẩng đầu lên bẩm với gia chủ Cái Nhĩ: “Không tốt rồi gia chủ, hậu viện của thiếu gia bị một trận hồng quang bao phủ, chúng ta không vào trong được.”
“Cái gì?”
Mọi người không hẹn mà cùng bật dậy nhìn về phía người hầu kia.
Mà Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư liếc nhìn nhau một cái, sau đó bóng dáng hai người lập tức biến mất tại chỗ. Nhóm gia chủ Cái Nhĩ cũng biến mất, tất cả đều chạy tới hậu viện của An Nhĩ Tư, bởi vì ba cục cưng ở đó.
Quả nhiên, đợi Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đuổi tới, hậu viện đã bị hồng quang chói mắt bao phủ, giống như là một chiếc lồng phòng hộ, vài thú nhân áo đen muốn xông vào nhưng lại bị bắn ngược trở ra.
“Đã xảy ra chuyện gì?” An Nhĩ Tư hỏi một người áo đen.
Người nọ quỳ một gối xuống đất đáp: “Lồng phòng hộ màu đỏ này vừa nãy đột nhiên xuất hiện, chúng ta không thể truy ra nơi phát ra. Bởi vì sợ ảnh hưởng tới ba vị tiểu chủ tử nên không dám xông bừa vào trong.”
Đột nhiên xuất hiện? An Nhĩ Tư còn đang nghi hoặc thì Nhan Tử Dạ kinh sợ kêu lên: “Hơi thở này… là của nhóm đại đản.”
Đứng trước mặt hồng quang, Nhan Tử Dạ cảm ứng được hơi thở của đám nhỏ. Vốn cậu cùng An Nhĩ Tư còn tưởng có người muốn trộm đám nhỏ, thế nhưng hiện giờ xem ra là không phải.
Nhóm đại đản đang êm đẹp sao lại xuất hiện lồng phòng hộ, chẳng lẽ…
Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư hai mặt nhìn nhau, đột nhiên đồng thanh: “Phá xác.”
Nhan Tử Dạ lập tức vươn tay về phía lồng phòng hộ, thú nhân áo đen đang định nhắc nhở cẩn thận thì cả người Nhan Tử Dạ giống như bị hút vào. An Nhĩ Tư cả kinh kéo tay Nhan Tử Dạ, tiếp đó ngay cả anh cũng bị hút vào.
Mà tiểu thứ cầu vốn nằm trong túi Nhan Tử Dạ lại bị lồng phòng hộ bắn ngược trở ra, rớt xuống đất. Phát hiện lực chú ý của mọi người không nằm trên người mình, tiểu thứ cậu lập tức chạy tới góc nhà mà Tiểu Hoa đang núp.
“Thiếu chủ.” Thú nhân áo đen kinh ngạc vạn phần, vừa nãy bọn họ đột phá lâu như vậy cũng không có cách nào, thế mà hai vị thiếu gia cư nhiên dễ dàng tiến vào như vậy, chẳng lẽ này thực sự là dị năng do ba vị tiểu chủ nhân phát ra sao? Chính là sao có thể a, ba vị tiểu chủ nhân vẫn chỉ là một quả trứng!
Sau khi Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư biến mất, nhóm gia chủ Cái Nhĩ cũng tới nơi.
“An Nhĩ Tư cùng Tiểu Dạ đâu rồi?” Bối Cơ nhìn nhìn xung quanh, không thấy An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, lập tức hỏi vài thú nhân áo đen đang quỳ dưới đất.
Đầu lĩnh áo đen nói: “Thiếu chủ cùng Nhan thiếu chủ đã vào trong rồi, thế nhưng chúng ta không vào được. Nhan thiếu chủ nói đây là lồng phòng hộ của nhóm tiểu chủ tử dựng nên.
“Cái gì? Nhóm đại đản? Chúng sao có thể?” Tạp Mễ Nhĩ kinh ngạc.
Khắc Lỗ Tư đưa tay huých nhẹ lồng phòng hộ, lập tức bị năng lượng bắn ngược trở lại, năng lượng của chiếc lồng này tựa hồ không kém.
“Nếu An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đã vào trong thì chúng ta cứ ở đây chờ đi, xem xem rốt cuộc là chuyện gì.” Gia chủ Cái Nhĩ đề nghị.
Bối Cơ gật gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy, chúng ta không biết là tình huống gì, không nên xông loạn thì tốt hơn.”
Tân Địch có sức chiến đấu yếu hơn mọi người, lúc này mới hổn hển chạy tới, nhìn thấy lồng phòng hộ, sau khi tìm hiểu tình huống thì đột nhiên nói: “Có phải đám đại đản muốn phá xác không?”
Một câu này của Tân Địch tựa hồ nhắc nhở nhóm gia chủ Cái Nhĩ.
“Đúng vậy, có lẽ là đám nhỏ muốn phá xác, bằng không cũng không đột nhiên xuất hiện tình huống này. Ông trời của tôi ạ, tôi sắp được nhìn thấy cháu yêu rồi a.” Nghĩ tới đây, Tạp Mễ Nhĩ liền nhịn không được kích động: “Bối Cơ, chúng ta mau vào trong đi.”
Bối Cơ cũng thực kích động nhưng vẫn cố cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, ông nắm lấy tay Tạp Mễ Nhĩ nói: “Đừng gấp, này chỉ là suy đoán thôi, chúng ta không vào được cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, em bình tĩnh một chút.”
“Đúng vậy, chúng ta nên tỉnh táo lại, đúng rồi, còn thông tấn khí mà, mau dùng thông tấn khí liên hệ hai đứa xem xảy ra chuyện gì.” Gia chủ Cái Nhĩ đột nhiên nhớ tới thông tấn khí trên cổ tay, ông lập tức gọi qua cho An Nhĩ Tư, bất quá mãi vẫn không chuyển được. Sau đó ông tiếp tục gọi cho Nhan Tử Dạ, nhưng vẫn không chuyển được.
“Này rốt cuộc là sao a, sao không chịu nghe máy, ai nha, thật là gấp chết tôi mà.” Thấy cả đứa đều không chịu nhận cuộc gọi, gia chủ Cái Nhĩ cũng bắt đầu rốt ruột, bình tĩnh gì đó đều quẳng ra sau đầu.
Trong đám người, chỉ có Bối Cơ cùng Khắc Lỗ Tư bình tĩnh nhất.
Nhìn lồng phòng hộ màu đỏ trước mặt, Khắc Lỗ Tư nghĩ: nếu đản đản thực sự đang phá xác thì động tĩnh cũng quá lớn đi, chẳng lẽ trong ba đứa nhỏ thực sự có một đứa là bán thú nhân nên mới xuất hiện tình huống đặc thù này? Người bên ngoài gấp tới độ xoay mòng, bên trong An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ lắc mình vài cái trở về tới phòng, nhìn ba quả trứng trên giường đang tỏa ra hồng quang chói mắt, cả hai đều nhịn không được thở phào một hơi. Xem ra đúng là đám nhỏ giở trò quỷ.
Tựa hồ cảm ứng được hơi thở của phụ mỗ, ba quả trứng liền rung lên khe khẽ.
“An Nhĩ Tư, bọn nó muốn phá xác à?” Nhan Tử Dạ nắm lấy tay An Nhĩ Tư, khẩn trương hỏi.
“Ừm, hẳn là vậy.” An Nhĩ Tư nghiêm túc quan sát một chút, phát hiện cả ba quả trứng tựa hồ đã lớn hơn ban sáng một chút.
‘Răng rắc…’
An Nhĩ Tư vừa mới nói xong thì trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh vỡ nứt. Âm thanh rất nhỏ, thế nhưng vẫn bị An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ nghe thấy. Ánh mắt hai người đều nhìn chằm chằm ba quả trứng, chớp cũng không chớp một cái.
‘Rắc… rắc….”
Âm thanh càng lúc càng vang dội, một đường nứt từ bên hông đại đản bắt đầu vỡ ra, sau đó giống như mạng nhện chậm rãi lan tràn. Vết nứt càng lúc càng nhiều, hồng quang trên bên ngoài lớp vỏ của đại đản cũng càng lúc càng yếu đi, đợi đến khi hồng quang hoàn toàn biến mất, vỏ trứng của đạn đản cũng vỡ vụn không sai biệt lắm.
‘Ba…’ Một cái cẳng chân lông xù trực tiếp phá xác lú ra, tiếp đó lại ‘ba’ một tiếng, vỏ trứng bị một cái chân lông xù khác đá văng một mảng lớn, ngay sau đó một tiểu lão hổ da lông màu bạc từ bên trong lăn ra. Mắt thấy sắp từ cạnh giường rớt xuống thì một bàn tay thon dài vươn tới chụp lấy nó.
Tiểu lão hổ cũng không lớn, so với quả trứng sáu mươi cm thì nó quả thực khá nhỏ, chỉ hệt như chó con vừa mới sinh. Thế nhưng da lông trên người thì đã sinh trưởng toàn bộ, da lông ngân bạch phi phường mềm mại sáng bóng. Tiểu lão hổ nằm trên lòng bàn tay, cái mũi dùng sức ngửi ngửi hơi thở của đối phương, phát hiện là mùi quen thuộc nó liền mở to đôi ngân mâu tròn vo, ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân bàn tay—- Nhan Tử Dạ.
“Ngao ô…” Nhìn thấy Nhan Tử Dạ, tiểu lão hổ hưng phấn non nớt kêu một tiếng, sau đó khởi động tứ chi bổ nhào về phía Nhan Tử Dạ.
Kết quả bởi vì tay Nhan Tử Dạ không đủ lớn nên hai chân sau của tiểu lão hổ giẫm phải khoảng không, nó liều mạng đạp đạp vài cái, vừa mới giẫm được mép bàn tay lại bị trượt xuống. Đạp đạp hơn mười cái, phát hiện chính mình căn bản không đứng dậy được, nó chỉ đành đáng thương hề hề ngẩng đầu, dùng âm thanh non nớt kêu vài tiếng.
“Ngao ô ngao ô…”
“Ha ha ha… thật sự rất đáng yêu…” Nhan Tử Dạ nhịn không được đưa tay sờ sờ cái đầu bé xíu của tiểu lão hổ, sau đó nâng nó lên trước mặt, dùng mũi mình cọ cọ mũi nó, tiểu lão hổ nhịn không được vươn đầu lưỡi hồng phấn liếm liếm Nhan Tử Dạ. Một luồng nhiệt lưu kỳ quái thông qua tiểu lão hổ trực tiếp chảy tới trái tim Nhan Tử Dạ.
Nhan Tử Dạ đột nhiên cảm thấy một cảm giác trước giờ chưa từng có, mềm mềm ấm áp, nhìn tiểu lão hổ trong tay, Nhan Tử Dạ có xúc động muốn mang hết tất cả những thứ tốt tới trước mặt nó.
Nhan Tử Dạ nâng tiểu lão hổ tới trước mặt An Nhĩ Tư, mỉm cười sáng lạn nói: “An Nhĩ Tư, này là con chúng ta a.”
…
Hoàn chương 147.
Lúc ăn cơm trưa, mọi người cùng tụ lại, ngày mai Khắc Lỗ Tư chuẩn bị trở về, Bối Cơ cũng Tạp Mễ Nhĩ cũng vậy. Dù sao bọn họ đều là nhân vật lớn, có thể rút ra vài ngày đã là rất khó rồi.
“Tiểu Dạ, con có muốn cùng tôi trở về gia trộc Mã Khắc Tân xem thử không?” Khắc Lỗ Tư ngồi đối diện Nhan Tử Dạ, vừa ngấu nghiến từng ngụm rau dưa vừa hỏi.
Quay về gia tộc Mã Khắc Tân? Nhan Tử Dạ ngẩng đầu nhìn qua. Nói ra thì gia tộc Mã Khắc Tân chính là nhà mẹ đẻ của nguyên chủ, hiện giờ cậu thân là người thừa kế của gia tộc quả thực nên trở về xem.
“Gần nhất không có thời gian, qua một đoạn thời gian nữa tôi sẽ cùng An Nhĩ Tư trở về.” Nhan Tử Dạ nói là ‘trở về’ chứ không phải ‘đi’, cũng tương đương với việc thừa nhận vị trí của gia tộc Mã Khắc Tân trong lòng mình.
“Tốt.” Trong mắt Khắc Lỗ Tư nổi lên ý cười, chẳng qua gương mặt tuấn mĩ vẫn lạnh băng như cũ.
Bối Cơ buông dao nĩa xuống, nhìn Nhan Tử Dạ lại nhìn về phía Khắc Lỗ Tư: “Nói ra thì Tiểu Dạ cùng An Nhĩ Tư quả thực rất có duyên phận, thật không ngờ vốn đã có hôn ước cư nhiên lại có thể đến với nhau, tôi nghĩ, nếu để gia chủ Mã Khắc Tân đã qua đời biết thì ông ấy khẳng định không còn tiếc nuối gì nữa.”
Tạp Mễ Nhĩ cũng nói: “Đúng vậy, trước lúc qua đời gia gia của An Nhĩ Tư vẫn luôn nhớ thương chuyện này, hiện giờ hai đứa ở cùng một chỗ, ông cũng an tâm.”
Hôn ước với gia tộc Á Bá Lan, Khắc Lỗ Tư cũng biết được một chút, Bối Cơ nói đúng, nếu cha biết ông đã tìm được huyết mạch của em trai. Hơn nữa Tiểu Dạ còn ở cùng An Nhĩ Tư sinh đứa nhỏ thì nhất định sẽ thực vui mừng.
Gia chủ Cái Nhĩ cũng từ Bối Cơ biết được chuyện này, trong lòng cũng không khỏi cảm thán duyên phận của hai đứa.
Ngay lúc này, bàn tay đang cầm dao nĩa của Nhan Tử Dạ đột nhiên khựng lại, An Nhĩ Tư ở bên cạnh vẫn luôn đặt lực chú ý lên người cậu lập tức cảm ứng được: “Tiểu Dạ, làm sao vậy?”
“Không biết, đột nhiên có cảm giác rất kỳ quái.” Nhan Tử Dạ buông dao nĩa trong tay xuống, sau đó ôm ngực, hiện giờ tim cậu đập rất nhanh, cảm giác có gì đó sắp phát sinh.
Đột nhiên ngay lúc này, một người hầu hoang mang rối loạn chạy vào, vừa thở hổn hển vừa nói: “Không tốt, không tốt…”
“Chuyện gì mà hoảng hốt như vậy.” Quản gia đứng phía sau gia chủ Cái Nhĩ, sợ người hầu kia quấy rầy vài vị gia chủ thiếu gia dùng cơm nên lập tức bước ra quát.
Người nọ đã không còn để ý tới quy củ, ngẩng đầu lên bẩm với gia chủ Cái Nhĩ: “Không tốt rồi gia chủ, hậu viện của thiếu gia bị một trận hồng quang bao phủ, chúng ta không vào trong được.”
“Cái gì?”
Mọi người không hẹn mà cùng bật dậy nhìn về phía người hầu kia.
Mà Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư liếc nhìn nhau một cái, sau đó bóng dáng hai người lập tức biến mất tại chỗ. Nhóm gia chủ Cái Nhĩ cũng biến mất, tất cả đều chạy tới hậu viện của An Nhĩ Tư, bởi vì ba cục cưng ở đó.
Quả nhiên, đợi Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đuổi tới, hậu viện đã bị hồng quang chói mắt bao phủ, giống như là một chiếc lồng phòng hộ, vài thú nhân áo đen muốn xông vào nhưng lại bị bắn ngược trở ra.
“Đã xảy ra chuyện gì?” An Nhĩ Tư hỏi một người áo đen.
Người nọ quỳ một gối xuống đất đáp: “Lồng phòng hộ màu đỏ này vừa nãy đột nhiên xuất hiện, chúng ta không thể truy ra nơi phát ra. Bởi vì sợ ảnh hưởng tới ba vị tiểu chủ tử nên không dám xông bừa vào trong.”
Đột nhiên xuất hiện? An Nhĩ Tư còn đang nghi hoặc thì Nhan Tử Dạ kinh sợ kêu lên: “Hơi thở này… là của nhóm đại đản.”
Đứng trước mặt hồng quang, Nhan Tử Dạ cảm ứng được hơi thở của đám nhỏ. Vốn cậu cùng An Nhĩ Tư còn tưởng có người muốn trộm đám nhỏ, thế nhưng hiện giờ xem ra là không phải.
Nhóm đại đản đang êm đẹp sao lại xuất hiện lồng phòng hộ, chẳng lẽ…
Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư hai mặt nhìn nhau, đột nhiên đồng thanh: “Phá xác.”
Nhan Tử Dạ lập tức vươn tay về phía lồng phòng hộ, thú nhân áo đen đang định nhắc nhở cẩn thận thì cả người Nhan Tử Dạ giống như bị hút vào. An Nhĩ Tư cả kinh kéo tay Nhan Tử Dạ, tiếp đó ngay cả anh cũng bị hút vào.
Mà tiểu thứ cầu vốn nằm trong túi Nhan Tử Dạ lại bị lồng phòng hộ bắn ngược trở ra, rớt xuống đất. Phát hiện lực chú ý của mọi người không nằm trên người mình, tiểu thứ cậu lập tức chạy tới góc nhà mà Tiểu Hoa đang núp.
“Thiếu chủ.” Thú nhân áo đen kinh ngạc vạn phần, vừa nãy bọn họ đột phá lâu như vậy cũng không có cách nào, thế mà hai vị thiếu gia cư nhiên dễ dàng tiến vào như vậy, chẳng lẽ này thực sự là dị năng do ba vị tiểu chủ nhân phát ra sao? Chính là sao có thể a, ba vị tiểu chủ nhân vẫn chỉ là một quả trứng!
Sau khi Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư biến mất, nhóm gia chủ Cái Nhĩ cũng tới nơi.
“An Nhĩ Tư cùng Tiểu Dạ đâu rồi?” Bối Cơ nhìn nhìn xung quanh, không thấy An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, lập tức hỏi vài thú nhân áo đen đang quỳ dưới đất.
Đầu lĩnh áo đen nói: “Thiếu chủ cùng Nhan thiếu chủ đã vào trong rồi, thế nhưng chúng ta không vào được. Nhan thiếu chủ nói đây là lồng phòng hộ của nhóm tiểu chủ tử dựng nên.
“Cái gì? Nhóm đại đản? Chúng sao có thể?” Tạp Mễ Nhĩ kinh ngạc.
Khắc Lỗ Tư đưa tay huých nhẹ lồng phòng hộ, lập tức bị năng lượng bắn ngược trở lại, năng lượng của chiếc lồng này tựa hồ không kém.
“Nếu An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đã vào trong thì chúng ta cứ ở đây chờ đi, xem xem rốt cuộc là chuyện gì.” Gia chủ Cái Nhĩ đề nghị.
Bối Cơ gật gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy, chúng ta không biết là tình huống gì, không nên xông loạn thì tốt hơn.”
Tân Địch có sức chiến đấu yếu hơn mọi người, lúc này mới hổn hển chạy tới, nhìn thấy lồng phòng hộ, sau khi tìm hiểu tình huống thì đột nhiên nói: “Có phải đám đại đản muốn phá xác không?”
Một câu này của Tân Địch tựa hồ nhắc nhở nhóm gia chủ Cái Nhĩ.
“Đúng vậy, có lẽ là đám nhỏ muốn phá xác, bằng không cũng không đột nhiên xuất hiện tình huống này. Ông trời của tôi ạ, tôi sắp được nhìn thấy cháu yêu rồi a.” Nghĩ tới đây, Tạp Mễ Nhĩ liền nhịn không được kích động: “Bối Cơ, chúng ta mau vào trong đi.”
Bối Cơ cũng thực kích động nhưng vẫn cố cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, ông nắm lấy tay Tạp Mễ Nhĩ nói: “Đừng gấp, này chỉ là suy đoán thôi, chúng ta không vào được cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, em bình tĩnh một chút.”
“Đúng vậy, chúng ta nên tỉnh táo lại, đúng rồi, còn thông tấn khí mà, mau dùng thông tấn khí liên hệ hai đứa xem xảy ra chuyện gì.” Gia chủ Cái Nhĩ đột nhiên nhớ tới thông tấn khí trên cổ tay, ông lập tức gọi qua cho An Nhĩ Tư, bất quá mãi vẫn không chuyển được. Sau đó ông tiếp tục gọi cho Nhan Tử Dạ, nhưng vẫn không chuyển được.
“Này rốt cuộc là sao a, sao không chịu nghe máy, ai nha, thật là gấp chết tôi mà.” Thấy cả đứa đều không chịu nhận cuộc gọi, gia chủ Cái Nhĩ cũng bắt đầu rốt ruột, bình tĩnh gì đó đều quẳng ra sau đầu.
Trong đám người, chỉ có Bối Cơ cùng Khắc Lỗ Tư bình tĩnh nhất.
Nhìn lồng phòng hộ màu đỏ trước mặt, Khắc Lỗ Tư nghĩ: nếu đản đản thực sự đang phá xác thì động tĩnh cũng quá lớn đi, chẳng lẽ trong ba đứa nhỏ thực sự có một đứa là bán thú nhân nên mới xuất hiện tình huống đặc thù này? Người bên ngoài gấp tới độ xoay mòng, bên trong An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ lắc mình vài cái trở về tới phòng, nhìn ba quả trứng trên giường đang tỏa ra hồng quang chói mắt, cả hai đều nhịn không được thở phào một hơi. Xem ra đúng là đám nhỏ giở trò quỷ.
Tựa hồ cảm ứng được hơi thở của phụ mỗ, ba quả trứng liền rung lên khe khẽ.
“An Nhĩ Tư, bọn nó muốn phá xác à?” Nhan Tử Dạ nắm lấy tay An Nhĩ Tư, khẩn trương hỏi.
“Ừm, hẳn là vậy.” An Nhĩ Tư nghiêm túc quan sát một chút, phát hiện cả ba quả trứng tựa hồ đã lớn hơn ban sáng một chút.
‘Răng rắc…’
An Nhĩ Tư vừa mới nói xong thì trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh vỡ nứt. Âm thanh rất nhỏ, thế nhưng vẫn bị An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ nghe thấy. Ánh mắt hai người đều nhìn chằm chằm ba quả trứng, chớp cũng không chớp một cái.
‘Rắc… rắc….”
Âm thanh càng lúc càng vang dội, một đường nứt từ bên hông đại đản bắt đầu vỡ ra, sau đó giống như mạng nhện chậm rãi lan tràn. Vết nứt càng lúc càng nhiều, hồng quang trên bên ngoài lớp vỏ của đại đản cũng càng lúc càng yếu đi, đợi đến khi hồng quang hoàn toàn biến mất, vỏ trứng của đạn đản cũng vỡ vụn không sai biệt lắm.
‘Ba…’ Một cái cẳng chân lông xù trực tiếp phá xác lú ra, tiếp đó lại ‘ba’ một tiếng, vỏ trứng bị một cái chân lông xù khác đá văng một mảng lớn, ngay sau đó một tiểu lão hổ da lông màu bạc từ bên trong lăn ra. Mắt thấy sắp từ cạnh giường rớt xuống thì một bàn tay thon dài vươn tới chụp lấy nó.
Tiểu lão hổ cũng không lớn, so với quả trứng sáu mươi cm thì nó quả thực khá nhỏ, chỉ hệt như chó con vừa mới sinh. Thế nhưng da lông trên người thì đã sinh trưởng toàn bộ, da lông ngân bạch phi phường mềm mại sáng bóng. Tiểu lão hổ nằm trên lòng bàn tay, cái mũi dùng sức ngửi ngửi hơi thở của đối phương, phát hiện là mùi quen thuộc nó liền mở to đôi ngân mâu tròn vo, ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân bàn tay—- Nhan Tử Dạ.
“Ngao ô…” Nhìn thấy Nhan Tử Dạ, tiểu lão hổ hưng phấn non nớt kêu một tiếng, sau đó khởi động tứ chi bổ nhào về phía Nhan Tử Dạ.
Kết quả bởi vì tay Nhan Tử Dạ không đủ lớn nên hai chân sau của tiểu lão hổ giẫm phải khoảng không, nó liều mạng đạp đạp vài cái, vừa mới giẫm được mép bàn tay lại bị trượt xuống. Đạp đạp hơn mười cái, phát hiện chính mình căn bản không đứng dậy được, nó chỉ đành đáng thương hề hề ngẩng đầu, dùng âm thanh non nớt kêu vài tiếng.
“Ngao ô ngao ô…”
“Ha ha ha… thật sự rất đáng yêu…” Nhan Tử Dạ nhịn không được đưa tay sờ sờ cái đầu bé xíu của tiểu lão hổ, sau đó nâng nó lên trước mặt, dùng mũi mình cọ cọ mũi nó, tiểu lão hổ nhịn không được vươn đầu lưỡi hồng phấn liếm liếm Nhan Tử Dạ. Một luồng nhiệt lưu kỳ quái thông qua tiểu lão hổ trực tiếp chảy tới trái tim Nhan Tử Dạ.
Nhan Tử Dạ đột nhiên cảm thấy một cảm giác trước giờ chưa từng có, mềm mềm ấm áp, nhìn tiểu lão hổ trong tay, Nhan Tử Dạ có xúc động muốn mang hết tất cả những thứ tốt tới trước mặt nó.
Nhan Tử Dạ nâng tiểu lão hổ tới trước mặt An Nhĩ Tư, mỉm cười sáng lạn nói: “An Nhĩ Tư, này là con chúng ta a.”
…
Hoàn chương 147.
Danh sách chương