*****

Ma huyễn là khu rừng thực vật nổi tiếng ở Thủy Lam tinh, trong đó có đủ loại thực vật hiếm thấy, mà chúng nó cũng không đơn giản chỉ là thực vật. Sở dĩ nó có cái tên ma huyễn là vì có vài loại thực vật trong khu rừng này có khả năng tỏa mùi làm người ta sinh ra ảo giác, thậm chí số lượng đã vượt quá tám mươi phần trăm nên mới được xưng là rừng rậm ma huyễn.

Bất quá so với cấm địa rừng rậm tinh tế thú, rừng rậm ma huyễn trừ bỏ vài loại thực vật có thể uy hiếp tới tính mạng thì có thể xem là khá an toàn.

Nhan Tử Dạ bước vào khu rừng, cái mũi ngửi thấy hương vị không khí mới mẻ, nhịn không được hít sâu vài hơi, bầu không khí trong lành thế này cho dù là thành phố xanh cũng không nhất định có thể gặp được. Nhan Tử Dạ từ nhỏ lớn lên trong rừng rậm có cảm giác được trở về thiên nhiên.

Đáng tiếc, tinh cầu này đã không phải là địa cầu, mà khu rừng này cũng không phải khu rừng Nhan Tử Dạ lớn lên.

Ở xa xa truyền tới một tiếng nổ mạnh, âm thanh không lớn, chứng tỏ lực công kích cũng không mạnh. Nhìn về hướng truyền tới âm thanh, Nhan Tử Dạ nhịn không được cười cười. Nhìn mặt trời treo trên cao, lại cảm nhận từng cơn gió hiu hiu quét qua người, Nhan Tử Dạ hưởng thụ nhắm mắt lại, cảm thụ phút an bình.

Mở mắt, vận động hai chân phóng như bay tới trước. Ước chừng một trăm mét thì Nhan Tử Dạ dừng lại trước một gốc đại thụ không biết tên. Quan sát xung quanh, không có dấu vết của người nào khác, thả người nhảy lên, đạp vào thân cây mượn lực tiếp tục nhảy lên một chạc cây, thử lay động một chút, xác định không có vấn đề gì, lúc này Nhan Tử Dạ mới thả lỏng nằm xuống.

Một trận gió nhẹ thổi qua, cành lá lay động xào xạc xào xạc hòa tấu thành một bản hòa âm thiên nhiên êm tai.

Trong lúc say ngủ, Nhan Tử Dạ cảm thấy cơ thể thực ấm áp, có một cỗ nhiệt lưu không ngừng rót vào, là linh khí. Ở trong khu rừng này có thể hấp thụ lượng linh khí gấp ba bên ngoài. Linh khí tự động hấp thu vào cơ thể, tự động chuyển hóa thành linh lực rồi tích tụ ở đan điền. Này quả thực là phương pháp tu luyện thoải mái nhất a!

Tuy nói là tự do hoạt động nhưng vì an toàn, trong rừng rậm ma huyễn có bố trí không ít thiết bị giám sát. Một viên hắc cầu nho nhỏ ở phía trên chỗ Nhan Tử Dạ bay ngang qua, Hoắc Đức ngồi trong phòng giám sát nhìn Nhan Tử Dạ nằm trên chạc cây ngủ khò khò thì không khỏi buồn cười lắc đầu, tên nhóc này quả thực không lo lắng chút nào a. Người ta vì thẻ bài mà đánh tới long trời lở đất, nó thì leo lên cây ngủ ngon lành, tình cảnh đối lập làm Hoắc Đức không biết nói gì cho phải.

Thấy Nhan Tử Dạ không hề có ý tìm kiếm thẻ bài, Hoắc Đức liền điều khiển thiết bị giám sát bay sang hướng khác, chuẩn bị quan sát các học viên khác.

Trong khu rừng lớn như vậy, ít nhiều cũng phải có chim chóc côn trùng này nọ, thế nhưng chỗ Nhan Tử Dạ đang ngủ thì không có, quả thực có chút bất thường. Nhan Tử Dạ đang say ngủ không phát hiện cách đó không xa, một đóa hoa màu tím có hình dáng như hoa loa kèn chậm rãi di động.

Đúng vậy, là di động, nó cắm rễ xuống đất, từng chút từng chút nhích tới gần cây đại thụ mà Nhan Tử Dạ đang ngủ. Hai chiếc lá hưng phấn phe phẩy, di động tới dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn Nhan Tử Dạ đang nằm trên chạc cây, chỗ miệng hoa đột nhiên tràn ra chất lỏng không rõ.

Sau đó một chuyện làm người ta kinh ngạc đã xảy ra, chỉ thấy cây hoa kia đột nhiên từ trong đất rút ra cái ‘chân’ của mình, hơn mười căn rễ màu xanh thật dài quấn lên thân cây, sau đó cây hoa tím chầm chậm bò lên chỗ Nhan Tử Dạ nằm.

Không tới một phút đồng hồ, nó đã bò tới chân Nhan Tử Dạ, nhìn Nhan Tử Dạ đang ngủ say, đóa hoa tím hưng phấn phe phẩy hai chiếc lá, chất lỏng bên miệng hoa càng chảy ra nhiều hơn.

Đột nhiên, cánh tay của Nhan Tử Dạ khẽ giật giật, cây hoa hoảng sợ, lập tức rụt thân mình lại, chờ đợi hồi lâu, thấy Nhan Tử Dạ không còn động tĩnh nữa thì mới dò xé lú đầu ra, bò bò tới gần.

Bộ rễ của cây hoa chậm rãu quấn lấy chân Nhan Tử Dạ, sau đó miệng hoa to cỡ sáu mươi cm chậm rãi vươn tới gần đầu Nhan Tử Dạ.

Thơm quá thơm quá a….

Ngay lúc khoảng cách đóa hoa cùng Nhan Tử Dạ chỉ còn hai mươi cm, Nhan Tử Dạ vốn đang ngủ say đột nhiên mở mắt, sau đó đưa tay túm lấy phần tiếp giáp giữa đài hoa cùng cuống hoa. Đóa hoa tím vốn đang hưng phấn chuẩn bị hưởng thụ mỹ thực thì bị túm cổ, nó liền liều mạng giãy dụa.

Bộ rễ cùng hai cái lá vốn quấn dưới chân Nhan Tử Dạ bắt đầu giãy dụa quơ quào giữa không trung, cố gắng thoát khỏi sự kiềm kẹp của Nhan Tử Dạ.

“Cái gì đây?” Sắc bén nhìn chằm chằm đóa hoa màu tím bị mình bóp chặt trong tay, ngoài mặt giống như ngủ say sưa, nhưng kỳ thực hiểu rõ mình đang ở nơi nào nên Nhan Tử Dạ không chút thả lỏng cảnh giác, ngược lại còn đề phòng gấp mấy lần. Vừa nãy máy giám sát bay ngang qua cậu cũng phát hiện, huống chi là đóa hoa quỷ dị này? “Chi chi chi…”

Ngay lúc Nhan Tử Dạ suy nghĩ xem nên xử lý đóa hoa dám đánh lén mình thế nào thì nó cư nhiên phát ra tiếng kêu. Nhan Tử Dạ kinh ngạc, nó chẳng những di chuyển được mà còn có thể kêu thành tiếng? Nếu không phải không cảm nhận được linh lực, Nhan Tử Dạ đã nghĩ nó là hoa yêu tu thành tinh.

Thế giới này đúng là thần kỳ a!

Theo tiếng kêu của nó, Nhan Tử Dạ nghe ra chút khó chịu cùng cầu xin tha thứ. Thực hứng thú đánh giá đóa hoa mới nãy còn liều mạng giãy dụa, phát hiện làm vậy không có tác dụng thì chậm rãi im lặng.

Thực thú vị, biết giãy không thoát liền dứt khoát không giãy nữa. Theo hành vi của nó thì trí lực tựa hồ không thấp.

“Chi chi…” Bộ rễ đóa hoa chậm rãi quấn quanh cổ tay Nhan Tử Dạ, khí lực không lớn, chỉ nhẹ nhàng quấn anh, sau đó tiếp tục kêu chi chi xin tha.

Ngay lúc lực đạo trên tay Nhan Tử Dạ thoáng thả lỏng, bộ rễ quấn trên cổ tay cậu đột nhiên siết chặt, đồng thời chỉa ra vô số gai nhọn, mắt thấy sắp cắm phập vào da thịt, Nhan Tử Dạ đột nhiên dùng lực bóp chặt.

‘Chi’ một tiếng, đóa hoa trong tay lập tức ỉu xìu. Số gai nhọn trên rễ cũng thụt lại, cả bộ rễ thả lỏng, vô lực rũ xuống.

Nhan Tử Dạ nguy hiểm nheo mắt: “Định đánh lén à? Hửm?” Lực đạo trong tay lại tăng thêm, đóa hoa vốn có màu tím biến thành tím sậm, thân lá rễ cũng bắt đầu run rẩy, chỉ cần Nhan Tử Dạ siết chặt hơn một chút thì đóa hoa kì lạ này có thể quy thiên.

“Chi… chi…” Âm thanh đóa hoa phát ra ngày càng nhỏ, cơ hồ chịu không nổi nữa, hai chiếc lá run run đột nhiên chắp lại, giống như nhân loại thành tâm hướng phật, bắt đầu vái lạy Nhan Tử Dạ, này là muốn cầu xin tha thứ a.

“Hừ.” Nhan Tử Dạ hừ lạnh một tiếng mới nói: “Thả mi cũng được, bất quá phải ngoan ngoãn nghe lời, bằng không ta có thể làm mi lập tức biến mất khỏi thế giới này.”

Đóa hoa nghe Nhan Tử Dạ nói vậy thì chi một tiếng, xem như đồng ý. Nhan Tử Dạ mới chậm rãi buông nó ra.

Rốt cuộc cũng lấy lại tự do, nó dùng bộ rễ quấn quanh thân cây, sau đó làm ra động tác thở hắt một hơi, Nhan Tử Dạ thậm chí còn nghe thấy tiếng thở dốc của nó. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Nhan Tử Dạ quả thực không tin một đóa hoa cư nhiên có hành vi nhân tính hóa đến vậy.

“Mi rốt cuộc là thứ gì?” Nhan Tử Dạ tò mò hỏi, lúc mới tiến vào rừng rậm cậu đã phát hiện không tấn khí không có chút tín hiệu nào, kia đại biểu không thể lên mạng tìm hiểu.

“Chi chi nha nha…” Nghe Nhan Tử Dạ hỏi, đóa hoa vui sướng khoa tay múa chân, chi chi nha nha.

Đáng tiếc, Nhan Tử Dạ một câu cũng không hiểu, trừng mắt: “Nói tiếng người.”

“Chi nha?” Đóa hoa hơi nghiêng đầu, nhìn Nhan Tử Dạ.

Nhan Tử Dạ đỡ trán, được rồi, cuối cùng cậu cũng hiểu ra, đóa hoa này tuy hiểu cậu nói gì nhưng lại không nói được tiếng người. Nếu không nói được thì cứ hỏi trực tiếp là được.

“Vừa nãy mi muốn ăn thịt ta?” Nếu không phải cậu cảnh giác cao, hiện giờ rất có thể đã nằm trong bụng nó.

Do dự một chút, đóa hoa gật gật, thừa nhận.

Hóa ra là hoa ăn thịt, khu rừng này quả nhiên nguy hiểm, hoa ăn thịt này không chỉ ăn thịt người, cư nhiên còn có thể di chuyển từ dưới đất lên trên cây, quả nhiên khó phòng bị.

“Khu rừng này mi có quen thuộc không?”

Lần này không chút do dự, gật gật.

Quen thuộc, vậy tốt rồi, Nhan Tử Dạ mỉm cười, nếu bị cậu bắt được thì phải hảo hảo tận dụng.

Đóa hoa vốn cảm thấy may mắn vì tránh được một kiếp, thấy Nhan Tử Dạ thả lỏng cảnh giác thì lập tức buông lỏng mấy căn rễ đang bấu vào thân cân nhảy xuống đất, cấp tốc chạy trốn tên quái vật đáng sợ này. Quái vật cư nhiên biết nhược điểm của nó, phải mau mau chạy trốn. Chính là chỉ mới chạy được hai bước, đóa hoa đột nhiên cứng đờ, sau đó bị kéo ngược về sau.

Nhan Tử Dạ giống như câu cá kéo đóa hoa đang mưu toan chạy trốn trở lại, trong tay loáng thoáng có thể nhìn thấy một sợi tơ đỏ, mà một đầu sợi tơ đang cột vào đài hoa.

Sau khi kéo đóa hoa lên, Nhan Tử Dạ nhếch môi cười đắc ý: “Sớm đã biết mi sẽ giở chiêu này, cũng may ta có chuẩn bị, mi không cần giãy, đây là sợi tơ ngưng tụ từ linh lực, không thoát được đâu.”

Nhan Tử Dạ điểm điểm thông tấn khí trên cổ tay, màn hình giả lập xuất hiện trước mắt, Nhan Tử Dạ túm đóa hoa hỏi: “Nhìn cái này, có từng thấy qua chưa? Chưa thấy cũng không sao, chỉ cần mi giúp ta tìm được thứ này, ta sẽ trả tự do cho mi, thế nào?”

Trên màn hình là một tấm thẻ bài màu đen có khắc hoa văn thần bí, cũng chính là thẻ bài mà bọn họ cần tìm. Vốn Nhan Tử Dạ không ôm nhiều hi vọng, kết quả vừa nhìn thấy hình ảnh thẻ bài thì đóa hoa cư nhiên liều mạng gật gật đầu. Sau đó nghe thấy Nhan Tử Dạ nói tìm được thứ này sẽ thả mình, nó liền líu ríu kêu la không ngừng, nó dùng lá cây chỉa chỉa chính nó, rồi chỉa chỉa một hướng trong rừng.

Nhan Tử Dạ nhướng mi: “Ý mi là, mi biết thẻ bài này ở đâu?”

“Nha nha…” Đóa hoa vội vàng gật gật.

Nhan Tử Dạ cười sáng lạn: “Đúng là hay không bằng hên, ngủ một giấc, thẻ bài cư nhiên tự dâng tới miệng, đi, dẫn ta đi.”

Nhan Tử Dạ túm lấy cây hoa, sau đó thả người nhảy xuống, tiếp đó thả nó xuống đất, để nó đi trước dẫn đường, chính mình thì nhàn nhã lắc lư theo sau. Người ta dắt chó đi dạo, cậu thì dắt hoa.



Hoàn Chương 15.

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện