Lúc gia chủ Cái Nhĩ ôm tam đản đi, tam đản vẫn còn quay đầu lại liếc nhìn tiểu thanh lang một cái. Gia chủ Cái Nhĩ phát hiện, có chút bất đắc dĩ nói: “Tam đản a, tiểu thú nhân kia bẩn lắm, chúng ta tìm anh em của tam đản chơi được không?” Gia chủ Cái Nhĩ hiện giờ thực hối hận vì mình cứ ôm tam đản không chịu buông, bằng không cũng không để lão Na Duy Á kia thực hiện được âm mưu. Nhìn bộ dáng lưu luyến không rời của tam đản hiện giờ, ông thực hối hận. Thế nên chỉ có thể khuyên bảo dời đi lực chú ý của bé.

“Bẩn? Không bẩn?” Tam đản lắc đầu phủ nhận.

Gia chủ Cái Nhĩ quả thực có cảm giác vạn tiễn xuyên tâm, chẳng lẽ chắt ngoan nhà mình sẽ bị tiểu thú nhân chết tiệt vừa mới thấy mặt một lần kia dụ mất à? Bất quá, kết quả lại đảo ngược.

Tam đản chớp chớp đôi mắt to với gia chủ Cái Nhĩ: “Không bẩn, nhưng thực khó coi a, anh trai dễ nhìn hơn.” Tam đản biểu thị lông anh trai nhà mình còn có thể sáng lên a!

Gia chủ Cái Nhĩ sửng sốt một chút, sau đó kinh hỉ hỏi: “Là vì tiểu thú nhân kia khó coi nên con mới nhìn à?”

“Ân ân, con vẫn cảm thấy các anh trai dễ nhìn hơn. Da lông màu trắng thực mềm mại a!” Tam đản biểu thị mình thích nhất là ôm hình thú của anh em mình ngủ. Anh trai thì mềm mềm, em trai thì trơn trơn.

Thật không ngờ mình lại chiếm được đáp án như vậy, trái tim gia chủ liền thả lỏng, tiếp đó ông cười ha hả: “Đúng vậy a tam đản, tiểu thú nhân kia thực xấu, sau này tam đản cứ chơi với anh em nhà mình đi, bằng không nếu chơi với tiểu thú nhân kia thì tam đản cũng sẽ biến dạng mất.”

“Ân, tam đản mới không cần biến dạng, sau này tam đản không chơi với bọn họ đâu.” Tam đản trịnh trọng gật gật cái đầu nhỏ.

Lúc này Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ đi tới, thấy gia chủ Cái Nhĩ cười thực vui vẻ, Tạp Mễ Nhĩ nhịn không được hỏi có chuyện gì. Kết quả sau khi gia chủ Cái Nhĩ kể lại, Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ cũng nhịn không được bật cười.

Tạp Mễ Nhĩ ôm lấy tam đản trong lòng gia chủ Cái Nhĩ, cười ha hả nói: “Tam đản nhà chúng ta thông minh như vậy sao có thể dễ dàng bị dụ mất a.”

Bối Cơ ở bên cạnh gật gật đầu, đồng ý với Tạp Mễ Nhĩ.

Mà không ít thú nhân thấy trưởng lão gia tộc Na Duy Á dùng tiểu thú nhân làm tiểu bán thú nhân chú ý thì ghen tị hâm mộ không thôi, đang định bảo tiểu thú nhân nhà mình xông lên thì phát hiện gia chủ Cái Nhĩ đã giao tiểu bán thú nhân cho quốc vương cùng quốc hậu Á Bá Lan. Cho dù gan bọn họ lớn như trời cũng không dám trực tiếp chạy tới tiếp cận a, ai chẳng biết quốc vương cùng quốc hậu Á Bá Lan căn bản không muốn thấy bọn họ. Nếu đắc tội thì mất nhiều hơn được.

Người mơ ước bán thú nhân nhiều, mà mơ ước bốn tiểu thú nhân cũng không ít. Đại gia tộc đều biết bốn tiểu thú nhân chính là người thừa kế vững chắc của mấy gia tộc, chỉ cần tiểu giống cái nhà mình có thể thu hút được một người thôi thì một là tiểu vương tử phi đế quốc Á Bá Lan, không thì cũng là bầu bạn của gia chủ Cái Nhĩ hoặc Mã Khắc Tân tương lai a.

Lúc này Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư dẫn theo đại đản, nhị đản cùng tiểu tứ, tiểu ngũ nói chuyện với nhóm Áo Đức Kỳ.

Hải Bác Lạc từ lúc nhìn thấy năm tiểu bảo bối đã bắt đầu nhịn không được muốn trêu đùa, đại đản cùng nhị đản tuy lớn lên giống nhau nhưng vẫn không bằng tiểu tứ cùng tiểu ngũ a!

Trong mắt Hải Bác Lạc thì tiểu tứ cùng tiểu ngũ chính là giống như khuôn đúc, căn bản không phân biệt được.

“Hai đứa ai là tiểu tứ, ai là tiểu ngũ a?” Hải Bác lạc khom lưng, cười tủm tỉm hỏi hai đứa nhóc bộ dạng giống hệt mà Nhan Tử Dạ đang nắm tay.

Tiểu tứ cùng tiểu ngũ không hẹn mà cùng liếc nhìn mỗ ba, phát hiện mỗ ba mỉm cười thì quay qua nhìn Hải Bác Lạc, đồng thanh nói: “Thúc thúc đoán thử xem.”

“Ây yo… còn muốn thúc thúc đoán a, hai đứa nói chuyện cũng lưu loát quá đi. Nếu không biết thì quả thực không nhận ra hai đứa chỉ mới phá xác mười ngày thôi. Được rồi, vậy thì thúc thúc sẽ đoán.” Hải Bác Lạc nghiêm túc quan sát hai đứa nhóc một lúc, anh phát hiện không chỉ bộ dạng, ngay cả âm thanh nói chuyện, biểu tình hay chiều cao hình thể đều giống hệt nhau, lần này Hải Bác Lạc thực sự phiền não. Này làm sao đoán ra a? Thấy Hải Bác Lạc trầm mặc lâu như vậy vẫn không lên tiếng, một trong hai đứa nhóc mở miệng: “Thúc thúc nhìn lâu vậy rồi, không đoán được đúng không?”

Đứa kia cũng lên tiếng: “Khẳng định là đoán không được.”

“Ai u, hai đứa đừng kiêu ngạo vậy a, xem Hải Bác Lạc thúc thúc đoán đây.” Không muốn bị hai đứa nhóc xem thường, Hải Bác Lạc nghĩ nghĩ rồi chỉ đứa nhóc phía bên trái Nhan Tử Dạ: “Con là tiểu tứ.” Sau đó chỉ đứa bên phải: “Còn con là tiểu ngũ, đúng không?”

“Không đúng, không đúng.” Tiểu tứ cùng tiểu ngũ cùng lắc đầu, buông tay Nhan Tử Dạ ra rồi lẻn ra phía sau cậu, bộ dáng như vừa thay đổi vị trí rồi bước tới trước mặt Hải Bác Lạc nói: “Đoán lại lần nữa.”

Hải Bác Lạc tỏ vẻ ‘hai đứa nghĩ làm vậy là có thể lừa được thúc thúc à?’, sau đó chỉ đứa bên phải: “Con vẫn là tiểu ngũ.” Hải Bác Lạc nói thực đắc ý, hai đứa nhóc này tưởng đơn giản như vậy là có thể lừa anh à? Mơ đi.

Kết quả sau khi Hải Bác Lạc nói ra, trước không nói tới hai đứa nhóc, đại đản nhị đản đang đứng bên cạnh An Nhĩ Tư đã chịu không nổi.

Đại đản nói: “Ngốc.”

Nhị đản nói: “Thực ngốc.”

Tiểu tứ cùng tiểu ngũ cùng ngẩng đầu nhìn Nhan Tử Dạ: “Mỗ ba, người này thực sự là bằng hữu của người à? Vì cái gì chỉ số thông minh lại cách biệt như vậy a? Không phải nói có chỉ số thông minh tương đương nhau mới kết thành bạn à?”

Liếc nhìn Hải Bác Lạc tựa hồ vẫn không phản ứng được, Nhan Tử Dạ cố nén nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, cậu phì cười nói với hai đứa nhóc: “Này kì thực lúc mỗ ba cùng thúc thúc quen biết thì không phải như vậy. Ân, hiện giờ bằng hữu của Hải Bác Lạc thúc thúc hình như cũng hơi ít.”

Hai đứa nhỏ gật gật đầu, bộ dáng thì ra là vậy, sau đó không biết nghĩ gì mà chúng dùng ánh mắt đồng tình nhìn Hải Bác Lạc.

Tiểu tứ bên trái nói: “Thật đáng thương, nhất định là vì thúc thúc ấy ngốc đi nên không ai chịu kết giao bằng hữu.”

Tiểu ngũ bên phải nói: “Nhưng thúc ấy là bằng hữu của mỗ ba chúng ta a!”

Tiểu tứ liếc nhìn tiểu ngũ: “Em cũng ngốc theo à? Nhất định là vì mỗ ba thấy thúc ấy đáng thương mới miễn cưỡng làm bạn thôi.”

Tiểu ngũ cũng gật gù: “Ân, hóa ra là vậy, mỗ ba chúng ta thực thiện lương.”

Sau đó hai đứa cùng dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Nhan Tử Dạ, đồng thanh nói: “Mỗ ba, người thực tốt.”

“Ha ha ha…”

Đám Nhan Tử Dạ không hẹn mà cùng bật người, ngay cả nhóm đại gia tộc ở xung quanh cũng cười, mà phụ mỗ Hải Bác Lạc lén lén đứng ở một bên thấy vậy lập tức đỡ trán, sao bọn họ lại sinh ra một đứa con ngốc như vậy a!

Lúc này Hải Bác Lạc vẫn ngây ngốc, anh không biết vì sao đám nhóc lại nói anh ngốc, không phải anh đoán đúng rồi à? Đứng dậy, Hải Bác Lạc nghi hoặc hỏi: “Này Nhan Tử Dạ, hai đứa nhóc nhà cậu sao vậy, tôi đã đoán đúng mà sao chúng lại nói tôi ngốc chứ?”

Nhan Tử Dạ còn chưa trả lời, An Nhĩ Tư đã mở miệng: “Vừa nãy tiểu tứ, tiểu ngũ rõ ràng đã thay đổi vị trí mà cậu vẫn đoán sai, khó trách chúng bảo cậu ngốc.” Đối với Hải Bác Lạc, An Nhĩ Tư cũng thực bất đắc dĩ.

“Cái gì? Thay đổi vị trí rồi? Tôi cứ tưởng chúng không đổi, định lừa gạt tôi a!” Lúc này Hải Bác Lạc mới hiểu ra, vừa nãy mình bị hai đứa nhóc này đùa giỡn, lại nghĩ tới lời nói của chúng khi nãy, gương mặt anh liền đen xì. Anh cư nhiên bị hai đứa nhóc mới phá xác cho lọt hố.

“An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ, hai cậu dạy con thế nào vậy? Cư nhiên nhỏ như vậy đã hãm hại người khác rồi, sau này còn tới mức nào nữa a? Không được, hiện giờ tâm linh tôi bị thương rồi, hai cậu phải bồi thường.” Hải Bác Lạc không phục nói.

“Anh muốn cái gì?” Nhan Tử Dạ mỉm cười.

Hải Bác Lạc đắc ý nói: “Cũng không có gì, các cậu không phải có tiểu bán thú nhân à? Sau này lớn lên gả nó cho tôi là được, yên tâm, sính lễ tuyệt đối không thiếu đâu a.”

Cái gì? Thú nhân ngốc ngốc này cư nhiên dám mơ ước anh trai (em trai) của chúng? Đại đản, nhị đản cùng tiểu tứ, tiểu ngũ lập tức căm tức.

Đại đản: “Bộ dáng thực xấu, lại còn già.”

Nhị đản: “Chỉ số thông minh kém cỏi, trí lực cũng có vấn đề.”

Tiểu tứ: “Sức chiến đấu tựa hồ cũng không mạnh như cha, cũng không mạnh bằng mỗ ba.”

Tiểu ngũ: “Lại còn cười thực đáng khinh.”

Tiếp đó cả bốn đứa đồng thanh: “Dựa vào cái gì cưới em trai (anh trai) chúng ta?”

Đại đản hừ một tiếng: “Không biết xấu hổ.”

Tiểu tứ cùng tiểu ngũ lặp lại: “Không biết xấu hổ.”

Hải Bác Lạc trợn mắt há hốc nhìn bốn đứa nhóc, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, khỉ gió, anh cư nhiên bị mắng, lại còn mắng tới thương tích đầy mình. Quan trọng nhất là bị bốn đứa nhãi con mắng. Anh cũng chỉ đùa một chút thôi, có cần ác vậy không? Còn nữa, đứa nhỏ chỉ mới phá xác mười ngày sao lại nói năng lưu loát tới vậy, lại còn biết nhiều từ ngữ như vậy?

“Ha ha ha….”

Thấy Hải Bác Lạc bị bốn đứa nói với á khẩu, đám người xung quanh lại cười ồ lên.

“Ngốc…” Áo Đức Kỳ đứng phía sau Hải Bác Lạc, thản nhiên phán một câu.

Vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc, Hải Bác Lạc lập tức quay lại căm tức nói: “Áo Đức Kỳ, tôi nói cho cậu biết, tôi chính là bị cậu nói riết mới biến thành ngốc, cậu phải phụ trách.”

Áo Đức Kỳ lạnh lùng liếc mắt, sau đó ôm lấy thiếu niên tóc đỏ ở bên cạnh nói: “Tôi có bầu bạn rồi.” Sau đó quay qua An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ: “Có việc muốn bàn với hai người.”

An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ mỉm cười, sau đó dẫn bốn đứa nhóc theo Áo Đức Kỳ rời đi. Hải Bác Lạc bị lưu lại khiếp sợ kêu rên: “Khỉ gió, ngay cả Áo Đức Kỳ cũng có bầu bạn? Này là thế đạo gì a?

Ngải Luân đứng bên cạnh, im lặng dùng ánh mắt đồng tình nhìn Hải Bác Lạc.



Hoàn Chương 157.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện