An Nhĩ Tư kéo Nhan Tử Dạ cùng nhóm thú nhân khác trở về thông đạo, chờ đám thải xà lao tới sẽ công kích. Thế nhưng lúc đám rắn đủ màu sắc kia vừa đụng phải tảng đá lớn bọn họ đứng khi nãy thì giống như bị thứ gì đó chặn lại, bị bắn ngược về sau.
Không khí lăn tăn hệt như gợn nước, mà đám thải xà thì giống như biết phạm vi của mình, chúng lập tức lui về sau tảng đá một mét rồi phun phun đầu lưỡi nhìn chằm chằm nhóm An Nhĩ Tư.
“Hình như chúng bị thứ gì đó quản chế.” An Nhĩ Tư tới gần, nghiêm túc quan sát một chút.
“Là trận pháp.” Nhan Tử Dạ rời khỏi thông đạo, bước lên tảng đá bằng phẳng, nhìn nhìn, cư nhiên nhìn thấy một khối linh thạch phía dưới, lại nhìn vách động xung quanh, tựa hồ cũng khảm một ít linh thạch. Tuy đều là linh thạch cấp thấp nhưng cũng làm Nhan Tử Dạ sợ hãi không tôi.
Lại là trận pháp? An Nhĩ Tư lần đầu tiên cảm thấy bất đắc dĩ đến vậy, bởi vì anh hoàn toàn dốt đặc cán mai về thứ này.
“Trận pháp này hình như dùng để quản thúc đám thải xà kia, đối với chúng ta không có tác dụng.” Nhớ lại tảng đá mình ném ra khi nãy, An Nhĩ Tư vươn tay quơ quơ. Đám thải xà canh giữ các đó không xa muốn lao tới cắn tay anh, kết quả, lại bị bắn ngược trở lại.
“Thải xà trên tinh tế hẳn đã sớm diệt sạch rồi mới đúng, thật không ngờ ở đây lại xuất hiện. Nhiều tinh tế thú cấp S như vậy chúng ta không có cách nào băng qua, thiếu gia, chúng ta bay qua đi.” Một ảnh vệ cấp SS đề nghị.
An Nhĩ Tư nghiêm túc quan sát xung quanh một chút, nếu không có đám thải xà kia thì có thể giẫm lên những tảng đá trải bên dưới. Bất quá ở dưới có nhiều thải xà như vậy, hiện giờ cũng chỉ còn cách phi hành mà thôi.
“Tất cả người có dị năng hệ phong cùng hình thú có thể phi hành chuẩn bị chở những người còn lại bay qua đối diện.” Nói xong ngân quang trên người An Nhĩ Tư chợt lóe, biến về thú hình, tiếp đó anh cúi thấp người để Nhan Tử Dạ ngồi lên lưng mình.
Cũng may trong số hơn mười thú nhân dẫn theo đợt này có năm thú nhân hệ phong, mà hình thú có thể phi hành thì chỉ có một mình An Nhĩ Tư mà thôi. Thế nên thú nhân có dị năng hệ phong cần phải bay ba lượt mới có thể đưa tất cả mọi người qua cửa động đối diện.
“Thiếu gia, chúng ta đi trước.” Một ảnh vệ nói với An Nhĩ Tư. Hắn là ảnh vệ, trong bất cứ tình huống nào vẫn luôn phải đảm bảo an toàn cho vương tử cùng vương tử phi điện hạ.
An Nhĩ Tư gật gật đầu, đồng ý.
Có được dị năng hệ phong không có nghĩa là hình thú có thể phi hành. Vì thế một thú nhân hệ phong cấp S ôm lấy bả vai một ảnh vệ, dưới chân chợt lóe thanh quang, tiếp đó hai người cùng bay lên, chậm rãi phi hành về phía bên kia.
Nhóm thải xà nhìn thấy hai người bay qua đỉnh đầu thì lập tức rướn cao thân mình, bất quá bởi vì hai người nọ bay quá cao nên đám thải xà chỉ dài hơn ba mét căn bản không với tới. Vốn hết thảy đều thực thuận lợi, thế nhưng lúc hai người bay tới vị trí trung tâm thì đột nhiên thú nhân cấp S tựa hồ mất thăng bằng, thanh quang dưới chân biến mất, hắn cùng ảnh vệ còn lại lập tức rớt xuống bụi hoa bên dưới.
Thấy hai người cư nhiên ở giữa không trung rơi xuống, An Nhĩ Tư biến về hình người.
Mà đám thải xà vẫn nhìn chằm chằm bọn họ lập tức bổ nhào về phía hai người.
“Cẩn thận.” Mắt thấy thải xà lao tới phun ra nọc độc, một ảnh vệ lên tiếng nhắc nhở người còn lại.
Thân là ảnh vệ cấp SS đương nhiên không dễ dàng bị thải xà cấp S đánh trúng, dưới chân điểm nhẹ lách người qua bên cạnh. Mà thú nhân cấp S kia cũng lập tức lắc mình qua một bên khác.
Ngay sau đó đám xà không ngừng há miệng bổ về phía hai người.
Thú nhân cấp S sau khi tung ra một quả cầu năng lượng đánh bay một con thải xà thì bất ngờ bị chiếc đuôi của một con khác quất trúng, bay ngược ra ngoài, ngã xuống bụi hoa. Mắt thấy hơn mười con thải xà trườn về phía thú nhân cấp S, ngân quang trong tay ảnh vệ chợt lóe, hơn mười lưỡi dao bay về phía đám rắn kia.
‘Xoẹt xoẹt xoẹt…’ Hơn mười con thải xà bị cắt đôi. Thế nhưng ngay sau đó một đám thải xà lại lập tức từ phía sau xông lên, tốc độ nhanh vô cùng. Mắt thấy ngày càng nhiều thải xà vây quanh hai người, một trong hai ảnh vệ đứng cạnh An Nhĩ Tư lập tức đạp lên những tảng đá lao về phía hai người.
“Ầm ầm…” Một quả cầu năng lượng màu bạc nổ bay một đám thải xà, thế nhưng thải xà trong hang giống như vô cùng vô tận, giết chết một đám thì lại có một đám khác bò tới. Hai thú nhân cấp SS chỉ mới chiến đấu không tới mười phút mà đã có chút không chống đỡ nổi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ đều trở thành thức ăn cho đám thải xà này.
Không được, tuyệt đối không thể tổn thất hai ảnh vệ cấp SS ở nơi này, Nhan Tử Dạ quay đầu nói với An Nhĩ Tư: “An Nhĩ Tư, tôi đi cứu bọn họ.”
“Không được.” Quá nguy hiểm, ngay cả hai ảnh vệ cấp SS còn không đối phó được, Nhan Tử Dạ qua đó chỉ đưa thêm thức ăn cho chúng mà thôi. Vì thế An Nhĩ Tư tuyệt đối không đồng ý.
“An Nhĩ Tư, đừng quên thân phận của tôi, hình thú của tôi cũng là xà. Cho dù là tinh tế thú thì sao chứ, trước mặt tôi chúng vẫn phải nằm rạp xuống mà thôi.” Không phải Nhan Tử Dạ quá tự tin, mà là sự thật. Nếu là tinh tế thú khác, Nhan Tử Dạ sẽ không nắm chắc như vậy, thế nhưng đối với họ nhà rắn, cậu rất hiểu biết khuyết điểm của chúng.
Nghe Nhan Tử Dạ nói vậy, An Nhĩ Tư mới nhớ ra thân phận yêu của Nhan Tử Dạ. Hơn nữa người bày ra hết thảy cũng là đồng hương của Nhan Tử Dạ, có lẽ cậu thực sự có phương pháp. Với lại, anh cũng có mặt ở đây, nếu Nhan Tử Dạ thực sự gặp nguy hiểm thì anh cũng có thể đúng lúc bảo hộ.
“Tôi đi cùng em.” Tuy đồng ý nhưng An Nhĩ Tư sẽ không để Nhan Tử Dạ hành động một mình.
Vừa nghe An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đều muốn đi xuống, nhóm thú nhân phía sau cùng lập tức tỏ ý muốn đi theo.
“Mọi người lưu lại, ảnh vệ theo tôi.” Hơn mười thú nhân cấp S theo xuống cũng chỉ tặng thêm thức ăn mà thôi, An Nhĩ Tư đương nhiên sẽ không để bọn họ hi sinh vô ích. Anh chỉ dẫn ảnh vệ cấp SS còn lại theo Nhan Tử Dạ đi tới chỗ ba thú nhân đang bị vây công.
Hơn mười con thải xà đồng thời phun nọc về phía lồng phòng hộ của ba thú nhân, mà nọc độc kia cư nhiên bắt đầu ăn mòn lồng phòng hộ. Mắt thấy lồng phòng hộ sắp bị ăn mòn toàn bộ, mà đám thải xà chờ đợi nãy giờ cũng sắp bổ nhào tới, trên người Nhan Tử Dạ chợt lóe hồng quang, biến về bán yêu thể, sau đó giận dữ gầm một tiếng đối với nhóm thải xà: “Cút hết cho ta…”
Âm thanh của Nhan Tử Dạ rất lớn, tiếng gầm tựa hồ mang theo sóng âm đặc biệt công kích đám thải xà. Nhóm An Nhĩ Tư chỉ cảm thấy Nhan Tử Dạ rống hơi lớn thôi chứ không có gì khác thường. Thế nhưng đám thải xà lại vì tiếng gầm này mà sững sờ, đình chỉ toàn bộ công kích.
Lúc Nhan Tử Dạ tới gần, chúng đồng loạt lùi về sau, thân rắn khẽ run rẩy, có vẻ rất e ngại Nhan Tử Dạ.
Quả nhiên hữu hiệu, vốn Nhan Tử Dạ chỉ suy đoán thôi, thật không ngờ thải xà quả nhiên sợ hãi âm cao của xà yêu. Nhan Tử Dạ quan sát đám thải xà không dám hành động dại dột ở xung quanh, cái đuôi thật dài đảo qua, trực tiếp quét bay đám thải xà. Mà đám thải xà này tựa hồ cũng rất sợ Nhan Tử Dạ, không dám phản kháng bị cậu chụp bay.
Đột nhiên Nhan Tử Dạ liếc thấy trên tảng đá bên cạnh bụi hoa có khảm một khối linh thạch, lại liên tưởng tới tảng đá lớn ngăn chặn đám thải xà ở cửa động. Trong đầu Nhan Tử Dạ xuất hiện một ý niệm, sau khi quan sát vị trí của những tảng đá thì lại càng khẳng định hơn.
“An Nhĩ Tư, đưa bọn họ tới tảng đá kia, trên đó có trận pháp, thải xà không thể tới gần.” Sau khi hiểu ra, Nhan Tử Dạ nói với An Nhĩ Tư ở phía sau. Hiện giờ đám thải xà vẫn còn đang sợ hãi vì sóng âm của cậu vừa nãy. Thế nhưng một khi chúng tỉnh táo lại thì sẽ không còn e ngại nữa. Bản thân Nhan Tử Dạ thì không sao cả, đám thải xà này không dám công kích cậu, thế nhưng nhóm An Nhĩ Tư sẽ gặp nguy hiểm.
An Nhĩ Tư hiểu ý, quay qua nói với ba ảnh vệ cùng thú nhân cấp S: “Lập tức leo lên tảng đá.”
Nhóm Áo Đức Kỳ cũng nghe thấy lời Nhan Tử Dạ, tất cả lập tức nhảy lên những tảng đá xếp nối tiếp nhau đi tới phía trước.
Mà lúc nhóm An Nhĩ Tư vừa đứng lên tảng đá thì đám thải xà cũng hoàn hồn khỏi đòn công kích sóng âm của Nhan Tử Dạ, lập tức công kích. Bất quá chúng không dám công kích Nhan Tử Dạ, thậm chí trong vòng phạm vi một mét xung quanh Nhan Tử Dạ hoàn toàn không có con thải xà nào bò tới gần. Chúng tựa hồ rất e ngại hơi thở cao cấp phát ra từ người cậu.
Đám thải xà lao qua muốn công kích nhóm An Nhĩ Tư quả nhiên bị thứ gì đó ngăn cản, vừa nhào tới liền bị bắn ngược trở lại. Nhan Tử Dạ thấy vậy thì thở phào một hơi, tiếp đó nói với An Nhĩ Tư: “Đi thôi.”
Đợi nhóm An Nhĩ Tư an toàn thông qua bụi hoa, Nhan Tử Dạ mới có tâm tư cẩn thận xem xét xà dịch hoa. Đưa tay ngắt một đóa xà dịch hoa đưa lên mũi ngửi ngửi, quả nhiên ngửi thấy mùi hương thơm ngát quen thuộc. Nhan Tử Dạ vui vẻ dùng đuôi ngắt một bó to xà dịch hoa. Hai tay thì túm lấy hai thân cây nhổ lên cả gốc lẫn rễ rồi trườn về phía đám An Nhĩ Tư.
“Tiểu Dạ, em lấy hoa này làm gì?” An Nhĩ Tư thấy Nhan Tử Dạ hái nhiều hoa như vậy liền tò mò hỏi.
“Ăn.” Nhan Tử Dạ trực tiếp dùng hành động trả lời An Nhĩ Tư, trong tay ngưng tụ ra một quả bóng nước rửa sạch sẽ toàn bộ xà dịch hoa, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu ngắt một đóa hoa bỏ vào miệng.
…
Hoàn Chương 170.
Không khí lăn tăn hệt như gợn nước, mà đám thải xà thì giống như biết phạm vi của mình, chúng lập tức lui về sau tảng đá một mét rồi phun phun đầu lưỡi nhìn chằm chằm nhóm An Nhĩ Tư.
“Hình như chúng bị thứ gì đó quản chế.” An Nhĩ Tư tới gần, nghiêm túc quan sát một chút.
“Là trận pháp.” Nhan Tử Dạ rời khỏi thông đạo, bước lên tảng đá bằng phẳng, nhìn nhìn, cư nhiên nhìn thấy một khối linh thạch phía dưới, lại nhìn vách động xung quanh, tựa hồ cũng khảm một ít linh thạch. Tuy đều là linh thạch cấp thấp nhưng cũng làm Nhan Tử Dạ sợ hãi không tôi.
Lại là trận pháp? An Nhĩ Tư lần đầu tiên cảm thấy bất đắc dĩ đến vậy, bởi vì anh hoàn toàn dốt đặc cán mai về thứ này.
“Trận pháp này hình như dùng để quản thúc đám thải xà kia, đối với chúng ta không có tác dụng.” Nhớ lại tảng đá mình ném ra khi nãy, An Nhĩ Tư vươn tay quơ quơ. Đám thải xà canh giữ các đó không xa muốn lao tới cắn tay anh, kết quả, lại bị bắn ngược trở lại.
“Thải xà trên tinh tế hẳn đã sớm diệt sạch rồi mới đúng, thật không ngờ ở đây lại xuất hiện. Nhiều tinh tế thú cấp S như vậy chúng ta không có cách nào băng qua, thiếu gia, chúng ta bay qua đi.” Một ảnh vệ cấp SS đề nghị.
An Nhĩ Tư nghiêm túc quan sát xung quanh một chút, nếu không có đám thải xà kia thì có thể giẫm lên những tảng đá trải bên dưới. Bất quá ở dưới có nhiều thải xà như vậy, hiện giờ cũng chỉ còn cách phi hành mà thôi.
“Tất cả người có dị năng hệ phong cùng hình thú có thể phi hành chuẩn bị chở những người còn lại bay qua đối diện.” Nói xong ngân quang trên người An Nhĩ Tư chợt lóe, biến về thú hình, tiếp đó anh cúi thấp người để Nhan Tử Dạ ngồi lên lưng mình.
Cũng may trong số hơn mười thú nhân dẫn theo đợt này có năm thú nhân hệ phong, mà hình thú có thể phi hành thì chỉ có một mình An Nhĩ Tư mà thôi. Thế nên thú nhân có dị năng hệ phong cần phải bay ba lượt mới có thể đưa tất cả mọi người qua cửa động đối diện.
“Thiếu gia, chúng ta đi trước.” Một ảnh vệ nói với An Nhĩ Tư. Hắn là ảnh vệ, trong bất cứ tình huống nào vẫn luôn phải đảm bảo an toàn cho vương tử cùng vương tử phi điện hạ.
An Nhĩ Tư gật gật đầu, đồng ý.
Có được dị năng hệ phong không có nghĩa là hình thú có thể phi hành. Vì thế một thú nhân hệ phong cấp S ôm lấy bả vai một ảnh vệ, dưới chân chợt lóe thanh quang, tiếp đó hai người cùng bay lên, chậm rãi phi hành về phía bên kia.
Nhóm thải xà nhìn thấy hai người bay qua đỉnh đầu thì lập tức rướn cao thân mình, bất quá bởi vì hai người nọ bay quá cao nên đám thải xà chỉ dài hơn ba mét căn bản không với tới. Vốn hết thảy đều thực thuận lợi, thế nhưng lúc hai người bay tới vị trí trung tâm thì đột nhiên thú nhân cấp S tựa hồ mất thăng bằng, thanh quang dưới chân biến mất, hắn cùng ảnh vệ còn lại lập tức rớt xuống bụi hoa bên dưới.
Thấy hai người cư nhiên ở giữa không trung rơi xuống, An Nhĩ Tư biến về hình người.
Mà đám thải xà vẫn nhìn chằm chằm bọn họ lập tức bổ nhào về phía hai người.
“Cẩn thận.” Mắt thấy thải xà lao tới phun ra nọc độc, một ảnh vệ lên tiếng nhắc nhở người còn lại.
Thân là ảnh vệ cấp SS đương nhiên không dễ dàng bị thải xà cấp S đánh trúng, dưới chân điểm nhẹ lách người qua bên cạnh. Mà thú nhân cấp S kia cũng lập tức lắc mình qua một bên khác.
Ngay sau đó đám xà không ngừng há miệng bổ về phía hai người.
Thú nhân cấp S sau khi tung ra một quả cầu năng lượng đánh bay một con thải xà thì bất ngờ bị chiếc đuôi của một con khác quất trúng, bay ngược ra ngoài, ngã xuống bụi hoa. Mắt thấy hơn mười con thải xà trườn về phía thú nhân cấp S, ngân quang trong tay ảnh vệ chợt lóe, hơn mười lưỡi dao bay về phía đám rắn kia.
‘Xoẹt xoẹt xoẹt…’ Hơn mười con thải xà bị cắt đôi. Thế nhưng ngay sau đó một đám thải xà lại lập tức từ phía sau xông lên, tốc độ nhanh vô cùng. Mắt thấy ngày càng nhiều thải xà vây quanh hai người, một trong hai ảnh vệ đứng cạnh An Nhĩ Tư lập tức đạp lên những tảng đá lao về phía hai người.
“Ầm ầm…” Một quả cầu năng lượng màu bạc nổ bay một đám thải xà, thế nhưng thải xà trong hang giống như vô cùng vô tận, giết chết một đám thì lại có một đám khác bò tới. Hai thú nhân cấp SS chỉ mới chiến đấu không tới mười phút mà đã có chút không chống đỡ nổi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ đều trở thành thức ăn cho đám thải xà này.
Không được, tuyệt đối không thể tổn thất hai ảnh vệ cấp SS ở nơi này, Nhan Tử Dạ quay đầu nói với An Nhĩ Tư: “An Nhĩ Tư, tôi đi cứu bọn họ.”
“Không được.” Quá nguy hiểm, ngay cả hai ảnh vệ cấp SS còn không đối phó được, Nhan Tử Dạ qua đó chỉ đưa thêm thức ăn cho chúng mà thôi. Vì thế An Nhĩ Tư tuyệt đối không đồng ý.
“An Nhĩ Tư, đừng quên thân phận của tôi, hình thú của tôi cũng là xà. Cho dù là tinh tế thú thì sao chứ, trước mặt tôi chúng vẫn phải nằm rạp xuống mà thôi.” Không phải Nhan Tử Dạ quá tự tin, mà là sự thật. Nếu là tinh tế thú khác, Nhan Tử Dạ sẽ không nắm chắc như vậy, thế nhưng đối với họ nhà rắn, cậu rất hiểu biết khuyết điểm của chúng.
Nghe Nhan Tử Dạ nói vậy, An Nhĩ Tư mới nhớ ra thân phận yêu của Nhan Tử Dạ. Hơn nữa người bày ra hết thảy cũng là đồng hương của Nhan Tử Dạ, có lẽ cậu thực sự có phương pháp. Với lại, anh cũng có mặt ở đây, nếu Nhan Tử Dạ thực sự gặp nguy hiểm thì anh cũng có thể đúng lúc bảo hộ.
“Tôi đi cùng em.” Tuy đồng ý nhưng An Nhĩ Tư sẽ không để Nhan Tử Dạ hành động một mình.
Vừa nghe An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đều muốn đi xuống, nhóm thú nhân phía sau cùng lập tức tỏ ý muốn đi theo.
“Mọi người lưu lại, ảnh vệ theo tôi.” Hơn mười thú nhân cấp S theo xuống cũng chỉ tặng thêm thức ăn mà thôi, An Nhĩ Tư đương nhiên sẽ không để bọn họ hi sinh vô ích. Anh chỉ dẫn ảnh vệ cấp SS còn lại theo Nhan Tử Dạ đi tới chỗ ba thú nhân đang bị vây công.
Hơn mười con thải xà đồng thời phun nọc về phía lồng phòng hộ của ba thú nhân, mà nọc độc kia cư nhiên bắt đầu ăn mòn lồng phòng hộ. Mắt thấy lồng phòng hộ sắp bị ăn mòn toàn bộ, mà đám thải xà chờ đợi nãy giờ cũng sắp bổ nhào tới, trên người Nhan Tử Dạ chợt lóe hồng quang, biến về bán yêu thể, sau đó giận dữ gầm một tiếng đối với nhóm thải xà: “Cút hết cho ta…”
Âm thanh của Nhan Tử Dạ rất lớn, tiếng gầm tựa hồ mang theo sóng âm đặc biệt công kích đám thải xà. Nhóm An Nhĩ Tư chỉ cảm thấy Nhan Tử Dạ rống hơi lớn thôi chứ không có gì khác thường. Thế nhưng đám thải xà lại vì tiếng gầm này mà sững sờ, đình chỉ toàn bộ công kích.
Lúc Nhan Tử Dạ tới gần, chúng đồng loạt lùi về sau, thân rắn khẽ run rẩy, có vẻ rất e ngại Nhan Tử Dạ.
Quả nhiên hữu hiệu, vốn Nhan Tử Dạ chỉ suy đoán thôi, thật không ngờ thải xà quả nhiên sợ hãi âm cao của xà yêu. Nhan Tử Dạ quan sát đám thải xà không dám hành động dại dột ở xung quanh, cái đuôi thật dài đảo qua, trực tiếp quét bay đám thải xà. Mà đám thải xà này tựa hồ cũng rất sợ Nhan Tử Dạ, không dám phản kháng bị cậu chụp bay.
Đột nhiên Nhan Tử Dạ liếc thấy trên tảng đá bên cạnh bụi hoa có khảm một khối linh thạch, lại liên tưởng tới tảng đá lớn ngăn chặn đám thải xà ở cửa động. Trong đầu Nhan Tử Dạ xuất hiện một ý niệm, sau khi quan sát vị trí của những tảng đá thì lại càng khẳng định hơn.
“An Nhĩ Tư, đưa bọn họ tới tảng đá kia, trên đó có trận pháp, thải xà không thể tới gần.” Sau khi hiểu ra, Nhan Tử Dạ nói với An Nhĩ Tư ở phía sau. Hiện giờ đám thải xà vẫn còn đang sợ hãi vì sóng âm của cậu vừa nãy. Thế nhưng một khi chúng tỉnh táo lại thì sẽ không còn e ngại nữa. Bản thân Nhan Tử Dạ thì không sao cả, đám thải xà này không dám công kích cậu, thế nhưng nhóm An Nhĩ Tư sẽ gặp nguy hiểm.
An Nhĩ Tư hiểu ý, quay qua nói với ba ảnh vệ cùng thú nhân cấp S: “Lập tức leo lên tảng đá.”
Nhóm Áo Đức Kỳ cũng nghe thấy lời Nhan Tử Dạ, tất cả lập tức nhảy lên những tảng đá xếp nối tiếp nhau đi tới phía trước.
Mà lúc nhóm An Nhĩ Tư vừa đứng lên tảng đá thì đám thải xà cũng hoàn hồn khỏi đòn công kích sóng âm của Nhan Tử Dạ, lập tức công kích. Bất quá chúng không dám công kích Nhan Tử Dạ, thậm chí trong vòng phạm vi một mét xung quanh Nhan Tử Dạ hoàn toàn không có con thải xà nào bò tới gần. Chúng tựa hồ rất e ngại hơi thở cao cấp phát ra từ người cậu.
Đám thải xà lao qua muốn công kích nhóm An Nhĩ Tư quả nhiên bị thứ gì đó ngăn cản, vừa nhào tới liền bị bắn ngược trở lại. Nhan Tử Dạ thấy vậy thì thở phào một hơi, tiếp đó nói với An Nhĩ Tư: “Đi thôi.”
Đợi nhóm An Nhĩ Tư an toàn thông qua bụi hoa, Nhan Tử Dạ mới có tâm tư cẩn thận xem xét xà dịch hoa. Đưa tay ngắt một đóa xà dịch hoa đưa lên mũi ngửi ngửi, quả nhiên ngửi thấy mùi hương thơm ngát quen thuộc. Nhan Tử Dạ vui vẻ dùng đuôi ngắt một bó to xà dịch hoa. Hai tay thì túm lấy hai thân cây nhổ lên cả gốc lẫn rễ rồi trườn về phía đám An Nhĩ Tư.
“Tiểu Dạ, em lấy hoa này làm gì?” An Nhĩ Tư thấy Nhan Tử Dạ hái nhiều hoa như vậy liền tò mò hỏi.
“Ăn.” Nhan Tử Dạ trực tiếp dùng hành động trả lời An Nhĩ Tư, trong tay ngưng tụ ra một quả bóng nước rửa sạch sẽ toàn bộ xà dịch hoa, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu ngắt một đóa hoa bỏ vào miệng.
…
Hoàn Chương 170.
Danh sách chương