Trong lòng Nhan Tử Dạ khẽ động, một ý tưởng chợt xuất hiện. Cậu lập tức lôi bốn viên linh thạch lấy trên cột vừa nãy ra, nhét vào vết lõm thử thì cư nhiên hoàn toàn ăn khớp.

Nhan Tử Dạ tiếp tục bỏ ba viên còn lại vào ba chỗ lõm, lúc viên linh thạch cuối cùng được nhét vào, đột nhiên cả bệ đá tỏa ra một trận bạch quang chói mắt.

Vách hang vốn bằng phẳng đột nhiên lồi ra, sau đó dần dần tạo thành hình rồng, toàn bộ vách hang bị một con Thanh Long tứ trảo chiếm cứ, mà ở bức vách thứ tư là một bức họa vẽ một nam nhân trung niên tóc dài mặc trường bào. Sau đó, bức họa kia tỏa ra ánh sáng mãnh liệt chiếu sáng cả hang động. Mà những quả cầu lửa vốn đang chiếu sáng trên không trung cũng biến mất.

Bệ đá bằng phẳng cũng xảy ra biến hóa, khoảng giữa bắt đầu vỡ ra, một cái bệ hình tròn chầm chậm nâng lên. Bên trên bệ tròn có khắc văn tự cùng ký hiệu thần bí, bên trên còn có một cây cột hình tròn, trên đó có một dấu bàn tay. Mà ở cạnh bên bệ đá vuông, cũng chính là nơi Nhan Tử Dạ đang đứng, bắt đầu xuất hiện bậc thang.

Hết thảy biến hóa quá nhanh, Nhan Tử Dạ sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng bước lên bậc thang, đi lên bệ đá hình tròn.

“Này là…” Lúc Nhan Tử Dạ nhìn thấy văn tự cùng ký hiệu trên bệ đá thì kinh ngạc ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve những vết khắc trên bệ: “Này là truyền tống trận?” Lại còn là truyền tống trận cỡ lớn, trận pháp này nếu có đủ linh lực thì có thể truyền tống mười mấy người.

Lúc còn ở địa cầu, Nhan Tử Dạ thích nhất là nghiên cứu mấy trận pháp truyền tống này nọ của tu chân giới. Nếu không phải khi đó không đủ linh thạch thì cậu đã sớm tự tạo một cái để thử nghiệm hiệu quả.

Truyền thuyết nói, truyền tống trận cỡ lớn có thể vượt qua không gian, cũng không biết có thật hay không.

“Truyền tống trận? Đó là cái gì?” Lại là một từ nghe không hiểu, An Nhĩ Tư không chút ngại ngùng học hỏi.

“Truyền tống trận này có lẽ sẽ đưa chúng ta tới nơi giấu bảo tàng thật sự, cũng chính là xuyên qua không gian mà mọi người hay nói. Vị tiền bối kia sở dĩ làm vậy có lẽ vì muốn đề phòng những người dựa vào vận may lấy được bảo tàng nên mới cố ý thiết lập truyền tống trận, chỉ có tu luyện giả có được linh lực mới có thể khởi động trận pháp.” Giọng nói Nhan Tử Dạ lộ rõ sùng bái, ngẩng đầu nhìn bức họa trên vách động, trong lòng Nhan Tử Dạ tựa hồ có một suy đoán. Vị tiền bối kia muốn lưu lại bảo tàng cho tu luyện giả đến từ địa cầu sao? Cho nên mới bày ra nhiều cơ quan trận pháp như vậy.

Bức tranh trên vách giống như những bức mà chúng ta nhìn thấy ở những hang động khác, chẳng qua là rõ hơn một chút. Này hẳn chính là bức họa của vị tiền bối kia. Thanh Long, lại là Thanh Long, chẳng lẽ vị tiền bối kia là hậu nhân của Thanh Long?” Nhan Tử Dạ thì thào tự nói với mình.

An Nhĩ Tư đánh gãy Nhan Tử Dạ: “Mặc kệ người kia có phải là hậu nhân của thần thú hay không, Tiểu Dạ, chúng ta đi xem bảo tàng rốt cuộc là gì đi?” Hiện giờ An Nhĩ Tư đã rất khẩn cấp.

“Ừm.” Nhan Tử Dạ bước tới trước cột đá, vừa định đặt tay lên thì cậu đột nhiên xoay qua nói với An Nhĩ Tư: “Trận pháp này chỉ có thể truyền tống mười mấy người thôi, số còn lại phải ở lại đây chờ.”

An Nhĩ Tư gật đầu, nói với Áo Đức Kỳ: “Áo Đức Kỳ, cậu lên.” Sau đó nói với ba vị ảnh vệ cấp SS: “Các người cũng lên. Còn lại lưu lại.”

“Vâng.” Hơn mười thú nhân cấp S đồng thanh đáp.

Nhan Tử Dạ cũng nói với vài thú nhân Mã Khắc Tân: “Các người cũng lưu lại.”

“Vâng.” Nhóm thú nhân Mã Khắc Tân không chút do dự đáp ứng. Bọn họ đều là tử sĩ của gia tộc Mã Khắc Tân, là người Khắc Lỗ Tư phái tới bảo hộ Nhan Tử Dạ. Họ sẽ nghe lời Nhan Tử Dạ, mệnh lệnh của cậu cũng chính là thánh chỉ. Đương nhiên, đó là trong tình huống bọn họ biết sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ đã đạt tới cấp SS cao cấp mới có thể an tâm, với lại có An Nhĩ Tư cùng ba thú nhân cấp SS trung cấp ở bên cạnh, nếu thật sự xảy ra chuyện, bọn họ có đi theo cũng vô ích.

Đợi Áo Đức Kỳ ôm Tiểu Thứ cùng ba ảnh vệ bước lên truyền tống trận, Nhan Tử Dạ mới đặt tay vào dấu ấn trên trụ đá, tiếp đó vận chuyển linh lực trong cơ thể, hồng quang trong tay lóng lánh, linh lực cấp tốc truyền vào trụ đá.

Chỉ thấy sau khi Nhan Tử Dạ truyền linh lực vào, một tia hồng quang từ cây trụ bắt đầu lan ra khắp các vết khắc. Văn tự cùng ký hiệu trên bệ đá tỏa hồng quang. Bốn viên linh thạch ở bốn góc cũng phát ra ngân quang bao phủ lấy hồng quang, ngay sau đó hệt như bùng nổ, bao trùm lấy toàn bộ bệ đá.

Nhóm thú nhân bên dưới chỉ chớp mắt một cái thì hồng quang đã biến mất, mà nhóm Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư vốn đứng trên bệ đá cũng không thấy đâu nữa.

Mà nhóm Nhan Tử Dạ thì cảm thấy mình bị một luồng hồng quang ấm áp vây quanh, nháy mắt sau đó hình ảnh ở xung quanh bắt đầu thay đổi. Bọn họ đi tới một đòa cung điện vàng son lộng lẫy.

Đúng vậy, chính là cung điện, phong cách ở xung quanh hệt như hoàng cung ở địa cầu, mà ngay trước mặt bọn họ chính là long ỷ được đúc từ vàng ròng. Bên cạnh long ỷ là một bức song long hí châu. Mà hạt ‘châu’ của nó chính là một viên linh thạch cao cấp cực đại.

Toàn bộ rường cột cùng vách tường ở xung quanh đều được làm từ vàng ròng, trên cây cột cư nhiên còn có kim cương tỏa sáng lóng lánh. Đúng vậy, chính là kim cương.

Kim cương đủ loại màu sắc kia quả thực sắp chọt mù mắt Nhan Tử Dạ, lại nhìn chén trà trên bàn, cư nhiên cũng là vàng, hơn nữa bên cạnh chén trà còn có một ít bảo thạch màu đỏ.

Lại nhìn đèn treo vàng ròng trên đỉnh đầu, mấy cái tinh khối màu trắng kia là gì vậy? Kia không phải linh thạch à? Theo độ đậm đặc thì đó chắc chắn là linh thạch cao cấp. Chết tiệt, là ai phá của như vậy, cư nhiên dùng linh thạch cao cấp làm người sinh lực cho đèn? Chỉ nhìn bài trí xung quanh thôi, Nhan Tử Dạ đã cảm thấy xương cốt thịt thà đau đớn!

Không riêng gì Nhan Tử Dạ, ngay cả nhóm An Nhĩ Tư cũng bị khung cảnh trước mắt làm sững sờ. Vàng ròng trên tinh tế là một loại kim loại rất khan hiếm, là một loại tài liệu không thể thiếu khi chế tạo phi hành khí. Nửa ký vàng thôi đã tương đương với một trăm vạn tinh tệ, mà năm ký vàng thì đủ tạo ra một chiếc phi hành khí cỡ lớn. Hiện giờ, toàn bộ cung điện này được tạo thành từ vàng ròng, kia cần phải tốn bao nhiêu tinh tệ a? Nảy quả thực chính là cảm giác giẫm nát tinh tệ ở dưới chân a.

Lúc mọi người quan sát cung điện trước mắt, Tiểu Thứ đang ở trong lòng Áo Đức Kỳ đột nhiên dựng gai, bộ dáng xù lông. Ánh mắt Tiểu Thứ trừng thật to, mang theo sợ hãi nhìn về phía long ỷ.

Nhóm Nhan Tử Dạ cũng cảm giác được hơi thở dị thường, tất cả lập tức đề phòng nhìn lên phía trước. Đó là một loại cảm giác có chút áp bách, không quá mãnh liệt, thế nhưng cũng không thể bỏ qua.

“Ha ha ha… thật không ngờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được…” Chỉ thấy một nam nhân trung niên tuấn mỹ tóc đen mắt đen mặc trường bào xanh như ẩn như hiện xuất hiện trên long ỷ. Ông ta nhìn Nhan Tử Dạ, mỉm cười thực vui vẻ. Thẳng tới khi thực thể hóa mới chậm rãi vươn tay về phía An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, trong tay tỏa ra một tia thanh quang.

Từ lúc nam nhân trung niên xuất hiện ba ảnh vệ đã lập tức đề phòng, thấy đối phương vươn tay về phía An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, cảm giác được năng lượng cường đại trong tay người nọ, cả ba người đều nghĩ người thần bí này muốn tổn thương An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, vì thế lập tức công kích. Quả cầu năng lượng đã sớm ngưng tụ trong tay đồng loạt ném về phía nam nhân.

“Dừng tay…”

“Không cần…”

An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ còn chưa kịp ngăn cản, chỉ thấy nụ cười trên mặt người nọ chợt tắt, tay vung lên đánh bay ba quả cầu năng lượng bay về phía mình, đồng dạng bị chụp bay còn có ba ảnh vệ. Sau khi bị văng ngược ra ngoài, té ngã xuống đất rồi trượt hơn một mét, ba ảnh vệ quỳ rạp dưới đất, đồng loạt hộc ra một ngụm máu tươi. Bọn họ khiếp sợ nhìn nam nhân trung niên ngồi trên long ỷ, bọn họ thân là thú nhân cấp SS trung cấp, cư nhiên lại không chịu nổi một kích? Người này rốt cuộc mạnh tới mức nào? Thấy nam nhân trung niên lại nâng tay hướng về phía nhóm ảnh vệ quỳ rạp dưới đất, Nhan Tử Dạ vội vàng hô: “Đừng….”

Người nọ liếc nhìn Nhan Tử Dạ một cái, cư nhiên thật sự thu tay, sau đó nói với ba ảnh vệ kia: “Nể mặt mũi cậu ta, tạm thời buông tha các người.”

Nhan Tử Dạ lập tức chắp tay nói: “Vãn bối Nhan Tử Dạ bái kiến tiền bối, xin tiền bối bớt giận, vừa nãy bọn họ chỉ quá lo lắng muốn bảo hộ vãn bối nên mới vô lễ với tiền bối, xin người thứ lỗi.”

Nam nhân trung niên xem thường liếc nhìn ba ảnh vệ dưới đất: “Ta biết, nếu không phải biết bọn họ muốn bảo vệ ngươi, bọn họ đã sớm không còn tồn tại.” Nói xong, ánh mắt người nọ lại dời về phía Nhan Tử Dạ, trong tay lại lòe sáng thanh quang, ngay lúc An Nhĩ Tư đứng bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, Nhan Tử Dạ đã biến mất. Tiếp đó cậu xuất hiện ngay trước mặt nam nhân trung niên.

Chỉ thấy thanh quang trong tay nam nhân trung niên vây lấy Nhan Tử Dạ, cậu chỉ có thể cứng ngắc đứng trước mặt đối phương, không thể động đậy, mà người nọ thì nhắm mắt lại, tựa hồ đang cảm thụ gì đó.

An Nhĩ Tư vừa rồi suýt chút nữa đã ra tay, bất quá cũng may là lý trí của anh vẫn còn tồn tại nên cố khắc chế chính mình. Xem tình huống hiện giờ thì anh không đánh lại nam nhân thần bí kia, người nọ chỉ cần phất tay một cái thì ba ảnh vệ cấp SS trung cấp đã bị đánh bại dễ dàng, huống chi là một mình anh. Bất quá cũng may, người nọ tựa hồ không có địch ý với Nhan Tử Dạ, hơn nữa còn có vẻ đặc biệt vì Nhan Tử Dạ mà tới.

Áo Đức Kỳ đứng phía sau An Nhĩ Tư ôm chặt Tiểu Thứ. Ở trong này, sức chiến đấu của hai bọn họ là kém cỏi nhất, đừng nói hỗ trợ, bọn họ chỉ có thể tận lực không kéo chân nhóm An Nhĩ Tư.

Qua khoảng một phút đồng hồ, thanh quang trong tay nam nhân trung niên biến mất, Nhan Tử Dạ khôi phục tự do. Mà một khắc mở mắt, nam nhân trung niên thực bá đạo nói với Nhan Tử Dạ: “Tốt lắm, ngươi có tư cách trở thành đệ tử của Thanh Long ta, hiện giờ bái sư đi!”

Cái gì? Thanh Long? Nam nhân trung niên này chính là thần thú Thanh Long?



Hoàn Chương 173.

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện