*****

Ngay lúc bàn tay Nhan An Húc chỉ cách bàn phím một cm, một bàn tay thon dài chụp lấy tay Nhan An Húc ngay thời khắc mấu chốt, mái tóc trắng bạc xẹt qua không trung theo một đường cong duyên dáng.

Nhan An Húc sửng sốt, quay đầu lại, vừa thấy rõ đối phương là ai thì lập tức cảm giác được cổ tay mình truyền tới một trận đau đớn, đang định dùng tay kia phản kích thì người nọ đã túm cổ tay Nhan An Húc giật mạnh làm Nhan An Húc xoay người, tiếp đó quét chân Nhan An Húc, cậu ta lập tức không kịp phản kháng quỳ rạp xuống đất.

“An Nhĩ Tư?”

Đám Vưu Lý bị dây leo quấn chặt thấy người tới thì đều kinh hô.

“Là tôi, thực xin lỗi, đã tới chậm.” An Nhĩ Tư vừa thi đấu xong liền chạy về đây, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng la hét bên trong, liền biết đã xảy ra chuyện, vừa vào cửa liền thấy Nhan An Húc định mở khoan chữa trị của Nhan Tử Dạ, anh cấp tốc tiến lên ngăn cản.

Quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện Nhan Tử Dạ vẫn nhắm mắt an tường nằm trong khoan, An Nhĩ Tư nguy hiểm nheo mắt, hỏi Nhan An Húc đang quỳ trên mặt đất: “Cậu muốn làm trái quy định học viện?”

Ngón tay Nhan An Húc khẽ động, dây leo lập tức thả nhóm Vưu Lý ra, bắt đầu công kích về phía An Nhĩ Tư. An Nhĩ Tư một tay giữ Nhan An Húc, một tay cầm dao laser lao nhã chặt đứt những căn dây leo vươn tới.

Ngay lúc An Nhĩ Tư đối phó dây leo, Nhan An Húc nhân cơ hội thoát khỏi kiềm chế, thấy đám Vưu Lý chạy tới đứng sau lưng An Nhĩ Tư, Nhan An Húc trừng mắt hỏi: “Đây là chuyện của tôi với Nhan Tử Dạ, anh xen vào làm gì?”

“Tôi thích.” An Nhĩ Tư ném ra một đáp án thực tùy hứng.

Nhan An Húc bị An Nhĩ Tư ngăn cản nên càng giận dữ hơn, bất quá vẫn chưa mất hết lí trí, nghiến răng nghiến lợi hỏi An Nhĩ Tư: “Việc này anh nhất định muốn quản?”

Khóe miệng An Nhĩ Tư nhếch lên: “Nhất định quản.”

Lỗ tai Nhan An Húc giật giật, nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa, chỉ có thể căm hận cùng không cam lòng liếc nhìn đám An Nhĩ Tư một cái rồi xoay người rời đi. Vừa nãy chính vì phát hiện nhân viên y tế không có ở đây nên Nhan an Húc mới nhân cơ hội muốn mở khoan chữa trị của Nhan Tử Dạ. Làm vậy kỳ thực là phạm quy, nhưng Nhan An Húc không cố kỵ nhiều, chỉ cần không bị nhân viên y tế bắt tại trận thì đám người này cũng không có cách nào. Nhưng hiện giờ rất có thể là nhân viên y tế quay lại, lại còn có An Nhĩ Tư ở, Nhan An Húc không có cách nào thực hiện được, chỉ đành không cam tâm rời đi.

Tuy gã là người thừa kế dòng chính của Nhan gia nhưng đối với học viện Cách Lạp Tư, gã vẫn thực nhỏ bé, cho dù là thú nhân cấp S dám phạm quy vẫn bị khai trừ, càng miễn bàn tới thú nhân cấp A như gã.

Nhìn Nhan An Húc rời đi, đám Vưu Lý thở phào một hơi.

“An Nhĩ Tư, cũng may anh về kịp không thì Nhan Tử Dạ gặp phiền toái rồi.” Kiệt Khắc vẫn còn sợ hãi nói.

“Đúng rồi, An Nhĩ Tư, không phải anh đang ở thi đấu à? Sao lại chạy về đây?” Vưu Lý nhớ ra An Nhĩ Tư phải đấu trận thứ ba, hiện giờ phải đang quyết đấu mới đúng, sao lại đúng lúc xuất hiện ở nơi này? “Chỉ mới hơn một tiếng thôi, trận thứ hai chẳng lẽ vẫn chưa chấm dứt?” Ban Đặc suy đoán.

“Không có, trận thứ hai đã chấm dứt rồi, trận của tôi cũng vừa xong nên chạy qua, thật không ngờ lại đụng phải chuyện này.” An Nhĩ Tư cảm thấy thực may mắn vì trận của mình không kéo dài thời gian, chỉ cần tới trễ một giây thôi thì hậu quả không thể nào tưởng được.

Trận đấu chấm dứt rồi? Nhanh như vậy? Tuy cũng hơn một tiếng nhưng đó là tính cả trận thứ hai, thực tế không tới một tiếng mà An Nhĩ Tư đã giành chiến thắng.

Đám Kiệt Khắc trợn to mắt nhìn An Nhĩ Tư, cao thủ đúng là cao thủ, đối mặt với cao thủ cấp A cư nhiên có thể tốc chiến tốc thắng, Nhan Tử Dạ đấu với Nhan An Húc kéo dài hơn một tiếng a.

Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân dồn dập, vài nhân viên y tế bước vào, thấy trong phòng một mảnh hỗn độn, người đi đầu liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Kiệt Khắc đang định mở miệng, bất quá An Nhĩ Tư đã nhanh hơn.

“Có một thú nhân đột nhiên phát điên xông vào đập phá, đã bị chúng ta đuổi đi.”

Ẹt, thực ngoan độc a, cư nhiên mắng Nhan An Húc là kẻ điên. Kiệt Khắc thầm bật ngón tay cái với An Nhĩ Tư.

“Thú nhân? Là thú nhân nào lớn gan như vậy, dám chạy tới phòng y tế diễu võ dương oai? Đừng tưởng phòng y tế không trang bị camera thì muốn làm gì thì làm.” Nhân viên y tế thực tức giận, tuy sức chiến đấu của bọn họ không tốt nhưng không ai cả gan dám chạy tới gây chuyện với bọn họ, phải biết, bọn họ được học viện bảo hộ a.

Ánh mắt An Nhĩ Tư hơi nhíu lại, cười nhạt: “Cái kia… một tiếng trước, tôi có chút lo lắng nên có để lại đây một chiếc camera, nó đã quay lại hết chuyện khi nãy, hẳn có thể giúp các anh.”

Nói xong, An Nhĩ Tư bước tới trước khoan chữa trị của Nhan Tử Dạ, ở vị trí phía dưới bàn điều khiển gỡ chiếc camera siêu nhỏ màu đen đưa cho nhân viên y tế.

Chiếc camera chỉ to cỡ ngón út, hơn nữa còn rất mỏng, vốn đã màu đen còn dán lên phần vỏ đen của khoan chữa trị, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện.

Nhân viên y tế thực cao hứng nhận lấy camera trong tay An Nhĩ Tư: “Thật tốt quá, tôi thực muốn xem xem là tên nhãi nào to gan như vậy.”

ĐámVưu Lý trợn mắt há hốc mồm nhìn An Nhĩ Tư, anh ta gắn camera từ khi nào vậy, bọn họ hoàn toàn không hay biết a, chẳng lẽ đã sớm biết Nhan An Húc sẽ tới quấy rối?

Mặc kệ có phải An Nhĩ Tư biết trước hay không, Nhan An Húc xúi quẩy là cái chắc, không tới mười lăm phút sau, toàn học viện vang lên tiếng thông báo.

‘Thú nhân cấp A Nhan An Húc quấy rối phòng y tế, phá hư thiết bị y tế, vi phạm nội quy học viện, phạt năm mươi vạn tinh tệ, nghỉ học một tháng, giáng xuống cấp B. Nếu còn tái phạm, lập tức khai trừ.”

“Tê….”

Sau khi nghe thông báo xử phạt, vô luận là thú nhân hay giống cái ở sân thi đấu hay nhóm Vưu Lý, Kiệt Khắc đều hít một ngụm khí lạnh. Đối với Nhan An Húc, bồi thường năm mươi vạn tinh tệ căn bản không phải vấn đề lớn, cậu ta có thể tự chi trả, nghỉ học một tháng cũng không phải vấn đề, nghiêm trọng nhất chính là cưỡng ép giáng cấp.

Rõ ràng là thú nhân cấp A nhưng lại phải xuống ban B, nói cách khác, cho dù sang năm Nhan An Húc có tốt nghiệp thì trên hồ sơ cùng thông báo, học viện chỉ thừa nhận Nhan An Húc có sức chiến đấu cấp B mà thôi. Đây là sự sỉ nhục rất lớn a!

Mọi người đều bắt đầu suy đoán Nhan An Húc phát điên cái gì, đang an lành tự nhiên lại chạy tới phòng y tế quấy rối.

“Có phải anh ta điên rồi không, tự nhiên lại chạy tới phòng y tế gây chuyện, muốn chết à?”

“Đúng vậy, lúc trận đấu kết thúc hình như là nhân viên y tế đưa cậu ta đi, chẳng lẽ vì thua trận nên nổi điên gây chuyện với nhân viên y tế?”

“Tôi thấy anh ta muốn tìm Nhan Tử Dạ gây chuyện gì đúng hơn, chắc khi đó bị nhân viên y tế ngăn cản nên đánh luôn cả nhân viên y tế.”

“Không thể nào? Nếu thực sự Nhan An Húc dám đánh nhân viên y tế thì đã bị khai trừ rồi, không có khả năng được giữ lại học viện đâu.”

“Cũng đúng, kia rốt cuộc chân tướng là sao a?”



Lúc nghe thấy thông báo xử phạt, Nhan An Húc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, dưới chân cũng trợt một phát suýt chút nữa đã ngã sấp xuống. Sao có thể, sao mình lại bị xử phạt, không có bằng chứng dựa vào cái gì nói mình quấy rối phòng y tế? Không được, mình tuyệt đối không thừa nhận.

Nhan An Húc không cam lòng đi thẳng tới văn phòng của phó viện trưởng, hiện giờ viện trưởng không có ở học viện, chỉ có phó viện trưởng mà thôi, nếu muốn kháng án thì chỉ có thể tới tìm ông ta.

Nhan An Húc quá nôn nóng căn bản không để ý tới chuyện gõ cửa, trực tiếp xông vào trong, phó viện trưởng đang nói gì đó với Hoắc Đức, thấy hành vi bất lịch sự của Nhan An Húc thì không khỏi nhíu mày chất vấn: “Sao lại thế này?”

“Phó viện trưởng, phòng y tế không có chứng cớ gì cả sao lại nói là tôi quấy rối, lại còn phá hủy thiết bị y tế, vừa nãy còn thông báo xử phạt, tôi muốn kháng nghị.” Nhan An Húc biết tùy tiện xông vào như vậy sẽ làm phó viện trưởng có ấn tượng xấu, bất quá hiện giờ trong lòng nóng như lửa đốt, Nhan An Húc căn bản không để ý nhiều như vậy, nếu hình phạt kia được thực thi, gã so với Á Đức Na Đạt còn thảm hơn.

Đương nhiên, dám to gan như vậy cũng vì Nhan An Húc biết rõ trong phòng y tế căn bản không trang bị camera.

“Nga, ý trò là, trò vô tội?” Phó viện trưởng nghiêm túc hỏi.

“Vâng, phòng y tế căn bản không có chứng cớ, không thể xử phạt tôi.” Nhan An Húc khẳng định nói.

“Phải không?” Liếc mắt nhìn Hoắc Đức đứng bên cạnh, sâu xa nói: “Vừa vặn, Hoắc Đức đạo sư cũng vừa nhắc tới chuyện này, không bằng để Hoắc Đức đạo sư nói rõ sự việc đi?”

Cái gì? Hoắc Đức cũng vì việc này mà tới? Không biết vì cái gì, Nhan An Húc đột nhiên cảm thấy bất an.

“Vâng, phó viện trưởng, học viên Nhan An Húc, học viện sẽ không vô duyên vô cớ tuyên bố xử phạt, trò nói không có chứng cớ à? Kia, mời trò xem cái này.” Hoắc Đức kết nối chiếc camera nhỏ xíu với thông tấn khí của mình, sau đó một màn hình giả lập xuất hiện trong tay Hoắc Đức.

Chỉ thấy trên màn hình, Nhan An Húc cứ như phát điên xông vào phòng bệnh của Nhan Tử Dạ, lúc bị nhóm Vưu Lý ngăn cản thì phóng xuất dị ngăn điều khiển dây leo trói buộc bọn họ. Sau đó còn muốn mở khoan chữa trị của Nhan Tử Dạ, kết quả bị An Nhĩ Tư đúng lúc chạy tới ngăn cản. Hai bên không chân chính đánh nhau nhưng bởi vì Nhan An Húc sử dụng dị năng nên một thiết bị y tế bị dây leo vô tình phá hủy, toàn bộ quá trình bị camera quay lại, Nhan An Húc không thể chối cãi.

Nhìn đoạn phim, sắc mặt Nhan An Húc lập tức trắng xanh, lẩm bẩm: “Sao có thể, sao có thể như vậy, phòng y tế rõ ràng không trang bị camera. Đoạn phim này là giả!”

“Giả? Chứng cớ vô cùng xác thực mà trò vẫn muốn chống chế? Học viên Nhan An Húc, trò nên cảm thấy may mắn vì mình cùng nhóm An Nhĩ Tư vẫn chưa động thủ đánh nhau, bằng không hình phạt sẽ không đơn giản như vậy, mà là khai trừ.”

Hoặc Đức sau khi biết hành vi của Nhan An Húc thì chỉ hận không thể lập tức khai trừ đứa học viên này, tâm địa quá độc ác, nếu khoan chữa trị bị mở ra thì vết thương của Nhan Tử Dạ sẽ lập tức chuyển biến xấu, không có cách nào tham gia trận đánh buổi chiều, tất cả cố gắng trước đó cũng uổng phí.

Chẳng qua học viện cũng có quy định, tuy Nhan An Húc đã phát động dị năng nhưng chưa chân chính đánh nhau nên chỉ có thể xử phạt cảnh cáo. Đương nhiên, nếu âm mưu của Nhan An Húc thực hiện được, khoan chữa trị của Nhan Tử Dạ bị mở ra thì miễn bàn.

“Thấy rõ chưa?” Phó viện trưởng nghiêm nghị hỏi Nhan An Húc.

Nhan An Húc cúi đầu, thật lâu sau mới gật đầu đáp: “Thấy rõ.”

“Vậy trở về nhận phạt đi.” Giọng điệu phó viện trưởng lạnh như băng.

“Vâng.” Nhan An Húc biết mình có nói gì cũng không có tác dụng, siết chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm rời khỏi văn phòng phó viện trưởng.



Hoàn Chương 30.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện