******

Nhan Tử Dạ lấy đồ đạc ở Nhan gia cũng không nhiều, chỉ là vài quyển sách cùng vài thứ không quan trọng mà thôi. Đương nhiên, đó chỉ là ngoài mặt. Kỳ thực, thứ quan trọng nhất nằm trong quyển sách.

Lôi ra một quyển sách có bìa màu lam, ở thời đại này, sách làm từ giấy rất quý nên được bảo tồn rất kĩ lưỡng. Vốn Nhan Tử Dạ chỉ đơn thuần lấy di vật của cha mẹ nguyên chủ mà thôi, thật không ngờ lại có kinh hỉ ngoài ý muốn.

Sờ sờ bìa sau màu lam của quyển sách, nếu không cẩn thận sẽ không phát hiện bên trong có ẩn giấu một thứ.

Nhan Tử Dạ dùng dao rọc giấy cẩn thận cắt mép rìa, lộ ra lớp tường kép, từ bên trong rút ra hai tờ giấy, mặt giấy đã ố vàng, thoạt nhìn đã có từ rất lâu.

Tò mò liếc nhìn hai tấm giấy cổ xưa kia, sau khi đọc nội dung trên đó, Nhan Tử Dạ liền ngây ngẩn. Trên tấm giấy cư nhiên ghi lại phương pháp thức tỉnh huyết mạch đặc thù của Nhan gia? Huyết mạch đặc thù?

Thứ này là cha của nguyên chủ lưu lại cho cậu ta, trên đó ghi lại nếu xuất hiện huyết mạch đặc thù thì nên làm thế nào để thức tỉnh. Cái gọi là huyết mạch đặc thù chính là giống như cha của nguyên chủ, rõ ràng tinh thần lực cao chót vót nhưng sức chiến đấu lại yếu ớt, là một trạng thái thực bất thường. Trong này ghi rõ, nếu gặp phải tình trạng này thì phải thông qua hấp thu tinh hạch tinh tế thú để thức tỉnh tiềm năng, như vậy có thể đạt tới độ cân bằng tốt nhất, thực lực cũng nhanh chóng tăng cao.

Thì ra là vậy, khó trách cha nguyên chủ lại lưu lại một viên tinh hạch cấp A, hóa ra là để nguyên chủ sử dụng khi thức tỉnh. Bất quá cho dù viên tinh hạch kia không bị Á Đức lừa đi thì nguyên chủ cũng không dùng được. Bởi vì cậu ta căn bản không có huyết mạch đặc thù, cũng không cần thức tỉnh.

Này có lẽ là thứ gia chủ Nhan gia muốn tìm đi, vốn ở chỗ bọn họ nhưng lại không phát hiện. Hôm nay lúc đi lấy đồ, phái người giám sát thì sao chứ, thứ này vẫn bị cậu mang về đấy thôi.

Chính là thực kỳ quái, nếu đó là đặc thù của Nhan gia thì sao đám Nhan Tôn lại không biết, chẳng phải bọn họ đều là thành viên của Nhan gia à? Hơn nữa, Nhan Tử Dạ phát hiện vô luận là Nhan Tôn, Nhan Lộc hay Nhan An Húc, tóc bọn họ đều là màu đen, mà nguyên chủ cùng cha mình thì lại là tóc đỏ. Nghĩ lại thái độ của đám người Nhan gia, Nhan Tử Dạ đột nhiên nghĩ tới một khả năng.

Chính là Nhan Tử Dạ rất nhanh phủ nhận, bởi vì nếu thật là vậy, Nhan Tôn không có khả năng nuôi lớn cha nguyên chủ, mà nguyên chủ cũng không có khả năng tồn tại. Dù sao Nhan Tôn ít nhiều cũng là gia chủ Nhan gia, không có khả năng để sự tình này phát sinh.

Nghĩ lại những lời phó viện trưởng đã nói, nguyên chủ khi còn trong bụng mỗ ba từng bị tập kích, trúng độc. Tuy không phát sinh vấn đề lớn nhưng gen cùng tư chất khẳng định đã bị phá hủy, bằng không cũng không trở thành phế tài, càng không có huyết mạch đặc thù. Nhưng rốt cuộc là kẻ nào thù hận như vậy, ngay cả trẻ con chưa chào đời cũng không buông tha?

Chẳng lẽ là cừu địch của Nhan gia? Hoặc là…. thôi quên đi, có quá nhiều vấn đề khó hiểu, Nhan Tử Dạ cảm thấy không cần lãng phí tế bào não, có nghĩ nhiều thì cũng không điều tra ra được sự thật. Quơ tay một cái, tờ giấy cũ kĩ trong tay lập tức bốc cháy, Nhan Tử Dạ nó ra ngoài cửa sổ, tờ giấy ở giữa không trung bị đốt thành tro bụi, thổi bay.

Chuyện của nguyên chủ so với cậu tưởng lại càng phức tạp hơn, thái độ của Nhan gia cũng có chút vi diệu, căn bản không giống thân thích ruột thịt, phải cẩn thận điều tra chuyện này mới được.



Hôm sau là ngày nghỉ nên Nhan Tử Dạ định ở nhà nằm ngủ nguyên ngày. Kết quả lại bị An Nhĩ Tư đánh thức.

“Tiểu Dạ, vẫn chưa dậy à?” Xuyên qua màn hình nhìn thấy ánh mắt vẫn còn lem nhem buồn ngủ của Nhan Tử Dạ cùng cái đầu bù xù giữa đống mền gối, An Nhĩ Tư liền biết Nhan Tử Dạ khẳng định vẫn chưa tỉnh ngủ.

“Ưm, An Nhĩ Tư, có chuyện gì?” Nhan Tử Dạ có chút mơ mơ màng màng, ánh mắt miễng cưỡng hé ra liếc nhìn hình ảnh xuất hiện trên màn hình rồi lại nhắm lại.

“Thi đấu tranh bá được tổ chức ở đế quốc Ngải Bố Lỗ, hôm nay thừa dịp được nghỉ, em có muốn ra ngoài xem có cần mua gì không?”

“Nga, là vậy à.” Nhan Tử Dạ run run hàng mi, ánh mắt vẫn chưa chịu mở ra: “Tốt, kia buổi chiều rồi đi, giờ tôi ngủ thêm một chút đã.”

“Rồi, buổi chiều tôi qua đón em.” An Nhĩ Tư có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Nhan Tử Dạ đã lăn ra ngủ tiếp, chủ động tắt thông tấn khí.

Buổi chiều, lúc An Nhĩ Tư tới, Nhan Tử Dạ cũng mới rời giường, nghe thấy tiếng chuông cửa thì bảo A Ngốc ra mở cửa, thông qua camera thấy là An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ bảo A Ngốc để đối phương vào nhà. Từ sau lần Duy Nhĩ Nặc đề nghị, Nhan Tử Dạ liền tăng độ cảnh giác cho A Ngốc, không được cậu đồng ý, tuyệt đối không để người lạ tiến vào.

An Nhĩ Tư mặc một thân nhàn phục màu trắng, Nhan Tử Dạ vẫn luôn cảm thấy đàn ông con trai mặc màu trắng có chút yếu ớt. Bất quá cho dù An Nhĩ Tư không đeo thêm bất kì món đồ trang sức, thoạt nhìn vẫn thực tao nhã sang quý, hơn nữa trên môi còn đeo thêm nụ cười ấm áp như tỏa nắng.

Nhan Tử Dạ nhìn lại chính mình, một bộ đen tuyền hoàn toàn đối lập với An Nhĩ Tư, bộ dáng cho dù không yêu nghiệt bằng An Nhĩ Tư, ngay cả khí chất cũng thua kém. Aizz, quả nhiên, người may mắn được ông trời chiếu cố quả nhiên khác biệt.

Nhìn biểu tình sầu thảm của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, đi thôi.” Nhanh chóng khôi phục bình thường, Nhan Tử Dạ căn dặn A Ngốc một chút rồi theo An Nhĩ Tư ra ngoài.

Tới thế giới này đã hơn một tháng, Nhan Tử Dạ quả thực chưa ra ngoài lần nào. Theo An Nhĩ Tư tới con đường phồn hoa náo nhiệt nhất, nơi này người tới người lui tấp nập, còn có đủ loại mặt hàng, Nhan Tử Dạ thậm chí còn thấy có cửa hàng bán thịt tinh tế thú cùng rau cải.

“Muốn mua gì không?” Thấy Nhan Tử Dạ ở bên cạnh tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây, An Nhĩ Tư cười hỏi.

“Cứ xem trước đã, đã lâu rồi không được dạo phố, nơi này tựa hồ thay đổi không ít a.” Nguyên chủ so với Nhan Tử Dạ còn trạch hơn, trừ bỏ tất yếu, phần lớn thời gian đều làm ổ ở nhà.

“Ừm, ba tháng trước mới được chỉnh sửa lại, xem ra em thật sự rất ít khi ra ngoài. Đi, tôi dẫn em tới một chỗ.”

An Nhĩ Tư nắm tay Nhan Tử Dạ đi tới một cửa hàng tên là Trân Hi Viên. Nơi này thiết kế khá đặc biệt, còn chưa đi vào trong đã ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt.

Sau khi đi vào, phát hiện trong tiệm có đủ loại hoa cỏ, ngay cả rau cải cũng có. Dạo một vòng ở lầu một, không phát hiện loại thực vật nào thú vị, Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư lên lầu hai.

“Này… này không phải cà chua sao?” Nhan Tử Dạ vừa mới lên lầu hai đã bị loại cây đặt trong lồng thủy tinh ở trung tâm hấp dẫn, lập tức bước nhanh qua, tựa sát lớp thủy tinh nhìn chằm chằm gốc cây xanh biếc có đầy lông tơ bên trong.

“Em biết loại thực vật này à?” An Nhĩ Tư đi tới bên cạnh hỏi.

“Ừm, hẳn là vậy.” Bởi vì thực vật nơi này cùng địa cầu có chút khác biệt nên Nhan Tử Dạ cũng không xác định lắm.

“Hai vị khách nhân, xin hỏi hai vị cần gì?” Một nhân viên mặc đồng phục màu lam đi tới.

“Này là loại thực vật gì?” Nhan Tử Dạ khẩn cấp chỉ cây non trong lồng kính hỏi.

Nhân viên liếc nhìn một cái, sau đó mỉm cười giới thiệu: “Cậu đúng là có mắt nhìn, đây là thực vật thượng cổ mới nhất mà cửa hàng chúng tôi vừa nhập về, nghe nói loại cây này sau khi ra hoa kết quả thì có thể ăn, hơn nữa chu kỳ kết quả rất dài, số lượng quả thu được cũng nhiều. Nếu cậu muốn mua, chúng tôi có thể chiết khấu tám mươi phần trăm.”

“Thực vật thượng cổ, kia hẳn phải cần bùn đất đặc biệt đi?” An Nhĩ Tư giống như vô tình hỏi.

“Này là đương nhiên.” Nhân viên bán hàng mỉm cười: “Nếu cậu cần gieo trồng thì có thể mua thêm bùn đất.”

“Giá loại cây này thế nào?” Nhan Tử Dạ căn bản không để ý tới bùn đất, chỉ nghĩ tới không bao lâu nữa có thể ăn được cà chua ngọt ngọt chua chua, Nhan Tử Dạ liền cảm thấy mình hạnh phúc tới muốn bay lên trời. Cho dù rau rải trồng từ linh lực có hương vị không tồi nhưng ăn mãi cũng ngán. Bất quá giá cả cũng là vấn đề quan trọng, nếu quá đắt thì cậu không mua nổi.

“Bởi vì đây là thực vật thượng cổ, lại mới được phát hiện nên rất quý hiếm, giá cả cũng hơi cao một chút. Bất quá gần nhất có chương trình kỷ niệm ba năm thành lập, tất cả thực vật trong cửa hàng đều được giảm giá. Giá loại thực vật thượng cổ này là một trăm vạn tinh tệ một cây, hiện giờ được giảm hai mươi phần trăm là còn tám mươi vạn tinh tệ.” Nhân viên bán hàng không ngừng nhấn mạnh đây là thực vật thượng cổ cùng chương trình ưu đãi chính vì muốn dụ dỗ nhóm Nhan Tử Dạ mua hàng. Tám mươi vạn tuy đã được giảm giá nhưng vẫn còn rất đắt.

Vốn loại thực vật quý như vậy cửa hàng sẽ không mang ra bán, nếu bán cũng là mở hội đấu giá, chẳng qua loại thực vật này khi mang về trồng không tới một tuần sẽ phát sinh vấn đề. Chẳng những đình chỉ sinh trưởng mà còn bắt đầu có dấu hiệu héo rũ, vô luận sử dụng phương pháp nào cũng không thể cải biến, thế nên chủ tiệm mới sốt ruột bán nó đi. Chịu lỗ một chút vẫn hơn chờ nó chết đi mất hết vốn.

Cái gì? Tám mươi vạn? Nghe thấy cái giá này, tuy ngoài mặt không lộ ra nhưng trong lòng đã khiếp sợ không thôi. Quá mắc, hiện giờ trong tài khoàn của cậu cũng chỉ có tám mươi vạn mà thôi, nếu thực sự mua cây cà chua này thì chẳng còn sót đồng nào. Hơn nữa cậu vốn tính toán tích đủ một trăm vạn sẽ trả lại tiền cho Nhan gia, xem ra, không có duyên với cây cà chua này.

“An Nhĩ Tư, đi thôi.” Nếu mua không nổi thì không cần phí thời gian, đứng càng lâu, Nhan Tử Dạ sợ mình sẽ càng luyến tiếc.

“Không phải em thích lắm à?” An Nhĩ Tư rõ ràng nhìn ra Nhan Tử Dạ rất hứng thú với các loại thực vật, sao đột nhiên lại không muốn mua nữa?

“Đắt quá mua không nổi, chỉ đành từ bỏ thôi.” Nhan Tử Dạ nhún vai, không hề cảm thấy xấu hổ khi nói ra sự thật là mình không đủ tiền mua, không có tiền chính là không có tiền, đó giờ cậu chưa bao giờ đeo đuổi mấy thứ sĩ diện hão.

“Tôi có thể cho em mượn, nếu thích thì mua đi, bằng không bỏ lỡ thì tiếc a.” Tám mươi vạn đối với An Nhĩ Tư chỉ là con số nhỏ, có thể tùy thời lấy ra. Đối với bằng hữu anh vẫn luôn hào phóng, cho nên không chút do dự đề nghị cho mượn tiền.

Đối với sự hào phóng của An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ mỉm cười cự tuyệt: “Không cần, gốc thực vật này vì không thích ứng được bùn đất cùng khí hậu nên đã có dấu hiệu héo rũ, cho dù mua về cũng là lãng phí, không cần lãng phí nhiều tiền như vậy.” Đối với tình huống thật sự của gốc cà chua này, ngay từ ánh mắt đầu tiên Nhan Tử Dạ đã nhìn ra. Vốn nghĩ giá cả của gốc cà chua sắp héo rũ này sẽ khá tiện nghi, nào ngờ lại đắt tới vậy, tám mươi vạn, thật không đáng.

Làm Nhan Tử Dạ kinh ngạc chính là An Nhĩ Tư cư nhiên không chút chớp mắt muốn cho cậu mượn tám mươi vạn tinh tệ, đại gia a!

“Quý khách, gốc thực vật thượng cổ này rất tốt, làm gì có chuyện héo rũ, tám mươi vạn thực sự là cái giá rất ưu đãi, cậu không muốn cân nhắc một chút à?” Nhân viên bán hàng biết rõ chân tướng không ngờ Nhan Tử Dạ có thể nhìn ra tình trạng của gốc cây con này, trong lòng khẽ xoay chuyển, quyết định có chết cũng không thừa nhận. Nếu bên ngoài lan truyền cửa hàng bọn họ bán cây sắp chết cho khách hàng thì thanh danh sẽ bị phá hủy a.

“Không cần, cám ơn. An Nhĩ Tư, chúng ta đi thôi.” Nhan Tử Dạ nhìn ra người bán hàng này biết rõ tình trạng cây cà chua mà vẫn muốn lừa dối, xem ra nhân phẩm cửa hàng này không tốt. Bất quá Nhan Tử Dạ không phải mấy kẻ xem tiền như rác, cũng không mắc mưu.

Mới vừa bước ra khỏi cửa, Nhan Tử Dạ suýt chút nữa đã bị đám người liều mạng xông tới trước hất ngã, nhiều người như vậy, cho dù thân thủ cậu có nhanh nhẹn cỡ nào cũng không tránh được, may mắn có An Nhĩ Tư ở phía sau chụp được.

“Sao vậy? Phía trước xảy ra chuyện gì?” Đám người này điên rồi à? Một đám cứ như mất đi lý trí xông tới, cũng không quản có va chạm hay giẫm đạp người khác hay không.

“Giống cái…” Phía sau truyền tới âm thanh cực độ áp lực của An Nhĩ Tư.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy An Nhĩ Tư đổ mồ hôi đầy đầu, gân xanh nổi lên, giống như đang cực lực nhẫn nại.



Hoàn Chương 36.

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện