*****
Nhan Tử Dạ tuy thực vô dụng bị hôn tới ngất đi, thế nhưng lúc An Nhĩ Tư chà chà trên trán đã tỉnh lại. Bất quá nhớ tới chuyện trước lúc ngất đi, nhất thời cảm thấy thực xấu hổ.
Vừa nãy cảm nhận được hơi thở của An Nhĩ Tư tiến tới gần, Nhan Tử Dạ giả ngủ không nổi nữa, chỉ đành tỉnh lại. Chống lại đôi ngươi đen láy sâu thẳm của An Nhĩ Tư. Nhan Tử Dạ trầm mặc, xấu hổ tới mức không biết nên mở miệng thế nào.
So với Nhan Tử Dạ mất tự nhiên, An Nhĩ Tư thực thoải mái, thấy Nhan Tử Dạ tỉnh lại thì thực tự nhiên hỏi han: “Tỉnh rồi à, có chỗ nào khó chịu không?” Ngồi xuống cạnh giường, thuận tay dựng đứng chiếc gối ở sau lưng Nhan Tử Dạ, để cậu tựa vào.
“Không… tôi…” Giờ phải nói cái gì a, Nhan Tử Dạ vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng đột nhiên không biết nói gì, nhìn nhìn bài trí xung quanh, thanh lịch lại có chút hiện đại, liền hỏi: “Đây là đâu?”
“Nhà tôi.”
“Nhà anh?” Nhan Tử Dạ sửng sốt, sao An Nhĩ Tư lại đưa mình về đây, không phải nên đưa về nhà mình mới đúng à? Lén liếc nhìn An Nhĩ Tư một cái, không biết vì sao Nhan Tử Dạ cứ có cảm giác chột dạ. Phi, chột dạ cái gì chứ, người bị cưỡng ép là mình mà.
An Nhĩ Tư liếc mắt liền nhìn thấu suy nghĩ của Nhan Tử Dạ, trên mặt mỉm cười thực ôn hòa vô hại, âm thanh cũng thực êm tai: “Tiểu Dạ, thực xin lỗi, tôi không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy.”
An Nhĩ Tư không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới Nhan Tử Dạ lại càng mất tự nhiên: “Không… có… gì…” Vốn cậu định làm bộ như không có gì phát sinh, vì sao lại nhắc tới chứ!
“Khi đó tôi không khống chế được bản thân nên mang tới nhiều phiền phức cho em như vậy, đều tại tôi, nếu khi đó định lực của tôi cao hơn thì em không sao rồi.” An Nhĩ Tư giống như không nhìn thấy biểu tình cứng ngắc của Nhan Tử Dạ, tiếp tục nói.
Định lực cao hơn? Khi đó anh còn chút định lực nào à? Nhớ lại nụ hôn vừa ôn nhu lại thô bạo kia, vành tai Nhan Tử Dạ nóng bừng. Hệ thống điều hòa của phòng này có phải bị hư rồi không? “Kỳ thực, chuyện đó anh không cần quá để ý, ha hả, kỳ thực, tôi đã sớm quên rồi.” Nhan Tử Dạ cười gượng, lại đưa tay gãi gãi đầu. Làm ơn đừng nhắc nữa mà!
“Chuyện này sao có thể, khi đó nguy cấp như vậy, tôi đã mất đi lý trí, tinh thần lực cũng thực hỗn loạn, nếu không phải sức chiến đấu cùng ý chí của em quá mạnh thì có thể đã xảy ra chuyện. Chỉ là không ngờ Tiểu Dạ cư nhiên phá vỡ được lĩnh vực tinh thần của tôi, xem ra sức chiến đấu của Tiểu Dạ lại tăng lên rồi a.” An Nhĩ Tư cười nói.
Khi ấy đương nhiên là nguy cấp rồi, nếu không phải mình… từ từ, lĩnh vực tinh thần?
Nhan Tử Dạ trừng to mắt hỏi An Nhĩ Tư: “Anh nói lĩnh vực tinh thần, khi đó anh đã dùng lĩnh vực tinh thần?”
“Đúng vậy a, khi đó tinh thần lực hỗn loạn, vô thức mở lĩnh vực tinh thần với em, nếu sau đó không phải em phá nát lĩnh vực thì chưa chắc tôi có thể tỉnh táo lại.” Ánh mắt An Nhĩ Tư thực chân thành tha thiết.
Tinh thần lực hỗn loạn nên vô thức sử dụng dị năng công kích, lĩnh vực tinh thần? Nhớ tới khả năng của An Nhĩ Tư trong trận thi đấu xếp hạng. Hết thảy phát sinh trong lĩnh vực đều là ảo, cũng thuyết minh hết thảy phát sinh giữa mình cùng An Nhĩ Tư cũng là giả, là ảo ảnh hư cấu. Cho nên nụ hôn đầu tiên của mình vẫn còn?
Càng nghĩ Nhan Tử Dạ lại càng cao hứng, nụ cười trên môi cũng thực sáng lạn. Hóa ra hết thảy đều là giả, giống như nằm mơ vậy, khó trách sau khi xảy ra chuyện như vậy mà An Nhĩ Tư chẳng có chút khác thường.
Tâm tình lập tức tốt lên, Nhan Tử Dạ vỗ vỗ bả vai An Nhĩ Tư: “Biết anh không phải cố ý là tốt rồi, giờ tôi đói quá, An Nhĩ Tư, anh định bồi thường thế nào đây?” Hiểu rõ mọi chuyện, lúc đối mặt với An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ cũng không còn xấu hổ hay ngại ngùng gì nữa.
Nhìn Nhan Tử Dạ khôi phục bộ dáng bình thường, An Nhĩ Tư cười khẽ: “Tôi đã bảo quản gia chuẩn bị bữa tối, hiện giờ chắc không sai biệt lắm.”
“Kia đi thôi, lúc trưa vẫn chưa ăn no, còn đánh một trận với anh, hao phí không ít sức lực, giờ phải ăn nhiều một chút để bổ sung a.” Nhan Tử Dạ lập tức xoay người xuống giường, mang giày. Chạy tới trước An Nhĩ Tư mở cửa phòng, kết quả bị người đứng bên ngoài làm giật mình.
Nhìn nam nhân trung niên khom lưng dán tai lên cửa bởi vì mình mở cửa mà suýt chút nữa ngã sấp vào phòng, Nhan Tử Dạ lùi về sau vài bước hỏi: “Xin lỗi, ông là?” Ánh mắt bình thường, ân, không phải người máy.
An Nhĩ Tư tiến tới, nhìn thấy người ngoài cửa thì lên tiếng: “An bá? Làm sao vậy?”
“Khụ khụ… cái kia thiếu gia, bữa tối đã xong rồi, tôi lên gọi cậu.” An bá ho khan hai tiếng che dấu chút xấu hổ vì hành vi lén lút của mình, sau đó nhìn thấy cái trán bóng loáng của Nhan Tử Dạ thì có chút sửng sốt, bất quá rất nhanh liền dời mắt đi.
“Ừm, tôi biết rồi.” An Nhĩ Tư không chút để ý tới hành vi của An bá, tựa hồ đã quen thuộc, thực tự nhiên nắm tay Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, chúng ta xuống lầu ăn tối thôi.”
Thấy An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ nắm tay nhau biến mất ở cửa cầu thang, An bá vốn đang trấn định lộ ra biểu tình bi thương sầu thảm, lẩm bẩm: “Sao lại không phải là giống cái, sao lại có thể như vậy, thiếu gia cư nhiên còn nắm tay người ta, nhất định là ảo giác, thiếu gia sao có thể nắm tay một giống đực thú nhân chứ.”
Biệt thự Cái Nhĩ trang hoàn theo phong cách hiện đại nhưng không mất đi sự thanh lịch giản dị, vừa nhìn đã biết phẩm vị không tầm thường. Ngồi ở phòng ăn, An Nhĩ Tư ngồi đối diện Nhan Tử Dạ, An bá sau khi xuống lầu thì đi tới phía sau An Nhĩ Tư vỗ vỗ tay, một đám người máy mặc đồng phục trắng nâng khay trật tự đặt đồ ăn xuống trước mặt Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư. Trước tiên là dao và nĩa, sau đó là dĩa ăn, cái dĩa cuối cùng trông có vẻ khá nặng.
Lúc người máy mở phần nắp che ra, Nhan Tử Dạ nhìn thức ăn trước mặt mà kinh sợ. Kia là một khối thịt nướng vàng óng ánh thơm tản ra từng trận thơm lừng, xung quanh là rau cải được xếp gọn gàng, thoạt nhìn rất đẹp.
Nhìn Nhan Tử Dạ có chút ngẩn người, An Nhĩ Tư nói: “Đây là thịt cô lỗ thú, thích hợp nhất để làm món nướng. Rau cải là hai ngày trước em cho tôi, không giống với số rau bán bên ngoài, hương vị rất tốt, phối với thịt cô lỗ thú là tuyệt nhất.”
Thịt cô lỗ thú? Nhan Tử Dạ nhớ trước kia từng thấy trên mạng, loại thịt này một cân hơn năm vạn tinh tệ, là giá trên trời a. Bởi vì cô lỗ thú rất khó bắt, nó là tinh tế thú cấp S, sức chiến đấu rất mạnh, nên giá cũng rất cao.
Nhan gia tuy được xưng là gia tộc có tiền nhất trong tứ đại gia tộc của đế quốc Ni Lạp Nhĩ, nguyên chủ ở Nhan gia nhiều năm như vậy cũng chỉ được ăn hai lần mà thôi, lại còn là thời điểm tiếp đãi khách quý. Những loại thịt tinh tế thú khác cũng từng nếm qua, chẳng qua số lượng cũng không nhiều. Sau khi bị đuổi ra khỏi Nhan gia, đừng nói thịt tinh tế thú, ngay cả rau cải nguyên chủ cũng không được ăn.
Hiện giờ nhìn miếng thịt vàng ươm trước mắt, Nhan Tử Dạ chảy nước miếng, không chút khách khí lập tức cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn, động tác tuy nhanh nhưng cũng không mất phần tao nhã.
An Nhĩ Tư ngồi ở đối diện, thấy Nhan Tử Dạ ăn thực ngon lành thì mỉm cười, cảm giác cũng thèm ăn, bắt đầu tao nhã động dao nĩa.
Một dĩa nửa cân thịt tinh tế thú cộng thêm rau cải kì thực cũng không nhiều, Nhan Tử Dạ rất nhanh đã ăn xong. Sức ăn của Nhan Tử Dạ không lớn, tuy phần cơm này chỉ đủ no bảy phần nhưng vậy cũng đủ rồi. Nếu không phải chú ý tới vấn đề hình thượng, Nhan Tử Dạ sau khi lấp đầy bụng thực muốn trực tiếp nhảy lên sô pha đánh một giấc.
Bất quá, Nhan Tử Dạ mềm nhũn tựa vào sô pha cùng nằm lăn ra cũng không khác là mấy, chỉ thấy Nhan Tử Dạ hưởng thụ thở hắt ra một hơi, cảm thán: “Nhân sinh lớn nhất chính là hưởng thụ, có thịt có rau chỉ thiếu mỗi cơm trắng a!”
“Cơm trắng?” An Nhĩ Tư nghi hoặc nhìn Nhan Tử Dạ: “Đó là gì?”
“Ách… một loại thực vật có thể ăn, nếu về sau gặp được, nhất định sẽ để anh nếm thử.” Thực vật địa cầu có rất nhiều thứ ở đây không có, cho dù có thì cũng có chút khác biệt. Một gốc cà chua đã bị xem là thực vật thượng cổ, Nhan Tử Dạ thực không xác định nơi này có gạo thóc hay không.
Tuy không biết cơm trắng mà Nhan Tử Dạ nói là gì, bất quá An Nhĩ Tư nhìn ra Nhan Tử Dạ rất hài lòng với bữa cơm tối: “Tiểu Dạ thích thức ăn hôm nay, sau này có thể thường xuyên lại đây a.”
“Thôi thôi, ăn hết tiền của anh thì không tốt.” Những lời này cũng không hẳn là vui đùa, tuy quan hệ của bọn họ không tồi nhưng cũng chỉ nằm trong phạm vi bằng hữu, thường xuyên tới nhà người ta cọ cơm, Nhan Tử Dạ quả thực không làm được. Tuy Cái Nhĩ là gia tộc đứng đầu tứ đại gia tộc nhưng cũng không chịu nổi mỗi ngày ăn thịt ăn rau đi.
“Không sao cả, em thích là tốt rồi.” An Nhĩ Tư mỉm cười thực ôn nhu.
Nhìn nhìn sắc trời thấy đã tối, Nhan Tử Dạ đứng lên nói với An Nhĩ Tư: “Tốt lắm, ăn uống no đủ, tôi cũng nên quay về.”
An Nhĩ Tư cũng đứng lên: “Ừm, tôi đưa em về.”
Phi hành khí của An Nhĩ Tư vừa mới rời đi, một chiếc phi hành khí liền đáp xuống sân đậu phi hành khí của gia tộc Cái Nhĩ, cửa vừa mở, gia chủ Cái Nhĩ nhanh chân bước vào biệt thự, thấy An bá thì lập tức kéo ông hỏi: “Sao rồi, giống cái An Nhĩ Tư dẫn về đâu?”
Đối mặt với vấn đề của gia chủ, An bá do dự một chút, bất quá vẫn thành thật nói: “Xin lỗi gia chủ, tình huống có chút nhầm lẫn, người thiếu gia dẫn về không phải giống cái mà là thú nhân.”
“Cái gì, thú nhân? Sao lại là thú nhân chứ, An Nhĩ Tư đâu rồi?” Gia chủ Cái Nhĩ thực thất vọng.
“Thiếu gia tự lái phi hành khí đưa thú nhân kia về rồi.” An bá chi tiết nói.
Gia chủ Cái Nhĩ khoát tay: “Quên đi, chờ nó về tôi tự hỏi.” Vốn cứ tưởng đứa cháu yêu rốt cuộc cũng thông suốt, hóa ra chỉ là hiểu lầm, quả thực làm gia chủ gấp gáp chạy về thất vọng không thôi.
…
Hoàn Chương 39.
Nhan Tử Dạ tuy thực vô dụng bị hôn tới ngất đi, thế nhưng lúc An Nhĩ Tư chà chà trên trán đã tỉnh lại. Bất quá nhớ tới chuyện trước lúc ngất đi, nhất thời cảm thấy thực xấu hổ.
Vừa nãy cảm nhận được hơi thở của An Nhĩ Tư tiến tới gần, Nhan Tử Dạ giả ngủ không nổi nữa, chỉ đành tỉnh lại. Chống lại đôi ngươi đen láy sâu thẳm của An Nhĩ Tư. Nhan Tử Dạ trầm mặc, xấu hổ tới mức không biết nên mở miệng thế nào.
So với Nhan Tử Dạ mất tự nhiên, An Nhĩ Tư thực thoải mái, thấy Nhan Tử Dạ tỉnh lại thì thực tự nhiên hỏi han: “Tỉnh rồi à, có chỗ nào khó chịu không?” Ngồi xuống cạnh giường, thuận tay dựng đứng chiếc gối ở sau lưng Nhan Tử Dạ, để cậu tựa vào.
“Không… tôi…” Giờ phải nói cái gì a, Nhan Tử Dạ vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng đột nhiên không biết nói gì, nhìn nhìn bài trí xung quanh, thanh lịch lại có chút hiện đại, liền hỏi: “Đây là đâu?”
“Nhà tôi.”
“Nhà anh?” Nhan Tử Dạ sửng sốt, sao An Nhĩ Tư lại đưa mình về đây, không phải nên đưa về nhà mình mới đúng à? Lén liếc nhìn An Nhĩ Tư một cái, không biết vì sao Nhan Tử Dạ cứ có cảm giác chột dạ. Phi, chột dạ cái gì chứ, người bị cưỡng ép là mình mà.
An Nhĩ Tư liếc mắt liền nhìn thấu suy nghĩ của Nhan Tử Dạ, trên mặt mỉm cười thực ôn hòa vô hại, âm thanh cũng thực êm tai: “Tiểu Dạ, thực xin lỗi, tôi không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy.”
An Nhĩ Tư không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới Nhan Tử Dạ lại càng mất tự nhiên: “Không… có… gì…” Vốn cậu định làm bộ như không có gì phát sinh, vì sao lại nhắc tới chứ!
“Khi đó tôi không khống chế được bản thân nên mang tới nhiều phiền phức cho em như vậy, đều tại tôi, nếu khi đó định lực của tôi cao hơn thì em không sao rồi.” An Nhĩ Tư giống như không nhìn thấy biểu tình cứng ngắc của Nhan Tử Dạ, tiếp tục nói.
Định lực cao hơn? Khi đó anh còn chút định lực nào à? Nhớ lại nụ hôn vừa ôn nhu lại thô bạo kia, vành tai Nhan Tử Dạ nóng bừng. Hệ thống điều hòa của phòng này có phải bị hư rồi không? “Kỳ thực, chuyện đó anh không cần quá để ý, ha hả, kỳ thực, tôi đã sớm quên rồi.” Nhan Tử Dạ cười gượng, lại đưa tay gãi gãi đầu. Làm ơn đừng nhắc nữa mà!
“Chuyện này sao có thể, khi đó nguy cấp như vậy, tôi đã mất đi lý trí, tinh thần lực cũng thực hỗn loạn, nếu không phải sức chiến đấu cùng ý chí của em quá mạnh thì có thể đã xảy ra chuyện. Chỉ là không ngờ Tiểu Dạ cư nhiên phá vỡ được lĩnh vực tinh thần của tôi, xem ra sức chiến đấu của Tiểu Dạ lại tăng lên rồi a.” An Nhĩ Tư cười nói.
Khi ấy đương nhiên là nguy cấp rồi, nếu không phải mình… từ từ, lĩnh vực tinh thần?
Nhan Tử Dạ trừng to mắt hỏi An Nhĩ Tư: “Anh nói lĩnh vực tinh thần, khi đó anh đã dùng lĩnh vực tinh thần?”
“Đúng vậy a, khi đó tinh thần lực hỗn loạn, vô thức mở lĩnh vực tinh thần với em, nếu sau đó không phải em phá nát lĩnh vực thì chưa chắc tôi có thể tỉnh táo lại.” Ánh mắt An Nhĩ Tư thực chân thành tha thiết.
Tinh thần lực hỗn loạn nên vô thức sử dụng dị năng công kích, lĩnh vực tinh thần? Nhớ tới khả năng của An Nhĩ Tư trong trận thi đấu xếp hạng. Hết thảy phát sinh trong lĩnh vực đều là ảo, cũng thuyết minh hết thảy phát sinh giữa mình cùng An Nhĩ Tư cũng là giả, là ảo ảnh hư cấu. Cho nên nụ hôn đầu tiên của mình vẫn còn?
Càng nghĩ Nhan Tử Dạ lại càng cao hứng, nụ cười trên môi cũng thực sáng lạn. Hóa ra hết thảy đều là giả, giống như nằm mơ vậy, khó trách sau khi xảy ra chuyện như vậy mà An Nhĩ Tư chẳng có chút khác thường.
Tâm tình lập tức tốt lên, Nhan Tử Dạ vỗ vỗ bả vai An Nhĩ Tư: “Biết anh không phải cố ý là tốt rồi, giờ tôi đói quá, An Nhĩ Tư, anh định bồi thường thế nào đây?” Hiểu rõ mọi chuyện, lúc đối mặt với An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ cũng không còn xấu hổ hay ngại ngùng gì nữa.
Nhìn Nhan Tử Dạ khôi phục bộ dáng bình thường, An Nhĩ Tư cười khẽ: “Tôi đã bảo quản gia chuẩn bị bữa tối, hiện giờ chắc không sai biệt lắm.”
“Kia đi thôi, lúc trưa vẫn chưa ăn no, còn đánh một trận với anh, hao phí không ít sức lực, giờ phải ăn nhiều một chút để bổ sung a.” Nhan Tử Dạ lập tức xoay người xuống giường, mang giày. Chạy tới trước An Nhĩ Tư mở cửa phòng, kết quả bị người đứng bên ngoài làm giật mình.
Nhìn nam nhân trung niên khom lưng dán tai lên cửa bởi vì mình mở cửa mà suýt chút nữa ngã sấp vào phòng, Nhan Tử Dạ lùi về sau vài bước hỏi: “Xin lỗi, ông là?” Ánh mắt bình thường, ân, không phải người máy.
An Nhĩ Tư tiến tới, nhìn thấy người ngoài cửa thì lên tiếng: “An bá? Làm sao vậy?”
“Khụ khụ… cái kia thiếu gia, bữa tối đã xong rồi, tôi lên gọi cậu.” An bá ho khan hai tiếng che dấu chút xấu hổ vì hành vi lén lút của mình, sau đó nhìn thấy cái trán bóng loáng của Nhan Tử Dạ thì có chút sửng sốt, bất quá rất nhanh liền dời mắt đi.
“Ừm, tôi biết rồi.” An Nhĩ Tư không chút để ý tới hành vi của An bá, tựa hồ đã quen thuộc, thực tự nhiên nắm tay Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, chúng ta xuống lầu ăn tối thôi.”
Thấy An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ nắm tay nhau biến mất ở cửa cầu thang, An bá vốn đang trấn định lộ ra biểu tình bi thương sầu thảm, lẩm bẩm: “Sao lại không phải là giống cái, sao lại có thể như vậy, thiếu gia cư nhiên còn nắm tay người ta, nhất định là ảo giác, thiếu gia sao có thể nắm tay một giống đực thú nhân chứ.”
Biệt thự Cái Nhĩ trang hoàn theo phong cách hiện đại nhưng không mất đi sự thanh lịch giản dị, vừa nhìn đã biết phẩm vị không tầm thường. Ngồi ở phòng ăn, An Nhĩ Tư ngồi đối diện Nhan Tử Dạ, An bá sau khi xuống lầu thì đi tới phía sau An Nhĩ Tư vỗ vỗ tay, một đám người máy mặc đồng phục trắng nâng khay trật tự đặt đồ ăn xuống trước mặt Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư. Trước tiên là dao và nĩa, sau đó là dĩa ăn, cái dĩa cuối cùng trông có vẻ khá nặng.
Lúc người máy mở phần nắp che ra, Nhan Tử Dạ nhìn thức ăn trước mặt mà kinh sợ. Kia là một khối thịt nướng vàng óng ánh thơm tản ra từng trận thơm lừng, xung quanh là rau cải được xếp gọn gàng, thoạt nhìn rất đẹp.
Nhìn Nhan Tử Dạ có chút ngẩn người, An Nhĩ Tư nói: “Đây là thịt cô lỗ thú, thích hợp nhất để làm món nướng. Rau cải là hai ngày trước em cho tôi, không giống với số rau bán bên ngoài, hương vị rất tốt, phối với thịt cô lỗ thú là tuyệt nhất.”
Thịt cô lỗ thú? Nhan Tử Dạ nhớ trước kia từng thấy trên mạng, loại thịt này một cân hơn năm vạn tinh tệ, là giá trên trời a. Bởi vì cô lỗ thú rất khó bắt, nó là tinh tế thú cấp S, sức chiến đấu rất mạnh, nên giá cũng rất cao.
Nhan gia tuy được xưng là gia tộc có tiền nhất trong tứ đại gia tộc của đế quốc Ni Lạp Nhĩ, nguyên chủ ở Nhan gia nhiều năm như vậy cũng chỉ được ăn hai lần mà thôi, lại còn là thời điểm tiếp đãi khách quý. Những loại thịt tinh tế thú khác cũng từng nếm qua, chẳng qua số lượng cũng không nhiều. Sau khi bị đuổi ra khỏi Nhan gia, đừng nói thịt tinh tế thú, ngay cả rau cải nguyên chủ cũng không được ăn.
Hiện giờ nhìn miếng thịt vàng ươm trước mắt, Nhan Tử Dạ chảy nước miếng, không chút khách khí lập tức cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn, động tác tuy nhanh nhưng cũng không mất phần tao nhã.
An Nhĩ Tư ngồi ở đối diện, thấy Nhan Tử Dạ ăn thực ngon lành thì mỉm cười, cảm giác cũng thèm ăn, bắt đầu tao nhã động dao nĩa.
Một dĩa nửa cân thịt tinh tế thú cộng thêm rau cải kì thực cũng không nhiều, Nhan Tử Dạ rất nhanh đã ăn xong. Sức ăn của Nhan Tử Dạ không lớn, tuy phần cơm này chỉ đủ no bảy phần nhưng vậy cũng đủ rồi. Nếu không phải chú ý tới vấn đề hình thượng, Nhan Tử Dạ sau khi lấp đầy bụng thực muốn trực tiếp nhảy lên sô pha đánh một giấc.
Bất quá, Nhan Tử Dạ mềm nhũn tựa vào sô pha cùng nằm lăn ra cũng không khác là mấy, chỉ thấy Nhan Tử Dạ hưởng thụ thở hắt ra một hơi, cảm thán: “Nhân sinh lớn nhất chính là hưởng thụ, có thịt có rau chỉ thiếu mỗi cơm trắng a!”
“Cơm trắng?” An Nhĩ Tư nghi hoặc nhìn Nhan Tử Dạ: “Đó là gì?”
“Ách… một loại thực vật có thể ăn, nếu về sau gặp được, nhất định sẽ để anh nếm thử.” Thực vật địa cầu có rất nhiều thứ ở đây không có, cho dù có thì cũng có chút khác biệt. Một gốc cà chua đã bị xem là thực vật thượng cổ, Nhan Tử Dạ thực không xác định nơi này có gạo thóc hay không.
Tuy không biết cơm trắng mà Nhan Tử Dạ nói là gì, bất quá An Nhĩ Tư nhìn ra Nhan Tử Dạ rất hài lòng với bữa cơm tối: “Tiểu Dạ thích thức ăn hôm nay, sau này có thể thường xuyên lại đây a.”
“Thôi thôi, ăn hết tiền của anh thì không tốt.” Những lời này cũng không hẳn là vui đùa, tuy quan hệ của bọn họ không tồi nhưng cũng chỉ nằm trong phạm vi bằng hữu, thường xuyên tới nhà người ta cọ cơm, Nhan Tử Dạ quả thực không làm được. Tuy Cái Nhĩ là gia tộc đứng đầu tứ đại gia tộc nhưng cũng không chịu nổi mỗi ngày ăn thịt ăn rau đi.
“Không sao cả, em thích là tốt rồi.” An Nhĩ Tư mỉm cười thực ôn nhu.
Nhìn nhìn sắc trời thấy đã tối, Nhan Tử Dạ đứng lên nói với An Nhĩ Tư: “Tốt lắm, ăn uống no đủ, tôi cũng nên quay về.”
An Nhĩ Tư cũng đứng lên: “Ừm, tôi đưa em về.”
Phi hành khí của An Nhĩ Tư vừa mới rời đi, một chiếc phi hành khí liền đáp xuống sân đậu phi hành khí của gia tộc Cái Nhĩ, cửa vừa mở, gia chủ Cái Nhĩ nhanh chân bước vào biệt thự, thấy An bá thì lập tức kéo ông hỏi: “Sao rồi, giống cái An Nhĩ Tư dẫn về đâu?”
Đối mặt với vấn đề của gia chủ, An bá do dự một chút, bất quá vẫn thành thật nói: “Xin lỗi gia chủ, tình huống có chút nhầm lẫn, người thiếu gia dẫn về không phải giống cái mà là thú nhân.”
“Cái gì, thú nhân? Sao lại là thú nhân chứ, An Nhĩ Tư đâu rồi?” Gia chủ Cái Nhĩ thực thất vọng.
“Thiếu gia tự lái phi hành khí đưa thú nhân kia về rồi.” An bá chi tiết nói.
Gia chủ Cái Nhĩ khoát tay: “Quên đi, chờ nó về tôi tự hỏi.” Vốn cứ tưởng đứa cháu yêu rốt cuộc cũng thông suốt, hóa ra chỉ là hiểu lầm, quả thực làm gia chủ gấp gáp chạy về thất vọng không thôi.
…
Hoàn Chương 39.
Danh sách chương