Lúc An Nhĩ Tư tới đón, thấy Nhan Tử Dạ ôm bao lớn bao nhỏ thì có chút sửng sốt hỏi: “Tiểu Dạ, sao em mang theo nhiều đồ vậy?”

“Nga, này à, trừ bỏ cái vali lớn chứa quần áo, mấy cái hộp giữ ấm này chứa đồ ăn a.” Nhan Tử Dạ thờ ơ nói. Trận đấu này kéo dài hơn nửa tháng, ít ra cũng nên mang theo chút đồ ăn, ai biết thức ăn bên đó thế nào a. Nhan Tử Dạ cho tới giờ vẫn luôn là người không tự bạc đãi chính mình.

“Này, cho anh nếm thử loại mới.” Từ hộp giữ ấm lấy ra hai quả cà chua đỏ au, Nhan Tử Dạ đưa một quả cho An Nhĩ Tư.

Đặt chế độ tự động cho phi hành khí, An Nhĩ Tư nhận lấy quả đỏ, cảm xúc có chút mềm mại, liền hỏi: “Này là gì?”

“Cà chua, chua chua ngọt ngọt, hương vị không tồi a.” Nhan Tử Dạ cầm quả còn lại đưa lên miệng gặm một ngụm, lập tức lộ ra biểu tình thỏa mãn.

An Nhĩ Tư có chút đăm chiêu nhìn quả cà chua trong tay, nếm thử một chút, trong vị ngọt lại có chút chua, quả thực không tồi.

Phi hành khí rất nhanh bay tới học viện, lúc leo xuống phi hành khí vừa vặn gặp đám Áo Đức Kỳ ở bãi đỗ.

Nhìn Nhan Tử Dạ kéo vali, trong tay còn ôm hộp giữ ấm, nhìn qua, An Nhĩ Tư đồng dạng cũng kéo một vali ôm hai hộp giữ ấm, thú nhân tóc vàng tính cách hào sảng Hải Bác Lạc nhịn không được mở miệng hỏi: “Hai người mang nhiều hộp giữ ấm như vậy làm gì?” Bọn họ đi thi đấu a, sao bộ dáng hai người này cứ hệt như đi du lịch vậy? “Này đều là của tôi.” Nhan Tử Dạ buông vali, thấy mỗi người bọn họ chỉ mang theo một vali nhỏ, so ra, một chiếc va li lớn gấp đôi cùng một đống hộp giữ ấm, quả thực có chút khoa trương.

“Cậu mang theo thứ gì vậy?” Hải Bác Lạc chọt chọt hộp giữ ấm trong tay Nhan Tử Dạ.

“Ân, đều là rau cải.” Nhan Tử Dạ vỗ vỗ cái hộp nói.

“Rau cải? Cậu đi thi đấu mà mang rau cải theo à, không phải có dịch dinh dưỡng sao?” Hải Bác Lạc khó hiểu hỏi.

“Không thích uống dịch dinh dưỡng, rau cải ăn ngon.” Nhan Tử Dạ lời ít ý nhiều.

Hải Bác Lạc bất đắc dĩ: “Rồi rồi, Nhan thiếu gia có tiền chính là không giống a.”

“Ân, có tiền có thể tùy hứng.” Nhan Tử Dạ gật gật đầu đồng ý, tựa hồ xem lời Hải Bác Lạc là lời khen ngợi.

Có lý a, Hải Bác Lạc hết biết nói gì.

An Nhĩ Tư ôm hai hộp giữ ấm đứng phía sau Nhan Tử Dạ, thấy Nhan Tử Dạ nói chuyện với Hải Bác Lạc thì đi tới bên cạnh Áo Đức Kỳ, híp mắt nói: “Năm nay có vẻ khá náo nhiệt a!”

“Vô kỷ luật.” Áo Đức Kỳ lạnh lùng nói.

“Đừng nghiêm túc như vậy, nơi này cũng đâu phải quân bộ, cơ mà, sang năm tốt nghiệp cậu cứ trực tiếp vào quân bộ đi.” Quá thân với Áo Đức Kỳ, An Nhĩ Tư hiểu khá rõ ý định của người bạn này.

“Ừm.” Áo Đức Kỳ vẫn luôn kiệm lời.

“Thoáng cái đã mười mấy năm rồi, sang năm tốt nghiệp rồi, lần này hảo hảo đấu một trận đi.” An Nhĩ Tư cảm thán nói.

Theo quy định của học viện Cách Lạp Tư, khi học viên đạt tới ba mươi tuổi sẽ tiến hành thí nghiệm cuối cùng. Thông qua thí nghiệm có thể nhận được huy hiệu tốt nghiệp, nếu không có thì chẳng khác nào không được thừa nhận là học viên của Cách Lạp Tư.

An Nhĩ Tư cùng Áo Đức Kỳ năm nay đã hai mươi chín tuổi, sang năm vừa vặn ba mươi, mà độ tuổi của nhóm thú nhân cấp A cũng không sai biệt lắm nên sang năm sẽ cùng tốt nghiệp.

Sau khi lên phi hành khí, Nhan Tử Dạ đặt vali cùng hộp giữ ấm qua một bên, bởi vì ít người nên còn rất nhiều chỗ để trống, Nhan Tử Dạ trực tiếp chiếm dụng ba chỗ, nằm xuống ngủ vù vù.

“Nhan Tử Dạ là cô lỗ thú à? Lần nào gặp cậu ta hình như đều là đang ngủ.” Hải Bác Lạc thấp giọng nói với An Nhĩ Tư ngồi cạnh Nhan Tử Dạ ở trước mặt.

Liếc nhìn Nhan Tử Dạ đang ngủ say một cái, An Nhĩ Tư mỉm cười thản nhiên nói: “Ừm, em ấy khá chăm chỉ.”

“A?” Ngủ cả ngày không phải nên nói là lười mới đúng à? Sao lại là chăm chỉ? Hải Bác Lạc ngây ngốc, cảm thấy chính mình có chút theo không kịp suy nghĩ của An Nhĩ Tư.

Ngải Luân ngồi phía sau tò mò rướn đầu nhìn Nhan Tử Dạ một cái, đụng phải ánh mắt của An Nhĩ Tư thì vội vàng rụt cổ.

Hải Bác Lạc bĩu môi nói: “Ngải Luân, đã nhiều năm như vậy sao lá gan cậu vẫn có chút ét vậy, An Nhĩ Tư mới liếc mắt một cái thôi đã co đầu rụt cổ, tới lúc lên sân đấu không phải sẽ sợ tới mức bỏ chạy à? Cơ mà, năm nay sức chiến đấu của cậu tăng lên không ít a, quả thực nằm ngoài dự đoán của tôi.”

Ba năm trước, Hải Bác Lạc cũng tham gia giải tranh bá, cùng nhóm An Nhĩ Tư chiến đấu giành vinh quang cho học viện. Bất quá trong quá trình thi đấu, chuyện khó chịu nhất chính là Nhan An Húc.

Hải Bác Lạc là thú nhân hay nói nhưng lại không thể nói chuyện với Nhan An Húc, hơn nữa còn nhiều lần phát sinh xung đột. Vốn nghĩ năm nay lại tiếp tục chung đội với Nhan an Húc, thật không ngờ lại lòi ra hắc mã Nhan Tử Dạ, trực tiếp đá Nhan An Húc xuống đài. Hơn nữa Ngải Luân vốn không được xem trọng cư nhiên cũng bắt được chiếc vé dự thi cuối cùng.

Từ Ni Lạp Nhĩ đế quốc tới Ngải Bố Lỗ đế quốc cần bay khoảng ba giờ, thời gian không dài, đối với Nhan Tử Dạ thì phải nói là rất ngắn, bởi vì vừa ngủ dậy thì đã tới nơi.

Thi đấu tranh bá giữa các học viện trên tinh cầu, Ni Lạp Nhĩ đế quốc không phải chỉ có mỗi học viện Cách Lạp Tư, còn có những học viện khác. Cho nên, người tới tham gia trận đấu rất nhiều.

Lần này người dẫn đội là Hoắc Đức đạo sư, tới ngày tiến hành thi đấu, viện trưởng cũng sẽ tới.

Các học viện tham gia tới nơi, bên tổ chức giải đấu sẽ an bài chỗ nghỉ ngơi, Cách Lạp Tư học viện được phân vào lầu mười tám của khách sạn cao cấp.

Cả tòa khách sạn này đều là học viên của các học viện tới tham gia trận đấu, Nhan Tử Dạ đi phía sau An Nhĩ Tư, nhìn Hoắc Đức thường xuyên chào hỏi nhóm đạo sư của các học viện khác đi ngang qua.

Ngáp dài một cái, Nhan Tử Dạ nheo nheo mắt, đột nhiên cảm giác trước mặt có thứ gì đó đánh úp tới, đang định né tránh thì bị An Nhĩ Tư vẫn luôn chú ý tới cậu giành trước, trực tiếp kéo Nhan Tử Dạ xoay một vòng né tránh.

“Ầm…” Chậu hoa phía sau bị đụng trúng, lập tức vỡ nát.

“Sao thế?” Nhóm Hoắc Đức đi ở phía trước lập tức quay lại xem xét.

An Nhĩ Tư kéo Nhan Tử Dạ ra sau lưng, nhìn rõ thứ công kích thì chân mày nhịn không được nhíu lại.

Chỉ thấy thứ vừa công kích Nhan Tử Dạ là một viên cầu màu xám lớn cỡ nắm tay, toàn thân nó mọc đầy gai nhọn. Đây là thứ cầu nổi danh khắp tinh tế, bởi vì mình nó mọc đầy gai. Loại tinh tế thú này ở thời kỳ ấu thú thì còn đỡ, gai không quá cứng, nhưng tới kỳ trưởng thành thì mớ gai nhọn kia có thể dùng làm vũ khí, ngay cả chậu hoa cứng rắn cũng bị đâm vỡ.

Nếu thực sự đâm trúng đầu thú nhân thì đầu rơi máu chảy là nhẹ, trọng thương là bình thường.

“Ai nha, ngại quá, thú cưng của tôi hơi nghịch ngợm một chút, vừa nãy không để ý để nó xông ra ngoài.”

Một thú nhân tuấn mỹ mặc áo lam đi tới, thứ cầu trên mặt đất thấy người nọ đi tới thì hưng phấn bổ nhào tới. Nhan Tử Dạ tinh mắt phát hiện lúc nhào vào lòng người nọ, mớ gai nhọn màu xám lập tức mềm nhũn xuống.

Nhìn người vừa tới, Hoắc Đức nhíu mày nói: “A Phổ Lý?”

“Hoắc Đức, ba năm năm gặp, sao bộ dáng cậu âm u như vậy a?” Nhìn Hoắc Đức từ trên xuống dưới, khóe miệng A Phổ Lý nhếch lên một độ cung châm chọc. Sau đó xoa xoa thứ cầu mềm mại trong lòng, tầm mắt dừng lại trên người Áo Đức Kỳ.

“Ai u, Áo Đức Kỳ, tôi biết ngay năm nay cậu lại tham gia, chuyện tôi nói lần trước cậu nghĩ thế nào?” Lúc đối mặt với Áo Đức Kỳ, thái độ ông ta trở nên thực nhiệt tình.

Đối mặt với A Phổ Lý, Áo Đức Kỳ chẳng chút nể mũi phun ra một câu: “Không đi.”

“Đừng vậy a, vẫn còn thời gian, cậu cứ chậm rãi suy nghĩ, sau khi trận đấu kết thúc có thể trả lời tôi, có lẽ cậu sẽ thay đổi chủ ý a.”

Ánh mắt A Phổ Lý nhìn Áo Đức Kỳ cứ hệt như đang nhìn một món hàng. Áo Đức Kỳ chỉ lạnh lùng nhìn A Phổ Lý một cái rồi trực tiếp quay đi không thèm để mắt tới.

Thấy Áo Đức Kỳ không để ý tới mình, A Phổ Lý lập tức chuyển mục tiêu: “An Nhĩ Tư, cậu cũng suy nghĩ một chút đi, với tài năng cùng thực lực của các cậu, ở lại học viện Cách Lạp Tư quả thực quá lãng phí. Một năm, chỉ cần một năm thôi, tôi có thể giúp các cậu tăng sức chiến đấu lên hẳn một cấp bậc.”

Nghe người nọ nói xong, Nhan Tử Dạ cảm thấy thực hắc tuyến, người này tới giành học viên a.

“Thực xin lỗi, tôi có yêu cầu rất cao về chất lượng không khí.” An Nhĩ Tư thản nhiên nói.

“Không khí chỗ chúng ta thực tươi mát, so với Cách Lạp Tư tốt hơn nhiều. Hơn nữa giống cái cũng nhiều, tới chỗ chúng ta, cậu nhất định sẽ rất được hoan nghênh.” A Phổ Lý dụ dỗ.

“Nga, ngại quá, chính vì học viện khác giống cái quá nhiều, tôi không tiếp thu được nên mới chọn học viện Cách Lạp Tư.” An Nhĩ Tư dùng một câu trực tiếp chặn miệng A Phổ Tư. Nếu muốn An Nhĩ Tư qua thì phải giảm bớt số lượng học viên giống cái, mà vậy là điều không có khả năng.

A Phổ Lý kỳ quái, An Nhĩ Tư vẫn luôn dễ nói chuyện, hôm nay sao khó chìu như vậy?

“Đủ rồi A Phổ Lý, ngang nhiên dụ dỗ học viên trước mặt tôi, anh không thấy mình quá đáng à?” Hoắc Đức thực sự không nhìn nổi nữa.

“Gì chứ, Hoắc Đức, cậu cũng chỉ là đạo sư thôi, có tư cách gì thay bọn nó quyết định tương lai.” Ánh mắt A Phổ Lý đột nhiên liếc về phía Ngải Luân, tiếp đó chuyển qua Nhan Tử Dạ, sau đó nói với Hoắc Đức: “Năm nay các người cư nhiên thay đổi hai người, tôi nhớ rõ sức chiến đấu của Nhan An Húc cũng không tệ, Hải Bác Lạc thì tương đương Nhan An Húc đi, sao năm nay nhóc kia không tham gia?”

“Đây là chuyện học viện chúng tôi, anh không cần xen vào. A Phổ Lý, tôi kính anh cũng là đạo sư mới nhịn lâu như vậy, nếu anh còn tiếp tục quấy rấy học viên của tôi, đừng trách tối nay tôi qua phá nát ổ chó của anh.”

“Oa oa oa, tôi sợ chắc, Hoắc Đức, muốn thì bây giờ cứ tranh thủ mà biểu hiện, còn giải quán quân năm nay nhất định là của học viện tôi. Chờ đó!” A Phổ Lý không cam tâm liếc nhìn Áo Đức Kỳ cùng An Nhĩ Tư một cái rồi mới rời đi.



Hoàn Chương 41.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện