*****

Cái đuôi rắn đỏ rực dài gần ba mét trên mặt đất quả thực sắp chọt mù mắt Nhan Tử Dạ, cậu không biết mình nên khóc hay nên cười.

Kết đan thành công, nhưng khốn khiếp ở chỗ vì sao chỉ kết được nửa khối yêu đan? Đúng vậy, ở đan điền đang phiêu đãng nửa khối yêu đan lóe sáng hồng quan, đây là thành quả mà Nhan Tử Dạ vất vả tu luyện bấy lâu nay. Từ trên mặt đất bò dậy, đã lâu không dùng đuôi, có chút không thích ứng lắm.

Cũng may trong phòng có nhà tắm, Nhan Tử Dạ trực tiếp trườn vào trong, mở đèn, nhìn gương mặt tràn đầy tà mị cùng hấp dẫn trong gương, Nhan Tử Dạ thực muốn khóc.

Mái tóc đỏ rực dài tới thắt lưng, lỗ tai dài nhọn như tinh linh, trên phần trán trắng noãn là một xà ấn đỏ rực nho nhỏ, đôi mắt hoa đào tà mị, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ câu hồn đoạt phách, đôi môi đỏ thắm sáng bóng, gương mặt tròn trịa trẻ con hóa thành mặt trái xoan, mỗi ánh mắt mỗi động tác đều hấp dẫn vô tận.

Bộ dáng vẫn là bộ dáng cũ, bất quá giống như thoáng chốc nẩy nở, biến thành bộ dáng yêu nghiệt. Nhan Tử Dạ biểu thị, này hoàn toàn không phải kết quả mình muốn a!

Vì cái gì, rõ ràng quá trình kết đan rất thuận lợi, vì sao lại thành thế này? Chỉ có nửa khối yêu đan, nửa khối yêu đan căn bản không thể biến thành thú nhân, chỉ có thể duy trì bộ dáng bán thú nhân. Tựa như Nhan Tử Dạ bây giờ, nửa trên là người, nửa dưới là rắn.

Nhìn bộ dáng nửa người nửa thú của mình, Nhan Tử Dạ cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu.

Đúng rồi, ở đây chỉ có giống cái không thể biến hình cùng giống đực chỉ có thể biến về hình thú hoàn toàn. Trạng thái nửa người nửa thú này gọi là gì nhỉ?

Bán thú nhân.

Nhan Tử Dạ sửng sốt. Đúng vậy, chính là bán thú nhân, mà bán thú nhân đã sớm tuyệt chủng, trở thành truyền thuyết rồi.

Rốt cuộc là chuyện gì đây? Cậu sống dậy ở tinh thế này, trở thành truyền thuyết? Lúc trước vì sao bán thú nhân lại tuyệt chủng? Hình như là vì khả năng sinh dục quá tốt nên gây ra chiến tranh. Thế nhưng cậu vốn không phải bán thú nhân, hẳn không cần lo lắng. Bất quá cũng nên cẩn thận một chút, nếu trạng thái này bị thú nhân khác phát hiện thì chắc chắn sẽ gây ra bạo động.

Ngẫm lại, bán thú nhân tuyệt chủng hơn ngàn năm đột nhiên xuất hiện, thời này ngay cả giống cái cũng phi thường trân quý, kia bán thú nhân thì sẽ ra sao? Một khi bị phát hiện, Nhan Tử Dạ có thể tưởng tượng được mình sẽ mất đi tự do, bị xem là một loài tuyệt chủng, chỉ biết làm một cỗ máy sinh đẻ, bị canh giữ nghiêm ngặt. Về phần cắt miếng nghiên cứu, hẳn không có khả năng.

Kia sao có thể, Nhan Tử Dạ luôn ham thích tự do lười biếng sao có thể chịu được cuộc sống như vậy, tuyệt đối không được. Ân, đúng vậy, cho nên tuyệt đối không được để người khác phát hiện bộ dáng này, phải cố gắng tu luyện. Tranh thủ sớm ngày kết thành một khối yêu đan hoàn thiện, cũng không cần ngày ngày lo lắng hãi hùng.

Toàn bộ linh lực trong cơ thể đã ngưng tụ thành yêu đan, hiện giờ đã hoàn toàn cạn kiệt, hiện giờ Nhan Tử Dạ không có cách nào biến về hình người. Bất quá không có vấn đề gì, có yêu đan, cho dù chỉ có một nửa thì một đêm cũng đủ tu luyện lại số linh lực đã mất.

Vừa mới mở cửa phòng tắm, Nhan Tử Dạ đã bị tiếng gõ cửa dọa hoảng.

‘Cộc cộc cộc…’

“Tiểu Dạ, em ngủ chưa?”

Ngoài cửa, An Nhĩ Tư vốn đã trở về phòng mình, bất quá cảm thấy không thích hợp lắm nên lại vòng trở lại.

Nhan Tử Dạ vỗ vỗ ngực, giống như có tật giật mình nhìn chằm chằm cửa phòng, tim đập thiệt nhanh a! Hẳn An Nhĩ Tư sẽ không xông vào đi? Không được, không thể để anh ta nhìn thấy bộ dáng mình lúc này.

Trườn tới bên giường, Nhan Tử Dạ lập tức nhảy lên giường, tung chăn trùm kín khúc đuôi rồi hướng ngoài cửa nói: “Tôi đang chuẩn bị ngủ.” Đề phòng An Nhĩ Tư có thể xông vào, cậu kéo chăn lên cao che luôn cả lỗ tai, ngay cả đầu cũng không lộ ra.

“Vậy em ngủ đi, sáng mai tôi gọi em dậy.” An Nhĩ Tư an tâm trở về phòng.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Nhan Tử Dạ thở phào một hơi, nguy hiểm thật. Không được, phải lập tức tu luyện. Bộ dáng hiện giờ làm Nhan Tử Dạ không dám ra ngoài ban công, nếu bị phát hiện thì hỏng bét, thế nên cậu chỉ đành ngồi trên giường tu luyện.

Sáng sớm, khoảnh khắc ánh mặt trời chiếu vào phòng, Nhan Tử Dạ liền ngã phịch xuống giường. Tu luyện hơn nửa buổi tối, rốt cuộc cũng tích tụ đủ linh lực biến về hình người.

Bất quá có yêu đan khác biệt rất rõ, tốc độ tu luyện nhanh hơn trước kia gấp ba. Tuy vất vả cả buổi tối nhưng cũng thực đáng giá.

An Nhĩ Tư đang làm bữa sáng, lúc làm xong định gọi Nhan Tử Dạ thì phát hiện cửa phòng mở. Nhan Tử Dạ ủ rũ bước ra, An Nhĩ Tư có chút ngoài ý muốn.

“Làm sao vậy, tối qua ngủ không ngon à?” Tuy không có quần thâm nhưng trạng thái tinh thần rõ ràng không tốt, An Nhĩ Tư liếc mắt liền nhìn ra được.

“Ân.” Nhan Tử Dạ uể oải ngồi xuống, nhìn thấy món ăn trên bàn thì lập tức hưng phấn trở lại.

“Oa, bữa sáng hôm nay cư nhiên phong phú như vậy a? Này, An Nhĩ Tư, món này làm thế nào vậy?” Trên phần thịt cô lỗ thú có rưới một lớp nước sốt đỏ tươi truyền ra mùi hương thơm ngọt, Nhan Tử Dạ hiển nhiên rất quen thuộc với loại nước sốt này. An Nhĩ Tư cư nhiên biết làm sốt cà chua? Này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Nhan Tử Dạ. Anh ta sao lại biết làm thứ này?

“Em nói nước sốt à, hôm qua ăn loại quả em đưa, cảm thấy hương vị khá ngon, nếu phối hợp với thịt cô lỗ thú hẳn sẽ không tồi. Thế nên tôi ép quả thành nước rồi nêm nếm thêm gia vị, kết quả khá thành công nên rưới thử lên thịt để em nếm thử xem có hợp khẩu vị không.” Này là hôm qua nghĩ ra, bất quá hôm qua khá vội nên không kịp chuẩn bị, sáng nay dậy sớm nên làm thử. Thấy Nhan Tử Dạ có vẻ rất thích loại quả này nên mới nảy ra ý định này.

Vô sự tự thông? Thiên tài a! Nhan Tử Dạ không khỏi ‘khâm phục’ An Nhĩ Tư. Người này chẳng những sức chiến đấu cao, trù nghệ cũng cao, quả thực là cao tới vô biên a. Dù sao hiện giờ Nhan Tử Dạ đã cấp bách muốn nếm thử món thịt cô lỗ thú sốt cà chua này rồi.

Uống một ngụm nước, Nhan Tử Dạ cắt một miếng nhỏ bỏ vào miệng. Vừa vào tới miệng, vị thịt nồng đậm cùng nước sốt chua ngọt kết hợp hoàn mỹ lập tức lan tỏa trong khoan miệng, vị ngấy mỡ của thịt bị giảm đi làm người ta cảm thấy ngon mà không ngán, muốn ngừng mà không được.

“Ăn ngon, ăn ngon quá.” Nhan Tử  Dạ giống như đang nhai một miếng kẹo cao su mềm mại, căn bản không thể dừng lại.

Thấy bộ dáng Nhan Tử Dạ, trong lòng An Nhĩ Tư dâng lên cảm giác thành tựu. Quả nhiên Tiểu Dạ thích loại sốt này, lần sau thử làm mấy loại quả khác xem có thể làm ra hương vị sốt khác hay không.

Vui vẻ dùng xong bữa sáng, bụng được lấp đầy nên tinh thần Nhan Tử Dạ tựa hồ cũng tốt hơn một chút. Bất quá cũng chỉ là một chút mà thôi, cả buổi tối vẫn luôn căng thẳng không có phút giây nào thả lỏng, hiện giờ vất vả lắm mới thả lỏng, cơn mệt mỏi liền ập tới.

Sau khi xuất môn, nhóm người cùng ngồi trên một chiếc phi hành khí cỡ lớn bay tới địa điểm ghi danh cùng thí nghiệm. Dọc theo đường đi Nhan Tử Dạ mệt mỏi tới choáng đầu trực tiếp tựa vào vai An Nhĩ Tư ngủ gục.

Hải Bác Lạc nhìn Nhan Tử Dạ dựa vào vai An Nhĩ Tư ngủ say sưa, liền hỏi: “Tối qua cậu ta làm gì vậy, cứ như cả đêm cũng không nghỉ ngơi ấy.”

An Nhĩ Tư nhìn qua Nhan Tử Dạ trên vai mình, trên mặt lộ ra biểu tình lo lắng: “Đêm qua em ấy mơ thấy ác mộng, ngủ không ngon lắm.”

“Chính là tôi thấy ngày nào cậu ta cũng giống như ngủ không đủ ấy, chẳng qua hôm nay có vẻ nghiêm trọng hơn mà thôi.” Nhan Tử Dạ hiện giờ ở trong học viện có một danh hiệu là ‘thần ngủ’, lần nào gặp cũng thấy cậu ta đang ngủ, Hải Bác Lạc thực bội phục.

Áo Đức Kỳ cũng liếc mắt nhìn Nhan Tử Dạ một cái, bất quá lập tức dời mắt đi, đối với bất kì ai anh vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt, cho dù là An Nhĩ Tư cũng vậy.

Hơn mười phút sau rốt cuộc cũng tới nơi, ngày mai mới chính thức cử hành thi đấu, hôm nay chỉ kiểm tra tinh thần lực để tránh tình trạng ngoài ý muốn.

Tất cả học viên tới dự thi đều phải kiểm tra mới được tham gia thi đấu. Bất quá chỉ là thí nghiệm tinh thần lực đề phòng học viện phái ra học viên cấp S tham gia mà thôi. Giải đấu có quy định, chỉ có thú nhân cấp A trở xuống mới có thể tham gia. Nếu để cấp S tham gia thì trận đấu còn ý nghĩa gì nữa chứ, thế nên cuộc thí nghiệm này mới diễn ra để phòng ngừa các học viện làm bừa.

Nhóm Nhan Tử Dạ tới rất sớm, bất quá vẫn có học viện khác tơi sớm hơn, trong đó có một học viện tên là Tố Khắc Lôi Đốn đang tiến hành kiểm tra.

Nếu là bình thường thì không có gì đáng chú ý, chẳng qua trong số học viên dự thi cư nhiên có một giống cái. Đúng vậy, chính là giống cái nổi danh nhu nhược.

Tuy giải đấu không có quy định giống cái không thể dự thi, nhưng từ khi giải đấu tranh bá giữa các học viện khai triển tới nay, rất hiếm có giống cái dự thi. Giống cái tuy cũng có dị năng nhưng bởi vì giá trị tinh thần vẫn luôn rất yếu nên sức chiến đấu cũng không quá cao. Bất quá cũng có ngoại lệ, trong kì thi trước có một giống cái có giá trị tinh thần lực siêu cao, sức chiến đấu cũng không tồi, hơn nữa dị năng còn là hệ thủy. Khi đó đã gây chấn động không nhỏ.

Đáng tiếc, sau trận đó giống cái kia không tham gia nữa. Hiện giờ đột nhiên lại xuất hiện một giống cái, ngay cả Ngải Luân nhút nhát cũng nhịn không được chuyển ánh mắt về phía đối phương.

Hải Bác Lạc nói: “Tôi không nhìn nhầm chứ, thực sự là giống cái tham gia thi đấu à, kia trận này phải đánh thế nào?” Luật pháp tinh tế có quy định không thể tổn thương giống cái, nếu không thể ra tay thì đánh thế nào đây?

Nghĩ tới vấn đề này, ngay cả Áo Đức Kỳ cũng nhịn không được nhíu mày.

An Nhĩ Tư cười nhạt: “Không cần lo lắng, trước lúc tham gia trận đấu giống cái phải ký một phần hiệp nghị, trong quá trình thi đấu nếu có bị thương tổn gì thì thú nhân cũng không bị trừng phạt.”

“Vậy thì tốt rồi.” Hải Bác Lạc thở phào một hơi: “Bằng không thì đúng là xui lắm mới đụng phải giống cái kia, chắc chắn phải chịu thua.”

Hoắc Đức chạy đi đang ký đã quay lại, nói với Hải Bác Lạc: “Bọn họ kiểm tra xong rồi, đến chúng ta. Hải Bác Lạc, trò lên trước đi.”

Ngay lúc nhóm học viên học viện Khắc Lôi Đốn kiểm tra xong đi ngang qua nhóm An Nhĩ Tư, giống cái đi ở chính giữa đột nhiên quay đầu qua liếc nhìn Nhan Tử Dạ đang ngủ gật một cái, sau đó lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.



Hoàn Chương 44.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện