Không riêng gì những người khác, ngay cả nhóm viện trưởng cùng quốc vương cũng kinh ngạc.

“Nhóc con Nhan gia kia cư nhiên có thể đồng thời sử dụng song hệ dị năng băng hỏa?” Quốc vương Ni Lạp Nhĩ đế quốc thất kinh, bởi vì ông cũng có nghe chút tin tức về nhóc con Nhan Tử Dạ này. Chính là trước đó sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ chỉ có cấp B mà thôi, hiện giờ thoáng cái đã biến thành thú nhân song hệ dị năng ngụy cấp S, này thì phiền toái rồi.

Mặc kệ trong lòng quốc vương Ni Lạp Nhĩ rối rắm thế nào, viện trưởng Cách Lạp Tư lúc này thực hưng phấn, vỗ đùi nói: “Nhóc con này giỏi thật, cư nhiên là song hệ băng hỏa, lại còn có thể cùng sử dụng hai loại dị năng này, sức chiến đấu tăng lên không nhỏ a!”

Vẻ mặt viện trưởng Khắc Lôi Đốn có chút phức tạp, tựa hồ cảm thấy hoang mang vì năng lực của Nhan Tử Dạ.

Mà viện trưởng Ngải Bố Lỗ phản bác nói với viện trưởng Cách Lạp Tư: “Lão quỷ, tôi khuyên ông đừng cao hứng quá sớm, hiện giờ thoạt nhìn không có việc gì, thế nhưng dị năng băng hỏa vốn tương khắc với nhau, một khi khống chế không tốt thì nguy hiểm cùng cực a.”

“Phi phi phi, lão quỷ, ông nói cái gì vậy hả, bớt nói một chút sẽ chết à?” Kỳ thực viện trưởng Cách Lạp Tư cũng hiểu viện trưởng Ngải Bố Lỗ nói có lý. Nếu là song hệ dị năng khác thì tốt rồi, thế nhưng dị năng của Nhan Tử Dạ lại quá tà môn, nếu không khống chế tốt, quả thực sẽ hủy đi chính mình.

Cổ Đức Luân không thể tin nổi nhìn chằm chằm ngọn lửa trong tay phải Nhan Tử Dạ: “Mày là song hệ dị năng?” Sao có thể như vậy, trước đó căn bản không nghe nói tới a!

Ngọn lửa trong tay Nhan Tử Dạ phừng lớn: “Lúc thi đấu không thể phân tâm.” Chữ cuối cùng vừa dứt, ngọn lửa trong tay Nhan Tử Dạ cũng biến thành một con hỏa long thật lớn, phóng như vũ bão về phía Cổ Đức Luân.

Một đạo lôi điện bổ xuống hỏa long, đáng tiếc, hỏa long vốn hình thành từ năng lượng nên không có thực thể, vì thế lôi điện hoàn toàn không có tác dụng. Cổ Đức Luân lộn mèo một vòng tránh được hỏa long, bất quá hỏa long lập tức xoay mình quay trở lại. Cổ Đức Luân tựa hồ đã sớm đoán được, trực tiếp cúi người, bất quá vẫn bị cái đuôi hỏa long quét trúng.

Sau khi trúng đòn, Cổ Đức Luân lăn vài vòng dưới đất, quần áo sau lưng cũng bị cháy rụi. Lúc quỳ rạp dưới đất, Cổ Đức Luân vừa vặn nhìn thấy Tân Địch ở dưới đài quan sát, bị mất mặt trước mặt giống cái mình yêu thích, hơn nữa nghĩ tới trước đó Tân Địch tỏ ra hứng thú với Nhan Tử Dạ, Cổ Đức Luân cảm thấy nhất định là Nhan Tử Dạ cố ý muốn mình xấu mặt, vì thế gã liền thẹn quá thành giận.

“A…” Cổ Đức Luân hét lớn một tiếng, toàn thân lóe sáng ngân quang, vô số điện lưu tích tụ trên người gã, ngay sau đó gã lao tới trực tiếp đấm một quyền lên mặt Nhan Tử Dạ.

Nhan Tử Dạ hơi nghiêng mặt đi, cảm giác được điện lưu xẹt sát qua bên mặt. Sau khi né được cú đấm của Cổ Đức Luân, mắt thấy nấm tay phải của gã lại sắp vung tới, Nhan Tử Dạ ngã về sau tung ra một đá trúng ngay đầu gối, Cổ Đức Luân suýt chút nữa đã quỳ rạp xuống. Nhan Tử Dạ lùi về sau, cảm giác chân mình tê rần, cư nhiên bị điện lưu trên người Cổ Đức Luân giật.

Khẽ nhíu mày, quanh người Nhan Tử Dạ nháy mắt được bao phủ bởi một lớp lam quang, sau đó tiếp tục đối đầu với Cổ Đức Luân. Bao phủ linh lực trên người cũng tương tự như Cổ Đức Luân dùng dị năng, hai bên trực tiếp tiến hành cận chiến, tôi một quyền cậu một cước, trung gian không ngừng lóe sáng điện quang, tốc độ cùng sức chiến đấu đều tương đương.

Đánh một chốc, phát hiện thân thủ Nhan Tử Dạ tựa hồ không hề thua kém mình, Cổ Đức Luân từ bỏ cận chiến, nhấn chiếc nút bên cạnh thông tấn khí, ngay lập tức một đạo ngân quang lóe sáng, một đài cô giáp cao năm mét xuất hiện trước mặt Nhan Tử Dạ.

So với đài cơ giáp kia, Nhan Tử Dạ chỉ cao một mét tám quả thực nhỏ bé tới đáng thương. Năng lực điều khiển cơ giáp của Cổ Đức Luân rất mạnh, một cánh tay vung tới mang theo tiếng xé gió, Nhan Tử Dạ lắc mình, nếu không phải cậu phản ứng nhanh thì suýt chút nữa đã trúng đòn.

Ngay sau đó, Nhan Tử Dạ phát hiện tốc độ của cơ giáp tựa hồ đã tăng lên gấp đôi so với lúc cận chiến. Cơ giáp được khống chế bằng tinh thần lực, chỉ cần tinh thần lực cường đại cùng thao tác linh hoạt, tốc độ có thể tăng lên gấp đôi. Hơn nữa nếu dùng cơ giáp phóng ra dị năng công kích thì năng lượng cũng mạnh hơn. Này chính là ưu thế của cơ giáp.

Cảm giác được Nhan Tử Dạ không thể theo kịp tốc độ của mình, Cổ Đức Luân ở bên trong cơ giáp mỉm cười. Tay trái biến đổi, một chiếc lưới lớn trùm tới, mắt thấy Nhan Tử Dạ sắp bị lưới trùm kín, kết quả, cậu ta cư nhiên lại biến mất.

“Tốt lắm, làm nóng người xong rồi, tôi bắt đầu đấu nghiêm túc đây.”

Bên tai vang lên tiếng nói của Nhan Tử Dạ, Cổ Đức Luân cả kinh, hơi nghiêng mặt qua thì thấy Nhan Tử Dạ, không biết cậu ta đã đứng trên vai mình từ khi nào. Gì mà làm nóng người, trận chiến vừa nãy chỉ là màn khởi động của cậu ta? Đùa gì chứ? Bàn tay của cơ giáp vung tới, Nhan Tử Dạ nhún một chút rồi nhảy xuống đất, đứng trước mặt đài cơ giáp to lớn, phần tóc mái trước trán Nhan Tử Dạ cho dù không có gió cũng khẽ lay động, vạt áo cũng hơi tung bay. Hai tay cậu đưa tới trước, tay trái lóe hồng quang tai phải lóe lam quang, ngọn lửa nóng hừng hực cùng hàn khí lạnh như băng nháy mắt bao trùm cả đài thi đầu.

Cổ Đức Luân đột nhiên có dự cảm bất an, gã cảm giác được Nhan Tử Dạ sắp tung đại chiêu, vì thế lập tức đánh gảy quá trình ngưng tụ dị năng. Đáng tiếc Cổ Đức Luân không biết Nhan Tử Dạ hoàn toàn không cần phí thời gian ngưng tụ dị năng.

Linh lực trong yêu đan điên cuồng trào ra, mắt thấy đôi tay cơ giáp chuyển động biến thành khẩu pháo laser nhắm về phía mình, Nhan Tử Dạ không chút kích động, mặt cũng không biến sắc, tựa hồ không hề có ý định né tránh.

Nhóm người quan sát xung quanh run sợ không thôi, thú nhân kia muốn làm gì, định cường ngạnh đối đầu với pháo laser à? Kia không phải muốn chết sao? Pháo laser này tuy nói là chuyển hóa từ dị năng của thú nhân nhưng thông qua cơ giáp, uy lực của nó sẽ mạnh lên gấp đôi. Đặc biệt là còn tới hai quả, nếu bị bắn trúng thì sẽ nguy hiểm tới tính mệnh.

“Nhan Tử Dạ, mau tránh đi…” Hải Bác Lạc nhịn không được gào lớn.

Áo Đức Kỳ ở bên cạnh, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Chỉ có An Nhĩ Tư vẫn mỉm cười như cũ, tựa hồ không hề lo lắng.

Mà giống cái Tân Địch của học viện Khắc Lôi Đốn nhìn thấy tình cảnh này thì siết chặt nắm tay, tựa hồ so với Nhan Tử Dạ còn khẩn trương hơn, lẩm bẩm: “Mau tránh, mau tránh đi a!”

Đợi tới lúc pháo laser màu bạc được phòng ra, luồng ánh sáng chói mắt trực tiếp bao phủ toàn bộ bóng dáng Nhan Tử Dạ.

“Ầm… ầm…”

Ánh sáng dần giảm xuống, pháo laser đã bắn thủng hai lỗ trên mặt đất, mà Nhan Tử Dạ đứng ở đó khi nãy đã biến mất, ngay sau đó nhóm thú nhân cùng giống cái trên khán đài vừa kinh hô vừa chỉ lên đỉnh đầu cơ giáp Cổ Đức Luân.

Cái gì? Cổ Đức Luân vừa ngẩng đầu lên thì thấy, Nhan Tử Dạ cư nhiên đứng thẳng tắp trên đỉnh đầu gã, cứ hệt như có thứ gì đó đang nâng đỡ dưới chân giúp cậu ta lơ lửng ở giữa không trung. Bay, thú nhân này cư nhiên biết bay?

Nhìn đài cơ giáp màu bạc bên dưới, Nhan Tử Dạ chắp hai tay lại. Ngọn lửa đỏ rực cùng hàn băng màu lam kết hợp lại với nhau tạo thành một quả cầu năng lượng thật lớn, sau đó Nhan Tử Dạ nhẹ giọng nói: “Đến phiên tôi.”

“Không…” Cảm nhận được nguồn năng lượng cực lớn đang dao động, Cổ Đức Luân hô to một tiếng muốn né tránh, bất quá gã phát hiện mình căn bản không động đậy được, không phải không thể mà là cho dù với tốc độ của cơ giáp cũng không còn kịp.

“Ầm…”

Luồng ánh sáng đỏ xanh xen kẽ cắn nuốt đài cơ giáp, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của Cổ Đức Luân. Nhan Tử Dạ thu lại linh lực, nhẹ nhàng phiêu bổng đáp xuống đất hệt như một cọng lông chim, tiếp đó luồng sáng biến mất, đài cơ giáp tả tơi như một đống sắt vụn xuất hiện.

“Ông trời của tôi ơi, cậu ta không dựa vào chút trợ lực nào cư nhiên có thể lơ lửng trên không lâu như vậy, cậu ta làm sao được vậy?”

“Đó không phải trọng điểm, trọng điểm là uy lực của chiêu kia khủng khiếp hơn pháo laser của Cổ Đức Luân rất nhiều, cơ giáp bị hủy thành như vậy, Cổ Đức Luân không sao chứ?”

“Biết bay, cậu nhóc kia chẳng lẽ không phải là song hệ dị năng giả mà là tam hệ dị năng giả, có dị năng có thể bay lượn?”

“Nhất định là tam hệ dị năng giả, ông trời của tôi ạ, vốn cứ tưởng song hệ đã đủ hiếm lạ rồi, cậu ta cư nhiên lại là tam hệ.”

“Dị năng hệ phong? Dị năng này cực hiếm, đúng là quá khủng.”

“Chậc, tôi cảm thấy trái tim sắp nổ rồi a, tam hệ dị năng, cứ như nằm mơ.”



Không riêng gì mọi người trên khán đài, ngay cả ba viện trưởng cấp SS cũng khiếp sợ. Thú nhân có tam hệ dị năng không phải chưa có, chẳng qua tinh thần lực của bọn họ đều cường đại tới mức biến thái, thế nhưng tinh thần lực của Nhan Tử Dạ chỉ có tám mươi mấy mà thôi, này quả thực không thể tưởng tượng. Hơn nữa, dị năng hệ phong bình thường chỉ có thú nhân có năng lực phi hành có, Nhan Tử Dạ làm thế nào có được?

Ngồi trên vị trí cao nhất, quốc vương Ni Lạp Nhĩ đế quốc siết chặt nắm tay, không biết nghĩ tới chuyện gì mà sắc mặt thực khó coi.

Nhìn chằm chằm đài cơ giáp rách nát nằm trên mặt đất, Nhan Tử Dạ tự hiểu công kích của mình mạnh yếu thế nào, thoạt nhìn có vẻ tổn thương rất nặng thế nhưng thật sự không đến mức đó, bởi vì cậu đã khống chế tốt năng lượng phóng ra.

Quả nhiên, một đạo ngân quang lóe sáng, cơ giáp bạc biến mất, trước mắt Nhan Tử Dạ là một con sư tử màu nâu thật lớn.

“Rống…” Sư tử hướng Nhan Tử Dạ gầm lớn một tiếng, tiếp đó trực tiếp vọt tới. Quanh người sư tử lóe sáng điện lưu, sau khi vọt tới trước mặt Nhan Tử Dạ thì há miệng, phun ra một quả đạn pháo mang theo điện lưu.

Nhan Tử Dạ vung tay, một chiếc lồng phòng hộ màu đỏ xuất hiện ngăn chặn công kích của đại pháo. Thấy công kích không hiệu quả, ánh mắt sư tử lóe lên một tia sáng xanh, trực tiếp dùng cơ thể va chạm với lồng phòng hộ.

Sức mạnh của sư tử rất lớn, lồng phòng hộ của Nhan Tử Dạ bắt đầu rung lên. Nhan Tử Dạ tự nhiên sẽ không ngồi im chờ chết, cậu lùi về sau, khi cậu rời khỏi phạm vi phòng hộ thì chiếc lồng sẽ biến mất, sư tử liền giống như phát điên lao tới. Nhan Tử Dạ vung tay phải lên, một khối năng lượng hình thoi màu lam lẫn theo chút màu đỏ trực tiếp đóng đinh sư tử xuống đất.

“Nổ…” Nhan Tử Dạ ra lệnh một tiếng, khối năng lượng hình thoi kia lập tức phát nổ như một quả bom. Vô số bông tuyết văng ra chui vào thân thể sư tử, nó kêu rên một tiếng, da lông màu nâu ứa ra máu tươi, điện lưu trên người cũng biến mất. Sư tử ăn đau hoàn toàn tiến vào trạng thái điên cuồng, nó không còn để tâm tới vết thương trên người nữa, đôi mắt đen láy cũng tràn đầy hồng quan cuồng bạo, chỉ biết liều lĩnh xông tới.



Hoàn Chương 65.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện