Thấy Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư cứ vậy trực tiếp mở cửa rời đi, Tân Địch canh giữ ở bên ngoài thực khó hiểu. Sao không nói tiếng nào đã đi rồi? Nhan Tử Dạ rốt cuộc có phải người mà bọn họ tìm không? Trên đường trở về, An Nhĩ Tư hỏi Nhan Tử Dạ: “Khắc Lỗ Tư chính là cường giả SS, Tiểu Dạ không muốn nhận người cậu này à?”

Nhan Tử Dạ đảo mắt, bĩu môi: “Cho dù là cường giả SSS cũng không thèm, vừa nãy anh không nghe ông ta nói à? Nếu tôi nhận huyết thống thì tôi nhất định phải theo ông ta trở về làm người thừa kế gì đó. Làm người thừa kế của đại gia tộc phiền toái biết bao nhiêu a, người lười nhác như tôi không đảm đương nổi đâu, cứ để cho người có năng lực lo đi.”

An Nhĩ Tư lộ ra biểu tình quả thế, đây chính là Tiểu Dạ của anh. Sẽ không vì bất cứ thế lực hay quyền lợi nào mà động dung, bản chất vẫn luôn như thế. Chẳng qua cho dù Tiểu Dạ đáp ứng thì anh vẫn có biện pháp cột Nhan Tử Dạ vào bên cạnh, ai cũng không thể chia rẽ bọn họ.

Lúc hai người trở về vừa vặn đụng Hoắc Đức đang đứng trước cửa phòng. Thấy Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư quay về, Hoắc Đức sốt ruột nói: “Giờ không phải giờ ăn tối à? Hai trò còn chạy đi đâu vậy? Làm hại tôi tìm nãy giờ.’

An Nhĩ Tư mở cửa, Nhan Tử Dạ bước vào trong trước, sau đó nói với Hoắc Đức: “Chuyện gì mà gấp vậy, đạo sư vào trong rồi nói.”

Hoắc Đức khoát tay: “Không cần, nói ở đây luôn được rồi. Vốn chúng ta định ngày mai sẽ cùng viện trưởng quay về, chính là quốc vương Ngải Bố Lỗ đế quốc đột nhiên phát thiệp, mời chúng ta tham gia yến tiệc, thế nên phải hai ngày nữa mới về được. Tôi tới thông tri trước, các trò chuẩn bị một chút.”

“Vâng, tụi em rõ rồi.” An Nhĩ Tư đợi Hoắc Đức rời đi rồi mới đóng cửa lại.

“Tham gia yến tiệc? Hừ, tôi thấy bọn họ kiêng kị viện trưởng, sợ có ông ấy đi cùng thì không thể ra tay mới tung chiêu này.” Nhan Tử Dạ cười lạnh. Lúc biết tin viện trưởng muốn cùng nhóm bọn họ trở về, Nhan Tử Dạ đã sớm đoán được A Phổ Lý sẽ thay đổi kế hoạch, chỉ là không ngờ nhanh tới vậy thôi.

“Kia Tiểu Dạ định làm thế nào?” Nhan Tử Dạ sớm đã nói chuyện Nhan Tôn muốn giết bọn họ cho An Nhĩ Tư, anh sớm đã làm tốt chuẩn bị, tuyệt đối không hề khẩn trương.

“Nếu quốc vương Ngải Bố Lỗ đã phát thiệp mời, chúng ta không đi thì có chút thất lễ. Kia cứ đi đi, tôi cũng muốn xem thử bọn họ rốt cuộc muốn giở trò gì. Đúng rồi, trước đó không phải anh nói tra được chút chuyện liên quan tới cha tôi à? Là chuyện gì?” Thân thế mỗ ba không đơn giản, cha tựa hồ cũng cất giữ bí mật, cũng may có An Nhĩ Tư, bằng không thì gặp không ít phiền toái rồi a.

“Người biết chuyện Nhan gia không nhiều, giữ bí mật cũng thực nghiêm mật, bất quá tôi vẫn tra được chút dấu vết. Em xem này, đây là tư liệu tra được.” An Nhĩ Tư mở thông tấn khí, ảnh chụp của Nhan Thuần cùng mỗ nãi Nhan Tử Dạ xuất hiện.

Nhan Tử Dạ xem xong số tư liệu kia thì chấn động: “Cái gì? Lúc tiến vào Nhan gia mỗ nãi đã có thai cha rồi?” Chính là này hẳn không có khả năng đi, tuy thời này đứa nhỏ rất hiếm nhưng không tới mức không có khả năng, vì sao một gia chủ như Nhan Tôn lại cưới một giống cái đang mang thai của thú nhân khác chứ?

“Xem cái này nữa.” An Nhĩ Tư điểm điểm kéo màn hình xuống dưới: “Nhan Tôn vốn không phải người kế thừa dòng chính của Nhan gia, người kế thừa thật sự là Nhan Trấn, thế nhưng Nhan Trấn đã mất trong một tai nạn ngoài ý muốn. Điều thú vị chính là Nhan Tuấn cùng mỗ nãi e có quan hệ rất tốt, trước lúc chết, Nhan Trấn còn đặc biệt tới gặp mỗ nãi e.”

Nhan Tử Dạ có chút đăm chiêu: “Tôi nhớ rõ lúc còn nhỏ từng thấy nhóm trưởng lão tới tìm mỗ nãi cùng cha nói về chuyện người thừa kế. Nếu tôi đoán không sai thì gia gia ruột của tôi chính là Nhan Trấn, mà cha chính là người thừa kế Nhan gia, thế nhưng bởi vì Nhan gia có quy định con riêng không có quyền kế thừa. Mỗ nãi vẫn chưa kết hôn với gia gia, nếu muốn cha danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế Nhan gia thì mỗ nãi phải gả cho Nhan Tôn, mà vậy thì cũng giúp Nhan Tôn có được vị trí gia chủ.”

Nghe xong suy đoán của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư liền mỉm cười, quả nhiên Tiểu Dạ của anh rất thông minh, nghĩ một cái liền thông suốt.

Nhan Tử Dạ cảm giác mình đã nhìn thấu chân tướng, liền bắt đầu xâu chuỗi mọi chuyện, cho ra đáp án.

“Nếu là vậy thì cha, mỗ ba cùng mỗ nãi chết đều có liên quan tới Nhan Tôn. Ông ta mượn tay quốc vương Ni Lạp Nhĩ giết bọn họ, mà tôi bởi vì bị nhiễm độc song tính nhĩ thú mà tinh thần lực cùng sức chiến đấu cực kém, căn bản không có tư cách kế thừa Nhan gia nên mới thoát nạn. Bất quá hiện giờ tôi khôi phục, bắt đầu có tính uy hiếp nên Nhan Tôn muốn giết tôi. Sau đó sẽ không còn ai có khả năng ngăn cản bọn họ.”

Đúng vậy, nhất định là vậy nên có được phương pháp tu luyện là Nhan Thuần chứ không phải Nhan Tôn. Sở dĩ Nhan Tôn chờ đợi nhiều năm như vậy mới động thủ nhất định là có người kiềm chế làm ông ta không dám vung tay trắng trợn. Mà có thể kiềm chế Nhan Tôn chỉ có nhóm trưởng lão Nhan gia mà thôi.

“Tiểu Dạ định làm thế nào?” An Nhĩ Tư tắt thông tấn khí, đưa tay đặt lên sô pha sau lưng Nhan Tử Dạ.

Nhan Tử Dạ thực tự nhiên gối đầu lên tay An Nhĩ Tư, sau đó nói: “Nên làm thế nào thì cứ làm thế ấy thôi. Thứ không thuộc về tôi thì tôi không đụng tới, thế nhưng những thứ của tôi, tôi nhất định sẽ lấy lại.”

Trong mắt Nhan Tử Dạ hiện lên một tia sắc bén, An Nhĩ Tư biết, lần này Nhan Tử Dạ thật sự nghiêm túc.



Quốc vương Ngải Bố Lỗ cử hành yến tiệc, mời tất cả nhóm học viên, đạo sư cùng viện trưởng của các học viện tham gia giải tranh bá lần này. Đương nhiên cũng không thiếu quốc vương Ni Lạp Nhĩ cùng Cáp Mỗ Lôi Đức.

So với đại đa số thú nhân mặc chính trang, nhóm Nhan Tử Dạ ăn mặc khá tùy ý. Bởi vì bọn họ mặc đồng phục của học viện Cách Lạp Tư.

Hải Bác Lạc gãi gãi tóc, có chút tiếc nuối nói: “Loại yến tiệc này đúng là cơ hội hấp dẫn lực chú ý của giống cái, đáng tiếc tôi không mang theo quần áo đặc chế, bằng không tôi nhất định có thể làm quen với vài giống cái a. Ngải Luân, cậu nói coi có đúng không?”

Hải Bác Lạc khoác tay lên vai Ngải Luân làm anh ta muốn trốn mà lại không trốn được, ủy khuất không thôi.

Nhan Tử Dạ nghe Hải Bác Lạc tự kỉ thì cười nói: “Hải Bác Lạc, tuy có câu người đẹp vì lụa nhưng nếu đẹp thật sự thì cho dù không có quần áo hay trang sức vẫn tỏa sáng như thường.”

Nhìn An Nhĩ Tư đứng bên cạnh Nhan Tử Dạ, mái tóc ngân sắc dưới ánh đèn lòe lòe tỏa sáng, cộng thêm dung mạo tuấn mỹ vô song, Hải Bác Lạc khinh bỉ: “Tôi biết vị kia nhà cậu luận về khí chất hay bộ dạng đều xuất sắc, thế nhưng cậu đâu cần dùng điều đó đả kích tôi a. Khó lắm mới có thể tới nơi này, không thể để tôi nổi bật một phen à?”

Nhan Tử Dạ hắc tuyến: “Xì, anh thích thế nào thì cứ làm thế ấy đi, bất quá tôi nói rõ, An Nhĩ Tư không phải của nhà tôi.”

“Hừ, tôi có nói An Nhĩ Tư à? Là cậu tự nói mà. Được rồi, chuyện của hai người sớm đã không phải bí mật, có gì mà giấu giấu diếm diếm chứ.” Hải Bác Lạc cáu kỉnh nói.

An Nhĩ Tư tặng cho Hải Bác Lạc một ánh mắt khen ngợi.

Nhóm Nhan Tử Dạ vừa tới liền trở thành tiêu điểm của buổi tiệc. Không có cách nào, bọn họ chính là quán quân giải tranh bá lần này, tự nhiên sẽ bị chú ý.

Bọn họ vừa tới không lâu đã có không ít thú nhân tiến tới chào hỏi.

Nhìn Hải Bác Lạc cùng thú nhân của các học viện khác nói chuyện hăng say, Áo Đức Kỳ không thích hoàn cảnh náo nhiệt nên tự tìm một góc ngồi xuống. Nhóm Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư cùng Ngải Luân cũng đi theo.

“Hải Bác Lạc tựa hồ rất quen thuộc với những bữa tiệc thế này.” Cầm lấy một ly đồ uống trông giống rượu nho nhưng lại không phải, bởi vì ngoại trừ nho nó còn kết hợp với vài hương vị khác.

Nơi này cũng có loại trái cây tương tự như quả nho, thế nhưng bọn họ lại không biết cách dùng nó nhưỡng rượu. Giá nho rất quý, chỉ có hoàng thất cùng các gia tộc lớn có đủ tài lực để dùng nho nhưỡng rượu, tuy loại rượu nho này không dễ uống nhưng cũng thực hiếm thấy.

Mỗi người một ly rượu nho, mà ly rượu này chỉ cao hai cm mà thôi, hớp hai ngụm đã xong. An Nhĩ Tư thấy Nhan Tử Dạ có vẻ thích uống thì đưa phần của mình qua, Nhan Tử Dạ cự tuyệt: “Mùi vị không tốt lắm, An Nhĩ Tư, sau khi về nhà rồi chúng ta tự nhưỡng đi.”

“Ừm.” An Nhĩ Tư không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng, cho dù anh không biết phương pháp nhưỡng rượu nhưng vẫn có thể học a.

Nhan Tử Dạ quyết định sau khi trở về sẽ mua một ít hạt giống nho, tự gieo trồng. Sau khi dùng linh lực cải tạo thì dùng nho thu được nhưỡng rượu, hương vị nhất định sẽ rất tuyệt. Tuy Nhan Tử Dạ chỉ biết phương pháp chứ chưa làm thử bao giờ, nhưng có An Nhĩ Tư ở thì nhất định không thành vấn đề. Với tài năng nấu ăn của An Nhĩ Tư, loại nhưỡng rượu đơn giản này nhất định không thể làm khó anh.

“Nhan Tử Dạ…” Tân Địch mặc đồng phục màu lam vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Nhan Tử Dạ: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Chúng ta không có gì để nói cả, cái gì nên nói tôi đều nói cả rồi.” Nhan Tử Dạ không nghĩ có thêm một thân nhân xa lạ là chuyện tốt, ngay cả nguyên chủ hẳn cũng không muốn trở lại gia tộc Mã Khắc Tân đi.

“Chính là..” Liếc nhìn Áo Đức Kỳ cùng Ngải Luân một cái, Tân Địch lập tức nuốt lại những lời định nói: “Nhan Tử Dạ, tôi hi vọng cậu nghiêm túc suy nghĩ chuyện này. Dù sao sự tình cũng trọng đại, chúng tôi rất hi vọng cậu quay về.”

“Nga.” Nhan Tử Dạ đáp có lệ.

Thấy Nhan Tử Dạ tựa hồ không để ý tới mình, Tân Địch thực bất đắc dĩ, bất quá vì không muốn chọc Nhan Tử Dạ chán ghét nên chỉ đành rời đi.

Áo Đức Kỳ cùng Ngải Luân đều không phải người thích tò mò tọc mạch, cho dù từ cuộc nói chuyện có thể nghe ra quan hệ của Nhan Tử Dạ cùng Tân Địch không đơn giản nhưng vẫn không hỏi gì.

Lúc này, nhóm quốc vương đã tới buổi tiệc, toàn bộ mọi người đều hướng về phía trước.



Hoàn Chương 69.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện