Dịch Trạch tẩy sạch sẽ lớp tro bẩn trên người nãi báo bằng nước ấm, tẩy đến da lông phấn phấn nộn nộn, bạch mao nãi báo hơi nhếch lên, toàn thân trông như 1 quả cầu tuyết. Để nãi báo không bị cảm lạnh, Dịch Trạch tinh tế dùng vải bố lau khô lông nãi báo từng chút từng chút một.
Á không gian này không thể sử dụng sản phẩm công nghệ cao nên chỉ có thể dùng những công cụ tối nguyên thủy đơn giản nhất. Lúc đầu Dịch Trạch còn cảm thấy thực phiền toái, nhưng khi hắn nhìn thấy bộ dáng nãi báo nằm bò ra, đôi mắt nhắm lại thoải mái rên hừ hừ thì hắn đột nhiên cảm thấy sau này vào thời điểm tắm rửa có lẽ không nên dùng máy hong khô. Hắn có thể đem tiểu nãi báo đặt ở trong lòng bàn tay, sủng ôm, thỉnh thoảng thì khi dễ một chút, nghe nãi báo phát ra âm thanh hừ hừ có chút bất mãn, đôi mắt to đong đầy ủy khuất nhìn mình, thật hạnh phúc a.
Đương nhiên, nếu Thanh Dương có thể biến trở về bộ dáng con người, nếu Dịch Trạch có thể giúp Thanh Dương tắm rửa, như vậy càng tuyệt vời. Đáng tiếc mỗi lần tắm, Thanh Dương đều biến về bộ dáng nãi báo, vô luận hắn dùng cách gì cũng không chịu biến thành bộ dáng con người. Bất quá không quan hệ, sau này rồi cũng sẽ có cơ hội thôi. Dịch Trạch vốn có rất nhiều biện pháp để Thanh Dương tự nguyện biến về bộ dáng con người cho hắn mặc sức vuốt ve.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thanh Dương đoàn thân mình thành 1 cục nằm trên đùi Dịch Trạch, hai mắt nhắm chặt, dùng hai chân trước đè 2 lỗ tai, không nghe cũng không nhìn gì hết, dù động vào 2 chân trước như thế nào cũng không chịu dời móng vuốt.
Vừa nãy nãi báo còn ngoan ngoãn tùy ý hắn đùa nghịch, hiện tại lại đột nhiên bày ra bộ dáng phong bế như vậy khiến Dịch Trạch có chút lo lắng. Hắn kéo chân sau nãi báo ra rồi nhu nhu vào 2 đệm thịt, thân mình nãi báo run lên cả người lại bắt đầu nóng hầm hập.
Không phải là tắm rửa xong bị nhiễm lạnh nên phát sốt đi? Ở đây không phải liên minh, không có thuốc thang tiên tiến mà chỉ có 1 ít thảo dược đơn giản, nếu như sinh bệnh thì chỉ có thể tự thân chống đỡ. Dịch Trạch dùng mặt cọ cọ lên 2 lỗ tai nãi báo thân thiết hỏi: “Làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Thân mình Thanh Dương lại run lên vài cái, mí mắt cũng không dám mở ra một chút, đây là lần đầu tiên Thanh Dương vừa oán hận lại vừa xấu hổ vì xúc giác mẫn cảm của mình. Lúc vừa vào hắn đã nghe được những thanh âm ái muội không ngừng truyền ra từ bên phòng Hồng Hồ Tử, khiến hắn cực kỳ bối rối miên man, thật sự là không muốn nghe chút nào hết.
Phòng ở đây không có cách âm giống ở liên minh, ngày trước, khi còn ở đại đạo môn, lúc đêm khuya thanh vắng hắn cũng từng được nghe những thanh âm này. Nhưng mà khi đó hắn còn chưa xác định tâm ý của mình với Dịch Trạch, căn bản hắn cũng không rảnh rang suy nghĩ xem những thanh âm này đại biểu cho điều gì. Vừa nãy trong lúc Dịch Trạch tắm rửa cho hắn còn sờ soạng hắn 1 chút khiến cơ thể hắn trở nên cực kỳ mẫn cảm, bây giờ hắn lại nghe thấy từng đợt rên rỉ như có như không truyền ra từ bên phòng Tư Diệu Tiền nên nhất thời cả cơ thể đều trở lên khô nóng.
Thanh Dương nhắm mắt che 2 lỗ tai lại cố gắng nhẫn nhịn kìm chế dục vọng của cơ thể, ai biết lúc này Dịch Trạch lại ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện, còn sờ sờ 2 chân hắn khiến đầu óc hắn loạn cả lên.
Dịch Trạch lo Thanh Dương sinh bệnh nên mới đem hắn ôm vào trong ngực nhẹ nhu nhu 2 chân, đôi môi ghé vào lỗ tai hắn thân thiết hỏi, từng đợt nhiệt khí thổi bên tai y.
Thanh Dương triệt để điên rồi, hắn buông móng vuốt xuống, quay đầu đi, không ngừng cọ cọ lên mặt Dịch Trạch để giảm bớt khô nóng trong người.
Cái đầu mao nhung nhung cọ cọ, cái mũi rồi cái miệng nhỏ còn thường xẹt qua khuôn mặt, Dịch Trạch không rõ lúc này Thanh Dương đang làm nũng hay chỉ đang loạn cọ vì khó chịu khi sinh bệnh nên đành vỗ vỗ nãi báo nói: “Biến thành người rồi hảo hảo nói chuyện.”
Thanh Dương cũng hiểu được bộ dáng nãi báo của mình lúc này dường như không được ổn cho lắm nên thuận theo lời Dịch Trạch biến thành bộ dáng con người, bởi vì lúc nãy hắn bị Dịch Trạch phủng trong lòng bàn tay nên khi biến thành bộ dáng con người, Thanh Dương bị Dịch Trạch ôm trọn trong ngực, hai người quấn quýt chặt chẽ dính sát vào nhau.
Dịch Trạch sờ sờ trán Thanh Dương, nhìn thái dương còn lấm thấm mồ hôi mới ôn nhu hỏi: “Khó chịu sao?”
Thanh Dương lắc đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng rên của Tư Diệu Tiền sau lại là 1 tràng ồ ồ thở dốc, hắn vội vàng đưa tay che lỗ tai lại, không muốn nghe.
“Em nghe được cái gì?” Dịch Trạch bắt đầu hơi hơi nhận ra được vấn đề nhưng Thanh Dương không trả lời hắn chỉ lắc đầu quầy quậy.
Bất quá làm như vậy sao có thể gạt được Dịch Trạch, Dịch Trạch phóng xuất 1 tia năng lượng bắt chước dị năng giả hệ tinh thần điều khiển tia năng lượng đi dò thám tình hình xung quanh, rất nhanh sau đó đã phát hiện hồng hồ tử cùng Tư Diệu Tiền ngay gần đấy. Dịch Trạch chỉ dò xét một chút rồi lập tức rời đi, hắn cũng không có hứng thú rình xem người khác, Thanh Dương cũng vậy nếu không Thanh Dương cũng không bưng kín lỗ tai như thế.
Khóe môi Dịch Trạch cong lên, cố ý kéo 2 bàn tay Thanh Dương ra, vuốt vành tai, nhẹ nhàng hỏi: “Thính giác của em thực hảo a? Có thể nghe được rất xa?”
“Phạm vi… Nói theo cách của nơi này thì thanh âm trong bán kính mười km, ta tùy ý đều có thể nghe được; nếu cố gắng nghe thì 1 bước chân trong bán kính một trăm km ta cũng có thể nghe được.”
Dịch Trạch có chút bất ngờ, dị năng giả hệ tinh thần cũng không thể làm đến trình độ này, để được như vậy có lẽ phải dùng đến hệ thống tra xét của tinh hạm đi. Bất quá…
“Chẳng lẽ em không thể không nghe?”
Thanh Dương cứng người, đương nhiên có thể không nghe, nếu không mỗi ngày hắn phải nghe bao nhiêu người thì thầm to nhỏ cơ chứ, kỳ thật hắn vẫn có thể tự động loại bỏ những thanh âm vô dụng. Chính là hôm nay, không hiểu sao hắn càng cố ép mình không nghe thì những thanh âm càng trở lên rõ ràng a.
Dịch Trạch đương nhiên hiểu vì sao Thanh Dương lại không thể loại bỏ mấy thanh âm đó, hắn nhẹ nhàng hôn xuống vành tai Thanh Dương, đôi mắt ngập tràn tiếu ý khẽ thì thầm: “Ta có biện pháp để em không phải nghe những thanh âm đó nữa.”
Nói xong cũng không đợi Thanh Dương trả lời đã đem bàn tay tiến vào bên trong vạt áo, không nhẹ không nặng vuốt ve lồng ngực Thanh Dương: “Ta nhớ rõ lúc trước em biến thành bộ dáng con người đều không mặc quần áo, lần này là xảy ra chuyện gì vậy?”
Toàn thân Thanh Dương khô nóng khó nhịn, cả buổi mới kịp phản ứng hiểu Dịch Trạch đang hỏi hắn cái gì, mơ hồ không rõ mà trả lời: “Yêu lực, huyễn hóa ra.”
“ Có thể biến ra sao?”
“Ân.”
Thanh Dương chờ Dịch Trạch yêu cầu hắn thu hồi quần áo. Lúc này toàn thân hắn đã khô nóng không chịu được, mà hắn lỏa thân trước mặt Dịch Trạch đâu chỉ 1, 2 lần, chỉ cần Dịch Trạch nói không cần quần áo, hắn sẽ lập tức sẽ thu hồi đạo bào.
Ai biết Dịch Trạch lại nói: “Không cần thu hồi, cứ để vậy đi.”
Dịch Trạch kéo quần áo Thanh Dương xuống một chút, ngoại bào màu xanh cùng áo lót màu trắng đồng thời bị kéo ra 2 bên, lộ ra bả vai và 1 nửa lồng ngực, vạt áo kín kín hở hở như vậy xem ra còn câu nhân hơn cả lỏa người.
Ánh mắt Dịch Trạch càng ngày càng thêm sâu thẳm, đầu ngón tay ngón cái xoa nắn 2 điểm đã đứng lên trước ngực Thanh Dương.
Thanh Dương nhìn Dịch Trạch, thần sắc mê mang, trong đầu loạn thành 1 hồ, suy nghĩ rất nhiều mà không biết mình suy nghĩ cái gì. hắn nhìn khóe miệng khé câu lên của Dịch Trạch, ánh mắt dần dần trở nên rõ ràng, rốt cục đã tìm về được suy nghĩ của mình.
Trong mắt của hắn chỉ có người này, trong lòng cũng chỉ nghĩ về người này. hắn mặt đỏ tai hồng khi nghe những thanh âm đó không phải hắn xâu hổ khi nghe thanh âm người ta sinh hoạt vợ chồng, mà là hắn không tự chủ được mà tưởng tượng đến cảnh hắn và Dịch Trạch là 2 nhân vật chính.
Thân thể thành thật hơn đầu óc rất nhiều, lúc này hắn còn cần lý do cự tuyệt Dịch Trạch sao? Không, cho dù có, hắn cũng không muốn cự tuyệt, hắn khát cầu Dịch Trạch, từ thân đến tâm.
Đôi mắt Thanh Dương dần thanh mình, bàn tay dán lên khuôn mặt Dịch Trạch, nhẹ nhàng vuốt ve. hắn nghiêng đầu hôn lên hai má Dịch Trạch, từng chút từng chút di dời đôi môi đến địa phương mình khát cầu.
Dịch Trạch vẫn không nhúc nhích tùy ý để Thanh Dương hôn từ 2 má đến khóe miệng, rồi dán lên đôi môi hắn. Bốn cánh môi dính sát vào nhau, không còn chút khoảng cách nào, hai người cũng nghe được tiếng tim đập cuồng loạn của đối phương.
Thanh Dương vươn ra đầu lưỡi liếm liếm môi Dịch Trạch thấy hắn vẫn không chịu mở miệng, không khỏi dùng ám ách thanh âm nói: “Dịch Trạch, ngươi đã nói chúng ta cần luyện tập nhiều hơn.”
“Em thật đúng là…” Dịch Trạch dùng 1 tay ôm trọn Thanh Dương vào trong ngực, đầu lưỡi bá đạo xâm lược khoang miệng Thanh Dương, đáp lại nhiệt tình của Thanh Dương.
Hắn thích người này, đơn thuần lại quyến rũ, chính trực lại không cổ hủ, tự ái lại không chất phác. Một khi hiểu rõ mọi chuyện cũng không bao giờ che dấu tình cảm của mình. Cho dù người này bị hắn đùa giỡn đến đỏ mặt tai hồng thì hắn vẫn luôn tin tưởng rằng người này sẽ luôn luôn ở bên cạch hắn.
Trong nụ hôn nồng nhiệt Thanh Dương bắt đầu học được cách đáp lại, rồi cách phản công như thế nào. Kỳ thật Dịch Trạch cũng không có kinh nghiệm trong chuyện này, hoàn toàn chỉ dựa vào mong muốn bá đạo muốn chiếm lấy tất cả, lúc này đây hai người đều ra sức học tập, dần dần tìm được phương pháp chân chính.
Bất tri bất giác áo đã bị người kia cởi sạch ra từ lúc nào, Thanh Dương vuốt cánh lưng thẳng tắp của Dịch Trạch, làn da rắn chắc cảm giác thật tốt a. Thanh Dương đột nhiên có chút hiểu ra, nhìn bên ngoài thì thấy Dịch Trạch cực kỳ thành thạo ra sức khiêu khích hắn nhưng kỳ thật động tác của người này cũng trúc trắc như hắn, cũng khẩn trương, cũng khát cầu.
Chẳng biết tại sao trong tâm lại vui vẻ như vậy, bàn tay Thanh Dương trượt theo lưng Dịch Trạch xuống đến eo, cảm thụ làn da xúc động bừng bừng phấn chấn của Dịch Trạch.
Dịch Trạch dời đôi môi Thanh Dương nhìn sợi ngân tuyến còn vương giữa 2 người, ước gì có thể đem Thanh Dương khảm vào cơ thể hắn, không bao giờ chia lìa nữa.
Hắn nâng cánh mông Thanh Dương, theo thắt lưng xả ra tiết khố, dùng cánh tay hữu lực tách 2 chân mềm dẻo, đặt Thanh Dương ngồi khóa trên đùi mình, vươn tay xoa xoa bộ vị đã có chút ngẩng đầu xúc động của Thanh Dương.
Thanh Dương kêu lên một tiếng đau đớn, vị trí này trừ bỏ lúc trước bị Dịch Trạch trêu chọc khi hắn ở bộ dạng nãi báo thì chưa bao giờ có ai chạm qua cả, hắn vừa bị sờ thì suýt nữa trận địa đã thất thủ. Hắn nhìn vẻ mặt nghiền ngẫm của Dịch Trạch, nghiêm túc say mê cúi đầu nhìn hạ thân hắn, mới phát hiện người này cũng đang có 1 bộ dáng xúc động, liền cởi bỏ đai lưng Dịch Trạch, đưa tay dò xét đi vào, học cách Dịch Trạch sờ soạng vào nơi đó.
Trong nháy mắt đầu ngón tay đụng tới nơi đó, bàn tay Dịch Trạch đang vuốt cánh mông Thanh Dương chợt hơi nắm chặt, kéo lại, hai người cực nóng dính sát vào nhau cùng một chỗ.
Tiếp xúc thân mật như vậy khiến Thanh Dương bối rối không biết làm thế nào, những gì hắn biết về việc này đều thông qua tài liệu mà vạn độ cung cấp, nội dung tài liệu còn bị vạn độ che đi. Hắn biết hai người muốn thân mật tiếp xúc còn cần tới cái bộ vị gì, đại khái làm như thế nào, nhưng không biết nguyên lai còn có nhiều loại phương thức thân cận như vậy.
Dịch Trạch nắm chặt tay Thanh Dương. Thanh Dương có kinh nghiệm như vậy là từ đâu, sau vài cái công đạo, chất lỏng bạch trọc đã đầy tay 2 người…
Hai người cứ như vậy gần sát vào nhau, hôn môi, an ủi, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, dây dưa say đắm trong lần đầu tiên tối thân mật.
–
Thanh Dương dán vào trong ngực Dịch Trạch, đối với chuyện đã xảy ra vừa rồi hắn hoàn toàn không hối hận, cũng không e lệ. Hắn thích Dịch Trạch, tưởng niệm người này, khát vọng người này, quyến luyến hương vị cùng độ ấm của người này, một khi đã như vậy thì tùy tâm mà đi, chẳng sợ từ nay về sau rơi vào ma đạo hắn đều không hối hận.
Nhưng mà hắn không hiểu, trong những tư liệu hình ảnh mà vạn độ cung cấp cho hắn… Ách… Sẽ như vậy đi? Hắn không hiểu, dù trong lúc xúc động hắn đã phát tiết ra, lại không biết có nên mơ ước tới bộ vị kia của Dịch Trạch không. Mà còn Dịch Trạch? Thanh Dương tin thứ lúc này Dịch Trạch muốn cũng giống mình nên hắn càng không hiểu những hành động vừa rồi của Dịch Trạch, vì sao cái gì Dịch Trạch cũng không làm?
Dịch Trạch nhận ra nghi vấn của Thanh Dương, sờ sờ tóc của hắn: “Nơi này không được, thiết bị quá kém cỏi.”
Chờ đến khi trở về liên mình, chờ ta chuẩn bị tốt mọi thứ, ta phải chắc chắn được lần đầu tiên của em sẽ không xảy ra sơ sót gì cùng không có chút đau đớn nào, dù ở trong hoàn cảnh nào ta cũng không muốn em chịu khổ.
Hơn nữa…
Ánh mắt Dịch Trạch lóe ra một chút, ái muội nói: “Đến lúc đó em nhớ biến ra lỗ tai cùng cái đuôi.”
Thanh Dương run rẩy thân mình, quả nhiên là luyến thú nghiện, hắn về sau nhất định phải nghiêm cấm tất cả những động vật có lông mao tiếp xúc với Dịch Trạch!
Á không gian này không thể sử dụng sản phẩm công nghệ cao nên chỉ có thể dùng những công cụ tối nguyên thủy đơn giản nhất. Lúc đầu Dịch Trạch còn cảm thấy thực phiền toái, nhưng khi hắn nhìn thấy bộ dáng nãi báo nằm bò ra, đôi mắt nhắm lại thoải mái rên hừ hừ thì hắn đột nhiên cảm thấy sau này vào thời điểm tắm rửa có lẽ không nên dùng máy hong khô. Hắn có thể đem tiểu nãi báo đặt ở trong lòng bàn tay, sủng ôm, thỉnh thoảng thì khi dễ một chút, nghe nãi báo phát ra âm thanh hừ hừ có chút bất mãn, đôi mắt to đong đầy ủy khuất nhìn mình, thật hạnh phúc a.
Đương nhiên, nếu Thanh Dương có thể biến trở về bộ dáng con người, nếu Dịch Trạch có thể giúp Thanh Dương tắm rửa, như vậy càng tuyệt vời. Đáng tiếc mỗi lần tắm, Thanh Dương đều biến về bộ dáng nãi báo, vô luận hắn dùng cách gì cũng không chịu biến thành bộ dáng con người. Bất quá không quan hệ, sau này rồi cũng sẽ có cơ hội thôi. Dịch Trạch vốn có rất nhiều biện pháp để Thanh Dương tự nguyện biến về bộ dáng con người cho hắn mặc sức vuốt ve.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thanh Dương đoàn thân mình thành 1 cục nằm trên đùi Dịch Trạch, hai mắt nhắm chặt, dùng hai chân trước đè 2 lỗ tai, không nghe cũng không nhìn gì hết, dù động vào 2 chân trước như thế nào cũng không chịu dời móng vuốt.
Vừa nãy nãi báo còn ngoan ngoãn tùy ý hắn đùa nghịch, hiện tại lại đột nhiên bày ra bộ dáng phong bế như vậy khiến Dịch Trạch có chút lo lắng. Hắn kéo chân sau nãi báo ra rồi nhu nhu vào 2 đệm thịt, thân mình nãi báo run lên cả người lại bắt đầu nóng hầm hập.
Không phải là tắm rửa xong bị nhiễm lạnh nên phát sốt đi? Ở đây không phải liên minh, không có thuốc thang tiên tiến mà chỉ có 1 ít thảo dược đơn giản, nếu như sinh bệnh thì chỉ có thể tự thân chống đỡ. Dịch Trạch dùng mặt cọ cọ lên 2 lỗ tai nãi báo thân thiết hỏi: “Làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Thân mình Thanh Dương lại run lên vài cái, mí mắt cũng không dám mở ra một chút, đây là lần đầu tiên Thanh Dương vừa oán hận lại vừa xấu hổ vì xúc giác mẫn cảm của mình. Lúc vừa vào hắn đã nghe được những thanh âm ái muội không ngừng truyền ra từ bên phòng Hồng Hồ Tử, khiến hắn cực kỳ bối rối miên man, thật sự là không muốn nghe chút nào hết.
Phòng ở đây không có cách âm giống ở liên minh, ngày trước, khi còn ở đại đạo môn, lúc đêm khuya thanh vắng hắn cũng từng được nghe những thanh âm này. Nhưng mà khi đó hắn còn chưa xác định tâm ý của mình với Dịch Trạch, căn bản hắn cũng không rảnh rang suy nghĩ xem những thanh âm này đại biểu cho điều gì. Vừa nãy trong lúc Dịch Trạch tắm rửa cho hắn còn sờ soạng hắn 1 chút khiến cơ thể hắn trở nên cực kỳ mẫn cảm, bây giờ hắn lại nghe thấy từng đợt rên rỉ như có như không truyền ra từ bên phòng Tư Diệu Tiền nên nhất thời cả cơ thể đều trở lên khô nóng.
Thanh Dương nhắm mắt che 2 lỗ tai lại cố gắng nhẫn nhịn kìm chế dục vọng của cơ thể, ai biết lúc này Dịch Trạch lại ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện, còn sờ sờ 2 chân hắn khiến đầu óc hắn loạn cả lên.
Dịch Trạch lo Thanh Dương sinh bệnh nên mới đem hắn ôm vào trong ngực nhẹ nhu nhu 2 chân, đôi môi ghé vào lỗ tai hắn thân thiết hỏi, từng đợt nhiệt khí thổi bên tai y.
Thanh Dương triệt để điên rồi, hắn buông móng vuốt xuống, quay đầu đi, không ngừng cọ cọ lên mặt Dịch Trạch để giảm bớt khô nóng trong người.
Cái đầu mao nhung nhung cọ cọ, cái mũi rồi cái miệng nhỏ còn thường xẹt qua khuôn mặt, Dịch Trạch không rõ lúc này Thanh Dương đang làm nũng hay chỉ đang loạn cọ vì khó chịu khi sinh bệnh nên đành vỗ vỗ nãi báo nói: “Biến thành người rồi hảo hảo nói chuyện.”
Thanh Dương cũng hiểu được bộ dáng nãi báo của mình lúc này dường như không được ổn cho lắm nên thuận theo lời Dịch Trạch biến thành bộ dáng con người, bởi vì lúc nãy hắn bị Dịch Trạch phủng trong lòng bàn tay nên khi biến thành bộ dáng con người, Thanh Dương bị Dịch Trạch ôm trọn trong ngực, hai người quấn quýt chặt chẽ dính sát vào nhau.
Dịch Trạch sờ sờ trán Thanh Dương, nhìn thái dương còn lấm thấm mồ hôi mới ôn nhu hỏi: “Khó chịu sao?”
Thanh Dương lắc đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng rên của Tư Diệu Tiền sau lại là 1 tràng ồ ồ thở dốc, hắn vội vàng đưa tay che lỗ tai lại, không muốn nghe.
“Em nghe được cái gì?” Dịch Trạch bắt đầu hơi hơi nhận ra được vấn đề nhưng Thanh Dương không trả lời hắn chỉ lắc đầu quầy quậy.
Bất quá làm như vậy sao có thể gạt được Dịch Trạch, Dịch Trạch phóng xuất 1 tia năng lượng bắt chước dị năng giả hệ tinh thần điều khiển tia năng lượng đi dò thám tình hình xung quanh, rất nhanh sau đó đã phát hiện hồng hồ tử cùng Tư Diệu Tiền ngay gần đấy. Dịch Trạch chỉ dò xét một chút rồi lập tức rời đi, hắn cũng không có hứng thú rình xem người khác, Thanh Dương cũng vậy nếu không Thanh Dương cũng không bưng kín lỗ tai như thế.
Khóe môi Dịch Trạch cong lên, cố ý kéo 2 bàn tay Thanh Dương ra, vuốt vành tai, nhẹ nhàng hỏi: “Thính giác của em thực hảo a? Có thể nghe được rất xa?”
“Phạm vi… Nói theo cách của nơi này thì thanh âm trong bán kính mười km, ta tùy ý đều có thể nghe được; nếu cố gắng nghe thì 1 bước chân trong bán kính một trăm km ta cũng có thể nghe được.”
Dịch Trạch có chút bất ngờ, dị năng giả hệ tinh thần cũng không thể làm đến trình độ này, để được như vậy có lẽ phải dùng đến hệ thống tra xét của tinh hạm đi. Bất quá…
“Chẳng lẽ em không thể không nghe?”
Thanh Dương cứng người, đương nhiên có thể không nghe, nếu không mỗi ngày hắn phải nghe bao nhiêu người thì thầm to nhỏ cơ chứ, kỳ thật hắn vẫn có thể tự động loại bỏ những thanh âm vô dụng. Chính là hôm nay, không hiểu sao hắn càng cố ép mình không nghe thì những thanh âm càng trở lên rõ ràng a.
Dịch Trạch đương nhiên hiểu vì sao Thanh Dương lại không thể loại bỏ mấy thanh âm đó, hắn nhẹ nhàng hôn xuống vành tai Thanh Dương, đôi mắt ngập tràn tiếu ý khẽ thì thầm: “Ta có biện pháp để em không phải nghe những thanh âm đó nữa.”
Nói xong cũng không đợi Thanh Dương trả lời đã đem bàn tay tiến vào bên trong vạt áo, không nhẹ không nặng vuốt ve lồng ngực Thanh Dương: “Ta nhớ rõ lúc trước em biến thành bộ dáng con người đều không mặc quần áo, lần này là xảy ra chuyện gì vậy?”
Toàn thân Thanh Dương khô nóng khó nhịn, cả buổi mới kịp phản ứng hiểu Dịch Trạch đang hỏi hắn cái gì, mơ hồ không rõ mà trả lời: “Yêu lực, huyễn hóa ra.”
“ Có thể biến ra sao?”
“Ân.”
Thanh Dương chờ Dịch Trạch yêu cầu hắn thu hồi quần áo. Lúc này toàn thân hắn đã khô nóng không chịu được, mà hắn lỏa thân trước mặt Dịch Trạch đâu chỉ 1, 2 lần, chỉ cần Dịch Trạch nói không cần quần áo, hắn sẽ lập tức sẽ thu hồi đạo bào.
Ai biết Dịch Trạch lại nói: “Không cần thu hồi, cứ để vậy đi.”
Dịch Trạch kéo quần áo Thanh Dương xuống một chút, ngoại bào màu xanh cùng áo lót màu trắng đồng thời bị kéo ra 2 bên, lộ ra bả vai và 1 nửa lồng ngực, vạt áo kín kín hở hở như vậy xem ra còn câu nhân hơn cả lỏa người.
Ánh mắt Dịch Trạch càng ngày càng thêm sâu thẳm, đầu ngón tay ngón cái xoa nắn 2 điểm đã đứng lên trước ngực Thanh Dương.
Thanh Dương nhìn Dịch Trạch, thần sắc mê mang, trong đầu loạn thành 1 hồ, suy nghĩ rất nhiều mà không biết mình suy nghĩ cái gì. hắn nhìn khóe miệng khé câu lên của Dịch Trạch, ánh mắt dần dần trở nên rõ ràng, rốt cục đã tìm về được suy nghĩ của mình.
Trong mắt của hắn chỉ có người này, trong lòng cũng chỉ nghĩ về người này. hắn mặt đỏ tai hồng khi nghe những thanh âm đó không phải hắn xâu hổ khi nghe thanh âm người ta sinh hoạt vợ chồng, mà là hắn không tự chủ được mà tưởng tượng đến cảnh hắn và Dịch Trạch là 2 nhân vật chính.
Thân thể thành thật hơn đầu óc rất nhiều, lúc này hắn còn cần lý do cự tuyệt Dịch Trạch sao? Không, cho dù có, hắn cũng không muốn cự tuyệt, hắn khát cầu Dịch Trạch, từ thân đến tâm.
Đôi mắt Thanh Dương dần thanh mình, bàn tay dán lên khuôn mặt Dịch Trạch, nhẹ nhàng vuốt ve. hắn nghiêng đầu hôn lên hai má Dịch Trạch, từng chút từng chút di dời đôi môi đến địa phương mình khát cầu.
Dịch Trạch vẫn không nhúc nhích tùy ý để Thanh Dương hôn từ 2 má đến khóe miệng, rồi dán lên đôi môi hắn. Bốn cánh môi dính sát vào nhau, không còn chút khoảng cách nào, hai người cũng nghe được tiếng tim đập cuồng loạn của đối phương.
Thanh Dương vươn ra đầu lưỡi liếm liếm môi Dịch Trạch thấy hắn vẫn không chịu mở miệng, không khỏi dùng ám ách thanh âm nói: “Dịch Trạch, ngươi đã nói chúng ta cần luyện tập nhiều hơn.”
“Em thật đúng là…” Dịch Trạch dùng 1 tay ôm trọn Thanh Dương vào trong ngực, đầu lưỡi bá đạo xâm lược khoang miệng Thanh Dương, đáp lại nhiệt tình của Thanh Dương.
Hắn thích người này, đơn thuần lại quyến rũ, chính trực lại không cổ hủ, tự ái lại không chất phác. Một khi hiểu rõ mọi chuyện cũng không bao giờ che dấu tình cảm của mình. Cho dù người này bị hắn đùa giỡn đến đỏ mặt tai hồng thì hắn vẫn luôn tin tưởng rằng người này sẽ luôn luôn ở bên cạch hắn.
Trong nụ hôn nồng nhiệt Thanh Dương bắt đầu học được cách đáp lại, rồi cách phản công như thế nào. Kỳ thật Dịch Trạch cũng không có kinh nghiệm trong chuyện này, hoàn toàn chỉ dựa vào mong muốn bá đạo muốn chiếm lấy tất cả, lúc này đây hai người đều ra sức học tập, dần dần tìm được phương pháp chân chính.
Bất tri bất giác áo đã bị người kia cởi sạch ra từ lúc nào, Thanh Dương vuốt cánh lưng thẳng tắp của Dịch Trạch, làn da rắn chắc cảm giác thật tốt a. Thanh Dương đột nhiên có chút hiểu ra, nhìn bên ngoài thì thấy Dịch Trạch cực kỳ thành thạo ra sức khiêu khích hắn nhưng kỳ thật động tác của người này cũng trúc trắc như hắn, cũng khẩn trương, cũng khát cầu.
Chẳng biết tại sao trong tâm lại vui vẻ như vậy, bàn tay Thanh Dương trượt theo lưng Dịch Trạch xuống đến eo, cảm thụ làn da xúc động bừng bừng phấn chấn của Dịch Trạch.
Dịch Trạch dời đôi môi Thanh Dương nhìn sợi ngân tuyến còn vương giữa 2 người, ước gì có thể đem Thanh Dương khảm vào cơ thể hắn, không bao giờ chia lìa nữa.
Hắn nâng cánh mông Thanh Dương, theo thắt lưng xả ra tiết khố, dùng cánh tay hữu lực tách 2 chân mềm dẻo, đặt Thanh Dương ngồi khóa trên đùi mình, vươn tay xoa xoa bộ vị đã có chút ngẩng đầu xúc động của Thanh Dương.
Thanh Dương kêu lên một tiếng đau đớn, vị trí này trừ bỏ lúc trước bị Dịch Trạch trêu chọc khi hắn ở bộ dạng nãi báo thì chưa bao giờ có ai chạm qua cả, hắn vừa bị sờ thì suýt nữa trận địa đã thất thủ. Hắn nhìn vẻ mặt nghiền ngẫm của Dịch Trạch, nghiêm túc say mê cúi đầu nhìn hạ thân hắn, mới phát hiện người này cũng đang có 1 bộ dáng xúc động, liền cởi bỏ đai lưng Dịch Trạch, đưa tay dò xét đi vào, học cách Dịch Trạch sờ soạng vào nơi đó.
Trong nháy mắt đầu ngón tay đụng tới nơi đó, bàn tay Dịch Trạch đang vuốt cánh mông Thanh Dương chợt hơi nắm chặt, kéo lại, hai người cực nóng dính sát vào nhau cùng một chỗ.
Tiếp xúc thân mật như vậy khiến Thanh Dương bối rối không biết làm thế nào, những gì hắn biết về việc này đều thông qua tài liệu mà vạn độ cung cấp, nội dung tài liệu còn bị vạn độ che đi. Hắn biết hai người muốn thân mật tiếp xúc còn cần tới cái bộ vị gì, đại khái làm như thế nào, nhưng không biết nguyên lai còn có nhiều loại phương thức thân cận như vậy.
Dịch Trạch nắm chặt tay Thanh Dương. Thanh Dương có kinh nghiệm như vậy là từ đâu, sau vài cái công đạo, chất lỏng bạch trọc đã đầy tay 2 người…
Hai người cứ như vậy gần sát vào nhau, hôn môi, an ủi, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, dây dưa say đắm trong lần đầu tiên tối thân mật.
–
Thanh Dương dán vào trong ngực Dịch Trạch, đối với chuyện đã xảy ra vừa rồi hắn hoàn toàn không hối hận, cũng không e lệ. Hắn thích Dịch Trạch, tưởng niệm người này, khát vọng người này, quyến luyến hương vị cùng độ ấm của người này, một khi đã như vậy thì tùy tâm mà đi, chẳng sợ từ nay về sau rơi vào ma đạo hắn đều không hối hận.
Nhưng mà hắn không hiểu, trong những tư liệu hình ảnh mà vạn độ cung cấp cho hắn… Ách… Sẽ như vậy đi? Hắn không hiểu, dù trong lúc xúc động hắn đã phát tiết ra, lại không biết có nên mơ ước tới bộ vị kia của Dịch Trạch không. Mà còn Dịch Trạch? Thanh Dương tin thứ lúc này Dịch Trạch muốn cũng giống mình nên hắn càng không hiểu những hành động vừa rồi của Dịch Trạch, vì sao cái gì Dịch Trạch cũng không làm?
Dịch Trạch nhận ra nghi vấn của Thanh Dương, sờ sờ tóc của hắn: “Nơi này không được, thiết bị quá kém cỏi.”
Chờ đến khi trở về liên mình, chờ ta chuẩn bị tốt mọi thứ, ta phải chắc chắn được lần đầu tiên của em sẽ không xảy ra sơ sót gì cùng không có chút đau đớn nào, dù ở trong hoàn cảnh nào ta cũng không muốn em chịu khổ.
Hơn nữa…
Ánh mắt Dịch Trạch lóe ra một chút, ái muội nói: “Đến lúc đó em nhớ biến ra lỗ tai cùng cái đuôi.”
Thanh Dương run rẩy thân mình, quả nhiên là luyến thú nghiện, hắn về sau nhất định phải nghiêm cấm tất cả những động vật có lông mao tiếp xúc với Dịch Trạch!
Danh sách chương