Nơi tiếp xúc giữa cơ thể và cánh tay máy co rút vì đau đớn, trong trí nhớ kia chỉ có 1 tuyết lang thân thể thuần trắng một hơi cắn đứt cánh tay y, vất y lại trên 1 tinh cầu xa lạ còn nó thì tiếp tục bay về phía vũ trụ mịt mờ.
Sau đó Hoa Sở không lập tức đi tinh cầu khác trị liệu mà tha cánh tay bị thương về khế ước thú tinh hệ, tiếp tục ở lại nơi đó.
Một năm, hai năm, ba năm… Mười năm!
Mười năm sau, y đã trở thành một nam nhân thành thục, thần bí lại có sức quyến rũ Hoa Sở rốt cục không chờ đợi nữa mà theo đoàn thám hiểm trở về hành tinh Dorset, nhất cử thành danh.
10 năm tốt đẹp nhất của 1 thiếu niên có thể dùng để học tập, có thể dùng để luyến ái, có thể dùng để theo đuổi kích thích. Còn 10 năm đó của Hoa Sở là dùng để sinh hoạt cùng 1 một đàn khế ước thú, hoàn toàn thoát ly khoa học kỹ thuật của liên minh, hoàn toàn dựa vào tri thức hoang dại của mình để sống sót, không dùng bất cứ loại vũ khí gì có thể bảo hộ mình, vẫn có thể đứng cạnh những khế ước thú hoang dại hung tàn.
Nhưng mà mười năm này khi Hoa Sở nổi danh ở liên minh bị người ta bàn tán say sưa, mười năm gian khổ sinh hoạt tạo nên liên minh đệ nhất khế ước thú nghiên cứu gia, điều này khiến cho rất nhiều thanh thiếu niên muốn noi theo y. Từng có rất nhiều nghiên cứu gia khế ước thú cũng sinh hoạt hơn hai mươi năm ở trên hành vi khế ước thú man rợ nhưng không có một ai có thể đạt được thành tựu sánh bằng Hoa Sở. Phóng viên phỏng vấn Hoa Sở từng hỏi y vì sao chỉ ngắn ngủn mười năm y lại có thể sáng tạo kỳ tích như vậy, trước mặt truyền thông toàn liên minh, Hoa Sở chỉ chỉ trái tim mình rồi nói: “Hiểu rõ mình là ai, tìm đúng vị trí của mình.”
Không có ai có thể lý giải những lời này, bọn họ cho rằng Hoa Sở không muốn chia sẻ kinh nghiệm thành công của mình.
Cũng không có ai biết 10 năm này Hoa Sở đã trải qua những gì, bọn họ chỉ sống ở trong 1 liên minh sạch sẽ gọn gàng an toàn xinh đẹp
Trong mười năm đó Hoa Sở đi theo rất nhiều loại khế ước thú khác nhau, mỗi 1 khế ước thú, y sẽ đều đem nó trở thành huynh đệ tối thân mật của chính mình, cùng nó đồng cam cộng khổ. Tại tinh cầu có đến nửa năm là mùa đông rét lạnh, vì thức ăn, y thậm chí còn phải bắt chước hành vi man rợ của 1 số loài khế ước thú ăn đất quanh xác khế ước thú đã phân hủy, trên địa cầu khi chiến loạn cũng có người làm như thế, loại đất đó người ta gọi là “Đất quan âm”.
Khi gặp phải cơn gió lốc, y không có chỗ ẩn thân, quần áo lại đơn bạc. Những tinh hạm thám hiểm sợ một khi hạ cánh sẽ bị tuyết vây khốn nên không để ý đến tín hiệu kêu cứu của y, nhanh chóng rời khỏi tinh cầu. Toàn thân Hoa Sở đông cứng, y được 1 băng sư nhặt về, dùng cái bụng, nơi ấm áp duy nhất trong thân thể nó, cũng là nhược điểm duy nhất của nó mang đến ấm áp cho Hoa Sở, y và nó cùng vượt qua trời đông giá rét ấy.
Mười năm đó Hoa Sở dựa vào sự tương trợ của khế ước thú mà sống sót. Những khế ước thú dã tính, hung bạo đó kỳ thật còn ôn nhu hơn nhân loại, chúng nó đơn thuần chân thành tha thiết, chúng nó công bằng công chính, chúng nó hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
“Thấy rõ ràng mình là ai” chỉ khi chân chính nhận rõ thực lực của chính mình, không kiêu ngạo, không nghĩ rằng loài người đứng trên những chủng loại khác; “Tìm đúng vị trí của mình” là đem mình đặt ngang bằng với khế ước thú, nếu muốn hiểu biết một chủng tộc, trước hết phải đem chính mình dung nhập vào. Nếu không vất đi sự rụt rè của nhân loại, nếu cứ nghĩ mình ở trên loài khác, nếu cứ ỷ lại vào khoa học kỹ thuật, thì sẽ vĩnh viễn sẽ không thể nào hiểu về khế ước thú.
Mà kẻ đầu tiên dạy cho Hoa Sở đạo lý này, chính là cự lang màu trắng kia.
Sinh vật xinh đẹp, kiêu ngạo, thiện lương, sinh vật duy nhất sống mãi trong lòng Hoa Sở, cũng là kẻ khiến y chờ đợi, chịu đựng 10 năm tại tinh hệ khế ước thú. Y luôn luôn chờ nó, lại thủy chung không chờ được.
Nửa năm ở chung với cự lang kia, là quãng thời gian tươi đẹp hạnh phúc nhất cuộc đời Hoa Sở.
Mà hiện tại, cự lang trong trí nhớ kia, cư nhiên lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt y, dùng miệng cọ chân y, động tác quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, khí tức quen thuộc.
Hoa Sở không để ý đến đau đớn khắc cốt ghi tâm trên cánh tay, cong người, y vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông Tuyết Lang, mềm mại ấm áp như trong ký ức.
Toàn bộ khế ước thú trong gian trị liệu đều lùi xuống 1 bước chân, cúi đầu, cúng bái đế vương thú.
Hoa Sở ôm cổ Tuyết Lang, mặt vùi vào mao nhung nhung trên cổ nó. Dịch Trạch và Thanh Dương nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Tuyết Lang là tinh tường cảm nhận được 1 mảng ướt át, ấm áp trên cổ mình.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Sở, Tuyết Lang cũng thấy trên mặt y chảy xuống loại chất lỏng trong suốt này, nó đã từng liếm quá, vừa chua sót lại đắng chát mặn mòi. Sau đó Hoa Sở nói cho nó biết, cái đó gọi là nước mắt, sở dĩ chua sót, là bởi vì nó mang thống khổ trong cơ thể chảy ra.
Hắn vừa đau khổ sao? Tuyết Lang vươn ra đầu lưỡi liếm Hoa Sở, như vừa trấn an lại như vừa thân mật.
Dịch Trạch thấy thế không nói hai lời ôm lấy nãi báo bước đi, đã đến tình huống này còn cần kính nhờ Hoa Sở sao? Còn cần nữa sao, 1 người 1 lang kia mau cút đi, Hoa Sở là 1 kẻ luyến thú nghiện thì làm sao có sức chống cự với khế ước thú ( Dịch Trạch ngươi cư nhiên còn nói người khác luyến thú nghiện!), căn bản không cần lo y tiết lộ bí mật của Tuyết Lang ra ngoài.
Về phần vì sao Tuyết Lang thân cận như vậy với Hoa Sở, chỉ không ngoài 2 nguyên nhân, một là giữa 2 người này trước đây từng có gút mắt gì đó, hai là Tuyết Lang này là 1 kẻ cầm thú đến cả tiểu nãi báo cũng không buông tha thì sao có thể buông tha cho mỹ nhân lãnh diễm Hoa Sở này chứ.
Ngược lại Thanh Dương thập phần bất an mà gặm ngón tay Dịch Trạch muốn Dịch Trạch mang Tuyết Lang đi.
Dịch Trạch đem đầu nhỏ nãi báo hướng về phía Lang Xu thâm tình ôm chầm lấy Hoa Sở, thậm chí bàn tay Tuyết Lang đã từ cổ Hoa Sở tham tiến vào trong quần áo, trời biết là chuyện gì đang xảy ra.
“Em xác định Tuyết Lang còn đi theo em?” Dịch Trạch thấp giọng hỏi.
Thanh Dương chớp chớp ánh mắt, chậm rãi bò lại trong ngực Dịch Trạch, không phản đối nữa.
Y không thỏa hiệp vì thấy hai người thân mật mà là y nhận ra ở miệng vết thương cánh tay phải Hoa Sở có một tia yêu khí như có như không.
Lần trước y gặp Hoa Sở y còn cần hấp thu cực kỳ nhiều năng lượng để sống sót, thần niệm không thể ly thể nên y không thể điều tra, căn bản không thể biết được dị trạng trên người Hoa Sở. Mà hiện tại, y cảm nhận rõ ràng được trên cánh tay Hoa Sở rõ ràng là yêu khí của Tuyết Lang.
Tuyết Lang trong tình huống vạn bất đắc dĩ sẽ hấp thu năng lượng nhân loại, nhưng nó tuyệt đối sẽ không tàn nnhẫn và cũng không cần thiết phải cắn đứt tay người khác. Huống chi Tuyết Lang cũng không thuần thục mấy tiểu thuật dùng yêu khí này vậy mà nó lại có thể làm cho yêu khí tồn tại trên cách tay Hoa Sở lâu đến vậy, tuyệt đối đây là do nó cố gắng hết sức mới làm được.
Từ thái độ của Hoa Sở xem ra, chỗ yêu khí là vì muốn bảo hộ nên lưu lại. Tráng sĩ đoạn cổ tay, không phải vì cam chịu, mà là vì muốn sống sót.
Chỉ là vì sao Tuyết Lang lại cắn đứt cánh tay Hoa Sở lại còn muốn lưu lại yêu khí ở đó?
Cánh tay kia của Hoa Sở phải sử dụng máy móc có lẽ không hẳn chỉ vì y không muốn đổi cánh tay khác, có lẽ là do y không thể đổi. Yêu khí quanh quẩn trên miệng vết thương khiến máu không thể tuần hoàn, tự nhiên cánh tay sẽ hư thối.
Vì sao lại lưu lại yêu khí? Vừa rồi Thanh Dương hình như cảm nhận được 1 tia khí tức quen thuộc, bởi vì có yêu khí bao lại tia khí tức kia khiến Thanh Dương nhìn không rõ ràng lắm, lại không thể nhớ được là mình đã gặp qua ở đâu, bất quá tóm lại đó không phải thứ gì tốt.
Dịch Trạch có điều suy nghĩ mang nãi báo ly khai phòng trị liệu Hoa Sở đi về phía bãi đỗ xe, trên đường Thanh Dương vô tình nhìn thấy một người.
Đổng toàn và chủ nhiệm hệ cơ giáp đi về khu làm việc, đại khái là thừa dịp chưa khai giảng để hoàn tất thủ tục chuyển hệ. Cho dù hắn rất muốn tiếp tục chung phòng ký túc xá với Thanh Dương nhưng vì thân thể hắn đã hảo, gia đình không có khả năng để cho hắn tiếp tục suy sút trong ban nghệ thuật, một chiến sĩ cơ giáp có tiền đồ tốt như vậy chạy đi làm nghệ thuật, thì ai có thể đồng ý được.
Vốn dĩ khi Thanh Dương chuyên chú suy nghĩ điều gì y sẽ không bị ngoại vật quấy nhiễu, nhưng lúc này ánh mắt của y lại không tự chủ được mà bị đổng toàn hấp dẫn.
Y đang chuyên tâm tự hỏi về Hoa Sở, y không nên nhìn đổng toàn, huống chi lần trước y chạy đến chỗ đổng toàn thì Dịch Trạch còn tức giận. Hiện tại y ghé vào trong ngực Dịch Trạch lại nhìn đổng toàn chuyên chú, cũng không khác gì Dịch Trạch ôm y còn nhìn đại phì miêu …đây là việc không thể tha thứ.
Nhưng y không khống chế không được, tổng cảm thấy giống như mình đã quên việc gì đó.
Lúc này 1 đoạn đối thoại của 2 sinh viên hệ cơ giáp bay vào 2 lỗ tai linh mẫn của Thanh Dương ——
“Một kẻ ở ban nghệ thuật cư nhiên có thể chuyển tới hệ cơ giáp, hừ!”
“Lần trước hắn phá hủy bãi đá trước khu dạy học mà không hề bị xử phạt.”
“Ta đoán hắn nhất định là…”
“Ta đoán cũng là.”
“Bất quá hắn chuyển tới cơ giáp hệ cũng không tồi, loại diện mạo giống hắn nếu đặt ở ban nghệ thuật sẽ kéo thấp mặt phẳng trình độ ở đó.”
“Đúng đúng đúng! Ngươi xem hắn trước trên mặt…”
! linh quang trong đầu Thanh Dương chợt lóe, rốt cuộc không nghe được hai người kia nói những gì tiếp theo.
Đổng toàn, Hoa Sở! hai người này nhìn như không có bất luận liên quan gì đến nhau vậy mà giữa 2 người lại có liên hệ kỳ dị.
Lúc trước vết thương của đổng toàn cũng nhiễm ma khí, còn khí tức trên cánh tay phải của Hoa Sở bị yêu khí Tuyết Lang che lại giống hệt nhau! Bởi vì phát sinh quá nhiều việc khiến y quên mất chuyện y phát hiện ma khí trên thế giới này.
Thời điểm Thanh Dương phát hiện trên mặt đổng toàn có ma khí y cũng không quá mức coi trọng chuyện này, bởi vì khi đó y chưa hiểu nhiều về thế giới này. Mà hiện y rất rõ ràng, đây là một thế giới không có người tu chân. Cho dù Tuyết Lang có thể tu yêu, nhưng đây là do cơ thể nó phát sinh biến dị, mà phương thức tu luyện cũng hoàn toàn bất đồng, căn bản không tính là tu luyện, chẳng qua chỉ là sinh tồn thôi.
Vạn vật đều có định sổ, một vinh thì tất có một tổn hại, đây là Thiên Đạo chế hành. Thế giới này không theo đuổi trường sinh, lại có được khoa học kỹ thuật và số lượng nhân khẩu khổng lồ. Thế giới nguyên bản của y mặc dù có rất nhiều người tu chân, nhưng khoa học kỹ thuật lại không phát triển, nhân khẩu rất thưa thớt, phàm nhân khó có thể sinh tồn, người người đều một lòng hướng đạo nghĩ đến trường sinh bất lão, căn bản không có tâm tư đi nghiên cứu khoa học.
Hai loại lực lượng cường đại rất khó xuất hiện trong 1 thế giới. Cho dù xuất hiện, cũng phải tranh đấu phân ra thắng bại, một núi không thể dung 2 hổ đó là đạo lý không thể thay đổi.
Nhưng mà ở 1thế giới thuần chủ nghĩa duy vật lại xuất hiện ma khí. Không phải là yêu khí giống Tuyết Lang mà là ma khí người tu ma thuần khiết.
Hai mươi năm trước Hoa Sở bị thương, khi đó đổng toàn vừa sinh ra. Hai mươi năm sau đổng toàn lần thứ hai bị ma khí quấy nhiễu, chứng minh hai mươi năm qua ma khí vẫn luôn tồn tại, chưa bao giờ tiêu trừ.
Không, không chỉ có là Hoa Sở và đổng toàn!
Trong đầu Thanh Dương hiện lên Tư Diệu Tiền, trong đầu có ký sinh thú.
Kỳ thật bản thân ký sinh thú cũng không có vấn đề gì, chính là Thanh Dương nhớ tới thời điểm ban đầu khi mình nhìn thấy nó thì đã muốn đuổi nó đi chứ không muốn tiêu diệt nó.
Vì cái gì sẽ muốn như vậy? Là trùng hợp, vẫn là…
Nãi báo ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Dịch Trạch, trong lòng yên lặng lo lắng.
Dịch Trạch, chân tướng có khả năng còn đáng sợ hơn những gì chúng ta nghĩ.
Sau đó Hoa Sở không lập tức đi tinh cầu khác trị liệu mà tha cánh tay bị thương về khế ước thú tinh hệ, tiếp tục ở lại nơi đó.
Một năm, hai năm, ba năm… Mười năm!
Mười năm sau, y đã trở thành một nam nhân thành thục, thần bí lại có sức quyến rũ Hoa Sở rốt cục không chờ đợi nữa mà theo đoàn thám hiểm trở về hành tinh Dorset, nhất cử thành danh.
10 năm tốt đẹp nhất của 1 thiếu niên có thể dùng để học tập, có thể dùng để luyến ái, có thể dùng để theo đuổi kích thích. Còn 10 năm đó của Hoa Sở là dùng để sinh hoạt cùng 1 một đàn khế ước thú, hoàn toàn thoát ly khoa học kỹ thuật của liên minh, hoàn toàn dựa vào tri thức hoang dại của mình để sống sót, không dùng bất cứ loại vũ khí gì có thể bảo hộ mình, vẫn có thể đứng cạnh những khế ước thú hoang dại hung tàn.
Nhưng mà mười năm này khi Hoa Sở nổi danh ở liên minh bị người ta bàn tán say sưa, mười năm gian khổ sinh hoạt tạo nên liên minh đệ nhất khế ước thú nghiên cứu gia, điều này khiến cho rất nhiều thanh thiếu niên muốn noi theo y. Từng có rất nhiều nghiên cứu gia khế ước thú cũng sinh hoạt hơn hai mươi năm ở trên hành vi khế ước thú man rợ nhưng không có một ai có thể đạt được thành tựu sánh bằng Hoa Sở. Phóng viên phỏng vấn Hoa Sở từng hỏi y vì sao chỉ ngắn ngủn mười năm y lại có thể sáng tạo kỳ tích như vậy, trước mặt truyền thông toàn liên minh, Hoa Sở chỉ chỉ trái tim mình rồi nói: “Hiểu rõ mình là ai, tìm đúng vị trí của mình.”
Không có ai có thể lý giải những lời này, bọn họ cho rằng Hoa Sở không muốn chia sẻ kinh nghiệm thành công của mình.
Cũng không có ai biết 10 năm này Hoa Sở đã trải qua những gì, bọn họ chỉ sống ở trong 1 liên minh sạch sẽ gọn gàng an toàn xinh đẹp
Trong mười năm đó Hoa Sở đi theo rất nhiều loại khế ước thú khác nhau, mỗi 1 khế ước thú, y sẽ đều đem nó trở thành huynh đệ tối thân mật của chính mình, cùng nó đồng cam cộng khổ. Tại tinh cầu có đến nửa năm là mùa đông rét lạnh, vì thức ăn, y thậm chí còn phải bắt chước hành vi man rợ của 1 số loài khế ước thú ăn đất quanh xác khế ước thú đã phân hủy, trên địa cầu khi chiến loạn cũng có người làm như thế, loại đất đó người ta gọi là “Đất quan âm”.
Khi gặp phải cơn gió lốc, y không có chỗ ẩn thân, quần áo lại đơn bạc. Những tinh hạm thám hiểm sợ một khi hạ cánh sẽ bị tuyết vây khốn nên không để ý đến tín hiệu kêu cứu của y, nhanh chóng rời khỏi tinh cầu. Toàn thân Hoa Sở đông cứng, y được 1 băng sư nhặt về, dùng cái bụng, nơi ấm áp duy nhất trong thân thể nó, cũng là nhược điểm duy nhất của nó mang đến ấm áp cho Hoa Sở, y và nó cùng vượt qua trời đông giá rét ấy.
Mười năm đó Hoa Sở dựa vào sự tương trợ của khế ước thú mà sống sót. Những khế ước thú dã tính, hung bạo đó kỳ thật còn ôn nhu hơn nhân loại, chúng nó đơn thuần chân thành tha thiết, chúng nó công bằng công chính, chúng nó hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
“Thấy rõ ràng mình là ai” chỉ khi chân chính nhận rõ thực lực của chính mình, không kiêu ngạo, không nghĩ rằng loài người đứng trên những chủng loại khác; “Tìm đúng vị trí của mình” là đem mình đặt ngang bằng với khế ước thú, nếu muốn hiểu biết một chủng tộc, trước hết phải đem chính mình dung nhập vào. Nếu không vất đi sự rụt rè của nhân loại, nếu cứ nghĩ mình ở trên loài khác, nếu cứ ỷ lại vào khoa học kỹ thuật, thì sẽ vĩnh viễn sẽ không thể nào hiểu về khế ước thú.
Mà kẻ đầu tiên dạy cho Hoa Sở đạo lý này, chính là cự lang màu trắng kia.
Sinh vật xinh đẹp, kiêu ngạo, thiện lương, sinh vật duy nhất sống mãi trong lòng Hoa Sở, cũng là kẻ khiến y chờ đợi, chịu đựng 10 năm tại tinh hệ khế ước thú. Y luôn luôn chờ nó, lại thủy chung không chờ được.
Nửa năm ở chung với cự lang kia, là quãng thời gian tươi đẹp hạnh phúc nhất cuộc đời Hoa Sở.
Mà hiện tại, cự lang trong trí nhớ kia, cư nhiên lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt y, dùng miệng cọ chân y, động tác quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, khí tức quen thuộc.
Hoa Sở không để ý đến đau đớn khắc cốt ghi tâm trên cánh tay, cong người, y vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông Tuyết Lang, mềm mại ấm áp như trong ký ức.
Toàn bộ khế ước thú trong gian trị liệu đều lùi xuống 1 bước chân, cúi đầu, cúng bái đế vương thú.
Hoa Sở ôm cổ Tuyết Lang, mặt vùi vào mao nhung nhung trên cổ nó. Dịch Trạch và Thanh Dương nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Tuyết Lang là tinh tường cảm nhận được 1 mảng ướt át, ấm áp trên cổ mình.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Sở, Tuyết Lang cũng thấy trên mặt y chảy xuống loại chất lỏng trong suốt này, nó đã từng liếm quá, vừa chua sót lại đắng chát mặn mòi. Sau đó Hoa Sở nói cho nó biết, cái đó gọi là nước mắt, sở dĩ chua sót, là bởi vì nó mang thống khổ trong cơ thể chảy ra.
Hắn vừa đau khổ sao? Tuyết Lang vươn ra đầu lưỡi liếm Hoa Sở, như vừa trấn an lại như vừa thân mật.
Dịch Trạch thấy thế không nói hai lời ôm lấy nãi báo bước đi, đã đến tình huống này còn cần kính nhờ Hoa Sở sao? Còn cần nữa sao, 1 người 1 lang kia mau cút đi, Hoa Sở là 1 kẻ luyến thú nghiện thì làm sao có sức chống cự với khế ước thú ( Dịch Trạch ngươi cư nhiên còn nói người khác luyến thú nghiện!), căn bản không cần lo y tiết lộ bí mật của Tuyết Lang ra ngoài.
Về phần vì sao Tuyết Lang thân cận như vậy với Hoa Sở, chỉ không ngoài 2 nguyên nhân, một là giữa 2 người này trước đây từng có gút mắt gì đó, hai là Tuyết Lang này là 1 kẻ cầm thú đến cả tiểu nãi báo cũng không buông tha thì sao có thể buông tha cho mỹ nhân lãnh diễm Hoa Sở này chứ.
Ngược lại Thanh Dương thập phần bất an mà gặm ngón tay Dịch Trạch muốn Dịch Trạch mang Tuyết Lang đi.
Dịch Trạch đem đầu nhỏ nãi báo hướng về phía Lang Xu thâm tình ôm chầm lấy Hoa Sở, thậm chí bàn tay Tuyết Lang đã từ cổ Hoa Sở tham tiến vào trong quần áo, trời biết là chuyện gì đang xảy ra.
“Em xác định Tuyết Lang còn đi theo em?” Dịch Trạch thấp giọng hỏi.
Thanh Dương chớp chớp ánh mắt, chậm rãi bò lại trong ngực Dịch Trạch, không phản đối nữa.
Y không thỏa hiệp vì thấy hai người thân mật mà là y nhận ra ở miệng vết thương cánh tay phải Hoa Sở có một tia yêu khí như có như không.
Lần trước y gặp Hoa Sở y còn cần hấp thu cực kỳ nhiều năng lượng để sống sót, thần niệm không thể ly thể nên y không thể điều tra, căn bản không thể biết được dị trạng trên người Hoa Sở. Mà hiện tại, y cảm nhận rõ ràng được trên cánh tay Hoa Sở rõ ràng là yêu khí của Tuyết Lang.
Tuyết Lang trong tình huống vạn bất đắc dĩ sẽ hấp thu năng lượng nhân loại, nhưng nó tuyệt đối sẽ không tàn nnhẫn và cũng không cần thiết phải cắn đứt tay người khác. Huống chi Tuyết Lang cũng không thuần thục mấy tiểu thuật dùng yêu khí này vậy mà nó lại có thể làm cho yêu khí tồn tại trên cách tay Hoa Sở lâu đến vậy, tuyệt đối đây là do nó cố gắng hết sức mới làm được.
Từ thái độ của Hoa Sở xem ra, chỗ yêu khí là vì muốn bảo hộ nên lưu lại. Tráng sĩ đoạn cổ tay, không phải vì cam chịu, mà là vì muốn sống sót.
Chỉ là vì sao Tuyết Lang lại cắn đứt cánh tay Hoa Sở lại còn muốn lưu lại yêu khí ở đó?
Cánh tay kia của Hoa Sở phải sử dụng máy móc có lẽ không hẳn chỉ vì y không muốn đổi cánh tay khác, có lẽ là do y không thể đổi. Yêu khí quanh quẩn trên miệng vết thương khiến máu không thể tuần hoàn, tự nhiên cánh tay sẽ hư thối.
Vì sao lại lưu lại yêu khí? Vừa rồi Thanh Dương hình như cảm nhận được 1 tia khí tức quen thuộc, bởi vì có yêu khí bao lại tia khí tức kia khiến Thanh Dương nhìn không rõ ràng lắm, lại không thể nhớ được là mình đã gặp qua ở đâu, bất quá tóm lại đó không phải thứ gì tốt.
Dịch Trạch có điều suy nghĩ mang nãi báo ly khai phòng trị liệu Hoa Sở đi về phía bãi đỗ xe, trên đường Thanh Dương vô tình nhìn thấy một người.
Đổng toàn và chủ nhiệm hệ cơ giáp đi về khu làm việc, đại khái là thừa dịp chưa khai giảng để hoàn tất thủ tục chuyển hệ. Cho dù hắn rất muốn tiếp tục chung phòng ký túc xá với Thanh Dương nhưng vì thân thể hắn đã hảo, gia đình không có khả năng để cho hắn tiếp tục suy sút trong ban nghệ thuật, một chiến sĩ cơ giáp có tiền đồ tốt như vậy chạy đi làm nghệ thuật, thì ai có thể đồng ý được.
Vốn dĩ khi Thanh Dương chuyên chú suy nghĩ điều gì y sẽ không bị ngoại vật quấy nhiễu, nhưng lúc này ánh mắt của y lại không tự chủ được mà bị đổng toàn hấp dẫn.
Y đang chuyên tâm tự hỏi về Hoa Sở, y không nên nhìn đổng toàn, huống chi lần trước y chạy đến chỗ đổng toàn thì Dịch Trạch còn tức giận. Hiện tại y ghé vào trong ngực Dịch Trạch lại nhìn đổng toàn chuyên chú, cũng không khác gì Dịch Trạch ôm y còn nhìn đại phì miêu …đây là việc không thể tha thứ.
Nhưng y không khống chế không được, tổng cảm thấy giống như mình đã quên việc gì đó.
Lúc này 1 đoạn đối thoại của 2 sinh viên hệ cơ giáp bay vào 2 lỗ tai linh mẫn của Thanh Dương ——
“Một kẻ ở ban nghệ thuật cư nhiên có thể chuyển tới hệ cơ giáp, hừ!”
“Lần trước hắn phá hủy bãi đá trước khu dạy học mà không hề bị xử phạt.”
“Ta đoán hắn nhất định là…”
“Ta đoán cũng là.”
“Bất quá hắn chuyển tới cơ giáp hệ cũng không tồi, loại diện mạo giống hắn nếu đặt ở ban nghệ thuật sẽ kéo thấp mặt phẳng trình độ ở đó.”
“Đúng đúng đúng! Ngươi xem hắn trước trên mặt…”
! linh quang trong đầu Thanh Dương chợt lóe, rốt cuộc không nghe được hai người kia nói những gì tiếp theo.
Đổng toàn, Hoa Sở! hai người này nhìn như không có bất luận liên quan gì đến nhau vậy mà giữa 2 người lại có liên hệ kỳ dị.
Lúc trước vết thương của đổng toàn cũng nhiễm ma khí, còn khí tức trên cánh tay phải của Hoa Sở bị yêu khí Tuyết Lang che lại giống hệt nhau! Bởi vì phát sinh quá nhiều việc khiến y quên mất chuyện y phát hiện ma khí trên thế giới này.
Thời điểm Thanh Dương phát hiện trên mặt đổng toàn có ma khí y cũng không quá mức coi trọng chuyện này, bởi vì khi đó y chưa hiểu nhiều về thế giới này. Mà hiện y rất rõ ràng, đây là một thế giới không có người tu chân. Cho dù Tuyết Lang có thể tu yêu, nhưng đây là do cơ thể nó phát sinh biến dị, mà phương thức tu luyện cũng hoàn toàn bất đồng, căn bản không tính là tu luyện, chẳng qua chỉ là sinh tồn thôi.
Vạn vật đều có định sổ, một vinh thì tất có một tổn hại, đây là Thiên Đạo chế hành. Thế giới này không theo đuổi trường sinh, lại có được khoa học kỹ thuật và số lượng nhân khẩu khổng lồ. Thế giới nguyên bản của y mặc dù có rất nhiều người tu chân, nhưng khoa học kỹ thuật lại không phát triển, nhân khẩu rất thưa thớt, phàm nhân khó có thể sinh tồn, người người đều một lòng hướng đạo nghĩ đến trường sinh bất lão, căn bản không có tâm tư đi nghiên cứu khoa học.
Hai loại lực lượng cường đại rất khó xuất hiện trong 1 thế giới. Cho dù xuất hiện, cũng phải tranh đấu phân ra thắng bại, một núi không thể dung 2 hổ đó là đạo lý không thể thay đổi.
Nhưng mà ở 1thế giới thuần chủ nghĩa duy vật lại xuất hiện ma khí. Không phải là yêu khí giống Tuyết Lang mà là ma khí người tu ma thuần khiết.
Hai mươi năm trước Hoa Sở bị thương, khi đó đổng toàn vừa sinh ra. Hai mươi năm sau đổng toàn lần thứ hai bị ma khí quấy nhiễu, chứng minh hai mươi năm qua ma khí vẫn luôn tồn tại, chưa bao giờ tiêu trừ.
Không, không chỉ có là Hoa Sở và đổng toàn!
Trong đầu Thanh Dương hiện lên Tư Diệu Tiền, trong đầu có ký sinh thú.
Kỳ thật bản thân ký sinh thú cũng không có vấn đề gì, chính là Thanh Dương nhớ tới thời điểm ban đầu khi mình nhìn thấy nó thì đã muốn đuổi nó đi chứ không muốn tiêu diệt nó.
Vì cái gì sẽ muốn như vậy? Là trùng hợp, vẫn là…
Nãi báo ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Dịch Trạch, trong lòng yên lặng lo lắng.
Dịch Trạch, chân tướng có khả năng còn đáng sợ hơn những gì chúng ta nghĩ.
Danh sách chương