Edit: Thịt
Ánh mắt của thiếu niên quá chân thành, cậu nghiêm túc nhìn Cadiz.
Cadiz không tin thân là con dân đế quốc Sottille, thế nhưng không biết người đứng đầu đế quốc, thiên tài giới dị năng giả, Hoàng thái tử Hình Viêm điện hạ.
Hẳn là thiếu niên che giấu quá tốt?
Nhưng mặc kệ suy nghĩ của thiếu niên như thế nào, cuộc nói chuyện hôm nay đều phải diễn ra.
“Hình Viêm là Hoàng thái tử điện hạ, là con nối dõi duy nhất của bệ hạ và đại tướng quân Hi Lỗi, cho nên ngài ấy là hoàng đế tương lai của đế quốc Sottile.
Hoàng thái tử điện hạ còn là alpha có dị năng và sức chiến đấu vô cùng mạnh, nhưng trong cơ sở dữ liệu gen của đế quốc, cậu là người duy nhất có gen ghép đôi tương thích 100% với Hoàng thái tử.”
Nghe được tám chữ dị năng và sức chiến đấu vô cùng cao này, lỗ tai của Liên Nặc giật giật, đôi mắt chớp chớp.
Cao như Tang Thi Vương sao? Nếu nói dị năng cao như Tang Thi Vương, cậu có thể giết hắn, lấy tinh hạch của hắn ra tu luyện phải không?
“Dị năng giả ở nơi này có tinh hạch không?” Liên Nặc hỏi.
Tinh hạch? Cadiz chưa bao giờ nghe qua: “Tinh hạch là cái gì?”
Hả? Liên Nặc cho rằng trái đất là tinh cầu lạc hậu nhất, người nơi này thế mà cũng không biết tinh hạch.
Cadiz không có nhìn lầm, trong nháy mắt, ông cảm thấy trong ánh mắt thiếu niên có sự khinh thường chính mình.
“Vậy dị năng của dị năng giả tu luyện như thế nào?” Liên Nặc hỏi.
“Tự tu luyện, hoặc là dùng tinh thạch.
Nhưng tinh thạch rất quý giá và ít ỏi.”
Liên Nặc gật gật đầu, cái bọn họ gọi là tinh thạch, hẳn là tinh hạch trong lời mình nói đi.
Như vậy: “Trong thân thể dị năng giả có tinh thạch phải không?”
Vì sao trong cơ thể dị năng giả lại có tinh thạch?
Cadiz khó hiểu: “Cơ thể dị năng giả và người thường không có gì khác nhau, chỉ là người thường không có dị năng.”
Như vậy là cũng giống người thường và dị năng giả trên trái đất.
Liên Nặc đã hiểu, chỉ là… Quá đáng tiếc.
Nếu trong cơ thể dị năng giả có tinh thạch thì tốt, cậu có thể giết hết bọn họ, đào tinh thạch của bọn họ ra, chiếm cho riêng mình.
Liên Nặc có yêu thích thu thập những cục đá xinh đẹp, (⊙o⊙).
Ánh mắt quỷ dị của thiếu niên làm Cadiz có chút không thích ứng.
Ông ừ một tiếng, tiếp tục nói: “Bởi vì Hoàng thái tử điện hạ đã 88 tuổi, cậu là người duy nhất có gen ghép đôi thành công với điện hạ, cho nên hoàng thượng và đại tướng quân sốt ruột bế cháu, mới đưa cậu ra khỏi tinh cầu tội phạm.”
“Để tôi cùng Hoàng thái tử sinh em bé à?” Liên Nặc từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết, thuộc tính thân thể này là beta, có thể sinh đẻ, chỉ là tỉ lệ thụ thai vô cùng thấp.
“Đúng vậy.” Cadiz không nghĩ thiếu niên sẽ hỏi trực tiếp như vậy.
“Thật ra 88 tuổi vẫn còn nhỏ.” Liên Nặc lại nói.
Khóe miệng Cadiz run rẩy, bỏ qua vấn đề thiếu niên 18 tuổi nói nam nhân 88 tuổi vẫn còn nhỏ.
“Nhưng bởi vì cậu có tiền sử là tội phạm, vì muốn xóa bỏ dấu vết đó, giúp cậu trở thành người có thân phận xứng đôi với Hoàng thái tử, cho nên tôi sẽ an bài cậu tiến vào một gia tộc khác, trước tiên cậu hãy thích ứng với thân phận mới, sau đó tiếp thu giáo dục.
Đây là điều kiện duy nhất để cậu rời tinh cầu tội phạm, nếu cậu đồng ý, phi thuyền sẽ cất cánh, nếu cậu không đồng ý… Không, cậu không có lựa chọn không đồng ý.” Hoàng thất muốn bức ép một người ở trong tối, chưa từng có công bằng.
“Ừm.” Liên Nặc gật đầu, lại là một từ.
“Vậy suy nghĩ của cậu thế nào?” Cadiz hỏi, “Cậu có yêu cầu gì có thể nói với tôi, tôi sẽ báo cáo lên phía trên, cố gắng đáp ứng cậu.”
Liên Nặc nhớ tới mỗi ngày nguyên chủ đều phải làm việc, vì thế cậu nói: “Tôi không thích làm việc.”
Cadiz sửng sốt, ngay sau đó cười khẽ: “Có hạ nhân hầu hạ cậu, còn yêu cầu gì khác không?”
Liên Nặc lắc đầu.
“Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, về thân phận trước mắt của cậu, không được nhắc tới với bất kỳ ai, trước khi được hoàng thất thừa nhận, cậu chỉ là thiếu gia gia tộc, không được nói ra quan hệ của cậu với hoàng thất.” Cadiz lại nói.
Liên Nặc gật gật đầu.
Thiếu niên ngoan ngoãn phối hợp, làm Cadiz rất nhẹ nhàng kết thúc cuộc đàm phán: “Như vậy thiếu gia Liên Nặc, mời cậu đi tắm rửa, ngủ một giấc, khi tỉnh lại sẽ tới đế đô.”.
Ánh mắt của thiếu niên quá chân thành, cậu nghiêm túc nhìn Cadiz.
Cadiz không tin thân là con dân đế quốc Sottille, thế nhưng không biết người đứng đầu đế quốc, thiên tài giới dị năng giả, Hoàng thái tử Hình Viêm điện hạ.
Hẳn là thiếu niên che giấu quá tốt?
Nhưng mặc kệ suy nghĩ của thiếu niên như thế nào, cuộc nói chuyện hôm nay đều phải diễn ra.
“Hình Viêm là Hoàng thái tử điện hạ, là con nối dõi duy nhất của bệ hạ và đại tướng quân Hi Lỗi, cho nên ngài ấy là hoàng đế tương lai của đế quốc Sottile.
Hoàng thái tử điện hạ còn là alpha có dị năng và sức chiến đấu vô cùng mạnh, nhưng trong cơ sở dữ liệu gen của đế quốc, cậu là người duy nhất có gen ghép đôi tương thích 100% với Hoàng thái tử.”
Nghe được tám chữ dị năng và sức chiến đấu vô cùng cao này, lỗ tai của Liên Nặc giật giật, đôi mắt chớp chớp.
Cao như Tang Thi Vương sao? Nếu nói dị năng cao như Tang Thi Vương, cậu có thể giết hắn, lấy tinh hạch của hắn ra tu luyện phải không?
“Dị năng giả ở nơi này có tinh hạch không?” Liên Nặc hỏi.
Tinh hạch? Cadiz chưa bao giờ nghe qua: “Tinh hạch là cái gì?”
Hả? Liên Nặc cho rằng trái đất là tinh cầu lạc hậu nhất, người nơi này thế mà cũng không biết tinh hạch.
Cadiz không có nhìn lầm, trong nháy mắt, ông cảm thấy trong ánh mắt thiếu niên có sự khinh thường chính mình.
“Vậy dị năng của dị năng giả tu luyện như thế nào?” Liên Nặc hỏi.
“Tự tu luyện, hoặc là dùng tinh thạch.
Nhưng tinh thạch rất quý giá và ít ỏi.”
Liên Nặc gật gật đầu, cái bọn họ gọi là tinh thạch, hẳn là tinh hạch trong lời mình nói đi.
Như vậy: “Trong thân thể dị năng giả có tinh thạch phải không?”
Vì sao trong cơ thể dị năng giả lại có tinh thạch?
Cadiz khó hiểu: “Cơ thể dị năng giả và người thường không có gì khác nhau, chỉ là người thường không có dị năng.”
Như vậy là cũng giống người thường và dị năng giả trên trái đất.
Liên Nặc đã hiểu, chỉ là… Quá đáng tiếc.
Nếu trong cơ thể dị năng giả có tinh thạch thì tốt, cậu có thể giết hết bọn họ, đào tinh thạch của bọn họ ra, chiếm cho riêng mình.
Liên Nặc có yêu thích thu thập những cục đá xinh đẹp, (⊙o⊙).
Ánh mắt quỷ dị của thiếu niên làm Cadiz có chút không thích ứng.
Ông ừ một tiếng, tiếp tục nói: “Bởi vì Hoàng thái tử điện hạ đã 88 tuổi, cậu là người duy nhất có gen ghép đôi thành công với điện hạ, cho nên hoàng thượng và đại tướng quân sốt ruột bế cháu, mới đưa cậu ra khỏi tinh cầu tội phạm.”
“Để tôi cùng Hoàng thái tử sinh em bé à?” Liên Nặc từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết, thuộc tính thân thể này là beta, có thể sinh đẻ, chỉ là tỉ lệ thụ thai vô cùng thấp.
“Đúng vậy.” Cadiz không nghĩ thiếu niên sẽ hỏi trực tiếp như vậy.
“Thật ra 88 tuổi vẫn còn nhỏ.” Liên Nặc lại nói.
Khóe miệng Cadiz run rẩy, bỏ qua vấn đề thiếu niên 18 tuổi nói nam nhân 88 tuổi vẫn còn nhỏ.
“Nhưng bởi vì cậu có tiền sử là tội phạm, vì muốn xóa bỏ dấu vết đó, giúp cậu trở thành người có thân phận xứng đôi với Hoàng thái tử, cho nên tôi sẽ an bài cậu tiến vào một gia tộc khác, trước tiên cậu hãy thích ứng với thân phận mới, sau đó tiếp thu giáo dục.
Đây là điều kiện duy nhất để cậu rời tinh cầu tội phạm, nếu cậu đồng ý, phi thuyền sẽ cất cánh, nếu cậu không đồng ý… Không, cậu không có lựa chọn không đồng ý.” Hoàng thất muốn bức ép một người ở trong tối, chưa từng có công bằng.
“Ừm.” Liên Nặc gật đầu, lại là một từ.
“Vậy suy nghĩ của cậu thế nào?” Cadiz hỏi, “Cậu có yêu cầu gì có thể nói với tôi, tôi sẽ báo cáo lên phía trên, cố gắng đáp ứng cậu.”
Liên Nặc nhớ tới mỗi ngày nguyên chủ đều phải làm việc, vì thế cậu nói: “Tôi không thích làm việc.”
Cadiz sửng sốt, ngay sau đó cười khẽ: “Có hạ nhân hầu hạ cậu, còn yêu cầu gì khác không?”
Liên Nặc lắc đầu.
“Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, về thân phận trước mắt của cậu, không được nhắc tới với bất kỳ ai, trước khi được hoàng thất thừa nhận, cậu chỉ là thiếu gia gia tộc, không được nói ra quan hệ của cậu với hoàng thất.” Cadiz lại nói.
Liên Nặc gật gật đầu.
Thiếu niên ngoan ngoãn phối hợp, làm Cadiz rất nhẹ nhàng kết thúc cuộc đàm phán: “Như vậy thiếu gia Liên Nặc, mời cậu đi tắm rửa, ngủ một giấc, khi tỉnh lại sẽ tới đế đô.”.
Danh sách chương