Giản Ý Chi giải thích tiến trình vụ cố ý gây thương tích của Ôn Khinh Hàn, sau đó nói: "Khinh Hàn, khoảng thời gian này cậu nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo lắng sở sư vụ."

Ôn Khinh Hàn "ừm" một tiếng, sau đó cười cười, hỏi nàng: "Tôi nghỉ ngơi nhiều lần như vậy, cậu cũng không có ý kiến ​​sao?"

Giản Ý Chi dựa lưng vào ghế, thản nhiên cười nói: "Tớ nên ý kiến cái gì đây? Dù sao đi nữa thì cũng phải đền đáp. Đến lúc đó tớ cũng nghỉ dài hạn, cậu cũng không thể có ý kiến."

Ôn Khinh Hàn nghe vậy, hơi mở mắt ra nhìn về phía Thời Thanh Thu. Cũng không biết Phó An Nhiên đang nói gì, chọc cười Thời Thanh Thu đến cầm dao gọt hoa quả lên che môi, đôi mắt sáng ngời cong lên ý cười.

Cô nhìn lại Giản Ý Chi, "Nói mới nhớ, cậu định lúc nào mời bữa cơm kia? Tôi đã đề cập với Thanh Thu rồi, đừng để tôi đặt một thông tin tuyên truyền sai."

"Không phải..." Giản Ý Chi ngồi thẳng người, "Cậu đây có phải là chơi có chút lớn không? Vạn nhất tớ thật không thành công thì sao?"

Ôn Khinh Hàn nhắm mắt lại, trong cơn choáng váng không ngừng nhẹ giọng nói: "Nếu không thành công, không phải một bữa cơm tôi cũng mời không nổi, chính là tiếc sẽ trì hoãn việc làm thông gia từ bé."

Giản Ý Chi đá một cước vào giường của Ôn Khinh Hàn, nghiến răng cười: "Làm thông gia từ bé, chỉ là đứa nhỏ bị một người lãnh đạm như cậu dạy dỗ, đến lúc đó nhất định con của tớ sẽ bị khi dễ a."

Cảm giác được đáy giường chấn động, Ôn Khinh Hàn im lặng, chỉ là khóe môi có chút giương lên.

Hai người bên kia cùng đứng dậy đi tới, một tay Phó An Nhiên cầm quả táo, tay kia cầm một cái bát dùng một lần, bên trong là quả cam được cắt lát cho Giản Ý Chi.

Thời Thanh Thu ngồi bên cạnh giường của Ôn Khinh Hàn, lấy tăm xiên một miếng táo đưa lên môi Ôn Khinh Hàn, nói: "Khinh Hàn, táo lần này em mua không tệ, rất ngọt, chị ăn thử xem."

Ôn Khinh Hàn há miệng ngậm lấy, từ từ ăn vào miệng không mở mắt ra, thịt quả giòn ngọt, đúng là cảm giác cô thích.

"Chậc chậc chậc..." Giản Ý Chi cắn lát cam, cánh tay chọc Phó An Nhiên, người sau "Hửm?" một tiếng, nàng nói: "Nhìn Thanh Thu đi, em học tập một chút."

Phó An Nhiên nhìn nàng không nói, cái này làm sao học được? Nếu như Ôn Khinh Hàn không phải bất tiện, khẳng định cũng sẽ không bị động như vậy.

Nghĩ đến nội dung trò chuyện với Thời Thanh Thu vừa rồi, Phó An Nhiên hạ giọng, cười bên tai nàng: "Nếu như chị không ngại, chúng ta có thể làm theo cách khác."

Hoàn cảnh của Ôn Khinh Hàn tạo thành như thế này, đương nhiên là không thể học, đổi cách thế nào mới có thể không rời giường đây?

Giản Ý Chi ngược lại bị đùa giỡn, nghẹn lời trừng mắt nhìn Phó An Nhiên.

“Ý Chi, hung thủ kia thế nào?” Thời Thanh Thu tiếp tục cho Ôn Khinh Hàn ăn táo, không dời mắt.

Giản Ý Chi ném vỏ cam vào sọt rác, tiếp tục ăn, vừa ăn vừa nói: "Ừm...yên tâm đi, hắn sẽ phải chịu truy cứu trách nhiệm, bồi thường tổn thất" Nàng dừng lại một chút, sau đó bắt chéo chân, tràn đầy tự tin nói," Dù sao thì cứ giao cho tớ là được rồi, nhớ đưa kết quả chụp X-quang của Khinh Hàn cho tớ."

Ôn Khing Hàn nhắm mắt lại nói: "Đương nhiên sẽ giao cho cậu, đến lúc đó quả cam không thể thiếu cậu."

"Tớ..." Giản Ý Chi ngồi thẳng dậy, khẩu hình "phi" một tiếng, nhưng khi nhìn Thời Thanh Thu, sau đó nhìn Phó An Nhiên, nàng chớp chớp mắt, đè nén xuống, "Vậy đi, thấy cậu đáng thương, tớ cũng không so đo với cậu”.

Thời Thanh Thu cười đề nghị, "Thời tiết hôm nay không tệ, chúng ta cùng xuống dưới tản bộ đi. Bác sĩ cũng bàn giao Khinh Hàn ngoại trừ nghỉ ngơi còn phải ra ngoài vận động một chút." Nàng siết chặt tay Ôn Khinh Hàn, nhẹ giọng hỏi: "Khinh Hàn, thế nào? Ra ngoài đi dạo một chút được không?"

Phó An Nhiên vui vẻ đáp ứng, "Có thể a, chúng ta bồi Ôn luật sư thư giãn một chút."

Giản Ý Chi nhướng mày nói: "Tớ miễn cưỡng đồng ý."

Ôn Khinh Hàn lật tay, nhẹ nhàng che tay Thời Thanh Thu, khóe môi nở nụ cười, "Khó có được Ý Chi phối hợp, tôi không có ý kiến."

Thời tiết lạnh giá, Thời Thanh Thu mặc áo khoác dài cho Ôn Khinh Hàn, nhưng phối hợp với áo bệnh viện bên trong, cảm thấy cả người cô gầy đi trông thấy, lộ ra càng thêm cô lạnh.

Bốn người đi một vòng trong hoa viên, bởi vì Phó An Nhiên thay mặt đồng nghiệp ở sở sư vụ đến thăm Ôn Khinh Hàn, Giản Ý Chi phải trở về chuẩn bị tan sở đóng cửa nên hai người đành rời đi.

Còn chưa tới giờ ăn cơm, Thời Thanh Thu tiếp tục cùng Ôn Khinh Hàn tản bộ trong hoa viên.

Ôn Khinh Hàn đi rất chậm, thỉnh thoảng dừng lại, thở hổn hển nhắm mắt lại chờ cơn choáng váng kịch liệt đi qua.

Khi cô kéo tay áo của Thời Thanh Thu một lần nữa, Thời Thanh Thu liền dừng lại vội vàng đỡ lấy cơ thể cô, sờ vào mặt cô, nói: "Khinh Hàn, thực sự không được, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi, mỗi ngày tản bộ một quãng ngắn là đủ rồi."

Ôn Khinh Hàn lắc đầu, khẽ mở mắt, thanh âm nhẹ như mây khói, "Không sao, cho dù nằm cũng giống như vậy, tản bộ nhiều một chút cũng là tĩnh dưỡng."

Trong hoa viên không có nhiều người, nhưng có một vài người nhận ra Thời Thanh Thu, chỉ là bởi vì đang ở cùng thân nhân của mình nên cũng không biểu hiện rõ ràng.

Hai người chậm rãi đi trên con đường nhỏ, Thời Thanh Thu đỡ Ôn Khinh Hàn hỏi: "Tối nay chị muốn ăn gì? Em đi mua."

“Đều có thể.” Ôn Khinh Hàn nhìn không chớp mắt, lúc thân thể không thoải mái, ăn cái gì cũng đều ăn rất ít.

Thời Thanh Thu cũng không nản lòng, tiếp tục nói với cô về bữa tối hôm nay: "Hoành thánh được không? Em biết có một loại hoành thánh không có nhiều thịt, ăn sẽ không có vị béo, vừa vặn uống chút canh làm ấm bụng."

“Được, em quyết định là được rồi.” Ôn Khinh Hàn chịu đựng cuồn cuộn trong dạ dày, nhẹ giọng đáp.

Cây cối hai bên lối đi có lá vàng rơi xuống, khi chạm đất phát ra âm thanh giòn tan.

Thời Thanh Thu đột nhiên cảm thấy trong lòng nhói đau, nàng cảm thấy Ôn Khinh Hàn giống như đã thay đổi, nhưng không phải là bởi vì thân thể không thoải mái mà thay đổi. Từ tối qua bắt đầu tỉnh lại, Ôn Khinh Hàn giống như đã trở lại như lúc mới kết hôn.

Nếu như nói mấy năm nay Ôn Khinh Hàn mang thâm tình cùng khổ sở đè nén, thì Ôn Khinh Hàn của thời điểm này đã trở lại như trước khi hai người yêu nhau.

Không thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, không thể cảm nhận được cảm xúc của cô đang chôn chặt ở đáy lòng. Thật giống như Thời Thanh Thu trở thành người ngoài cuộc chỉ sau một đêm, bị chặn lại bên ngoài trái tim của cô.

Nàng đột nhiên im lặng, để cho Ôn Khinh Hàn nhận thấy cảm xúc dao động nhẹ của nàng, ngừng bước chân, xoay người hỏi: "Làm sao vậy?"

Thời Thanh Thu lắc đầu, nghĩ đến thời điểm lần đầu tiên Ôn Khinh Hàn nói yêu chính mình, nàng trong lòng không hiểu mà trở nên chua xót, cắn cắn môi, thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy: “Từ tối qua em đã bắt đầu cảm thấy chị có chút không đúng, rất ít chủ động nói chuyện với em, có phải em đã làm gì sai khiến chị không vui không... "

Trong lòng Ôn Khinh Hàn chấn động, lập tức hiểu được tại sao Thời Thanh Thu lại hỏi câu này. Cô cũng không biết mình làm sao, từ hôm qua nghĩ đến vấn đề kia về sau, trong lòng cô luôn cảm thấy áy náy, bất giác lại lãnh đạm.

Nhưng rõ ràng cô không thể lãnh đạm như vậy, cô không thoải mái vẫn có thể làm cho Thời Thanh Thu yên tâm, nhưng vì cái gì lại khiến người mình để ý cảm thấy khó chịu đây?

Tim Ôn Khinh Hàn run lên, cô vươn tay nắm lấy tay Thời Thanh Thu. Khi cô bắt gặp những ngón tay lạnh lẽo đã lâu không được đan vào nhau, cô liền thay đổi ý nghĩ, duỗi tay ra ôm lấy Thời Thanh Thu.

“Không có, một chút cũng không có, em làm rất tốt.” Cô tận khả năng mặc kệ tia khó chịu, nhắm mắt lại ôm chặt lấy Thời Thanh Thu, nhẹ giọng đáp: “Là thân thể tôi không thoải mái, sợ em vì chăm sóc tôi mà mệt mỏi. Hơn nữa, hôm qua em lo lắng như vậy, tôi chỉ muốn em nghỉ ngơi nhiều một chút, cho nên tôi mới không cùng em nói nhiều, em đều nghĩ đi đâu vậy?"

Ngay cả ôm cô còn cảm thấy phí sức, Thời Thanh Thu lắc đầu trong ngực cô, ôm cô lại, chống đỡ cô nói "Em không mệt, em muốn chăm sóc chị, đây là việc em nên làm, không phải chúng ta là một thể sao?"

“Đương nhiên, chúng ta là một thể, không phân không khác.” Ôn Khinh Hàn cong môi cười, trong nụ cười có ẩn chứa tia chua xót mà Thời Thanh Thu không thể thấy được, “Chúng ta trở về đi, tôi muốn ăn món mà em vừa nhắc tới, em đề cử khẳng định ăn rất ngon. Mua hai phần, chúng ta cùng ăn."

Đã không có đường lui, sớm đã không còn.

Điều duy nhất hiện tại có thể làm là bảo trọng thân thể, không để Thời Thanh Thu vì cô mà lo lắng, không để bản thân có bất kỳ khả năng nào để nàng ở lại. Nếu như có thể, sau khi về già, không thể để chính mình đi trước nàng, thống khổ như vậy liền để cho chính mình gánh chịu.

Trở về phòng bệnh không lâu, Ôn Thừa Tuyên cùng Thời Hồng Lãng cũng đến thăm, Thời Thanh Thu có thể yên tâm để Ôn Khinh Hàn qua một bên, rời bệnh viện đi mua hoành thánh.

Chờ nàng trở về, trong phòng đang bàn tán sôi nổi.

Đường Tĩnh Tuệ kiên định cường điệu: "Vì phải tĩnh dưỡng, mẹ cảm thấy vẫn là nên về nhà. Trong nhà ba mẹ cũng thanh tĩnh hơn ở trung tâm thành phố a."

Triệu Uyển Nghi phụ họa nói: "Đúng vậy a, Khinh Hàn, con xem muốn trở về nơi nào, chờ Thanh Thu trở về cùng bàn bạc đi."

Ôn Khinh Hàn đáp: "Trước chờ Thanh Thu trở về đi."

Thời Thanh Thu gõ cửa, sau khi mở cửa liền dừng một lúc, thấy mọi người đang nhìn nàng, chỉ ngoại trừ Ôn Khinh Hàn đang nhắm mắt dưỡng thần, nàng không khỏi cười nói: "Ba, mẹ, có chuyện gì vậy? Sao lại nhìn con như vậy?"

Đường Tĩnh Tuệ giải thích với nàng: "Chúng ta đang bàn bạc để hai đứa về nhà sống một thời gian, Khinh Hàn phải có một môi trường tĩnh dưỡng thích hợp, nói thế nào thì ở nhà vẫn tốt hơn, ba mẹ cũng an tâm một chút."

Nàng mang theo hoành thánh đã đóng gói, đem hai cái bát lần lượt lấy ra, sau đó đem đặt ở bên giường, hỏi: "Khinh Hàn cảm thấy thế nào?"

“Tôi tùy em.” Ôn Khinh Hàn từ dưới chăn bông vươn tay ra, kéo tay của Thời Thanh Thu vào, ấn vào lòng bàn tay nàng.

Thời Thanh Thu ngay lập tức hiểu được ý tứ của Ôn Khinh Hàn, nàng suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Nếu là tĩnh dưỡng, con lại thích sống ở nhà bên kia của con. Môi trường sống cũng không kém gì nhà của ba mẹ, quan trọng nhất là sẽ không phiền toái ba mẹ."

Nàng rất ít khi về biệt thự đã mua nên tìm một a di sống gần đó trông giữ, Ôn Khinh Hàn cũng chưa từng đến.

Thời Hồng Lãng cũng thuyết phục: "Phiền toái cái gì? Hai mươi mấy năm đều như vậy, còn kém mấy ngày nay sao?"

"Cũng bởi vì hai mươi mấy năm như vậy, con mới không muốn phiền toái ba mẹ. Dù gì thì con cũng đã kết hôn rồi, cũng đã trưởng thành rồi a." Thời Thanh Thu chớp chớp mắt, đột nhiên bộ dáng trông có chút làm nũng.

Đường Tĩnh Tuệ cùng Triệu Uyển Nghi hai mặt nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía Ôn Khinh Hàn, Triệu Uyển Nghi giãy giụa lấy một tia hy vọng cuối cùng, hỏi: "Khinh Hàn, theo con thì sao?"

Ôn Khinh Hàn mở ra một khe hở nhỏ trong mắt, nhàn nhạt nói: "Con cũng có ý nghĩ như Thanh Thu. Dù sao thì sau này con sẽ sống cùng Thanh Thu. Con hiểu nỗi lo lắng của ba mẹ, nhưng con cũng hiểu chúng ta đã trưởng thành rồi."

Lúc Ôn Khinh Hàn nghiêm túc nói đạo lý, hoàn toàn không cần một chút khí thế nào, tính tình điềm đạm bình tĩnh nhiều năm cũng đủ khiến người ta không thể cãi lời, không hiểu làm sao lại rơi hạ phong.

Vẻ mặt hứng thú vừa rồi của Triệu Uyển Nghi liền sụp đổ, "Ai nha, gả con gái đi như tát nước ra ngoài a."

Không chịu yếu thế, Đường Tĩnh Tuệ cùng Triệu Uyển Nghi ngồi xuống, thở dài nói: "Ai nha, tôi cũng vậy. Hiện tại mời về nhà một chuyến cũng không dễ, lúc trước để dọn đi còn lưu luyến không rời, lúc này mới có mấy ngày..."

Thời Thanh Thu bất lực nhìn Ôn Khinh Hàn, người sau cũng vừa vặn nhìn nàng, cả hai đều có thể nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện