Ôn Khinh Hàn giật mình, vẻ mặt của Thời Thanh Thu giống như không phải đang nói đùa.

Thời Thanh Thu ấm áp cùng thân thiện tốt bụng trước ống kính lúc này nửa phần cũng không nhìn thấy, càng đừng nói đến dịu dàng cùng thân mật với cô ngày thường.

Từ đây đi về phải qua mấy ngã rẽ, đoạn đường dài lái xe mất đến vài phút, ước chừng mất hơn nửa tiếng đồng hồ đi bộ.

Ôn Khinh Hàn lại nhìn nàng, sau đó bộ dáng phục tùng tháo dây an toàn.

"Mang ô đi, bên ngoài trời đang mưa." Thời Thanh Thu nhịn không được dặn dò, tuy cố ý lãnh đạm, nhưng quan tâm trong lời nói cũng càng không bỏ qua.

"Được, tôi rất nhanh liền về đến nhà." Ôn Khinh Hàn trước khi xuống xe cũng không quên buông một câu như vậy.

Khi cửa xe đóng lại, Thời Thanh Thu bật cười nói nhỏ: "Ngốc..."

Thời Thanh Thu trở về nhà, bật điều hòa làm ấm phòng, sau đó chọn một bộ quần áo ngủ đi tắm.

Sau khi nàng tắm xong, Ôn Khinh Hàn còn chưa về đến nhà, nàng lấy máy tính bảng của Ôn Kinh Hàn, dựa vào tay vịn ghế sô pha, lộ ra đôi chân dài lướt Weibo.

Nàng đã lâu không nhìn các tin hot trên Weibo, gần đây toàn là những bát quái không phân biệt thật giả, thật không có gì hấp dẫn.

Nàng lướt nhanh ngón tay, vừa định tắt đi thì bị một tin Weibo với mức độ phổ biến trên trung bình thu hút lực chú ý.

[Ôn Thời CP cường thế thể hiện ân ân ái ái! Gần đây có một fan hâm mộ tung tin vào ngày phim ra mắt, họ đã gặp cp trên đường tới rạp chiếu phim, hai người hư hư thực thực đang chơi vui vẻ, ăn mặc tươi tắn, xinh đẹp chẳng khác gì sinh viên đại học. Mà làm người ta kinh ngạc nhất là sau khi phim kết thúc, cả hai ở một nơi hẻo lánh hôn nồng nhiệt, trình độ kích tình khiến fan hâm mộ không khỏi đỏ mặt.】

Khóe môi Thời Thanh Thu nhịn cười, bấm vào tấm ảnh đính kèm bên dưới.

Phải nói rằng góc độ mà người chụp lén vẫn rất vi diệu, một cánh tay Ôn Khinh Hàn ôm eo nàng, thế nhưng có vẻ như tay của cô đang từ dưới lớp quần áo đi vào.

Thời Thanh Thu đóng ảnh chụp, lại nhấp vào bình luận.

Đối với những thứ như Weibo, các bình luận thường sôi nổi hơn nội dung chính. Đúng như dự đoán, các bình luận phổ biến đã tạo thành.

[Tử Thư: Ôn Thời tuyệt đối là cp ngọt ngào nhất trong CP đáng yêu của tôi, cao lạnh cơ trí trung khuyển công x dịu dàng nhỏ yếu vũ mị thụ. Từ chương trình thực tế trước đó, có thể thấy Ôn luật sư không thích nói chuyện, nhưng ánh mắt của chị ấy luôn dõi theo Thanh Thu, trời ạ, tôi sắp bị ném bom ngọt ngào chết mất rồi! ! !】

[Diêm Tuyết Thần: Đánh giá về vị trí hôn này, Ôn luật sư tuyệt đối là công không sai. Thụ bình thường đều sẽ ôm cổ công, sau đó đem thân thể cho công muốn làm gì thì làm... [Ô] [Ô] [Ô]

[Mèo con vui buồn thất thường: Tôi cảm thấy Thanh Thu là công, chị ấy ép Ôn luật sư vào tường, hơn nữa tay còn đặt ở sau đầu Ôn luật sư, rõ ràng là không muốn để Ôn luật sư chạm vào vách tường. Loại tâm lý này rõ ràng là muốn bảo hộ vợ a, ở một mức độ nào đó, người có tâm lý bảo vệ vợ như vậy sẽ cường thế hơn.】

[Sy3327: [Khó hiểu] Tại sao chúng ta phải phân công thụ? Tôi nghĩ hai người họ đều là công a, một người vô thức bảo vệ đối phương, một người yên lòng ỷ lại mà tiến vào trạng thái, như vậy rất đáng yêu a, Ôn luật sư lạnh lùng ở trước mặt Thanh Thu liền mềm mại, cảm giác thật đáng yêu.】

[Meo Ấu Thanh: [Không đơn giản] Thật ngây thơ, Thanh Thu áp Ôn luật sư, thế nhưng ở phía trên liền nhất định là công sao? Tôi sợ là ngoại trừ tư thế truyền thống liền chưa thử qua cái gì khác】

Tại sao vì một nụ hôn mà có thể thảo luận nhiều phương diện như vậy a...

Thời Thanh Thu bất đắc dĩ đóng bình luận, tùy tiện lướt một hồi liền dự định ra ngoài.

Lúc này, cửa phát ra tiếng động nhẹ.

Nàng biết Ôn Khinh Hàn đã trở về, sắc mặt liền lạnh nhạt một chút, rời khỏi Weibo, lơ đễnh vào phần mềm video.

Ôn Khinh Hàn thấy Thời Thanh Thu đã tắm xong, sợ chính mình đem hơi lạnh bên ngoài vào nên trước tiên cởi áo khoác, sau đó thả nhẹ bước chân đến ngồi bên cạnh nàng.

"Thanh Thu, em muốn ăn táo không? Tôi gọt cho em." Ôn Khinh Hàn thật lâu mới nói câu này.

"Không ăn, em đánh răng rồi." Thời Thanh Thu cười cười, quay đầu nhìn cô thật sâu, "Em cho chị thời gian suy nghĩ rồi, Ôn đại luật sư, chị biết sai ở chỗ nào chưa?"

Ôn Khinh Hàn gật đầu, Thời Thanh Thu yên lặng nhướng mày, chờ đợi lời nói tiếp theo của cô.

"Có phải là do đêm qua em gọi điện cho tôi, tôi không lập tức trở về..." Ôn Khinh Hàn cúi đầu, dưới mắt tạo nên lông mi cong cong xinh đẹp, "Tôi cũng không nghĩ nhiều, bởi vì em một mực bảo tôi nằm xuống..."

"Ôn Khinh Hàn, trong lòng chị em là người như vậy sao?" Thời Thanh Thu ném máy tính bảng đi, tức giận đến không biết phát tiết vào đâu, chống đỡ thân thể nói với cô "Em nói chị đi ngủ liền để cho chị đi ngủ, em đã bao giờ như vậy chưa?"

Ôn Khinh Hàn nhướng mi, "Nhưng là ngoài chuyện này, tôi thật không nghĩ ra."

Khí tức trong bụng Thời Thanh Thu thực sự đã lên đến đỉnh yết hầu, Ôn Khinh Hàn muốn che giấu đến cùng, hay nói cách khác, cô im lặng theo thói quen.

Thời Thanh Thu xỏ dép đứng dậy, trừng mắt nhìn Ôn Khinh Hàn một cái, thuận miệng nói: "Em cho chị thêm năm phút nữa. Sau năm phút, mặc kệ chị có nghĩ tới hay không, em đều không hy vọng ở giữa chúng ta có bí mật."

Tâm Ôn Khinh Hàn run lên, tất cả suy nghĩ đều hỗn loạn, ngay cả nhìn Thời Thanh Thu cũng không dám.

Thời Thanh Thu đi rót một cốc nước, sau đó lấy điện thoại xoát một vòng bạn bè, dù sao cũng không nhìn cô chằm chằm.

Sau một lúc, Ôn Khinh Hàn thấp giọng nói: "Thanh Thu, em biết."

Câu trần thuật, không phải câu nghi vấn.

Thời Thanh Thu ném lại điện thoại lên trên giường, chậm rãi đi tới, dừng ở ghế sô pha, đứng trước mặt Ôn Khinh Hàn.

Ôn Khinh Hàn không ngẩng đầu lên, hai tay nắm đầu gối thật chặt, căng cứng cực kỳ.

"Em cho rằng chị sẽ giống như chị, ngầm hiểu lẫn nhau, không đem chuyện hôm qua nói ra. Đúng như chị nghĩ như thế, cả đời này của em sẽ không có bất kỳ hối hận nào, chuyện này lại biến thành bí mật của hai chúng ta. Nói cách khác, chị thậm chí sẽ cảm thấy em không đoán ra chị đã từng về nhà, bởi vì em đột nhiên biết được chuyện cũ mà quên chị là người như thế nào. Chị ngay cả ăn cơm cũng chờ em ngồi xuống mới động đũa, chị như vậy, sẽ một mực tiêu thụ cho đến khi điện thoại hết pin cũng không gọi cho em sao?"

Hai mắt Thời Thanh Thu đỏ hoe, trong lòng vừa ngọt vừa đắng, ngọt là từng giờ từng phút giữa hai người, đắng chính là tình yêu thầm kín bảy năm của Ôn Khinh Hàn không được nhìn thấy ánh mặt trời.

"Ôn Khinh Hàn, người không liên quan đến em, em căn bản không muốn có được. Đồ ăn không ngon thì vứt đi, em không muốn đi tìm tòi nghiên cứu nó đến cùng là vì cái gì không ngon, em không cần hoàn mỹ như vậy."

Ôn Khinh Hàn cắn cắn môi, sợi tóc đen nhánh tán loạn che đi khuôn mặt.

"Điều duy nhất em cần chính là chị đem em đặt ở trong lòng."

Thời Thanh Thu ngồi xổm trước mặt cô, đưa tay ra ôm mặt cô, nghẹn ngào nói: "Em cần là vào lúc kia hôm qua, chị có thể không chút do dự mà đi tới, cùng em đối mặt, cùng em về nhà. Em cần là chị có thể hiểu rằng, trừ chị ra em không có hứng thú đi tìm hiểu bất cứ người nào cả."

Ôn Khinh Hàn đã nhẫn nại quá lâu, từ đầu đến cuối chưa từng có việc gì mà nghĩ cho chính mình.

Cô muốn Thời Thanh Thu được hạnh phúc, cho nên dù không phải cho mình cũng sẽ không có vấn đề gì. Cô muốn ôm Thời Thanh Thu, bởi vì muốn cho Thời Thanh Thu chỗ dựa cùng bảo hộ. Cô muốn làm cho Thời Thanh Thu không còn tiếc nuối, nhưng nhất thời cô không thể nghĩ rằng Thời Thanh Thu căn bản sẽ không bao giờ có những suy nghĩ kia.

"Thực xin lỗi..." Ôn Khinh Hàn chống khuỷu tay vào đầu gối, mặt vùi vào lòng bàn tay, hai vai run rẩy, "Chỉ là tôi không muốn để những việc kia cố chấp ở trong lòng em, cũng không muốn để cho em nhớ tới sẽ cảm thấy đó là lỗi của mình, cho nên tôi mới để em nghe cô ta nói hết..."

"Chị ngốc sao?" Thời Thanh Thu ngồi xuống bên cạnh cô, cắn chặt môi, ôm lấy thân thể cô, nâng mặt cô lên, "Em lấy đâu ra nhiều tinh lực đi nghĩ đến những người không liên quan tới chúng ta? Em căn bản còn không nghĩ đến những việc đó, lui một vạn bước tới nói, coi như nghĩ tới cũng giống như bình thường ăn cơm uống nước vậy."

Ôn Khinh Hàn cúi đầu, trong mắt có tia nước, dễ dàng đâm vào tim của Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu đau lòng hôn lên mắt Ôn Khinh Hàn, yêu thương làm tan oán khí của nàng, có một giọt nước mắt lướt qua gương mặt nàng, nàng có chút nghẹn ngào nói: "Em không cần chị nghĩ cho em nhiều như vậy, chị hiểu một chút có được không? Em là vợ của chị, với em mà nói, chị là quan trọng nhất, chỉ cần có chị là đủ rồi."

"Thanh Thu, tôi ..." Hai mắt Ôn Khinh Hàn vừa ấm vừa lạnh, mi mắt ẩm ướt, môi mấp máy muốn nói xin lỗi.

Thời Thanh Thu cùng cô đụng trán, thấp giọng hỏi cô: "Chị chịu đựng nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao?"

Toàn thân Ôn Khinh Hàn đều run lên, ngước mắt lên nhìn Thời Thanh Thu, ăn ý bấy lâu nay để cô thấy trong mắt Thời Thanh Thu có chút ám chỉ.

Cô tận lực giấu đi quá khứ, khoảng thời gian mờ mịt đó, còn có những tâm tình ẩn sâu đó.

Thời Thanh Thu đã biết, tất cả đều biết.

"Tôi không cố ý muốn giấu em..." Ôn Khinh Hàn cắn môi, lông mi dài run rẩy, trong mắt như chứ đựng một vũng thanh tuyền, "Không cần nói trước kia nữa. Hôm qua, tôi thừa nhận là tôi nghĩ quá nhiều. Tôi đi lấy quà cho em, muốn tạo bất ngờ cho em, cho em một sinh nhật tuyệt vời nhất. Thế nhưng khi nhìn thấy cô ta, vô luận thế nào tôi cũng không dám cược..."

Cô chăm chú nhìn Thời Thanh Thu, trong mắt có thủy quang nổi lên, "Tôi sợ em sẽ thực sự nghĩ tới, tôi sợ nếu như bỏ qua lần này, liền sẽ vĩnh viễn trở thành hối tiếc của em. Thanh Thu, nhân sinh chỉ có một lần, tôi không muốn..."

Chính là bởi vì nhân sinh chỉ có một lần, mỗi một bước của cô mới cẩn thận như vậy, mọi quyết định đều được suy tính kỹ, suy nghĩ lại nhiều lần.

Nhưng lại phạm phải một sai lầm không dễ phát hiện, chính là bởi vì Thời Thanh Thu, cô nơi nào có thể dùng lý trí đi phân tích suy nghĩ của nàng đây?

Giống như Thời Thanh Thu đã nói, nàng không có thời gian đi nghĩ đến những chuyện vụn vặt kia, cho dù có nghĩ đến cũng sẽ không nghĩ sâu, huống chi trở thành một nút thắt trong lòng. Những gì nàng không quan tâm liền tự nhiên ngay cả một hạt bụi cũng không bằng.

Khổ sở trong lòng Thời Thanh Thu biến thành chua xót, cùng với ngọt ngào trước đó, thanh âm của nàng ôn nhu một chút: "Cho nên, Ôn Bảo Bảo, bây giờ chị biết sai chưa?"

Hai mắt Ôn Khinh Hàn ướt át, không khỏi gật gật đầu nhìn nàng, biên độ tăng từ nhỏ đến lớn, "Biết sai rồi..."

"Vậy quà của em đâu?" Thời Thanh Thu cười, lau nước mắt cho cô.

Ôn đại luật sư cao lãnh, làm sao vừa đến nơi này không phải biến thành ngốc cũng liền là đáng thương.

Ôn Khinh Hàn ngơ ngác một chút, sau đó lau mắt, từ trên sô pha đứng dậy bước nhanh đi tìm áo khoác, lấy trong túi áo ra một cái hộp nhung mang về.

Mặt mày Thời Thanh Thu nhiễm lên ý cười, nàng đứng dậy xích lại gần cô, "Đây là cái gì?"

Ánh mắt Ôn Khinh Hàn rơi vào xương quai xanh lộ ra của Thời Thanh Thu, ánh mắt mềm mại vừa rồi mang theo chút áy náy, "Là dây chuyền, tôi đeo vào cho em."

Sợi dây chuyền được Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng đeo cho Thời Thanh Thu, cô thì thào nói: "Soi gương thử xem có thích không."

Hai tay Thời Thanh Thu chắp sau lưng, chân bất động, đôi mắt long lanh nhìn cô: "Chị không có gì muốn nói với em sao? Vừa rồi em nói với chị nhiều như vậy, chị đều không có lời nào nói với em sao? Chỉ là nhận sai thôi sao?"

Làm sao lại không có chứ?

Ôn Khinh Hàn nhớ tới ám chỉ trong mắt Thời Thanh Thu vừa rồi, cũng như câu nói mơ hồ kia.

Thời Thanh Thu đang chờ, cô cũng đang chờ, chỉ là cô chờ đã lâu, thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó mình có thể hoàn toàn nói ra.

Môi cô mở lại đóng, mấy lần đều không nói nên lời.

Thời Thanh Thu mỉm cười kiên nhẫn chờ cô.

"Có..."

Ôn Khinh Hàn tràn đầy dịu dàng, tựa như có một đợt dũng khí vô hạn đột nhiên tràn vào trong lòng, cuối cùng vươn tay nâng mặt Thời Thanh Thu lên, ngón tay cái vuốt lên lông mày cùng mắt của nàng, thấp nhu đáp lại: "Tôi yêu em, từ rất lâu trước kia đã bắt đầu yêu em."

-Hoàn-

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện