Gần bốn giờ chiều, hàng chục phóng viên ngồi xổm chờ cổng Starry Night.
Theo thông tin của những người ngồi ở đây từ buổi sáng, Thời Thanh Thu được gọi về công ty gấp, đến giờ nàng vẫn chưa ra ngoài. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nàng đến công ty là để bàn về tin nóng vừa bị phanh phui.
Mối quan hệ giữa Tần Vọng và Thời Thanh Thu luôn có chút mập mờ, nhưng tất cả chỉ là suy đoán của fan hâm mộ và fan điện ảnh, nói quan hệ thích hợp nhất giữa hai người là bạn bè. Nhưng lần này đã bắt được bằng chứng chứng minh hai người đang hẹn hò, đám phóng viên thấy được tin đồn này giống như sói đói lâu ngày không thấy thịt, lao vào như sợ chạy chậm một bước, miếng thịt béo bở sẽ tuột khỏi tay.p

Fan hâm mộ bị nhân viên an ninh chặn lại ở bên ngoài, chỉ còn các phóng viên đứng chờ trên bậc thềm. Rất nhiều người ngửi thấy có mùi không bình thường. Không có phóng viên nào muốn rời đi sớm, chỉ sợ bụng đã muốn kếu thì Thời Thanh Thu đột nhiên xuất hiện, để mọi người cảm thấy nàng giống như giống như một món mỹ thực thanh thủy lạ thường.
Cửa thủy tinh tự động nhận thấy có người đến gần nên chậm rãi mở ra, đám phóng viên vừa rồi vẫn còn đang uể oải ở thời điểm thấy nàng liền điên cuồng lao lên, những người hâm mộ vây kín bên ngoài bắt đầu hô vang tên của Thời Thanh Thu. Chỉ trong nháy mắt, công ty vốn luôn tĩnh lặng trong đêm bỗng nhiên sôi nổi.
"Thanh Thu! Thanh Thu! Thanh Thu!"
Ánh mắt hàng trăm người đều tập trung vào một nữ nhân xinh đẹp được vệ sĩ vây quanh, khóe môi nở nụ cười mê hoặc lòng người, bước đi nhẹ nhàng ưu nhã, bước ra khỏi cửa thủy tinh. Sau đó là những máy ghi âm hướng về phía nàng.
"Thanh Thu, có thông tin trên mạng nói cô cùng nam diễn viên Tần Vọng đang hẹn hò. Còn có hôm qua hai người gặp nhau đến đêm muộn mới rời đi. Xin hỏi cô nghĩ thế nào về tin tức này? Có phải cô với Tần Vọng đã sớm xác định quan hệ rồi không?"
"Thanh Thu, có phải cô cùng Tần Vọng đã phát sinh tình cảm trong lúc quay phim không? Cụ thể là như thế nào?"
"Đến bây giờ Tần Vọng vẫn chưa có phản hồi gì. Cô có muốn nói gì về chuyện này không? Có phải hai người dùng cách này để công khai chuyện tình cảm không?"
Nhưng âm thanh này từ bốn phương tám hướng truyền đến, Thời Thanh Thu chỉ có thể nhìn thấy những người trước mắt mình mở miệng đóng miệng, cũng không biết là thanh âm đến từ người nào.
Ánh mắt nàng nhẹ nhàng như mây, rốt cục tiến lên một bước. Sau đó giơ tay vươn ngón trỏ đặt lên môi, môi hơi hé mở. Đương nhiên, không ai có thể nghe thấy từ "suỵt" nhẹ nhàng của nàng, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý nàng liền nhanh chóng yên tĩnh.
Nàng tiến thêm vài bước, đưa mắt nhìn xung quanh. Cuối cùng thấy một nữ phóng viên gần như ôm vệ sĩ trước mặt mình đưa máy ghi âm lên hỏi, nàng liền kéo nữ phóng viên đó lại gần mình.
“Tôi thấy cô vừa mới hỏi, cô muốn hỏi cái gì?” Thời Thanh Thu cười hỏi, một tay chỉnh lại cổ áo nhào nát của người kia.
"Ahhhh! Nữ thần!"
"Nữ thần! Nữ thần! Nữ thần!"
Bởi vì hành động chỉnh lại cổ áo của nàng, trong các fan hâm mộ có một giọng nữ lớn tiếng hét lên. Sau đó tất cả các fan còn lại đề hò hét điên cuồng.
Nữ phóng viên sững sờ một lúc, vẫn chưa định thần lại, cô chỉ cách Thời Thanh Thu không quá một bước. Mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể Thời Thanh Thu thoảng qua, lúc nói chuyện ánh mắt ôn hòa cũng rất gần cô. Ngay cả vừa rồi chỉnh cổ áo cho cô bộ dáng của nàng vẫn xinh đẹp như vậy.
Đột nhiên cô không thể nhớ ra mục đích mình đến đây, lúc Thời Thanh Thu kéo cô, cô đã thực sự hiểu tại sao nhiều người lại thích nữ nhân này như vậy. Lúc đối diện với đôi mắt diễm lệ như hồ nước trong suốt kia, hẳn là không có nhiều người có thể giữ vững tinh thần được.
“Sao vậy?” Thời Thanh Thu thấy nữ phóng viên sững sờ, cười khẽ một tiếng, “Nếu đã quên muốn hỏi cái gì, tôi sẽ hỏi người khác”.
Nữ phóng viên nhanh chóng lắc đầu, đưa bút ghi âm qua, nhưng ngữ khí cùng từ ngữ của cô không còn hùng hổ như lúc Thời Thanh Thu vừa bước ra nữa: “Thanh Thu, trên mạng rộ lêb tin đồn cô cùng Tần Vọng đang hẹn hò. Còn có hôm qua cô ở lại khách sạn của Tần Vọng tới đêm khuya mới về. Cô có gì để nói về chuyện này không?"
Thời Thanh Thu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, vì chiều cao chênh lệch nên đầu tiên nàng hơi cúi đầu, sau đó vươn tay nắm lấy tay đang cầm bút ghi âm của nữ phóng viên, ý cười trên môi vẫn không đổi: "Tối qua tôi đến tìm A Vọng, chúng tôi cùng nhau ăn khuya. Hơn nữa tôi còn ở lại đến đêm khuya mới rời đi. Đối với chuyện này tôi không có bất kỳ lý do gì để giải thích, chuyện này đúng là có xảy ra".
Fan hâm mộ đứng ở xa không thể nghe thấy được, nhưng vẫn không ngừng gọi tên nàng. Đám phóng viên đến đó vẫn chưa buông tha, có người chen vào hỏi: "Thanh Thu, xin hỏi hiện tại cô đang xác định mình đang hẹn hò với Tần Vọng phải không?"
Thời Thanh Thu buông tay nữ phóng viên ra, ngẩng đầu nhìn, dáng vẻ này không chỉ khiến phóng viên run sợ, ngay cả nữ phóng viên bên cạnh nàng cũng không nói nên lời. Bởi vì ánh mắt đó vô cùng lạnh lùng, ý cười bên môi nàng cũng giảm xuống.
“Về chuyện này, tôi muốn xin lỗi mọi người.” Ánh mắt của Thời Thanh Thu đột nhiên chuyển sang những fan hâm mộ bên ngoài. Nàng đi qua nữ phóng viên, tiến về phía trước, mấy vệ sĩ xung quanh nàng cũng tạo thành vòng tròn đi theo.
Một chiếc xe quen thuộc dần đến gần, ánh mắt Thời Thanh Thu hướng về chiếc xe đang từ từ hạ cửa kính rồi dừng lại.
Cuối cùng, nàng cong môi nghiêm nghị nói: "Tôi kết hôn, cách đây không lâu. Tối qua tôi đến tìm A Vọng là để nói chuyện này. Cậu ta là bạn rất thân của tôi, cho nên tôi muốn nói chuyện này với cậu ta. Hi vọng mọi người sẽ thông cảm ... "
Những lời cuối cùng của nàng chìm trong tiếng la hét dữ dội, những fan hâm mộ gần đó gần như dùng hết sức bình sinh mà hét. Không ai nghe thấy nàng nói gì sau đó nữa, đám phóng viên cũng bị sốc trước tin tức đột ngột này. Vì thê vệ sĩ cũng thuận lợi hộ tống Thời Thanh Thu ra xe, giúp nàng mở cửa ngồi vào.
Vừa quay đầu, nàng liền nhìn thấy sắc mặt Ôn Khinh Hàn vô cùng trầm tĩnh, hoàn toàn không bị tiếng ồn bên ngoài làm ảnh hưởng.
Ôn Khinh Hàn vừa lái xe vừa nghe điện thoại, đầu tiên là trầm thấp "vâng" hai tiếng, sau đó nói: "Chúng ta đang trở về."
Dưới sự hộ tống của vệ sĩ mở ra đường đi trong vòng vây của fan hâm mộ. Chiếc xe chậm rãi tăng tốc.
Cuối cùng, những gì phóng viên bắt được là khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Ôn Khinh Hàn đang nâng cửa sổ xe lên.
“Khinh Hàn, có phải bị dọa rồi không?” Thời Thanh Thu cười thở phào một cái, nhắm mắt dựa lưng vào ghế.
“Còn tốt, dựa vào sức ảnh hưởng hiện tại của cậu, như vậy cũng chưa tính là nhiều.” Ôn Khinh Hàn tháo tai nghe, nhẹ giọng đáp.
Thời Thanh Thu chăm chú nhìn vào sườn mặt của Ôn Khinh Hàn, suy nghĩ trong lòng một hồi, nàng xoay người cười giải thích: "Thực xin lỗi, loại chuyện này không nên xảy ra, về sau tôi sẽ chú ý. Về Tần Vọng, cậu ta là một người bạn tôi đã từng nói với cậu. Lần này bởi vì công ty của cậu ta không có ý định làm rõ, nhưng thực ra cậu ta đã có bạn gái."
Ôn Khinh Hàn giống như đang nghe nàng nói, cho nên thản nhiên nhìn nàng một cái. Sau đó khóe môi hơi cong lên, "Ừm, tôi hiểu rồi."
Thời Thanh Thu có lẽ cũng nghĩ rằng cô sẽ hiểu lầm giống như những người khác, nhưng làm sao có thể? Ở bên cạnh nàng nhiều năm như vậy, nàng còn chưa từng dừng chân nhìn cô một cái. Mấy năm nay bận rộn như vậy mà vẫn nhớ lại chuyện cũ, sao có thể dễ dàng thích người khác đây?
Thời Thanh Thu nhìn thấy Ôn Khinh Hàn cười, cảm xúc căng thẳng giờ mới được giải tỏa. Giống như thoát khỏi trận địa vừa rồi cũng không đủ khiến nàng thoải mái, yên lòng thật sự là khi thấy được Ôn Khinh Hàn không hiểu lầm mình.
“Cậu không hiểu lầm là tốt rồi, chuyện như vậy về sau tôi nhất định sẽ chú ý, luôn nhắc nhở bản thân đã không còn là người độc thân.” Thời Thanh Thu bật cười, không nghe được cảm xúc tâm tình khác biệt nào.
Đầu ngón tay Ôn Khinh Hàn gõ nhẹ vào vô lăng, nhưng ngữ khí nhàn nhạt như thường lại giống như tiếng sét bên tai Thời Thanh Thu: "So với chuyện này, tôi nghĩ trước tiên chúng ta nên cân nhắc xem chút nữa về nhà sẽ nói như thế nào. Weibo chính thức của công ty năm phút trước đã công bố tin tức cậu đã kết hôn. Vừa rồi là mẹ tôi gọi tới, hiện tại bà ấy cùng ba tôi đang trên đường đến nhà cậu."
Thời Thanh Thu nhìn Ôn Khinh Hàn chăm chú, chỉ hơi cong môi nói: "Chúng ta còn khoảng nửa giờ nữa là về đến nhà."
Nàng lấy điện thoại ra, thấy tất cả đều là cuộc gọi nhỡ, còn có ảnh chụp màn hình Weibo chính thức của Starry Night mà mẹ Ôn Khinh Hàn vừa gửi trong nhóm WeChat của hai nhà.
Làm sao nàng quên được, cha mẹ nàng cùng cha mẹ Ôn Khinh Hàn nhiều năm tác hợp hai người, lần này công khai ngoài truyền thông cùng fan hâm mộ, nghiêm trọng nhất chính là bốn "ngầm tác hợp" kia.
Thời Thanh Thu ngồi trên xe vài cách đối phó, cơ bản là kìm nén cảm xúc của cha mẹ mình. Cuối cùng, khi xe rẽ vào cổng Phượng Hoàng, nàng thở dài, thôi được rồi, xem xét tình huống trước đã.
Âm báo tin nhắn trên điện thoại của Ôn Khinh Hàn không biết đã dừng lại từ lúc nào. Hiển nhiên hai bên gia đình đã ngồi cùng một chỗ rồi, không cần thiết phải nói qua WeChat nữa.
Vừa bước vào cửa, một câu "ba mẹ" của Thời Thanh Thu chưa kịp nói đã lập tức bị nghẹn trong cổ họng.
Mẹ của Ôn Khinh Hàn, Triệu Uyển Nghi, đang nắm tay mẹ của Thời Thanh Thu, Đường Tỉnh Tuệ. Hai người họ đang ngồi trên sofa vui vẻ lật xem album ảnh. Vui sướng trên mặt của hai người thậm chí còn hơn cả ngày phim của Thời Thanh Thu bán cháy vé.
"Tĩnh Tuệ a, bà xem Thanh Thu lúc còn bé thật là ngoan a, người nào gặp lần đầu gặp cũng cười, lễ phép lắm nga. Nơi nào giống Khinh Hàn nhà tôi, mười cây gậy đánh nó cũng không chịu đánh được cái rắm. Cũng may là có Thanh Thu, nếu không nó sẽ chán chết a." Triệu Uyển Nghi nơi khóe mắt cũng tràn ngập ý cười, chỉ vào bức ảnh Thanh Thu khi còn bé ngồi trước bánh gato ngẩng đầu lên cười với Đường Tĩnh Tuệ.
“Ai nha, đứa nhỏ Khinh Hàn này cũng ngoan lắm nha.” Đường Tĩnh Tuệ vỗ nhẹ vào mu bàn tay Triệu Uyển Nghi như để an ủi, “Thành tích của Thanh Thu khi còn bé không tốt, đều là Khinh Hàn cuối kỳ đưa cho nó ghi chép mới qua môn được. Nếu không làm sao nó được thành tích tốt được? Khinh Hàn vừa học giỏi, vừa tốt tính, rất xứng với Thanh Thu a ... "
"Tĩnh Tuệ a, bà còn chưa từng thấy Khinh Hàn ba ngày không nói một lời, đứa nhỏ này thật khiến người ta lo lắng mà..."
"Thanh Thu nhà chúng ta cũng vậy a..."
Hai người đứng ở cửa bốn mắt nhìn nhau, khóe môi Thời Thanh Thu không nhịn được mà run lên, ánh mắt nhìn về phía hai phụ thân.
"Này, Lão Ôn, ông nghĩ cách bài trí phòng này như thế nào? Làm phòng cho trẻ nhỏ cũng hợp lý ha." Thời Hồng Lãng đeo kính, nhìn tập tài liệu trong tay, đưa cho Ôn Thừa Tuyên nhìn cùng.
“Không được, quá nhỏ rồi.” Ôn Thừa Tuyên xem qua rồi lập tức bác bỏ, vươn tay sang bên lấy một tập tài liệu khác, lật xem trang gấp ở góc. “Biệt thự này ở vị trí tốt, quang cảnh đẹp, có thể ở mấy chục năm, nào có thể nhỏ như của ông đâu? Tôi đem nhà này cho mẹ nó xem một chút."
"Xe thì mua BMW sao? Tôi thấy Khinh Hàn nhà ông hay lái loại này thì phải?"
"Hỏi Thanh Thu một chút xem nó có thích không."
Thời Thanh Thu: "..."
Mặt Ôn Khinh Hàn không có cảm xúc.
"Ba, mẹ. Thúc thúc, a di." Thời Thanh Thu cố gắng duy trì nụ cười, cắt ngang cuộc thảo luận sôi nổi của ba mẹ hai bên.
"Ba, mẹ. Thúc thúc, a di, con đưa Thanh Thu về." Ngữ khí của Ôn Khinh Hàn ôn hòa hơn bên ngoài rất nhiều.
Hai phụ thân đứng dậy, hai mẫu thân nhiệt tình kéo từng người một ngồi trên ghế sô pha. Triệu Uyển Nghi hai tay nắm lấy mu bàn tay của Thời Thanh Thu, vạn phần ân cần nói: "Thanh Thu, nhìn con xem, kết hôn cũng không chịu nói với chúng ta một tiếng? Con nhìn chúng ta chờ đợi biết bao lâu, ngày ngày cũng khổ sở vì chuyện của hai đứa a."
"Đúng đúng, Khinh Hàn cũng vậy. Như thế nào lại đi giấu giếm a. Nếu không phải ba mẹ cùng thúc thúc a di xem được tin tức trên mạng, hai đứa còn muốn giữ kín chuyện này bao lâu nữa đây?" Đường Tĩnh Tuệ nhẹ vỗ mu bàn tay của Ôn Khinh Hàn.
Ôn Khinh Hàn đành phải hạ thấp mi, trong mắt rút đi lãnh đạm tạ lỗi, "A di nói phải."
"Còn không phải sao, nhìn hai đứa kìa ..." Thời Hồng Lãng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại không khỏi nghiến răng một cái, đem sách trong tay để lên bàn gõ vài lần.
Ôn Thừa Tuyên không nói gì, nhưng cũng gật đầu phụ họa theo.
Triệu Uyển Nghi nói: "Bây giờ chuyện quan trọng nhất là xem đám cưới định tổ chức như thế nào. Đăng ký kết hôn mà không làm đám cưới thì sao được? Thừa Tuyên a, tối nay chúng ta tính xem có thể tranh thủ làm trước cái gì ..."
“Thúc thúc, a di. Con có chuyện muốn nói.” Thời Thanh Thu bất đắc dĩ cắt ngang lời bà, trong phòng khách nhất thời im lặng.
Ôn Khinh Hàn cũng đưa mắt nhìn Thời Thanh Thu, trong mắt có chút nghi hoặc, lại giống như không nhìn ra cảm xúc gì.
Thời Thanh Thu nhìn xung quanh, trấn tĩnh đầu óc, nói: "Con cùng Khinh Hàn giấu giếm mọi người là không đúng. Nhưng con hy vọng từ nay về sau chúng ta có thể tự sắp xếp chuyện của mình. Bởi vì con sắp phải ghi hình chương trình thực tế, ba mẹ biết mà. Chương trình thực tế này Khinh Hàn sẽ cùng con ghi hình, cho nên tạm thời chúng ta không có thời gian làm những việc mọi người muốn, hy vọng mọi người cho chúng ta thêm thời gian."
Nàng nói rất chân thành, quả thật chương trình thực tế này Thời Hồng Lãng và Đường Tĩnh Tuệ cũnh đã sớm biết trước. Hai người bất đắc dĩ gật đầu với Ôn Thừa Tuyên và Triệu Uyển Nghi để xác nhận những gì Thồi Thanh Thu nói là sự thật.
Ôn Thừa Tuyên được coi là ổn định nhất trong ba mẹ hai bên. Sau khi nghĩ xong liền gật đầu, "Được, nhưng chờ công việc xong xuôi, nhất định phải tính đến chuyện này."
“Cám ơn thúc thúc a di. Cám ơn ba mẹ.” Thời Thanh Thu hướng phía Triệu Uyển Nghi mỉm cười, nhận lấy cái xoa đầu yêu thương từ bà.
Qua Triệu Uyển Nghi nàng nhìn Ôn Khinh Hàn, người này vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, tựa như những gì mọi người vừa nói không liên quan gì đến cô cả.
Nhưng Thời Thanh Thu sâu sắc hiểu rõ, sau sự việc này, hai người đã hoàn toàn cắt đứt đường lui. Cả ai đều chưa từng cho nhau ước hẹn, bởi vì từ đầu đã chẳng lấy một lần cam kết, chỉ có thể tin tưởng giao phó cho ước định, một ước định sẽ bên nhau cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện