Hiện tại Thời Thanh Thu quá xa lạ khiến Kỳ Duyệt cảm thấy sợ hãi, nhưng cô có thể làm gì đây? Chuyện này là do tự tay cô gây ra.
Cô đã nhìn Thời Thanh Thu cùng Thi Chiêu Ý ở trong phim trường nhìn nhau mỉm cười, nhưng ngay cả một nụ cười thật lòng nàng cũng không nguyện ý bố thí cho cô. Cô nhìn Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn thận cận đi gần nhau, nhưng lại ngay cả tiến gần cô một bước nàng cũng không nguyện ý.
Sau sáu năm, cô nghĩ rằng Thời Thanh Thu có thể thích cô một lần, chỉ cần phần tình cảm này còn lại một chút thôi, có lẽ nàng sẽ thích cô lần thứ hai. Nhưng có lẽ vì năm đó tách rời quá đột ngột, mang lại nỗi đau cho Thời Thanh Thu quá nặng nề, đến mức sự xuất hiện của cô đã mang lại cho Thời Thanh Thu vô thức phản kháng.
Kỳ Duyệt chậm rãi đi về hướng của Thời Thanh Thu, bước chân nặng nề, cố gắng đến gần hơn nhưng không thể làm gì được. Cô thấy Thời Thanh Thu nói chuyện với Thi Chiêu Ý, nàng lấy điện thoại ra bấm một lúc rồi tiếp tục thảo luận, mấy nhà nhà tạo mẫu ở bên người nàng đang loay hoay xử lý trang phục.
Đột nhiên một cơn gió lướt qua Kỳ Duyệt, Dương Hiểu vội vã chạy tới chỗ Thời Thanh Thu nói: "Thời tỷ, Khối Băng tỷ nói chị chụp ảnh trang phục không lâu, chị ấy sẽ không đến, nhưng là chị ấy đợi chị về ăn cơm a."
Thi Chiêu Ý vừa cười vừa nghiêng người nói gì đó bên tai Thời Thanh Thu, sau đó Thời Thanh Thu đỏ mặt, đưa tay đẩy Thi Chiêu Ý một cái, bàn giao với Dương Hiểu: "A Hiểu, vậy em nói với cậu ấy không cần đặt thức ăn bên ngoài."
Kỳ Duyệt nở nụ cười, hốc mắt sưng lên, giống như sắp có thứ gì đó muốn chảy xuống. Cô đứng ở xa, không còn bước tới nữa, lúc nãy trợ lý Tiểu Mạc kêu cô ở một mình với Thời Thanh Thu, bây giờ cũng quay lại chỗ cô.
"Kỳ tổng, chị có muốn về nghỉ ngơi một chút không?"
Kỳ Duyệt lắc đầu, vẫn nhìn Thời Thanh Thu, nhìn nàng trước màn xanh cầm lấy đạo cụ bắt đầu tạo dáng, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Mạc, em cảm thấy năm đó tôi âm thầm rời, như vậy là đúng hay sai?"
Tiểu Mạc nhìn một bên mặt của Kỳ Duyệt, chỉ cảm thấy Kỳ Duyệt ngoại trừ tính cách thì sau sáu năm cũng không có thay đổi nhiều. Hiện tại nếu có thể buông xuống chấp niệm cùng vui vẻ như trước, có lẽ Kỳ Duyệt sẽ vẫn là Kỳ Duyệt của năm đó. Nhưng hiện tại mọi thứ đã thay đổi, nụ cười như thế sẽ không còn nữa.
"Em cảm thấy có đúng có sai." Tiểu Mạc khẽ cúi đầu, khi Kỳ Duyệt chuyển hướng ánh mắt lại tiếp tục nói: "Đối với đại cục, chị đúng. Còn đối với chị cùng Thời tiểu thư, là chị sai."
Kỳ Duyệt sững sờ, giống như máy móc hỏi: "Vậy em cảm thấy hi sinh tình cảm của tôi với cậu ấy để đạt được đại cục, là đúng hay sai?"
Tiểu Mạc giương mắt lên nhìn cô, trong mắt cô có tia sáng duy nhất còn sót lại khiến Tiểu Mạc cảm thấy bấy an, cho nên nàng hạ giọng nói: "Lúc đó, là chị nhất định phải đưa ra lựa chọn này. Nếu chị không rời đi, chị sẽ không cách nào tiếp tục trải qua cuộc sống trước cha ruột chị gặp tai nạn như vậy. Dù chị có ở lại hay không, chị cùng Thời tiểu thư cũng sẽ chia tay. Không cho cô ấy biết sự thật, trái lại ở thời điểm đó còn tốt cho cô ấy hơn."
Giống như có điều gì đó vỡ òa trong lòng Kỳ Duyệt, niềm an ủi lớn nhất của cô là năm đó được Thời Thanh Thu cưng chiều, nhưng hiện tại điều cô không dám đối mặt nhất là phản kháng của Thời Thanh Thu, còn có sự thật mà Tiểu Mạc đã nói.
Cho dù cô ở lại hay không, cô và Thời Thanh Thu cũng sẽ chia tay.
Những gì cô có thể cho Thời Thanh Thu là khiến Thời Thanh Thu lầm tưởng cô đã từ bỏ đoạn tình cảm này. Mà cuối cùng cô lại ăn cả ngã về không trở về Trung Quốc, hy vọng có thể đạt được niềm tin của Thời Thanh Thu.
Kỳ Duyệt đột nhiên cảm thấy trong phòng chụp ảnh có gió thổi qua khiến cô cảm thấy lạnh lẽo, cái lạnh như muốn thấm vào tận xương tủy, lại giống từ trong xương toát ra, cô giương môi cười khổ: "Trở về khách sạn đi, tôi mệt."
.
Bộ phim <Dữ Quân Tuyệt> được tài trợ sung túc, đội ngũ đạo diễn cùng đội ngũ sản xuất cũng được mời rất nhiều. Đương nhiên, trang phục cùng đạo cụ cũng là tiền vốn bỏ hết vào.
Ví dụ như Thời Thanh Thu thủ vai Cố Niệm vũ khí am hiểu là một cây thương, để tạo hiệu ứng chân thực, đội ngũ sản xuất đã đặc biệt mời các nghệ nhân dân gian nổi tiếng trong nước làm cây thương này, ngoại trừ lưỡi kiếm không thể làm tổn thương người, ngay cả cân nặng cũng là mười phần.
Thời Thanh Thu một thân áo giáp màu trắng bạc, mái tóc đen dài buộc lên, tay trái tựa như cởi mặt nạ ra, tay phải cầm một cây thương bạc bên hông. Thân hình thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng, hai con ngươi sắc bén như chim ưng, vốn là một thiếu niên tuấn tú bức người, khiến người ta cảm thấy có sát khí mạnh mẽ.
Dương Hiểu đi theo quay video rồi gửi qua WeChat cho Ôn Khinh Hàn. Suy nghĩ lại một chút gửi một tin nhắn khác: "Khối Băng tỷ, hiện tại Thời tỷ không thể xem điện thoại. Chị muốn nói cái gì thì gửi tin nhắn thoại qua, em đặt bên tai cho chị ấy nghe".
Nhiếp ảnh gia xua tay, "Được rồi, lấy mặt nạ ra, Thanh Thu giữ nguyên tư thế này. Chiêu Ý đi lên phía trước, Thanh Thu cầm vũ khí hướng về Chiêu Ý một chút."
Thi Chiêu Ý bước lên, đứng đối mặt với Thời Thanh Thu. Sau đó hai tay nắm lấy vai Thời Thanh Thu, đầu ngón tay hơi cong, dáng vẻ tựa như muốn dục cự hoàn nghênh. Tay trái của Thời Thanh Thu cầm chiếc mặt nạ ôm eo Thi Chiêu Ý, tay phải cầm thương bạc di chuyển về phía trước, tựa như nàng muốn ôm Thi Chiêu Ý lại phải cầm vũ khí trong tay.
Khoảng cách giữa hai người không gần, hô hấp chạm vào nhau, trong tầm mắt chỉ có khuôn mặt của đối phương. Tia hàn ý trong mắt Thời Thanh Thu vừa rồi tan thành một mảnh nhu tình, cùng ánh mắt mềm mại của Thi Chiêu Ý quấn quanh cùng một chỗ.
"Được rồi, giữ chặt, đừng nhúc nhích." Nhiếp ảnh gia vừa nhìn ống kính vừa chỉ thị.
Ngoài việc chụp từng nhân vật, bộ ảnh trang phục này còn cần một bộ ảnh quảng bá, trong đó Thời Thanh Thu và Thi Chiêu Ý bắt buộc phải tạo hình ái muội. Tuy không bắt buộc phải tiếp xúc thân mật, nhưng toàn bộ bức ảnh phải có thể trong nháy mắt nhìn ra hai nhân vật chính có tình cảm mơ hồ.
Thi Chiêu Ý giương môi khẽ cười, ngón tay nhấn vào vai Thời Thanh Thu, nói nhỏ: "Thanh Thu, tớ khá thích cảm giác được bách luyện cương hóa thành ngón tay mềm mại, cậu thì sao?"
Thời Thanh Thu chớp chớp mắt, giữ nguyên vẻ mặt không có cảm xúc, cánh môi có chút khép mở: "Cậu đừng nói nữa được không?"
Thi Chiêu Ý lại cười: "Cậu xấu hổ cái gì? Kết hôn rồi còn xấu hổ. Tớ thực sự hiếu kỳ không biết hai người rèn luyện thế nào. Một người thì ngại ngùng, một người thì lạnh lùng, bất quá nếu có một trong hai người chủ động, lửa có thể đốt cháy trần nhà a."
Thời Thanh Thu mím chặt môi, mất tự nhiên siết chặt cánh tay, nhiếp ảnh gia lập tức nhắc nhở: "Thanh Thu, đừng nhúc nhích."
Thi Chiêu Ý cười cong mắt, phần bụng đang cười đến run rẩy dán lên Thời Thanh Thu, vừa lúc mượn trang phục che đi.
Tại sao tất cả những lợi ích đều ở Thi Chiêu Ý? Là bởi vì trang phục của nàng không rộng như vậy sao?
"Ok, xong rồi, hai người có thể tự do đi lại." Nhiếp ảnh gia vỗ vỗ tay thông báo.
Thời Thanh Thu lập tức thu tay trái về vỗ Thi Chiêu Ý một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chiêu Ý, cậu lại trêu chọc tớ..."
"Được rồi, được rồi, tớ sai rồi, đại nhân không cần chấp nhất tiểu nhân ..." Thi Chiêu Ý lấy lòng bóp vai Thời Thanh Thu.
Nhưng áo giáp cứng như vậy thì bóp kiểu gì? Thời Thanh Thu buồn cười kéo tay cô xuống, "Cậu bóp cái gì vậy? Không chân thành chút nào..."
Thời Thanh Thu nghĩ đến bóng người đứng đằng xa vừa rồi, sau khi nhìn lại chỗ đó liền thu hồi ánh mắt. Dương Hiểu bước đến, không hiểu sao lại dán điện thoại vào tai nàng. Đang định hỏi một câu thì chợt nghe thấy thanh âm "sột soạt", sau đó là thanh âm quen thuộc cùng trong trẻo của Ôn Khinh Hàn vang lên: "Tôi cảm thấy, nhìn rất đẹp."
Nàng lấy điện thoại của Dương Hiểu ra xem, phía trên tin nhắn thoại của Ôn Khinh Hàn là Dương Hiểu gửi một đoạn video ghi lại cảnh nàng đang cầm thương bạc cùng mặt nạ.
Thời Thanh Thu cong môi cười, ý cười lên đến đuôi mày.
Lúc trở về khách sạn ăn cơm, Ôn Khinh Hàn đặc biệt gọi thêm một ít món ăn, đều là món ăn phù hợp với Thời Thanh Thu. Ăn xong lại nghỉ ngơi một lát, Thời Thanh Thu sẽ lại đến phim trường.
Thời Thanh Thu rửa mặt xong từ phòng tắm đi ra, thấy Ôn Khinh Hàn lấy ra một chiếc áo khoác mỏng cho nàng rồi đặt trên giường, Ôn Khinh Hàn vừa đi tới vừa nói: "Thanh Thu, chút nữa mặc cái áo này đi, ở đây ban đêm không nóng, mấy ngày nay lại có chút lạnh."
Kiểu nói này, Thời Thanh Thu cũng nhớ ra, nàng nắm lấy Ôn Khinh Hàn hỏi: "Vậy cậu mang đủ quần áo không? Mấy ngày nay thời tiết quả thực hơi lạnh. Ban đêm đi ra ngoài mà không mặc áo khoác thì không tốt chút nào."
"Có mang, yên tâm đi, tôi không ra ngoài nhiều." Ôn Khinh Hàn trừ khi có người bạn luật sư hẹn cô, nếu không thì căn bản sẽ không ở xa khách sạn.
Thời Thanh Thu liếc nhìn thời gian, vẫn còn sớm, nàng ngồi ở trên giường vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Ôn Khinh Hàn hiểu ý liền ngồi xuống.
"Thừa dịp vẫn còn thời gian, cậu có muốn nói cho tôi biết, khoảng thời gian này ngoài việc viết công văn, cậu còn làm gì nữa không?" Thời Thanh Thu hiếu kỳ hỏi, hai tay chống hai bên, hai chân nhẹ đung đưa nhẹ, thần sắc nhàn nhã.
Ôn Khinh Hàn đáp: "Cậu muốn biết cái gì?"
Hai chân Thời Thanh Thu đang đung đưa liền dừng lại, có chút bất đắc dĩ nhìn Ôn Khinh Hàn, cảm thấy sau một thời gian dài như vậy, Ôn Khinh Hàn vẫn là không biết nói chuyện phiếm. Ngoại trừ bản án, Ôn Khinh Hàn thật sự nói chuyện phiếm không đến ba năm câu.
Thời Thanh Thu lắc lắc cánh tay Ôn Khinh Hàn, cho cô chút so sánh: "Nghe này, giống như khi tôi đến phòng thu hay trường quay cũng đều nói cho cậu biết, hoặc là cậu có thể liên hệ với A Hiểu như vậy, hành tung của cậu tôi liền biết rất rõ a."
Ôn Khinh Hàn gật đầu, Thời Thanh Thu hỏi: "Vậy ngoài làm việc trong khách sạn, đến trường quay tìm tôi, thỉnh thoảng đến trung tâm thành phố gặp bạn bè, cậu còn làm gì nữa không?"
Ôn Khinh Hàn suy nghĩ một chút, môi xinh đẹp khẽ hé mở, phun ra mấy chữ: "Mua đồ ăn cho cậu".
Thời Thanh Thu mỉm cười, thân thể nghiêng ngã về hướng Ôn Khinh Hàn, khẽ chạm vào vai Ôn Khinh Hàn một cái, "Sao có thể như vậy a? Lời này của cậu nói giống như tôi ăn nhiều vậy, ngoại trừ công việc cậu mua đồ ăn cho tôi, bị người khác nghe thấy không biết phải nói thế nào đây".
Ôn Khinh Hàn cười cười, "Tôi làm việc rất lâu, mua đồ ăn cho cậu chỉ một hồi mà thôi, được không?"
"Không được, nghe vẫn rất kỳ quái." Vẻ mặt Thời Thanh Thu vui vẻ, cũng không có để ở trong lòng.
Ôn Khinh Hàn không trả lời, đợi tiếng cười Thời Thanh Thu trôi qua, cô mím mím môi, nhàn nhạt hỏi: "Thanh Thu, tôi có thể ôm cậu không? Ý tôi là bây giờ..."
Trong lòng Thời Thanh Thu dâng lên một tia xấu hổ, nàng cắn cắn môi cúi đầu, nhìn thấy bàn tay của Ôn Khinh Hàn đặt ở mép giường, cũng giống như mong đợi mà bước đi trên mặt băng mỏng.
Đây là lần đầu tiên Ôn Khinh Hàn ngỏ ý muốn ôm nàng, cũng là lần đầu tiên giữa hai người không phải lúc Thời Thanh Thu buồn hay Ôn Khinh Hàn miễn cưỡng, mà là minh xác đưa ra yêu cầu này. Nhưng giữa hai người, không cần phải hỏi cái này...
Thời Thanh Thu mềm lòng, khẽ "ừm" một tiếng, sau đó nghênh đón cái ôm ấm áp của Ôn Khinh Hàn, cảm giác quyến luyến lại an tâm vây chặt lấy nàng.
Ôn Khinh Hàn ngửi thật sâu mùi thơm trên tóc của Thời Thanh Thu, thỏa mãn đến mức âm thầm giương lên khóe môi, sau đó thấp giọng hỏi bên tai Thời Thanh Thu: "Thanh Thu, cậu có thích cuộc sống này không? Hay là nói, có thể ổn định hơn, cậu không cần phải bay tới bay lui đi quay phim như vậy. Sau khi tôi đi làm về, chúng ta có thể cùng ăn cơm, cùng xem TV, cùng một chỗ tán gẫu chuyện hàng ngày. Như vậy, cậu có thích không?"
Thời Thanh Thu mím môi cười, trong lời nói có vài phần khao khát: "Đương nhiên là thích rồi, tôi cảm thấy rất thoải mái dễ chịu." Nàng dừng lại, sau đó quay sang nhìn Ôn Khinh Hàn: "Còn cậu? Có phải khoảng thời gian này cảm thấy rất chán không? Ở chỗ này cùng tôi đi quay phim, chuyện cậu am hiểu nhất cũng không có cách nào đi làm. Khinh Hàn, cậu muốn trở về thì về trước đi..."
Ôn Khinh Hàn ôm chặt Thời Thanh Thu, nhẹ lắc đầu, kiên quyết nói: "Tôi đã nói muốn đi cùng cậu, muốn trở về cũng là hai chúng ta cùng nhau trở về."
Ánh mắt Thời Thanh Thu rơi vào trên đôi môi mỏng xinh đẹp của Ôn Khinh Hàn, màu sắc nhàn nhạt cùng dáng môi ưu mỹ, khuôn mặt nàng như bị bỏng, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Điện thoại của hai người cùng lúc vang lên, Thời Thanh Thu đưa tay chạm vào mở khóa. Trong nhóm gia đình WeChat, hai mẫu thân bắt đầu thảo luận về nàng và Ôn Khinh Hàn, còn có con của hai người.
[Đường Tĩnh Tuệ: Tôi cảm thấy cùng họ với Khinh Hàn mới tốt, họ Ôn thực dễ nghe a.】
[Triệu Uyển Nghi: Ai, họ Thời cũng dễ nghe a, tôi cảm thấy dễ nghe hơn họ Ôn nhà chúng ta nhiều】
[Đường Tĩnh Tuệ: Bà đây là gọi nhiều quá nên mới thấy không dễ nghe.】
Thời Thanh Thu "phốc" cười một tiếng, mặt mày Ôn Khinh Hàn nhu hòa, thuận miệng hỏi: "Thanh Thu, cậu có thích trẻ con không?"
Thời Thanh Thu nghĩ đến đây, nàng lập tức hiểu ý Ôn Khinh Hàn, bên mặt nàng xoa xoa bả vai Ôn Khinh Hàn, một cỗ nóng rực phả vào mặt cùng vành tai nàng, "Trẻ con rất đáng yêu, đặc biệt là con gái, tôi khá thích..."
Ôn Khinh Hàn cười cười, "Tôi cũng thích." Trong nội tâm cô thầm nghĩ, đặc biệt là con của tôi với cậu.
"Cộc cộc cộc"
"Thời tỷ, đến giờ đi rồi a!"
Dương Hiểu gõ cửa hét lớn, phá tan bầu không khí ái muội trong phòng, nhưng không làm cho hai người nháy mắt kinh ngạc mà tách ra, cảm giác tự nhiên này hoàn toàn khác với lúc trước.
Thời Thanh Thu đỡ vai Ôn Khinh Hàn nói: "Tôi đến phim trường đây. Buổi tối có thể trở về muộn. Cậu đi ngủ trước đi, không cần chờ tôi."
Ôn Khinh Hàn vén tóc lòa xòa ra sau tai nàng, hơi cong khóe môi nói: "Đi đi, tôi để đèn cho cậu."
Đưa mắt nhìn Thời Thanh Thu đi ra ngoài, nụ cười trên môi Ôn Khinh Hàn truyền đến đáy mắt, có lẽ cô có thể đọc sách. Cô biết rằng đôi khi cô đọc sách sẽ quên thời gian, như vậy liền có thể chờ đến khi Thời Thanh Thu trở về cùng đi ngủ.
Tác giả có chuyện muốn nói: Hai tay Thời Thanh Thu ôm ngực, vẻ mặt kiêu ngạo: "Ai sẽ sinh hài tử."
Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng đi tới mép ghế sô pha, chậm rãi ngồi xuống, ngữ khí bình thản nói: "Cậu không biết hiện tại cậu đứng lớn nhất sao?"