Trong giây tiếp theo, các nhân viên bảo an phản ứng lại liền áp chế bà lão, nhưng cảnh tượng tại nơi này đã thu hút nhiều người qua đường.

"Mày trả lại cháu trai cho tao! Tất cả đều là do mày! Mày giết cháu của tao!"

Lão bà bị áp chế la hét thảm thiết, hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Thời Thanh Thu đỏ mắt che vết thương trên cánh tay phải của Ôn Khinh Hàn, máu ứa ra chảy xuống, nàng vừa chạm vào tay đã bị màu đỏ tươi bao phủ.

“Nghe tôi nói.” Vẻ mặt Ôn Khinh Hàn bình tĩnh, lông mày nhíu lại, thanh âm vì đau mà có chút yếu ớt: “Bà lão này khẳng định là bị rối loạn tâm thần. Hiện tại bà ta đang trong tình trạng tinh thần hỗn loạn, đối tượng nhắm vào là Thanh Thu."

Thời Thanh Thu siết chặt vết thương của Ôn Khinh Hàn, cố kìm nén nước mắt cuồn cuộn trong mắt, thanh âm nghẹn ngào quay đầu bàn giao với Phan Gia Văn: "Văn tỷ, chị nói với Phương tỷ giải quyết chuyện này. Dựa vào phán đoán của Khinh Hàn, bà lão này có thể dễ làm người xung quanh bị thương, mấy người cẩn thận."

“Được, hai người mau đến bệnh viện đi, nơi này giao cho chị.” Phan Gia Văn liên tục đáp ứng, lo lắng đưa Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn rời đi.

Ôn Khinh Hàn bị thương nên không thể lái xe, Thời Thanh Thu nén rất nhiều cảm xúc, khó khăn lái xe đến bệnh viện.

Trên đường đi, nàng có một nỗi sợ hãi xa lạ, không giống với loại sợ hãi tình cảm của nàng. Nếu vừa rồi Ôn Khinh Hàn không lùi lại, hoặc là con dao đó thấp một chút, như vậy Ôn Khinh Hàn cũng không đơn giản là bị thương ở cánh tay phải không?

Nước mắt nàng từng giọt từng giọt chảy xuống, Ôn Khinh Hàn cắn cắn môi, cũng mặc kệ tay trái đang che lấy vết thương dính đầy máu, cô lặng lẽ đặt tay lên đùi Thời Thanh Thu, nhẹ nhàng ấn như an ủi.

Vết thương của Ôn Khinh Hàn tương đối sâu, đó là nguyên nhân chảy máu nhiều như vậy, khâu mấy mũi mới được băng bó. Khi mọi thứ đã xử lý ổn thỏa, hai người rời bệnh viện thì trời đã đầy sao.

Trở lại Phượng Hoàng, Thời Thanh Thu đi cùng Ôn Khinh Hàn trở về Ôn gia, trên người hai người bê bết máu, làm hai trưởng bối Ôn gia giật nảy mình.

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì a? Sao lại nhiều máu như vậy?" Triệu Uyển Nghi vội vàng nghênh đón hai người đi vào.

Nhìn kỹ lại, Thời Thanh Thu đang đỡ Ôn Khinh Hàn, sắc mặt Ôn Khinh Hàn tái nhợt, mặc âu phục đen, áo sơ mi lụa trắng càng có nhiều vết máu.

"Xảy ra chuyện gì a? Tay của Khinh Hàn làm sao vậy?" Ôn Thừa Tuyên nghe vậy cũng tiến lại gần, ông nhạy bén quan sát cánh tay Ôn Khinh Hàn không được tự nhiên.

Ôn Khinh Hàn hơi câu môi, quay đầu dùng thanh âm cơ hồ chỉ còn lại hô hấp nói ở bên tai Thời Thanh Thu, "Thanh Thu, đừng gọi sai."

Đến lúc nào rồi còn nhớ rõ cái này? Thời Thanh Thu tức giận trừng mắt nhìn cô, sau đó cắn môi trước mặt hai vị trưởng bối Ôn gia, nhẹ giọng xin lỗi: "Ba, mẹ, hôm nay công ty con xảy ra chụt chuyện, liên lụy làm Ôn Khinh Hàn bị thương."

Triệu Uyển Nghi sửng sốt, kiểm tra Ôn Khinh Hàn xong lại đi kiểm tra Thời Thanh Thu, bà lo lắng hỏi: "Ôi, băng dày như vậy, Thanh Thu có bị thương ở đâu không a? Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám đả thương người...… "

"Ba, mẹ, con không sao. Con đã nhìn thấy người đả thương rồi, chuyện này con sẽ xử lý, ba mẹ yên tâm."

Ôn Thừa Tuyên bước tới, vén âu phục của Ôn Khinh Hàn lên, nhìn cánh tay phải của cô, trên cánh tay quấn băng dày, cộng thêm vết máu trên quần áo, xem ra vết thương không nông.

“Được rồi.” Ôn Thừa Tuyên nói: “Bây giờ không phải là lúc nói chuyện. Hai đứa về phòng nghỉ ngơi trước đi, xử lý quần áo trên người, ăn cơm chưa?"

Hai người lắc đầu, Ôn Thừa Tuyên nói: "Một lát nữa mẹ đem vào, trở về phòng nghỉ ngơi đi."

Triệu Uyển Nghi hỏi: "Thanh Thu, đêm nay con về nhà không?"

Dư quang Thời Thanh Thu nhìn thấy Ôn Khinh Hàn quay đầu nhìn mình, nàng liền lắc đầu nói: "Không về ạ, con ở lại, phiền mẹ giúp con nói với mẹ con một tiếng."

"Ai nha, được a, hai đứa về phòng tắm rửa đi. Cẩn thận đừng để nước chạm vào vết thương của Khinh Hàn. A, cầm lấy màng bọc thực phẩm vào đi, khi nào tắm cuộn quanh băng vải vài vòng."

Trải qua một buổi chiều mạo hiểu, cửa phòng đóng lại cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Tai Thời Thanh Thu vẫn còn ong ong, hai người nhìn nhau không khỏi bật cười.

Thời Thanh Thu cảm thấy đau lòng hơn, nàng cởi áo khoác cho Ôn Khinh Hàn, thấy tay áo bên phải của Ôn Khinh Hàn đã bị cắt ra để khâu vết thương rồi băng bó lại, bên dưới chỉ để lại một mảnh nhỏ dính vào.

“Đừng khóc, tôi thích nhìn cậu cười.” Ôn Khinh Hàn cười cười, nâng tay trái sờ mặt Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu nhẹ vỗ tay cô, cười trong nước mắt, nói: "Tay đầy máu còn sờ vào mặt tôi."

Nụ cười của hai người không kéo dài bao lâu, Ôn Khinh Hàn vẫn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Thời Thanh Thu, trong mắt không giấu được tia thâm tình.

Cô đến gần hôn lên môi Thời Thanh Thu, từng bước từng bước nhỏ hôn lên.

Thanh âm cô ôn nhu chậm rãi nói: "May mà tôi đi, may mà tôi sớm nhìn thấy bà lão kia, nếu như chậm một bước ..." Cô dừng lại, hơi hấp đều run rẩy: "Tôi không dám tưởng tượng nếu tôi chậm một bước sẽ xảy ra chuyện gì".

Nếu cô chậm một bước, Thời Thanh Thu đang nói chuyện với Phan Gia Văn, nàng không nhận thấy bà lão lao đến từ bên cạnh, ở lúc không chút phòng bị trạng thái nhận tổn thương nhất định là nàng sẽ không dám nghĩ sâu.

Thời Thanh Thu hung hăng cắn môi Ôn Khinh Hàn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy tơ máu của Ôn Khinh Hàn, Ôn Khinh Hàn bị đau "A" một tiếng, chẳng những không buông ra, ngược lại cô càng hôn sâu hơn, dùng cánh tay bị thương ôm chặt nàng vào ngực.

Hơi gắng sức khiến Ôn Khinh Hàn vì đau mà trán đổ đầy mồ hôi, Thời Thanh Thu thấy ánh mắt cô không giấu được đau đớn, nàng vội vàng tách ra, đưa hai tay gỡ tay cô ra, thanh âm bất ổn hô ngừng: "Cậu đừng nhúc nhích, bác sĩ nói tay phải của cậu không thể cử động quá mạnh, cậu muốn vết thương lại chảy máu sao?"

Cơn đau giảm dần, Ôn Khinh Hàn kéo khóe môi nói: “Nhất thời tình thế cấp bách, không để ý tới mấy cái này. Hơn nữa, nếu cậu chủ động một chút liền có thể không cần lo lắng mấy chuyện này."

Đến lúc nào rồi còn nghĩ đến loại chuyện này? Nàng vừa tức giận lại vừa buồn cười, trước đó nàng còn cảm thấy Ôn Khinh Hàn không có hứng thú với phương diện này.

Bộ dáng hiện tại của Ôn Khinh Hàn không khác gì trước đây, đôi mắt như dòng nước trong veo, lông mày lạnh lùng không một chút quyến luyến với thế tục, cho dù hiện tại trên người cô vương vãi vết máu, nhưng vẫn không thể che giấu được khí tức cao quý thanh hoa trên người cô.

Là người như vậy, vừa rồi thế mà nói với nàng những ngôn từ như thế. Vì hôn mà không để ý tới cánh tay bị thương, hơn nữa nếu nàng chủ động hơn một chút liền sẽ có thể tránh được mấy chuyện này sao?

Thời Thanh Thu nhẹ kéo cánh tay của Ôn Khinh Hàn ra, xấu hổ nói: "Trước tiên phải xử lý quần áo dính máu, sau đó đi tắm rửa. Chút nữa mẹ mang đồ ăn vào, thấy chúng ta còn chật vật ở đây thì phải làm sao?"

Biết nàng xấu hổ, Ôn Khinh Hàn cũng không trì hoãn nữa, "Ừm" một tiếng rồi kéo Thời Thanh Thu lên.

Cả người hai người ít nhiều cũng đều dính máu, muốn trực tiếp ngồi trên sô pha cũng không được. Thay dép lê xong, Ôn Khinh Hàn rửa tay, đi vào tủ lấy quần áo muốn thay đặt lên giường.

“Thanh Thu, cậu mặc quần áo của tôi đi, đồ lót đều là mới. Còn có, bàn trang điểm ở đằng kia, tôi đi tắm trước.” Ôn Khinh Hàn lời ít ý nhiều nói với nàng.

“Được, tôi đi tẩy trang.” Thời Thanh Thu liếc nhìn vết máu trên cổ áo của Ôn Khinh Hàn, lại gọi cô lại, “Cậu chờ một chút.”

Nàng vội vàng chạy vào phòng tắm, sờ vào chiếc khăn tắm thường dùng, phát hiện một cái cũng không khô lắm, thấm nước một chút rồi nói với Ôn Khinh Hàn, "Quần áo của cậu dính máu, đoán chừng vừa rồi không cẩn thận vô tình chạm vào, hiện tại cũng đã khô, trước tiên tôi lau sạch sẽ cho cậu, miễn cho cậu một hồi rửa không được. Còn có, quấn một lớp màng bọc thực phẩm lên bên ngoài băng đi".

Mặt Ôn Khinh Hàn không thay đổi: "Ừm."

Thời Thanh Thu kéo áo sơ mi của Ôn Khinh Hàn ra, nghiến răng, bắt đầu cởi cúc áo cho cô.

Từng chiếc cúc áo được cởi ra, thân thể Ôn Khinh Hàn liền đập vào mắt Thời Thanh Thu. Dưới xương quai xanh xinh đẹp là bộ ngực được bọc trong áo lót màu đen, sau đó, vòng eo gầy đến mức một cánh tay có thể ôm trọn lấy.

Thời Thanh Thu nhắm mắt lại, sau đó nhìn không chớp mắt lau vết máu cho Ôn Khinh Hàn, để đánh lạc hướng chú ý, nàng vừa lau vừa nói: "Khinh Hàn, lát nữa tôi ném áo của cậu đi, tay áo thành như vậy, giữ lại cũng không thể mặc nữa."

Ôn Khinh Hàn lại "ừm" một tiếng, nghĩ đến ánh mắt mất tự nhiên vừa rồi của Thời Thanh Thu, gò má cô hơi nóng.

Cởi áo sơ mi ra, Thời Thanh Thu xé một miếng bọc lớn, nhẹ nhàng quấn quanh lớp băng, vững vàng quấn hai lớp, đồng thời không quên bàn giao: "Lúc tắm phải cẩn thận, cố gắng đừng để tay đụng nước, máu đã lau sạch rồi, cánh tay cũng không cần phải rửa”.

Ôn Khinh Hàn cảm thấy bên tai cũng nóng rực, Thời Thanh Thu thấy cô không nói lời nào, ngẩng đầu cười hỏi, "Có cần tôi giúp cậu tắm không?"

“Không cần.” Ôn Khinh Hàn lập tức trả lời, tay trái nắm lấy khăn tắm trên tay Thời Thanh Thu, thanh âm có chút lãnh đạm: “Tôi nhớ rồi, sẽ không đụng nước, cậu đi tẩy trang đi, tôi tắm rất nhanh."

“Được, vậy tôi chờ cậu.” Thời Thanh Thu chớp chớp mắt, nàng dường như phát hiện ra một con cọp giấy.

Ôn Khinh Hàn nhàn nhạt nhìn nàng một cái, quần áo không chỉnh tề bước vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm đóng "rầm" một tiếng, Thời Thanh Thu buồn cười, đây là lần đầu tiên nàng thấy dáng vẻ Ôn Khinh Hàn chật vật như vậy, bình thường chú ý đến hình tượng, trong lúc nguy cấp cái gì đều cũng không chú ý tới.

Nàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, cảm xúc đều liên quan đến người trong phòng tắm. Vui sướng, đau đớn, lo lắng, sợ hãi, còn có rất nhiều cảm xúc khác mà nàng lập tức không thể nói rõ, tất cả hòa vào nhau như cho một quyền lớn đấm vào trong trái tim nàng.

Có tiếng nước trong phòng tắm, Thời Thanh Thu ngồi trước bàn trang điểm tẩy trang.

Ôn Khinh Hàn nói tắm rất nhanh, thực tế lại tắm hơn nửa canh giờ, cả người bước ra sảng khoái sạch sẽ, không có một chút mùi máu.

Cô buông xuống mái tóc dài để trước ngực, khó khăn dùng tay trái cố gắng lau khô đuôi tóc, Thời Thanh Thu bước tới cầm lấy, không tới hai phút liền xong.

Mở màng bọc thực phẩm ném đi, Thời Thanh Thu cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, lấy váy ngủ của mình nói với Ôn Khinh Hàn: "Tôi đi tắm đây, đừng cử động tay phải, ngồi hay nằm xuống đều được, cũng đừng nâng vật nặng."

"Tôi……"

Ôn Khinh Hàn duỗi tay phải ra theo thói quen, không biết là muốn ôm thế nào, liền bị Thời Thanh Thu duỗi ngón tay ra chỉ vào, "Này, tôi vừa mới nói xong, cậu định làm cái gì?"

Ôn Khinh Hàn vô cùng bất đắc dĩ, cho nên cô mím môi, đổi tay trái ôm eo Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu cau mày hỏi: Cậu muốn nói cái gì?"

Ôn Khinh Hàn hôn lên mặt Thời Thanh Thu, thanh âm trầm thấp mang theo ý cười vang lên bên tai nàng: "Tôi muốn nói với cậu, mặc dù chiếc váy ngủ trên tay cậu là của tôi, nhưng tôi chưa từng mặc qua. Lúc trước nhìn thấy đã cảm thấy rất hợp với cậu, cậu mặc vào nhất định rất đẹp."

Ôn Khinh Hàn lúc này không có vẻ lãnh đạm cùng mặt mày đóng băng như thường ngày, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng, giống như một con mèo con chạy đến trong lòng Thời Thanh Thu, dùng móng vuốt nhỏ dễ thương mà cào, làm cho người ta ngứa ngáy khó nhịn.

Nàng cắn cắn môi, hai má không tự chủ mà đỏ bừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện