Đã là ngày thứ ba vết thương của Ôn Khinh Hàn được cắt chỉ, theo hướng dẫn của y tá, hôm nay hoặc ngày mai có thể tháo băng.

Buổi sáng chuẩn bị đi làm, Ôn Khinh Hàn ở bên giường mặc quần áo rồi cài cúc. Thời Thanh Thu tắm xong từ phòng tắm đi ra, đi tới chỉnh lại cổ áo sơ mi cho cô, ánh mắt chuyên chú.

Ôn Khinh Hàn mím môi, giống như đang suy nghĩ cái gì.

Một lúc sau, đầu ngón tay của Thời Thanh Thu trượt đến cổ áo vest, Ôn Khinh Hàn nắm cổ tay nàng, ngữ khí mang theo chút hỏi han: "Thanh Thu, tối nay cùng tôi qua bên kia ở đi."

"Hửm? Đột nhiên như vậy, nói với ba mẹ thế nào đây?" Thời Thanh Thu mỉm cười, tay khác nhẹ nhàng vuốt ve vai cô, đầu ngón tay dọc theo vai từ từ trượt xuống.

Ôn Khinh Hàn nghiêm túc giải thích: "Không cần nói thế nào cả, cứ nói thẳng là được rồi, ba mẹ cũng biết chúng ta sẽ dọn ra ngoài ở. Hơn nữa, bọn họ cũng cảm thấy chúng ta ở riêng sẽ thuận tiện hơn, chỉ cần thường xuyên về nhà là tốt rồi."

Thời Thanh Thu sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy buồn cười, nàng liếm môi nói: "Nhưng mà chút nữa em còn đến văn phòng xem tiến độ trang trí, sau đó đến Cục Công Thương, không có thời gian thu thập quần áo a."

Ôn Khinh Hàn vừa nghe liền biết nàng đã đáp ứng, mày khẽ cong lên "Cứ qua trước đi, được không?"

Thời Thanh Thu biết Ôn Khinh Hàn luôn nhớ kỹ chuyện này, từ lúc hai người kết hôn không lâu đã nhắc tới. Sau đó, quay chương trình thực tế đều quay ở bên ngoài, về nhà nàng lại bồi ba mẹ mấy ngày, ba mẹ cũng đều thúc giục.

Nàng hiện tại thật sự không còn cách nào bỏ qua chuyện này nữa, hơn nữa nàng cũng rất mong muốn được cùng Ôn Khinh Hàn sống chung một chỗ, chỉ có hai người.

Nàng gật đầu, mỉm cười bóp mặt Ôn Khinh Hàn, "Được, đều nghe chị."

Ôn Khinh Hàn sờ sờ túi, móc ra một chùm chìa khóa, lấy chìa khóa nhà từ trong chùm chìa khóa ra, đặt vào tay Thời Thanh Thu, nói: "Đây là chìa khóa nhà tôi, em làm xong việc hẳn tôi còn chưa tan sở, em về nghỉ ngơi trước. Mấy hôm trước tôi trở về đã tìm a di quét dọn rồi. Sau đó gần tan sở, em bắt taxi đến sở sư vụ, chúng ta cùng đi mua thức ăn về nhà."

Thời Thanh Thu nắm chặt chìa khóa, cảm giác giống như nắm cả đời của mình, nàng sờ cổ áo của Ôn Khinh Hàn, thấp giọng cười hỏi: "Yên tâm đưa chìa khóa cho em như vậy, nếu như em thừa dịp chị không có ở nhà rồi đem đồ trong nhà đi bán với giá tốt thì làm sao bây giờ?"

Ôn Khinh Hàn lộ ra ý cười, vừa giẫm lên giày cao gót vừa buông ra một câu: "Đó là nhà của chúng ta, muốn làm gì thì tùy em."

Thời Thanh Thu nhìn cô cúi người xách cặp công văn, bóng lưng thẳng tắp, nụ cười trên môi đều không thể ngăn được, vội vàng đi theo cô vào phòng ăn.

Trưởng bối đều dậy sớm, buổi sáng mỗi khi đi ra ngoài đều thấy Ôn Thừa Tuyên cùng vợ đang dùng bữa sáng trong phòng ăn. Mấy chục năm trôi qua như một ngày, năm tháng đều đem tình cảm của hai người rột rửa.

“Ba, mẹ.” Ôn Khinh Hàn đặt cặp công văn sang một bên rồi ngồi xuống.

“Ba mẹ, sớm” Thời Thanh Thu ngồi bên cạnh Ôn Khinh Hàn.

Ôn Thừa Tuyên đang đọc báo, chỉ nghiêm mặt nói: "Ừm, ăn điểm tâm đi."

Ôn Khinh Hàn ăn cháo, ước lượng một chút rồi nói: "Ba, mẹ, con cùng Thanh Thu muốn hôm nay bắt đầu sống ở bên kia, ở bên kia đi làm thuận tiện hơn, gần đây em ấy cũng bận rộn với chuyện công ty. Cuối tuần sẽ thường về nhà, Thanh Thu cũng ở nhà ba mẹ bên kia. Sau đó, trong khoảng thời gian này, chúng ta cũng sẽ sớm thương lượng chuyện hôn sự."

Việc quan trọng nhất hiện tại chính là hôn sự, nhưng chuyện hôn sự không phải nói là liền làm, theo ý của trưởng bối hai bên, đều hi vọng tất cả đều thuận theo ý của vãn bối. Thời gian gần đây, Thời Thanh Thu rất bận rộn trong công việc, cũng không nhắc nhiều đến chuyện này, Ôn Khinh Hàn trực tiếp nhắc đến như vậy cũng là suy nghĩ trong lòng nàng.

Ôn Thừa Tuyên gấp tờ báo lại, đặt ở trên bàn, tháo kính xuống, trịnh trọng nói: "Như vậy là tốt rồi, mặc dù mấy lão già chúng ta không miễn cưỡng hai đứa nghe theo, dù sao về sau là hai đứa sống chung một chỗ, thế nhưng chuyện này nhất định phải để ở trong lòng. Nghĩ lúc nào xử lý, định làm như thế nào là do hai đứa làm chủ, ba mẹ sẽ hỗ trợ, như vậy không có ý kiến gì chứ?"

"Không có."

Hai người đồng thanh đáp, Thời Thanh Thu cúi đầu nhấp từng ngụm cháo nhỏ, trên chân đột nhiên bị vỗ nhẹ, tựa như đang an ủi.

Sau đó nghe thấy thanh âm trầm ổn của Ôn Khinh Hàn vang lên: "Nhưng việc chuẩn bị không đơn giản như vậy. Con vẫn đang tìm địa điểm, còn có váy cưới, con muốn mời nhà thiết kế nước ngoài đến làm, còn thiệp mời chúng ta muốn tự mình thiết kế..."

Triệu Uyển Nghi không nhịn được nhếch miệng cười khẽ, Ôn Thừa Tuyên suýt nữa rớt đũa xuống bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại muốn cười, khóe miệng run lên vài cái, cũng không hoàn toàn giương lên, chỉ có chút trách móc nói: "Con cũng biết mình phải chuẩn bị nhiều thứ như vậy, tại sao lúc trước không tính chuyện hôn sự đã vội kết hôn? Đối với việc quan trọng như vậy, hiện tại mới biết phải chuẩn bị cẩn thận sao?"

Thời Thanh Thu giương khóe môi cười, ngừng ăn cháo, nắm tay trái của Ôn Khinh Hàn đặt ở trên đùi dưới gầm bàn, xòe lòng bàn tay ra, dùng ngón tay nhanh chóng viết ba chữ "làm sao giờ".

Hôn sự của hai người lúc đầu chỉ là thỏa thuận, cũng không có ý định công khai sớm như vậy, ai biết Tần Vọng lại xảy ra chuyện, Thời Thanh Thu không còn cách nào khác mới công khai. Vì để tôn trọng cuộc hôn nhân này, thế nhưng hành trình tiếp theo liền ngăn hai người không thể chuẩn bị hôn sự, chẳng trách Ôn Thừa Tuyên trách móc.

Ôn Khinh Hàn nghe xong cũng không bối rối, chỉ hiểu rõ mà mím mím môi, có chút khó khăn không biết nên nói cái gì, sau đó cúi đầu ăn một ngụm cháo, thấp giọng nói: "Lúc đó con không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ muốn lập tức kết hôn, một ngày đều không muốn chờ."

Cho nên lúc đó đã xảy ra chuyện gì?

Ôn Thừa Tuyên cùng Triệu Uyển Nghi đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn Thời Thanh Thu, sắc mặt Thời Thanh Thu nhanh chóng đỏ bừng.

"Ách, ba, mẹ, chúng ta ..." Thời Thanh Thu ấp úng không nói nên lời.

Đương nhiên lúc đó ba mẹ cũng không thể biết được thỏa thuận, chiêu này của Ôn Khinh Hàn quả thực khó tin, ném nồi vung vào người nàng.

Nàng thẹn thùng muốn nói lại thôi để Ôn Thừa Tuyên cùng Triệu Uyển Nghi hiểu ra được cái gì. Chính xác mà nói, hẳn là hiểu lầm cái gì. Ôn Thừa Tuyên ho khan mấy tiếng, sau đó cầm tờ báo lên không nói gì nữa.

Triệu Uyển Nghi mang ánh mắt mập mờ gắp thức ăn cho Thời Thanh Thu, mười phần tích cực nói: "Không sao, đừng để ý ba con. Người trẻ tuổi hẳn là có chút ý tưởng, mọi chuyện trước khi bắt đầu cũng đã suy nghĩ kỹ, chúng ta đã có tuổi không nhất định làm được cái gì. Muốn làm cái gì thì làm, như vậy mới có thể sống thoải mái, đúng không?"

"Vâng, mẹ nói đúng..."

Thời Thanh Thu đỏ mặt ăn cháo, quay đầu lại vô tình nhìn thấy khóe môi Ôn Khinh Hàn hơi giương lên.

Sau khi ăn xong bữa sáng trong bầu không khí mập mờ, Thời Thanh Thu choàng áo khoác cùng Ôn Khinh Hàn đi lấy xe.

Trước gara, Ôn Khinh Hàn khép cổ áo của nàng một chút, trong mắt ảm đạm càng thêm lo lắng, "Nếu buồn ngủ thì trở về ngủ một chút, đừng bận rộn quá. Buổi chiều xong việc có mệt thì ở nhà chờ tôi, đừng đến sở sư vụ tìm tôi, tôi sẽ tự về."

"Nào có mệt? Em không phải trẻ con." Thời Thanh Thu khoanh tay khẽ cười, nàng vươn tay ra bóp mặt Ôn Khinh Hàn, giả bộ tức giận nói: "So với chuyện này, chị ít tính kế một chút em liền không mệt. Lúc nào cũng để mẹ dùng ánh mắt ấy nhìn em, chị chơi nghiện rồi phải không?"

Ánh mắt vừa rồi của Triệu Uyển Nghi cảm giác như hai người trước khi kết hôn đã làm chuyện gì đó, sau đó mới nóng lòng muốn kết hôn mà không nghĩ ngợi gì. Lời nói của Ôn Khinh Hàn mơ hồ, chuyện này nhất định hai vợ chồng Ôn Thừa Tuyên ngồi vững khẳng định, sau đó Triệu Uyển Nghi lại thêm mắm dặm muối nói với ba mẹ nàng.

Nàng có thể tưởng tượng, thời điểm lần sau Thời Hồng Lãng cùng Đường Tĩnh Tuệ nhìn thấy nàng, trong đầu hai người họ sẽ có cái gì không phù hợp với trẻ em.

Ôn Khinh Hàn hiếm khi nhướng mày phản bác: "Lần trước không tính, đó là do em chủ động. Tôi không để ý mẹ gõ cửa đi vào. Cho nên, cũng chỉ có lần này mà thôi."

“Một lần còn chưa đủ sao?” Thời Thanh Thu tức giận xoay người đẩy cô ra, “Ôn đại luật sư, chị mau đi làm đi, hiện tại em không muốn nhìn thấy chị, đồ xấu xa.”

Ôn Khinh Hàn muốn nói thêm vài câu, liền liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian đã không còn sớm. Cho nên, cô không trêu chọc Thời Thanh Thu nữa, thành thật lái xe đi làm.

Thời Thanh Thu cũng không ở nhà, trở về nhà đã sớm đi ra ngoài. Trong khoảng thời gian bận rộn này, về cơ bản nàng rời khỏi nhà liền chạy loanh quanh, hiện tại thủ tục căn bản đã hoàn thành, còn thời gian ngắn nữa là trang trí studio, nàng cũng định giao những việc này cho Dương Hiểu giám sát.

Buổi chiều tan sở, những người trong sở sư vụ đều đã về hết, hai vị lão bản cũng hoàn thành công việc như thường lệ.

Ôn Khinh Hàn xách cặp ra khỏi văn phòng, cài cúc áo rồi đi xuống lầu, chạm mặt Giản Ý Chi.

Trạng thái của Giản Ý Chi hiển nhiên không sinh động hơn lúc trước nhiều, mấy ngày nay cực kỳ yên tĩnh, lời nói cũng ít đi.

Sau khi kiểm tra phòng giải khát, nàng bước ra, thản nhiên nói: "Khinh Hàn, tâm trạng của cậu có vẻ rất tốt. Có chuyện gì tốt có thể nói ra chia sẻ với tớ một chút a."

"Không có." Ôn Khinh Hàn sắp xếp gọn gàng tài liệu trên bàn Liễu Ức, liếc mắt nhìn thời gian, trong lời nói có chút khẩn trương hiếm thấy: "Đi nhanh đi, khóa cửa tan sở."

“Hứ” Giản Ý Chi bật cười, đem áo khoác để lên tay, bước nhanh tới cùng cô sánh vai, “Cậu gấp gáp lại cao hứng như vậy, tớ rất hoài nghi tối nay có sự kiện gì a.”

Mỗi người phụ trách cửa một tầng, hai người cùng nhau khóa cửa trong ngoài, chậm rãi đi bộ lấy xe.

Ôn Khinh Hàn liếc nhìn Giản Ý Chi, giương lên khóe môi nói: “Chuyện này, để người độc thân biết thì cũng không có cái gì tốt, vẫn là không nên hỏi.” Nói xong, cô lại nhìn về phía Giản Ý Chi: "Mấy ngày nay sắc mặt cậu không tốt lắm. Gần nhất gặp vụ án gì có thể để cậu thức khuya như vậy sao?"

Giản Ý Chi không nhìn Ôn Khinh Hàn, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên biểu đạt vấn đề của mình như thế nào.

Lúc này, Phó An Nhiên cũng bắt đầu tránh mặt nàng, mặc dù ở trước mặt nàng không cố ý trốn tránh hay bất cứ cái gì khác, nhưng lúc gặp nhau chỉ gật đầu, không nói một lời, bước chân cũng không dừng lại dù chỉ một giây.

Nàng bắt đầu cảm nhận được cảm giác của Phó An Nhiên, hóa ra thực sự có thể cảm nhận được tia né tránh của đối phương. Hơn nữa còn rất rõ ràng, rất không thoải mái, tệ hơn nữa là nàng cảm thấy trong lòng buồn bực đến khó chịu.

Một lúc sau, nàng mới nói: "Không phải vụ án, chỉ là hai đêm nay tớ không ngủ sớm.  Xem phim với đọc tiểu thuyết, bất tri bất giác ngủ muộn một chút."

Thấy nàng nói vậy, Ôn Khinh Hàn cũng không nhiều lời, thấp giọng nói: "Xem ra phim cùng tiểu thuyết này cũng không tệ, hấp dẫn cậu không muốn nghỉ ngơi đúng giờ. Có thời gian thì tới nhà tôi tụ tập một chút, có thể giới thiệu cho chúng ta."

Giản Ý Chi nói đùa: "Hai người có thời gian xem sao?"

Ôn Khinh Hàn từ chối cho ý kiến, lấy chìa khóa xe ra mở khóa, một thân ảnh xinh đẹp mảnh khảnh từ giữa xe của hai người đi tới, nở nụ cười rạng rỡ.

Giản Ý Chi có chút thâm ý cười: "Thanh Thu, Ôn đại luật sư của chúng ta nổi tiếng giữ mình trong sạch, kết hôn càng an phận thủ thân, làm sao cậu còn tới đây theo dõi nữa a?"

Người kia đến tìm Ôn Khinh Hàn, đó là Thời Thanh Thu, nàng cười nói với Giản Ý Chi: "Ý Chi, tớ tới theo dõi chị ấy khi nào? Hôm nay chúng ta trở về bên kia ở, tớ tới chờ chị ấy tan sở cùng đi mua thức ăn a."

“Ồ…thì ra là vậy.” Giản Ý Chi ý vị thâm trường nhìn Ôn Khinh Hàn, chẳng trách cao hứng như vậy, thế giới hai người a, không cần phải dè dặt như khi ở trong nhà của ba mẹ.

Lúc này nàng nhìn thế nào đều cảm thấy khuôn mặt lạnh lùng của Ôn Khinh Hàn thật giả trân.

Ôn Khinh Hàn nắm cổ tay Thời Thanh Thu, nói với Giản Ý Chi: "Được, mai gặp lại, về nhà đi."

Giản Ý Chi nhún vai, vào xe của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện