Thời Thanh Thu ngủ cực kỳ yên bình, nếu không phải trở mình bị ánh mặt trời làm chói mắt, có lẽ nàng có thể ngủ đến chiều.
"Ngày đăng ký kết hôn nhớ rất rõ, đáp án giống nhau. Đã quen biết từ nhỏ, cẩn thận ước tính cũng đã 25 năm, đáp án này cũng giống vậy. Tiểu học, trung học cùng đại học đều cùng một trường, ừm, cũng giống nhau... "
"Khi thân mật, bạn thích tư thế nào nhất..."
Một thanh âm quen thuộc truyền vào tai, Thời Thanh Thu nheo mắt, trầm thấp "Ưm" một tiếng, xoay người về hướng phát ra âm thanh, vươn cánh tay ôm lấy một chân Ôn Khinh Hàn.
Có một tràng cười vang lên, sau đó là một thanh âm tương tự quen thuộc khác: "Không phải chứ... hai người có câu hỏi nóng như vậy sao? Không hổ là đội chủ chốt a."
Sao những lời này lại quen thuộc như vậy?
Nàng cau mày, xoa xoa đùi Ôn Khinh Hàn, hỏi: "Đây là âm thanh gì a? Ôn Bảo Bảo đâu?"
Ôn Khinh Hàn đang dựa vào đầu giường mỉm cười cầm máy tính bảng xem video, giương lên nụ cười ý vị thâm trường, tựa như còn nhớ chuyện đêm qua.
Cô cúi đầu bóp mũi Thời Thanh Thu, nhẹ giọng nói: "Tôi ở đây, mau rời giường đi ăn cơm, đã trưa rồi."
Nói xong, cô liếc nhìn tờ giấy note ném vào thùng rác, bất đắc dĩ lắc đầu. Cô đây là tới giờ nghỉ trưa liền về nhà, buổi sáng đi làm ngỡ Thời Thanh Thu dậy sớm, để lại bữa sáng cùng một tờ giấy note cho nàng, thế nhưng chờ không thấy tin nhắn hay cuộc gọi đến, nghỉ trưa liền trở về xem, quả nhiên là còn chưa dậy.
Thời Thanh Thu nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ run, thật lâu mới mở ra hoàn toàn, nàng ôm chặt lấy cánh tay trên đùi của Ôn Khinh Hàn, lẩm bẩm nói: "Khinh Hàn, sao chị dậy sớm vậy?"
"Không còn sớm, hiện tại là giờ nghỉ trưa rồi. Tôi đến sở sư vụ trở lại mua chút cháo cho em." Ôn Khinh Hàn đặt máy tính bảng lên chăn bông, một tay sờ lên tóc Thời Thanh Thu, tay kia đưa vào chăn nắm chặt tay nàng đang đặt ở đùi mình.
"Đã giữa trưa a, em thế mà ngủ lâu như vậy..." Thời Thanh Thu phiền muộn thở dài, nằm ngửa chống đỡ thân thể ngồi dậy, tựa vào đầu giường cùng Ôn Khinh Hàn.
Phần lớn người sau khi tỉnh dậy sẽ nhớ lại những gì đã xảy ra khi say rượu, Thời Thanh Thu cũng không ngoại lệ. Trong đầu nàng lướt qua toàn bộ chuyện hôm qua, từ lúc đi khách sạn đến lúc dự tiệc, phát hiện Dương Hiểu chuồn đi báo cho Ôn Khinh Hàn, sau đó nàng mới yên tâm.
Đại khái lúc Dương Hiểu quay lại liền cho nàng một ánh mắt trấn an, rượu nàng uống mới bắt đầu phát huy tác dụng. Thời gian dài, đây là lần đầu tiên nàng say như vậy, bởi vì nhân vật chính đêm qua là nàng, mọi người đều tìm nàng, nếu Ôn Khinh Hàn đang chờ, nàng cũng không dám nhận hết.
Hình ảnh trong đầu nàng từng bức từng bức lướt qua, Ôn Khinh Hàn cõng nàng từ ga ra về nhà, trên đường đi nàng làm sao lại mang bộ dáng vừa nũng nịu vừa ủy khuất, còn có Ôn Khinh Hàn ở trong phòng tối hôn nàng.
Đôi mắt Thời Thanh Thu chợt lóe lên tia ngượng ngùng, hai tay nàng không tự nhiên nắm chặt chăn bông.
"Cái kia... Tối qua em uống nhiều quá, ừm..." Nàng cúi đầu cắn môi thì thào, mặt đỏ bừng.
Ôn Khinh Hàn vươn tay ôm eo Thời Thanh Thu, ôm Thời Thanh Thu vào lòng, nhướng mày, siết chặt cánh tay nói: "Về sao có xã giao nhớ bàn giao cho A Hiểu trước, để tôi đến đón em, giống như tối qua vậy. Nhưng cho dù có tôi ở đó, em tốt nhất đừng uống say, như vậy không tốt cho sức khỏe."
Đã nhiều năm như vậy, cô chưa từng bên Thời Thanh Thu lúc bận rộn, cô luôn lo lắng, luôn giấu sốt ruột trong lòng, cũng may nhân viên xung quanh Thời Thanh Thu đều rất có trách nhiệm. Bây giờ có thể ở bên nàng, cô mới có thể căn dặn nàng, không cần che giấu cảm xúc trong lòng.
Thời Thanh Thu đặt tay lên vai cô, nắm tay cô trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng mà nghiêm túc đáp lại: "Em biết rồi, chỉ lần này, sẽ không có lần sau."
Ôn Khinh Hàn cúi đầu hôn lên trán Thời Thanh Thu, hỏi: "Rời giường chưa?"
Thời Thanh Thu lắc đầu, lại rút vào trong ngực Ôn Khinh Hàn: “Chưa, chờ lát nữa, em vẫn còn buồn ngủ.” Ánh mắt nàng rơi vào máy tính bản Ôn Khinh Hàn đặt trên chăn, nghi hoặc hỏi: “Khinh Hàn, vừa rồi chị xem cái gì vậy? Hình như em nghe thấy giọng của A Vọng."
Nghe câu hỏi này, Ôn Khinh Hàn xoa xoa tóc nàng, lấy máy tính bảng lên cho nàng xem video đang tạm dừng, giải thích nói: "Là video Thục Thận tỷ gửi cho tôi, nói đây là đoạn ngoài lề trong chương trình thực tế của em, điện thoại của em hẳn cũng được nhận. Cô ấy còn nói đoạn này ngoài lề vẫn chưa được công bố, ban tổ chức đang hỏi ý kiến của mọi người."
Đoạn ngoài lề trong chương trình thực tế? Đó không phải là lúc ghi hình có xảy ra sai sót cùng cười một trận sao? Vậy có cái gì tốt mà đi hỏi ý kiến?
Nàng không quan tâm đưa tay bấm vào video để tiếp tục phát, cảnh tiếp theo đã triệt để lật ngược những suy nghĩ trước đó của nàng.
Trên màn hình hiện lên nụ cười đầy thâm ý của người chủ trì chương trình thực tế, đối mặt với nàng cùng Ôn Khinh Hàn đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn vào tờ giấy trong tay nói: “Câu trả lời của Thanh Thu là tư thế truyền thống. Câu trả lời của Khinh Hàn là tư thế Thanh Thu thích."
Thời Thanh Thu đột nhiên cảm thấy như có lửa đến gần mình, nàng hoảng sợ, vội vàng dừng video lại, muốn chui vào trong chăn, nhỏ giọng nói: "Cái này, em xem sau, sau đó trả lời họ".
Ôn Khinh Hàn nhìn thấy vẻ xấu hổ của nàng, chẳng những không buông tay, ngược lại càng ôm chặt lấy nàng, tiến tới nói những lời trầm ổn như thường ngày, nhưng cũng mang theo vài phần trêu chọc: "Thanh Thu, em có thể nói cho tôi biết tư thế truyền thống là gì không? Còn có, những lời tối qua em đã nói, ngủ nhắm mắt là ngủ thế nào?"
Thời Thanh Thu cắn cắn môi, lúc đó nàng chọn tư thế đơn giản nhất để vượt qua kiểm tra, chẳng lẽ nàng viết tư thế khó sao? Nàng cũng sẽ không biết viết những cái kia, chỉ có thể viết "tư thế truyền thống" mà thôi.
Còn có tối qua, không phải là uống quá nhiều sao?
Ôn Khinh Hàn rõ ràng là đang trêu chọc nàng, nàng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Ôn Khinh Hàn, bộ dáng người này ngược lại là đang thành thật chờ đợi, tựa hồ là thật sự đang hỏi một chút vấn đề học thuật.
Thần sắc nàng khẩn trương, bộ dáng phản bác nói: "Em tuỳ tiện viết tư thế truyền thống thôi, chị muốn biết có thể tự tra. Hơn nữa, đáp án của chị viết như vậy cũng không phải phối hợp với em vượt qua kiểm tra sao?"
Ngoài dự liệu, Ôn Khinh Hàn thu hồi thần sắc trêu chọc, lắc đầu mở video, để cho Thời Thanh Thu nghe nội dung tiếp theo.
Là người chủ trì công bố nụ hôn cuối cùng cùng lần gần nhất hai người nói yêu đối phương, cuối cùng Ôn Khinh Hàn trấn định tự nhiên trả lời.
"Bởi vì cô ấy ngủ say nên không biết tôi nói gì hay làm gì. Còn có vấn đề gì sao?"
Video vẫn đang phát, Thời Thanh Thu không còn nghe thấy những gì đang phát, bởi vì Ôn Khinh Hàn đã hôn nàng. Nàng cúi đầu, Ôn Khinh Hàn liền nâng mặt nàng lên, ôn nhu như nước ngậm lấy môi nàng, câu lấy lưỡi nàng.
Không có dục vọng, không có kích động, bình thản bắt đầu, miễn cưỡng cùng quyến luyến mà kết thúc. Hai mắt Thời Thanh Thu như ngậm lấy hơi nước, sáng lên từng đợt sóng, hai tay đã ôm lấy eo Ôn Khinh Hàn.
“Thanh Thu, em cho rằng kia là tôi bịa ra sao?” Vẻ mặt Ôn Khinh Hàn nghiêm túc, ngữ khí nhẹ lại nhẹ, tựa hồ sợ mình sẽ dọa người yêu, đôi mày xưa nay luôn lãnh đạm hiện tại lại cực kỳ dịu dàng, cô nói: "Tôi yêu em."
Đến một thời gian dài như vậy, từ ước định cho đến bây giờ, lại lầm tưởng sau khi kết hôn Ôn Khinh Hàn mới thích mình, cho đến khi nàng nhận ra một vạn người, có một người luôn một mực chờ đợi nàng. Thời Thanh Thu đã tích tụ quá nhiều cảm xúc, có nguyên nhân vì thất bại trong quá khứ mà dâng lên rất nhiều phòng bị, lại có động lòng cùng cân nhắc gấp bội dành cho nàng.
Nhưng nhiều lo lắng đều địch không lại thời gian, lại càng đánh không lại Ôn Khinh Hàn.
Thời Thanh Thu chớp chớp mắt, cố nén nước mắt, nhưng vẫn có nước mắt lăn xuống, nàng lẩm bẩm nói: "Khinh Hàn, nói lại lần nữa, em còn muốn nghe."
Ôn Khinh Hàn tự nhiên sẽ không cự tuyệt, đem Thời Thanh Thu ôm vào trong lòng, làm dịu đi bất an của nàng: "Những cái kia đều không phải giả, tôi yêu em."
Cô chạm vào mái tóc dài của Thời Thanh Thu, dừng một chút, trên môi nở nụ cười, ái muội hỏi: "Hiện tại có thể cho tôi biết, tư thế truyền thống là gì không?"
Thời Thanh Thu xấu hổ đẩy cô, tức giận nói: "Lưu manh, sớm biết trước em sẽ không viết, để em nhìn xem chị vượt qua kiểm tra như thế nào."
Ôn Khinh Hàn nhàn nhạt cười, cúi đầu nhìn Thời Thanh Thu, bởi vì nàng mặc váy ngủ, từ góc độ này có thể nhìn thấy cảnh sắc kiều diễm. Cô mím mím môi, ghé sát hôn môi Thời Thanh Thu.
Hô hấp của cô mang một cỗ nóng bỏng khác thường, Thời Thanh Thu cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Ôn đại luật sư, hiện tại đã trưa rồi..."
“Một lát nữa, tôi đi làm.” Thanh âm Ôn Khinh Hàn khàn khàn, tựa như đang đè nén cái gì.
Thời Thanh Thu không kháng cự nữa, quấn lấy cổ cô mà hôn. Người này trước đây lạnh như băng, nhưng lúc này lại ôn nhu như nước, cho dù có kịch liệt hơn một chút, cũng chưa từng khiến cho Thời Thanh Thu không thoải mái.
Đang lúc dần xâm nhập, tiếng chuông cửa chậm rãi vang lên, không quá lớn nhưng đủ đánh thức hai người khỏi triền miên.
Ôn Khinh Hàn liếm liếm môi, ánh mắt càng ngày càng sâu.
Thời Thanh Thu hít sâu một hơi, sau đó sờ sờ cánh tay cô, "Em đi tắm, chị đi mở cửa đi."
Lúc này không hài lòng cũng phải tiếp đón khách, Ôn Khinh Hàn "Ừm" một tiếng, sau đó hai người mới chậm rãi xuống giường.
Người đến là ba mẹ của Thời Thanh Thu, Ôn Khinh Hàn nghênh đón vào phòng khách, rót hai tách trà, ấm giọng cười hỏi, "Ba, mẹ, hôm nay sao rảnh rỗi đến đây vậy? Con cùng thanh Thu đang định cuối tuần về thăm hai người".
Thời Thanh Thu cùng vợ ngồi trên ghế sô pha, trông Đường Tĩnh Tuệ vẫn hòa nhã như thường lệ, nhìn bóng lưng của Ôn Khinh Hàn, bà nói: "Chúng ta ra ngoài, vừa vặn đi ngang qua liền vào xem, hỏi hai đứa có thiếu cái gì hay không a."
Thời Hồng Lãng cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, có cái gì muốn giúp thì đừng quên nói với gia đình. Còn hôn sự thì ba con đã nói với ba, quyết định càng sớm càng tốt, quyết định không được thì để ba mẹ hai bên đến giúp."
Ôn Khinh Hàn đứng thẳng người, vẻ mặt ôn hòa cùng thái độ khiêm tốn, cười nhẹ nói: "Ba mẹ yên tâm. Dù sao cả đời mới có một lần, chúng ta nhất định sẽ cân nhắc kỹ càng."
Vừa nói xong, Thời Thanh Thu mặc áo phông cùng quần đùi đi ra, đưa áo khoác cùng cặp công văn mà Ôn Khinh Hàn đã để trên ghế sô pha trong phòng.
Sau khi mặc vào, Ôn Khinh Hàn liếc nhìn đồng hồ, nói với vợ chồng Thời Hồng Lãng: "Ba, mẹ, giờ nghỉ trưa của con sắp hết rồi, con đi làm đây, để Thanh Thu cùng ba mẹ nói chuyện một chút. Sau hai ngày nữa, đêm thứ sáu con đặt phòng bên ngoài, gia đình chúng ta cùng nhau ăn cơm, con đã nói với ba mẹ con rồi."
Thời Hồng Lãng uống trà, ngước mắt lên nói, "Ừm, chúng ta đã nghe ba mẹ con nói, không có vấn đề gì."
“Ba, mẹ, vậy con đưa Khinh Hàn ra ngoài liền trở về.” Thời Thanh Thu giảo hoạt chớp chớp mắt, đẩy Ôn Khinh Hàn về phía hành lang.
Ánh mắt Đường Tĩnh Tuệ đi theo phía sau, mặt mày tràn đầy ý cười.
Ôn Khinh Hàn vừa thay giày vừa nói với Thời Thanh Thu: "Ba mẹ hẳn đang muốn đề xuất chuyện có con, em nhớ những lời lần trước tôi đã nói với em."
“Ừm, em nhớ rồi.” Lúc cô đứng dậy, Thời Thanh Thu liền chỉnh lại cổ áo cho cô.
Ôn Khinh Hàn xách cặp xoay người: "Vậy tôi đi đây."
"Chờ chút."
Thời Thanh Thu nhẹ gọi cô lại, trong ánh mắt nghi hoặc của cô lặng lẽ chờ nàng lên tiếng, nàng đến gần mặt cô, lông mi cọ vào mặt cô tạo ra một trận ngứa ngáy, sau đó môi bên cạnh ấm áp, bên tai truyền đến tiếng dặn dò của Thời Thanh Thu: "Lái xe chậm một chút, tan sở liền trở về a."
Ôn Khinh Hàn mím mím môi, nhịn không được ôm Thời Thanh Thu vào trong lòng, ánh mắt ôn nhu thì thào: "Ừm, muốn mua cái gì về thì gọi trước cho tôi."
Thời Thanh Thu khẽ cười một tiếng, đẩy Ôn Khinh Hàn ra rồi đóng cửa lại.
Nàng không biết mình có thể làm "Ôn thái thái" được bao lâu, dù là ba đến năm năm, hay ba mươi đến năm mươi năm. Nàng vẫn sợ chia ly, vẫn không dám trải qua nỗi đau xé nát tim gan đó lần nữa, nhưng lần này, nàng thậm chí còn không dám tưởng tượng.
Nàng vẫn sợ hãi như trước, điều khác biệt là nàng đã từng cự tuyệt chạm vào, nhưng hiện tại nàng mong chờ những ngày như vậy cứ từng ngày tiếp tục, không nên ngừng, cũng không muốn dừng lại.