Quảng trường trung tâm của Học Viện Hoàng Gia ở hàng năm đều dựng nên bốn tòa lôi đài lớn cao hai mét, rộng ba mươi mét.

Lôi đài này chính là Sinh Tử Đài.

Sinh Tử Đài, đoạn sinh tử, một khi lên đài, sống chết không oán.

Ở Học Viện Hoàng Gia, tuy các học viên đôi khi có mâu thuẫn, nhưng bước lên Sinh Tử Đài để giải quyết cũng không nhiều.

Bởi vậy sinh tử chiến ở Học Viện Hoàng Gia cũng coi như là cảnh tượng khó gặp.

Ba ngày trước, Lạc Thần cùng Hầu Cương tiến hành sinh tử chiến đã được truyền ra.

Cho nên sáng sớm hôm nay, ở trên quảng trường đã đứng đầy người xem.

“Hầu Cương ta nhận biết, đi vào học viện đã hai năm, thực lực Tinh Đồ cửu trọng, nhưng Lạc Thần các ngươi biết sao?”

“Ta biết, nghe nói là tân sinh năm nay, thực lực Tinh Đồ thất trọng.”

“Cái gì, thất trọng đối cửu trọng, còn đáp ứng lên Sinh Tử Đài, Lạc Thần bị ngu ngốc sao?”

“Ta phỏng chừng tên kia sống đủ rồi, chính mình muốn tìm chết.”

“Quá ngu ngốc, sao có thể đáp ứng quyết đấu.”

Trong đám người, Trần Lâm nhăn mày, cắn răng nanh, trên mặt tỏ vẻ hận sắt không thành thép.

“Mau xem, đó là Hầu Cương!”

Trong đám người, thanh âm truyền đến rõ ràng, mọi người đều nhìn qua.

Hầu Cương mặt mang ý cười, chậm rãi đi lên lôi đài, hắn rất hưởng thụ loại cảm giác vạn chúng chú mục như vậy.

Thậm chí hắn đã ảo tưởng lát nữa hắn một chiêu đánh chết Lạc Thần, mọi người sẽ nhìn về hắn với ánh mắt khiếp sợ.

“Các ngươi mau xem giữa trán Hầu Cương.” Đột nhiên một tiếng thét kinh hãi vang lên.

Lúc này mọi người mới phát hiện giữa trán của Hầu Cương mơ hồ xuất hiện một ấn ký dã thú màu cam.

Chẳng qua ấn ký còn rất mơ hồ, xem không rõ.

“Đó là ấn ký Tinh Hồn, nhưng còn đủ rõ ràng, thực lực Hầu Cương lại tăng lên, đã rất tiếp cận Tinh Sĩ cảnh.”

"Lạc Thần phỏng chừng một chiêu cũng không tiếp được.”

“Vấn đề không phải là tiếp được một chiêu hay không, mà là Hầu Cương vừa ra chiêu, Lạc Thần hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

Lúc Lạc Thần đi vào quảng trường thì cũng vừa lúc mọi người nghị luận nhiệt liệt nhất.

Không để ý đến mọi người, hắn trực tiếp đi lên lôi đài, đứng ở đối diện Hầu Cương.

Thẳng đến lúc này, mọi người mới nhìn đến Lạc Thần.

Một bộ quần áo sơ cấp học viên màu trắng, thân hình cao lớn thon dài, khuôn mặt tuy không phải tuấn tú nhưng góc cạnh rõ ràng, vài sợi tóc dài rối tung trước gió, che khuất vầng trán cùng nửa bên mắt, có chút thần bí.

Không thể không nói ngoại hình Lạc Thần như vậy cũng khá là bắt mắt, dễ khiến người để ý.

Bạch Băng Nhi nhìn Lạc Thần với ánh mắt đầy sát ý không thèm che giấu.

“Đầu tóc tên này...chẳng lẽ...”

Trần Lâm suy tư, chỉ có nàng nhạy bén phát hiện Lạc Thần thay đổi kiểu tóc, hơn nữa vừa lúc che mất ấn ký Tinh Hồn.

“Ta còn tưởng rằng ngươi không dám tới.”

Hầu Cương cười lạnh, cố ý sờ sờ ấn ký Tinh Hồn giữa trán.

“Bây giờ ngươi muốn hủy bỏ trận sinh tử chiến này vẫn còn kịp.”

Lạc Thần nhàn nhạt nói.

“Ha hả, muốn hủy bỏ chính là ngươi, có phải bây giờ ngươi sợ muốn chết?”

Hầu Cương mỉa mai nhìn Lạc Thần.

“Vậy bắt đầu đi!” Lạc Thần lười nhiều lời.

Hắn cùng Hầu Cương không có ân oán gì, cho nên cũng không muốn sống chết với nhau, nhưng đối phương lại không hề có giác ngộ mình bị người khác lợi dụng.

“Đến bây giờ còn có thể ra vẻ bình tĩnh, ta cũng có chút bội phục ngươi. Chẳng lẽ ngươi không biết ta giết ngươi chỉ cần một chiêu là đủ?”

Hầu Cương hài hước nhìn Lạc Thần.

Mọi người đứng dưới đài cũng lắc đầu nhìn Lạc Thần, bọn họ cũng cảm thấy Lạc Thần là vịt chết còn mạnh miệng.

“Ngươi nói nhảm thật nhiều.”

Ánh mắt Lạc Thần trở nên lạnh lẽo.

“Nếu ngươi muốn chết, ta đây sẽ thanh toàn ngươi.”

Hầu Cương lạnh lùng nói một câu, sau đó bước một bước, nhanh chóng lao về phía Lạc Thần.

“Toái Tâm Chưởng!”

Gần đến trước Lạc Thần, Hầu Cương khẽ quát một tiếng, bàn tay mang theo tiếng gió gào thét đánh về phía ngực Lạc Thần.

《 Toái Tâm Chưởng 》, hạ phẩm tam tinh võ kỹ, từ sau khi Hầu Cương tiến vào học viện cũng chỉ tu luyện một môn võ kỹ này, bỏ ra thời gian hai năm đã tu luyện đến tiểu thành.

Lấy lực lượng chín ngàn cân của Hầu Cương, một chưởng đi xuống có thể đập cục đá thành bột mịn, uy lực cường đại.

“Vừa lúc, chiêu thức của ta cũng là toái tâm!”

Lạc Thần nhàn nhạt nói một câu, bỗng nhiên lùi về sau một bước, thu hồi cánh tay, thân thể ngửa ra sau, giống như cây cung kéo căng về sau.

“Liệt Dương Quyền thức thứ nhất, toái tâm!”

Trong lòng khẽ quát một tiếng, cánh tay Lạc Thần bắn ra như một mũi tên nhọn, trực tiếp đối cứng với một chưởng của Hầu Cương.

“Bành!”

Quyền chưởng va chạm, không khí phát ra một tiếng nổ vang, một vòng gợn sóng vô hình trào ra, thổi bay mái tóc dài trên trán Lạc Thần.

“Trời ạ, đó là……”

“Quả nhiên!”

Trần Lâm hưng phấn nắm chặt tay.

Trên mặt Hầu Cương mang vẻ đắc ý, hắn dường như nhìn thấy mình một chưởng đánh bay Lạc Thần ra ngoài.

Thế nhưng ngay khi quyền chưởng giao nhau, vẻ đắc ý nháy mắt biến mất, rồi sau đó hóa thành khiếp sợ cùng hoảng sợ.

Trong nháy mắt, một cổ lực lượng to lớn tác dụng ở trên cánh tay hắn, hắn rõ ràng nghe được âm thanh xương cốt đứt gãy, rồi sau đó cả người hắn bay ngược mà ra.

Ước chừng bay ra mười mét, Hầu Cương té rớt xuống lôi đài, hôn mê rồi.

Hắn bị đau ngất đi, xương cánh tay hắn ít nhất đã cắt thành năm khối.

“Cái gì!”

“Ta không nhìn lầm đi, Hầu Cương thua?”

“Sao có thể?”

“Không có gì không có khả năng, các ngươi không nhìn thấy trán Lạc Thần sao? Nơi đó cũng có ấn ký Tinh Hồn, Lạc Thần cũng đã sờ đến Tinh Sĩ cảnh.”

“Lạc Thần không phải là Tinh Đồ thất trọng sao, chẳng lẽ ba ngày đã tăng lên cửu trọng? Tốc độ tu luyện như vậy cũng quá khủng bố chứ.”

Không để ý mọi người nghị luận, Lạc Thần lập tức đưa mắt nhìn về phía Bạch Băng Nhi, ánh mắt kia giống như đang nói:

“Lễ vật này, ngươi thích chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện