Phải một giờ sáng tàu cao tốc mới tới trạm, trước đó họ vẫn luôn ở trên chiếc tàu cao tốc này, không ngồi thì ngủ, hoặc đứng ở khu nghỉ ngơi. Mười mấy tiếng thật sự rất mệt, Tần Phóng cảm thấy mấy tiếng sau ngồi kiểu gì cũng không được thoải mái, xương cốt trên người như dồn ứ thành một cục.

Ban ngày còn đỡ, buổi tối nhiều người ngủ, hơn nữa sắp tới ga cuối, số người trên xe còn chưa được một nửa. Khoang của Tần Phóng rất vắng, nhìn qua chỉ có mười mấy người, hầu như đã ngủ cả rồi.

Trên xe vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn hơi trầm lắng ngột ngạt. Chẳng nhìn thấy phong cảnh ngoài cửa được nữa, trên mặt kính chỉ phản chiếu bóng người.

Tần Phóng nghiêng đầu hỏi Hình Viêm: “Buổi tối mấy anh về nhà hết à? Em đặt phòng nhé.”

Hình Viêm không cho cậu đặt, nhắm mắt nói: “Không cần.”

“Em không về với anh Viêm đâu, bất tiện lắm.” Tần Phóng không muốn tới nhà quấy rầy Hình Viêm, đêm nay tìm một chỗ ngủ tạm, ngày mai tìm khách sạn nào vừa mắt rồi cắm rễ ở đó sau.

Hình Viêm vẫn giữ trạng thái cũ, khẽ nói: “Không cần đặt.”

Tần Phóng không muốn tới nhà người khác cho lắm, cái này cũng liên quan tới chuyện của chính cậu, Tần Phóng ở nhà họ Giản như người ngoài, bởi vậy nên cậu cũng không muốn tới nhà người khác làm khách, dù đối phương nhiệt tình hay khách khí xa cách, cảm giác làm “người ngoài” khiến cậu hơi khó chịu. Hơn nữa nửa đêm nửa hôm tới nhà người ta, không mang theo thứ gì, đúng là không được lịch sự.

Tần Phóng nở nụ cười, nói với Hình Viêm: “Không được đâu anh Viêm, hôm khác em…..”

Cậu còn chưa dứt lời, Hình Viêm đã cắt ngang lời cậu: “Suỵt…”

“Dừng.” Hình Viêm mở mắt ra, nhìn Tần Phóng, “Cậu, đi theo tôi là được rồi.”

Trên mặt Hình Viêm vẫn giữ vẻ lạnh lùng quen thuộc của anh, Tần Phóng không tiện nói gì thêm, cậu do dự một lúc, cuối cùng gật đầu nói: “Được rồi.”

Tàu cao tốc tới ga nhanh hơn dự tính hai mươi phút, lúc tàu từ từ tới ga còn chưa tới một giờ. Tần Phóng đeo balo của mình ra khỏi khoang hành khách, nhiệt độ bên ngoài trong nháy mắt tăng hơn mười mấy độ, cảm giác như bước ra khỏi kết giới, quanh người bị luồng không khí khô nóng bí bách bao vây, xen lẫn trong đó là thứ mùi hỗn tạp đặc biệt ở nhà ga.

Nhưng có thể duỗi cả người ra, quá thoải mái.

Với Tần Phóng mà nói đây là một thành phố xa lạ, điều duy nhất cậu quen thuộc ở thành phố này chính là người trước mắt.

Lúc Hình Viêm quay đầu lại nhìn cậu, Tần Phóng nở nụ cười rất đẹp trai, toát lên cảm giác lạ lùng, hơn nữa còn có vẻ tự tại.

Ba người ở khoang hạng nhất cũng đi xuống, trên mặt Tư Đồ đeo sẵn khẩu trang, Châu Tư Minh đeo balo gương mặt có vẻ ngái ngủ, Hàn Tiểu Công thì buộc tạm mái tóc lên, trông hơi bù xù, nhưng cũng toát lên vẻ biếng nhác tùy ý.

“Gân cốt trên người tôi sắp bó lại một cục rồi,” Hàn Tiểu Công ngước đầu lên lấy tay xoa cổ, sau đó quay đầu nhìn xung quanh, hờ hững lẩm bẩm: “Chỗ cũ, gặp lại rồi.”

Hình Viêm cũng đeo balo, nhìn điện thoại nói với họ: “Đi ra ngoài đi, tôi gọi xe.”

Lúc mấy người họ đi ra cổng nhà ga, Tư Đồ chủ động bắt chuyện với Tần Phóng, hỏi cậu: “Ngồi xe lâu như vậy có mệt không?”

Tần Phóng mím môi, đoạn nói: “Cũng được, ngủ mấy giấc là ổn thôi.”

Tư Đồ cười nhàn nhạt, nói với cậu: “Chỗ này đẹp lắm.”

Tần Phóng còn chưa ra khỏi ga tàu, cũng không có khái niệm đẹp hay không, cậu gật đầu nói: “Từng nghe nói tới.”

Tư Đồ lại nói với cậu một lần nữa: “Chào mừng cậu tới.”

Hình Viêm gọi một chiếc xe thương vụ, Tần Phóng theo họ vào xe, không hỏi họ muốn đi đâu. Rạng sáng đường phố không có mấy chiếc xe, trông có vẻ trống trải, xe chạy gần nửa tiếng, dường như từ ga tàu điện chạy tới ngoại thành của thành phố bên cạnh.

Tài xế nói chuyện còn mang theo giọng địa phương, hỏi Hình Viêm: “Sắp tới rồi, đi theo định vị cậu bật hả?”

Hình Viêm trả lời anh ta: “Ừm, lái theo dẫn đường kia là được.”

“Sinh viên đại học nghỉ hè về nhà à?” Tài xế làm đêm cũng buồn, tìm đề tài tán gẫu với họ.

Hàn Tiểu Công trả lời anh ta: “Chuẩn ạ.”

Cuối cùng xe dừng lại ở đầu ngõ một khu dân cư, Hình Viêm ngồi sau Tần Phóng, nói với cậu: “Xuống xe đi.”

Tần Phóng không hỏi nhiều, chỉ đi theo họ. Nơi đây hẳn là khu dân cư cũ ở ngoại thành, có nhiều nhà cấp bốn và nhà nhỏ, không thường thấy ở thành thị.

Lúc đi vào con ngõ, ngang qua cổng mấy căn nhà có thể nghe thấy tiếng chó sủa, còn có tiếng dế bên đường thi thoảng lại kêu râm ran. Những âm thanh này trong màn đêm tĩnh lặng không có vẻ chói tai, ngược lại còn tô điểm cho sự yên lặng.

Châu Tư Minh đi đầu, anh ta đứng lại trước cánh cổng một căn nhà, bật đèn pin lên, chiếu về phía vị trí ổ khóa.

Tần Phóng nhìn sang Hình Viêm, Hình Viêm ra hiệu cho cậu đi vào.

“Em cảm thấy mấy người muốn bán đứng em.” Tần Phóng pha trò cười, đi vào.

Hình Viêm quay đầu lại hỏi cậu: “Sợ à?”

“Sợ lắm ấy,” Tần Phóng cố ý nói, “Cảm giác bây giờ mấy anh khóa cửa lại là em hết đường chạy.”

Châu Tư Minh đứng phía trước khẽ nói: “Thằng hâm.”

Tần Phóng không đáp trả lại anh ta, hơn nửa đêm quá mệt rồi.

Hàn Tiểu Công đứng phía sau để gia tăng nỗi sợ hãi cho Tần Phóng mà đập khóa cửa xuống, cái khóa đập vào cổng sắt, vang lên một tiếng rất to.

Tần Phóng cười nói với Hình Viêm: “Anh Viêm cứu em.”

Hình Viêm đi tới bên cạnh cậu, không lên tiếng, nhưng Tư Đồ thì bật cười, hỏi Hàn Tiểu Công: “Ông rảnh à?”

Hàn Tiểu Công nhún vai: “Tôi cho soái ca thêm đất diễn còn gì.”

Bọn họ đi vào một khu nhà nhỏ, trong đó có một căn nhà hai tầng, từ ngoài nhìn vào trông có vẻ rất cũ, trên tầng hai có ban công, ở đó chất vài món đồ cũ kỹ.

Châu Tư Minh mở cửa thì bật đèn tường, trước mặt sáng lên trong nháy mắt.

Đúng là một căn nhà cũ, trong phòng khách có một bộ sofa và bàn trà, bên cạnh có bàn ăn. Cách bày trí cũ kỹ, nhưng trông vẫn còn tốt.

“Mệt quá rồi, tôi đi ngủ đây.” Hàn Tiểu Công ngáp một cái, mang vali hành lý của mình lên tầng hai.

Tần Phóng nhìn anh ta cầm vali mà kích động muốn giúp một tay, nhưng trước khi đưa tay ra chợt nhớ đây là một nam sinh, bèn đứng yên không nhúc nhích nữa.

Châu Tư Minh không nói lời nào cũng lên tầng hai, dưới tầng ngoài Tần Phóng, chỉ còn Hình Viêm và Tư Đồ.

Tư Đồ nhìn Tần Phóng, sau đó hỏi Hình Viêm: “Cậu ta ngủ ở chỗ ông à?”

Hình Viêm gật đầu, đáp “Ừ”.

Tư Đồ liền hỏi: “Thế tôi ngủ đâu?”

“Ngủ chỗ ông.” Hình Viêm nói.

Tư Đồ bật cười chúc hai người họ “ngủ ngon”, đoạn nói với Tần Phóng: “Muốn tắm thì bảo cậu ta đun nước cho nhé.”

“Được rồi,” Tần Phóng gật đầu với anh ta, “Ngủ ngon.”

Phòng ngủ của Hình Viêm rất đơn giản, có hai chiếc giường, một cái bàn, một tủ treo quần áo, còn có một cây guitar.

Tần Phóng đi vào cùng hắn, Hình Viêm nói: “Cậu chọn giường đi.”

“Em sao cũng được,” Tần Phóng cởi balo đặt lên bàn, trong phòng không ai ở, phủ đầy bụi, cậu cũng không để tâm, nói với Hình Viêm, “Trước đây anh ngủ giường nào thì em ngủ giường còn lại là được. Cơ mà sao phòng anh lại có hai giường?”

Hình Viêm nói: “Trời mưa tầng hai bị dột, thi thoảng hai người kia phải xuống ở.”

Anh lấy chiếc túi chân không đựng chăn và ga trải giường trong tủ ra, ném cho Tần Phóng một bộ, hỏi cậu: “Biết làm không thiếu gia?”

“Biết chứ,” Tần Phóng cười nói, “Để bổn thiếu gia trổ tài cho anh xem.”

Chuyện về căn nhà này, về bốn người, về trạng thái cuộc sống của họ, Tần Phóng không hỏi lấy một câu.

Đun nước thì lâu quá, họ chấp nhận tắm qua nước lạnh, sau đó nằm luôn. Tần Phóng không ngủ được, lúc ở trên xe cậu đã ngủ vài giấc đứt quãng. Hình Viêm ngủ rất yên tĩnh, lặng thinh không tiếng động.

Trong phòng không quá nóng, rèm cửa sổ không buông, có ánh trăng dát bạc chiếu xuống, căn phòng không đến mức tối đen.

Khoảnh khắc ấy đột nhiên Tần Phóng cảm thấy rất kì diệu, thế mà cậu lại kích động theo Hình Viêm tới một thành phố gần như xa lạ như vậy, ở trong một căn nhà có tuổi nhưng không cũ nát, tất cả những điều này trước đó cậu không hề nghĩ tới.

Lúc Tần Phóng ngủ có lẽ trời đã gần sáng rồi, có lẽ khoảng ba giờ. Lúc cậu thức giấc ánh mắt trời chói chang, cậu lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, chín giờ rưỡi.

Rời khỏi phòng, Hàn Tiểu Công đang ngồi khoanh chân trên sofa phòng khách, xem phim bằng máy tính bảng. Thấy cậu đi ra thì giơ tay cất tiếng chào: “Hey.”

“Chào buổi sáng,” Tần Phóng hỏi, “Mọi người đâu rồi.”

“Ở trên tầng còn chưa dậy, cái người phòng cậu thì ra ngoài rồi.” Hàn Tiểu Công nói.

Anh ta vừa dứt lời, ngoài cổng có tiếng động, Hình Viêm tay xách nách mang rất nhiều đồ trở về, thấy Tần Phóng đã dậy, bèn nói: “Rửa mặt chưa? Rửa xong rồi ăn.”

“Chưa.” Tần Phóng nở nụ cười với hắn, “Vất vả cho anh Viêm rồi.”

Hàn Tiểu Công ngước mắt lên nhìn, khẽ cười: “Soái ca dẻo miệng thế.”

Tần Phóng sửa soạn xong thì Hàn Tiểu Công đã cầm hộp bún lên ăn, mái tóc đã được buộc lại. Thấy Tần Phóng nhìn, anh ta nhếch môi với Tần Phóng, lúc cười đuôi mắt hơi cong lên, “Sao cậu nhìn tôi mãi thế.”

Tần Phóng không cố ý nhìn chòng chọc anh ta, lúc ra khỏi phòng vệ sinh đưa mắt nhìn theo bản năng. Tần Phóng lắc đầu cười: “Không cố ý.”

“Cố ý cũng chẳng sao,” Mấy sợi tóc rơi xuống hơi vướng, Hàn Tiểu Công vuốt ra sau, nói với Tần Phóng: “Cứ nhìn đi, tôi không ngại đâu.”

Tần Phóng ngồi xuống, cậu bảo: “Không thật mà.”

“Đừng để ý cậu ta.” Hình Viêm đưa một phần bữa sáng cho Tần Phóng, “Nam sinh toàn thế giới đều nhìn cậu ta.”

Hàn Tiểu Công nghe vậy chỉ mỉm cười, liếc mắt nhìn Tần Phóng, tiếp tục ăn sáng, từ tốn nói: “Nhiều trai thẳng cong vì tôi lắm, soái ca cũng cẩn thận đấy.”

Tần Phóng gật đầu nói: “Nhưng anh thực sự rất….”

“Rất làm sao?” Hàn Tiểu Công ngước mắt nhìn cậu.

Tần Phóng còn chưa hình dung ra từ ngữ, Hình Viêm ở bên cạnh tiếp lời: “Rất dâm.”

Hàn Tiểu Công bật cười thành tiếng, Tần Phóng lắc đầu cười: “Em không có ý đấy.”

“Cậu không có ý đấy cũng chẳng sao,” Hàn Tiểu Công giật giấy ăn lau miệng, khẽ cười, “Chúng ta thử xem, xem sau kỳ nghỉ này cậu có cong hay không.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện