Sau nhiều ngày nắng nóng oi ả, cuối cùng cũng có ngày trời nhiều mây. Hai hôm nay Hình Viêm cũng bắt đầu đi sớm về trễ, đã đi là đi nguyên ngày, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Trời không nắng gắt Hàn Tiểu Công cũng không cần phải ở trong nhà trốn ông mặt trời nữa, có một ngày anh dậy sớm gõ cửa phòng Tần Phóng.

Tần Phóng vừa mở cửa, Hàn Tiểu Công cười nói: “Hey soái ca.”

“Chào.” Tần Phóng cũng chào lại anh ta.

Hàn Tiểu Công theo cậu đi vào, ngồi trên giường Hình Viêm hỏi Tần Phóng: “Hôm nay có dự định gì không?”

“Tạm thời không có,” Tần Phóng cũng không định ngủ tiếp nữa, cậu đi gấp gọn tấm chăn mỏng, “Có chuyện gì vậy?”

“Thế theo anh ra ngoài không?” Hàn Tiểu Công nghiêng đầu hỏi cậu, “Anh cần một nhiếp ảnh gia.”

“Nhiếp ảnh gia?” Tần Phóng quay đầu lại nhìn anh ta, lắc đầu nói, “Em không phải dân chuyên đâu, chụp chơi chụp bời thôi.”

Hàn Tiểu Công nở nụ cười, sau đó hất tóc ra sau, bảo rằng: “Mấu chốt ở đây, cứ chụp bừa là được.”

Tần Phóng nhìn anh ta nhiều rồi, không đến nỗi luôn cảm thấy hỗn loạn như ban đầu. Nhưng hôm nay Hàn Tiểu Công trang điểm nhẹ Tần Phóng lại bắt đầu thấy mơ hồ, chỉ cần anh ta không nói câu nào là Tần Phóng lại cảm thấy trước mặt mình là một cô gái. Thế nhưng dù là nam hay nữ thì anh ta cũng rất đẹp, chắc chắn rồi.

Hàn Tiểu Công mặc một chiếc quần short màu trắng, để lộ cặp chân dài, phía trên chỉ mặc một chiếc áo phông màu xanh nhạt, cả người toát lên vẻ sạch sẽ tinh khôi, mang đậm hơi thở mùa hè. Rõ ràng mặc đồ nam, nhưng vẫn rất trung tính. Tần Phóng thuận miệng lịch sự khen một câu: “Xinh ghê.”

Hàn Tiểu Công bật cười “khì khì”: “Cậu khen gái đấy à.”

Đúng là Tần Phóng xuất phát từ thái độ lịch sự với con gái, bởi vậy nên cũng cảm thấy hơi lúng túng, “Ngại quá, anh có để ý không?”

“Đương nhien không.” Hàn Tiểu Công thờ ơ phất tay áo, “Cứ tự nhiên.”

Tần Phóng và Hình Viêm ra ngoài thì như hai nam sinh tràn trề nhựa thanh xuân, nhưng khi đi với Hàn Tiểu Công thì cảm giác thay đổi hoàn toàn, như một cặp tình nhân rất xứng đôi vừa lứa. Hàn Tiểu Công đi trước, Tần Phóng theo sau chụp ảnh anh ta, hai cô gái đứng bên cạnh Tần Phóng nhỏ giọng khen: “Anh ơi bạn gái anh đẹp quá.”

Tần Phóng muốn nói đây là con trai đấy, nhưng không tiện giải thích nhiều như vậy với hai cô gái qua đường, cuối cùng Tần Phóng chỉ cười một tiếng “cảm ơn”.

Sau khi hai cô gái rời đi, Hàn Tiểu Công hỏi cậu: “Ban nãy cười gì vậy?”

Tần Phóng nói: “Bọn họ khen bạn gái em đẹp thế.”

“Đẹp thật mà.” Hàn Tiểu Công rảo hai bước sau đó quay đầu lại nghiêng đầu mỉm cười với Tần Phóng, nụ cười đẹp đẽ mà cũng thật ngọt ngào, Tần Phóng cũng ngầm hiểu ý, lập tức ghi lại khoảnh khắc này.

Hàn Tiểu Công đi tới xem, giơ ngón cái với cậu.

Hàn Tiểu Công bảo hôm nay chỉ chụp bừa, weibo lâu rồi không hoạt động, bởi vậy nên đăng vài bức ảnh đời thường, không phải chính thức, nên cũng không cần dặn dò nhiều, chụp được gì thì chụp. Chính anh ấy cũng tự chụp rất nhiều bức ảnh, nói đến lúc đó sẽ đăng cùng, nếu không chỉ toàn ảnh của cậu trông có vẻ nhàm.

Chụp non nửa buổi, hai người ăn tối xong mới trở về, lúc về Hình Viêm đang ngồi ở bậc thang trên sân thổi kèn harmonica. Một chân co lên, một chân duỗi thẳng về phía trước. Thấy hai người họ trở về, anh nhấc mắt lên rồi lại buông rèm mi tiếp tục thổi.

Trong tay Tần Phóng cầm một túi bia không có cồn, cậu đi thẳng tới ngồi xuống bên cạnh Hình Viêm, bật nắp lon đặt xuống bên cạnh Hình Viêm.

Hình Viêm thổi xong ca khúc, nhấp một hơi bia, đoạn hỏi: “Đi chụp ảnh à?”

Tần Phóng gật đầu: “Sherlock Viêm siêu thế.”

“Cậu ta tìm cậu thì còn chuyện gì nữa đâu.” Hình Viêm hỏi cậu, “Ở đây có cậu là dễ nói chuyện nhất.”

Tần Phóng cười cười: “Dù sao em cũng không có việc gì khác.”

Hồi nhỏ Tần Phóng cũng chơi kèn harmonica, chơi mấy ngày rồi vứt đi. Hình Viêm dùng kèn harmonica thổi một bài nhạc cũ, nhạc của La Đại Hựu, Tần Phóng cảm thấy rất êm tai. Cậu đột nhiên đứng dậy đi vào phòng, lúc đi ra ôm theo một cây guitar, sau khi chỉnh nhạc Tần Phóng đàn theo Hình Viêm, cậu không nhớ rõ giai điệu, thi thoảng đàn sai, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

“Hát một bài đi.” Hình Viêm nói.

Tần Phóng thoải mái gật đầu: “Được thôi, hát bài gì?”

“Cậu nghĩ xem.” Hình Viêm từ từ lau chiếc kèn harmonica, nghiêng đầu nhìn Tần Phóng.

Tần Phóng suy nghĩ một chút, thử dây đàn, sau đó bắt đầu gảy. Cậu chọn một ca khúc rất phù hợp với cuộc sống của mình hiện tại.

Trong lòng mỗi người đều có một.. một cánh đồng

Trong lòng mỗi người đều có.. đều có một giấc mơ.

Mỗi một hạt giống

Là cánh đồng trong lòng tôi

Cậu đàn chậm hơn bình thường, hát cũng chầm chậm từ tốn. Giọng cậu rất êm tai, một soái ca đàn hát đã đủ cuốn hút rồi, bất kể cậu hát gì.

Dùng nó để trồng gì

Dùng nó để gieo chi

Trồng đào gieo lê gieo gió xuân

Hình Viêm và cậu, kèn harmonica và guitar, đêm hè và gió muộn.

Hàn Tiểu Công khoanh tay tựa bên cánh cửa nhìn hai người họ, tầm mắt lướt qua họ trải đi thật xa.

Đó là cánh đồng, cánh đồng trong lòng tôi.

Đó là giấc mộng, mộng say chẳng muốn tỉnh.

Trước đó Tần Phóng tới nơi này cũng bởi một câu “đạp gió” của Hình Viêm, cậu kích động thế rồi theo tới đây. Ở lâu như vậy suýt chút nữa đã quên chuyện này, ai dè hôm nay Hình Viêm bảo với cậu ngày mai dẫn cậu đi đạp gió.

Hình Viêm bảo cậu: “Hơi nhiều người đấy.”

Tần Phóng nói: “Không thành vấn đề.”

Hình Viêm gật đầu, Tần Phóng nói: “Đạp kiểu gì vậy? Em hơi tò mò?”

“Mai tới rồi biết.” Hình Viêm nói.

Tần Phóng vừa đánh được một giấc, hoặc nên nói là nửa giấc, mới ba giờ đã bị Hình Viêm khua dậy. Lúc bị gọi vẫn còn đang ngái ngủ, hai mắt híp tịt lại, Hình Viêm khom người gọi cậu: “Dậy đi.”

“Ừm.” Tần Phóng đáp một tiếng, nhưng qua nửa buổi vẫn chưa động đậy.

Hình Viêm rửa mặt xong quay trở lại mà Tần Phóng vẫn còn chưa dậy, lại ngủ thiếp đi. Hình Viêm đi tới trước giường cậu, vẩy nước lên mặt cậu: “Dậy đi.”

Trên mặt man mát khiến Tần Phóng tỉnh lại, có một giọt nước rơi trên mí mắt, Tần Phóng ngồi dậy, đoạn nói: “Dậy rồi.”

Lúc Tần Phóng đi rửa mặt thì Hình Viêm thu dọn đồ, Tần Phóng quay trở lại Hình Viêm hỏi cậu: “Có mang áo gió đi không?”

“Cái này được không?” Tần Phóng kéo một chiếc áo khoác thể thao ra hỏi, chiếc áo chỉ có một lớp mỏng, Tần Phóng mang theo chuẩn bị mặc vào ngày mưa. Lúc cậu tới chỉ đeo một chiếc balo, không mang theo nhiều đồ.

Hình Viêm ném một chiếc quần bò sang: “Mặc cái này đi.”

Tần Phóng nhận lấy mặc vào, Hình Viêm nói với cậu: “Mặc quần dài.”

“Ừm.” Lúc Hình Viêm xoay người đi chuẩn bị đồ, Tần Phóng mặc quần vào.

“Hôm nay không về, chắc phải ở mấy ngày, mang theo những thứ cần thiết vào.” Hình Viêm dặn tiếp.

“Được rồi.” Tần Phóng quay đầu lập tức thu dọn đồ rửa mặt.

Cuối cùng Hình Viêm bỏ đồ của Tần Phóng và anh vào balo cùng đeo. Tần Phóng không hỏi lấy một câu, rất phối hợp. Lúc ra cửa ngược lại Hình Viêm bật cười, hỏi cậu: “Hôm nay cậu không hỏi tôi bán cậu đi đâu à?”

“Đâu cũng được.” Tần Phóng xách đồ, nói với anh: “Em không phản kháng.”

“Phản kháng cũng vô hiệu.” Hình Viêm vừa mở cửa vừa nói: “Theo tôi rồi không quay đầu được.”

Tần Phóng bước ra ngoài, cười nhạt: “Em không quay đầu lại.”

Tần Phóng không quay đầu lại, quyết chí tiến lên theo Hình Viêm.. lên một chiếc xe van nát.

Vốn là trước khi ra ngoài Tần Phóng có ảo giác sắp phiêu bạt xa xăm, ai dè vừa nhìn thấy chiếc xe nát này, cậu chỉ muốn quay trở về đi ngủ.

Tài xế chào hai người họ, Hình Viêm gọi anh ta “Anh Quách”.

Chiếc xe này trông nát thật, xe đóng cửa sổ rồi mà vẫn cảm thấy có gió thốc, trong lòng Tần Phóng thầm hỏi đạp gió là đạp kiểu này à? Hình Viêm nhìn cậu một chút, đôi mắt vương vất ý cười, đột nhiên hỏi tài xế: “Anh Quách à, con hàng hôm nay đáng giá bao nhiêu?”

Anh Quách nghe mà không hiểu, nhìn anh qua gương chiếu hậu: “Hở?”

Hình Viêm chỉ vào Tần Phóng ngồi bên cạnh: “Trông thế này cũng nhiều tiền ấy nhỉ.”

Tài xế thấy anh cười, gật đầu bảo: “Đợi lát nữa gặp lão Ngũ nói kỹ hơn, gan thận thế nào?”

“Được lắm.” Hình Viêm nói: “Trẻ mà.”

Anh Quách nghiêm túc nhìn Tần Phóng qua gương chiếu hậu, đoạn nói: “Thận mà tốt thì cho cậu hai mươi vạn.”

Tần Phóng nhìn Hình Viêm, lại nhìn anh Quách, không lên tiếng, lấy điện thoại ra đưa lên tai.

Hình Viêm nói: “Gọi điện thoại sẽ giết con tin.”

Tần Phóng liền đặt điện thoại xuống, giơ hai tay lên, nói với Hình Viêm: “Đại ca thả em đi.”

“Vất vả lắm mới lừa được cậu,” Hình Viêm mặt không cảm xúc, “Không thả được.”

Tần Phóng nhìn anh nửa buổi mới nói: “…Năn nỉ anh đấy.”

“………” Cậu vừa nói câu này, Hình Viêm có đơ đến mấy cũng không kiềm chế được, quay đầu đi khẽ nở nụ cười. Mất rất lâu mà không quay đầu lại, vẫn nhìn ra ngoài cửa xe.

Anh Quách cũng bật cười, bảo rằng: “Hiếm khi nào thấy Tiểu Hình cười.”

Tần Phóng “hừ” một tiếng: “Cậu ta giả vờ giả vịt đấy, trẻ trâu đến mức ấy luôn.”

Hình Viêm đưa tay lên vân vê tai, có thể trông thấy ý cười nhàn nhạt vương nơi khóe mắt. Tần Phóng huých cánh tay vào người Hình Viêm, cũng cong môi cười.

Chiếc xe van nát chạy như bay gần một tiếng, Tần Phóng cứ có cảm giác nó sắp vỡ đến nơi, cuối cùng xe lái tới cổng một nhà xưởng.

Anh Quách bóp còi, xuống xe. Tần Phóng cũng theo Hình Viêm xuống xe.

Một người đàn ông trung niên hơi mập từ trong cổng đi ra, Hình Viêm gật đầu với anh ta, gọi một tiếng “Anh Ngũ”.

Anh mập cười lên trông rất dễ gần, hết sức thân thiện gần gũi: “Tiểu Hình lại ngầu hơn rồi, soái ca này là ai đây?”

“Bạn em đấy.” Hình Viêm quay đầu lại nói với Tần Phóng, “Sau này theo anh Ngũ đi, bán cho anh ấy.”

Vẫn còn mê diễn, trong lòng Tần Phóng phỉ nhổ Hình Viêm trẻ con, đồng thời hết sức phối hợp, một tay nắm lấy tay Hình Viêm: “Anh Viêm đừng vứt bỏ em mà.”

Hình Viêm giãy cổ tay, Tần Phóng không chịu buông.

Anh Ngũ và anh Quách đều bật cười, bảo rằng: Vẫn còn người chưa tới, hai người đi trước hay là đợi đi cùng nhau?”

Hình Viêm nói: “Đi cùng nhau đi, đồ của em không mang theo được.”

Anh Quách ở bên cạnh nói: “Để đồ lên xe.”

Tần Phóng theo Hình Viêm đi tới nhà xưởng, vòng quanh trong đó một vòng, trước mắt là một nhà kho. Nhà kho mở rộng cửa, Hình Viêm đi vào, quay đầu lại nói với Tần Phóng: “Tới đi.”

Tần Phóng còn chưa đi vào, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

—— Đập vào mắt cậu là những chiếc moto, đủ loại, có lẽ phải đến tám mươi, một trăm chiếc. Tần Phóng không có khái niệm gì về xe cộ, không thể nói là yêu thích, nhưng có lẽ chẳng người con trai nào có thể chống cự cảnh tượng trước mặt, thu hút tâm lý đàn ông từ sâu thẳm trong linh hồn.

Hình Viêm dẫn cậu đi xuyên qua đó, đi tới một khu vực bị che vải kín thì dừng lại.

Anh vỗ tay xuống cách mặt vải, quay đầu lại cong môi với Tần Phóng, đôi mắt sáng lên lạ thường, nói với Tần Phóng: “Dẫn cậu đi tìm tự tại.”

Dứt lời anh nhấc tay kéo tấm vải lên, khoảnh khắc ấy Tần Phóng như ngừng thở, cảm giác trước đó lại một lần nữa dâng trào mãnh liệt ——

Muốn phiêu bạt cùng người trước mắt.
Tác giả có lời muốn nói:

Anh Hỏa ngầu ghê!!
M: Mấy bạn bên Trung hay gọi Viêm ca là Nhị Hỏa, vì chữ Viêm (炎) ghép từ hai chữ Hỏa (火). Btw, chữ Viêm cũng đồng âm với chữ Diêm (Muối) luôn đó:”>

Còn bài bạn Phóng hát là bài Cánh đồng giấc mơ (S.H.E):
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện