Cuối tuần Tần Phóng thản nhiên về nhà, hết tiết ngày thứ sáu cậu quay về, còn định ở tới buổi chiều chủ nhật, chơi với Giản Mộc Dương hai ngày. Còn việc ba cậu có tức giận hay không, cậu vốn không để trong lòng.
Tức giận thì sao chứ, có tác dụng gì đâu,
Nhưng cậu cũng không muốn nổi xung đột với ba mình, không đáng. Bình thường quan hệ cha con họ cũng chẳng thân thân thiết thiết gì cho cam, rất ít liên hệ, bởi vậy nên cũng không cần phải giương cung bạt kiếm đấu đá với nhau làm gì, thân ai nấy lo là được rồi.
Lúc Tần Phóng quay về ba cậu không ở nhà, đến Giản Mộc Dương cũng chưa về, Tần Phóng thấy chiếc xe đưa đón Giản Mộc Dương tan học không có trong gara là biết cậu nhóc chưa về, chỉ nghĩ thôi cũng biết trong nhà bây giờ thế nào, bởi vậy nên cậu cũng không xuống xe, mà ngồi trên xe chơi điện thoại.
Giản Mộc Dương trở về nhảy xuống xe, Tần Phóng hạ ghế dựa xuống cố ý không nhúc nhích, nhìn Giản Mộc Dương lao như tên bắn vào trong nhà, chưa đầy năm phút đã quay trở lại. Giản Mộc Dương ngó đầu nhìn vào ô cửa sổ, thấy màn hình điện thoại của Tần Phóng sáng đèn, ngay lập tức cười nhăn răng, nằm bò vào cửa sổ làm mặt xấu.
Tần Phóng chỉnh lại ghế dựa, mở cửa xuống xe.
“Em về nhà thấy bảo anh không ở đây làm em ngớ ra luôn ý.” Giản Mộc Dương ngả đầu vào người Tần Phóng, dựa vào người anh trai để bước đi, “Chẳng lẽ anh đi rồi, nhưng em thấy xe anh mà.”
Tần Phóng xoa đầu cậu nhóc, tầm tuổi này lớn nhanh quá, cứ có cảm giác mỗi lần gặp mặt thằng bé lại cao lên đáng kể.
Hai người họ cùng bước vào trong nhà, trạng thái trong nhà giống như những gì Tần Phóng nghĩ, ngoài Đổng Nhân và em bé ra còn có bảo mẫu và hộ lý, nhiều người nhìn chóng mặt luôn. Em bé đang nằm trong nôi trẻ em cầm xúc xắc, lúc hai người họ đi vào Đổng Nhân quay đầu nhìn lại, hỏi: “Về rồi à?”
Giản Mộc Dương đáp một tiếng, Tần Phóng không lên tiếng, cậu lặng lẽ đi tới nhìn em bé. Đã hơn một tháng rồi, Tần Phóng gặp em bé lúc tỉnh tổng cộng chẳng được mấy lần, bây giờ nhìn em bé duỗi tay duỗi chân như rùa đen chui ra khỏi vỏ trông rất đáng yêu. Tần Phóng khẽ cười không thành tiếng, cậu chưa rửa tay nên cũng không định bế.
“—— Đây là Tần Phóng đúng không?” Một giọng nói ở cửa phòng bếp vang lên khiến Tần Phóng ngạc nhiên. Cậu ngẩng đầu nhìn, là bà ngoại của Giản Mộc Dương.
Tần Phóng mím môi, không muốn chào hỏi, nên chỉ gật đầu một cái.
Bốn người phụ nữ đã đủ khiến cậu chóng mặt rồi, giờ lại có thêm một người. Tuy rằng mẹ của Đổng Nhân cũng là một người phụ nữ rất giàu hàm dưỡng, giọng nói không to cũng không nhiều lời, nhưng hoàn cảnh năm người phụ nữ vẫn khiến cậu hơi căng thẳng. Thế nên cậu nhìn em bé xong liền lên tầng, Giản Mộc Dương đương nhiên theo cậu.
Về đến phòng Tần Phóng, Giản Mộc Dương đóng cửa, ngồi xuống bên cạnh Tần Phóng, Tần Phóng thấy tâm tình cậu nhóc không tệ, có lẽ dạo này không phải chịu uất ức gì nữa, nếu không mặt trẻ con chẳng giấu được tâm sự.
Tần Phóng nói với cậu bé: “Em đừng ngồi với anh, bà ngoại tới em nên xuống ngồi với bà một lúc.”
Giản Mộc Dương lắc đầu, cười bảo: “Em ngồi với anh.”
Tần Phóng nhìn cậu nhóc, thở dài thườn thượt trong lòng. Rất nhiều chuyện cậu nhóc không hiểu, Tần Phóng cũng không thể nói với em trai, trẻ con không biết giả bộ, cậu nhóc thật lòng quý anh trai, nhưng mà cậu nhóc không biết điều này đôi khi sẽ khiến mẹ của mình thêm lo lắng.
Giản Minh Đào đương nhiên không phải người cha ngu xuẩn dễ kích động, trong nhà có người ngoài, Giản Minh Đào không thể nói chuyện ngay trên bàn ăn. Bữa ăn trôi qua trong yên lặng, lặng lẽ ôn hòa ăn xong.
Dùng bữa xong, Giản Minh Đào bảo cậu theo ba vào thư phòng. Vẻ mặt Giản Mộc Dương hết sức căng thẳng, Tần Phóng cười cười đẩy trán cậu nhóc.
Giản Minh Đào và ông cậu, cậu và Giản Minh Đào, thực ra trông họ rất giống nhau, đều cao lớn anh tuấn. Giản Minh Đào chỉ vào sofa, nói với cậu: “Ngồi đi.”
Tần Phóng cũng không có ý định đứng phạt, cậu đi tới ngồi xuống.
Giản Minh Đào bôn ba chốn thương trường nhiều năm, nói chuyện sẽ không vào thẳng vấn đề, cho nên họ thế mà ôn hòa trò chuyện mười phút, nội dung đều liên quan tới cuộc sống sinh hoạt bình thường của Tần Phóng, chuyện này quả thật khiến người ta thấy không quen.
Khúc nhạc dạo kết thúc, cuối cùng cũng vào nội dung chính. Giản Minh Đào không còn uyển chuyển mở lời nữa, mà bảo rằng: “Video kia của con, ba xem rồi.”
“Video gì của con cơ?” Tần Phóng hỏi ngược lại.
Giản Minh Đào nói: “Con còn phải hỏi ba video gì nữa à?”
Tần Phóng làm như sực nhớ ra, gật đầu, bật cười bảo: “Trên weibo á? Con không ngờ ba còn xem weibo đấy? Ba tụt hậu thế cơ mà.”
Đây là lời trào phúng, có dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được vì sao video lại tới tay ba. Giản Minh Đào không trả lời cậu, ông nói thẳng vào vấn đề, không còn vẻ ôn hòa như trước nữa, lúc bấy giờ sắc mặt hơi âm trầm, nhìn chòng chọc Tần Phóng: “Có phải con sống quá buông thả rồi hay không?”
Tần Phóng nhướng mày: “Buông thả cái gì cơ?”
“Con ở trường làm những gì vậy?” Giản Minh Đào chau mày, không còn bình tĩnh nữa, “Qua lại với con trai, còn tặng xe nữa, con học ai vậy? Con không thể học cách ngoan ngoãn được à?”
Tần Phóng tựa đầu vào lưng ghế sofa, ba khiến cậu cảm thấy buồn cười, nhưng cậu không bật cười, còn nghiêm túc nói: “Ba à, hai ta tìm trọng điểm đi, ba muốn nói với con chuyện con trai hay là chuyện tặng xe.”
Ba lười nói với cậu những lời này, bảo rằng: “Ba vẫn luôn thấy con hiểu chuyện, chơi thế nào con tự biết rõ điểm dừng, bởi vậy nên trước giờ ba chưa từng hạn chế con.”
Tần Phóng cũng nhắc về chuyện của mình, mở miệng nói: “Đầu tiên chuyện con trai kia còn phải nói à? Thời buổi nào rồi, thôi đừng nói chuyện này nữa, cổ lỗ sĩ quá. Lại nói chuyện tặng xe kia, trong video có thấy con tặng không? Con có nói vậy không?”
Ba không hài lòng chuyện cậu không rõ trọng điểm, nhướng mày lại: “Con đừng giở trò này với ba, bỏ cái thái độ kia của con đi.”
Tần Phóng ngồi thẳng người dậy, trên mặt không còn vẻ hời hợt nữa, nghiêm túc nói: “Con chẳng tỏ thái độ gì cả, con cũng đang nghiêm túc nói chuyện với ba đây. Rốt cuộc là sao hả, đây rõ ràng là hai chuyện khác nhau. Con biết ba chủ yếu muốn hỏi chuyện ở vế trước, nhưng con thật sự không có gì để nói, thời buổi tự do yêu đương rồi. Ba à, con không muốn có xung đột gì với ba.”
Thực ra Tần Phóng vẫn chưa từng gây xung đột gì với ba, qua tính cách mà nói cậu là một người khiến người ta rất khó có thể nổi nóng với cậu. Cậu không gây sự cũng không tranh luận, cho cái gì thì nhận, không cho cũng không đòi hỏi, thật sự khiến người ta bớt lo lắng, trên người không có gai.
Bây giờ Tần Phóng nói với ba rằng cậu không muốn gây xung đột, những lời ba cậu muốn nói cũng không thể nói thêm gì nữa.
Cuối cùng Giản Minh Đào chỉ nghiêm mặt nói với cậu: “Ba hy vọng con biết rõ con đang làm gì, có hậu quả gì không. Con tới tầm tuổi này rồi cũng không còn phải trẻ con nữa, đã đến giai đoạn phải tự chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình, hồ đồ cũng phải có giới hạn, đừng có đổ đốn ra đấy, ít nhất cũng đừng phụ lòng ông nội con.”
Tần Phóng buông rèm mi, cậu mím môi, không nói gì khác mà chỉ bảo: “Vâng ạ.”
Một cuộc nói chuyện chẳng khiến người ta cảm thấy vui vẻ, cũng đã nên dừng lại rồi, không cần thiết phải tiếp tục nữa, bởi vậy nên Tần Phóng đứng dậy nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì con ra ngoài đây.”
Ba cậu “Ừ” một tiếng từ cổ họng.
Trước khi mở cửa Tần Phóng đứng lại, quay đầu lại bảo: “Ba à, con không định nói, nhưng ba nhắc tới ông trước, con lại muốn nói một chút.”
Giản Minh Đào ngẩng đầu lên nhìn.
Tần Phóng từ tốn nói: “Ông nội thực sự đã lo liệu cho con rất nhiều điều, đối với con mà nói như vậy là đủ rồi. Con không muốn gì khác nữa. Bởi vậy nên ba nhắn lại với dì Nhân, ba không lo gì cho con nữa, để dì ấy đừng lo lắng không đâu, cũng không cần phải dằn vặt nghĩ kế, không cần đâu, con thực sự không muốn chen chân vào cái nhà này.”
Tần Phóng dứt lời cũng mở cửa ra ngoài, bởi vì nếu không đi ba cậu sẽ nổi đóa cho coi, đi trước là trên hết.
Giản Mộc Dương vẫn đợi trong phòng ngủ của Tần Phóng, thấy cậu về thì cẩn thận nhìn sắc mặt cậu, Tần Phóng cố ý làm mặt lạnh, Giản Mộc Dương khẽ hỏi: “Anh không có chuyện gì chứ?”
Lúc này Tần Phóng mới cười nói với cậu: “Có chuyện gì được chứ?”
Giản Mộc Dương thở phào một hơi, bảo: “Em sợ ba đánh anh.”
“Không đến nỗi ấy đâu.” Tần Phóng nói.
Ba không thể đánh cậu, điều này thì Tần Phóng biết rõ ràng. Nhưng cậu không ngờ có thể để mọi chuyện trôi qua một cách nhẹ nhàng, theo dự đoán nhất định ba sẽ tức giận làm ầm lên với cậu, nhưng thế mà lại không có. Nhưng điều này cũng không khiến Tần Phóng cảm thấy nhẹ nhàng, cuộc đối thoại kiểu này vẫn khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, nhất là lúc cuối nhắc tới ông cậu.
Cậu không thích nhắc tới ông nội trong cuộc nói chuyện kiểu này.
Cuối thu, trời lại trở lạnh, hai trận mưa khiến nhiệt độ giảm đáng kể, mặc áo khoác dày vẫn không chịu nổi những đợt gió lùa.
Ngày hôm đó Tần Phóng từ nhà họ Giản quay trở về trời lạnh căm, mưa xối xả, hạt mưa rơi xuống mặt kính bắn tung, cần gạt nước gạt nhanh, thời tiết này rất dễ tắc đường, trên đường mà xảy ra sự cố thì ba làn đường cũng không đủ. Tần Phóng từ từ chuyển động trong dòng xe cộ, mưa quá to, tiếng hạt mưa rơi xuống xe lộp bộp và tiếng cần gạt nước hoạt động với tần suất nhanh chóng thật khiến người ta cảm thấy não nề.
Lúc Hình Viêm gửi tin nhắn tới Tần Phóng đang không di chuyển được, cậu mở ra xem: Đã về chưa?
Tần Phóng trả lời anh: Vẫn chưa, sao vậy?
Hình Viêm: Thế đừng về, nội thành mưa to lắm.
Tần Phóng lập tức gọi điện thoại tới.
Hình Viêm nhanh chóng bắt máy, Tần Phóng bảo anh: “Em đang trên đường về rồi.”
“Em về rồi à?” Hình Viêm ở trong điện thoại hỏi cậu, “Trước khi đi trời chưa mưa à?”
“Mưa rồi, em thấy không thành vấn đề.” Tần Phóng nghe thấy tạp âm trong điện thoại, nhướng mày hỏi: “Anh đang ở bên ngoài à?”
Hình Viêm “Ừ” một tiếng.
“Ở đâu vậy?” Tần Phóng hỏi, “Anh về được chưa? Em đi đón anh nhé.”
Hình Viêm nói không cần.
Tần Phóng chau mày lại: “Thế anh về kiểu gì? Anh định bắt xe à, anh Viêm ngây thơ thế.”
Hình Viêm nói: “Đợi tạnh mưa đi.”
“Biết đợi bao giờ mưa mới tạnh?” Tần Phóng bật cười: “Cứ mưa mãi thì sao?”
Hình Viêm còn muốn nói không cần, Tần Phóng bảo: “Gửi định vị cho em.”
Nhận được định vị rồi, cậu cách chỗ Hình Viêm 15km, một khoảng cách không xa không gần, nếu không kẹt xe thì chẳng mấy mà tới, nhưng với tốc độ hiện giờ chắc phải mất một lúc.
Thời tiết này Hình Viêm mà định bắt xe thì về bằng mắt, trên đường chẳng thấy mấy chiếc taxi, đều tìm vị trí nghỉ ngơi, đi hai ba chuyến mà đường tắc nghẽn, mệt lòng. Hơn nữa người đi đường đều tranh nhau bắt xe, thi xem ai may mắn hơn.
Tần Phóng mất một tiếng mới tới đón Hình Viêm được. Hình Viêm dính mưa ướt sũng người. Tần Phóng chỉnh nhiệt độ cao lên, nói với anh: “Anh cởi áo khoác ra đi.”
Hình Viêm cởi áo khoác, Tần Phóng chỉnh hướng gió thổi về phía anh.
Tần Phóng thuận miệng hỏi: “Qua bên đây làm gì?”
Hình Viêm để balo ra ghế sau, bảo rằng: “Có chút việc.”
Anh không nói, Tần Phóng cũng không hỏi thêm. Tiếng sấm vang rền trời, bên ngoài mưa xối xả không dứt, bầu không khí trong xe rất tốt, có cảm giác cách biệt thành một thế giới an toàn.
Tần Phóng bảo: “Xem ra hai đứa mình nổi lắm, ngay cả ba em cũng thấy rồi.”
Nghĩ thôi cũng thấy thú vị, cứ mơ mơ hồ hồ như vậy tất cả mọi người đều đã biết chuyện, Tần Phóng nói xong cũng bật cười.
Hình Viêm nhìn về phía cậu, hỏi: “Nói em à?”
Tần Phóng lắc đầu: “Không.”
Hình Viêm nhìn cậu thêm một lúc, hai người không nói gì nữa, trong xe yên tĩnh hồi lâu.
Sau đó Hình Viêm đột nhiên cất tiếng, thấp giọng nói: “Câu hôm đó anh nói, chắc em không nghe thấy.”
Tần Phóng hỏi anh: “Câu nào cơ?”
Hình Viêm nói: “Em ngủ rồi.”
“À,” Tần Phóng gật gật đầu, “Cái câu anh bảo em đừng ve vãn nữa á?”
Tức giận thì sao chứ, có tác dụng gì đâu,
Nhưng cậu cũng không muốn nổi xung đột với ba mình, không đáng. Bình thường quan hệ cha con họ cũng chẳng thân thân thiết thiết gì cho cam, rất ít liên hệ, bởi vậy nên cũng không cần phải giương cung bạt kiếm đấu đá với nhau làm gì, thân ai nấy lo là được rồi.
Lúc Tần Phóng quay về ba cậu không ở nhà, đến Giản Mộc Dương cũng chưa về, Tần Phóng thấy chiếc xe đưa đón Giản Mộc Dương tan học không có trong gara là biết cậu nhóc chưa về, chỉ nghĩ thôi cũng biết trong nhà bây giờ thế nào, bởi vậy nên cậu cũng không xuống xe, mà ngồi trên xe chơi điện thoại.
Giản Mộc Dương trở về nhảy xuống xe, Tần Phóng hạ ghế dựa xuống cố ý không nhúc nhích, nhìn Giản Mộc Dương lao như tên bắn vào trong nhà, chưa đầy năm phút đã quay trở lại. Giản Mộc Dương ngó đầu nhìn vào ô cửa sổ, thấy màn hình điện thoại của Tần Phóng sáng đèn, ngay lập tức cười nhăn răng, nằm bò vào cửa sổ làm mặt xấu.
Tần Phóng chỉnh lại ghế dựa, mở cửa xuống xe.
“Em về nhà thấy bảo anh không ở đây làm em ngớ ra luôn ý.” Giản Mộc Dương ngả đầu vào người Tần Phóng, dựa vào người anh trai để bước đi, “Chẳng lẽ anh đi rồi, nhưng em thấy xe anh mà.”
Tần Phóng xoa đầu cậu nhóc, tầm tuổi này lớn nhanh quá, cứ có cảm giác mỗi lần gặp mặt thằng bé lại cao lên đáng kể.
Hai người họ cùng bước vào trong nhà, trạng thái trong nhà giống như những gì Tần Phóng nghĩ, ngoài Đổng Nhân và em bé ra còn có bảo mẫu và hộ lý, nhiều người nhìn chóng mặt luôn. Em bé đang nằm trong nôi trẻ em cầm xúc xắc, lúc hai người họ đi vào Đổng Nhân quay đầu nhìn lại, hỏi: “Về rồi à?”
Giản Mộc Dương đáp một tiếng, Tần Phóng không lên tiếng, cậu lặng lẽ đi tới nhìn em bé. Đã hơn một tháng rồi, Tần Phóng gặp em bé lúc tỉnh tổng cộng chẳng được mấy lần, bây giờ nhìn em bé duỗi tay duỗi chân như rùa đen chui ra khỏi vỏ trông rất đáng yêu. Tần Phóng khẽ cười không thành tiếng, cậu chưa rửa tay nên cũng không định bế.
“—— Đây là Tần Phóng đúng không?” Một giọng nói ở cửa phòng bếp vang lên khiến Tần Phóng ngạc nhiên. Cậu ngẩng đầu nhìn, là bà ngoại của Giản Mộc Dương.
Tần Phóng mím môi, không muốn chào hỏi, nên chỉ gật đầu một cái.
Bốn người phụ nữ đã đủ khiến cậu chóng mặt rồi, giờ lại có thêm một người. Tuy rằng mẹ của Đổng Nhân cũng là một người phụ nữ rất giàu hàm dưỡng, giọng nói không to cũng không nhiều lời, nhưng hoàn cảnh năm người phụ nữ vẫn khiến cậu hơi căng thẳng. Thế nên cậu nhìn em bé xong liền lên tầng, Giản Mộc Dương đương nhiên theo cậu.
Về đến phòng Tần Phóng, Giản Mộc Dương đóng cửa, ngồi xuống bên cạnh Tần Phóng, Tần Phóng thấy tâm tình cậu nhóc không tệ, có lẽ dạo này không phải chịu uất ức gì nữa, nếu không mặt trẻ con chẳng giấu được tâm sự.
Tần Phóng nói với cậu bé: “Em đừng ngồi với anh, bà ngoại tới em nên xuống ngồi với bà một lúc.”
Giản Mộc Dương lắc đầu, cười bảo: “Em ngồi với anh.”
Tần Phóng nhìn cậu nhóc, thở dài thườn thượt trong lòng. Rất nhiều chuyện cậu nhóc không hiểu, Tần Phóng cũng không thể nói với em trai, trẻ con không biết giả bộ, cậu nhóc thật lòng quý anh trai, nhưng mà cậu nhóc không biết điều này đôi khi sẽ khiến mẹ của mình thêm lo lắng.
Giản Minh Đào đương nhiên không phải người cha ngu xuẩn dễ kích động, trong nhà có người ngoài, Giản Minh Đào không thể nói chuyện ngay trên bàn ăn. Bữa ăn trôi qua trong yên lặng, lặng lẽ ôn hòa ăn xong.
Dùng bữa xong, Giản Minh Đào bảo cậu theo ba vào thư phòng. Vẻ mặt Giản Mộc Dương hết sức căng thẳng, Tần Phóng cười cười đẩy trán cậu nhóc.
Giản Minh Đào và ông cậu, cậu và Giản Minh Đào, thực ra trông họ rất giống nhau, đều cao lớn anh tuấn. Giản Minh Đào chỉ vào sofa, nói với cậu: “Ngồi đi.”
Tần Phóng cũng không có ý định đứng phạt, cậu đi tới ngồi xuống.
Giản Minh Đào bôn ba chốn thương trường nhiều năm, nói chuyện sẽ không vào thẳng vấn đề, cho nên họ thế mà ôn hòa trò chuyện mười phút, nội dung đều liên quan tới cuộc sống sinh hoạt bình thường của Tần Phóng, chuyện này quả thật khiến người ta thấy không quen.
Khúc nhạc dạo kết thúc, cuối cùng cũng vào nội dung chính. Giản Minh Đào không còn uyển chuyển mở lời nữa, mà bảo rằng: “Video kia của con, ba xem rồi.”
“Video gì của con cơ?” Tần Phóng hỏi ngược lại.
Giản Minh Đào nói: “Con còn phải hỏi ba video gì nữa à?”
Tần Phóng làm như sực nhớ ra, gật đầu, bật cười bảo: “Trên weibo á? Con không ngờ ba còn xem weibo đấy? Ba tụt hậu thế cơ mà.”
Đây là lời trào phúng, có dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được vì sao video lại tới tay ba. Giản Minh Đào không trả lời cậu, ông nói thẳng vào vấn đề, không còn vẻ ôn hòa như trước nữa, lúc bấy giờ sắc mặt hơi âm trầm, nhìn chòng chọc Tần Phóng: “Có phải con sống quá buông thả rồi hay không?”
Tần Phóng nhướng mày: “Buông thả cái gì cơ?”
“Con ở trường làm những gì vậy?” Giản Minh Đào chau mày, không còn bình tĩnh nữa, “Qua lại với con trai, còn tặng xe nữa, con học ai vậy? Con không thể học cách ngoan ngoãn được à?”
Tần Phóng tựa đầu vào lưng ghế sofa, ba khiến cậu cảm thấy buồn cười, nhưng cậu không bật cười, còn nghiêm túc nói: “Ba à, hai ta tìm trọng điểm đi, ba muốn nói với con chuyện con trai hay là chuyện tặng xe.”
Ba lười nói với cậu những lời này, bảo rằng: “Ba vẫn luôn thấy con hiểu chuyện, chơi thế nào con tự biết rõ điểm dừng, bởi vậy nên trước giờ ba chưa từng hạn chế con.”
Tần Phóng cũng nhắc về chuyện của mình, mở miệng nói: “Đầu tiên chuyện con trai kia còn phải nói à? Thời buổi nào rồi, thôi đừng nói chuyện này nữa, cổ lỗ sĩ quá. Lại nói chuyện tặng xe kia, trong video có thấy con tặng không? Con có nói vậy không?”
Ba không hài lòng chuyện cậu không rõ trọng điểm, nhướng mày lại: “Con đừng giở trò này với ba, bỏ cái thái độ kia của con đi.”
Tần Phóng ngồi thẳng người dậy, trên mặt không còn vẻ hời hợt nữa, nghiêm túc nói: “Con chẳng tỏ thái độ gì cả, con cũng đang nghiêm túc nói chuyện với ba đây. Rốt cuộc là sao hả, đây rõ ràng là hai chuyện khác nhau. Con biết ba chủ yếu muốn hỏi chuyện ở vế trước, nhưng con thật sự không có gì để nói, thời buổi tự do yêu đương rồi. Ba à, con không muốn có xung đột gì với ba.”
Thực ra Tần Phóng vẫn chưa từng gây xung đột gì với ba, qua tính cách mà nói cậu là một người khiến người ta rất khó có thể nổi nóng với cậu. Cậu không gây sự cũng không tranh luận, cho cái gì thì nhận, không cho cũng không đòi hỏi, thật sự khiến người ta bớt lo lắng, trên người không có gai.
Bây giờ Tần Phóng nói với ba rằng cậu không muốn gây xung đột, những lời ba cậu muốn nói cũng không thể nói thêm gì nữa.
Cuối cùng Giản Minh Đào chỉ nghiêm mặt nói với cậu: “Ba hy vọng con biết rõ con đang làm gì, có hậu quả gì không. Con tới tầm tuổi này rồi cũng không còn phải trẻ con nữa, đã đến giai đoạn phải tự chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình, hồ đồ cũng phải có giới hạn, đừng có đổ đốn ra đấy, ít nhất cũng đừng phụ lòng ông nội con.”
Tần Phóng buông rèm mi, cậu mím môi, không nói gì khác mà chỉ bảo: “Vâng ạ.”
Một cuộc nói chuyện chẳng khiến người ta cảm thấy vui vẻ, cũng đã nên dừng lại rồi, không cần thiết phải tiếp tục nữa, bởi vậy nên Tần Phóng đứng dậy nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì con ra ngoài đây.”
Ba cậu “Ừ” một tiếng từ cổ họng.
Trước khi mở cửa Tần Phóng đứng lại, quay đầu lại bảo: “Ba à, con không định nói, nhưng ba nhắc tới ông trước, con lại muốn nói một chút.”
Giản Minh Đào ngẩng đầu lên nhìn.
Tần Phóng từ tốn nói: “Ông nội thực sự đã lo liệu cho con rất nhiều điều, đối với con mà nói như vậy là đủ rồi. Con không muốn gì khác nữa. Bởi vậy nên ba nhắn lại với dì Nhân, ba không lo gì cho con nữa, để dì ấy đừng lo lắng không đâu, cũng không cần phải dằn vặt nghĩ kế, không cần đâu, con thực sự không muốn chen chân vào cái nhà này.”
Tần Phóng dứt lời cũng mở cửa ra ngoài, bởi vì nếu không đi ba cậu sẽ nổi đóa cho coi, đi trước là trên hết.
Giản Mộc Dương vẫn đợi trong phòng ngủ của Tần Phóng, thấy cậu về thì cẩn thận nhìn sắc mặt cậu, Tần Phóng cố ý làm mặt lạnh, Giản Mộc Dương khẽ hỏi: “Anh không có chuyện gì chứ?”
Lúc này Tần Phóng mới cười nói với cậu: “Có chuyện gì được chứ?”
Giản Mộc Dương thở phào một hơi, bảo: “Em sợ ba đánh anh.”
“Không đến nỗi ấy đâu.” Tần Phóng nói.
Ba không thể đánh cậu, điều này thì Tần Phóng biết rõ ràng. Nhưng cậu không ngờ có thể để mọi chuyện trôi qua một cách nhẹ nhàng, theo dự đoán nhất định ba sẽ tức giận làm ầm lên với cậu, nhưng thế mà lại không có. Nhưng điều này cũng không khiến Tần Phóng cảm thấy nhẹ nhàng, cuộc đối thoại kiểu này vẫn khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, nhất là lúc cuối nhắc tới ông cậu.
Cậu không thích nhắc tới ông nội trong cuộc nói chuyện kiểu này.
Cuối thu, trời lại trở lạnh, hai trận mưa khiến nhiệt độ giảm đáng kể, mặc áo khoác dày vẫn không chịu nổi những đợt gió lùa.
Ngày hôm đó Tần Phóng từ nhà họ Giản quay trở về trời lạnh căm, mưa xối xả, hạt mưa rơi xuống mặt kính bắn tung, cần gạt nước gạt nhanh, thời tiết này rất dễ tắc đường, trên đường mà xảy ra sự cố thì ba làn đường cũng không đủ. Tần Phóng từ từ chuyển động trong dòng xe cộ, mưa quá to, tiếng hạt mưa rơi xuống xe lộp bộp và tiếng cần gạt nước hoạt động với tần suất nhanh chóng thật khiến người ta cảm thấy não nề.
Lúc Hình Viêm gửi tin nhắn tới Tần Phóng đang không di chuyển được, cậu mở ra xem: Đã về chưa?
Tần Phóng trả lời anh: Vẫn chưa, sao vậy?
Hình Viêm: Thế đừng về, nội thành mưa to lắm.
Tần Phóng lập tức gọi điện thoại tới.
Hình Viêm nhanh chóng bắt máy, Tần Phóng bảo anh: “Em đang trên đường về rồi.”
“Em về rồi à?” Hình Viêm ở trong điện thoại hỏi cậu, “Trước khi đi trời chưa mưa à?”
“Mưa rồi, em thấy không thành vấn đề.” Tần Phóng nghe thấy tạp âm trong điện thoại, nhướng mày hỏi: “Anh đang ở bên ngoài à?”
Hình Viêm “Ừ” một tiếng.
“Ở đâu vậy?” Tần Phóng hỏi, “Anh về được chưa? Em đi đón anh nhé.”
Hình Viêm nói không cần.
Tần Phóng chau mày lại: “Thế anh về kiểu gì? Anh định bắt xe à, anh Viêm ngây thơ thế.”
Hình Viêm nói: “Đợi tạnh mưa đi.”
“Biết đợi bao giờ mưa mới tạnh?” Tần Phóng bật cười: “Cứ mưa mãi thì sao?”
Hình Viêm còn muốn nói không cần, Tần Phóng bảo: “Gửi định vị cho em.”
Nhận được định vị rồi, cậu cách chỗ Hình Viêm 15km, một khoảng cách không xa không gần, nếu không kẹt xe thì chẳng mấy mà tới, nhưng với tốc độ hiện giờ chắc phải mất một lúc.
Thời tiết này Hình Viêm mà định bắt xe thì về bằng mắt, trên đường chẳng thấy mấy chiếc taxi, đều tìm vị trí nghỉ ngơi, đi hai ba chuyến mà đường tắc nghẽn, mệt lòng. Hơn nữa người đi đường đều tranh nhau bắt xe, thi xem ai may mắn hơn.
Tần Phóng mất một tiếng mới tới đón Hình Viêm được. Hình Viêm dính mưa ướt sũng người. Tần Phóng chỉnh nhiệt độ cao lên, nói với anh: “Anh cởi áo khoác ra đi.”
Hình Viêm cởi áo khoác, Tần Phóng chỉnh hướng gió thổi về phía anh.
Tần Phóng thuận miệng hỏi: “Qua bên đây làm gì?”
Hình Viêm để balo ra ghế sau, bảo rằng: “Có chút việc.”
Anh không nói, Tần Phóng cũng không hỏi thêm. Tiếng sấm vang rền trời, bên ngoài mưa xối xả không dứt, bầu không khí trong xe rất tốt, có cảm giác cách biệt thành một thế giới an toàn.
Tần Phóng bảo: “Xem ra hai đứa mình nổi lắm, ngay cả ba em cũng thấy rồi.”
Nghĩ thôi cũng thấy thú vị, cứ mơ mơ hồ hồ như vậy tất cả mọi người đều đã biết chuyện, Tần Phóng nói xong cũng bật cười.
Hình Viêm nhìn về phía cậu, hỏi: “Nói em à?”
Tần Phóng lắc đầu: “Không.”
Hình Viêm nhìn cậu thêm một lúc, hai người không nói gì nữa, trong xe yên tĩnh hồi lâu.
Sau đó Hình Viêm đột nhiên cất tiếng, thấp giọng nói: “Câu hôm đó anh nói, chắc em không nghe thấy.”
Tần Phóng hỏi anh: “Câu nào cơ?”
Hình Viêm nói: “Em ngủ rồi.”
“À,” Tần Phóng gật gật đầu, “Cái câu anh bảo em đừng ve vãn nữa á?”
Danh sách chương