Đây không phải lần đầu tiên Hình Viêm dự tiệc cùng nhóm người này, trước đó anh từng tham gia một lần. Khi ấy còn là sinh nhật của Tần Phóng, cũng chính buổi tối ngày hôm đó, Hình Viêm đã tỏ tình với Tần Phóng, còn hôn trên vai cậu một cái.

Lần đó dọa cậu trai thẳng đần cả mặt, nhìn lại bây giờ thì ——

Tần Phóng khoác một tay lên vai Giản Mộc Dương, tay kia khoác lên vai Hình Viêm, sánh vai nhau đi vào.

Chuyện giữa cậu với Hình Viêm bây giờ vẫn cứ mập mờ thật thật giả giả, người khác thấy hai người họ sánh vai nhau đi vào thì ầm ĩ không thôi. Bấy giờ Tần Phóng cũng chẳng để tâm, da mặt dày hơn rồi, mặc kệ người ta ồn ào, cậu khoác vai Hình Viêm, mỉm cười nhìn anh, sau đó bảo: “Để tôi chính thức giới thiệu với mọi người nhé? Phùng Triết la hét: “Anh giới thiệu đi! Anh giới thiệu đi cho bọn em nghe!!”

Tần Phóng vẫn còn khoác tay lên vai Hình Viêm, lúc này vẫn thản nhiên cười: “Đây là anh Viêm, người yêu tôi.”

Giản Mộc Dương giật thốt, đến mức ngả người ra đằng sau, qua hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được, cậu bé ngước đầu lên nhìn Tần Phóng và Hình Viêm, đôi mắt trợn tròn lên.

Tần Phóng cúi đầu xoa tóc em trai, nháy mắt với cậu bé, dùng khẩu hình để nói với em: “Bí mật nhé.”

Giản Mộc Dương dần dần thở hắt ra một hơi rồi gật đầu, một lúc sau lại ra sức gật đầu với Tần Phóng. Ánh mắt hết sức kiên định, muốn nhắn nhủ với anh mình “em nhất định sẽ giữ bí mật.”

Một đám người xem trò vui không chê chuyện lớn đều ầm ĩ hỏi: “Ù uây, thật à?”

Phùng Triết dán tới hỏi Hình Viêm: “Thật á hả? Soái ca?”

Hình Viêm liếc nhìn, Tần Phóng nở nụ cười đến là đẹp trai với anh, Hình Viêm liền gật đầu, anh bảo: “Chém thì đền 100.”

Hoa Đồng ở bên cạnh che mặt: “Chừa chút mặt mũi cho tiền nhiệm được không hả? Cái đồ trai đểu.”

“Ui xin lỗi,” Tần Phóng xua tay với cậu ta, “Giờ trong lòng chỉ có tân hoan thôi.”

Hoa Đồng vỗ cái ghế bên cạnh mình, nói với Giản Mộc Dương: “Dương Dương ơi qua đây nào, qua chỗ chị dâu cũ đi, đừng để ý tới hai người họ.”

Một tiếng “chị dâu” này khiến người ta thấy ớn, có người còn vo khăn giấy ném về phía cậu ta. Giản Mộc Dương mỉm cười đi tới, cậu bé vẫn rất thân với anh Đồng.

Trước đó Tần Phóng không cho một câu trả lời chắc chắn, thi thoảng còn phủ nhận, chủ yếu bởi hồi đó còn chưa xác định được. Bây giờ đã xác định quan hệ, Tần Phóng cũng hào phóng giới thiệu chính thức, anh người yêu vừa đẹp trai vừa ngầu, dán cái mác người yêu, bạn trai mình vào, giọng điệu còn hết sức tự hào, mang theo vẻ kiêu ngạo.

Tần Phóng chính là một người như vậy, trước khi xác định rõ ràng có lẽ còn do dự, nhưng một khi bước lên thì vĩnh viễn không lùi bước, lúc bấy giờ có thể thẳng thắn không chút giấu giếm, có phải chiếu cáo thiên hạ cũng chẳng hề gì, có thế thôi mà.

Tần Phóng vốn đã như vậy rồi, mà Hình Viêm cũng không phải người hay lo lắng, vậy càng khỏi phải nói. Hai người họ đều là người tự do, Tần Phóng có một nửa gia đình, Hình Viêm không có gia đình, yêu đương chẳng cần kiêng dè gì cả, cứ hướng về phía trước là được rồi.

Bấy giờ weibo Tần Phóng đã có mấy chục ngàn fans, ngoài mấy người ban đầu tới vì video ra, còn lại đều có được từ chỗ Hàn Tiểu Công. Hôm giao thừa Hàn Tiểu Công đăng ảnh, đăng hết ảnh mấy người trong căn nhà cũ, có ảnh món ăn Tư Đồ nấu, có nửa chén rượu của anh, còn có cả ánh đèn trong sân nhà.

Ngày hôm đó cậu và Hình Viêm đều mặc áo cộc tay đỏ, ngồi trước vườn hoa trong sân nhà, Hình Viêm thổi kèn harmonica, Tần Phóng nhìn anh chăm chú. Bức ảnh đó quá đẹp, mọi vật trong đó đều đẹp đẽ, Hàn Tiểu Công còn tag Tần Phóng dưới weibo đó, nhờ nó mà Tần Phóng tăng rất nhiều fans.

Nhưng Tần Phóng chẳng ham hố chơi weibo, những điều này với cậu mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả. Thi thoảng lướt xem, trong đó đều là xin ảnh hằng ngày của cậu với anh Viêm, có hôm tâm tình Tần Phóng không tệ, sẽ đăng ảnh Hình Viêm lên. Nhìn dân tình ở dưới khen anh Viêm đẹp như tiên, trong lòng Tần Phóng còn rất mĩ mãn, hoàn toàn là một cậu nhóc thơ ngây trong chuyện tình cảm.

Họ cứ yêu nhau như vậy chẳng kiêng dè khiêm tốn, bấy nhiêu năm qua Tần Phóng chưa từng chú tâm yêu đương như vậy, cảm giác rất mới mẻ, ngày nào cũng yêu cũng thương đến rối ruột rối gan. Cuối cùng cũng có thể phá bỏ lời nguyền tình yêu bấy nhiêu năm qua, lần đầu tiên yêu một người hơn hai tháng.

Ngoài mặt Hình Viêm có vẻ vô cùng lạnh nhạt, nhưng đối xử rất tốt với người yêu. Trước khi bên nhau Tần Phóng đã cảm thấy Hình Viêm tốt lắm rồi, nhưng bên nhau rồi cảm nhận lại càng sâu sắc hơn. Anh khiến ngày nào Tần Phóng cũng vui phơ lớ, toàn tâm toàn ý làm những chuyện khiến Tần Phóng vui vẻ. Để cậu cảm nhận được tình yêu, hưởng thụ cuộc sống bây giờ.

Hai người bạn cùng phòng của Tần Phóng đều rất cố gắng, họ đã qua vòng thi đầu tiên. Thẩm Đăng Khoa đăng ký nguyện vọng cao, điểm chỉ đủ qua vòng thi, thi vòng hai áp lực rất lớn. Còn Trần Kha đăng ký ngay ở trường họ, bởi năm nhất và năm hai đều từng cúp tiết, nên không đủ tiêu chuẩn để xét tuyển cao học, cũng chuẩn bị muộn, nên vì an toàn chỉ đăng ký thi vào trường họ. Anh ấy dư nhiều điểm, thi vòng hai nếu không có gì bất ngờ thì sẽ ổn.

Trần Kha không có áp lực gì, trước khai giảng cũng không vội về trường sớm, nhưng Thẩm Đăng Khoa quay trở lại trường trước khai giảng nhiều ngày liền, còn phải ôn tập chuẩn bị thi vòng hai. Năm trước Thẩm Đăng Khoa đã bay đi gặp thầy hướng dẫn, thái độ của thầy rất bảo thủ, rất nhiều thầy hướng dẫn so sánh xuất thân, tuy rằng Thẩm Đăng Khoa học trường tốt, nhưng dù sao anh cũng học khoa quan hệ quốc tế, thầy hướng dẫn vừa nghe đã biết khoa họ hạng B.

Tần Phóng cũng thấy lo cho anh ấy, đúng là tình hình không được khả quan cho lắm.

Có lúc Hình Viêm cũng tới ký túc xá tìm Tần Phóng, trước đó Thẩm Đăng Khoa nhờ anh giữ chỗ hộ, nên cũng quen biết anh. Tần Phóng kể cho Thẩm Đăng Khoa chuyện của cậu với Hình Viêm, kết quả người ta chẳng bất ngờ một chút nào, trông vô cùng bình tĩnh.

“Bọn anh biết rồi.” Thẩm Đăng Khoa cười bảo.

Tần Phóng nhướng mày: “Biết kiểu gì? Hoa Đồng nói à?”

“À không, anh với Kha tổng xem video cậu tặng xe rồi.” Thẩm Đăng Khoa cười đến là thần bí, “Bọn anh còn bảo hai người đẹp đôi ra phết, sợ cậu khó xử nên không nhắc tới trước mặt.”

“Lúc đấy còn chưa bên nhau,” Tần Phóng dở khóc dở cười, “Hồi đó vẫn là anh em thôi.”

“Không thì vẫn xêm xêm,” Thẩm Đăng Khoa khoa trương trợn to mắt hỏi, “Có anh em nào tặng xe không? Sao sinh nhật Đồng Nhi cậu không tặng xe cho thằng bé?”

Cái này thì Tần Phóng không nói được gì cả, tự cậu cũng cảm thấy đuối lý.

Kể từ khi yêu thi thoảng có buổi tối Tần Phóng không trở về, giờ cậu không còn độc thân nữa, cậu không về Thẩm Đăng Khoa cũng không nhắn tin hỏi cậu đi đâu, tuy rằng vẫn là cẩu độc thân nhưng không đến nỗi không có mắt nhìn như vậy.

Đi làm gì, đi với ai, anh không thắc mắc gì đâu nhớ.

Tầm này năm ngoái cậu và Hình Viêm còn chưa quen nhau, lúc quen trời đã ấm lên rồi. Bởi vậy nên đến năm nay cậu mới biết Hình Viêm dị ứng nhẹ với tơ liễu, không chỉ là tơ liễu, tất cả những vật thể có lông nhỏ đều gây khó chịu cho anh, bởi vậy nên xưa giờ Hình Viêm không ăn mấy loại hoa quả như đào.

Thế là Tần Phóng có thói quen ra ngoài sẽ mang theo hai chiếc khẩu trang để đề phòng cho Hình Viêm, sợ anh không mang theo. Nhưng thi thoảng đeo khẩu trang rồi vẫn đụng phải, Hình Viêm sẽ hắt hơi.

“Mũi đỏ ửng lên rồi kìa, trông đáng thương thế.” Tần Phóng đi qua Hình Viêm, tiện thể xoa cằm anh.

Hình Viêm hắt hơi suốt cả buổi chiều, bấy giờ giọng nặng âm mũi, nghe như bị cảm vậy. Hình Viêm nương theo lực Tần Phóng mà dụi đầu vào bụng cậu.

Từ lúc Tư Đồ về bên đây đến giờ vẫn còn ho, thế là buổi chiều hôm ấy trong phòng hết tiếng ho khan lại tới tiếng hắt xì, trông không khỏe mạnh một chút nào. Hàn Tiểu Công nằm trên sofa, bảo rằng: “Trời ạ, lần sau ông bị hắt xì như vậy thì đừng tới nữa, ầm thế hả trời.”

Hình Viêm liếc mắt nhìn anh ta, không lên tiếng. Nhưng Tần Phóng thì không bỏ qua, cậu bảo: “Tại anh gọi bọn em tới đấy chứ, trước khi tới bọn em còn chưa hắt xì, em chưa ăn vạ anh thì thôi.”

“Thế phải làm sao? Anh bồi thường cho mấy cậu nhớ?” Hàn Tiểu Công bật cười hỏi.

Tần Phóng nói: “Thế anh bồi thường đi.”

Hàn Tiểu Công mò điện thoại ra gửi cho cậu lì xì hai trăm, Tần Phóng cũng không hề khách sáo mà nhận lấy.

“Cậu không khách sáo chút nào nhỉ.” Hàn Tiểu Công nói.

Tần Phóng gật đầu, nở nụ cười bảo: “Bọn em cầm đi mua khẩu trang đeo.”

Tiết thanh minh Tần Phóng phải đi thăm ông, cậu định dẫn Hình Viêm đi cùng, cho ông gặp bạn trai siêu ngầu của cậu, nhưng Hình Viêm dị ứng tơ liễu, Tần Phóng không định dẫn anh đi nữa.

Ai dè sáng sớm hôm sau Tần Phóng vừa xuống tầng thì thấy Hình Viêm đang đút tay vào túi quần đợi cậu, khẩu trang che kín chỉ chừa con mắt. Hình Viêm mặc áo bò sẫm màu, quay lưng về phía ký túc xá, từ trong nhà đi ra đã thấy được bóng lưng tuấn tú của anh.

Tần Phóng dừng bước chân, khoảnh khắc ấy trái tim cậu dường như trở nên nóng ấm.

Cậu đi tới chạm vào vai Hình Viêm, khẽ hỏi: “Soái ca đợi ai vậy?”

Hình Viêm quay đầu lại, đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang mang theo ý cười mà nháy một cái, khẽ nói: “Đợi một em trai.”

“Thế em được không?” Tần Phóng hỏi anh.

Hình Viêm gật đầu: “Được quá ấy chứ.”

“Em bảo để lần sau đi với anh rồi còn gì?” Dọc đường đi Tần Phóng hỏi anh.

Hình Viêm tháo khẩu trang xuống, chỉ bảo: “Anh đi cùng em.”

Bên nhau lâu ngày, càng ngày Tần Phóng càng không cảm nhận được khí chất trước kia của Hình Viêm, dù rằng anh vẫn không hay cười, vẫn không nói nhiều, nhưng đại đa số thời gian Tần Phóng đều cảm thấy Hình Viêm rất ôn hòa. Hơn nữa cảm giác được người ta đặt mình vào lòng mà quan tâm, khiến trái tim trở nên ấm nồng, và rung động.

Hình Viêm xuống xe không đeo khẩu trang nữa, lúc đứng trước bia mộ càng không đeo. Anh đặt bó hoa cúc trước tấm bia, nhìn ông cụ trong hình, cung kính cúi mình vái chào.

Tần Phóng vẫn như mọi khi cầm chiếc khăn lau bia mộ, cười nói với ông: “Ông xem, không uổng công ông đặt cho cháu cái tên hay như vậy, cháu nhặt được ngôi sao thật rồi này. Cháu thích lắm, thích lắm luôn ông ạ.”

Hình Viêm nhìn cậu, nhìn cậu cười tít mắt lên đầy thỏa mãn, nhìn lâu thật lâu.

Nghĩa trang là nơi có đủ tơ bụi, Hình Viêm đi một chuyến, trở về mũi coi như phế, hắt hơi đến tuyệt vọng.

“Đã bảo không cho anh đi rồi mà.” Tần Phóng chau mày nói, thấy thương bạn trai mình.

Hình Viêm vờ như không nghe thấy, cũng không trả lời, thi thoảng giật giấy ăn ra lau mũi.

“Đêm nay chắc ông sẽ về báo mộng cho em,” Tần Phóng cười bảo, “Bảo là Tinh Tinh Nhi à, cậu bạn của cháu bị viêm mũi à?”

Hình Viêm bật cười, vừa cười vừa hắt hơi.

Tần Phóng sờ mũi anh, trong mắt đong đầy tình cảm.

Hình Viêm hỏi cậu: “Tối có về không?”

Tần Phóng buông mắt, “Không thì sao? Anh cứ hắt xì hắt xì như vậy, mình làm được gì chứ?”

Hình Viêm gục xuống bàn nhìn cậu cười: “Ngoài làm mấy cái gì đó ra thì anh không có ý nghĩa gì khác hả?”

Đương nhiên có rồi, Tần Phóng liền nói: “Thế không về nữa.”

Tần Phóng cũng nằm nhoài ra bàn, hai người ở trong góc kín quán cafe nhìn nhau chăm chú, vừa ngốc nghếch lại vừa trẻ con. Hot boy gì đó anh trai cool ngầu gì đó, ôi thôi, thiết lập vỡ tan nát từ lâu lắm rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện