Ngày hôm đó Tần Phóng hỏi hai câu này xong không đợi Hình Viêm trả lời, xoay người phất tay bỏ đi. Lúc đi bờ vai vươn thẳng, tư thế đi như bình thường, mỗi bước chân đều rất kiên định. Mồ hôi từ trên trán chảy ròng xuống, qua con mắt, theo làn mi rồi trượt dài.
Tần Phóng đưa ngón trỏ lên lau, cảm thấy oi bức, kéo vạt áo lên lau mặt.
Tần Phóng về ký túc xá tắm rửa, sau đó nằm dài trên giường, ngủ từ trưa đến buổi sáng ngày hôm sau. Cậu ngủ rất say, từ sáng tới tối rồi lại tới hừng đông.
Điện thoại có rất nhiều cuộc gọi lỡ, có của Hình Viêm có của người khác, nhưng không có tin nhắn, Tần Phóng rửa mặt rồi đi học, không mang theo điện thoại.
Trần Kha bảo hôm qua Hình Viêm tới ký túc xá tìm cậu, cậu ngủ suốt, Hình Viêm ngồi trên ghế hơn một tiếng rồi đi.
Tần Phóng bảo, ừm, em biết rồi.
Tan học trở về bạn cùng phòng đã mua cơm đặt lên bàn cậu.
Thẩm Đăng Khoa dè dặt nhìn cậu, anh hỏi: “Thiếu gia à, có ổn không?”
Tần Phóng cười hỏi: “Em làm sao?”
Thẩm Đăng Khoa nói: “Anh thấy tâm tình cậu không được tốt.”
Trần Kha ngồi bên cạnh bảo: “Ông nhìn ra được à?”
Thẩm Đăng Khoa cũng không dám nhiều lời, Tần Phóng nói: “Tâm tình vẫn được, tối ra ngoài uống rượu đi!”
“Được rồi!” Thẩm Đăng Khoa gật đầu, “Gọi Đồng Nhi nhé?”
Tần Phóng nói: “Ừm, mọi người gọi cậu ấy nhé, em hơi mệt, ngủ một giấc.”
Tần Phóng lại lên giường nằm, nhắm mắt như đã vào giấc, cả buổi chiều không động đậy.
Hôm qua cậu ngủ thật, nhưng hôm nay vẫn có tinh thần, vẫn tỉnh táo, chỉ là không muốn động đậy, cũng không muốn nói chuyện. Cậu để điện thoại chế độ yên lặng, sau đó hết pin tự tắt máy, Tần Phóng cũng không sạc điện cho nó.
Tâm tình quá hỗn loạn, cậu không muốn nghĩ ngợi, cũng không có ý định ấy.
Kệ nó rối bời hỗn loạn đi, Tần Phóng thầm nghĩ, nếu loạn rồi mà vẫn có thể vui vẻ thì khác nào kẻ khờ chứ.
Có lẽ Thẩm Đăng Khoa nói với Hoa Đồng tâm tình Tần Phóng không được tốt lắm, lúc gặp mặt Hoa Đồng cũng không hỏi nhiều, chỉ huých vào vai cậu. Ban ngày cậu gọi điện thoại mà Tần Phóng không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn, Hoa Đồng hỏi cậu: “Điện thoại của ông bị trộm à?”
Tần Phóng sờ sờ, không có trong túi, cậu bảo: “Hết pin tôi để ở ký túc xá sạc rồi, không mang theo.”
Bình thường nếu Tần Phóng ra ngoài một mình không dẫn theo Hình Viêm thì cứ ôm khư khư điện thoại không buông, sợ Hình Viêm không tìm được cậu. Đến điện thoại cũng không mang theo rõ ràng xảy ra vấn đề rồi, nhưng Hoa Đồng không nói gì, chỉ bảo: “Tôi còn tưởng ông làm mất điện thoại chứ.”
Thẩm Đăng Khoa gọi rất nhiều rượu, nói hôm nay muốn mọi người cùng nhau uống say.
Tần Phóng vẫn không uống nhiều, cậu vẫn biết áng chừng. Ăn một chút cơm, rượu cũng đã uống, qua hồi lâu, cuối cùng Hoa Đồng vẫn lên tiếng hỏi Tần Phóng: “Ông cãi nhau với Hình Viêm à?”
Tần Phóng lắc đầu bảo: “Không.”
“Thế ông làm sao thế?” Hoa Đồng hiểu rõ Tần Phóng, cậu có vấn đề hay không Hoa Đồng liếc mắt là nhìn ra được, dù sao cũng như vậy.
Tần Phóng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: “Tỉnh mộng rồi thôi.”
Hoa Đồng không hỏi sâu hơn, chỉ nhoẻn cười, bảo rằng: “Mùa tốt nghiệp mùa chia tay, xảy ra cái gì thì kết thúc cái đó, cũng bình thường mà. Người anh em à, tỉnh thì tỉnh thôi.”
Hoa Đồng trả lời tự nhiên như vậy, Tần Phóng còn rất bất ngờ. Cậu nhìn về phía Hoa Đồng, Hoa Đồng cụng ly với cậu: “Nếu ông cảm thấy mấy tháng trước là một giấc mộng đẹp, vậy cũng đáng giá. Nếu thấy nó không ra gì, tỉnh rồi cũng hay, là một chuyện rất tốt. Ông cảm thấy nó là cái gì?”
Thi thoảng Hoa Đồng lại trở nên sâu sắc như vậy, Tần Phóng nghe cậu ấy nói rồi khẽ nhoẻn cười, chớp mắt bảo: “…Thế chắc chắn là giấc mộng đẹp.”
“Thế thì đáng giá, không thiệt thòi gì cả.” Hoa Đồng bảo.
Tần Phóng gật đầu, hỏi cậu ấy: “Tôi còn chưa nói tôi thất tình, sao ông đã an ủi tôi thế.”
Hoa Đồng nhấp một ngụm bia, sau đó bảo: “Tôi đến buổi lễ tốt nghiệp.”
Tần Phóng nghe vậy khẽ bật cười, gật đầu: “Bảo sao.”
Ngày hôm đó Hoa Đồng tới sau, tan học rảnh rang đi lòng vòng, cậu ngồi ở hàng ghế cuối cùng bên kia. Lúc Hình Viêm lên sân khấu, mới đầu Hoa Đồng còn chụp ảnh, nếu không phải ở đó không có mạng cậu đã gửi vào group, giúp Tần Phóng khoe bạn trai.
Sau đó những lời viện trưởng nói, hình ảnh trên màn hình, Hoa Đồng cũng thấy hết.
Lúc đó Hoa Đồng cũng rất bất ngờ, bất ngờ rồi khẽ chửi thề trong lòng một tiếng.
Trước đó họ nhắc tới chuyện này Tần Phóng không biết cái gì, bây giờ quay đầu nghĩ lại, lại thấy hơi buồn cười.
Kể từ buổi lễ ngày hôm đó, Tần Phóng và Hình Viêm không gặp nhau. Ngoài ngày hôm ấy ra, mấy ngày sau đó Hình Viêm gọi điện thoại cho cậu, Tần Phóng vẫn không bắt máy, sau đó cũng không có cú điện thoại nào nữa.
Nếu nói Tần Phóng hiểu rõ Hình Viêm, cậu thực sự không hiểu, nếu không thì đã không đến nỗi bị giấu như vậy. Nếu nói cậu không hiểu, vậy thì cũng không đúng. Cho cậu manh mối cậu có thể xâu chuỗi lại được, có rất nhiều chuyện trước đó không nghĩ ra, bây giờ đều đã rõ ràng.
Bởi sự hiểu ngầm giữa họ mà Tần Phóng không cần phải hỏi thêm câu nào nữa.
Mỗi ngày Tần Phóng vẫn ôn thi, sinh hoạt như thường lệ, thể như không có bất cứ thay đổi gì, nếu có chỉ là thiếu mất chút gì đó. Thi thoảng cậu có thể cảm nhận được phía sau có cái bóng quen thuộc, cậu quá quen với người ấy, từng hơi thở, nhiệt độ của anh, Tần Phóng đều có thể cảm nhận được rõ ràng. Nhưng cậu vẫn không quay đầu lại, cậu sẽ không quay đầu lại.
Kể từ ban đầu, trong dự định tương lai của Hình Viêm đã không hề có cậu.
Hình Viêm cho cậu một đoạn tình yêu cháy bỏng hoàn mỹ, Hình Viêm cho cậu một giấc mộng chưa tới lúc tỉnh, nhưng Tần Phóng đã tỉnh rồi, tỉnh rồi thì không nên quay đầu nữa.
Tần Phóng bước đi đeo tai nghe, cúi xuống, không hề ngoái đầu lại.
Bạn cùng phòng cầm bằng tốt nghiệp rồi nán lại hai ngày, sau đó cũng rời đi. Trước khi đi Thẩm Đăng Khoa không khóc, mà Trần Kha lại nhòe lệ. Họ không làm tiệc chia tay, ba chữ này khiến người ta thấy khắc khoải, dù sao khoảng thời gian qua đã ngồi lại ăn với nhau nhiều lần như vậy, bỏ tiệc chia tay đi.
Ký túc xá chợt trở nên trống trải, chỉ còn mình Tần Phóng.
Mỗi ngày Tần Phóng ở trong phòng tự học, thời gian và đầu óc bị việc ôn thi choán đầy. Choán đầy rồi thì cậu không còn nghĩ ngợi vẩn vơ, trong lòng mới được bình tĩnh.
Những khi không có tiết Hoa Đồng ngồi ôn tập với cậu, có tiết thì ai lên lớp người ấy. Họ không nhắc tới Hình Viêm, có nhắc tới cũng không cố gắng tránh né. Lúc nhắc tới cái tên này Tần Phóng vẫn rất bình thản, không có dòng cảm xúc tiêu cực, thậm chí cậu còn có thể cười bảo “Cứ học lại nghĩ giá mà anh Viêm chia một nửa bộ não thông minh cho mình”.
Cái người Hình Viêm, cái tên “anh Viêm”, đối với Tần Phóng mà nói hơi nhói lòng, nhưng ngoại trừ cảm giác nhói đau kia ra, mọi điều anh để lại vẫn rất đẹp đẽ.
Cậu không quay trở lại căn nhà cũ, cậu và Hình Viêm đều có chìa khóa, chìa khóa Tần Phóng đặt trong ngăn kéo, không chạm vào nữa.
Căn nhà cũ quá đẹp, mọi điều trong đó đều quá đẹp đẽ, từng dòng hồi ức, hơi thở với Tần Phóng bây giờ mà nói cậu không thể gánh vác được, bởi vậy nên cậu không tới, không dám tới.
Trình Đông gửi tin nhắn wechat: Anh Phóng à, cuối tuần đi chơi không? Tần Phóng trả lời: Ôn thi không có thời gian.
Trình Đông: Anh Viêm đi không?
Tần Phóng: Anh không biết, cậu hỏi anh ấy đi.
Trình Đông: Sao lại để em hỏi? Sao anh không hỏi.
Tần Phóng không trả lời.
Vòng bạn bè của Hình Viêm vốn không đăng gì cả, sau đó Tần Phóng cũng không đăng gì thêm, trên cùng vẫn là nồi hạch đào rang đường. Chỗ hạch đào chưa ăn hết cất trong tủ lạnh nhà cũ, hương đường ngào ngạt quẩn quanh mãi, không biết giờ còn thoảng hương không, mà có lẽ hương đã tản đi rồi.
Tần Phóng cười cười, đặt điện thoại xuống, cầm bút lên xoay tròn. Tình cảm kỳ diệu quá.
Hôm trước Tần Phóng và Hình Viêm vẫn còn bám lấy nhau, ngọt như chìm trong hũ mật.
Vậy mà hôm sau họ có thể cắt đứt toàn bộ liên hệ, hoàn toàn tách ra.
Tin nhắn cuối cùng trong khung trò chuyện thế mà lại là Tần Phóng gửi trước, “Em tới dưới nhà rồi cục cưng.”
Cuộc trò chuyện dừng ở đây, ở tiếng “Cục cưng” này.
Ngấy đến chết.
Mấy ngày qua Tần Phóng xem đi xem lại cuộc trò chuyện rất nhiều lần, Hình Viêm không nhiều lời, nhưng thi thoảng pha trò cười cũng rất vui, có một khoảng thời gian Hình Viêm thích nhắn tin gọi cậu là “Người anh em”, để trêu chọc cái thời Tần Phóng nửa cong nửa thẳng cứ luôn miệng coi họ là “anh em tốt”.
Mấy ngày qua Tần Phóng biểu hiện rất bình tĩnh, tỉnh giấc rồi thì không dây dưa mộng mị thêm, dõi về phía trước không ngoái đầu nhìn lại, hào sảng thản nhiên giống như cậu đã từng.
Trước đây Tần Phóng từng thất tình không biết bao nhiêu lần, thất tình do hết duyên, vậy thôi.
Lần này có lẽ cũng như vậy.
Chỉ là nửa đêm choàng tỉnh giấc, đập vào mắt là căn phòng ký túc trống trải, Tần Phóng vẫn còn chưa dứt khỏi giấc mơ, trong lòng cũng trống rỗng. Tần Phóng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, nghiêng người trên gối, đầu ngón tay túm chặt ga trải giường.
Trong mộng, trong lòng cậu in một hình bóng. Trắng trẻo, gầy còm, đôi mắt đẹp mê ly. Họ nằm trong căn phòng rạng ánh dương, nằm trên chiếc giường kia, người bên cạnh ngủ ngon giấc, dậy rồi không ngái ngủ, lặng lẽ nhìn cậu cười, vừa đẹp vừa dịu hiền.
Tần Phóng nhắm nghiền mắt lại, ôm chặt lấy chiếc gối, mu bàn tay nổi gân xanh, bàn tay vì siết chặt mà run bần bật. Cậu cọ mặt lên gối, ra sức dụi mắt vào, sau đó vùi mặt xuống, khẽ khàng chạm môi hôn.
Tần Phóng đưa ngón trỏ lên lau, cảm thấy oi bức, kéo vạt áo lên lau mặt.
Tần Phóng về ký túc xá tắm rửa, sau đó nằm dài trên giường, ngủ từ trưa đến buổi sáng ngày hôm sau. Cậu ngủ rất say, từ sáng tới tối rồi lại tới hừng đông.
Điện thoại có rất nhiều cuộc gọi lỡ, có của Hình Viêm có của người khác, nhưng không có tin nhắn, Tần Phóng rửa mặt rồi đi học, không mang theo điện thoại.
Trần Kha bảo hôm qua Hình Viêm tới ký túc xá tìm cậu, cậu ngủ suốt, Hình Viêm ngồi trên ghế hơn một tiếng rồi đi.
Tần Phóng bảo, ừm, em biết rồi.
Tan học trở về bạn cùng phòng đã mua cơm đặt lên bàn cậu.
Thẩm Đăng Khoa dè dặt nhìn cậu, anh hỏi: “Thiếu gia à, có ổn không?”
Tần Phóng cười hỏi: “Em làm sao?”
Thẩm Đăng Khoa nói: “Anh thấy tâm tình cậu không được tốt.”
Trần Kha ngồi bên cạnh bảo: “Ông nhìn ra được à?”
Thẩm Đăng Khoa cũng không dám nhiều lời, Tần Phóng nói: “Tâm tình vẫn được, tối ra ngoài uống rượu đi!”
“Được rồi!” Thẩm Đăng Khoa gật đầu, “Gọi Đồng Nhi nhé?”
Tần Phóng nói: “Ừm, mọi người gọi cậu ấy nhé, em hơi mệt, ngủ một giấc.”
Tần Phóng lại lên giường nằm, nhắm mắt như đã vào giấc, cả buổi chiều không động đậy.
Hôm qua cậu ngủ thật, nhưng hôm nay vẫn có tinh thần, vẫn tỉnh táo, chỉ là không muốn động đậy, cũng không muốn nói chuyện. Cậu để điện thoại chế độ yên lặng, sau đó hết pin tự tắt máy, Tần Phóng cũng không sạc điện cho nó.
Tâm tình quá hỗn loạn, cậu không muốn nghĩ ngợi, cũng không có ý định ấy.
Kệ nó rối bời hỗn loạn đi, Tần Phóng thầm nghĩ, nếu loạn rồi mà vẫn có thể vui vẻ thì khác nào kẻ khờ chứ.
Có lẽ Thẩm Đăng Khoa nói với Hoa Đồng tâm tình Tần Phóng không được tốt lắm, lúc gặp mặt Hoa Đồng cũng không hỏi nhiều, chỉ huých vào vai cậu. Ban ngày cậu gọi điện thoại mà Tần Phóng không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn, Hoa Đồng hỏi cậu: “Điện thoại của ông bị trộm à?”
Tần Phóng sờ sờ, không có trong túi, cậu bảo: “Hết pin tôi để ở ký túc xá sạc rồi, không mang theo.”
Bình thường nếu Tần Phóng ra ngoài một mình không dẫn theo Hình Viêm thì cứ ôm khư khư điện thoại không buông, sợ Hình Viêm không tìm được cậu. Đến điện thoại cũng không mang theo rõ ràng xảy ra vấn đề rồi, nhưng Hoa Đồng không nói gì, chỉ bảo: “Tôi còn tưởng ông làm mất điện thoại chứ.”
Thẩm Đăng Khoa gọi rất nhiều rượu, nói hôm nay muốn mọi người cùng nhau uống say.
Tần Phóng vẫn không uống nhiều, cậu vẫn biết áng chừng. Ăn một chút cơm, rượu cũng đã uống, qua hồi lâu, cuối cùng Hoa Đồng vẫn lên tiếng hỏi Tần Phóng: “Ông cãi nhau với Hình Viêm à?”
Tần Phóng lắc đầu bảo: “Không.”
“Thế ông làm sao thế?” Hoa Đồng hiểu rõ Tần Phóng, cậu có vấn đề hay không Hoa Đồng liếc mắt là nhìn ra được, dù sao cũng như vậy.
Tần Phóng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: “Tỉnh mộng rồi thôi.”
Hoa Đồng không hỏi sâu hơn, chỉ nhoẻn cười, bảo rằng: “Mùa tốt nghiệp mùa chia tay, xảy ra cái gì thì kết thúc cái đó, cũng bình thường mà. Người anh em à, tỉnh thì tỉnh thôi.”
Hoa Đồng trả lời tự nhiên như vậy, Tần Phóng còn rất bất ngờ. Cậu nhìn về phía Hoa Đồng, Hoa Đồng cụng ly với cậu: “Nếu ông cảm thấy mấy tháng trước là một giấc mộng đẹp, vậy cũng đáng giá. Nếu thấy nó không ra gì, tỉnh rồi cũng hay, là một chuyện rất tốt. Ông cảm thấy nó là cái gì?”
Thi thoảng Hoa Đồng lại trở nên sâu sắc như vậy, Tần Phóng nghe cậu ấy nói rồi khẽ nhoẻn cười, chớp mắt bảo: “…Thế chắc chắn là giấc mộng đẹp.”
“Thế thì đáng giá, không thiệt thòi gì cả.” Hoa Đồng bảo.
Tần Phóng gật đầu, hỏi cậu ấy: “Tôi còn chưa nói tôi thất tình, sao ông đã an ủi tôi thế.”
Hoa Đồng nhấp một ngụm bia, sau đó bảo: “Tôi đến buổi lễ tốt nghiệp.”
Tần Phóng nghe vậy khẽ bật cười, gật đầu: “Bảo sao.”
Ngày hôm đó Hoa Đồng tới sau, tan học rảnh rang đi lòng vòng, cậu ngồi ở hàng ghế cuối cùng bên kia. Lúc Hình Viêm lên sân khấu, mới đầu Hoa Đồng còn chụp ảnh, nếu không phải ở đó không có mạng cậu đã gửi vào group, giúp Tần Phóng khoe bạn trai.
Sau đó những lời viện trưởng nói, hình ảnh trên màn hình, Hoa Đồng cũng thấy hết.
Lúc đó Hoa Đồng cũng rất bất ngờ, bất ngờ rồi khẽ chửi thề trong lòng một tiếng.
Trước đó họ nhắc tới chuyện này Tần Phóng không biết cái gì, bây giờ quay đầu nghĩ lại, lại thấy hơi buồn cười.
Kể từ buổi lễ ngày hôm đó, Tần Phóng và Hình Viêm không gặp nhau. Ngoài ngày hôm ấy ra, mấy ngày sau đó Hình Viêm gọi điện thoại cho cậu, Tần Phóng vẫn không bắt máy, sau đó cũng không có cú điện thoại nào nữa.
Nếu nói Tần Phóng hiểu rõ Hình Viêm, cậu thực sự không hiểu, nếu không thì đã không đến nỗi bị giấu như vậy. Nếu nói cậu không hiểu, vậy thì cũng không đúng. Cho cậu manh mối cậu có thể xâu chuỗi lại được, có rất nhiều chuyện trước đó không nghĩ ra, bây giờ đều đã rõ ràng.
Bởi sự hiểu ngầm giữa họ mà Tần Phóng không cần phải hỏi thêm câu nào nữa.
Mỗi ngày Tần Phóng vẫn ôn thi, sinh hoạt như thường lệ, thể như không có bất cứ thay đổi gì, nếu có chỉ là thiếu mất chút gì đó. Thi thoảng cậu có thể cảm nhận được phía sau có cái bóng quen thuộc, cậu quá quen với người ấy, từng hơi thở, nhiệt độ của anh, Tần Phóng đều có thể cảm nhận được rõ ràng. Nhưng cậu vẫn không quay đầu lại, cậu sẽ không quay đầu lại.
Kể từ ban đầu, trong dự định tương lai của Hình Viêm đã không hề có cậu.
Hình Viêm cho cậu một đoạn tình yêu cháy bỏng hoàn mỹ, Hình Viêm cho cậu một giấc mộng chưa tới lúc tỉnh, nhưng Tần Phóng đã tỉnh rồi, tỉnh rồi thì không nên quay đầu nữa.
Tần Phóng bước đi đeo tai nghe, cúi xuống, không hề ngoái đầu lại.
Bạn cùng phòng cầm bằng tốt nghiệp rồi nán lại hai ngày, sau đó cũng rời đi. Trước khi đi Thẩm Đăng Khoa không khóc, mà Trần Kha lại nhòe lệ. Họ không làm tiệc chia tay, ba chữ này khiến người ta thấy khắc khoải, dù sao khoảng thời gian qua đã ngồi lại ăn với nhau nhiều lần như vậy, bỏ tiệc chia tay đi.
Ký túc xá chợt trở nên trống trải, chỉ còn mình Tần Phóng.
Mỗi ngày Tần Phóng ở trong phòng tự học, thời gian và đầu óc bị việc ôn thi choán đầy. Choán đầy rồi thì cậu không còn nghĩ ngợi vẩn vơ, trong lòng mới được bình tĩnh.
Những khi không có tiết Hoa Đồng ngồi ôn tập với cậu, có tiết thì ai lên lớp người ấy. Họ không nhắc tới Hình Viêm, có nhắc tới cũng không cố gắng tránh né. Lúc nhắc tới cái tên này Tần Phóng vẫn rất bình thản, không có dòng cảm xúc tiêu cực, thậm chí cậu còn có thể cười bảo “Cứ học lại nghĩ giá mà anh Viêm chia một nửa bộ não thông minh cho mình”.
Cái người Hình Viêm, cái tên “anh Viêm”, đối với Tần Phóng mà nói hơi nhói lòng, nhưng ngoại trừ cảm giác nhói đau kia ra, mọi điều anh để lại vẫn rất đẹp đẽ.
Cậu không quay trở lại căn nhà cũ, cậu và Hình Viêm đều có chìa khóa, chìa khóa Tần Phóng đặt trong ngăn kéo, không chạm vào nữa.
Căn nhà cũ quá đẹp, mọi điều trong đó đều quá đẹp đẽ, từng dòng hồi ức, hơi thở với Tần Phóng bây giờ mà nói cậu không thể gánh vác được, bởi vậy nên cậu không tới, không dám tới.
Trình Đông gửi tin nhắn wechat: Anh Phóng à, cuối tuần đi chơi không? Tần Phóng trả lời: Ôn thi không có thời gian.
Trình Đông: Anh Viêm đi không?
Tần Phóng: Anh không biết, cậu hỏi anh ấy đi.
Trình Đông: Sao lại để em hỏi? Sao anh không hỏi.
Tần Phóng không trả lời.
Vòng bạn bè của Hình Viêm vốn không đăng gì cả, sau đó Tần Phóng cũng không đăng gì thêm, trên cùng vẫn là nồi hạch đào rang đường. Chỗ hạch đào chưa ăn hết cất trong tủ lạnh nhà cũ, hương đường ngào ngạt quẩn quanh mãi, không biết giờ còn thoảng hương không, mà có lẽ hương đã tản đi rồi.
Tần Phóng cười cười, đặt điện thoại xuống, cầm bút lên xoay tròn. Tình cảm kỳ diệu quá.
Hôm trước Tần Phóng và Hình Viêm vẫn còn bám lấy nhau, ngọt như chìm trong hũ mật.
Vậy mà hôm sau họ có thể cắt đứt toàn bộ liên hệ, hoàn toàn tách ra.
Tin nhắn cuối cùng trong khung trò chuyện thế mà lại là Tần Phóng gửi trước, “Em tới dưới nhà rồi cục cưng.”
Cuộc trò chuyện dừng ở đây, ở tiếng “Cục cưng” này.
Ngấy đến chết.
Mấy ngày qua Tần Phóng xem đi xem lại cuộc trò chuyện rất nhiều lần, Hình Viêm không nhiều lời, nhưng thi thoảng pha trò cười cũng rất vui, có một khoảng thời gian Hình Viêm thích nhắn tin gọi cậu là “Người anh em”, để trêu chọc cái thời Tần Phóng nửa cong nửa thẳng cứ luôn miệng coi họ là “anh em tốt”.
Mấy ngày qua Tần Phóng biểu hiện rất bình tĩnh, tỉnh giấc rồi thì không dây dưa mộng mị thêm, dõi về phía trước không ngoái đầu nhìn lại, hào sảng thản nhiên giống như cậu đã từng.
Trước đây Tần Phóng từng thất tình không biết bao nhiêu lần, thất tình do hết duyên, vậy thôi.
Lần này có lẽ cũng như vậy.
Chỉ là nửa đêm choàng tỉnh giấc, đập vào mắt là căn phòng ký túc trống trải, Tần Phóng vẫn còn chưa dứt khỏi giấc mơ, trong lòng cũng trống rỗng. Tần Phóng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, nghiêng người trên gối, đầu ngón tay túm chặt ga trải giường.
Trong mộng, trong lòng cậu in một hình bóng. Trắng trẻo, gầy còm, đôi mắt đẹp mê ly. Họ nằm trong căn phòng rạng ánh dương, nằm trên chiếc giường kia, người bên cạnh ngủ ngon giấc, dậy rồi không ngái ngủ, lặng lẽ nhìn cậu cười, vừa đẹp vừa dịu hiền.
Tần Phóng nhắm nghiền mắt lại, ôm chặt lấy chiếc gối, mu bàn tay nổi gân xanh, bàn tay vì siết chặt mà run bần bật. Cậu cọ mặt lên gối, ra sức dụi mắt vào, sau đó vùi mặt xuống, khẽ khàng chạm môi hôn.
Danh sách chương