“Anh ơi nhà Dật Phu đi đường nào ạ?” Cô gái trẻ tuổi tới đây hỏi đường, có chút ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào đàn anh đẹp trai trước mặt.

Tần Phóng buông mắt nhìn cô: “Nhà Dật Phu hả?”

(Nhà Dật Phu: Thiệu Dật Phu là một nhà chế tác điện ảnh, ông trùm giải trí nổi danh ở Hồng Kông, ông thường xuyên quyên góp xây dựng các giảng đường, nhà nghiên cứu khoa học; từ năm 1985 bắt đầu quyên góp ở đại lục. Các tòa nhà đó được đặt theo tên ông)

“Vâng ạ,” Cô gái lấy điện thoại di động ra, cho Tần Phóng xem địa điểm hoạt động, “Cái này ấy ạ.”

Tần Phóng dở khóc dở cười, nói với cô: “Không phải khu này đâu em.”

Cô gái mơ màng: “Dạ? Nhưng trên đó viết ở dãy nhà này mà, em còn đi từ bên đó tới.”

“Năm nhất à?” Tần Phóng nói với cô, “Em phải quay lại thôi, nhà Dật Phu không ở đây, địa chỉ trên đó viết sai rồi. Rảnh thì cùng bạn cùng phòng đi dạo trường học đi, dù sao cũng phải ở bốn năm nữa, làm quen một chút.”

Dạo này thời tiết lành lạnh, Tần Phóng mặc chiếc áo khoác dày, quần jean, đi giày thể thao.

Bình thường cậu hay mặc như vậy, dáng đẹp mặc gì cũng rất đẹp trai. Lúc này hai vai đeo balo cúi đầu nói chuyện, trông rất ôn hòa, khiến người ta không khỏi đỏ mặt lên.

Cô bé gật đầu liên tục, nói cảm ơn rồi lại nói tạm biệt.

Tần Phóng nhớ lại lúc cậu mới tới trường học cũng rất mông lung, đi tới đâu cũng lạc. Bây giờ thì cậu đã quá quen thuộc với nơi này, đây đã là năm thứ năm cậu ở lại trường học, giờ nói với cậu một cái cây, cậu gần như có thể nói nó ở rừng nào.

Một kẻ già đời ở đại học C, Tần Phóng cười nghĩ.

Buổi chiều có một buổi tọa đàm, dù sao cậu cũng rảnh rang, định bụng tới nghe một chút. Trong cặp cậu chỉ có một quyển vở và một cây bút, ngoài ra còn có chìa khóa xe và chìa khóa nhà, còn lại chẳng có gì khác. Hoa Đồng luôn bảo cậu đeo balo làm gì cho phiền phức, ít đồ như vậy cuộn lại cầm trong tay là được rồi. Nhưng Tần Phóng đi lại thích đút tay vào túi chứ không mang theo đồ, thà rằng đeo balo.

Đang đi trên đường thì cặp sách bị người ta kéo lại, Tần Phóng quay đầu nhìn thì mừng rỡ: “Trùng hợp thế.”

“Đi đâu vậy?” Trần Kha khoác vai Tần Phóng, cười hỏi cậu.

“Buổi chiều không có chuyện gì, đi nghe tọa đàm.” Tần Phóng nói.

“Khéo thế, anh cũng đi.” Bây giờ Trần Kha đã học cao học năm hai, anh và Tần Phóng thường xuyên gặp mặt nhau trong sân trường. Bởi vì điều này mà Thẩm Đăng Khoa suốt ngày khóc lóc trong nhóm của họ, hôm nay nhớ Kha tổng mai lại nhớ thiếu gia Phóng.

Hai người họ tới giảng đường, tìm một hàng ghế rồi ngồi xuống, Trần Kha kéo Tần Phóng chụp một bức hình, gửi vào trong nhóm.

—— @Đăng Khoa Nhi.

Thẩm Đăng Khoa gần như trả lời ngay tắp lự: Sao mấy người suốt ngày tình cờ gặp nhau thế, hở ra là tình cờ gặp nhau, tôi thấy hai người cố ý hẹn nhau thì có!!

Trần Kha: Chẳng cần, anh đây muốn ngày nào cũng gặp được!

Thẩm Đăng Khoa: Đồ đáng ghét!!!!

Tần Phóng nói: Lát nữa nghe tọa đàm xong bọn em còn đi ăn một bữa cơ, Kha tổng của anh bây giờ là của em rồi.

Thẩm Đăng Khoa: Aaaaa hai người phiền quá.

Mỗi lần hai người họ gặp nhau Trần Kha lại đăng ảnh gửi cho Thẩm Đăng Khoa, để anh ấy ở bên kia hò hét a á. Hai người họ này thân thiết như một, như có nền tảng như không. Thực ra quan hệ giữa con trai nếu tốt quá thực sự có cảm giác mơ hồ vượt qua giới hạn, trước đây Tần Phóng đã có cảm giác hai người họ thân thiết quá mức, nhưng quan hệ anh em này vẫn kéo dài đến khi tốt nghiệp, không tiến lên cũng không lùi bước, là một sự ăn ý ngầm, cùng hiểu lẫn nhau.

Nhà Thẩm Đăng Khoa vốn không ở thành phố này, nhưng cũng ở cùng tỉnh, mỗi lần anh trở về sẽ gặp mặt hai người họ. Mỗi lần gặp họ anh nói nhiều lắm, dường như nói mãi không hết.

Bình thường nhóm chat của ký túc xá tốt nghiệp rồi cũng dần dà không còn ai nói chuyện nữa, không nhiều nhóm còn nói chuyện đến tận bây giờ giống như họ.

Lúc ăn xong Tần Phóng còn đóng gói một phần mang về cho Hoa Đồng. Cậu ấy đã gọi điện thoại dặn Tần Phóng mang đồ ăn về cho mình, ra ngoài hẹn hò với con gái, bảo là ăn không no.

Lúc Tần Phóng trở về Hoa Đồng đang ngồi khoanh chân trên sofa gọi điện thoại, thấy Tần Phóng đi vào thì nói với đầu bên kia: “Thế không nói nữa nhé? Em nói chuyện với bạn cùng phòng đi, chán thì gọi cho anh.”

Cúp máy rồi cậu ném điện thoại sang một bên, thở dài: “Con gái bây giờ khó chiều nhở.”

“Ai bảo ông tìm em gái nhỏ cơ?” Tần Phóng không nhịn được cười, đặt thức ăn lên bàn, “Tôi đã nhắc ông rồi.”

Bạn gái Hoa Đồng mới lên năm hai, về mặt này gu của cậu ấy khác hoàn toàn Tần Phóng. Sau này bên Hình Viêm thì không nói làm gì, chứ trước đó Tần Phóng theo đuổi con gái đều thích hình tượng những cô gái trưởng thành, cao, trắng, tóc suôn dài. Hoa Đồng thì ngược lại với cậu, cậu ấy thích con gái đáng yêu, nhỏ nhắn, nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ.

Bạn gái của cậu ấy bây giờ cũng vậy, rất đáng yêu, chơi rất thú vị. Nhưng vẫn phải dỗ dành chơi cùng cô bé. Hoa Đồng tốt tính, nhưng lắm lúc dỗ dành cũng thấy nản. Nhưng Hoa Đồng thực sự là một người bạn trai rất tốt, xứng đáng với tiếng “anh”.

“Tôi cảm giác cứ như đang chơi với con nít vậy, còn có kịch bản.” Hoa Đồng đi rửa tay rồi tới đây ăn, Tần Phóng thì đi tắm rửa.

Không biết con gái bây giờ đều như vậy hay chỉ có cô bạn gái của Hoa Đồng là như thế, đầu óc cứ như trên mây, thi thoảng Tần Phóng nghe cô ấy nói chuyện mà không theo kịp dòng suy nghĩ. Lắm lúc nghe Hoa Đồng nói chuyện điện thoại, hai người họ bốn mắt nhìn nhau bất đắc dĩ nở nụ cười, Hoa Đồng không biết tiếp lời sao cho phải.

Trước đây toàn là Hoa Đồng nhìn Tần Phóng yêu đương, bây giờ thì ngược lại. Người ta ở bên đây ngọt ngào đằm thắm, mà Tần Phóng thì cô đơn chiếc bóng, sắp quên cảm giác yêu đương thế nào.

Đương nhiên chỉ nói vậy thôi, chứ quên là quên thế nào.

Không quên được. Ai mà chẳng có “anh giai”, ai còn không làm “anh giai”.

Thời gian qua đi mỗi phút mỗi giây đều trôi qua trong chân thực, từng ngày trôi qua như tích tụ lại, chầm chậm mà êm đềm. Nhưng một khi quay đầu nhìn lại, cảm tưởng như mọi chuyện trôi qua rất nhanh, có những câu chuyện đã đến hồi kết, có những câu chuyện vẫn kéo dài tới bây giờ.

Câu chuyện của Phạm Lâm Dật và Phùng Triết là đặc sắc nhất, Tần Phóng cảm thấy hai người họ như có một nguồn năng lượng sục sôi, cứ yên ả một thời gian lại không chịu đựng được.

Phùng Triết đã xác định du học từ trước, bằng cấp của cậu không tốt, ba cậu đã sắp xếp du học từ lâu. Thế nhưng Phạm Lâm Dật không đi cùng một con đường với cậu ấy. Ban đầu cậu không có ý định đi du học, sau đó vì cậu chàng kia mà cũng bắt đầu thu xếp, nói muốn ra nước ngoài học cao học.

Phùng Triết muốn đi Anh, mà chị gái Phạm Lâm Dật lại ở Mĩ, trong nhà cũng hướng cậu ấy theo con đường này. Cuối cùng Phạm Lâm Dật thấy phiền, công khai với gia đình, nói chuyện của cậu với Phùng Triết ra.

Chuyện này quá ầm ĩ, Phạm Lâm Dật suýt chút nữa bị lột da.

Hai nhà quen biết nhau, đó giờ Phùng Triết cũng được gia đình chiều chuộng, cả nhà không để ý, muốn chơi sao thì chơi. Nhưng phía Phạm Lâm Dật thì chịu khổ lắm, ba mẹ buồn rầu, trên người cơ man những vết thương. Phùng Triết đó giờ không để ý, lần này lại để tâm, biết thương bạn trai rồi, đỏ mắt nói chúng ta chia tay đi, anh đừng để bị đánh nữa.

Lúc đó Phạm Lâm Dật sa sầm mặt, bảo cậu lặp lại một lần nữa.

Phùng Triết thế mà lặp lại một lần nữa thật.

Sau đó Phùng Triết bị đánh, ba không đánh cậu mà cậu lại bị Tiểu Phạm đánh đến khóc oà. Khóc xong cũng không còn bạn trai nữa, người ta quay đầu đi Mỹ, chia tay thật rồi.

Phùng Triết lòng nguội như tro tới London.

Lúc mới đi còn yên tĩnh một thời gian, cảm thấy cuộc đời vô vị nên thường xuyên thủ thỉ tâm sự với Tần Phóng. Dần dà cũng tốt lên, không còn đau buồn nữa, nhưng cũng không chịu được. Trừ khoảng thời gian cậu ấy và Phạm Lâm Dật đến với nhau ra, dù trước đó có là anh em đơn thuần thì họ cũng không xa nhau, đây là lần đầu tiên cậu ra ngoài học mà không có Tiểu Phạm ở bên cạnh, không dễ chịu một chút nào.

Cậu cũng không chăm chỉ học tập, bắt đầu những chuyến bay đường dài, cứ rảnh ra là lại bay đi xin bạn trai quay lại. Phạm Lâm Dật cũng không dịu dàng với cậu, đến bây giờ vẫn chưa dỗ dành nguôi ngoai.

Phùng Triết bắt đầu điên cuồng spam trong vòng bạn bè, ngày hôm nay bạn thân Phạm ơi mình sai rồi, ngày mai mình yêu bạn thân Phạm nhất. Chẳng có miếng liêm sỉ nào.

Tần Phóng tắm xong đi ra lại thấy Phùng Triết đăng: Tiểu Phạm ơi mình muốn ngắm cậu khỏa thân, Tiểu Phạm ngầu nhất, bao giờ Tiểu Phạm mới làm mình đây.

Hoa Đồng cũng nhìn thấy dòng này, ngạc nhiên nói: “Phùng Triết điên rồi à? Không sợ người ta nhìn thấy à?”

Tần Phóng “hừ” một tiếng: “Điên cho Tiểu Phạm xem, đăng trong nhóm là thấy được.”

Cậu bình luận cho Phùng Triết: Đừng dẹo nữa.

Một lúc sau Phùng Triết nhắn tin “bíp bíp” liên hồi.

—— Anh Phóng à, em giới thiệu người cho anh nhé? Tần Phóng: Người nào?

—— Móa ơi, dạo này em quen một anh trai ngầu cực kỳ, đúng gu của anh luôn.

Tần Phóng đen mặt, trả lời cậu ấy: Cậu giữ cho cậu đi.

—— Em không giữ được, đến giờ này mà Tiểu Phạm vẫn chẳng đoái hoài gì tới em. Cơ mà anh này ngầu lắm luôn á, học tiến sĩ ở đây, cũng chơi motor luôn đấy.

Câu nói này có ý vị sâu xa, Phùng Triết nói xong cũng nhận ra, lập tức nói tiếp: Em không hố anh đâu! Gu của anh thiệt luôn đó.

Trong lòng Tần Phóng nói cậu làm gì có gu, chính cậu cũng không biết gu của cậu thế nào.

Tần Phóng bảo: Đừng nghĩ nhiều nữa, tôi không thích đàn ông.

Phùng Triết ở đầu bên kia nhập đi nhập lại mấy hồi, cuối cùng lại nhắn: Thế anh….

Tần Phóng: Tuy rằng tôi từng có bạn trai, nhưng tôi vẫn không thích trai, cũng tạm thời không có hứng thú với trai.

—— Thế em giới thiệu em gái xinh tươi cho anh nhé?

Tần Phóng không trả lời, liền đăng trên vòng bạn bè: @Tiểu Phạm, mau hốt tên chóa dại này về đi, phiền chết đi được.

Phùng Triết lại bảo: Anh Phóng à, nếu anh có thể giúp Tiểu Phạm quay đầu để ý tới em được, thì em sẽ không làm phiền anh nữa đâu.

Người trẻ tuổi qua lại với nhau, tan tan hợp hợp đâu phải vấn đề. Qua mấy tháng nửa năm nữa, cũng lại trở thành câu chuyện cười trên bàn tiệc, chỉ là một lời bông đùa.

Lúc đó Tần Phóng cũng ầm ĩ ở chỗ bạn bè, sau này yên ắng không còn động tĩnh, mọi người cũng cẩn thận tránh né, sau đó thì quên đi, không coi đó là vấn đề gì to tát.

Không ai đề cập tới, ngay cả cậu cũng không nhắc đến, cũng không biết không muốn treo bên miệng, hay là đã phai nhạt rồi.

Tần Phóng đi mở máy tính, Hoa Đồng ăn đồ xong, lại dùng ấm pha trà.

Hoa Đồng hỏi cậu: “Làm gì vậy?”

Tần Phóng nói: “Thầy bảo tôi giúp thầy tìm kiếm dữ liệu, ban ngày tôi không làm.”

Hoa Đồng “Ồ” một tiếng, cúi đầu chơi điện thoại.

Tần Phóng cũng không mệt, cậu tìm dữ liệu tới nửa đêm. Hoa Đồng vẫn còn đang ngồi trên sofa chơi game với bạn gái, còn bật cả chat voice. Tần Phóng nghe giọng cô bé nhỏ nhẹ trong điện thoại, thi thoảng lại bật cười.

Qua mười hai giờ đêm, điện thoại Tần Phóng đổ chuông.

Hoa Đồng liếc nhìn điện thoại trên bàn trà, nhắc cậu: “Phóng ơi điện thoại kìa.”

“Ai gọi thế?” Tần Phóng nhướng mày, thuận miệng hỏi. Không có ai gọi cho cậu muộn như vậy, chắc là nhầm số rồi.

Hoa Đồng tới gần nhìn một chút, bảo rằng: “Số lạ.”

Tần Phóng nói: “Đưa tôi đi.”

Hoa Đồng giẫm dép đi đưa tới cho cậu, Tần Phóng cũng đón lấy. Cậu không nhìn màn hình, bắt máy rồi kẹp bên tai: “Alo?”

Đầu dây bên kia không có tiếng, Tần Phóng còn nói: “Alo?”

Cậu vừa dứt lời, lia mắt nhìn góc nhỏ dưới màn hình, sợi dây nào đó trong đầu khẽ rung lên.

Cậu kẹp điện thoại, động tác gõ phím cũng dừng lại, đột nhiên nhoẻn cười, một nụ cười rất đỗi thản nhiên, sau đó nói với đầu dây bên kia: “Nói đi, không nói thì em cúp máy, em cúp máy rồi anh không có cơ hội chúc mừng sinh nhật em nữa đâu.”

Hoa Đồng ngẩng đầu lên nhìn.

Tần Phóng vẫn còn cười, ý cười vương trên đôi mắt, dáng vẻ rất ung dung.

Giọng nói trầm thấp trong điện thoại có vẻ rề rà, trong buổi đêm yên ả như vậy nghe có chút dịu dàng.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Tần Phóng cười nói: “Cảm ơn.”

Đầu dây bên kia hỏi cậu: “Dạo này vẫn ổn chứ.”

Tần Phóng đứng dậy, cầm điện thoại ra ngoài cửa sổ, bàn tay vịn lên cửa, nói rằng: “Vẫn ổn, rất tốt. Anh thì sao?”

Họ nói chuyện điện thoại mấy phút.

Hàn huyên đôi câu, hỏi thăm đôi điều, ngoài ra không còn gì khác.

Như những người bạn cũ.

Tần Phóng hỏi: “Anh đổi số à?”

Đối phương nói: “Không, điện thoại hỏng rồi.”

Tần Phóng châm điếu thuốc, bật lửa “tách” một tiếng, cậu buông mắt nhìn tia sáng kia.

Người ở đầu dây bên kia trầm mặc thoáng chốc, dặn rằng: “Giọng hơi khàn, hút thuốc ít thôi.”

Tần Phóng vẫn nhoẻn cười, cậu bảo: “Chưa làm xong số liệu, không ngủ được.”

Một dãy số xa lạ, hỏi thăm đôi câu vài điều ấm áp, khiến trong buổi tối cũng mang theo vẻ dịu dàng.

Họ chúc ngủ ngon lẫn nhau, không ai chủ động cúp máy.

Vài giây trôi qua, điện thoại vẫn văng vẳng tiếng hít thở của hai người.

Tần Phóng bật cười: “Thế em cúp máy nhé.”

Đối phương nói “ừ”.

Tần Phóng bảo: “Cố lên nhé.”

Đối phương nói: “Ừm.”

Cô bạn gái Hoa Đồng dịu dàng hỏi trong game: “Anh Phóng đang nói chuyện với ai à?”

Hoa Đồng nói: “Anh không hỏi.”

Cô bạn gái nói: “Có phải anh ấy giấu anh hẹn hò với cô nào rồi không?”

Cô bé quen họ muộn, còn không biết chuyện trước kia của Tần Phóng, thường xuyên lấy Hoa Đồng và Tần Phóng ra trêu chọc.

Tần Phóng nghe vậy, bật cười cất tiếng: “Không đâu, CP này của em tạm thời chưa BE đâu.”

Cô bé ở trong điện thoại cười ha ha, bảo rằng: “Chơi nốt ván này rồi thôi nhé, hai người đi ngủ đi.”

Hoa Đồng bảo: “Chúc mừng sinh nhật anh Phóng đi.”

“Chúc mừng sinh nhật!” Cô bé nói, “Anh Phóng sinh nhật vui vẻ nhé! Mai em mời các anh đi ăn!”

Tần Phóng ngồi trước máy tính thu thập số liệu, cười bảo: “Cảm ơn, anh mời hai người.”

Tần Phóng hút điếu thuốc xong, dụi vào trong gạt tàn.

Làn khói trước mặt chưa ngớt, bị cậu thổi tan ra.

Khói tản đi xa xôi, phiêu diêu uốn lượn từng đường cong mềm mại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện