Mấy lời này đã quá rõ ý rồi, xuống tầng thì sẽ có bạn trai.
Nhưng Tần Phóng thực sự không dám nghĩ như vậy, dù sao khoảng cách xa quá, về một chuyến đâu phải chuyện đùa vui.
“Mình xuống tầng cái đã,” Tần Phóng hắng giọng một cái, nói với Lưu Viên, “Nếu mình không về.. chắc buổi tối không đi ăn với mọi người được, mọi người tự sắp xếp nhé, mình trả.”
Lưu Viên chớp mắt một cái, chẳng có nét nữ tính nào, khẽ thốt lên “Đạ mấu”: “Cậu có ý gì hả? Đừng bảo cậu cũng có sắp xếp rồi nhé?!”
Tần Phóng nhìn điện thoại, còn chưa dám xác định xuống dưới tầng là có chuyện gì, bởi vậy nên chỉ bảo: “Tạm thời còn chưa biết.”
Thực ra chỉ cần ra cửa sổ ban công nhìn xuống là biết liền, nhưng Tần Phóng không muốn nhìn, cậu kiềm chế cơn kích động này mà xuống tầng. Cậu thu dọn đồ đạc, vừa đi vừa nói: “Cứ chơi thả ga, không cần tiết kiệm tiền cho mình đâu.”
“Cái tên Phóng này!!” Lưu Viên chỉ vào cậu, “Chơi vậy không vui đâu!!!”
Trước khi đóng cửa Tần Phóng vẫy tay với cô ấy, bảo rằng: “Nói không chừng lát nữa mình lại lên.”
Lúc xuống tầng đầu óc Tần Phóng trống rỗng, trong lòng đột nhiên hết sức mong chờ, nhưng lại cảm thấy không thể nào, bởi vậy nên cũng không dám mong đợi quá nhiều.”
Cả dọc đường xuống cậu không nghĩ ngợi gì, mãi đến khi cậu xuống tầng rồi, nhìn theo hướng ánh sáng, trái tim đột nhiên rơi bịch xuống, rồi bay vút lên cao.
Có một người ngồi dưới sân.
Chiếc vali hành lý cồng kềnh, anh an vị trên vali của mình, đôi chân dài chống giữ, đưa mắt nhìn về phía tòa nhà này. Dáng ngồi có phần tùy ý, bởi vậy nên sống lưng không ưỡn thẳng, cong với biên độ rất nhỏ, trông rất tuấn tú, nhưng cũng hơi gầy gò. Giữa đám đông qua lại anh chỉ mặc chiếc áo phông trắng giản đơn, bên ngoài khoác chiếc áo mỏng, tôn làn da trắng nõn, trông lại càng sáng sủa thanh tú.
Dưới tầng thật sự có… một người bạn trai.
Tần Phóng mỉm cười với anh, bạn trai liền vẫy tay về phía cậu.
“Má ơi…” Tần Phóng vừa cười vừa đi tới, cậu hơi cúi mình ôm một cái, lay nhẹ tấm lưng anh, “Anh chơi cái gì vậy..”
“Chơi trò lãng mạn?” Hình Viêm nhoẻn cười, hỏi cậu, “Lãng mạn không?”
“Lãng mạn cái quỷ gì, anh là trẻ con à.” Tần Phóng dở khóc dở cười, nhưng đôi mắt vẫn luôn sáng rỡ.
Dù sao vẫn ở nơi công cộng, Tần Phóng ôm Hình Viêm một lúc rồi buông ra, hai người một đứng một ngồi. Tần Phóng cúi đầu nói chuyện với Hình Viêm, hỏi anh rằng: “Sao anh lại về thế?”
Hình Viêm nói: “Về sớm một chuyến, sau đó còn phải quay trở lại, nhưng mà nhanh thôi.”
Tần Phóng rất đỗi vui mừng, nhưng nhất thời không nói được lời nào, chỉ nhìn Hình Viêm mãi thôi.
“Theo anh được không?” Hình Viêm đột nhiên nghiêng người về phía trước, dán sát vào người Tần Phóng, anh ngước đầu lên, vẻ mặt vô cùng chăm chú, “Đi theo anh đi, anh làm bạn trai cho em.”
Anh nghiêm túc trịnh trọng nói mấy lời không đứng đắn, Tần Phóng không kiềm chế được, khẽ cười búng trán anh: “Anh lại thay đổi thiết lập à?”
Hình Viêm gật đầu nói: “Giờ anh chẳng có thiết lập tính cách gì, muốn anh thế nào thì anh thành thế đó.”
Tần Phóng cứ cười tủm tỉm mãi, từ lúc xuống tầng đến giờ ý cười vương trên gương mặt mãi không dứt. Ban nãy Hình Viêm nói “Anh làm bạn trai cho em” nghe quá đỗi mê người, anh dịu giọng dỗ dành, khiến trái tim người ta như tan chảy.
Tần Phóng nhấc tay kéo của vali hành lý, muốn đi. Hình Viêm đứng lên đi theo cậu, Tần Phóng bảo: “Đi thôi, về nhà nào.”
Hình ảnh hai người trò chuyện và bước bên nhau quá đẹp đẽ, xung quanh có người nhìn từ nãy rồi. Năm đó Tần Phóng không sợ bị người ta nhìn ngó, bị quay video đăng lên mạng cậu cũng chẳng để tâm, huống hồ là bây giờ.
Cậu đưa Hình Viêm về nhà.
Hoa Đồng đi hẹn hò với bạn gái, chưa muộn thì chưa về nhà đâu.
“Anh giai này vào nhà em rồi thì thành người của em đấy.” Vali hành lý đặt ngoài cửa, Tần Phóng cầm dép đưa cho Hình Viêm, nói với anh.
Hình Viêm gật đầu: “Thế thì tốt quá.”
“Ban nãy em xuống tầng nhìn thấy anh,” Tần Phóng vừa cởi áo khoác vừa quay đầu lại, khẽ cong môi, “Giờ trong đầu chỉ kích động muốn làm gì đó với anh thôi.”
Cậu nói câu này quá thẳng thắn, khiến người ta nghe mà mông lung.
“Anh thích ứng với nhịp điệu này không?” Tần Phóng nhướng mày, “Anh muốn nói cũng được.. cơ mà em cởi áo rồi đấy.”
Vừa vào tới nhà phong cách quay ngoắt thế này, mới ban nãy Hình Viêm còn cười cười trêu chọc người ta, không ngờ lúc này Tần Phóng lại như vậy, nhất thời không biết nên trả lời cậu thế nào.
Tần Phóng đã không còn là cậu chàng năm đó. Năm đó cậu là chàng trai thẳng thơ ngây, Hình Viêm tán tỉnh một chút mà mặt đã đỏ au tim thìđập rộn rã, chẳng chịu được gì cả. Bây giờ đã thành gay, cong từ lâu rồi.
Nửa người trên đã bị Tần Phóng cởi sạch, cậu cởi trần mặc quần, “Tới đi, anh bảo làm bạn trai còn gì?”
“………….” Hình Viêm còn chưa cởi áo khoác, mấy lời định tán tỉnh giờ nghẹn trong họng, đứng hình thế này rồi thì tán tỉnh cái nỗi gì nữa, hoang mang mất tiêu rồi.
Tần Phóng nhướng mày nhìn Hình Viêm, ngồi trên giường vẫy tay về phía anh: “Tới đây.”
Hình Viêm đi tới, vừa tới gần một chút đã bị Tần Phóng kéo xuống. Trái tim Hình Viêm như ngừng đập, ai dè sau đó Tần Phóng chỉ tặng anh một nụ hôn trên bụng cách lớp áo phông mà thôi.
“Đùa anh thôi.” Tần Phóng ngẩng đầu, “Bị dọa rồi chứ gì, thế anh không định làm gì với em à?”
Hình Viêm cúi đầu nhìn cậu, anh bật cười: “Tại làm loạn nhịp điệu của anh, anh không biết nên trả lời thế nào.”
Tần Phóng buông anh ra, thay chiếc áo phông trong nhà, bảo rằng: “Em thay quần áo thôi.”
Nhờ trò đùa và chiếc hôn kia của Tần Phóng, hai người bỏ qua bước xa lạ sau khi đi vào nhà. Nếu không có màn đùa giỡn ấy, có lẽ bây giờ hai người đang lúng túng cố gắng xua tan cảm giác xa lạ mà thời gian mang tới.
Đây là một không gian hoàn toàn lạ lẫm với Hình Viêm, nhưng lại là nơi Tần Phóng ngày ngày sinh sống. Giữa họ có một khoảng cách thời gian, dù trong lòng họ có kích động đến mấy cũng bị khoảng không này nhắc nhở dập tan.
Nhưng giờ thì không có nữa, Tần Phóng cố ý trêu chọc như vậy, chỉ khi thực sự thân thiết mới có thể đùa như thế, không còn khoảng cách xa lạ nữa, không quan trọng nữa rồi.
Thậm chí Tần Phóng còn thay quần ngay trước mặt Hình Viêm, quần jean được cởi thay bằng chiếc quần short.
Hình Viêm đưa mắt nhìn sang nơi khác không nhìn cậu, Tần Phóng vừa mặc quần vừa nói: “Anh ngoan thế.”
“Không thì thế nào?” Hình Viêm nhìn bức tranh sơn dầu trên tường, “Giờ anh thay quần cho em thử nhé?”
“Thử đi,” Tần Phóng nói, “Anh thử để em nhìn chân anh xem em có cho anh mặc quần vào nữa không.”
“Anh nhìn chân em cũng không muốn cho em mặc quần vào,” Tần Phóng thay đồ xong Hình Viêm mới quay đầu lại, anh liếm môi, bảo rằng: “Nhưng có lời này anh chưa nói, phải nói xong cái đã.”
Lúc Hình Viêm nói câu này có vẻ rất chăm chú, trông hết sức đáng yêu.
Tần Phóng mỉm cười bảo: “Anh nói đi.”
Dù rằng mấy ngày nay trông Hình Viêm có vẻ nói nhiều hơn trước, nhưng thực ra tính cách hằn tận xương không thay đổi được, anh không phải người biết cách ăn nói, bình thường có thể che giấu được, nhưng đến khi muốn nghiêm túc nói lời nào đó, chỉ có thể nói thẳng.
Bởi vậy nên anh cũng đi thẳng vào vấn đề, câu đầu tiên anh nói với Tần Phóng là: “Anh muốn ở bên em.”
Tần Phóng khẽ dừng động tác một chút, sau đó đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy nước cho Hình Viêm.
Hình Viêm nhận lấy nhấp một ngụm, ngừng lại một chút mới tiếp lời: “Anh muốn bên em thật tốt.”
Tần Phóng nhìn anh, hỏi rằng: “Anh muốn bên em tốt như thế nào?”
Hình Viêm liếm môi dưới, nói rằng: “Muốn yêu đương với em.”
“Thì đang yêu còn gì?” Tần Phóng cũng nhấp một ngụm nước, thấm giọng bảo, “Anh làm bạn trai người ta rồi còn không chịu yêu đương à?”
“Thì.. muốn yêu mà sau này không chia tay như vậy nữa ý.” Nói mấy lời này vẫn không được tự nhiên, anh cúi đầu, đưa tay sờ lên đỉnh đầu mình, “Trước đây anh suy nghĩ chưa đủ chín chắn, bây giờ nghĩ lại đã thấy mình đi một vòng thật lớn. Có một thời gian rất dài, khi ấy anh không biết em còn ở đó hay không, thực ra anh cũng không dám nghĩ sâu xa, bởi vì anh cũng không có gì đáng để em chờ đợi.”
Tần Phóng không nói lời nào, yên lặng nghe Hình Viêm nói.
Hình Viêm từ tốn cất lời, nói một câu lại dừng lại một chút, từng câu từng từ như được chắt chiu từ trong lòng ra.
“Trước đây em bảo anh không biết yêu đương, thực ra bây giờ anh cũng không dám nói là anh biết. Anh chưa từng nhận được quá nhiều tình cảm, nên đối mặt với nó sẽ hơi hoang mang, không biết nên hành xử thế nào, bởi vậy nên suýt chút nữa anh để vụt mất một lần.”
“Từ lúc anh biết em vẫn còn ở đó, ngày nào anh cũng chỉ muốn mau mau trở về, còn chưa trở về thì anh chưa chắc chắn.” Hình Viêm nhìn Tần Phóng một chút, Tần Phóng mỉm cười với anh, Hình Viêm bảo, “Anh đã sửa lại đề bài lần trước rồi, học bá có một ưu thế là làm sai một lần sẽ không làm sai lần thứ hai, em tin chứ?”
Tần Phóng cười bảo: “Tin.”
“Chúng mình bên nhau nhé…” Hình Viêm gập xương ngón tay cái, hỏi Tần Phóng: “Được không?”
Tần Phóng liền gật đầu: “Được.”
“Anh nói dài quá.” Tần Phóng giơ tay kéo lấy Hình Viêm, bàn tay vân vê trên cần cổ anh, “Thực ra em cũng có một đống lời muốn nói, nhưng giờ không muốn nói nữa rồi.”
Hình Viêm hỏi cậu: “Thế em muốn làm gì?”
Tần Phóng mỉm cười: “Em muốn làm nhiều thứ lắm.”
Hình Viêm đã nói xong những điều cần nói rồi, trong lòng không còn hoang mang vô định nữa, bấy giờ anh nhìn Tần Phóng mỉm cười, đột nhiên cúi người hôn cậu.
“Anh cũng muốn làm nhiều thứ lắm,” Giọng Hình Viêm trở nên trầm khàn, “Em còn cần thay quần không?”
“Không cần thay nữa.” Tần Phóng đặt tay lên lưng quần, chăm chú nhìn đôi mắt Hình Viêm bảo rằng: “..Nhưng em có thể cởi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Phía sau không có gì đâu, cũng không dám có gì hết.
Ngủ ngon, cảm ơn vì đã ủng hộ.
Nhưng Tần Phóng thực sự không dám nghĩ như vậy, dù sao khoảng cách xa quá, về một chuyến đâu phải chuyện đùa vui.
“Mình xuống tầng cái đã,” Tần Phóng hắng giọng một cái, nói với Lưu Viên, “Nếu mình không về.. chắc buổi tối không đi ăn với mọi người được, mọi người tự sắp xếp nhé, mình trả.”
Lưu Viên chớp mắt một cái, chẳng có nét nữ tính nào, khẽ thốt lên “Đạ mấu”: “Cậu có ý gì hả? Đừng bảo cậu cũng có sắp xếp rồi nhé?!”
Tần Phóng nhìn điện thoại, còn chưa dám xác định xuống dưới tầng là có chuyện gì, bởi vậy nên chỉ bảo: “Tạm thời còn chưa biết.”
Thực ra chỉ cần ra cửa sổ ban công nhìn xuống là biết liền, nhưng Tần Phóng không muốn nhìn, cậu kiềm chế cơn kích động này mà xuống tầng. Cậu thu dọn đồ đạc, vừa đi vừa nói: “Cứ chơi thả ga, không cần tiết kiệm tiền cho mình đâu.”
“Cái tên Phóng này!!” Lưu Viên chỉ vào cậu, “Chơi vậy không vui đâu!!!”
Trước khi đóng cửa Tần Phóng vẫy tay với cô ấy, bảo rằng: “Nói không chừng lát nữa mình lại lên.”
Lúc xuống tầng đầu óc Tần Phóng trống rỗng, trong lòng đột nhiên hết sức mong chờ, nhưng lại cảm thấy không thể nào, bởi vậy nên cũng không dám mong đợi quá nhiều.”
Cả dọc đường xuống cậu không nghĩ ngợi gì, mãi đến khi cậu xuống tầng rồi, nhìn theo hướng ánh sáng, trái tim đột nhiên rơi bịch xuống, rồi bay vút lên cao.
Có một người ngồi dưới sân.
Chiếc vali hành lý cồng kềnh, anh an vị trên vali của mình, đôi chân dài chống giữ, đưa mắt nhìn về phía tòa nhà này. Dáng ngồi có phần tùy ý, bởi vậy nên sống lưng không ưỡn thẳng, cong với biên độ rất nhỏ, trông rất tuấn tú, nhưng cũng hơi gầy gò. Giữa đám đông qua lại anh chỉ mặc chiếc áo phông trắng giản đơn, bên ngoài khoác chiếc áo mỏng, tôn làn da trắng nõn, trông lại càng sáng sủa thanh tú.
Dưới tầng thật sự có… một người bạn trai.
Tần Phóng mỉm cười với anh, bạn trai liền vẫy tay về phía cậu.
“Má ơi…” Tần Phóng vừa cười vừa đi tới, cậu hơi cúi mình ôm một cái, lay nhẹ tấm lưng anh, “Anh chơi cái gì vậy..”
“Chơi trò lãng mạn?” Hình Viêm nhoẻn cười, hỏi cậu, “Lãng mạn không?”
“Lãng mạn cái quỷ gì, anh là trẻ con à.” Tần Phóng dở khóc dở cười, nhưng đôi mắt vẫn luôn sáng rỡ.
Dù sao vẫn ở nơi công cộng, Tần Phóng ôm Hình Viêm một lúc rồi buông ra, hai người một đứng một ngồi. Tần Phóng cúi đầu nói chuyện với Hình Viêm, hỏi anh rằng: “Sao anh lại về thế?”
Hình Viêm nói: “Về sớm một chuyến, sau đó còn phải quay trở lại, nhưng mà nhanh thôi.”
Tần Phóng rất đỗi vui mừng, nhưng nhất thời không nói được lời nào, chỉ nhìn Hình Viêm mãi thôi.
“Theo anh được không?” Hình Viêm đột nhiên nghiêng người về phía trước, dán sát vào người Tần Phóng, anh ngước đầu lên, vẻ mặt vô cùng chăm chú, “Đi theo anh đi, anh làm bạn trai cho em.”
Anh nghiêm túc trịnh trọng nói mấy lời không đứng đắn, Tần Phóng không kiềm chế được, khẽ cười búng trán anh: “Anh lại thay đổi thiết lập à?”
Hình Viêm gật đầu nói: “Giờ anh chẳng có thiết lập tính cách gì, muốn anh thế nào thì anh thành thế đó.”
Tần Phóng cứ cười tủm tỉm mãi, từ lúc xuống tầng đến giờ ý cười vương trên gương mặt mãi không dứt. Ban nãy Hình Viêm nói “Anh làm bạn trai cho em” nghe quá đỗi mê người, anh dịu giọng dỗ dành, khiến trái tim người ta như tan chảy.
Tần Phóng nhấc tay kéo của vali hành lý, muốn đi. Hình Viêm đứng lên đi theo cậu, Tần Phóng bảo: “Đi thôi, về nhà nào.”
Hình ảnh hai người trò chuyện và bước bên nhau quá đẹp đẽ, xung quanh có người nhìn từ nãy rồi. Năm đó Tần Phóng không sợ bị người ta nhìn ngó, bị quay video đăng lên mạng cậu cũng chẳng để tâm, huống hồ là bây giờ.
Cậu đưa Hình Viêm về nhà.
Hoa Đồng đi hẹn hò với bạn gái, chưa muộn thì chưa về nhà đâu.
“Anh giai này vào nhà em rồi thì thành người của em đấy.” Vali hành lý đặt ngoài cửa, Tần Phóng cầm dép đưa cho Hình Viêm, nói với anh.
Hình Viêm gật đầu: “Thế thì tốt quá.”
“Ban nãy em xuống tầng nhìn thấy anh,” Tần Phóng vừa cởi áo khoác vừa quay đầu lại, khẽ cong môi, “Giờ trong đầu chỉ kích động muốn làm gì đó với anh thôi.”
Cậu nói câu này quá thẳng thắn, khiến người ta nghe mà mông lung.
“Anh thích ứng với nhịp điệu này không?” Tần Phóng nhướng mày, “Anh muốn nói cũng được.. cơ mà em cởi áo rồi đấy.”
Vừa vào tới nhà phong cách quay ngoắt thế này, mới ban nãy Hình Viêm còn cười cười trêu chọc người ta, không ngờ lúc này Tần Phóng lại như vậy, nhất thời không biết nên trả lời cậu thế nào.
Tần Phóng đã không còn là cậu chàng năm đó. Năm đó cậu là chàng trai thẳng thơ ngây, Hình Viêm tán tỉnh một chút mà mặt đã đỏ au tim thìđập rộn rã, chẳng chịu được gì cả. Bây giờ đã thành gay, cong từ lâu rồi.
Nửa người trên đã bị Tần Phóng cởi sạch, cậu cởi trần mặc quần, “Tới đi, anh bảo làm bạn trai còn gì?”
“………….” Hình Viêm còn chưa cởi áo khoác, mấy lời định tán tỉnh giờ nghẹn trong họng, đứng hình thế này rồi thì tán tỉnh cái nỗi gì nữa, hoang mang mất tiêu rồi.
Tần Phóng nhướng mày nhìn Hình Viêm, ngồi trên giường vẫy tay về phía anh: “Tới đây.”
Hình Viêm đi tới, vừa tới gần một chút đã bị Tần Phóng kéo xuống. Trái tim Hình Viêm như ngừng đập, ai dè sau đó Tần Phóng chỉ tặng anh một nụ hôn trên bụng cách lớp áo phông mà thôi.
“Đùa anh thôi.” Tần Phóng ngẩng đầu, “Bị dọa rồi chứ gì, thế anh không định làm gì với em à?”
Hình Viêm cúi đầu nhìn cậu, anh bật cười: “Tại làm loạn nhịp điệu của anh, anh không biết nên trả lời thế nào.”
Tần Phóng buông anh ra, thay chiếc áo phông trong nhà, bảo rằng: “Em thay quần áo thôi.”
Nhờ trò đùa và chiếc hôn kia của Tần Phóng, hai người bỏ qua bước xa lạ sau khi đi vào nhà. Nếu không có màn đùa giỡn ấy, có lẽ bây giờ hai người đang lúng túng cố gắng xua tan cảm giác xa lạ mà thời gian mang tới.
Đây là một không gian hoàn toàn lạ lẫm với Hình Viêm, nhưng lại là nơi Tần Phóng ngày ngày sinh sống. Giữa họ có một khoảng cách thời gian, dù trong lòng họ có kích động đến mấy cũng bị khoảng không này nhắc nhở dập tan.
Nhưng giờ thì không có nữa, Tần Phóng cố ý trêu chọc như vậy, chỉ khi thực sự thân thiết mới có thể đùa như thế, không còn khoảng cách xa lạ nữa, không quan trọng nữa rồi.
Thậm chí Tần Phóng còn thay quần ngay trước mặt Hình Viêm, quần jean được cởi thay bằng chiếc quần short.
Hình Viêm đưa mắt nhìn sang nơi khác không nhìn cậu, Tần Phóng vừa mặc quần vừa nói: “Anh ngoan thế.”
“Không thì thế nào?” Hình Viêm nhìn bức tranh sơn dầu trên tường, “Giờ anh thay quần cho em thử nhé?”
“Thử đi,” Tần Phóng nói, “Anh thử để em nhìn chân anh xem em có cho anh mặc quần vào nữa không.”
“Anh nhìn chân em cũng không muốn cho em mặc quần vào,” Tần Phóng thay đồ xong Hình Viêm mới quay đầu lại, anh liếm môi, bảo rằng: “Nhưng có lời này anh chưa nói, phải nói xong cái đã.”
Lúc Hình Viêm nói câu này có vẻ rất chăm chú, trông hết sức đáng yêu.
Tần Phóng mỉm cười bảo: “Anh nói đi.”
Dù rằng mấy ngày nay trông Hình Viêm có vẻ nói nhiều hơn trước, nhưng thực ra tính cách hằn tận xương không thay đổi được, anh không phải người biết cách ăn nói, bình thường có thể che giấu được, nhưng đến khi muốn nghiêm túc nói lời nào đó, chỉ có thể nói thẳng.
Bởi vậy nên anh cũng đi thẳng vào vấn đề, câu đầu tiên anh nói với Tần Phóng là: “Anh muốn ở bên em.”
Tần Phóng khẽ dừng động tác một chút, sau đó đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy nước cho Hình Viêm.
Hình Viêm nhận lấy nhấp một ngụm, ngừng lại một chút mới tiếp lời: “Anh muốn bên em thật tốt.”
Tần Phóng nhìn anh, hỏi rằng: “Anh muốn bên em tốt như thế nào?”
Hình Viêm liếm môi dưới, nói rằng: “Muốn yêu đương với em.”
“Thì đang yêu còn gì?” Tần Phóng cũng nhấp một ngụm nước, thấm giọng bảo, “Anh làm bạn trai người ta rồi còn không chịu yêu đương à?”
“Thì.. muốn yêu mà sau này không chia tay như vậy nữa ý.” Nói mấy lời này vẫn không được tự nhiên, anh cúi đầu, đưa tay sờ lên đỉnh đầu mình, “Trước đây anh suy nghĩ chưa đủ chín chắn, bây giờ nghĩ lại đã thấy mình đi một vòng thật lớn. Có một thời gian rất dài, khi ấy anh không biết em còn ở đó hay không, thực ra anh cũng không dám nghĩ sâu xa, bởi vì anh cũng không có gì đáng để em chờ đợi.”
Tần Phóng không nói lời nào, yên lặng nghe Hình Viêm nói.
Hình Viêm từ tốn cất lời, nói một câu lại dừng lại một chút, từng câu từng từ như được chắt chiu từ trong lòng ra.
“Trước đây em bảo anh không biết yêu đương, thực ra bây giờ anh cũng không dám nói là anh biết. Anh chưa từng nhận được quá nhiều tình cảm, nên đối mặt với nó sẽ hơi hoang mang, không biết nên hành xử thế nào, bởi vậy nên suýt chút nữa anh để vụt mất một lần.”
“Từ lúc anh biết em vẫn còn ở đó, ngày nào anh cũng chỉ muốn mau mau trở về, còn chưa trở về thì anh chưa chắc chắn.” Hình Viêm nhìn Tần Phóng một chút, Tần Phóng mỉm cười với anh, Hình Viêm bảo, “Anh đã sửa lại đề bài lần trước rồi, học bá có một ưu thế là làm sai một lần sẽ không làm sai lần thứ hai, em tin chứ?”
Tần Phóng cười bảo: “Tin.”
“Chúng mình bên nhau nhé…” Hình Viêm gập xương ngón tay cái, hỏi Tần Phóng: “Được không?”
Tần Phóng liền gật đầu: “Được.”
“Anh nói dài quá.” Tần Phóng giơ tay kéo lấy Hình Viêm, bàn tay vân vê trên cần cổ anh, “Thực ra em cũng có một đống lời muốn nói, nhưng giờ không muốn nói nữa rồi.”
Hình Viêm hỏi cậu: “Thế em muốn làm gì?”
Tần Phóng mỉm cười: “Em muốn làm nhiều thứ lắm.”
Hình Viêm đã nói xong những điều cần nói rồi, trong lòng không còn hoang mang vô định nữa, bấy giờ anh nhìn Tần Phóng mỉm cười, đột nhiên cúi người hôn cậu.
“Anh cũng muốn làm nhiều thứ lắm,” Giọng Hình Viêm trở nên trầm khàn, “Em còn cần thay quần không?”
“Không cần thay nữa.” Tần Phóng đặt tay lên lưng quần, chăm chú nhìn đôi mắt Hình Viêm bảo rằng: “..Nhưng em có thể cởi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Phía sau không có gì đâu, cũng không dám có gì hết.
Ngủ ngon, cảm ơn vì đã ủng hộ.
Danh sách chương