Tôi quay người lại tiếp tục bước đi. Cái người phía sau ngơ ra một lúc, sau đó rảo bước đuổi theo, ôm lấy tôi từ phía sau. 

Tôi hắng giọng, trịnh trọng nói: “Hàn Mộ Vũ, trong tất cả những ngày tháng sắp tới, cậu có đồng ý trở thành bạn đời của An Nhiên, dù nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, ăn cơm hay đi ngủ, cũng sẽ để người đó yêu thương cậu, chăm sóc cậu, bảo vệ cậu không?” 

Cánh tay ôm tôi lại siết chặt thêm chút nữa. Mộ Vũ tựa lên vai tôi, lẳng lặng gật đầu. 

Tôi cọ vào mặt hắn: “Nói đi chứ thằng nhóc chết tiệt…” 

“…Đồng ý, tôi đồng ý.” -Hắn hạ giọng trả lời tôi. Mấy chữ đó vang vọng trong tai, làm chấn động tất cả những sợi dây thần kinh trên người. Hơi tê.

Giây phút đó ngọt ngào đến tột cùng. Khuôn mặt của hắn, hơi thở của hắn, vành tai mát rượi đang áp lên tóc mai tôi của hắn, cái ôm của hắn, sự run rẩy của hắn, vẻ mặt say đắm, vui mừng, tin tưởng, không chút nghi ngờ của hắn. Hắn chính là tất cả mọi thứ, khiến tôi không mong gì hơn nữa. 

Thăng quan, mua nhà, lấy vợ, cuộc đời tôi mới suôn sẻ và viên mãn làm sao. Những sự “thiên trường địa cửu”, “một đời bình yên” trong mong đợi dường như đã gần ngay trước mặt, đưa tay là có thể chạm tới. Tôi lâng lâng hạnh phúc, tưởng đây là mở đầu, hoàn toàn không lường được cú rơi không có điểm dừng đang ở ngay sau đó. 

Ngày cuối cùng trong thời gian công bố kết quả. 

Tôi giúp chị Tào xếp lại các loại đơn từ của phòng kinh doanh. Chị Tào nói đây sẽ là công việc của tôi sau này. Đang buồn ngủ uể oải thì điện thoại vang lên. Anh Cao bắt điện thoại, quay qua nói với tôi: “An Nhiên, giám đốc Lý gọi.” 

Tôi nghĩ chắc là nói về chuyện nhậm chức thôi, nào ngờ vừa đẩy cửa vào đã nhận ra không khí không được ổn. Cả ba giám đốc đều có mặt. Chị Tào đỏ mặt tía tai, đứng trước bàn làm việc của tổng giám đốc Lý. Hiển nhiên là vừa có tranh chấp. Mấy người đó thấy tôi bước vào, tổng giám đốc Lý dặn tôi đóng cửa lại. 

“An Nhiên, bên trụ sở vừa nhận được một lá thư nặc danh có liên quan đến cậu. Các sếp trên trụ sở thấy sự việc rất nghiêm trọng, yêu cầu chúng tôi điều tra chuyện này để đảm bảo công bằng. Trước khi chuyện này được giải thích rõ ràng, chúng tôi sẽ không nói bừa.” 

Tổng giám đốc Lý đưa cho tôi mấy tấm ảnh đang vương vãi trên bàn. Giám đốc Vương và giám đốc Chu ở bên cạnh chẳng nói câu nào. Mắt chị Tào nhìn tôi trân trối, trong mắt toàn là lo lắng, âm thầm lắc đầu.

Ảnh được chụp vào buổi tối, không rõ lắm, nhưng có thể thấy rõ nhân vật và động tác trong đó: trên vỉa hè, hai người đàn ông, nắm tay, ôm ấp, hôn nhau…

Tôi không biết cảm giác lúc này là gì. Trong lòng chùng xuống nhưng lại không căng thẳng đến thế. Tôi cầm một tấm trong đó lên. Trong ảnh, Mộ Vũ quỳ một gối xuống như đang cầu hôn, tôi tập trung hôn hắn một cách trân trọng. Tôi hơi ân hận về sự sơ ý của mình nhưng nhiều hơn cả là oán trách. Tại sao chất lượng ảnh kém như vậy? Nếu chụp bằng điện thoại của tôi, chắc chắn sẽ chụp đẹp hơn nữa. Thực ra dù chụp không đẹp, tôi vẫn rất muốn mang tấm này về cất giữ. 

Có lẽ biểu cảm ngu ngơ của tôi đã khiến mọi người suy diễn ra một ý nghĩa khác, ví dụ như vô tội chẳng hạn…

Tiếng của chị Tào phá vỡ bầu không khí im lặng kỳ lạ: “Có thời gian trên bảng quảng cáo điện tử trong bối cảnh của bức ảnh. 11 giờ hơn tối ngày X tháng 12. Thời điểm ấy là lúc buổi liên hoan cơ quan vừa tan. Hôm đó An Nhiên uống say… Mọi người đều có mặt ở đấy. Nhiều người chuốc rượu cậu ấy như vậy, chúng ta đều thấy mà… Lúc ra ngoài, cậu ấy đi còn không vững nữa là… Đàn ông mà say thì chuyện gì không dám làm? Tôi nghĩ chính An Nhiên còn không nhớ bản thân cậu ấy đã làm gì?”

Chị nói, ra sức dùng mắt ra hiệu cho tôi. Chỉ một thông điệp duy nhất: không được thừa nhận, có chết cũng không được thừa nhận.

“Em…quả thật không có ấn tượng gì cả…” -Trong tình huống này, tôi chỉ có thể nói xuôi theo lời của chị Tào. 

Hai giám đốc chi nhánh khác đều im lặng không lên tiếng. Giám đốc Vương bỗng buông một câu lạnh toát: “Tửu lượng của An Nhiên, chúng ta đều biết rõ. Hôm đó, lúc cậu ta chào tôi và giám đốc Chu, vẫn còn tỉnh táo phết, không giống như đã say đến mức…không phân biệt được gái trai. Giám đốc Chu, anh thấy sao?” -Ông ta quay đầu lại hỏi người bên cạnh. Giám đốc Chu im lặng mấy giây, nói: “Hôm đó tôi uống cũng không ít…không nhớ rõ nữa…” 

Giám đốc Lý dùng bút máy gõ lên bàn mấy cái, cầm ảnh chỉ vào Mộ Vũ hỏi tôi: “Người này cậu có quen không?”

“Quen, Hàn Mộ Vũ.” 

Chị Tào chêm vào một câu: “Tôi cũng quen. Không ai trong phòng kinh doanh không biết cậu ấy…Lúc trước làm ở tiệm rửa xe bên cạnh…Rất thân với cả đám chúng tôi…” 

Giám đốc Lý điềm nhiên liếc chị Tào một cái, chị còn kích động hơn cả tôi, rồi lẳng lặng ngăn sự can thiệp của chị lại. 

“An Nhiên, tôi nghe bảo dạo trước cổ tay cậu bị thương, bây giờ khỏi chưa?” -Ông ta đột nhiên đổi chủ đề, tôi không hiểu lắm, đáp: “Khỏi rồi ạ, bị thương ngoài da thôi.”

Ông ta nhìn tay tôi, tiếp tục nói: “Tôi còn nghe người trong cơ quan bảo một người bạn của cậu vì giúp cậu nên cũng bị thương rất nghiêm trọng, đứt cả ngón tay, chính là cậu Hàn Mộ Vũ này đúng không?” 

Trong ảnh, phần băng gạc màu trắng trên tay Mộ Vũ rất dễ nhận dạng. 

“Phải, chính là cậu ta.” -Chuyện này có chết tôi cũng không chối. 

“Bạn bè bình thường rất khó làm đến mức này, xem ra tình cảm của hai cậu chắc chắn không tệ…” 

Tuy tôi có thể cảm nhận được e rằng chủ đề này sẽ khiến tình hình chuyển sang hướng mất kiểm soát nhưng tôi vẫn gật đầu thừa nhận: “Chúng em là…bạn bè thân thiết.” 

“Hôm đó khuya như vậy, sao cậu còn ở chung với cậu ta? Hẹn trước? Hay tình cờ gặp mặt?” 

Hôm đó, tôi không hề biết chuyện hắn đến đón mình nên không phải hẹn trước, tình cờ gặp mặt hình như cũng không đúng, rõ ràng người ta cố tình đến đón tôi về nhà. 

Sau đó, tôi lại một lần nữa ngơ ngác thất thần. 

Chị Tào ở bên cạnh có vẻ đã sốt ruột đến mức hận không thể qua tát tôi mấy cái: “An Nhiên, em nói gì đi chứ? Em ngơ ra làm gì? Em tưởng đây là chuyện gì? Chuyện này không vô thưởng vô phạt như chuyện em nhập sai một khoản chi tiêu hay làm mất hai trăm tệ đâu! Đây không phải là chuyện đùa, bây giờ không phải là lúc cà lơ phất phơ!” 

Tôi nghĩ nghiêm trọng lắm cũng chỉ bị đuổi việc thôi, nhưng nếu có thể làm tiếp thì vẫn hay hơn, tìm việc vất vả phết. 

Tôi vứt tấm ảnh lên bàn, cố gắng khiến mình trông thật điềm đạm: “Hôm đó em quá chén, thực sự không nhớ gì hết, có thể là tình cờ gặp nhau, cũng có thể là em xỉn nên gọi điện lung tung hẹn cậu ấy đến…” 

Chị Tào khẽ thở phào nhẹ nhõm ở bên cạnh. Chỉ cần tôi khăng khăng là mình quá chén, dù có những tấm ảnh này thì làm được gì, ai có thể so đo với một người say? 

Giám đốc Lý ra hiệu cho tôi ngồi xuống, mở miệng rất thẳng thắn: “An Nhiên, bản thân tôi không có định kiến với người đồng tính, nhưng ngân hàng chúng ta chắc chắn sẽ không cho phép tình trạng này xảy ra. Phía trên ém chuyện này rất chặt, chắc chắn sẽ tiếp tục cho người điều tra. Bây giờ cậu hãy nói thẳng cho tôi biết là cậu và Hàn Mộ Vũ rốt cuộc có quan hệ gì?” 

“Bạn thân.” -Tôi nói dối mà mặt không đổi sắc: “Em không biết ai đã chụp những tấm ảnh này. Em cũng không biết mình đã đắc tội ai mà họ chơi em như vậy. Tất nhiên, chuyện này cũng phải trách em, khi không uống nhiều như vậy làm gì, rồi tưởng lầm Hàn Mộ Vũ là bạn gái em…” 

“An Nhiên, cái thằng khỉ gió này, chờ khi nào chị thấy bạn gái mày, xem chị có mách nó không.” -Chị Tào vội tiếp lời, cứ như sợ người khác không biết tôi có bạn gái. 

Giám đốc Lý nhấc tách trà lên uống mấy ngụm: “Được, mọi người ra ngoài trước đi! Tôi sẽ thuật lại tình hình với trụ sở chính để họ tìm hiểu lại. Phải rồi, chuyện bổ nhiệm…phải chờ xem ý của trụ sở thế nào.” 

Những người có mặt đều biết e rằng tình hình bây giờ không còn đơn giản như có được nhậm chức hay không nữa. 

Nhưng có những chuyện tôi phải nói trước: “Giám đốc Lý, các anh muốn tìm hiểu thế nào cũng được. Chức phó quản lý này, em cũng không ham lắm. Em chỉ muốn nói cho anh biết là mẹ em có bệnh tim, nên đừng đem những chuyện này đi làm phiền bà ấy…” 

Cả văn phòng tổng giám đốc im bặt, chỉ còn lại tiếng đồ sứ va vào nhau khi nắp tách trà liên tục gõ lên mép tách… Cuối cùng, giám đốc Lý xua tay với tôi: “Chúng tôi biết chừng mực, người không biết chừng mực là đám thanh niên các cậu…” 

Bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, trước khi chui vào phòng mình, giám đốc Vương, đã quay đầu lại nói một cách bâng quơ: “Tôi không hiểu lắm. An Nhiên à, cậu say nên làm càn thế nào cũng được, nhưng chẳng lẽ bạn cậu cũng say?” 

Vẻ mặt chanh chua đanh đá của lão khiến tôi hận đến mức nghiến răng ken két. Chị Tào thì khỏi nói, chị bênh vực tôi thấy rõ. Ngay cả giám đốc Chu mà bình thường tôi không giao du gì mấy cũng cố tình im lặng. Ai cũng biết chuyện này không thể nói bừa, chỉ một câu thôi là có thể hủy hoại một người. Thậm chí đến người nghiêm nghị hà khắc như giám đốc Lý còn phải cố gắng giữ thái độ khách quan, cho tôi cơ hội bào chữa cho mình. Tôi thực sự không biết tên họ Vương đó lấy đâu ra nhiều thù hận với tôi như vậy, tôi nghi ngờ kiếp trước mình đã giết cả nhà lão ta. 

Tôi không kiểm soát được miệng của mình, một câu nói dở hơi vọt ra. 

“Không biết nữa, nhưng, hắn có thể vì tôi mất đi một ngón tay, cho tôi thơm một cái ôm một cái thì có gì là lạ?”

“Mày im ngay cho tao.” -Chị Tào kéo tôi về văn phòng của chị, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc tôi nhận được một nụ cười khẩy đầy khinh miệt của giám đốc Vương. 

“An Nhiên, mày giỏi ghê nhỉ! Có chuyện hoang đường gì mà em chưa dính vào không?” -Chị Tào đóng cửa lại, bắt đầu lên lớp tôi. 

“Hai đứa làm gì, chị không hiểu…Sao có thể để người ta chụp mấy tấm hình….như vậy? Cái tấm, cái tấm mà Tiểu Hàn quỳ xuống đất, em ấy ấy người ta. Lúc mới nhìn thấy tấm đó, chị đã suýt xỉu tới nơi, em biết không? …Sao Tiểu Hàn lại để em mượn rượu lên cơn như vậy? Nếu là người khác, đã tát văng em từ lâu rồi…Chị đang nói chuyện với em đấy!” 

Tôi nhìn vẻ mặt nôn nóng tức giận của chị mà bỗng nhiên rất cảm động. Có một chị sếp đối đãi thật lòng với mình như vậy, tôi đã thỏa mãn lắm rồi. 

Dù là trong công việc hay trong cuộc sống, sự nhiệt tình thẳng tính của chị luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu, gần gũi và đáng tin cậy làm sao.

“Cậu ta thấy em xỉn nên muốn cõng em…” -Tôi nói. 

Chị Tào bất chợt hiểu ra, sau đó chỉ vào mặt tôi, miệng lúc mở lúc đóng, cuối cùng ném cho tôi hai chữ: “Cầm thú!” 

Tôi gãi đầu, cười khổ một cái. 

“Em đó, em chỉ biết bắt nạt người ta thật thà thôi. Sau đó, chắc chắn Tiểu Hàn đã cho em ăn đập rồi chứ gì…ăn đập rồi đúng không?” -Lời của chị có phương hướng rõ ràng dẫn đến một kết quả tươi sáng dù là giả: “Không đập em chắc chắn cũng sẽ giận em lắm! Chắc chắn!” 

Tôi lắc đầu: “Không hề.” 

“Em…em đã say đến mức đó rồi thì biết cái rắm gì? Để chị gọi điện hỏi Tiểu Hàn!” -Chị lấy điện thoại ra, do dự tới do dự lui, cuối cùng nhấc giày cao gót lên đạp tôi một cước: “An Nhiên, em gọi trước đi, em gọi cho Tiểu Hàn trước đi…Em hãy nói cho cậu ta biết phải khai thế nào.” 

Trong lòng người phụ nữ này rõ ràng đã tin rồi. 

“Chị.” -Tôi quay người, rót cho chị cốc nước: “Không cần gọi điện nữa… Nếu Mộ Vũ không thích, chị nghĩ em dám à?” 

“Em uống say, có gì không dám?” -Chị tức đến run tay. 

Chút rượu đó chẳng thấm vào đâu!

“Thôi được, dù em say, nhưng nó tỉnh.” 

“Cậu ta có thể mất ngón vì em, cho em thơm một cái thì có là gì!” -Chị ném câu nói của tôi lại cho tôi. 

Tôi bất lực. Tội gì phải thế, trong phòng đâu có người ngoài, tự lừa dối mình có gì hay? “Chị…em biết chị muốn bảo vệ em. Em cảm ơn chị nhiều lắm, nên em muốn nói thật với chị. Thực ra em và Mộ Vũ…” 

“An Nhiên!” -Chị Tào đập cốc nước xuống bàn cái “cốp”. Nước trong đó bắn ra ngoài một bãi. Tôi chưa bao giờ thấy chị dữ dằn như vậy. 

“An Nhiên, em không biết, em không biết gì cả. Sự việc không đơn giản như em nghĩ đâu. Trước đây đâu phải chưa có những chuyện tương tự. Em nghĩ hậu quả là gì? Đình chỉ công tác? Kiểm tra? Trừ tiền thưởng? Nghiêm trọng nhất là đuổi việc? Cơ quan chúng ta không như các doanh nghiệp nhỏ. Chuyện này không phải phạt tiền, đãi khách, quà cáp là có thể êm xuôi đâu. Nó sẽ được ghi lại trong hồ sơ của em với tội danh khó nghe nhất, đi theo em suốt đời, bất kể em đi đâu… Hơn nữa kiểu cơ quan như chúng ta hầu như không có bí mật gì. Nhỡ như đồn ra ngoài, sau này em phải sống sao? Xã hội này vẫn chưa khoan dung đến thế đâu. An Nhiên, em trẻ như vậy, trước giờ luôn thuận lợi, em không biết miệng lưỡi thế gian đáng sợ đến mức nào, em không biết là cuộc sống có rất nhiều khó khăn mà em không chịu được, em không biết chuyện em đang dính vào còn đáng xấu hổ hơn cả trộm cướp, cờ bạc, gái gú, gian lận, lừa đảo. Em hiểu không? Em có thể ra ngoài tìm gái làng chơi, ngủ với mấy em gội đầu, thậm chí kết hôn rồi cũng có thể bao nuôi bà ba, bà tư. Em thích chơi thế nào cũng được, không ai quan tâm. Dù em có trắng trợn lộ liễu thế nào cũng không ai lấy mấy cái đó làm điểm yếu của em. Nhưng với đàn ông thì không được. An Nhiên, chị nói cho em biết, cái này tuyệt đối không được.” 

Tôi nhìn chị, im lặng không lên tiếng. Thực ra tôi biết, trước giờ tôi đều biết, tôi chỉ không muốn nghĩ đến nó thôi. 

Chị Tào nói rất nhiều, dần dần cũng bĩnh tĩnh hơn nhiều: “Dạo trước chị giới thiệu người yêu cho em, em nói với chị em có rồi. Chị cũng thấy trong lòng em có ai đó, nhưng không thấy em dẫn ra gặp mọi người bao giờ. Bọn chị đều phỏng đoán là có phải em đang thương thầm ai không. Bây giờ, chị không cần biết người em tơ tưởng trước đây là ai, tốt nhất là em hô biến ngay cho chị một cô người yêu. Ai cũng được, chỉ cần là con gái. Còn em và Hàn Mộ Vũ, chỉ là bạn. Hiểu chưa?” 

Tôi gật đầu. Đây là kế thoái binh tạm thời thôi, nhưng trong lòng bí bách khó chịu: “Chị, chị thực sự không muốn nghe câu thật lòng của em à?” 

Sự chần chừ của chị Tào đã cho tôi cơ hội. 

“Chị, em yêu cậu ấy. Thật đấy, em yêu cậu ấy.” -Tôi có thể phớt lờ lương tâm, không thừa nhận, cũng có thể nói là mình thương thầm ai đó, thậm chí có thể tìm một người bạn khác giới giả làm tình nhân mấy ngày cũng được, nhưng đấy đều không phải là thật. Sự thật là tôi yêu Mộ Vũ. 

Sắc mặt chị Tào lập tức thay đổi liên hồi. Chị ngồi xuống, im lặng một lúc lâu, mở miệng nói: “Bất kể sau này ai hỏi, em cũng phải khăng khăng nói là giữa hai đứa chỉ có quan hệ bạn bè. Bất kể người ta cầm bằng chứng gì trong tay, em chỉ được nói là em say, không nhớ gì hết. Cuối cùng là…” -Chị nhìn tôi với ánh mắt gần như van xin: “Chị chưa nghe thấy gì hết. An Nhiên, cất những lời thật lòng của em đi…Nếu được, hãy cất trái tim của em đi luôn. Cứ tiếp tục thế này, sẽ không có lợi cho cả hai đâu.”

Những lời giáo huấn của chị Tào ít nhiều gì đã nhắc nhở tôi rằng trái tim không lấy lại được nữa. Nếu mà lấy lại được thì đã lấy từ lâu rồi, nhưng chuyện này quả thật ảnh hướng đến chuyện của tôi và Mộ Vũ. Bên tôi thế nào tạm thời không bàn tới. Tình hình bên Mộ Vũ vừa mới tốt lên một tí. Vết thương trên tay đã hồi phục kha khá. Hắn cũng về công trường đi làm rồi, rất được xem trọng, tiền lương cũng thấy tăng liên tục. Nhỡ như chuyện này bị khui ra, chẳng phải những sự công nhận mà hắn vất vả có được này đều sẽ bị phá hủy hết ư? 

Trước khi tan làm, tôi cứ mãi thần thờ. Chị Tào nói với mọi người trong phòng kinh doanh rằng việc nhậm chức của tôi bị trì hoãn là vì bộ phận nhân sự của trụ sở gặp chút vấn đề về mặt quy trình nên không ban lệnh xuống được. Lý do “gặp vấn đề về mặt quy trình” là một phạm vi rộng lớn. Có lẽ không ai truy cứu kĩ, nhưng luôn có người biết chuyện gì đang xảy ra, ví dụ như cái người chụp hình. 

Theo bản năng, tôi nghĩ khả năng mà người trong chi nhánh đã làm chuyện này là cao nhất. 

Tính tôi không tốt, nhưng bình thường cũng cực kỳ hiếm khi kết oán với ai, nên không tài nào nghĩ ra ai có lý do để hại mình. Không thể vì thù. Tôi chưa giật bồ ai bao giờ, nên cũng không thể vì tình, vậy có nghĩa là vì lợi ích rồi. 

Nếu là lợi ích thì với một người không có chí cầu tiến như tôi thì chỉ có lần tranh cử này và lần đi luyện binh kỹ thuật cấp tỉnh trước đó là liên quan đến hai chữ “tranh đoạt”. Nhưng phạm vi đó quá lớn, vì về cơ bản thì cả hai hoạt động này, mọi người đều cùng nhau tham gia. Nghĩ đến đây, nhìn người nào cũng rất khả nghi. 

Tính ra khả nghi nhất chính là Tiểu Lý Nhi, không phải vì nó có động cơ gì, mà trái lại, nó là người không có động cơ nhất. Cơ hội thi đấu kỹ thuật là nó giành được cho tôi. Nó giúp tôi vận động bỏ phiếu cho cuộc tranh cử này. Trong số tất cả mọi người, nó gần như là người ủng hộ tôi nhất. Tôi nói nó khả nghi là vì biểu hiện của nó. Bắt đầu từ hôm qua, nó đã không nói chuyện với tôi. Tôi gọi nó thì nó giả câm giả điếc. Một lúc sau, tôi ngồi lại về chỗ thì nó cứ nhìn tôi mãi, đến mức cả tấm lưng tôi nóng ran. 

Nó luôn biết trước tất cả. Thậm chí tốc độ và độ chính xác còn cao hơn cả các sếp trong chi nhánh. Vậy nên hẳn là nó đã biết gì đó. 

Tôi thấy mình nghĩ thông suốt rồi, bèn lượn qua bàn nó, bắt chước tư thế nó hay dùng khi nói chuyện với tôi, nằm dài lên dải ngăn, hỏi như không có chuyện gì xảy ra: “Lý Nhi, gần đây có tin nội bộ gì không?” 

Bàn tay đang buộc xu của nó run lên một cái. Cả chồng xu lẻng xẻng rơi đầy ra bàn, còn rớt những mấy cái xuống đất. Nó không dọn, mà ném mạnh đống giấy buộc xu trong tay xuống bàn. Nó quay đầu lại nhìn tôi, rõ ràng không có cảm xúc gì, nhưng lại trông đặc biệt…hung dữ. Ánh mắt sáng quắc, trong ánh mắt thấy rõ sự phẫn nộ, thậm chí là thù hận. Thú thật thì biểu cảm này của nó đã làm tôi giật mình, bình thường có nói có giỡn, nhưng nó chưa bao giờ nổi giận thực sự. Sự phẫn nộ bất thình lình và lộ liễu này khiến tôi có chút lúng túng. 

Tôi cảm thấy nó sẽ bùng nổ. Sự thực chứng minh là tôi rất hiểu nó. Quả nhiên nó đã nói câu: “An Nhiên, ông là đồ khốn” đầy khí thế. Tiếng nói lanh lảnh vang khắp phòng kinh doanh. Chưa đầy mấy giây đã có đồng nghiệp nhiều chuyện chạy tới: “Sao thế? An Nhiên, sao ông lại làm Tiểu Lý nổi giận?” 

Tôi cũng đang tò mò đây. Tự nhiên bị chửi, trên mặt tôi có chút mất bình tĩnh. Nào ngờ Tiểu Lý Nhi chỉ xuống đất nói: “Nó làm bung chồng xu tôi vừa buộc xong…” 

**, lý do vớ vẩn gì thế này, thế này chẳng phải vu oan à? 

Tôi vừa định lên cơn, đồng nghiệp đã vỗ vai tôi: “An Nhiên, vậy là ông không đúng rồi, còn chưa lên chức nữa đã bắt đầu ức hiếp Tiểu Lý Nhi, mau nhặt lên lại cho người ta đi?” 

Vốn định giải thích mấy câu, nhưng nhìn hốc mắt bỗng dưng đỏ hoe của Tiểu Lý, tôi cũng không nói được gì. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao bỗng dưng mọi người đều không bình thường? Đây là Tiểu Lý mà, con người hung hãn đến mức không giống phụ nữ, tỏ ra đáng thương tội nghiệp như vậy là sao? Tuy tâm trạng của tôi hôm nay đã tệ đến cùng cực, nhưng vẫn không nói gì, cúi xuống nhặt xu. Trực giác nói cho tôi biết ít nhiều gì Tiểu Lý cũng biết chút đỉnh về vụ mấy bức ảnh. Bộ dạng uất ức của nó trông thế nào cũng như tôi vừa cướp anh bạn trai vốn thuộc về nó vậy. 

Lúc tan làm, các giám đốc kiểm kho và kiểm tra các đoạn phim giám sát như thường lệ. Còn tôi đang nghĩ xem về nhà phải nói thế nào với Mộ Vũ về chuyện mấy bức ảnh thì điện thoại vang lên. Ảnh đại diện của Mộ Vũ hiện lên trên màn hình. 

Tôi nhanh chóng bắt máy, “a lô” một cách không chút sắc thái cảm xúc, đồng thời cảm nhận được ánh mắt của các giám đốc bỗng chốc lướt về phía mình.

Giọng Mộ Vũ truyền đến: “An Nhiên.” 

“Ừa.” -Tôi đá và, hỏi một cách máy móc: “Có chuyện gì?” 

“…Không có gì, nhớ anh thôi.” 

Gió khiến giọng hắn có chút “bay”. Tôi ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Các tán cây đung đưa dữ dội. Hôm nay rất lạnh. Chắc hắn vừa tan làm, đang trên đường đi bắt xe buýt. Không biết hắn mặc có đủ ấm không, không biết bàn tay đang băng bó của hắn có bị lạnh không. Rất nhiều điều mắc lại trong cuống họng, biến thành một câu: “Tôi đang ở cơ quan, có gì về rồi tôi liên lạc cậu sau.” 

Mộ Vũ nói không chút chần chừ: “Được.” 

Trước khi cúp máy, tôi vẫn không nhịn được dặn dò: “Cậu bắt taxi đi.” -Đừng vì tiết kiệm mấy đồng mà khờ khạo đứng chịu lạnh ở bến. 

Sau đó, tôi cảm nhận được ý cười nhàn nhạt của hắn lẫn trong tiếng gió gầm rít. Hắn nói: “Ừa.” 

Những cảm xúc rối ren từ từ chững lại. Trái tim đã lo lắng cả ngày của tôi cuối cùng cũng bình yên trở lại. Hắn vẫn ở đây, có gì phải sợ? 

Nào ngờ, cú điện thoại vừa kết thúc, thậm chí những ánh mắt soi mói tôi còn chưa kịp rút lại, một cánh tay đã choàng qua vai tôi một cách tự nhiên: “Lát nữa cho tui đi ăn chung với!” 

Tôi hoang mang nhìn Tiểu Lý gần như treo lên người mình. Câu nói nũng nịu gần bằng chị Chí Linh vừa rồi là của nó à? Thôi được, đúng là nó đã mô phỏng người ta, nhưng câu nói đó có ý gì?

“Ăn gì?” -Tôi rụt lại một bên. Người đàn bà này bị tâm thần à!

Nó còn không bực mình: “Thôi đi, đừng tưởng tui không biết. Ban nãy bạn ông vừa rủ ông đi ăn đúng không? Lần trước ông bảo dẫn tui đi rồi tự mình chuồn mất, lần này ông còn định chối nữa hả?” 

Muốn xỉu, chuyện gì vậy trời? Ban nãy bà chửi tui khốn nạn, quay qua quay lại tự dưng giở giọng “bạn gái” một cách khó hiểu… Bạn gái? Bạn gái! **, chẳng phải tôi đang thiếu một bình phong như vậy ư? 

Tôi kinh ngạc mừng rỡ, ngẩng đầu lên thì thấy Tiểu Lý đang mất kiên nhẫn nháy mắt với mình. Quả nhiên, nó biết hoàn cảnh của tôi bây giờ, nó đang giúp tôi. Tôi thực sự cảm động quá đi mất. Tiểu Lý mà bình thường trông hung dữ giờ bỗng xinh đẹp như tiên tử. Ngay cả ánh mắt đang nhìn tôi như nhìn thằng đần cũng long lanh xinh đẹp làm sao. Tôi mặc kệ những thứ khác, kéo tay nó dỗ dành: “Lần trước là ngoài ý muốn, lần này bà nói đi, bà nói ăn ở đâu thì tui bảo tụi nó đặt chỗ đó…” 

Sau đó, nó ngồi xuống bên cạnh tôi…bắt đầu bàn luận nghiêm túc về các quán ăn trên phố to ngõ nhỏ trong thành phố. 

Tôi cố gắng phớt lờ những ánh mắt soi mói đủ đường đang rơi trên người chúng tôi. 

Cuối cùng, chúng tôi đã đến một quán đồ Tây rất hẻo lánh, tất nhiên, không có những người bạn trong tưởng tượng, chỉ có hai đứa tôi. 

Ngồi yên ở hai bên bàn, Tiểu Lý đã không còn nhiệt tình thân thiết như lúc ở trong phòng kinh doanh nữa. Mặt lạnh tanh như tôi nợ nó nhiều tiền lắm vậy. 

Tôi cố gắng hệ thống lại lời nói, nghĩ xem nên mở miệng giải thích chuyện đó như thế nào. Tiểu Lý lên tiếng trước, nó hỏi tôi: “An Nhiên, chuyện đó là thật à?”

“Hả?” -Tôi ngơ ra trước câu hỏi của nó. 

“Đừng vờ vịt nữa! Chuyện mấy tấm ảnh!” -Nó trông có vẻ nóng nảy hơn bình thường, trừng mắt nhìn tôi, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới táp tôi mấy cái. 

Thừa nhận thật ra không khó. Nếu nó đã chịu giúp tôi như vậy thì nói cho nó biết cũng không sao. Nhưng vì thứ tình cảm không biết bắt đầu từ đâu mà nó dành cho Mộ Vũ dạo trước, tôi thấy hơi khó mở miệng. 

“Bà muốn nghe lời thật lòng hay dối trá?” -Tôi hỏi một câu gợi đòn. 

Tiểu Lý bất ngờ thôi nóng nảy ngay lập tức. Thậm chí tôi nhận ra nó hơi do dự. Đến dối trá mà nó cũng cân nhắc, vậy là nó không muốn chấp nhận sự thật này đến mức nào? Lại một người tự lừa dối bản thân. 

Thế nên tôi có nói hay không, khác biệt cũng không lớn lắm. 

Cách hành xử của Tiểu Lý sau đó rất không phù hợp với phong cách dữ dằn của nó trước giờ. Nó bất ngờ đưa tay đỡ trán một cách rất tổn thương, nói: “An Nhiên, ông khốn nạn, ông lừa tui.” 

Tôi bỗng dưng từ ông mối thành tình địch, nó không chịu được, tôi có thể hiểu. Cái tôi không hiểu là sao nó cứ mãi không quên được Mộ Vũ, rõ ràng lúc trước nó từ bỏ dứt khoát lắm mà. 

Nhưng vẫn phải giải thích. 

“Lý Nhi, không nói thật với bà là tui không đúng, nhưng bà phải biết là tui không nói được… Hơn nữa, tui đã nhắc bà là Mộ Vũ có người yêu từ lâu rồi, chỉ không nói là ai thôi… Chuyện đã qua rồi mà. Bà đâu nhất thiết phải yêu hắn…”

Tiểu Lý nhìn tôi bỗng nhiên cười rất thảm thương. Không một điềm báo, một giọt nước mắt tràn ra khỏi mắt, vẽ nên một vệt nước trắng lóa vừa dài vừa mảnh trên má nó. 

Tôi ngơ ngác. Trong bụng, tất cả lời nói đều tan thành mây khói. Tôi thậm chí quên mất phải đưa khăn giấy cho nó.

Nó lau bừa một cái, giọng nói chưa bao giờ yếu ớt đến thế: “An Nhiên, ông thực sự…thực sự…thực sự rất khốn nạn!” 

“Phải phải! Tui khốn nạn!” -Tôi vội vàng thừa nhận. Hôm nay biểu hiện của Tiểu Lý đều nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi, thậm chí có thể diễn tả bằng hai chữ “kinh hãi”.

Nó hỏi tôi: “Ông thực sự không biết hay đang giả vờ?” 

“Biết cái gì? Bà gợi ý cho tui đi chứ?” -Tôi nhìn những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi của nó, luống cuống xé cho nó một tờ khăn giấy: “Chị hai, chị đừng khóc nữa. Em sai ở chỗ nào, chị nói cho em biết đi.” 

Sau đó, nó lại bật cười, nước mắt càng ngày càng nhiều. Vẻ mặt kỳ cục đó quá thê lương, tôi cảm thấy trong lòng mình có gì đang cuộn trào.

“An Nhiên, tại sao ông không biết? Tại sao mọi người trong phòng kinh doanh đều biết, chỉ có ông không biết?” -Tiểu Lý hít sâu một cái, nói một cách rành mạch: “Người tui luôn thích trước giờ là ông đó!”

Tôi chớp chớp mắt, nghĩ đi nghĩ lại những gì mình vừa nghe thấy. Mỗi một con chữ tôi đều biết nhưng tại sao gộp lại làm một lại khó hiểu như vậy. Thế là tôi nhìn nó cả buổi trong trạng thái đứng máy, cuối cùng nói: “Bà thực sự là Lý Lâm à?” 

“Ông không tin?” -Cuối cùng nó cũng cầm được nước mắt, vừa lau mũi vừa hỏi tôi. 

Nói thật thì không tin lắm, tôi thẳng thắn trả lời: “Chuyện này…tui thực sự không cảm nhận được.” 

“Ông…” -Tiểu Lý trợn mắt một cái, rồi nhìn trần nhà màu đen của nhà hàng Tây: “Sao ông không nghĩ kĩ lại? Tại sao một viên kẹo của ông là có thể khiến tui làm cho ông biết bao nhiêu chuyện? Tại sao tui luôn kiên quyết làm chung ca với ông? Tại sao lúc nào tui cũng tìm ông tán chuyện? Tại sao tui thích cãi tay đôi với ông? Tại sao tui trang điểm xong phải cho ông xem trước? Tại sao đồ ông nói không đẹp tui sẽ không bao giờ mặc lại nữa? Tại sao tất cả tin tức tui chỉ nói cho ông biết? Tại sao trong bất kỳ tình huống gì, tui cũng bảo vệ ông? Tại sao ông cứ nghỉ lâu một tí là tui lại tìm đủ mọi lý do để gọi cho ông…Tại sao…tại sao…Ông đều không nhìn thấy?” 

…Tôi tưởng là tự nhiên, hóa ra là cố ý. Tôi tưởng là không có gì, hóa ra lại được xem trọng… Những chuyện vụn vặt đó hóa ra là những manh mối được chôn giấu kĩ càng như vậy, không để lại chút dấu vết nào, thực sự khiến tôi câm nín. 

Nhưng “Lý Nhi à, rõ ràng bà nói với tui là bà thích Mộ Vũ cơ mà. Bà còn từng khao ăn nữa. Bà quên rồi à?”

Lời giải thích của Tiểu Lý còn khiến người khác dở khóc dở cười hơn nữa: “Chị Tào thấy mỗi lần tui chào hỏi hoặc nói chuyện với anh Hàn đẹp trai, ông đều rất lo lắng. Chị ấy nghĩ có thể ông thích tui, vì một số nguyên nhân gì đó nên ngại bày tỏ với tui, nên bảo tui giả vờ thích anh Hàn đẹp trai để thử phản ứng của ông… Lúc đó tui cảm thấy ông rất bài xích chuyện tui thân với anh Hàn đẹp trai, tui thậm chí còn tưởng là ông thích tui thật. Bộ ông không thấy sau khi anh Hàn đẹp trai từ chối tui xong, tui không hề đau lòng mà còn rất vui hả? Ông tưởng tui hồn nhiên vô tư đến nỗi hồi phục nhanh như vậy ư? Đến bây giờ, cuối cùng tui cũng hiểu, là mình hiểu nhầm rồi, người ông để tâm chưa bao giờ là tui.” 

Nói đúng lương tâm thì tôi có chút cảm động. Dù là ai thì khi biết có người âm thầm làm nhiều chuyện cho mình như vậy đều sẽ cảm động, cho dù không yêu. Huống hồ chi tôi cũng từng trải qua khoảng thời gian thương thầm một người. Tâm trạng cẩn thận dè dặt, lúc lên lúc xuống đó, tôi biết những nổi đắng cay ngọt bùi trong đó. Vì hiểu nên càng cảm thấy bứt rứt. 

Tôi vét hết ruột gan, muốn tìm đôi lời để an ủi cô bé trông có vẻ quật cường này, nhưng tiếc là không có. 

“Nghe tin này, ông không định nói gì hết à?” -Tiểu Lý cầm thìa lên, chậm rãi khuấy li cà phê đã không còn bốc khói trước mặt mình, chờ tôi lên tiếng. 

Tất cả tình yêu của tôi đều đã dồn hết cho một người, chẳng còn thừa lại chút nào để cho người khác. Thế nên dù không nhẫn tâm, tôi cũng chỉ có thể nói một câu “Cảm ơn.” 

Tiểu Lý như không nghe thấy, tiếp tục khuấy cà phê. Tôi đành im lặng chờ nó khuấy đến mỏi tay. 

Cuối cùng nó cũng dừng lại, nhấc tách lên uống cà phê như uống bia, không còn chút hình tượng nào. Rồi nó lau miệng, hất cằm. Ánh mắt tỉnh táo sắc bén, mang theo sự kiêu ngạo không ai sánh bằng quen thuộc. 

“Không có chi.” -Nó nói. Ngữ khí đã bình tĩnh trở lại. Quét sạch sự ủ rũ ban nãy, nó bắt đầu dặn dò chuyện chính sự: “Không biết ai đã bỏ ảnh vào khe cửa của văn phòng tổng giám đốc trục sở. Trong ngân hàng kỵ cái này, chắc chắn sẽ cho người điều tra chuyện này. Hai người xem có gì cần phải dọn dẹp không. Dạo này đừng gặp nhau nữa, cố gắng bớt liên lạc, đừng để người ta nắm thóp. Nhỡ có vấn đề gì, nhớ là có chết cũng không thừa nhận. Phải rồi, có nhiều người biết chuyện của ông và anh Hàn đẹp trai không?” 

“Tính luôn bà là bốn, tui chưa ngu đến mức rêu rao cho cả thế giới biết.” 

Tiểu Lý liếc tôi một cái: “Đủ thông minh thì sao lại để người khác chụp được loại ảnh này…” 

“…” 

“Hãy đảm bảo những người biết chuyện đều đáng tin, bảo họ tuyệt đối phải giữ kín như bưng… Và ông có bạn gái, chính là tui, đợi chuyện này qua rồi thì mình giải tán.” 

Nói xong, người ta xách túi đi ra ngoài. Tôi vội gọi nó lại, ngỏ ý đưa nó về nhà. Nó dừng lại trước cửa, từ từ quay người lại, nghẹn ngào hỏi tôi: “Một chút cơ hội cũng không có sao? Tui?” 

Cái người từng nói oang oang là khinh tôi, ghét tôi, đang nhìn tôi với thái độ quyết liệt chưa từng có, vừa khát khao vừa tuyệt vọng.

Vô cùng bất lực, tôi nghĩ tôi sẽ cố gắng đền đáp những điều tốt đẹp mà nó đã dành cho tôi dưới mọi hình thức, nhưng không bao gồm yêu. 

“Tui xin lỗi.” -Tôi nói. 

Sau khi Tiểu Lý bỏ đi, tôi đã gọi cho Mộ Vũ ngay lập tức. Giọng nói bình tĩnh của hắn như một phương thuốc có thể trấn an mọi sự lo lắng. Tôi lải nhải thuật lại cái ngày “kịch tính” này. Chuyện mấy bức ảnh, tôi bảo Mộ Vũ không phải lo. Chỉ cần đinh ninh hai chữ “say rượu”, cộng thêm sự giúp đỡ của chị Tào và Tiểu Lý, chắc sẽ không sao. Dù gì cơ quan cũng không phải sở cảnh sát, kiểu “điều tra” của họ chỉ là tìm hiểu bên lề, bản thân họ không có thẩm quyền để điều tra sâu hơn. Mộ Vũ thông minh như vậy, những chuyện này hoàn toàn không phải giải thích, hắn biết làm thế nào để tốt cho cả hai. 

Sau đó, nhắc đến màn tỏ tình của Tiểu Lý, tôi bèn nhớ đến chuyện hình như Mộ Vũ đã ghen khi Tiểu Lý giới thiệu cho tôi mua nhà. Chẳng lẽ tên này đã phát giác từ lâu?

“Có phải cậu đã biết Tiểu Lý thích tôi từ lâu rồi không?” -Tôi hỏi hắn. 

“Không, tôi không chắc chắn, chỉ cảm thấy giống.” 

Những người xung quanh đều có cảm giác, sao tôi lại không nhận ra? Chẳng lẽ người ngoài cuộc tỉnh? 

Tôi bất mãn oán trách: “Cậu nói sao cậu không nhắc tôi một tiếng? Làm tôi bị động như vậy, làm tôi nợ người ta một cái ơn lớn như thế. Lỡ như tôi bị cảm động thì chẳng phải cậu sẽ tức lắm à? Cậu biết không, nó nói…” -Tôi lặp lại sơ sơ những gì Tiểu Lý đã nói cho hắn nghe. 

Tôi nghĩ hắn nghe xong thế nào cũng phải sốt ruột một chút, nào ngờ người ta không có phản ứng gì cả, chỉ đưa ra câu bình luận của những lần trước: “Con người kế toán Lý thực sự không tệ!” 

“Ầy, cậu không lo sao?” -Tôi có chút không vui: “Dù sao đó cũng là tình địch mà?” 

Mộ Vũ thành thật đến bất ngờ: “Thực ra cũng không lo lắng lắm, dù gì thì người anh thích vẫn là tôi.” 

“Cậu cứ huênh hoang đi.” -Tôi cười. Tuy hôm nay đầy rẫy nguy hiểm, tôi vẫn có thể lấy lại bình tĩnh trong cuộc nói chuyện với Mộ Vũ. Chỉ cần được ở bên hắn là tôi thấy tất cả những chuyện khác đều không to tát đến thế. 

Sau đó, Mộ Vũ đã nhờ Dương Hiểu Phi đưa đống đồ mà tôi để ở quận Giang Nam Thủy cho Ngô Việt, sau đó lại bảo Ngô Việt đưa cho tôi. Dù không biết có cần phải phiền phức như vậy không, nhưng cũng cố gắng né tránh tai mắt của người khác. Tôi thở dài một tiếng: “Tiểu Lý bảo dạo này tốt nhất đừng gặp nhau nữa, tôi nghĩ chắc chắn tôi sẽ không chịu được…” -Nghe giọng hắn, tôi cảm nhận được một thứ dục niệm mãnh liệt đang tung hoành trong huyết quản. Dục niệm đó khiến tay tôi muốn ôm hắn, môi tôi muốn hôn hắn, cơ thể tôi nhớ nhung cơ thể và hơi ấm của hắn, tim tôi nhớ nhung mỗi một ánh mắt khiến người khác say đắm của hắn: “Mộ Vũ, bây giờ tôi đã bắt đầu nhớ cậu rồi!”

“An Nhiên.” -Giọng nói dịu dàng trong trẻo vọng tới. Đầu ngón tay tôi hơi tê. Hô hấp bỗng dưng hỗn loạn. Cảm giác si mê mà người ta hay nói chẳng qua chỉ là như vậy. Một tiếng nói tùy tiện là có thể khiến người ta trao cả thần hồn. 

“Cũng không hẳn là không được gặp…” -Mộ Vũ tiếp lời: “Giao dịch bình thường chắc không sao… Hôm nay ông chủ Kim cho tôi tờ chi phiếu bảo tôi mai đi gửi, khi nào tiền vào tài khoản thì phát lương cho thợ.” 

Không thể không thừa nhận là Kim Cương ngày càng biết cách bớt việc cho mình. Chuyện như chuyển tiền mà cũng giao cho Mộ Vũ làm, đúng là tin tưởng. Như thế cũng tốt. Giao dịch bình thường, những người khác cũng không nói gì được. Chỉ là gặp nhau mà cách một lớp kính chống đạn còn lâu mới có thể thỏa mãn được nhu cầu của tôi.

Có còn hơn không!

“Thôi được!’ -Tôi mè nheo với hắn: “Nhưng bây giờ tôi muốn gặp cậu thì sao?” 

Nói xong, trong điện thoại xuất hiện sự im lặng trong dự đoán. Tôi phác họa tỉ mỉ biểu cảm của Mộ Vũ lúc này trong não mình. Hắn nở một nụ cười nhẹ khiến người khác mê đắm, có chút bất lực, lại có chút dung túng. 

“Không biết nữa, tôi cũng nhớ anh đến mức không biết phải làm sao…” 

“…”

Thế thì cứ như vậy đi. Được gối đầu lên nỗi nhớ của cậu thiếp đi, tôi sẽ không sợ nữa, dù ngày mai là một ngày thế nào.
GV: Dài chà bá lửa!!! Mọi người bắt sâu hộ mình nhé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện