Ngày 31 tháng 12, ngày kết sổ cuối năm, hiếm khi có một ngày không mở cửa hoạt động. Buổi sáng in hết đống của hóa đơn cả năm ra, đóng lại thành tập, tính lợi nhuận ròng. Sau đó, buổi tối cả đám hớn hở kéo ra nhà hàng ăn một bữa, nghe các sếp tổng kết năm cũ mơ tưởng năm mới. Tôi là đứa vui nhất trong bữa cơm hôm nay. Hôm qua vừa có kết quả điều tra của trụ sở chính. Tuy có ảnh ọt rành rành, nhưng nhiều người làm chứng lúc đó tôi đang xỉn, lại có Tiểu Lý làm bình phong cho tôi, bên điều tra cuối cùng cũng không điều tra được gì, tôi chỉ bị bảo là hành vi thiếu thỏa đáng khi say. Cầm tờ giấy bổ nhiệm mỏng tang cùng với kết quả điều tra, những đám mây sầu thảm trước đó dường như cũng tan đi hết, bỗng chốc ánh nắng đong đầy trong mắt. 

Trong lòng nhẹ nhõm hơn, đồng nghiệp chúc rượu cũng không quá từ chối, uống nhiều nhưng sảng khoái. Tên họ Vương cũng không làm khó dễ tôi nữa, thậm chí còn cùng hai vị giám đốc chi khác chúc mừng tôi lên chức và bày tỏ hy vọng “tha thiết” với tôi. Tôi rất ghét lão ta, nhưng tôi vẫn phải tiếp tục làm việc ở đây và dưới trướng của lão. Dù gì cũng là lấy trứng chọi đá, tôi vẫn chưa có tư cách đối đầu với lão ta, nên đành nén cơn ghê tởm, vờ vịt ứng phó. 

Nếu giữa chừng tôi không ra ngoài đi vệ sinh, nếu như không gặp Kim Cương ông chủ Kim, tôi nghĩ những chuyện sau đó chắc sẽ rất khác. Thế nhưng không có nếu như, lúc đi ra tôi đã gặp ông ta. Thế là trong giây phút đó, vận mệnh bỗng nhiên chuyển hướng, chẳng buồn quay đầu, lao thẳng đến những kiếp nạn khôn lường.

Lúc đó, ông chủ Kim không nhìn thấy tôi, chính tôi đã chủ động bắt chuyện với ông ta. 

Vì sao ư? Vì nguyện vọng đơn giản của tôi lúc đó. Ông chủ Kim rất tán thưởng và cũng rất tin tưởng Mộ Vũ. Ông ta sợ những tin đồn đó nên mới buộc phải nén đau sa thải hắn. Còn Mộ Vũ, hắn thực sự thích ngành xây dựng, hắn sẵn sàng bỏ rất nhiều thời gian ra tìm tòi kiến thức của ngành này. Không phải vì mưu sinh nên không thể không làm như vậy, mà là hắn thực sự có hứng thú với cốt thép, đá tảng, giàn giáo. Nhìn một công trình kiến trúc lớn lên trong tay hắn, từ lúc mọc rễ dưới đất đến lúc cao lên sừng sững, Mộ Vũ rất có cảm giác thành tựu. Tất nhiên, hắn chuyển đến chỗ khác bắt đầu lại từ đầu cũng không phải không được, nhưng nếu đã có nền tảng tốt ở chỗ ông chủ Kim thì tại sao lại phải bỏ đi không xài? 

Tôi nghĩ một cách đương nhiên là bên tôi đã hết báo động rồi, rắc rối của Mộ Vũ cũng sẽ tự nhiên biến mất theo. Thế là tôi chặn ông chủ Kim lại, nói bóng gió với ông ta về kết quả giải quyết cuối cùng của chuyện bức ảnh trong cơ quan tôi. Bổn nhân không chỉ không sao mà còn được lên chức nữa, cho nên toàn bộ chuyện này chỉ là hiểu lầm, cho nên đối tượng điều tra còn lại chắc chắn cũng vô tội. Thế có phải là hắn sẽ được tiếp tục quay lại làm việc bình thường không? Tôi tưởng ông chủ Kim chắc chắn sẽ vui vẻ đồng ý ngay lập tức, nào ngờ tôi nhận ra vẻ mặt của ông ta đặc biệt khó xử. Dưới sự truy hỏi liên tục của tôi, ông ta mới chịu nói với tôi là không dễ như vậy đâu, bên cơ quan chúng tôi giải quyết thế nào hoàn toàn không quan trọng, quan trọng là bây giờ đã không còn là vấn đề của bản thân tôi nữa. 

“Tại sao?” -Tôi hỏi. 

Ông chủ Kim dáo dác nhìn quanh, kéo tôi vào một góc khuất: “Tôi nói cho anh biết, kế toán An à, không phải tôi không muốn cho Tiểu Hàn làm việc với tôi, mà là… Haizz…nói sao đây nhỉ… Dạo trước, trong tiệc tất niên của ngành xây dựng, những người có máu mặt trong các ngành xây dựng, bất động sản, trang trí nhà cửa của thành phố mình đều có mặt. Các ngân hàng hay cho ngành xây dựng vay vốn cũng có mặt. Ngân hàng các anh có thể nói là đông nhất. Mấy quản đốc nhỏ như chúng tôi đều lại làm quen. Hôm đó đến dự có giám đốc Chu và giám đốc Vương của các anh. Lúc đó, ban quản lý của ba công ty xây dựng lớn nhất cũng ngồi chung bàn với họ. Lúc tôi qua chúc rượu, giám đốc Vương của các anh bỗng nhiên kéo tôi lại xin lỗi, bảo cách làm việc của họ không khoa học, không nên đến công trường của tôi làm loạn, khiến tôi và quản lý Lâm đều dính nhiều tin đồn… Tôi là nhân vật nhỏ, nhưng quản lý Lâm thì khác. Nghe bảo có tin đồn về quản lý Lâm, trên bàn ai cũng bay tới hóng hớt… Tin đồn là thứ càng chối càng dữ dội, lẽ ra chuyện cũng không mấy ai biết, bây giờ cả thành phố đều hay… Ba công ty xây dựng lớn vốn đã cạnh tranh dữ dội. Các quản lý ngoài mặt nói nói cười cười, nâng li cạn chén, nhưng sau lưng đấu nhau một mất một còn. Ai cũng giương to mắt chờ bóc phốt người khác, nắm điểm yếu của người khác. Tìm được lý do công kích đối phương, ai lại quan tâm thật giả làm gì… Sắc mặt của quản lý Lâm đặc biệt khó coi, chưa tàn cuộc nữa đã bỏ về trước…” 

Tôi nghĩ sắc mặt của tôi lúc này chắc còn khó coi hơn cả quản lý Lâm. 

Kim Cương còn đang lải nhải giải thích: “Chuyện này, kế toán An, tôi cũng không còn cách nào khác? Kiếm cơm không dễ, Tiểu Hàn rất giỏi, chính tôi cũng không bằng, tôi cũng không nỡ đuổi nó. Nhưng một là tôi có gia đình vợ con, không kham nổi nỗi oan này, hai là tôi không thể đắc tội với Bộ phận Dự án của Thịnh An. Chúng tôi trực thuộc Thịnh An, nếu Tiểu Hàn tiếp tục làm việc dưới trướng tôi, tin đồn sẽ ngày càng nhiều… Quản lý Lâm chắc cũng không đồng ý đâu… Tôi sợ là không chỉ ở chỗ tôi, mà sau này ở các công trường khác của thành phố L, Tiểu Hàn cũng sẽ không quá phát triển được. Dù nó có giỏi đến đâu, cũng không ai muốn dính vào rắc rối này… Tôi biết những người khác chỉ nói bậy, tôi biết hai người đều trong sạch…tôi cũng khó xử…” 

Tôi tức đến bật cười: “Trong sạch? Trong sạch cái đầu ông!” 

Bộ bố thích Mộ Vũ thì không trong sạch à? 

Mặc kệ Kim Cương sững sờ ngay tại chỗ, tôi hoàn toàn không nén được lửa giận của mình, siết nắm đấm, rảo bước quay về căn phòng cực lớn của cơ quan chúng tôi. 

Tên họ Vương dù cố tình hay vô ý, tôi không muốn phân biệt. Tôi chỉ biết không ai có thể dễ dàng phá hủy sự kiên trì, lý tưởng và cơ hội phát triển của Mộ Vũ trong thành phố này. 

Lúc tôi cầm li rượu bước đến bên cạnh Vương Mỗ, mọi người đều tưởng tôi định sang chúc rượu. Thậm chí lúc tôi hắt cả li rượu lên mặt lão ta, lão vẫn đang mang nụ cười đắc ý. Sau khi tôi ném cả cái li vào mặt lão, lão mới bắt đầu ôm đầu ngồi thụp xuống và tiếng cười nói của mọi người xung quanh mới dừng lại. Mọi người chưa kịp phản ứng, tôi đã xách chiếc ghế trống của giám đốc Lý, người vừa bỏ ra ngoài nghe điện thoại, đập mạnh vào đầu lão mấy cái.

Tiếng la hét của các bạn nữ vang lên tứ phía. Giám đốc Chu ở gần tôi nhất nhanh chóng ôm chặt cánh tay tôi, chửi lớn: “An Nhiên, cậu làm gì đấy? Cậu điên rồi à?” -Dù gì ông cũng đã gần năm mươi, làm sao cản nỗi tôi? Sau khi giãy ra, tôi lại đập thêm mấy cái vào đầu tên Vương Mỗ kia. Lão ôm đầu nằm dưới gầm bàn… Lẽ ra không dễ như vậy đâu, may mà lúc đó đã uống đến kèo thứ hai, trên bàn chẳng còn mấy người tỉnh. Đến khi họ tỉnh ra chạy đến giữ tôi lại, thì đã đủ cho tôi đập tên họ Vương kia sứt đầu – chảy máu – nửa hôn mê rồi. Tôi nhớ có người giật chiếc ghế trong tay tôi lại, có người trói tay tôi chéo ra phía sau, đè tôi hướng mặt xuống sàn nhà trải thảm đỏ dày cộm. Trước mắt là những đôi chân đi lại hỗn loạn. Sau đó, tấm khăn trải bàn bị kéo xuống, xô đổ đống cốc đĩa đồ ăn canh súp xuống đất… Có chai bia bị đổ, bọt trắng chảy ào ạt xuống bàn cùng với trà và rượu. Cồn nhiên liệu vẫn đang cháy dưới đáy chảo đồ xào tứ xuyên. Đủ loại âm thanh vang lên không dứt: tiếng kêu la của phụ nữ, tiếng sành sứ va đập giòn giã, tiếng tiếp viên mở đóng cửa, tiếng gọi cấp cứu… Rất náo nhiệt, rất hài hòa. Thứ không hài hòa duy nhất chính là Tiểu Lý. Nó quỳ dưới đất, lúc thì ngồi thẳng dậy vừa đẩy cái người đang đàn áp tôi vừa gào lên phẫn nộ: “Anh nhẹ thôi, anh không thấy nó không nhúc nhích được rồi à?”, lúc thì khom người xuống vỗ mặt tôi, không ngừng hỏi tôi như bị người ta bấm nút lặp lại câu đơn: “An Nhiên, ông sao rồi? An Nhiên, ông sao rồi?…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện