Cuộc sống vẫn đơn điệu nhưng có vẻ tốt hơn năm ngoái rất nhiều. 

Khi Dương Hiểu Phi và Ngô Việt đến thăm tôi, các giám ngục trông giữ sẽ đứng xa ra một chút. Họ nói chuyện với tôi cũng rất tự nhiên, tôi cũng không phải lo lắng những chuyện như là mình mà nói sai điều gì khi về sẽ bị trừ điểm. Có những thứ lẽ ra không được mang vào, bây giờ giám ngục chỉ xem đại cho qua rồi không quan tâm nữa. Có lần còn mang cả một xửng cảo hấp vào. Dương Hiểu Phi cười, bảo đấy là của anh Hàn gã làm. Lẽ ra không được mang vào đâu, nào ngờ chị giám ngục còn tìm cho cái bọc để đựng, lúc đưa cho tôi còn được hâm lên nữa. Món bánh cảo nhân tôm hẹ hôm đó chỉ cắn một miếng là nước mắt rơi xuống mất kiểm soát. Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất tôi khóc trong tù, vừa khóc vừa ăn vừa cằn nhằn: “Bao nhiêu năm rồi mà tay nghề vẫn tệ như vậy!”

Bản thân trở thành một người đặc biệt, tôi nhận được đủ mọi ưu đãi. Các phạm nhân khác ghen tị đố kỵ hận, tôi có thể cảm nhận được, nhưng cuối cùng không ai dám nói gì, cũng không ai dám dây vào tôi. Tôi không tìm chú Chín mua thuốc nữa, vì cùng với cơm Mộ Vũ nấu, lần nào Dương Hiểu Phi cũng mang thuốc cho tôi, đồng thời chuyển lời của anh Hàn gã, bảo tôi hút ít hôi. Những người cùng phòng cũng được lợi không ít nên đều nhao nhao làm việc hộ tôi. Thực ra lúc đó tôi thực sự không cần sự giúp đỡ, bởi so với lúc đầu chỉ tiêu công việc của tôi đã được giảm đi một nửa vì lý do sức khoẻ.

Tôi cũng được xem là khách quen của chú Chín. Có lần chú còn chạy đến tìm tôi vì một khoảng thời gian dài sau đó tôi không đi mua đồ của chú nữa. Tôi tặng chú một gói Nam Kinh. Chú hút một điếu, nhìn tôi qua lớp sương khói: “Có người chống lưng à!” -Tôi cười: “Không, cùng lắm có bóng lưng thôi.” -Chú Chín khuyên tôi: “Tim mày không khoẻ, sau này hút ít thôi.” -Tôi thấy lạ, hỏi sao chú biết. Chú Chín bảo trong tù ít có chuyện gì chú không biết. Chú bảo vợ chú cũng bị bệnh tim, còn kể ra các biểu hiện của bệnh, điều bất ngờ là rất giống mẹ tôi lúc đó.

Lần sau gặp Dương Hiểu Phi, tôi nhờ nó mang cho tôi loại thuốc đặc hiệu mà mẹ dùng ngày xưa. Lúc mang thuốc đến, Dương Hiểu Phi nói với tôi là: “Anh Hàn nghe tên thuốc, tưởng bệnh tình của anh trở nặng, cốc trong tay rơi xuống đất cái “bịch”. Ngày xưa bị dí dao vào cổ, ảnh còn chưa sợ như vậy, cũng chỉ có anh dọa được ảnh…” -Tôi bất mãn nhìn gã mập: “Ai bảo cậu không nói rõ! Nó sợ chết, cậu đền à?” -Dương Hiểu Phi Bật cười: “Về em phải nói lại y nguyên câu này cho anh Hàn nghe mới được.”

Về sau, tôi đưa thuốc cho chú Chín, bảo chú mang về thử. Chẳng phải tốt bụng làm việc thiện gì đâu, chỉ là cảm thương cho người cùng cảnh ngộ thôi.

Nửa năm đầu, Dương Hiểu Phi nói với tôi là gã đã từ chức không làm ở Thịnh An nữa, định về thành phố L mở công ty xây dựng. Tôi biết chuyện này cần vốn. Dương Hiểu Phi bảo gã chỉ lo tìm người, chạy thủ tục, sau đó giao lại cho anh Hàn gã lo. Tôi hỏi họ có đủ tiền không, công ty xây dựng từ hạng B trở lên, vốn đăng ký đã phải hai tỷ. Dương Hiểu Phi ngông không chịu được, bảo chút tiền ấy anh Hàn gã và lão Trịnh lo được. Sau đó lại cảm thán là nếu trước đây họ có nhiều tiền như vậy, tôi đã không phải khổ như thế này rồi. Tôi nói: “Tôi không thấy thế. Bây giờ tôi chịu chút khổ này cũng không oan uổng, ai bảo tôi hại nhiều người như vậy.”

Dương Hiểu Phi chớp mắt mấy cái, hỏi tôi với nụ cười khó hiểu: “Anh thấy công ty mới của bọn mình mời quản lý Tào ở ngân hàng anh trước đây về quản lý tài vụ có được không?”

“Được chứ, người phụ nữ đó đáng tin nhất rồi, không có gì mà chị không biết…” -Tôi tán thành từ tận đáy lòng. 

Gã mập trông đắc ý như đã dự liệu được hết: “Anh Hàn nói rồi, chắc chắn anh sẽ vui.” 

“Còn nữa, còn nữa, công ty nhất định phải mở tài khoản ở ngân hàng chúng tôi và gửi tiền ở chỗ chúng tôi.”

Dương Hiểu Phi gật đầu một cách xun xoe: “Vâng vâng vâng, nghe anh hết.” 

Nghĩ đến chuyện không ngờ mình còn có cơ hội bù đắp một chút tổn thất cho những đồng nghiệp vô tội, tôi cảm thấy cả người khoan khoái. Đời người trong sạch vẫn tốt hơn. Nếu không trong sạch thì ít nhất cũng phải mưu cầu yên lòng. 

Hai tháng sau, Mộ Vũ và lão Trịnh từ chức về thành phố L, nghe bảo còn dẫn đi một loạt người của Thịnh An. 

Lại một tháng sau, Thịnh An một lần nữa bị điều tra. Dương Hiểu Phi bảo có người nộp tài liệu tố cáo với phía trên về các thông tin giao dịch nội bộ mờ ám của Thịnh An, hơn nữa còn đầy đủ chứng cứ. Tôi hỏi ai thế? Ai mà  chính nghĩa thế? -Ngô Việt đến chung cau mày: “An Nhiên, sao mày ngu đi rồi? Ai lại mạo hiểm làm việc này, ngoài những người có thù lớn với Thịnh An, những người bị hại vợ chồng chia lìa, những người có…người yêu bị ép đi ở tù.” 

Tôi chớp chớp mắt: “Nói vớ vẩn gì đấy! Mày cứ nói huỵch toẹt là ai đó không được à?” 

“Không được nói.” -Dương Hiểu Phi đặt ngón tay lên miệng một cách buồn cười. 

Tháng bốn năm sau, cùng với tin tôi lại được giảm án hai năm là tin tổng công ty Thịnh An bị phong tỏa điều tra, rất nhiều người bị bắt. Dương Hiểu Phi đặc biệt nhấn mạnh là trong đó có hai anh em Trương Băng. Các doanh nghiệp liên quan đều chịu ảnh hưởng ở những mức khác nhau. Công ty con của Thịnh An ở thành phố L rơi vào hoàn cảnh khó khăn, tạm ngừng kinh doanh để điều chỉnh lại. Thế là các công ty xây dựng khác đều thừa cơ câu khách của Thịnh An. Trong đó, được lợi nhiều nhất là “Tư An Kiến Công” của Mộ Vũ. Dương Hiểu Phi bảo trên tay Mộ Vũ vừa có các công ty khách hàng của Thịnh An trước đây, vừa có một chút bối cảnh gia tộc quyền thế của lão Trịnh. Tuy Công trình kiến trúc Tư An là kinh doanh đàng hoàng, không có giao dịch kinh tế với nhà họ Trịnh, nhưng được xã hội đen lớn nhất trong khu vực âm thầm che chở cũng bớt đi rất nhiều phiền phức. 

Có người, có quan hệ, có dự án là kiếm được tiền. Theo tôi biết thì Tư An làm ăn khấm khá phết. 

Hôm đó có tuyết, người đến thăm không nhiều, tôi được xếp ở sau cùng, Dương Hiểu Phi và Ngô Việt ăn mặc như quả bóng. Gã mập qua chào chị giám ngục trước chứ, chị mỉm cười rồi quay lại xem điện thoại, để chúng tôi từ từ nói chuyện.  

Ngô Việt móc một xấp quảng cáo ra, dàn đều trước mặt tôi, đều là quảng cáo bán nhà. 

“An Nhiên, em dâu bảo muốn mua nhà, nó lựa được mấy tiểu khu rồi, bảo mày chọn một căn.” 

Tôi nhìn thì thấy toàn là biệt thự: “Cái này…nó chọn được rồi, tao có ở đâu…” 

Dương Hiểu Phi không đồng ý: “Anh An Nhiên, sao anh lại không ở? Chờ anh ra chắc chắn sẽ ở mà?” 

Nhưng cách ngày ra tù còn ba năm cơ! Cơ mà biệt thự, hình như là một trong những lời hứa của Mộ Vũ lúc đòi cưới tôi. Bây giờ mua được thật rồi, thậm chí có thể cho tôi tha hồ chọn, nhưng lại không ở được.

Đời người!

Cuối cùng theo như đề nghị của Ngô Việt và sự cân nhắc của bản thân, tôi đã chọn một căn ở Vườn hoa Thế kỷ, vị trí địa lý tốt, môi trường tốt, tổng cộng ba triệu hơn. Dương Hiểu Phi bảo được, thế quyết định căn này, giọng điệu nghe như đang mua rau. Tôi hỏi Dương Hiểu Phi tuổi cậu cũng không nhỏ, đến lúc lập gia đình rồi, cậu không mua à. Dương Hiểu Phi bảo mua chứ, anh vừa chọn xong rồi này, em sẽ mua một căn ngay kế bên nhà anh, cảm giác như lại vừa mua thêm một bó rau khác.  

Ngô Việt xuýt xoa: có tiền tốt thật!

Trong lòng tôi nghĩ chẳng lẽ cả đời này mình cũng không thể thoát khỏi gã mập đó? 

Hôm đó, chú Chín qua tìm tôi nói chuyện trong lúc giải lao. Giờ chú như bạn của tôi rồi. Chú bảo thuốc tôi cho chú đặc biệt hiệu quả, chú rất cảm ơn tôi, bảo tôi trưa mốt qua chỗ chú, chú có quà muốn tặng tôi. Tôi từ chối cả buổi, nhưng chú rất kiên định, bảo tôi trưa nhất định phải sang. 

Đến giờ hẹn, tôi sang tìm chú thì nhận ra có khói bốc ra từ cửa sổ phòng chú. Tôi vừa gọi người vừa ra sức đẩy cửa nhưng đẩy thế nào cửa cũng không mở, cuối cùng đành phải phá cửa. Khi tôi xông vào phòng thì nhận ra một chiếc tủ đang bốc cháy, còn chú Chín nằm trên sofa. Gọi chú, chú cũng không trả lời, chắc là ngất rồi. Tôi vội dìu chú ra, đặt chú nằm yên trên đất, sau đó gọi cảnh sát, ngắt nguồn điện, tìm thiết bị dập lửa ở lân cận với tốc độ nhanh nhất…đúng theo cách tôi đã diễn tập vô số lần trong ngân hàng. Chú Chín không ở cùng khu với tôi, buổi trưa lại ít người trực trong tù. Đến khi đại đội đến hiện trường, lửa đã bị tôi dập tắt kha khá rồi. 

Tôi được tuyên dương khen thưởng và còn được gán cho danh hiệu anh dũng cứu người. Thứ bốc cháy khi đó là giấy vệ sinh trong tủ, không ai biết tại sao bỗng dưng lại bốc cháy. Mãi đến một hôm nọ, chú Chín nằm trên giường, vừa hút thuốc vừa nói với tôi: “An Nhiên, vụ dập lửa này, nếu là người khác có lẽ chỉ được giảm án, nhưng dù có giảm đến đâu thì cũng phải phục dịch đủ một nửa số năm bị xử ban đầu. Mày không phải là một đứa trẻ xấu. Tao chưa nhìn nhầm ai bao giờ. Dù có phạm tội gì đi chăng nữa, hai ba năm cũng đủ chuộc lỗi rồi. Tao biết chắc chắn mày có quan hệ, lợi dụng cho khéo đi! Nếu được phê chuẩn tha tù trước thời hạn, có lẽ không bao lâu nữa là được ra ngoài đó.” 

Chú hỏi tôi qua lớp sương khói: “Món quà này không tệ chứ?” 

Tôi trừng mắt, không nói được câu nào. 

Trong buổi thăm tù tháng đó, Dương Hiểu Phi vô cùng phấn khởi, bảo họ biết chuyện tôi anh dũng cứu người rồi, đang liên lạc với giám ngục trưởng để xin tòa án tối cao tha tù trước thời hạn. 

Ba tháng sau, tôi nhận được thông báo tha tù. 

Lại qua một tháng, cuối cùng tôi cũng hoàn thành các khóa học, các quy trình, các bài kiểm tra, thay bộ quần áo của tôi trước khi vào, lấy lại đồ đạc cá nhân mà mình đã giao nộp lúc đó, nhìn cánh cửa đang đóng chặt mở ra vì mình. 

Bên ngoài là tháng ba chan hòa ánh nắng. 

Đây là một khu ngoại ô chuẩn hoang vu với con đường gạch dẫn ra phương xa. Bên đường có các bụi hoa dại lớn, nở lốm đốm. 

Gió nhẹ nhàng thoảng qua bên cổ, mang theo hương vị tự do thoáng đãng. Tôi hít một hơi thật sâu, hương thơm thanh ngọt của thực vật tràn đầy trong phổi. 

Chỉ một bức tường mà cách ra hai thế giới, bên trong không có bốn mùa, chỉ có lịch làm việc – nghỉ ngơi. Còn bên ngoài, bên ngoài là thiên đường. 

Tôi chưa kịp cảm nhận thật rõ, đã có hai người chạy đến. 

“Anh An Nhiên!” -Người đầu tiên chạy đến trước mặt tôi là Dương hiểu Phi. Gã đang mặc một chiếc áo sơ mi sặc sỡ, trông như một con sâu béo màu mè. Gã tự động tự giác đón lấy chiếc túi nhỏ trong tay tôi. Ngô Việt vỗ lên vai tôi mấy cái, sau đó lại cảm thấy chưa thỏa, bèn ôm chầm lấy tôi: “Mẹ nó, cuối cùng mày cũng được ra rồi…” -Tôi cười, mắt hơi đau vì ánh mặt trời: “Đúng thế, tao lại ra làm hại xã hội rồi…” 

“Cái rắm!” -Ngô Việt vừa chửi vừa buông tôi ra, chỉ ra phía sau, nói: “Tụi tao đều đến cả rồi.” 

Nhìn theo hướng ngón tay nó chỉ, những người đang đi từ từ về phía tôi là Mộ Vũ, ba và chị Tào. Nói chính xác hơn là Mộ Vũ và chị Tào đang dìu ba. 

Trong khoảng thời gian ba năm, thỉnh thoảng ba cũng đến thăm tôi, nhưng tôi vẫn cảm nhận rõ rệt sự già đi của ba. Đối mặt với cái người đã nuôi tôi sinh tôi, sự áy náy được đè nén trong lòng không tài nào nói ra thành lời bỗng nhiên trỗi dậy. Tôi kiềm chế cả buổi mới gọi được một tiếng “ba..”, sau đó nhìn mũi chân, không dám ngẩng đầu. 

Một bàn tay run rẩy rờ lên quả đầu trọc lóc của tôi, ba nhìn tôi cả buổi, sau đó không biết lấy từ đâu ra một chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu tôi: “Ngốc ơi là ngốc, được rồi, về nhà thôi…” 

Tay áo bị người khác nhẹ nhàng kéo lại. Tôi nhìn thấy chị Tào, trong đôi mắt to kia toàn là nước mắt, chỉ cần chớp nhẹ một cái là sẽ chảy ra. Tôi vội nhe răng cười với chị: “Chị Tào, nếu chị không trách em nữa thì cười lên cái đi. Chị mà khóc là em quay đầu chạy vào trong cánh cửa kia ngay.” 

Chị Tào phì cười, nước mắt được lau đi: “Em đó, vẫn dở hơi như vậy, mau về nhà thôi!” 

“Chị, chị thực sự không trách em ạ, em làm chị mất việc.” 

“Không trách em, nhưng không có nghĩa là chị thấy em làm đúng… Còn về công việc thì công việc của chị bây giờ còn tốt hơn.” -Chị Tào vẫn chính trực và nghiêm túc như vậy. 

“Vâng, em sai rồi, chị tha thứ cho em đi.” -Tôi nói thật lòng. 

Chị Tào đá tôi một cái theo thói quen: “Tha thứ cho em rồi, mau lên xe đi!” 

Bên đường đậu hai chiếc xe, Ngô Việt và Dương Hiểu Phi lên chiếc BMW ở phía trước, chị Tào cũng dìu ba lên chiếc xe đó. Mộ Vũ mở cửa chiếc Subaru ở phía sau ra.

Bỗng dưng, tôi muốn đi bộ giữa trời đất tự do và yên tĩnh này để tìm lại nhịp thở và tần suất sinh trưởng của mình. 

“Tôi muốn đi bộ.” 

Chìa khóa xe được ném lại cho Ngô Việt, Mộ Vũ không nói không rằng đi phía bên trái tôi. Đến tận bây giờ, hắn vẫn không nói chữ nào. Phía sau mấy mét có hai chiếc xe lẳng lặng chạy theo. 

Tôi mãi không dám nhìn hắn nhưng lại cứ nhìn hắn mãi. Tôi cứ tưởng mình đã nhìn thông suốt, đã thấu hiểu mọi chuyện, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của hắn lại bất ngờ hoảng loạn. 

Có những tình cảm đã mọc rễ trong người, cùng với mỗi hơi thở nhịp đập, mỗi câu nói cử chỉ, mỗi một suy nghĩ vẩn vơ, sau bao nhiêu năm tháng, đã trở thành bản năng. Mà bản năng là ý chí của riêng cơ thể. Đi cạnh hắn, như cảm nhận được sự tác động nào đó, tế bào toàn thân đều trở nên không an phận, thần kinh rối bời, cơ bắp gân cốt cũng run lên mất kiểm soát, vô số âm thanh dấy lên từng lớp như sóng nước. Mộ Vũ, Hàn Mộ Vũ… 

Nhưng lại không thể lại gần hơn. 

Hắn đi bên trái tôi. Chiếc áo sơ mi ca ro xanh trắng trẻ trung, mái tóc ngắn trẻ trung, sự sắc bén oai nghiêm đã được thu lại vài phần nơi đuôi mày, càng khiến hắn trông trầm tĩnh như nước. Dưới sự mài giũa của ánh sáng, hắn trông càng tinh xảo hơn. Núi trống suối chảy, trăng tuôn sông tràn, trời xanh bãi bể, hắn quay đầu lại nhìn tôi, nhìn thẳng vào mắt. Tôi thấy thời gian lao đi, thấm thoát sớm chiều. Tôi thấy chân trời ở ngay trước mắt, bốn phương vô hạn. Tôi nhớ đến rèm trúc cuốn mưa, mây bay lầu họa. Tôi nghĩ đến những khoảng không gian và thời gian mà mình đã từng thấy, từng mơ và từng đi qua. 

“Mộ Vũ.” -Tôi nhẹ nhàng gọi cái tên đã được hô hoán vô số lần dưới đáy lòng: “Tôi sợ cậu buồn, tôi sợ sau khi gặp cậu sẽ không sống nổi những ngày tháng kế tiếp nữa…” nên tôi mới kiên trì sống cuộc sống không có cậu. 

“Ừa.” -Mộ Vũ gật đầu và phát ra một âm tiết đơn giản.

“Cậu luôn mong tôi có thể sống tử tế, mà tôi lại chạy đi phạm pháp. Tôi làm sai nhưng không hối hận.” 

Rất lâu sau, Mộ Vũ mới nói: “Chúng ta tuân thủ pháp luật, chúng ta cũng tuân thủ quy tắc sinh tồn của thế giới này. Hơn nữa, đó không chỉ là lỗi của anh, cũng là lỗi của tôi nữa.” 

“An Nhiên.” -Hắn ngoảnh đầu gọi tôi. Chữ “Nhiên” hơi kéo dài ra một tí, được bao bọc bởi sự dịu dàng khó tan: “Lỗi của anh đang chuộc xong rồi, sau này hãy để tôi chuộc lỗi của tôi.” 

Tuy không dám nói những thứ như thiên trường địa cửu, mãi không xa rời nữa,vì trên thế gian này có quá nhiều sự bất đắc dĩ có thể biến lời thề thành tro trong chớp mắt, nhưng tôi vẫn sẵn sàng kỳ vọng, biết đâu thoắt cái là răng long đầu bạc. 

Những lời Mộ Vũ nói vấn vít bên tai, mắt tôi đỏ hoe một cách cực kỳ kém cỏi. 

Hoảng loạn ngoảnh đầu đi, tôi giậm chân nói: “Nóng chết đi được!” -Mấy món tôi dùng trong tù tặng được thì tặng, không tặng được thì vứt. Trên người vẫn đang mặc bộ đồ lúc vào. Lúc đó mới đầu xuân, giờ đã sắp vào hạ, quần áo còn có cái mỏng để mặc, nhưng giày vẫn là cái đôi dày cộm đó. 

Mộ Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi từ từ ngồi xổm xuống bắt đầu cởi dây giày cho tôi. Tôi ngẩn ngơ nhìn động tác của hắn. Mãi đến khi người ta cởi giày mình ra, ném vào chiếc BMW của Dương Hiểu Phi, tôi vẫn không có phản ứng gì, chỉ mang mỗi một đôi tất đứng bên vệ đường. 

Sau đó tôi thấy hắn quay trở lại, quay lưng về phía tôi, cúi một bên gối xuống trước mặt mìn. Hắn nói: “Tôi cõng anh.” 

Mùi thơm ngọt ngào của loài hoa dại nào đó bay đến, lốm đốm vương trên mi. Gió ấm nhẹ nhàng lay ngón tay tôi như một kiểu thôi miên. Tim đập rộn ràng, nhìn từng động tác từng câu nói của người đó khuấy động năm tháng mới dễ dàng làm sao. Từng cảnh chuyện xưa rực rỡ sắc màu lướt qua trong đáy mắt, nhìn kĩ thì hắn vẫn là hắn, Mộ Vũ của tôi trước giờ vẫn thế. 

Một lời mời không thể khước từ, một sự nuông chiều mà chỉ có hắn có thể cho tôi.

Tôi tựa lên vai hắn, cả thế giới đều lắc lư theo nhịp chân của hắn. Gió luồn qua tóc hắn, lướt qua mặt tôi, thổi vào nơi phẳng lặng im ắng nhất trong tim mình. Nhịp đập của hắn hòa nhịp với tôi. Những khoảng cách không thể bước qua trong tưởng tượng của tôi hoàn toàn không tồn tại. Hắn đặt tôi ngay cạnh tim hắn, lặng im mà như muôn vàn lời nói. Đây chính là sự thương yêu thỏa đáng dễ chịu nhất của Mộ vũ, nó chạm thẳng vào tâm hồn. Hai chiếc xe lết từ từ sau lưng chúng tôi. Tôi nghe thấy tiếng cười và tiếng huýt sáo đầy thiện chí vang lên phía sau. 

Không nhịn được, ngón tay tôi bò lên má hắn, mơn trớn hết lần này đến lần khác. Làn da mịn màng mềm mại mang hơi ấm và xúc cảm dễ chịu của người mà tôi nhớ nhất, yêu thương quyến luyến nhất.

Một giọt mát rượi rơi lên ngón tay, sau đó rơi hết giọt này đến giọt khác. 

“Mộ Vũ?” 

“…Trước đây tay anh không chai như vậy.” 

“…Không sao.” -Tôi nhẹ nhàng thơm lên tai hắn và nói: “Sau này cũng không.” 

“Ừa.” 

Cành tươi xanh um, hoa nở bờ ruộng, người về chậm rãi, một mạch đi đến bạc đầu. 

–HẾT PHẦN TRUYỆN CHÍNH–
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện