Mấy ngày tiếp theo, cuộc sống cứ mang một sự ảm đạm khó tả.
Sự ảm đảm này như bị bôi mỡ heo vào tim: không thở được, càng ngày càng ngấy, lúc nào cũng buồn bực. Tôi không phải là loại người hay che giấu cảm xúc, nên khó tránh khỏi mang theo tâm trạng tồi tệ đi làm. Mỗi ánh mắt, mỗi động tác đều toát lên sự thiếu kiên nhẫn. Vấn đề có thể giải quyết bằng một chữ thì tuyệt đối không nói chữ thứ hai. Thường thì các kế toán ở cơ quan đều là người lanh lẹ. Thấy tôi như vậy, đều biết điều không tán dóc với tôi. Nhưng loại người này cũng hay nhiều chuyện nhất. Anh nói anh xong việc thì đi đi chứ? Sao cứ thích hỏi chị Tào, chủ nhiệm của chúng tôi, là tôi vừa gặp chuyện gì không vui thế? Đừng tưởng tôi sẽ nghĩ anh tốt bụng, chẳng qua anh chỉ đang tố cáo thái độ của tôi không tốt bằng một cách khác thôi? Chị Tào qua hỏi tội: “An Nhiên, em sao thế? Tiểu Vương của công ty du lịch Khang Đạt bảo em đã quăng tiền lúc đưa tiền cho cổ…”
“Em không có quăng, không tin kiểm tra camera đi ạ!” **, đúng là nhiều chuyện bỏ mẹ, chẳng qua chỉ hơi mạnh tay lúc đưa tiền thôi!
“Thế sao hôm nay em không điền chi phiếu cho kế toán Trương của Nguyên Thông? Chẳng phải bình thường em đều điền à? Để nó tự điền ba tờ chi phiếu thì sai hết hai tờ. Ban nãy nó còn than với chị này, bảo phải chạy ra tận Bắc Kinh để đổi chi phiếu…”
“Chị, tự anh ta điền sai chi phiếu của chính anh ta cũng là vấn đề của em sao? Em có nợ nần gì anh ta đâu mà phải điền chi phiếu cho anh ta? Anh ta có trả lương cho em không? Tiền trong chi phiếu của anh ta có cho em không? Đừng nói anh ta phải chạy ra Bắc Kinh, dù anh ta có chạy ra Nam Kinh cũng đáng đời. Không biết viết chữ Trung Quốc thì làm kế toán làm gì?” -Tôi vốn không có chỗ để xả, bèn mượn cơ hội này bùng nổ một tràng.
Chị Tào chau mày: “An Nhiên, dạo này em bị sao thế? Mình là nghề dịch vụ, em thấy uất ức em có thể không làm. Nhưng em đã ngồi ở vị trí này thì phải làm những việc này. Không có gì là nên hay không nên cả. Làm khách hàng hài lòng là trách nhiệm của em. Nói gì cũng là thừa thãi.”
Tôi nghe chị giáo huấn với khuôn mặt lạnh tanh.
Tôi đều biết cả, tôi đều hiểu cả. Tôi chỉ bỗng dưng mất đi tâm trạng làm tất cả mọi thứ. Trước đây, tôi vốn đã sống với tâm thế qua loa hời hợt rồi, bây giờ đến đối phó tôi cũng lười nữa.
Cuối cùng, chị thở dài một tiếng: “An Nhiên, cái cậu bên Nguyên Thông là chỗ quen biết với giám đốc ngân hàng mình, em đừng rước việc vào thân, biết chưa? Nếu trong lòng có gì buồn bực em cứ nói ra, chứ chị thấy em hai ngày nay cứ sai sai!”
Tôi có õng ẹo đến đâu thì vẫn phân biệt được tốt xấu. Chị Tào chính là người như vậy. Chị sẽ mắng bạn một cách rất nghiêm khắc, nhưng trong tâm luôn có ý tốt.
“Không sao, không sao, mỗi tháng luôn có mấy ngày như thế!” -Tôi nở một nụ cười đanh đá với chị. Không chút khách sáo, người phụ nữ có con đã học cấp hai đó đã giơ giày cao gót lên đạp cho tôi một phát.
Mấy ngày nay, Hàn Mộ Vũ cũng không qua đây. Nói chính xác hơn là hắn đã qua ngay hôm thứ hai cãi nhau.
Tôi biết mình hớt hãi bỏ chạy như thế rất là mất mặt, nhưng so với nỗi uất ức mang tên “tôi bị “bạn bè bình thường” hóa” thì hiển nhiên chuyện mất mặt này chẳng là cái thá gì. Ban đầu, cục tức nghẹn ở trong lòng, khó chịu muốn chết, mà chuyện này còn không thể nói ra. Thế nên, khi vừa nhìn thấy bóng người hắn, tôi đã lập tức cúi sát đầu xuống. Và nói với chính mình là bỏ đi, từ bỏ đi, đừng nhớ đến nữa. Thế nhưng với sự nhạy cảm khác thường, cảm giác của tôi vẫn dò la được sự lại gần của hắn qua lớp kính chống đạn. Trái tim vô dụng lại đập loạn lên.
Hắn do dự bước đến cửa sổ của tôi, bảo muốn đổi tiền lẻ. Tôi cố gắng không nhìn mặt hắn, nhanh chóng đổi tiền xong rồi nhét ra ngoài, một chữ cũng không nói với hắn. Tôi nghe tiếng hắn thỏ thẻ gọi tên mình sau khi lấy tiền xong. Tôi không đoái hoài.
Hắn rất lấy làm khó hiểu, tôi có thể thấy. Nhưng tôi lại không dám nói rõ với hắn. Giờ cùng lắm hắn chỉ cảm thấy tính tôi rất kỳ. Nếu tôi nói với hắn tôi thích hắn, mà còn là kiểu thích muốn ôm hắn thơm hắn, e rằng hắn sẽ tẩn cho tôi một trận nhừ đòn rồi thực sự từ mặt nhau đến già.
Phải, tôi không muốn làm bạn bè bình thường, nhưng tôi càng không muốn đến bạn bè bình thường cũng không làm được.
Mâu thuẫn hỗn loạn…
Giọng nói của hắn vẫn êm tai như vậy. Hai chữ “An Nhiên” bay vào trong tai, như một bông tuyết rơi xuống trong tim, tan thành nước, kham khổ lạnh lẽo.
Ý chí của tôi đây vốn đã không kiên định. Chỉ cần hắn nói đôi câu xin lỗi, thậm chí gọi tên tôi nhìn tôi, tôi lại sẽ lún sâu vào. Thế nên tôi hoàn toàn không cho hắn cơ hội đó mà bấm nút gọi số một cách cực kỳ nhanh chóng.
Người tiếp theo đến gửi tiền. Hàn Mộ Vũ lùi qua một bên. Tôi cảm thấy ánh mắt lúc đậm lúc nhạt của hắn đáp lên mặt mình. Tôi vờ như không thấy, nhưng lại máy móc bỏ mười nghìn tệ của người gửi tiền sau vào máy đếm và đếm những năm sáu lần, mãi đến khi tôi liếc thấy hắn quay lưng bỏ đi.
Lúc đi đến cửa, hắn vô tình quay đầu lại. Ánh mắt của chúng tôi va vào nhau. Tôi giả vờ ngoảnh mặt đi một cách bâng quơ, nhưng những ngón tay lại hoảng loạn gõ ra một dòng chữ lung tung.
Hôm đó lúc kết sổ, số hiện kim của tôi thiếu mất mười nghìn tệ. Tôi nghĩ ngợi cả buổi vẫn không có manh mối gì. Cuối cùng vẫn là Tiểu Lý và Chị Tào giúp tôi kiểm tra camera mới tìm ra.
Tôi nhìn đoạn băng ghi hình đó. Lúc đấy, tôi đây đang rướn cổ nhìn ra ngoài rồi tiện tay bỏ mười nghìn tệ vào trong thùng rác.
“An Nhiên, lúc đó ông nhìn gì mà say mê thế?” -Tiểu Lý hỏi.
“Gái xinh!” -Tôi nói.
Thỉnh thoảng tôi cũng gặp được Hàn Mộ Vũ lúc tan làm. Chỉ là tôi cố ý không nhìn hắn. Hắn cũng không chủ động qua chào tôi nữa. Tôi không dám nói mình đặc biệt hiểu rõ hắn. Nhưng trong lòng tôi biết rõ nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng sẽ thành người dưng thật. Nói thật thì tôi không thể chấp nhận kết quả ấy, nhưng bắt tôi quay về tiếp tục làm bạn bè bình thường thì tôi lại không cam tâm.
Như bây giờ gọi là gì nhỉ? Chiến tranh lạnh? Tôi lại một lần nữa cảm thán: mình càng sống càng trẻ con. Đầu tiên là yêu thầm, sau lại chơi trò chiến tranh lạnh như mấy đứa con gái. An Nhiên à, mày có thể hoang đường hơn nữa không?
Cái sự xoắn của tôi trong mấy ngày qua đã đạt đến đỉnh điểm khi một lần nữa nhìn thấy Hàn Mộ Vũ.
Tôi nhìn thấy Hàn Mộ Vũ bước vào, trong tay cầm một chiếc túi giấy lớn. Hắn không qua chỗ tôi mà đi thẳng đến chỗ Tiểu Lý. tôi không muốn thể hiện quá rõ, nhưng lòng hiếu kỳ mãnh liệt khiến tai tôi lập tức mọc dài ra. Cách một chiếc bàn, tôi chỉ nghe thấy hình như hắn có tí việc, muốn nhờ Tiểu Lý đi ra ngoài một lúc. Tiểu Lý như bắt được của hời, vội vàng thu dọn đồ đạc trên bàn rồi chạy ra ngoài.
Họ đứng ở khu chờ đợi dành cho khách hàng cách tôi rất xa. Hàn Mộ Vũ nói gì đó với Tiểu Lý. Tiểu Lý cười một cách cực kỳ kinh tởm, liên tục gật đầu, xua tay. Sau đó tôi thấy trên mặt Hàn Mộ Vũ hiện ra một nụ cười hết sức hiếm hoi. Nếu phải miêu tả bằng một cụm từ, tuy tôi không muốn thừa nhận nhưng thực sự có chút “dịu dàng như nước”. Nụ cười đó chói lóa đến mức làm đau mắt tôi, nhưng tôi lại không thể thu mắt về được.
Quá đáng hơn là sau mấy câu ả Tiểu Lý kia bất ngờ bắt đầu cởi quần áo. Còn Hàn Mộ Vũ thì lấy từ trong chiếc túi giấy to ra một chiếc áo phao cỡ dài màu tím nhạt. Hắn cầm áo khoác âu phục mà Tiểu Lý vừa cởi ra trong tay, rồi đưa áo phao cho nó. Tiểu Lý nhanh nhẹn mặc áo phao vào. Hàn Mộ Vũ giúp nó sửa sang cổ và mũ áo, sau đó lùi lại về sau mấy bước ngắm nghía. Tiểu Lý xoay hai vòng ngay tại chỗ, còn bày đặt pose vài kiểu.
Không thể không thừa nhận là cái áo đó rất hợp với Tiểu Lý. Tuy nó luôn đáng ghét, nhưng nói một cách khách quan thì Tiểu Lý cũng được xem là một cô gái đẹp. Dáng người cao, tướng tá cũng không tệ, mắt không to nhưng rất lanh lợi, da hơi đen nhưng hồng hào khỏe khoắn. Nếu không ở trong tình huống này, có lẽ tôi sẽ khen một câu, nhưng bây giờ tôi nhìn nó ngoài một trăm tám mươi sự ngứa mắt ra thì không còn cảm giác gì khác nữa.
Hàn Mộ Vũ vẫn cười rất dịu dàng. Chốc chốc, hắn lại kéo góc cái áo rồi nói gì đó với Tiểu Lý.
Giữa cảnh tượng trai xinh gái đẹp hài hoà này, trái tim tôi cứ thế chìm trong vô hạn.
Hóa ra Hàn Mộ Vũ đã phải lòng người phụ nữ này ư? Hiển nhiên, áo cũng tặng người ta rồi, hơn nữa còn vừa vặn như vậy nữa.
Vụ này…quá đột ngột quá nực cười, đột ngột đến mức khiến tôi trở tay không kịp, nực cười đến mức khiến tôi ôm mặt cười khổ.
Không bao lâu sau, Tiểu Lý lại cởi áo ra, cẩn thận xếp lại rồi cất vào trong túi giấy, đưa trả cho Hàn Mộ Vũ.
Gái xinh bịn rịn tiễn trai đẹp đi. Nó vừa bước vào đã bị tra khảo bởi những người còn hấp tấp hơn cả tôi.
“Gì chứ?” -Giọng nói gian tế của Tiểu Lý vang lên: “Ai bảo cái đó cho tôi? Đấy là người ta mua cho em gái. Ảnh nói đồ rất đắt, sợ không vừa, nên mới cố tình nhờ tôi mặc thử. Nhỡ không được còn đem đi trả trong vòng ba ngày… Sao không tìm người khác á? Bộ cậu tưởng khắp đường đều là con gái cao 172 mà cân nặng dưới 55 ký à?” -Nó vênh váo đi đến trước mặt tôi, hỏi một cách đắc ý: “Hì, nhìn thấy chưa, cái áo phao đó tôi mặc thế nào?”
“Đẹp ~ cực luôn!” -Tôi trả lời một cách vô cùng chân thành, thậm chí có chút cảm động rơi lệ sau khi tai qua nạn khỏi.
Sự ảm đảm này như bị bôi mỡ heo vào tim: không thở được, càng ngày càng ngấy, lúc nào cũng buồn bực. Tôi không phải là loại người hay che giấu cảm xúc, nên khó tránh khỏi mang theo tâm trạng tồi tệ đi làm. Mỗi ánh mắt, mỗi động tác đều toát lên sự thiếu kiên nhẫn. Vấn đề có thể giải quyết bằng một chữ thì tuyệt đối không nói chữ thứ hai. Thường thì các kế toán ở cơ quan đều là người lanh lẹ. Thấy tôi như vậy, đều biết điều không tán dóc với tôi. Nhưng loại người này cũng hay nhiều chuyện nhất. Anh nói anh xong việc thì đi đi chứ? Sao cứ thích hỏi chị Tào, chủ nhiệm của chúng tôi, là tôi vừa gặp chuyện gì không vui thế? Đừng tưởng tôi sẽ nghĩ anh tốt bụng, chẳng qua anh chỉ đang tố cáo thái độ của tôi không tốt bằng một cách khác thôi? Chị Tào qua hỏi tội: “An Nhiên, em sao thế? Tiểu Vương của công ty du lịch Khang Đạt bảo em đã quăng tiền lúc đưa tiền cho cổ…”
“Em không có quăng, không tin kiểm tra camera đi ạ!” **, đúng là nhiều chuyện bỏ mẹ, chẳng qua chỉ hơi mạnh tay lúc đưa tiền thôi!
“Thế sao hôm nay em không điền chi phiếu cho kế toán Trương của Nguyên Thông? Chẳng phải bình thường em đều điền à? Để nó tự điền ba tờ chi phiếu thì sai hết hai tờ. Ban nãy nó còn than với chị này, bảo phải chạy ra tận Bắc Kinh để đổi chi phiếu…”
“Chị, tự anh ta điền sai chi phiếu của chính anh ta cũng là vấn đề của em sao? Em có nợ nần gì anh ta đâu mà phải điền chi phiếu cho anh ta? Anh ta có trả lương cho em không? Tiền trong chi phiếu của anh ta có cho em không? Đừng nói anh ta phải chạy ra Bắc Kinh, dù anh ta có chạy ra Nam Kinh cũng đáng đời. Không biết viết chữ Trung Quốc thì làm kế toán làm gì?” -Tôi vốn không có chỗ để xả, bèn mượn cơ hội này bùng nổ một tràng.
Chị Tào chau mày: “An Nhiên, dạo này em bị sao thế? Mình là nghề dịch vụ, em thấy uất ức em có thể không làm. Nhưng em đã ngồi ở vị trí này thì phải làm những việc này. Không có gì là nên hay không nên cả. Làm khách hàng hài lòng là trách nhiệm của em. Nói gì cũng là thừa thãi.”
Tôi nghe chị giáo huấn với khuôn mặt lạnh tanh.
Tôi đều biết cả, tôi đều hiểu cả. Tôi chỉ bỗng dưng mất đi tâm trạng làm tất cả mọi thứ. Trước đây, tôi vốn đã sống với tâm thế qua loa hời hợt rồi, bây giờ đến đối phó tôi cũng lười nữa.
Cuối cùng, chị thở dài một tiếng: “An Nhiên, cái cậu bên Nguyên Thông là chỗ quen biết với giám đốc ngân hàng mình, em đừng rước việc vào thân, biết chưa? Nếu trong lòng có gì buồn bực em cứ nói ra, chứ chị thấy em hai ngày nay cứ sai sai!”
Tôi có õng ẹo đến đâu thì vẫn phân biệt được tốt xấu. Chị Tào chính là người như vậy. Chị sẽ mắng bạn một cách rất nghiêm khắc, nhưng trong tâm luôn có ý tốt.
“Không sao, không sao, mỗi tháng luôn có mấy ngày như thế!” -Tôi nở một nụ cười đanh đá với chị. Không chút khách sáo, người phụ nữ có con đã học cấp hai đó đã giơ giày cao gót lên đạp cho tôi một phát.
Mấy ngày nay, Hàn Mộ Vũ cũng không qua đây. Nói chính xác hơn là hắn đã qua ngay hôm thứ hai cãi nhau.
Tôi biết mình hớt hãi bỏ chạy như thế rất là mất mặt, nhưng so với nỗi uất ức mang tên “tôi bị “bạn bè bình thường” hóa” thì hiển nhiên chuyện mất mặt này chẳng là cái thá gì. Ban đầu, cục tức nghẹn ở trong lòng, khó chịu muốn chết, mà chuyện này còn không thể nói ra. Thế nên, khi vừa nhìn thấy bóng người hắn, tôi đã lập tức cúi sát đầu xuống. Và nói với chính mình là bỏ đi, từ bỏ đi, đừng nhớ đến nữa. Thế nhưng với sự nhạy cảm khác thường, cảm giác của tôi vẫn dò la được sự lại gần của hắn qua lớp kính chống đạn. Trái tim vô dụng lại đập loạn lên.
Hắn do dự bước đến cửa sổ của tôi, bảo muốn đổi tiền lẻ. Tôi cố gắng không nhìn mặt hắn, nhanh chóng đổi tiền xong rồi nhét ra ngoài, một chữ cũng không nói với hắn. Tôi nghe tiếng hắn thỏ thẻ gọi tên mình sau khi lấy tiền xong. Tôi không đoái hoài.
Hắn rất lấy làm khó hiểu, tôi có thể thấy. Nhưng tôi lại không dám nói rõ với hắn. Giờ cùng lắm hắn chỉ cảm thấy tính tôi rất kỳ. Nếu tôi nói với hắn tôi thích hắn, mà còn là kiểu thích muốn ôm hắn thơm hắn, e rằng hắn sẽ tẩn cho tôi một trận nhừ đòn rồi thực sự từ mặt nhau đến già.
Phải, tôi không muốn làm bạn bè bình thường, nhưng tôi càng không muốn đến bạn bè bình thường cũng không làm được.
Mâu thuẫn hỗn loạn…
Giọng nói của hắn vẫn êm tai như vậy. Hai chữ “An Nhiên” bay vào trong tai, như một bông tuyết rơi xuống trong tim, tan thành nước, kham khổ lạnh lẽo.
Ý chí của tôi đây vốn đã không kiên định. Chỉ cần hắn nói đôi câu xin lỗi, thậm chí gọi tên tôi nhìn tôi, tôi lại sẽ lún sâu vào. Thế nên tôi hoàn toàn không cho hắn cơ hội đó mà bấm nút gọi số một cách cực kỳ nhanh chóng.
Người tiếp theo đến gửi tiền. Hàn Mộ Vũ lùi qua một bên. Tôi cảm thấy ánh mắt lúc đậm lúc nhạt của hắn đáp lên mặt mình. Tôi vờ như không thấy, nhưng lại máy móc bỏ mười nghìn tệ của người gửi tiền sau vào máy đếm và đếm những năm sáu lần, mãi đến khi tôi liếc thấy hắn quay lưng bỏ đi.
Lúc đi đến cửa, hắn vô tình quay đầu lại. Ánh mắt của chúng tôi va vào nhau. Tôi giả vờ ngoảnh mặt đi một cách bâng quơ, nhưng những ngón tay lại hoảng loạn gõ ra một dòng chữ lung tung.
Hôm đó lúc kết sổ, số hiện kim của tôi thiếu mất mười nghìn tệ. Tôi nghĩ ngợi cả buổi vẫn không có manh mối gì. Cuối cùng vẫn là Tiểu Lý và Chị Tào giúp tôi kiểm tra camera mới tìm ra.
Tôi nhìn đoạn băng ghi hình đó. Lúc đấy, tôi đây đang rướn cổ nhìn ra ngoài rồi tiện tay bỏ mười nghìn tệ vào trong thùng rác.
“An Nhiên, lúc đó ông nhìn gì mà say mê thế?” -Tiểu Lý hỏi.
“Gái xinh!” -Tôi nói.
Thỉnh thoảng tôi cũng gặp được Hàn Mộ Vũ lúc tan làm. Chỉ là tôi cố ý không nhìn hắn. Hắn cũng không chủ động qua chào tôi nữa. Tôi không dám nói mình đặc biệt hiểu rõ hắn. Nhưng trong lòng tôi biết rõ nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng sẽ thành người dưng thật. Nói thật thì tôi không thể chấp nhận kết quả ấy, nhưng bắt tôi quay về tiếp tục làm bạn bè bình thường thì tôi lại không cam tâm.
Như bây giờ gọi là gì nhỉ? Chiến tranh lạnh? Tôi lại một lần nữa cảm thán: mình càng sống càng trẻ con. Đầu tiên là yêu thầm, sau lại chơi trò chiến tranh lạnh như mấy đứa con gái. An Nhiên à, mày có thể hoang đường hơn nữa không?
Cái sự xoắn của tôi trong mấy ngày qua đã đạt đến đỉnh điểm khi một lần nữa nhìn thấy Hàn Mộ Vũ.
Tôi nhìn thấy Hàn Mộ Vũ bước vào, trong tay cầm một chiếc túi giấy lớn. Hắn không qua chỗ tôi mà đi thẳng đến chỗ Tiểu Lý. tôi không muốn thể hiện quá rõ, nhưng lòng hiếu kỳ mãnh liệt khiến tai tôi lập tức mọc dài ra. Cách một chiếc bàn, tôi chỉ nghe thấy hình như hắn có tí việc, muốn nhờ Tiểu Lý đi ra ngoài một lúc. Tiểu Lý như bắt được của hời, vội vàng thu dọn đồ đạc trên bàn rồi chạy ra ngoài.
Họ đứng ở khu chờ đợi dành cho khách hàng cách tôi rất xa. Hàn Mộ Vũ nói gì đó với Tiểu Lý. Tiểu Lý cười một cách cực kỳ kinh tởm, liên tục gật đầu, xua tay. Sau đó tôi thấy trên mặt Hàn Mộ Vũ hiện ra một nụ cười hết sức hiếm hoi. Nếu phải miêu tả bằng một cụm từ, tuy tôi không muốn thừa nhận nhưng thực sự có chút “dịu dàng như nước”. Nụ cười đó chói lóa đến mức làm đau mắt tôi, nhưng tôi lại không thể thu mắt về được.
Quá đáng hơn là sau mấy câu ả Tiểu Lý kia bất ngờ bắt đầu cởi quần áo. Còn Hàn Mộ Vũ thì lấy từ trong chiếc túi giấy to ra một chiếc áo phao cỡ dài màu tím nhạt. Hắn cầm áo khoác âu phục mà Tiểu Lý vừa cởi ra trong tay, rồi đưa áo phao cho nó. Tiểu Lý nhanh nhẹn mặc áo phao vào. Hàn Mộ Vũ giúp nó sửa sang cổ và mũ áo, sau đó lùi lại về sau mấy bước ngắm nghía. Tiểu Lý xoay hai vòng ngay tại chỗ, còn bày đặt pose vài kiểu.
Không thể không thừa nhận là cái áo đó rất hợp với Tiểu Lý. Tuy nó luôn đáng ghét, nhưng nói một cách khách quan thì Tiểu Lý cũng được xem là một cô gái đẹp. Dáng người cao, tướng tá cũng không tệ, mắt không to nhưng rất lanh lợi, da hơi đen nhưng hồng hào khỏe khoắn. Nếu không ở trong tình huống này, có lẽ tôi sẽ khen một câu, nhưng bây giờ tôi nhìn nó ngoài một trăm tám mươi sự ngứa mắt ra thì không còn cảm giác gì khác nữa.
Hàn Mộ Vũ vẫn cười rất dịu dàng. Chốc chốc, hắn lại kéo góc cái áo rồi nói gì đó với Tiểu Lý.
Giữa cảnh tượng trai xinh gái đẹp hài hoà này, trái tim tôi cứ thế chìm trong vô hạn.
Hóa ra Hàn Mộ Vũ đã phải lòng người phụ nữ này ư? Hiển nhiên, áo cũng tặng người ta rồi, hơn nữa còn vừa vặn như vậy nữa.
Vụ này…quá đột ngột quá nực cười, đột ngột đến mức khiến tôi trở tay không kịp, nực cười đến mức khiến tôi ôm mặt cười khổ.
Không bao lâu sau, Tiểu Lý lại cởi áo ra, cẩn thận xếp lại rồi cất vào trong túi giấy, đưa trả cho Hàn Mộ Vũ.
Gái xinh bịn rịn tiễn trai đẹp đi. Nó vừa bước vào đã bị tra khảo bởi những người còn hấp tấp hơn cả tôi.
“Gì chứ?” -Giọng nói gian tế của Tiểu Lý vang lên: “Ai bảo cái đó cho tôi? Đấy là người ta mua cho em gái. Ảnh nói đồ rất đắt, sợ không vừa, nên mới cố tình nhờ tôi mặc thử. Nhỡ không được còn đem đi trả trong vòng ba ngày… Sao không tìm người khác á? Bộ cậu tưởng khắp đường đều là con gái cao 172 mà cân nặng dưới 55 ký à?” -Nó vênh váo đi đến trước mặt tôi, hỏi một cách đắc ý: “Hì, nhìn thấy chưa, cái áo phao đó tôi mặc thế nào?”
“Đẹp ~ cực luôn!” -Tôi trả lời một cách vô cùng chân thành, thậm chí có chút cảm động rơi lệ sau khi tai qua nạn khỏi.
Danh sách chương