Thứ ngón tay hắn chạm phải là một miếng băng dính, vắt ngang trên xương quai xanh.

“Cái này á hả…” -Tôi cười hì hì: “Chẳng phải hôm qua chọc giận cậu sao? Tôi định cắt cổ tạ tội, nhưng da dày quá, con dao hoa quả cong quéo luôn cũng chỉ cắt được một miếng nhỏ…”

Hàn Mộ Vũ không nghe những lời bịa đặt của tôi, chặn cổ tôi nói: “Bớt chém đi anh!”

Như một viên đá rơi xuống mảnh sắt nung, những ngón tay lạnh như chết dán vào phần da nóng hổi. Tôi rụt lại theo bản năng: “Ối ối, tôi nói tôi nói!” -Tôi nhìn trái nhìn phải một cách cực kỳ thô bỉ, sau đó nhỏ giọng thừa nhận: “Tối qua bị người yêu gặm!”

Ánh mắt hắn thoáng lung lay. Các ngón tay bỗng dưng rụt về.

Tôi nhịn cười, lại nói: “Làm gì mà phản ứng mạnh thế! Lần trước “người yêu” cậu cắn còn rõ hơn tôi.” Nói ra thì vết răng trên cổ hắn hết lâu rồi. Tôi nghĩ có nên tìm cơ hội khác…

Hàn Mộ Vũ không biết những tính toán âm hiểm của tôi. Chắc hắn đang tập trung suy nghĩ sao trên đời lại có một người mặt dày, đổi trắng thay đen như vậy.

Người ta nói cách để chiến thắng lưu manh là phải lưu manh hơn cả lưu manh. Có vẻ Hàn Mộ Vũ chưa nghe câu nào bao giờ, hắn có cách của hắn.

“Ơ! Thế thì tôi mặc kệ đây!” -Hắn bỏ tay vào túi áo, cất bước bỏ đi một cách rất phóng khoáng, bỏ tôi lại sau lưng. “Hôm khác gặp!”

Khi gặp một giống lưu manh nào đấy, nếu không bóp chết được thì chỉ có thể làm ngơ.

“Ê ê, đừng đi mà! Mộ Vũ, sao cậu có thể mặc kệ chứ?” -Tôi vội vàng đẩy xe đuổi theo: “Có phải anh em không?”

Tôi kéo hắn lại một cách dễ dàng. Hắn vốn cũng chẳng có ý định bỏ đi, chẳng qua làm màu tí.

Được lắm, cậu còn kiên nhẫn hơn cả tôi nữa.

Tôi móc từ trong túi áo ra nửa miếng ngọc đậu giác, đưa cho Hàn Mộ Vũ: “Đây là đầu sỏ đã hại người anh em của cậu.”

Chuyện kể là hôm qua, sau khi xơ múi được mối lớn, tôi hưng phấn hết sức. Lúc tắm hát hò, bọt biếc bay đầy trời. Có lẽ đắc ý quá nên miếng ngọc đậu giác tôi luôn đeo bên mình không cẩn thận va vào thứ gì đấy, lúc đó nghe một tiếng giòn vang, cũng không để ý. Tắm xong đi ngủ mới nhận ra trên cổ đau rát. Mới đầu phát hiện trên cổ bỗng dưng có thêm một vết máu nhỏ song song với xương quai xanh. Sau đó lại nhìn thấy miếng ngọc đậu giác mà tôi đã đeo năm sáu năm từ ba hạt đậu thành ra hai hạt. Cạnh vết vỡ sắc như lưỡi dao.

Vật này cũng không phải thứ đáng tiền gì, chỉ là một món trang sức bằng ngọc thạch bình thường thôi. Nhưng ý nghĩa thì khác. Nó được mẹ tôi cất công mua về thỉnh thầy khai quang trước khi tôi vào đại học.

“Còn sửa được không?” -Hàn Mộ Vũ hỏi.

“Không được, mảnh bị mất không biết rớt chỗ nào rồi… Không đáng đâu, dù sao cũng không có gì quý giá…” Tuy nói thế nhưng tôi vẫn có chút xót xa! Cả ngày hôm nay tôi đều cảm thấy trên cổ trống huơ trống hoác, nên trong lòng cũng thấy khó chịu theo. Mấy thứ tùy thân này bể một cách không minh bạch, dù gì cũng tạo cảm giác không lành, khiến lòng người không yên.

Tôi hít một hơi thật sâu, muốn đuổi hết những cảm xúc tiêu cực ấy đi.

Hàn Mộ Vũ trả nửa miếng ngọc đậu giác lại cho tôi, đưa tay giữ đầu xe lại, nói: “Đi, ngồi lên yên sau đi!”

Tôi thoáng ngẩn người, nhanh chóng lĩnh hội ý hắn, lon ton ra sau ngồi ngay…

“Mộ Vũ, cậu định dùng hành động để an ủi tâm hồn bị tổn thương của tôi hả?”

“…”

“Mộ Vũ, thế còn cái cổ bị thương của tôi thì sao?”

“…”

“Mộ Vũ, cậu còn chưa thấy vết thương của tôi nữa. Dài như vậy nè!”

Tôi lấy tay vẽ một đường lên lưng hắn: “Haizzz, lát nữa tôi xé băng dính ra cho cậu xem…”

“An Nhiên.” -Hắn gọi tôi một tiếng. Tôi lập tức không nói vớ vẩn nữa: “Ừa, cái gì?”

“Công trưởng khởi công vào ngày mười lăm tháng ba. Qua mấy ngày nữa, tôi phải quay laki công trường đi làm rồi…” -Hắn nói.

“Ừa.” -Tôi đáp lại một tiếng, sau đó mới ý thức được hắn vừa nói với tôi là sau này tôi không thể ngày nào cũng nhìn thấy hắn một cách dễ dàng như vậy nữa, trừ khi cố tình sang tìm hắn. Đây là một tin xấu, trăm phần trăm.

“Mộ Vũ, chẳng phải cậu bảo công việc ở tiệm rửa xe nhẹ nhàng hơn bên công trường sao? Hơn nữa tiền kiếm được cũng gần bằng nhau… Hay là cậu làm luôn ở tiệm rửa xe cho rồi?” -Tôi đề nghị. Tư tâm bắt đầu lộng hành.

“Khác đấy An Nhiên. Ở công trường có thể học được nhiều thứ hơn. Rửa xe…chỉ là rửa xe thôi…”

Những lời này khiến tôi nhớ đến những tấm bản vẽ luôn được đặt trên đầu giường của hắn. Tôi chợt tỉnh ngộ ra. Đấy là giáo trình của hắn, bài tập của hắn. Hắn chưa bao giờ ngưng học hỏi. Hắn không thỏa mãn với việc chỉ làm một công nhân xây dựng nhỏ nhoi. Hắn có những suy nghĩ lớn lao hơn. Và những suy nghĩ ấy đang ẩn núp trong những tấm bản vẽ thiết kế rối rắm phức tạp, nhìn hoa cả mắt.

Rất nhiều người như tôi, như những con ếch chết trong nước ấm, lặn dưới đáy nồi. Môi trường ưu việt dần dần nuốt chửng tất cả ý chí phấn đấu trên người tôi. Công việc khô khan mài nhẵn những góc cạnh trong tính cách của tôi. Những điều sục sôi trong cơ thể dần dần ngưng động. Tôi không trưởng thành nữa, cũng chẳng còn mong mỏi trưởng thành.

Tôi tựa đầu vào lưng Hàn Mộ Vũ, lẩm bẩm nói: “Ừa, ừa, tôi biết ngay cậu chắc chắn là một đứa có tiền đồ mà. Từ cái nhìn đầu tiên tôi đã biết… Tác dụng của cậu là để cho mấy đứa như tôi cảm thấy hổ thẹn…” -Giọng tôi không lớn. Hàn Mộ Vũ nghe không rõ. Hắn hỏi: “An Nhiên, anh nói gì đấy?”

“Tôi nói…” -Tôi giương giọng lên, “Nếu sau này cậu phất lên, nhớ gửi tiền ở chỗ tôi, xem như là tiền gửi mà tôi thu được! Được không?”

“Muốn bao nhiêu?” -Hắn hỏi.

“Một trăm hai trăm ngàn, tôi không chê ít. Một tỷ hai tỷ, cũng không chê nhiều…”

“Được, nếu có ngày đó…” -Hắn trả lời một cách nghiêm túc.

“A, hứa rồi nhé, nếu lúc đó tôi còn làm ở ngân hàng…”

Một ngày trước khi công trường khởi công, cũng chính là hôm thứ hai kể từ khi Hàn Mộ Vũ kết thúc công việc rửa xe. Tôi vừa đi làm đã phát hiện sắc mặt của mọi người trong phòng kinh doanh đều rất nặng nề. Dọc đường tôi vừa quan sát biểu hiện của mọi người vừa đi về chỗ mình, thì thấy trên bàn đặt một xấp văn kiện. Đọc tiêu đề xong tôi hiểu ra ngay: Nhiệm vụ.

Những nhiệm vụ chi tiết, cụ thể, rõ ràng, nhưng không thực tế. Gửi tiền, mở thẻ, ngân hàng trực tuyến, thẻ liên kết, khách hàng chất lượng… toàn bộ các chỉ tiêu đều được lượng hóa. Nghe bảo năm nào cũng thế, sẽ liên quan trực tiếp đến tiền thưởng và hiệu quả làm việc.

“A, muốn lấy cái mạng già này của tui luôn hả!” -Tiểu Lý ngửa đầu than thở: “Thế này làm sao tui làm nổi?”

“Không sao, anh chịu chung với mày!” -Tôi ngoảnh đầu, cho nó một nụ cười khổ sở chân thành.

Là lãnh đạo bậc trung, chị Tào không thể để trạng thái tiêu cực của mọi người tiếp diễn. Chị bắt đầu động viên: “Mọi người hãy phấn chấn lên. Không sao đâu, cứ nghĩ cách và cố gắng hết sức là được, không hoàn thành được cũng không ai lấy mạng mọi người cả. A, tất cả tỉnh táo lên nào… Phải rồi, vẫn còn tiền thưởng từ giải “phòng giao dịch văn minh” của chúng ta nè. Chờ chút, chị ra ngoài mua gì đó cho tụi mình ăn. Mọi người muốn ăn gì…”

Một nửa ủng hộ: thuốc trắng Vân Nam; một nửa ủng hộ: nửa cân thạch tín.

Nhưng sau đó chị Tào đã mua bánh bao chỉ và kẹo hồ lô về.

Vì dẫu sao cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Buổi chiều vừa đi làm, một bóng người tròn trịa vọt thẳng đến trước quầy. Giọng nói khản đặc như bị giấy nhám mài qua thân thiết gọi một tiếng: “Anh An Nhiên!”

Dương Hiểu Phi! Tên đấy cũng quay lại rồi!

“Về rồi hả, trông cậu lại tăng cân rồi!” -Tôi trêu gã: “Tết nhất mọi người đều khỏe chứ?”

“Đều khỏe ạ!” -Gã cười, mắt thành một đường chỉ, rồi nhét một túi đồ từ khe đưa tiền vào “Anh An Nhiên, đây là đậu hủ khô nhà em tự làm, anh ăn thử nha.”

“Ôi, thế thì tôi không khách sáo nhé!” -Tôi kéo túi đồ vào, bỏ vô ngăn kéo của mày, rồi lại lấy từ trong đống quà vặt của mình ra một túi đựng đậu xanh, sô cô la và các loại điểm tâm nhỏ, đưa cho gã béo.

Hắn lấy tiền và thẻ từ trong áo ra: “Anh gửi hộ em sáu trăm tệ nhé.” -Nói rồi bèn ngồi trên sofa bắt đầu đánh chén đống quà vặt tôi cho.

“Dương Hiểu Phi, thẻ này của cậu không phải của chi nhánh chúng tôi?”

“À, em làm bên tiểu khu Khang Trang ạ!”

“Tôi hủy rồi làm lại cái mới cho cậu nhé!” -Tôi nói.

“Sao phải thế ạ?”

“Anh có nhiệm vụ mở thẻ, một quý năm mươi tấm!” -Tôi thành thật khai ra, với gã cũng chẳng cần che giấu làm gì.

“Được, anh nói thế nào thì thế nấy ạ!” -Gã cũng rất sảng khoái.

Lúc điền đơn mở thẻ cho gã, tôi bỗng nhớ ra một chuyện!

“Này, Dương Hiểu Phi, tôi hỏi cậu cái này?”

“Chuyện gì ạ!”

“Tôi nghe bảo năm ngoái anh Hàn cậu từng đánh nhau với một người ở chung với các cậu. Cậu có biết không?”

“Năm ngoái…anh Hàn… Anh nói vụ với Dương Đầu Hói ấy à…Em biết!” -Trí nhớ của Dương Hiểu Phi có vẻ không tệ.

“Chuyện gì thế? Tại sao vậy?” -Hàn Mộ Vũ càng không muốn cho tôi biết, tôi lại càng tò mò.

“Thì tại tên Dương Đầu Hói đó kiếm chuyện! Anh không biết đâu anh An Nhiên. Mấy người ở chỗ bọn em đều không được kỹ tính lắm, hay dùng lẫn lộn đồ của nhau. Bàn chải cũng dám dùng lộn cơ. Nhưng anh Hàn không thích xài chung đồ với người khác, bèn dán tên lên đồ của mình. Mọi người cũng hiểu nên cũng không tùy tiện dùng đồ của anh ấy. Chuyện này cũng không có gì sai. Ai mà chẳng có điều kiêng kị riêng. Chẳng phải hồi đó anh Hàn có một cái ly uống nước sao? Cái mà ngân hàng anh tặng ấy. Bình thường anh ấy dùng ly đó để uống nước. Ai ngờ cái tên Dương Đầu Hói đáng ghét kia tan làm về ký túc xá, thấy người ta để nước ở đó là cầm lên uống. Lúc đó anh Hàn cũng không nổi nóng. Một lát sau, ảnh đổ nước đó đi, hứng lại ly khác. Kết quả là tên Dương Đầu Hói còn chẳng chịu thôi, nói anh Hàn khinh thường nó…Lời qua tiếng lại một hồi bèn động thủ…”

Chuyện là vậy à! Ly nước đó chẳng phải là cái mà Mộ Vũ cho tôi dùng mỗi khi tôi sang ư? Tôi có thấy hắn kiêng kị gì đâu? Hay là…hắn đối xử với tôi khác? Suy nghĩ này khiến tôi bỗng dưng phấn chấn hẳn lên! Nhưng tôi vẫn phải xác minh lại.

“Chỉ vì vậy thôi sao? Thế cậu có dùng ly của anh Hàn cậu bao giờ chưa? Quan hệ của hai người tốt như vậy, chắc hắn cũng không để bụng.”

“Chưa dùng qua thật thì phải. Cũng chưa thấy ai khác dùng. Chuyện này không liên quan đến quan hệ thân hay không thân. Chuyện ảnh không thích thì chắc chắn em không nên làm… bọn em là anh em…”

Những lời gã nói sau đó, tôi gần như không nghe. Niềm vui sướng như trúng số và cảm giác ưu việt độc nhất vô nhị vây quanh lấy tôi. Tôi không khỏi khẳng định với chính mình hết lần này đến lần khác: tôi khác, tôi không giống với bạn bè anh em của hắn. Hắn đối xử với tôi khác. Hắn chịu đưa ly mình cho tôi xài, không chút lợn cợn, rất là tự nhiên.

Thế nên Hàn Mộ Vũ, tôi có thể cho rằng trong lòng cậu tôi còn thân thiết hơn anh em không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện