Hôm đó tổng cộng hắn đã mang đến ba mươi bảy tấm chứng minh nhân dân. Với sự giúp đỡ của Dương Hiểu Phi, cũng phải điền suốt một tiếng rưỡi đồng hồ mới xong.

Giữa chừng, nhân lúc không ai đến giao dịch, tôi đã chạy sang đưa cho họ mỗi người một ly nước.

“Nghỉ một lát, nghỉ một lát!” -Tôi vừa cười vừa nói với Hàn Mộ Vũ. Nếu không có hai cái tai chặn lại, chắc khóe miệng tôi sẽ toét ra đến tận gáy.

Mộ Vũ dừng bút lại, xoay xoay cổ tay. Ánh mắt nhàn nhạt rơi xuống mặt tôi: “Có cần phải vui đến thế không? Chẳng qua chỉ là mấy tấm thẻ thôi mà?”

“Cậu đừng xem thường mấy tấm thẻ này. Nếu hoàn thành được nhiệm vụ làm thẻ, tiền thưởng của tôi sẽ nhiều hơn nhiều… Hơn nữa, cũng không hoàn toàn là vì tiền…”

Nói cách khác, phần lớn tôi vui là vì cậu đã để tâm đến chuyện của tôi, khiến tôi vừa mừng vừa lo. Đấy là nghĩa khí, là tình cảm, chứ không liên quan đến tiền bạc.

Mộ Vũ gật đầu: “Thế hôm khác tôi lại hỏi thêm mấy người nữa. Ở công trường có nhiều người chưa có thẻ lắm. Hơn nữa luôn có người mới đến, lúc nào chả cần làm thẻ gửi tiền…”

Tôi nghe xong lại còn vui hơn, hùng hổ ôm vai Mộ Vũ: “Mộ Vũ, cậu đúng là ân nhân của tôi… Anh em đây không có gì để trả ơn cả…”

Dương Hiểu Phi một hơi nốc cạn ly nước. Tay áo chùi lên trên miệng. Nghe tôi nói câu này, cuối cùng gã cũng tiếp được lời: “Eo ôi, anh An Nhiên, thì anh lấy thân báo đáp đi!”

“Tôi cũng muốn nè, chỉ sợ anh Hàn cậu không chịu thôi!” -Tôi cố gắng làm cho câu này nghe như một câu nói đùa, dù nó rõ ràng không thể thật lòng hơn được nữa. Nói lời trái với lương tâm khó chịu ghê! Mộ Vũ mặc cho tôi tựa lên vai hắn. Tay trái cầm chắc chiếc ly giấy xài một lần. Hắn cũng không có phản ứng gì với cuộc đối thoại của tôi và Dương Hiểu Phi. Chỉ trong giây phút ly được đặt trở lại bàn, đôi môi nhạt màu với lớp nước mỏng phủ lên trên và những tia nắng nhỏ vụn nhảy nhót trên đó mới khẽ mím lại, phảng phất như một nụ cười cực nhạt.

“Ê!” -Tôi bực dọc gọi hắn. Chán người này ghê, tốt xấu gì cũng cho cái hồi âm chứ. Tôi không hiểu sao hắn có thể tách khỏi thế giới bên ngoài mọi lúc mọi nơi và một cách rạch ròi như thế, cứ xem như người khác không tồn tại hoặc như bản thân mình không tồn tại.

“Nói một câu đi chứ? Được không?” -Tôi bực bội đẩy hắn mấy cái.

“Được cái gì?” -Hắn hỏi.

“Thì…lấy thân báo đáp. Anh An Nhiên…lấy…anh.” -Miệng của Dương Hiểu Phi còn nhanh hơn tôi, nói xong lại nằm rạp lên bàn bắt đầu cười. Thịt trên người cứ rung rung, khiến tôi muốn cắn gã.

Mộ Vũ quay đầu qua, híp mắt lại, im lặng hỏi ý tôi. Tôi nghiêm túc gật đầu.

Hắn cầm cây bút ký tên trên bàn lên, nâng cằm tôi lên bằng thân bút, như đang ngắm bâng quơ mấy cái, đặng thuận miệng nói: “Cũng được.”

Hắn ném lại hai chữ rồi ngoảnh đầu đi, không cho tôi cơ hội nghiên cứu chút biểu cảm nào của hắn. Ánh mắt vốn được tân trang bởi sự dũng cảm mỏng manh và sự ngây ngô giả tạo của tôi không khỏi trở nên nồng nhiệt mà hoảng loạn. Mặt bắt đầu nóng bừng.

Tư thái đùa bỡn đổi lại một câu đồng ý đùa bỡn. Cái nào thật cái nào giả, tôi cũng không phân biệt được nữa. 

Dương Hiểu Phi cười dữ dội hơn nữa, trông có vẻ sắp tắt thở đến nơi: “Anh…anh An Nhiên, em thấy cũng…cũng được. Với kiểu trắng trẻo nõn nà của anh…làm tiểu tam cũng hợp lắm…”

Tôi cầm xấp đơn chuyển tiền điện tử bên tay ném qua bên gã: “Cút, có biết nói chuyện không hả…” Trước khi xấp đơn rời tay, cổ tay tôi đã bị Mộ Vũ túm lại. Hắn ngăn cái đứa vì xấu hổ mà kiếm chuyện lung tung này lại. Giọng hắn vừa thấp vừa chậm: “An Nhiên, được rồi, đừng giỡn nữa!” Gã béo chết tiệt Dương Hiểu Phí núp tấm thân mập mạp sau lưng Hàn Mộ Vũ. Hai con mắt ti hí nhìn tôi chớp chớp đầy khiêu khích: “Anh Hàn, anh An Nhiên ảnh đòi đánh em…”

Eo ôi, còn dám mách lẻo tôi với Hàn Mộ Vũ cơ? 

Trước khi tôi nhảy dựng lên, Hàn Mộ Vũ vỗ cái bốp lên đầu gã béo: “Im đi mày.” Dương Hiểu Phi lập tức im bặt.

Cái má trợn phồng của tôi cũng bị Hàn Mộ Vũ lấy bút chọt chọt mấy cái: “Mau về làm việc đi, đừng nói năng lung tung với nó nữa.”

“Ai nói năng lung tung cơ chứ…” -Tôi bất mãn lầu bầu, nhưng trong giây phút đứng dậy bỏ đi tôi nhìn thấy một tia sáng lóe lên rồi vụt tắt trong mắt hắn. Như là hoài nghi, như là quan sát, như là những lời muốn nói rồi thôi vừa dâng lên đã chìm nghỉm, như một chiếc đuôi cá đập xuống mặt hồ lặng tanh, khuấy lên những gợn sóng lăn tăn, nhưng cuối cùng lại biến mất không vết.

Hôm đó, cuối cùng tôi chỉ mở được tổng cộng hai mươi bảy tấm thẻ. Mười tấm còn lại đã bị người đàn bà Tiểu Lý cướp mất.

Nó đố kỵ đến nghiến răng nghiến lợi rất lâu ở phía sau lưng tôi. Cuối cùng, người ta đường hoàng chính đáng đi đến bên cạnh Hàn Mộ Vũ. Nó nói Hàn Mộ Vũ cậu thiên vị quá; sao chỉ giúp mỗi mình An Nhiên; cô nương đây cũng có nhiệm vụ nè; anh phớt lờ cảm nhận của tôi, tôi sẽ tổn thương lắm đấy. Sau đó, nó đưa tay lấy và đếm xấp đơn đăng ký mở thẻ mà Hàn Mộ Vũ vừa điền xong, rồi lại lựa ra mấy tờ của Dương Hiểu Phi điền, bảo mấy tờ này xem như nhiệm vụ của tôi nhé.

Bấy giờ, hai thằng đàn ông, Hàn Mộ Vũ và Dương Hiểu Phi, chẳng nói được gì, chẳng làm được gì, cứ thế bị một con bé ăn cướp.

Tất nhiên, tôi cũng không hơn được bao nhiêu, cũng chỉ khiển trách trên miệng, chứ gặp phải một người đàn bà vừa ngang ngược vô lý, vừa giỏi la lối kiếm chuyện thì chúng tôi chỉ có thể tự nhận xui xẻo mà thôi.
GV: chap này ngắn nhỉ hihi
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện