Tôi phát hiện chỉ cần đề cập đến những vấn đề không nên đề cập đến, tôi sẽ có thể không kiêng dè gì trước mặt Hàn Mộ Vũ.
Tôi biết tan làm hắn thích ở lì trong ký túc xá đọc sách, một lòng muốn bồi dưỡng bản thân thành kiểu nhân tài học sâu hiểu rộng, chứ không giống loại người không chí cầu tiến, suốt ngày ngoài chơi game chỉ biết yêu đương như tôi. Thế nên, thi thoảng, tôi mới kéo hắn ra ngoài ăn uống chơi bời. Mà phần lớn thời gian còn có gã béo Dương Hiểu Phi đi theo.
Chầu cơm tôi khao để cảm tạ hai người họ giúp tôi mở thẻ là tiệc tự chọn. Đây là yêu cầu của Dương Hiểu Phi. Thật ra rất rẻ. Ba người cũng chỉ một trăm năm mươi tệ. Ăn đến cuối cùng, tôi phải ra sức khuyên ngăn gã béo: “Đừng liều mạng như vậy, hôm khác anh lại mời cậu. Cậu đừng để no quá rồi có mệnh hệ gì…”Cho dù đã cản lại như thế, cuối cùng tôi và Hàn Mộ Vũ vẫn phải dìu Dương Hiểu Phi xuống lầu.
Còn cái chầu Hàn Mộ Vũ đòi khao lại tôi để ăn mừng tăng lương đã bị tôi vòng vo chối mất. Tám mươi phần trăm tiền hắn kiếm được đều gửi hết về nhà. Tổng cộng trong tay hắn cũng chẳng dư dả gì, để hắn khao còn khiến xót xa hơn khi tiêu tiền của mình nữa.
Vì không thể gặp nhau suốt, nên đôi khi đặc biệt nhớ hắn, nhớ đến mức chịu không được phải đi nhìn hắn một cái.
Lớn từng này rồi cũng chưa thích ai đến thế bao giờ. Những cô gái mặt mũi mờ căm mà tôi từng nắm tay, hôn hít trong trí nhớ, chưa một ai khiến tôi nhớ nhung da diết đến như vậy, không một giây một phút nào có thể buông xuống được. Tin nhắn không thể gửi mãi, điện thoại không thể gọi mãi, nên lúc nhớ hắn tôi chỉ có thể ôm hôn miếng ngọc đậu giác trên cổ điên cuồng.
Hôm ấy ăn tối xong, đầu tôi nóng lên, chạy thẳng sang tìm hắn. Cũng chẳng muốn làm gì, nhìn một cái, nói chuyện đôi câu là được. Trời còn chưa tối. Gió cuốn theo sức nóng trên mặt đường nhựa ập tới. Trong mũi toàn là mùi khí thải xe hơi. Mắt thấy sắp tháng sáu rồi, thời tiết đã bắt đầu nóng nực, làm người khác khó chịu.
Cách dãy nhà của Mộ Vũ hãy còn xa, tôi đã nhìn thấy một đám đàn ông ở trần đứng tắm quanh chỗ vòi nước bên ngoài nhà họ. Tôi thất thần một lúc, loáng thoáng có chút cảm giác sai sai khuyên mình hay là đừng đi nữa! Kết quả là vừa quay người đã nghe thấy tiếng kêu khàn khàn từ giọng nói như bị giấy nhám mài qua: “Ôi, anh An Nhiên…” Quay đầu lại thì thấy Dương Hiểu Phi đang tự nhiên vẫy tay với tôi. Cùng với động tác vẫy tay của gã, đống thịt mỡ đen đúa ở thân trên rung lên như sóng nước… Tôi thấy không bỏ đi được nữa, đành phải qua đó.
Trong số họ có mấy người nhận ra tôi đều chào tôi. Tôi nhìn một vòng phát hiện Hàn Mộ Vũ không có ở đấy, trong lòng tự dưng lại thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
“Anh Hàn cậu không có ở nhà à?” -Tôi hỏi gã béo.
“Có, ảnh tắm xong vào trong nhà rồi! Để em gọi ảnh ra cho anh…”
“Không cần, cậu cứ tắm đi…” -Tôi vỗ bụng Dương Hiểu Phi, sau đó đẩy cửa bước vào trong nhà họ.
Vừa nhìn vào, tôi đã muốn lui ra ngoài ngay, nhưng chân cẳng lại chẳng nghe sai khiến,
Thật ra cũng chẳng có gì. Hàn Mộ Vũ đang quay lưng lại với tôi, phơi đồ. Chủ yếu là hắn cũng đang ở trần như đám người ngoài kia và đang mặc độc một chiếc quần đùi rộng rinh ngang gối. Ánh sang tràn từ bên ngoài cửa sổ vào, rọi lên trên người hắn. Bề mặt lớp da màu lúa mạch nhàn nhạt cho người ta cảm giác có ánh sáng tuôn chảy như tơ lụa. Vòng eo săn chắc, cặp chân thon dài, động tác giơ tay khiến cơ bắp ở chỗ cánh tay và đôi vai căng ra thành một đường cong đẹp đẽ mạnh mẽ. Mái tóc đen đến phát xanh vẫn đang ướt nhẹp. Lúc hắn quay đầu lại, có mấy giọt nước trên ngọn tóc bay ra ngoài, lóng lánh đến mức làm chói mắt tôi.
Thế này mới đẹp làm sao. Cao ráo, rắn rỏi, cân đối, dẻo dai. So với Mộ Vũ, Dương Hiểu Phi có thể bị tống ra xưởng chế dầu được rồi.
“An Nhiên, sao anh lại sang?” -Lời nói của Hàn Mộ Vũ khiến tôi hoảng hốt thu hồi ánh mắt đang dính lên người hắn.
“À, à ừm, tôi ăn tối hơi no, nên ra ngoài đi bộ cho tiêu, đi một hồi thì đến chỗ các cậu..” -Tôi thuận miệng bịa chuyện. Trên mặt lại từ từ nóng lên.
“Ừa.” -Hàn Mộ Vũ gật đầu: “Anh ngồi tí, tôi phơi áo xong rồi ra chơi với anh.”
Hắn tiếp tục phơi áo một cách đặc biệt tự nhiên, tôi thì ngồi ngay ngắn nhìn hắn.
Hắn không biết với tôi mà nói, đây là một sự hưởng thụ hay giày vò như thế nào. Tôi cũng không hiểu tại áo mình lại có nhiều ảo tưởng không thể đè nén được với tấm thân cùng là đàn ông này như vậy. Tôi tưởng tượng thứ xúc cảm như tơ lụa, sức nóng như lửa đốt ấy, rồi từ từ hơi thở có chút không đều.
Trong lúc hoảng loạn lẻ loi, những ngón tay chạm phải chiếc điện thoại trong túi. Thế là đầu óc tôi bị chập mạch ngay.
Móc điện thoại chĩa vào Hàn Mộ Vũ rồi bấm nút chụp. “Tách.” Ánh đèn flash tỏa ra thứ ánh sáng trắng toát lóa mắt. Mộ Vũ khó hiểu quay đầu lại: “An Nhiên, anh làm gì đấy?”
Tôi chộp lấy cơ hội chụp thêm một tấm thẳng mặt.
“Mộ Vũ dáng cậu đẹp thế, cho tôi chụp mấy tấm đem lên mạng bán lấy chút tiền đi!” -Tôi lắc điện thoại một cách dâm dê.
Hàn Mộ Vũ bỏ quần áo trong tay xuống, bước qua giật điện thoại của tôi: “Cho tôi xem anh chụp ra sao?”
Tôi né tay hắn, nhanh chóng đứng dậy quay lưng đi chỗ khác: “Không cho, cậu lấy được rồi chắc chắn sẽ xóa!”
“Không xóa, cho tôi xem nào.” -Hắn vẫn nói một cách nghiêm túc như trước. Nhưng tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy xạo.
“Ai thèm tin cậu…”
Tôi ôm điện thoại cứng ngắc trong lòng, né tới né lui, trong lòng nghĩ tuyệt đối phải giữ cái này lại. Hôm nào tương tư thành lũ, tôi sẽ lấy ra xem, ít nhiều gì cũng có thể an ủi an ủi tâm hồn đói khát của tôi. Hơn nữa pô này còn là ảnh bán khỏa thân. Thực sự không chịu được còn có thể nhìn ảnh rồi gì gì gì đó, sướng hơn mình tự tưởng tượng nhiều. Mang theo những suy nghĩ đen tối dơ bẩn này, tôi cười chắc trông đê tiện hết nấc.
Tôi thỏa sức tưởng tượng không giới hạn nhưng khi bờ ngực phía sau dán lên lưng mình thì tay chân cuống cuồng cả lên.
Tôi cũng chỉ mặc một chiếc áo thun không tay. Còn hắn thì cứ thế ở trần sà tới ôm chặt lấy tôi không tí qua loa. Hai tay vòng ra trước người quấn lấy những ngón tay đang cầm điện thoại của tôi.
Thứ xúc cảm mát rượi của da dẻ vừa tắm nước xong truyền qua lớp áo mỏng manh, thứ hơi thở sạch sẽ lạnh lùng bao vây khắp người tôi, như không khí mát mẻ mà hơi đắng phả vào mặt lúc mở cửa sổ sau cơn mưa.
Những cánh tay đan chồng vào nhau. Phần cơ trơn láng phía trong cánh tay hắn phủ lên trên da tôi, trơn đến mức khó có thể tưởng tượng. Tơ lụa? Ti nhung? Không, hoàn toàn không phải, đấy là cảm giác da dẻ có cùng tổ chức cùng cấu tạo dán chặt vào nhau, mềm mại mà dinh dính, hút nhau như có cảm ứng. Tôi phát hiện các đầu dây thần kinh trong cơ thể mình nhạy bén đến mức như thể có thể xuyên qua lớp biểu bì cắm vào trong mạch máu của đối phương, sau đó chúng tôi mọc chung với nhau, tuy hai mà một, không có ranh giới.
Tôi giật mình trước cảm giác đáng sợ này, cảm giác dễ chịu đến mức sắp tan vào trong cơ thể của đối phương. Trong đầu một mảng trắng toát. Sự vùng vẫy gần như vô thức đổi lại một cái siết chặt hơn của đôi tay trên người. Lồng ngực hắn phập phồng, hòa chung với nhịp đập của trái tim tôi, một nhịp hai nhịp, trong cùng một nhịp điệu. Cái ôm này quá vững chãi quyến rũ, khiến tôi không khỏi lo lắng một khi rời khỏi sẽ không còn chỗ đặt linh hồn nữa.
Hàn Mộ Vũ cúi đầu xuống. Chỗ tóc mát rượi cạ lên mặt tôi. Thứ hơi thở nóng ẩm chui vào trong lỗ tai. Hắn nói: “An Nhiên, đừng đùa nữa, đưa điện thoại cho tôi nào!” Giọng điệu vừa thấp vừa chậm vừa trong như thần chú.
Điện thoại? Điện thoại là cái thá gì? Giờ này phút này, cậu có muốn lấy mạng tôi, tôi cũng dâng lên không chút do dự.
Sau đó, Hàn Mộ Vũ đã tịch thu điện thoại của tôi một cách dễ dàng, nhưng vẫn không buông tôi ra.
Giữ nguyên tư thế ôm này, hắn bấm nút lục tìm hai tấm hình “bán khỏa thân” tôi chụp bằng một tay.
“Tấm này mờ rồi…” -xóa.
“Tấm này ánh sáng tối quá…” -xóa.
“Này, bảo không xóa cơ mà. Sao cậu lại như thế?” Mắt thấy kiệt tác của mình bị xóa đi, trong đầu cuối cùng cũng lấy lại hồn vía, nên không khỏi oán trách. Cái đầu đang đặt lên vai tôi của Hàn Mộ Vũ lắc lắc mấy cái. Tóc cạ lên tai tôi vừa tê vừa nhột. “Chụp không đẹp…”
Được rồi, tôi thừa nhận chụp chả ra làm sao. Nhưng cậu làm ơn buông tôi ra trước có được không. Dù gì tôi cũng là một thằng đàn ông bình thường. Cậu ôm tôi như vậy, còn khiêu khích tôi nữa, tôi sẽ có phản ứng đấy, biết chưa? Với một trăm phần trăm sự tiếc nuối, tôi kéo đôi tay đang vòng ra trước người mình của hắn ra: “Chê tôi chụp xấu thì cậu tự chụp đi. Đi ra, tránh xa tôi ra, nóng chết đi được!”
Tôi mới đi khỏi nửa bước, lại bị một luồng sức mạnh kéo trở lại vòng tay ai đó: “Đừng đi, An Nhiên.”
Hàn Mộ Vũ một tay ôm eo tôi, rờ lên rờ xuống mấy cái, tự dưng làm một câu: “Sao anh gầy thế?”
**, tôi suýt bùng nổ. Rốt cuộc cậu muốn gì hả? Ông đây nhẫn nhịn cũng có giới hạn nhé. Cậu mà cứ ép tôi ngả bài hôm nay, tôi sẽ bất chấp đấy.
Tôi cắn răng híp mắt, nhìn hắn với khuôn mặt bất lương. Nếu cậu còn có cử động bất chính nào nữa, ông đây sẽ không khách sáo đâu, chơi vậy ai lại.
Hắn nhìn bộ dạng hung hăng dữ tợn của tôi ở cự li gần, cũng chẳng để tâm mà lấy điện thoại chọt chọt cái má trợn phồng của tôi: “Đừng giận mà. Hay…hai đứa mình chụp chung một tấm?”
Hắn tưởng tôi giận dỗi vì chuyện tấm ảnh bị xóa. Xời, tôi có nhỏ nhen đến vậy đâu? Nhưng đề nghị này vô cùng tốt, tôi tiếp thu ngay lập tức.
Tôi bật điện thoại lên, mở camera trước ra để có thể lập tức thấy được thành quả chụp hình.
Sắc trời đã tối, ánh sáng trong nhà càng không được tốt. Chụp những mấy tấm vẫn không hài lòng. Tôi than thở: “Sao hai anh đẹp trai siêu cấp mà lại chụp ra người qua đường XYZ thế này? Hay cậu chụp đi?”
Tôi gật đầu.
Hàn Mộ Vũ đón lấy điện thoại, đưa thẳng tay ra từ từ điều chỉnh góc độ. Hắn nói: “Tôi hô một hai ba. Anh đừng chớp mắt.”
“Một” -Hắn chọn xong góc độ, tôi đặt tay lên vai hắn.
“Hai” -Tiêu điểm máy ảnh đã được điều chỉnh đúng chỗ, tôi nở ra một nụ cười mê ly với ống kính.
“Ba” -Cùng lúc hắn nhấn phím chụp, tôi nhanh chóng quay đầu lại, giương cằm lên, dán môi lên má trái của hắn.
“Tách” một cái, ánh sáng trắng lóa lên.
Cả buổi trời, hai chúng tôi im lặng không nói gì, nhìn tấm ảnh đó.
Tấm ảnh duy nhất mà góc độ, ánh sáng, biểu cảm đều hoàn hảo, trừ tư thế.
Nhờ camera trước 3MP của điện thoại tôi, ảnh rất rõ nét. Trong ảnh, tóc của Mộ Vũ rối một cách vừa phải, ánh mắt điềm tĩnh như sóng băng dưới giếng sâu. Nét đẹp trai cứng cáp toát ra từ độ sắc bén của đôi lông mày. Cộng thêm nét cười nhàn nhạt trên miệng, tạo nên sự va chạm giữa nhu và cương, như sương rơi trên lưỡi kiếm, núi miết vào mây nhỏ.
Còn tôi, tôi cảm thấy cái người trong ảnh không giống tôi cho lắm mà như một người lạ. Y có màu da nhạt hơn Mộ Vũ một chút. Độ cong của chiếc cằm đang giương lên khiến cổ trông thon dài gợi cảm. Vì ảnh chụp nửa mặt nên sống mũi trông đặc biệt thẳng tắp. Hàng mi dài rậm rạp rũ xuống dưới mắt, vừa nhẹ vừa ngoan. Y thơm lên trên má của Mộ Vũ với vẻ mặt ngọt ngào mà say đắm.
Ngón tay của Mộ Vũ nãy giờ vẫn đang để ở kế bên nút xóa. Còn tôi không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Những gì tôi có thể làm chỉ có thế thôi… Xóa hay giữ, tất cả đều do hắn định đoạt.
Cuối cùng, Mộ Vũ chuyển ánh mắt về lại mặt tôi.
Nụ hôn lúc chụp hình đã dùng hết mọi sự bốc đồng của tôi. Trong giây phút này, tôi chỉ có thể gắng gượng bằng vẻ mặt không cảm xúc. Rất lâu sau, tôi nghe hắn nghiêm túc cảm thán: An Nhiên, tôi nhận ra anh đẹp không phải dạng vừa đâu.
Tôi ngước mắt lên, vừa hay nhìn thấy ngón tay hắn nhấn vào nút lưu.
Tôi biết tan làm hắn thích ở lì trong ký túc xá đọc sách, một lòng muốn bồi dưỡng bản thân thành kiểu nhân tài học sâu hiểu rộng, chứ không giống loại người không chí cầu tiến, suốt ngày ngoài chơi game chỉ biết yêu đương như tôi. Thế nên, thi thoảng, tôi mới kéo hắn ra ngoài ăn uống chơi bời. Mà phần lớn thời gian còn có gã béo Dương Hiểu Phi đi theo.
Chầu cơm tôi khao để cảm tạ hai người họ giúp tôi mở thẻ là tiệc tự chọn. Đây là yêu cầu của Dương Hiểu Phi. Thật ra rất rẻ. Ba người cũng chỉ một trăm năm mươi tệ. Ăn đến cuối cùng, tôi phải ra sức khuyên ngăn gã béo: “Đừng liều mạng như vậy, hôm khác anh lại mời cậu. Cậu đừng để no quá rồi có mệnh hệ gì…”Cho dù đã cản lại như thế, cuối cùng tôi và Hàn Mộ Vũ vẫn phải dìu Dương Hiểu Phi xuống lầu.
Còn cái chầu Hàn Mộ Vũ đòi khao lại tôi để ăn mừng tăng lương đã bị tôi vòng vo chối mất. Tám mươi phần trăm tiền hắn kiếm được đều gửi hết về nhà. Tổng cộng trong tay hắn cũng chẳng dư dả gì, để hắn khao còn khiến xót xa hơn khi tiêu tiền của mình nữa.
Vì không thể gặp nhau suốt, nên đôi khi đặc biệt nhớ hắn, nhớ đến mức chịu không được phải đi nhìn hắn một cái.
Lớn từng này rồi cũng chưa thích ai đến thế bao giờ. Những cô gái mặt mũi mờ căm mà tôi từng nắm tay, hôn hít trong trí nhớ, chưa một ai khiến tôi nhớ nhung da diết đến như vậy, không một giây một phút nào có thể buông xuống được. Tin nhắn không thể gửi mãi, điện thoại không thể gọi mãi, nên lúc nhớ hắn tôi chỉ có thể ôm hôn miếng ngọc đậu giác trên cổ điên cuồng.
Hôm ấy ăn tối xong, đầu tôi nóng lên, chạy thẳng sang tìm hắn. Cũng chẳng muốn làm gì, nhìn một cái, nói chuyện đôi câu là được. Trời còn chưa tối. Gió cuốn theo sức nóng trên mặt đường nhựa ập tới. Trong mũi toàn là mùi khí thải xe hơi. Mắt thấy sắp tháng sáu rồi, thời tiết đã bắt đầu nóng nực, làm người khác khó chịu.
Cách dãy nhà của Mộ Vũ hãy còn xa, tôi đã nhìn thấy một đám đàn ông ở trần đứng tắm quanh chỗ vòi nước bên ngoài nhà họ. Tôi thất thần một lúc, loáng thoáng có chút cảm giác sai sai khuyên mình hay là đừng đi nữa! Kết quả là vừa quay người đã nghe thấy tiếng kêu khàn khàn từ giọng nói như bị giấy nhám mài qua: “Ôi, anh An Nhiên…” Quay đầu lại thì thấy Dương Hiểu Phi đang tự nhiên vẫy tay với tôi. Cùng với động tác vẫy tay của gã, đống thịt mỡ đen đúa ở thân trên rung lên như sóng nước… Tôi thấy không bỏ đi được nữa, đành phải qua đó.
Trong số họ có mấy người nhận ra tôi đều chào tôi. Tôi nhìn một vòng phát hiện Hàn Mộ Vũ không có ở đấy, trong lòng tự dưng lại thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
“Anh Hàn cậu không có ở nhà à?” -Tôi hỏi gã béo.
“Có, ảnh tắm xong vào trong nhà rồi! Để em gọi ảnh ra cho anh…”
“Không cần, cậu cứ tắm đi…” -Tôi vỗ bụng Dương Hiểu Phi, sau đó đẩy cửa bước vào trong nhà họ.
Vừa nhìn vào, tôi đã muốn lui ra ngoài ngay, nhưng chân cẳng lại chẳng nghe sai khiến,
Thật ra cũng chẳng có gì. Hàn Mộ Vũ đang quay lưng lại với tôi, phơi đồ. Chủ yếu là hắn cũng đang ở trần như đám người ngoài kia và đang mặc độc một chiếc quần đùi rộng rinh ngang gối. Ánh sang tràn từ bên ngoài cửa sổ vào, rọi lên trên người hắn. Bề mặt lớp da màu lúa mạch nhàn nhạt cho người ta cảm giác có ánh sáng tuôn chảy như tơ lụa. Vòng eo săn chắc, cặp chân thon dài, động tác giơ tay khiến cơ bắp ở chỗ cánh tay và đôi vai căng ra thành một đường cong đẹp đẽ mạnh mẽ. Mái tóc đen đến phát xanh vẫn đang ướt nhẹp. Lúc hắn quay đầu lại, có mấy giọt nước trên ngọn tóc bay ra ngoài, lóng lánh đến mức làm chói mắt tôi.
Thế này mới đẹp làm sao. Cao ráo, rắn rỏi, cân đối, dẻo dai. So với Mộ Vũ, Dương Hiểu Phi có thể bị tống ra xưởng chế dầu được rồi.
“An Nhiên, sao anh lại sang?” -Lời nói của Hàn Mộ Vũ khiến tôi hoảng hốt thu hồi ánh mắt đang dính lên người hắn.
“À, à ừm, tôi ăn tối hơi no, nên ra ngoài đi bộ cho tiêu, đi một hồi thì đến chỗ các cậu..” -Tôi thuận miệng bịa chuyện. Trên mặt lại từ từ nóng lên.
“Ừa.” -Hàn Mộ Vũ gật đầu: “Anh ngồi tí, tôi phơi áo xong rồi ra chơi với anh.”
Hắn tiếp tục phơi áo một cách đặc biệt tự nhiên, tôi thì ngồi ngay ngắn nhìn hắn.
Hắn không biết với tôi mà nói, đây là một sự hưởng thụ hay giày vò như thế nào. Tôi cũng không hiểu tại áo mình lại có nhiều ảo tưởng không thể đè nén được với tấm thân cùng là đàn ông này như vậy. Tôi tưởng tượng thứ xúc cảm như tơ lụa, sức nóng như lửa đốt ấy, rồi từ từ hơi thở có chút không đều.
Trong lúc hoảng loạn lẻ loi, những ngón tay chạm phải chiếc điện thoại trong túi. Thế là đầu óc tôi bị chập mạch ngay.
Móc điện thoại chĩa vào Hàn Mộ Vũ rồi bấm nút chụp. “Tách.” Ánh đèn flash tỏa ra thứ ánh sáng trắng toát lóa mắt. Mộ Vũ khó hiểu quay đầu lại: “An Nhiên, anh làm gì đấy?”
Tôi chộp lấy cơ hội chụp thêm một tấm thẳng mặt.
“Mộ Vũ dáng cậu đẹp thế, cho tôi chụp mấy tấm đem lên mạng bán lấy chút tiền đi!” -Tôi lắc điện thoại một cách dâm dê.
Hàn Mộ Vũ bỏ quần áo trong tay xuống, bước qua giật điện thoại của tôi: “Cho tôi xem anh chụp ra sao?”
Tôi né tay hắn, nhanh chóng đứng dậy quay lưng đi chỗ khác: “Không cho, cậu lấy được rồi chắc chắn sẽ xóa!”
“Không xóa, cho tôi xem nào.” -Hắn vẫn nói một cách nghiêm túc như trước. Nhưng tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy xạo.
“Ai thèm tin cậu…”
Tôi ôm điện thoại cứng ngắc trong lòng, né tới né lui, trong lòng nghĩ tuyệt đối phải giữ cái này lại. Hôm nào tương tư thành lũ, tôi sẽ lấy ra xem, ít nhiều gì cũng có thể an ủi an ủi tâm hồn đói khát của tôi. Hơn nữa pô này còn là ảnh bán khỏa thân. Thực sự không chịu được còn có thể nhìn ảnh rồi gì gì gì đó, sướng hơn mình tự tưởng tượng nhiều. Mang theo những suy nghĩ đen tối dơ bẩn này, tôi cười chắc trông đê tiện hết nấc.
Tôi thỏa sức tưởng tượng không giới hạn nhưng khi bờ ngực phía sau dán lên lưng mình thì tay chân cuống cuồng cả lên.
Tôi cũng chỉ mặc một chiếc áo thun không tay. Còn hắn thì cứ thế ở trần sà tới ôm chặt lấy tôi không tí qua loa. Hai tay vòng ra trước người quấn lấy những ngón tay đang cầm điện thoại của tôi.
Thứ xúc cảm mát rượi của da dẻ vừa tắm nước xong truyền qua lớp áo mỏng manh, thứ hơi thở sạch sẽ lạnh lùng bao vây khắp người tôi, như không khí mát mẻ mà hơi đắng phả vào mặt lúc mở cửa sổ sau cơn mưa.
Những cánh tay đan chồng vào nhau. Phần cơ trơn láng phía trong cánh tay hắn phủ lên trên da tôi, trơn đến mức khó có thể tưởng tượng. Tơ lụa? Ti nhung? Không, hoàn toàn không phải, đấy là cảm giác da dẻ có cùng tổ chức cùng cấu tạo dán chặt vào nhau, mềm mại mà dinh dính, hút nhau như có cảm ứng. Tôi phát hiện các đầu dây thần kinh trong cơ thể mình nhạy bén đến mức như thể có thể xuyên qua lớp biểu bì cắm vào trong mạch máu của đối phương, sau đó chúng tôi mọc chung với nhau, tuy hai mà một, không có ranh giới.
Tôi giật mình trước cảm giác đáng sợ này, cảm giác dễ chịu đến mức sắp tan vào trong cơ thể của đối phương. Trong đầu một mảng trắng toát. Sự vùng vẫy gần như vô thức đổi lại một cái siết chặt hơn của đôi tay trên người. Lồng ngực hắn phập phồng, hòa chung với nhịp đập của trái tim tôi, một nhịp hai nhịp, trong cùng một nhịp điệu. Cái ôm này quá vững chãi quyến rũ, khiến tôi không khỏi lo lắng một khi rời khỏi sẽ không còn chỗ đặt linh hồn nữa.
Hàn Mộ Vũ cúi đầu xuống. Chỗ tóc mát rượi cạ lên mặt tôi. Thứ hơi thở nóng ẩm chui vào trong lỗ tai. Hắn nói: “An Nhiên, đừng đùa nữa, đưa điện thoại cho tôi nào!” Giọng điệu vừa thấp vừa chậm vừa trong như thần chú.
Điện thoại? Điện thoại là cái thá gì? Giờ này phút này, cậu có muốn lấy mạng tôi, tôi cũng dâng lên không chút do dự.
Sau đó, Hàn Mộ Vũ đã tịch thu điện thoại của tôi một cách dễ dàng, nhưng vẫn không buông tôi ra.
Giữ nguyên tư thế ôm này, hắn bấm nút lục tìm hai tấm hình “bán khỏa thân” tôi chụp bằng một tay.
“Tấm này mờ rồi…” -xóa.
“Tấm này ánh sáng tối quá…” -xóa.
“Này, bảo không xóa cơ mà. Sao cậu lại như thế?” Mắt thấy kiệt tác của mình bị xóa đi, trong đầu cuối cùng cũng lấy lại hồn vía, nên không khỏi oán trách. Cái đầu đang đặt lên vai tôi của Hàn Mộ Vũ lắc lắc mấy cái. Tóc cạ lên tai tôi vừa tê vừa nhột. “Chụp không đẹp…”
Được rồi, tôi thừa nhận chụp chả ra làm sao. Nhưng cậu làm ơn buông tôi ra trước có được không. Dù gì tôi cũng là một thằng đàn ông bình thường. Cậu ôm tôi như vậy, còn khiêu khích tôi nữa, tôi sẽ có phản ứng đấy, biết chưa? Với một trăm phần trăm sự tiếc nuối, tôi kéo đôi tay đang vòng ra trước người mình của hắn ra: “Chê tôi chụp xấu thì cậu tự chụp đi. Đi ra, tránh xa tôi ra, nóng chết đi được!”
Tôi mới đi khỏi nửa bước, lại bị một luồng sức mạnh kéo trở lại vòng tay ai đó: “Đừng đi, An Nhiên.”
Hàn Mộ Vũ một tay ôm eo tôi, rờ lên rờ xuống mấy cái, tự dưng làm một câu: “Sao anh gầy thế?”
**, tôi suýt bùng nổ. Rốt cuộc cậu muốn gì hả? Ông đây nhẫn nhịn cũng có giới hạn nhé. Cậu mà cứ ép tôi ngả bài hôm nay, tôi sẽ bất chấp đấy.
Tôi cắn răng híp mắt, nhìn hắn với khuôn mặt bất lương. Nếu cậu còn có cử động bất chính nào nữa, ông đây sẽ không khách sáo đâu, chơi vậy ai lại.
Hắn nhìn bộ dạng hung hăng dữ tợn của tôi ở cự li gần, cũng chẳng để tâm mà lấy điện thoại chọt chọt cái má trợn phồng của tôi: “Đừng giận mà. Hay…hai đứa mình chụp chung một tấm?”
Hắn tưởng tôi giận dỗi vì chuyện tấm ảnh bị xóa. Xời, tôi có nhỏ nhen đến vậy đâu? Nhưng đề nghị này vô cùng tốt, tôi tiếp thu ngay lập tức.
Tôi bật điện thoại lên, mở camera trước ra để có thể lập tức thấy được thành quả chụp hình.
Sắc trời đã tối, ánh sáng trong nhà càng không được tốt. Chụp những mấy tấm vẫn không hài lòng. Tôi than thở: “Sao hai anh đẹp trai siêu cấp mà lại chụp ra người qua đường XYZ thế này? Hay cậu chụp đi?”
Tôi gật đầu.
Hàn Mộ Vũ đón lấy điện thoại, đưa thẳng tay ra từ từ điều chỉnh góc độ. Hắn nói: “Tôi hô một hai ba. Anh đừng chớp mắt.”
“Một” -Hắn chọn xong góc độ, tôi đặt tay lên vai hắn.
“Hai” -Tiêu điểm máy ảnh đã được điều chỉnh đúng chỗ, tôi nở ra một nụ cười mê ly với ống kính.
“Ba” -Cùng lúc hắn nhấn phím chụp, tôi nhanh chóng quay đầu lại, giương cằm lên, dán môi lên má trái của hắn.
“Tách” một cái, ánh sáng trắng lóa lên.
Cả buổi trời, hai chúng tôi im lặng không nói gì, nhìn tấm ảnh đó.
Tấm ảnh duy nhất mà góc độ, ánh sáng, biểu cảm đều hoàn hảo, trừ tư thế.
Nhờ camera trước 3MP của điện thoại tôi, ảnh rất rõ nét. Trong ảnh, tóc của Mộ Vũ rối một cách vừa phải, ánh mắt điềm tĩnh như sóng băng dưới giếng sâu. Nét đẹp trai cứng cáp toát ra từ độ sắc bén của đôi lông mày. Cộng thêm nét cười nhàn nhạt trên miệng, tạo nên sự va chạm giữa nhu và cương, như sương rơi trên lưỡi kiếm, núi miết vào mây nhỏ.
Còn tôi, tôi cảm thấy cái người trong ảnh không giống tôi cho lắm mà như một người lạ. Y có màu da nhạt hơn Mộ Vũ một chút. Độ cong của chiếc cằm đang giương lên khiến cổ trông thon dài gợi cảm. Vì ảnh chụp nửa mặt nên sống mũi trông đặc biệt thẳng tắp. Hàng mi dài rậm rạp rũ xuống dưới mắt, vừa nhẹ vừa ngoan. Y thơm lên trên má của Mộ Vũ với vẻ mặt ngọt ngào mà say đắm.
Ngón tay của Mộ Vũ nãy giờ vẫn đang để ở kế bên nút xóa. Còn tôi không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Những gì tôi có thể làm chỉ có thế thôi… Xóa hay giữ, tất cả đều do hắn định đoạt.
Cuối cùng, Mộ Vũ chuyển ánh mắt về lại mặt tôi.
Nụ hôn lúc chụp hình đã dùng hết mọi sự bốc đồng của tôi. Trong giây phút này, tôi chỉ có thể gắng gượng bằng vẻ mặt không cảm xúc. Rất lâu sau, tôi nghe hắn nghiêm túc cảm thán: An Nhiên, tôi nhận ra anh đẹp không phải dạng vừa đâu.
Tôi ngước mắt lên, vừa hay nhìn thấy ngón tay hắn nhấn vào nút lưu.
Danh sách chương