Sự thật chứng minh chuyện rất lâu về trước tôi định nghĩa Mộ Vũ là kiểu người có thù tất báo là đúng.

Đối với những lời trêu chọc trên bãi biển, Mộ Vũ không thể hiện quá nhiều sự quan tâm. Chúng tôi quay về phòng khách sạn sau khi ăn tối ở ngoài.

Tắm rửa xong xuôi, tôi ngồi tựa vào đầu giường, vừa xem tivi vừa ăn nho. Nho được mua trên đường quay về. Người bán chém rằng loại-nho-tên-gì-gì-đó-này là đặc sản ở địa phương họ nên hơi đắt một tẹo. Tôi không quan tâm giá cả lắm, chỉ sợ bị lừa. Tôi nhìn Mộ Vũ, hắn gật đầu bảo mua chút đi. Thấy hắn lên tiếng, tôi bèn mua thử một ít. Nói chứ ngon thật, ngon hơn loại tôi hay mua trong siêu thị.

Mộ Vũ tắm xong bước ra, ngồi bên cạnh tôi với mùi hoa ngan ngát trên người. Sau một ngày, các dấu vết trên người hắn đã phai đi rất nhiều nhưng vẫn còn thấy rõ. Hai dấu răng hình tròn trên xương quai xanh chắc là không mờ nổi trong một khoảng thời gian ngắn, vì tôi thực sự dùng hơi nhiều lực.

Liệu có hơi quá đáng không nhỉ? Bắt nạt người ta xong rồi còn chế nhạo người ta nữa… Hiếm khi cắn rứt lương tâm, tôi cười xun xoe, nhặt một quả nho lên đưa đến bên miệng hắn: “Thử đi, ngon lắm.”

Hắn nương theo tay tôi, há miệng đón lấy. Nhai mấy cái xong, hắn vứt vỏ nho vào trong thùng rác, nói một chữ: “Chua!”

“Không thể nào. Tôi vừa ăn một đống mà đâu có quả nào chua. Sao cậu ăn một quả lại bị chua ngay?” -Tôi không tin, lại lấy cho hắn quả khác. Hắn ăn xong, vẫn là cái nhận xét “chua” ấy.”

Hắn trông không có vẻ gì là đang đùa. Chẳng lẽ, là một người bản địa, hắn có yêu cầu cao với đặc sản địa phương hơn là một đứa ngoại đình như tôi? Còn một khả năng khác là hắn từng bảo nhà nào ở quê hắn cũng trồng nho, có thể vì ở nhà ăn nhiều quá nên chai rồi. 

“Rõ ràng ngon lắm mà… Loại này mà không ngọt nữa thì không có loại nào ngọt hết…” -Tôi mặc kệ hắn, vừa lầu bầu vừa ăn tiếp. Ngay lúc tôi vắt ruột nho vào trong miệng thì Mộ Vũ bỗng dưng đưa tay kéo vai tôi lại. 

“Hử? Sao thế?” -Tôi hỏi không rõ chữ. Hắn nhìn tôi thẳng thừng, đáp: “Tôi thấy anh ngọt hơn nho…”

Sau đó, tôi đã ngượng ngùng trước quả-thính-không-chút-trình-độ của người ta. Tôi giả vờ bực mình lấy tay hất hắn ra: “Không đâu vào đâu, nói nhăng nói cuội… Tránh ra đừng cản tôi xem ti vi…”

Dĩ nhiên là hắn không tránh ra mà còn quay hẳn mặt tôi qua hôn…

Hôn chính là thứ thử một lần rồi sẽ bị nghiện ngay. 

Lúc ngủ hắn vẫn nắm tay tôi. Nửa đêm tỉnh dậy, tôi nhìn khuôn mặt bình yên tuyệt đẹp của hắn dưới ánh trăng, trong lòng tính toán: người đẹp không phải để ôm vào lòng à? Thế là tôi xuống giường đóng cửa sổ lại, bật điều hòa lên, chỉnh nhiệt độ xuống 20 độ, sau đó giở tấm chăn nhung màu san hô ra đắp kỹ cho hắn. Rồi tôi cũng chui vào trong chăn, tự nhiên ôm lấy eo hắn.

Thế mới phải chứ, nắm tay là cái thá gì? Mộ Vũ bị tôi “hành hạ” như thế cũng tỉnh dậy. Mãi đến khi tôi nằm lại ngay ngắn, hắn mới hỏi: “An Nhiên, anh đang làm gì thế?” -Giọng nói mang theo đôi chút mơ màng, như con suối trong lượn lờ sương mỏng.

“Không có gì, ngủ đi cậu!” -Chỉ muốn ôm cái thôi.

Sáng sớm hôm sau, tôi nhận ra mình lại lăn đến biên giới giường. Nếu không phải Mộ Vũ ôm tôi lại, e là tôi đã lọt xuống giường mất rồi. Giường lớn cũng không hay lắm. Tôi lăn yên tâm quá, đến nỗi quên mất cảnh giác. Chiếc giường nhỏ trong phòng ký túc của tôi không bị như vậy. Vì trở người thôi, tôi cũng phải phòng hờ mình rơi tự do. 

Lúc dậy, ánh mắt Mộ Vũ nhìn tôi cứ có chút sai sai, muốn cười rồi lại thôi. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra nguyên do trong lúc tắm rửa. Trên bề mặt lớp da trắng xanh của người trong gương đầy rẫy những dấu hôn màu tím nhạt. Trên ngực, trên cổ, thậm chí sau tay, chỉ hơn chứ chẳng thua cái đống trên người Mộ Vũ hôm qua. 

Tôi đang buồn bực thì Mộ Vũ đã sửa soạn xong xuôi. Hắn đứng dựa vào cửa phòng tắm, lạnh nhạt nói: “Hôm qua làm với bạn trai anh dữ dội ghê nhỉ…”

Thế là, từ tư thế gợi đòn của hắn, tôi biết rõ là hắn cố ý. Đây rõ ràng là một sự trả thù.

Tôi tức đến nỗi nhất thời không tiếp được lời, bàn chải suýt bị tôi bẻ đôi. Cái đồ nhỏ nhen! Thù dai thật! Chỉ trêu cậu tí thôi mà, có cần phải như vậy không? Nhưng vì những gì tôi làm trước đây cũng không có lý gì nên tôi đành trừng hắn đủ kiểu. Kết quả là cuối cùng hắn cũng khuất phục dưới uy lực cực lớn trong ánh mắt tôi. Nhận lỗi? Xin lỗi? Không, tên khốn đó chỉ đè tôi lên tường phòng tắm liếm một lượt từ trong ra ngoài, mãi đến khi chúng tôi đều khó thở, mãi đến khi tình trạng cơ thể của hai đứa đều không cho phép chúng tôi ra ngoài. 

Sau đó, hai chúng tôi đi đến một thỏa thuận: hôn thì được, nhưng dấu hôn thì miễn. Dù gì bây giờ cũng không phải mùa đông, dù gì chúng tôi vẫn còn phải ra ngoài đi chơi. 

Tất nhiên, người thông minh như tôi đã đề ra cách chữa cháy cho hiện trạng lỡ làng này.

Bước từ trong tiệm kính ra, tôi và Mộ Vũ nhìn nhau một cái, cùng hài lòng gật đầu. Hai đứa đã trang bị kính mát to nhất trong tiệm. Cả khuôn mặt bị che hết non nửa. Cho dù mẹ tôi nhìn thấy, e là cũng không nhận ra tôi. Mộ Vũ đeo kính vào trông càng bảnh hơn, lặng lẽ đeo ba lô trông chẳng khác mấy tên sát thủ trên tivi là bao. Thế thì chúng tôi vô tư rồi. Mặc kệ trên người tôi là dấu hôn hay là body painting (nghệ thuật vẽ trên cơ thể), dù sao bạn cũng không thấy rõ tôi là ai. 

Chúng tôi đến khu vui chơi cỡ lớn tương đối nổi tiếng ở địa phương. Hạng mục đặc sắc nhất ở đây là trượt cát. Ngồi trên tấm ván gỗ đặc chế lao từ trên đồi cát cao xuống, cảm giác rất là yomost. Ngoài ra còn có các hạng mục vui chơi thường thấy khác, như là cáp treo trên không, tàu hỏa xuyên rừng, xe điện đụng, vòng quay ngựa gỗ, máy giặt cuồng loạn vân vân… Trong tất cả các hạng mục, trò tôi thích nhất vẫn là đu quay. Trước kia đi chơi với Ngô Việt tại Hoan Lạc Cốc ở Bắc Kinh, tôi cứ ngồi mãi trên đu quay không chịu xuống. Ngô Việt kì thị tôi rằng một thằng đàn ông như tôi mà tâm tính thiếu nữ như vậy thực sự rất khó đỡ.

Thích một thứ thường đâu có nguyên nhân gì. Khi tôi và Mộ Vũ dừng lại trên đỉnh đu quay, tôi lại thò đầu ra ngoài cửa sổ, hét lên một tiếng: “A, tôi yêu Tổ quốc!” như thường lệ.

Mộ Vũ chỉ kéo góc áo tôi lại, chắc là sợ tôi rơi xuống. Thế là, tôi lại gào lên một cách bạt mạng hơn nữa với nơi xa: “Mộ Vũ, tôi yêu cậu…” Tuy trò này xưa rồi, nhưng tôi vẫn không kìm được muốn làm như vậy. Vì không biết bao giờ tôi mới có thể hét vang những lời này với trời đất bao la, với đông đảo chúng sinh một cách thực sự sảng khoái, không hề lo sợ.

Tôi im lặng.

Mộ Vũ ôm chặt lấy tôi từ phía sau. Đầu tựa lên vai tôi. Hắn nói: “An Nhiên, tôi yêu anh.”

Nhẹ nhàng thôi mà có thể áp đảo tất cả những tiếng hò hét điên cuồng rồi. 

Mặc cho ba chữ đó vang vọng trùng điệp trong tim. Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời gần ngay trước mắt, rồi bỗng dưng hiểu ra. Thảo nào nhiều người thích tỏ tình ở đây đến vậy. Hóa ra, nơi này mới gần với thần linh làm sao.

Tôi quay người đối điện với hắn, đặc biệt tự tin nói: ‘Tất nhiên rồi!”

Hắn gật đầu: “Ừa, tất nhiên rồi.”

Buổi chiều có màn biểu diễn chim chóc gì đó. Tôi và Mộ Vũ lượn cũng mệt rồi, nên chạy qua xem, tiện thể nghỉ chân. Trong lúc biểu diễn có một tiết mục thế này: huấn luyện viên bảo vẹt nhà mình nhận biết mệnh giá lớn nhỏ của các tờ tiền, khán giả có thể cầm tiền huơ tay tại chỗ, vẹt sẽ chọn những tờ mệnh giá lớn bay tới tha tiền đi sau khi nói cảm ơn với người đó. Tất nhiên, tha đi rồi sẽ không trả lại nữa.

Xí, thế chẳng phải xin tiền khán giá trá hình à? Tôi cực kỳ kỳ thị. Nhưng tôi thấy rất nhiều người xung quanh đều đang cầm tiền huơ tay. Thế là tôi cũng móc từ trong túi ra một tờ một trăm tệ đưa lên, rồi còn ngoảnh đầu lại nói với Mộ Vũ: “Ê, tôi thấy nhiều người cầm tờ một trăm lắm, không biết con chim ngốc đó cuối cùng sẽ chọn ai?”

Kết quả, Mộ Vũ nhìn tôi chỉ nói một chữ: “Anh!”

Lúc tôi quay đầu lại, con chim ngốc đó đã bay cái ào tới trước mặt tôi. Nó đậu trên cánh tay tôi, nói một câu cảm ơn gượng gạo rồi tha tờ tiền lớn màu hồng phấn trong tay tôi đi mất.

Hẳn một trăm tệ đó. Bị nó tha đi khác nào cắt mất miếng thịt của tôi? Nào ngờ, tôi còn chưa kịp thu tay lại, Mộ Vũ đã giật lại tờ một trăm tệ trước tôi một bước. Và gần như cùng một lúc, hắn nhét một miếng khô bò trong túi hút chân không vào tay tôi.

Con vẹt nọ thấy mục tiêu bị đánh tráo, cũng hơi ngơ ra. Chắc là trước giờ nó chưa gặp khán giả nào vô sỉ như vậy. Nhưng cuối cùng, chắc là xuất phát từ tâm thế ít còn hơn không, nó vẫn tha miếng khô bò đi mất.

Con chim ngốc đó đã bay đến tay tôi trong những ánh mắt ghen tị đố kị hận của mọi người. Thế nên cái trò thay xà đổi cột này cũng diễn ra hãi hùng trước sự theo dõi của tất cả mọi người. Thế nên sau khi chọc ghẹo con vẹt xong, chúng tôi còn bị mọi người tặng cho đủ loại khinh bỉ. 

Vì tiền ruột, tôi không quan tâm. Mộ vũ thì càng khỏi nói. Người ta hoàn toàn không có cảm giác gì. Điều duy nhất khiến hắn không vui là con chim ngốc đó đã để lại hai vết cào đỏ tấy trên cánh tay tôi. 

Ai bảo chọc người ta! Đây chính là quả báo.
GV: Hi mình đã quay lại. Hiện đã cày được đến chương 75. Sẽ cố gắng hoàn và sẽ sửa lại một số phần của bản dịch. Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu. TvT
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện