Ngày hôm sau không phải đi làm. Vì vừa được điều về, nên các sếp đã đặc biệt cho tôi hai ngày nghỉ, để tôi “điều chỉnh điều chỉnh”.
Lúc tôi thức dậy, Mộ Vũ đã mất bóng. Vì cảm giác mệt mỏi bủn rủn trên người mà tôi không muốn dậy. Vẫn còn khó chịu, nhưng không có gì nghiêm trọng. Tôi nhớ hôm qua mình có mặc áo thun và quần đùi mà Mộ Vũ cho tôi mượn để đi ngủ. Bây giờ trên người đang đắp tấm chăn mỏng của Mộ Vũ, dưới chăn trần trụi chỉ mặc độc một chiếc quần đùi. Áo bị lột lúc nào tôi cũng chả nhớ, chỉ nhớ lực độ dễ chịu mà bàn tay ai đó đặt lên hông mình và cảm giác mệt lả càn quét trong người và trong tim.
Điều hòa đã tắt, trong nhà vẫn mát rượi, tôi co lại đôi chút trong chăn. Vỏ chăn rất mềm, như áo sơ mi của Mộ Vũ, kiểu hiệu ứng do bị giặt nhiều lần, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của xà phòng và cái mùi thanh khổ chỉ có trên người Mộ Vũ.
Bất giác trong não lên hiện lên cảnh tượng thân mật hôm qua. Bờ ngực ướt sũng của hắn, khuôn mặt say mê hớn hở, những động tác vừa dịu dàng vừa cứng rắn và cả những lời nói ngọt lịm… Tuy là lần đầu, tuy bị “hành” rất thê thảm, nhưng xét theo lương tâm mà nói thì biểu hiện của Mộ Vũ cũng không tồi. Sau khi từng chi tiết lướt qua trong não, tôi ra sức xoa mặt mình. Đệt, bố có phải là con gái đâu, xấu hổ cái quái gì.
Tôi cố gắng bắt mình nghĩ gì khác. Hôm qua nói gì ấy nhỉ. Dương Hiểu Phi cuối cùng cũng nghỉ đủ rồi, nên định đi tìm việc, vừa hay tiệm rửa xe mà Mộ Vũ đang làm vẫn đang tuyển người. Hắn nói: Dương Hiểu Phi, hay mày cũng đi rửa xe với tao, chờ khu nhà phía Tây khởi công, lại cùng qua bên đấy làm cho ông chủ Kim. Dương Hiểu Phi nhận lời vô cùng dứt khoát, còn nói một cách mỹ miều là anh Hàn ở đâu thì em ở đấy. Tôi kinh ngạc nhận ra mình không hề có ý định đập gã, sau đó đau đớn nhận ra mình đã quen rồi.
Tối qua còn chuyện gì ấy nhỉ. Phải rồi, Dương Hiểu Phi vừa xem tivi vừa khoa tay múa chân, làm rớt một miếng dưa xuống sàn. Mộ Vũ lạnh nhạt nói: Dương Hiểu Phi, lau sạch sàn lại cho người ta, tao đã đảm bảo với ông chủ Kim là mày sẽ không làm lộn xộn nhà ông ấy, bằng không sẽ đuổi mày ra. Gã Mập không dám chậm trễ, hành động ngay lập tức. Thân hình tròn quay ngồi thụp xuống đất như một quả bóng, lau hì hà hì hục, trông rất gì và này nọ. Tôi đứng bên cạnh cười trên nỗi đau của gã. Kết quả là đắc ý quá, lỡ tay làm đổ li nước trên kỷ trà. Cả li nước chảy hết từ mặt bàn màu hồ đào xuống sàn. Mộ Vũ vội kéo tôi ra một chút: “Anh có bị bỏng không?” -Tôi lắc đầu. Mộ Vũ bảo tôi đứng yên đừng nhúc nhích, rồi tự đi tìm nùi giẻ lau sạch sẽ mặt bàn, rồi lại lấy chổi lau nhà dọn dẹp tất cả các ngóc ngách xó xỉnh dính nước trên sàn, xong việc lại rót một li nước ấm khác đặt vào tay tôi. Tôi nhìn hắn, vui đến mức vừa chột dạ vừa trơ tráo. Còn hắn chẳng nói gì, chỉ im lặng lấy tay chụm đôi tay đang cầm li nước của tôi lại. Không khí ấy, động tác ấy, nếu chỉ có hai chúng tôi thì tốt biết bao…Nhưng bên Dương Hiểu Phi lại phát ra một tiếng than góc rất không đúng lúc: “Không có thiên lý!”
Tiếng mở cửa làm gián đoạn hồi ức vui vẻ của tôi. Rất nhẹ. Sau đó là tiếng bước chân còn nhẹ hơn nữa, vang lên kẽo kẹt trong ngôi nhà trống trải, từng bước từng bước, như đang giẫm lên tim tôi.
Tôi nhắm mắt, úp mặt, giả vờ ngủ. Khi không nhìn thấy, các giác quan khác trên cơ thể sẽ nhạy bén hẳn lên.
Tiếng đẩy cửa, tiếng đóng cửa, tiếng bước chân đi đến trước giường, dừng lại. Tấm chăn đắp ngang tai bị kéo xuống một chút. Tiếng hô hấp khe khẽ lơ ửng trong không khí rồi chậm rãi hạ từ bên trên xuống, rơi xuống tóc tôi một cách cực nhẹ, vừa chạm vào đã tách ra.
Lại qua một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì khác. Tôi hé hẳn mắt ra thành một đường, lén nhìn. Mộ Vũ đang tựa đầu lên phần giường cách tôi nửa cánh tay, một tay nâng cằm, nhìn tôi.
Tôi ngụy trang thất bại, nên quyết định vừa ăn cướp vừa la làng: “Cậu làm gì thế? Nhìn tôi chằm chằm thế này định dọa chết tôi à?” -Giọng nói mang theo sự khàn khàn khi mới ngủ dậy, chẳng có khí thế gì cả.
Mộ Vũ khẽ bật cười, sờ trán và má tôi, nói: “Ai bảo rõ ràng anh dậy rồi mà còn giả vờ ngủ?”
“Sao cậu biết?” -Tôi thắc mắc.
“Không có gì cả, chỉ là biết thôi.” -Hắn cố tình bẹo má tôi.
“Xí.” -Tôi còn tưởng mình diễn đạt lắm: “Biết mà không vạch trần tôi sớm hơn, để tôi diễn mệt như vậy…”
Nào ngờ tên đó nói: “Bình thường anh cứ nhí nha nhí nhố, hiếm khi thấy anh ngoan như vậy…”
Tôi bĩu môi một cách không đồng tình, chống người ngồi dậy, sự khó chịu đến từ hông và chỗ nào đó khiến tôi âm thầm cau mày. Mộ Vũ nhân cơ hội mặc áo cho tôi ôm chầm lấy tôi từ phía sau. Một cái ôm cực kỳ tâm lý. Tôi không chống lại được cảm giác bình yên dễ chịu này, mặc cho mình lún sâu vào.
Áo thun của Mộ Vũ hơi lớn với tôi. Cổ áo lụng thụng hở ra, tiện cho Mộ Vũ cúi đầu một cái là có thể dễ dàng hôn lên xương quai xanh của tôi. Hắn cựa quậy khắp cổ tôi, hạ giọng hỏi: “An Nhiên, người anh…hết khó chịu rồi nhỉ?”
Tôi mặc sức tận hưởng sự dịu dàng của hắn, lắc đầu tỏ ý không sao, có gì to tát đâu? Sự lo lắng giữa hai hàng mày của hắn dịu bớt đi. Hắn hôn cổ và tai tôi một cách thân mật hơn nữa, thì thầm kể tôi nghe quá trình hắn dẫn Dương Hiểu Phi đến tiệm rửa xe. Vì được người quen giới thiệu, ông chủ chỉ hỏi Dương Mập Mạp sơ sơ mấy câu đã đồng ý cho gã làm thử. Dương Hiểu Phi bắt đầu đi làm ngay lập tức. Còn Mộ Vũ đã xin nghỉ hai ngày theo lịch nghỉ của tôi để ở với tôi.
“Hành anh ra nông nổi này, tôi đâu thể đi làm.” -Hắn nói xong câu này, răng cũng cắn lên dái tai tôi một cái không nặng không nhẹ.
Tôi vừa cười vừa đẩy hắn, nhưng không mong đẩy được hắn ra. Đó chỉ là một sự tương tác. Tôi nói: “Thế là cậu đã xin nghỉ?”
Hắn gật đầu.
“Thế là cậu về nhà?”
Lại gật đầu.
“Thế là cậu định tiếp tục hành xác tôi?”
Vẫn gật đầu, sau đó, hắn ngơ ra. Tôi bị hắn làm cho bật cười không ngớt. Mộ Vũ, cậu đáng yêu quá, tôi yêu cậu chết đi cho được. Rồi còn nghiêng đầu thơm lên mặt hắn một cái thật kêu.
Mộ Vũ nhìn tôi, bỗng chốc thất thần. Một giây sau, tên đó nâng cằm tôi lên làm ngay một nụ hôn sâu. Kiểu hôn khiến người ta ngạt thở, cực kỳ khêu gợi. Đầu lưỡi bùng cháy thứ dục niệm rực lửa, thiêu đốt lý trí của tôi thành tro bụi.
“An Nhiên anh nói đúng, dù lúc đầu tôi không định như thế.” -Lúc nói câu này, hắn lại tự tay lột chiếc áo thun vừa tự tay mặc lại cho tôi.
Có trách thì phải trách mình, tự dưng đi trêu hắn làm gì.
Nói thì thế thôi, chứ lúc quấn quýt với nhau, tôi vẫn để ý được sự khắc chế của hắn. Tôi phải thừa nhận di chứng của cơn ân ái hôm qua vẫn còn rất rõ. Nhưng nếu Mộ Vũ chịu xin tôi, bảo hắn muốn, tám đến chín mươi phần trăm là tôi sẽ không từ chối.
Cũng hết cách rồi. Sẽ luôn có một người khiến bạn muốn cưng chiều, muốn thương yêu, muốn cho người đó tất cả mọi thứ.
Nhưng hắn đã không làm thế. Thậm chí, lúc mê loạn nhất, động tác trên tay hắn vẫn toát lên sự tỉ mỉ cẩn thận. Trong giây phút phá tan giới hạn, tôi đã mơ màng suy nghĩ với tầm nhìn trắng xóa: được người khác nâng niu trong tay, được thích, được ham mê, bị “cướp đoạt” nhưng lại được trân trọng, mà người đó lại còn vô cùng hợp ý tôi, chuyện đó thực sự quá hiếm hoi, cảm giác đó thực sự quá tốt.
Xong chuyện tôi bị Mộ Vũ lôi đi tắm rửa. Hắn muốn kiểm tra “vết thương” tối qua của tôi. Tôi thẹn quá hóa giận, đạp chân hắn một cái. Mộ Vũ sử dụng thế tấn công dịu dàng tình cảm. Tôi thua toàn tập, đành để cho hắn muốn làm gì thì làm. Kết quả kiểm tra cuối cùng mà Mộ Vũ đưa ra là vấn đề có vẻ không lớn, sẽ hết nhanh thôi.
Tầm chín giờ, hai chúng tôi mới ngồi vào bàn, ăn đồ ăn sáng mà Mộ Vũ mang về.
Ánh nắng rung rinh chiếu vào trong phòng khách. Tiếng máy nén điều hòa bị tivi lấn át. Tôi và Mộ Vũ chen chúc ở một phía của chiếc bàn ăn hình chữ nhật. Hắn gỡ lớp phủ đầy mè trên bánh rán đưa cho tôi, bảo hắn không thích ăn. Tôi ném phần lòng đỏ của món trứng ngâm trà vào bát cháo của hắn, bảo thứ này ngấy quá.
Tôi thích kể những chuyện và những người thần kỳ mà mình gặp được ở cơ quan như chuyện hài. Ví dụ như gửi một trăm tệ tiền xu mà để tôi đếm ra được 13 đồng xu trò chơi. Ví dụ như nhét tiền vào trong quần áo thú cưng để tiện vừa dắt chó đi dạo vừa đi gửi tiền. Ví dụ như có người đem nửa tờ năm xu đến đổi tiền rách, lúc tôi bảo chỉ đổi được hai xu rưỡi thì chửi đổng lên bảo ngân hàng bịp bợm quá, khăng khăng đòi khiếu nại tôi… Còn Mộ Vũ luôn giữ vẻ mặt “nghe mà không cười”.
“Này!” -Lại một “chuyện hài” kết thúc trong thất bại. Tôi không nhịn được nữa, lấy đũa chọt vào tay hắn.
“Ừa?” -Hắn ngẩng đầu.
“Cười một cái cho bố xem!” -Tôi nói.
Hắn nhìn tôi, nhếch môi cười một cái với tôi một cách tự nhiên ơi là tự nhiên, dịu dàng như gió nhẹ mưa phùn, nhẹ nhàng như tuyết bay trước trùng lâu. Trong đôi mắt lay động lòng người nhất, rành rành là một sự dung túng vô hạn.
“Bộp”, chiếc thìa trong tay tôi rơi vào trong bát. Thất thố ghê! Tôi vừa khinh bỉ mình, vừa kém cỏi xáp lại xà nẹo với hắn. Hắn lấy tay che mặt tôi lại, ngón tay cái lau đi mấy hạt mè vụn bên miệng tôi, khẽ cảm thán: “Ở với anh, thích thật.”
Lúc tôi thức dậy, Mộ Vũ đã mất bóng. Vì cảm giác mệt mỏi bủn rủn trên người mà tôi không muốn dậy. Vẫn còn khó chịu, nhưng không có gì nghiêm trọng. Tôi nhớ hôm qua mình có mặc áo thun và quần đùi mà Mộ Vũ cho tôi mượn để đi ngủ. Bây giờ trên người đang đắp tấm chăn mỏng của Mộ Vũ, dưới chăn trần trụi chỉ mặc độc một chiếc quần đùi. Áo bị lột lúc nào tôi cũng chả nhớ, chỉ nhớ lực độ dễ chịu mà bàn tay ai đó đặt lên hông mình và cảm giác mệt lả càn quét trong người và trong tim.
Điều hòa đã tắt, trong nhà vẫn mát rượi, tôi co lại đôi chút trong chăn. Vỏ chăn rất mềm, như áo sơ mi của Mộ Vũ, kiểu hiệu ứng do bị giặt nhiều lần, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của xà phòng và cái mùi thanh khổ chỉ có trên người Mộ Vũ.
Bất giác trong não lên hiện lên cảnh tượng thân mật hôm qua. Bờ ngực ướt sũng của hắn, khuôn mặt say mê hớn hở, những động tác vừa dịu dàng vừa cứng rắn và cả những lời nói ngọt lịm… Tuy là lần đầu, tuy bị “hành” rất thê thảm, nhưng xét theo lương tâm mà nói thì biểu hiện của Mộ Vũ cũng không tồi. Sau khi từng chi tiết lướt qua trong não, tôi ra sức xoa mặt mình. Đệt, bố có phải là con gái đâu, xấu hổ cái quái gì.
Tôi cố gắng bắt mình nghĩ gì khác. Hôm qua nói gì ấy nhỉ. Dương Hiểu Phi cuối cùng cũng nghỉ đủ rồi, nên định đi tìm việc, vừa hay tiệm rửa xe mà Mộ Vũ đang làm vẫn đang tuyển người. Hắn nói: Dương Hiểu Phi, hay mày cũng đi rửa xe với tao, chờ khu nhà phía Tây khởi công, lại cùng qua bên đấy làm cho ông chủ Kim. Dương Hiểu Phi nhận lời vô cùng dứt khoát, còn nói một cách mỹ miều là anh Hàn ở đâu thì em ở đấy. Tôi kinh ngạc nhận ra mình không hề có ý định đập gã, sau đó đau đớn nhận ra mình đã quen rồi.
Tối qua còn chuyện gì ấy nhỉ. Phải rồi, Dương Hiểu Phi vừa xem tivi vừa khoa tay múa chân, làm rớt một miếng dưa xuống sàn. Mộ Vũ lạnh nhạt nói: Dương Hiểu Phi, lau sạch sàn lại cho người ta, tao đã đảm bảo với ông chủ Kim là mày sẽ không làm lộn xộn nhà ông ấy, bằng không sẽ đuổi mày ra. Gã Mập không dám chậm trễ, hành động ngay lập tức. Thân hình tròn quay ngồi thụp xuống đất như một quả bóng, lau hì hà hì hục, trông rất gì và này nọ. Tôi đứng bên cạnh cười trên nỗi đau của gã. Kết quả là đắc ý quá, lỡ tay làm đổ li nước trên kỷ trà. Cả li nước chảy hết từ mặt bàn màu hồ đào xuống sàn. Mộ Vũ vội kéo tôi ra một chút: “Anh có bị bỏng không?” -Tôi lắc đầu. Mộ Vũ bảo tôi đứng yên đừng nhúc nhích, rồi tự đi tìm nùi giẻ lau sạch sẽ mặt bàn, rồi lại lấy chổi lau nhà dọn dẹp tất cả các ngóc ngách xó xỉnh dính nước trên sàn, xong việc lại rót một li nước ấm khác đặt vào tay tôi. Tôi nhìn hắn, vui đến mức vừa chột dạ vừa trơ tráo. Còn hắn chẳng nói gì, chỉ im lặng lấy tay chụm đôi tay đang cầm li nước của tôi lại. Không khí ấy, động tác ấy, nếu chỉ có hai chúng tôi thì tốt biết bao…Nhưng bên Dương Hiểu Phi lại phát ra một tiếng than góc rất không đúng lúc: “Không có thiên lý!”
Tiếng mở cửa làm gián đoạn hồi ức vui vẻ của tôi. Rất nhẹ. Sau đó là tiếng bước chân còn nhẹ hơn nữa, vang lên kẽo kẹt trong ngôi nhà trống trải, từng bước từng bước, như đang giẫm lên tim tôi.
Tôi nhắm mắt, úp mặt, giả vờ ngủ. Khi không nhìn thấy, các giác quan khác trên cơ thể sẽ nhạy bén hẳn lên.
Tiếng đẩy cửa, tiếng đóng cửa, tiếng bước chân đi đến trước giường, dừng lại. Tấm chăn đắp ngang tai bị kéo xuống một chút. Tiếng hô hấp khe khẽ lơ ửng trong không khí rồi chậm rãi hạ từ bên trên xuống, rơi xuống tóc tôi một cách cực nhẹ, vừa chạm vào đã tách ra.
Lại qua một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì khác. Tôi hé hẳn mắt ra thành một đường, lén nhìn. Mộ Vũ đang tựa đầu lên phần giường cách tôi nửa cánh tay, một tay nâng cằm, nhìn tôi.
Tôi ngụy trang thất bại, nên quyết định vừa ăn cướp vừa la làng: “Cậu làm gì thế? Nhìn tôi chằm chằm thế này định dọa chết tôi à?” -Giọng nói mang theo sự khàn khàn khi mới ngủ dậy, chẳng có khí thế gì cả.
Mộ Vũ khẽ bật cười, sờ trán và má tôi, nói: “Ai bảo rõ ràng anh dậy rồi mà còn giả vờ ngủ?”
“Sao cậu biết?” -Tôi thắc mắc.
“Không có gì cả, chỉ là biết thôi.” -Hắn cố tình bẹo má tôi.
“Xí.” -Tôi còn tưởng mình diễn đạt lắm: “Biết mà không vạch trần tôi sớm hơn, để tôi diễn mệt như vậy…”
Nào ngờ tên đó nói: “Bình thường anh cứ nhí nha nhí nhố, hiếm khi thấy anh ngoan như vậy…”
Tôi bĩu môi một cách không đồng tình, chống người ngồi dậy, sự khó chịu đến từ hông và chỗ nào đó khiến tôi âm thầm cau mày. Mộ Vũ nhân cơ hội mặc áo cho tôi ôm chầm lấy tôi từ phía sau. Một cái ôm cực kỳ tâm lý. Tôi không chống lại được cảm giác bình yên dễ chịu này, mặc cho mình lún sâu vào.
Áo thun của Mộ Vũ hơi lớn với tôi. Cổ áo lụng thụng hở ra, tiện cho Mộ Vũ cúi đầu một cái là có thể dễ dàng hôn lên xương quai xanh của tôi. Hắn cựa quậy khắp cổ tôi, hạ giọng hỏi: “An Nhiên, người anh…hết khó chịu rồi nhỉ?”
Tôi mặc sức tận hưởng sự dịu dàng của hắn, lắc đầu tỏ ý không sao, có gì to tát đâu? Sự lo lắng giữa hai hàng mày của hắn dịu bớt đi. Hắn hôn cổ và tai tôi một cách thân mật hơn nữa, thì thầm kể tôi nghe quá trình hắn dẫn Dương Hiểu Phi đến tiệm rửa xe. Vì được người quen giới thiệu, ông chủ chỉ hỏi Dương Mập Mạp sơ sơ mấy câu đã đồng ý cho gã làm thử. Dương Hiểu Phi bắt đầu đi làm ngay lập tức. Còn Mộ Vũ đã xin nghỉ hai ngày theo lịch nghỉ của tôi để ở với tôi.
“Hành anh ra nông nổi này, tôi đâu thể đi làm.” -Hắn nói xong câu này, răng cũng cắn lên dái tai tôi một cái không nặng không nhẹ.
Tôi vừa cười vừa đẩy hắn, nhưng không mong đẩy được hắn ra. Đó chỉ là một sự tương tác. Tôi nói: “Thế là cậu đã xin nghỉ?”
Hắn gật đầu.
“Thế là cậu về nhà?”
Lại gật đầu.
“Thế là cậu định tiếp tục hành xác tôi?”
Vẫn gật đầu, sau đó, hắn ngơ ra. Tôi bị hắn làm cho bật cười không ngớt. Mộ Vũ, cậu đáng yêu quá, tôi yêu cậu chết đi cho được. Rồi còn nghiêng đầu thơm lên mặt hắn một cái thật kêu.
Mộ Vũ nhìn tôi, bỗng chốc thất thần. Một giây sau, tên đó nâng cằm tôi lên làm ngay một nụ hôn sâu. Kiểu hôn khiến người ta ngạt thở, cực kỳ khêu gợi. Đầu lưỡi bùng cháy thứ dục niệm rực lửa, thiêu đốt lý trí của tôi thành tro bụi.
“An Nhiên anh nói đúng, dù lúc đầu tôi không định như thế.” -Lúc nói câu này, hắn lại tự tay lột chiếc áo thun vừa tự tay mặc lại cho tôi.
Có trách thì phải trách mình, tự dưng đi trêu hắn làm gì.
Nói thì thế thôi, chứ lúc quấn quýt với nhau, tôi vẫn để ý được sự khắc chế của hắn. Tôi phải thừa nhận di chứng của cơn ân ái hôm qua vẫn còn rất rõ. Nhưng nếu Mộ Vũ chịu xin tôi, bảo hắn muốn, tám đến chín mươi phần trăm là tôi sẽ không từ chối.
Cũng hết cách rồi. Sẽ luôn có một người khiến bạn muốn cưng chiều, muốn thương yêu, muốn cho người đó tất cả mọi thứ.
Nhưng hắn đã không làm thế. Thậm chí, lúc mê loạn nhất, động tác trên tay hắn vẫn toát lên sự tỉ mỉ cẩn thận. Trong giây phút phá tan giới hạn, tôi đã mơ màng suy nghĩ với tầm nhìn trắng xóa: được người khác nâng niu trong tay, được thích, được ham mê, bị “cướp đoạt” nhưng lại được trân trọng, mà người đó lại còn vô cùng hợp ý tôi, chuyện đó thực sự quá hiếm hoi, cảm giác đó thực sự quá tốt.
Xong chuyện tôi bị Mộ Vũ lôi đi tắm rửa. Hắn muốn kiểm tra “vết thương” tối qua của tôi. Tôi thẹn quá hóa giận, đạp chân hắn một cái. Mộ Vũ sử dụng thế tấn công dịu dàng tình cảm. Tôi thua toàn tập, đành để cho hắn muốn làm gì thì làm. Kết quả kiểm tra cuối cùng mà Mộ Vũ đưa ra là vấn đề có vẻ không lớn, sẽ hết nhanh thôi.
Tầm chín giờ, hai chúng tôi mới ngồi vào bàn, ăn đồ ăn sáng mà Mộ Vũ mang về.
Ánh nắng rung rinh chiếu vào trong phòng khách. Tiếng máy nén điều hòa bị tivi lấn át. Tôi và Mộ Vũ chen chúc ở một phía của chiếc bàn ăn hình chữ nhật. Hắn gỡ lớp phủ đầy mè trên bánh rán đưa cho tôi, bảo hắn không thích ăn. Tôi ném phần lòng đỏ của món trứng ngâm trà vào bát cháo của hắn, bảo thứ này ngấy quá.
Tôi thích kể những chuyện và những người thần kỳ mà mình gặp được ở cơ quan như chuyện hài. Ví dụ như gửi một trăm tệ tiền xu mà để tôi đếm ra được 13 đồng xu trò chơi. Ví dụ như nhét tiền vào trong quần áo thú cưng để tiện vừa dắt chó đi dạo vừa đi gửi tiền. Ví dụ như có người đem nửa tờ năm xu đến đổi tiền rách, lúc tôi bảo chỉ đổi được hai xu rưỡi thì chửi đổng lên bảo ngân hàng bịp bợm quá, khăng khăng đòi khiếu nại tôi… Còn Mộ Vũ luôn giữ vẻ mặt “nghe mà không cười”.
“Này!” -Lại một “chuyện hài” kết thúc trong thất bại. Tôi không nhịn được nữa, lấy đũa chọt vào tay hắn.
“Ừa?” -Hắn ngẩng đầu.
“Cười một cái cho bố xem!” -Tôi nói.
Hắn nhìn tôi, nhếch môi cười một cái với tôi một cách tự nhiên ơi là tự nhiên, dịu dàng như gió nhẹ mưa phùn, nhẹ nhàng như tuyết bay trước trùng lâu. Trong đôi mắt lay động lòng người nhất, rành rành là một sự dung túng vô hạn.
“Bộp”, chiếc thìa trong tay tôi rơi vào trong bát. Thất thố ghê! Tôi vừa khinh bỉ mình, vừa kém cỏi xáp lại xà nẹo với hắn. Hắn lấy tay che mặt tôi lại, ngón tay cái lau đi mấy hạt mè vụn bên miệng tôi, khẽ cảm thán: “Ở với anh, thích thật.”
Danh sách chương